Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18 : Rất muốn nói rằng Mình thích cậu !!!

Chap này dành riêng cho Nhân Mã Đại Thần - Bảo Bình Nhút Nhát ~~


--------

Mọi thứ đều lặng thinh , chỉ có tiếng bước chân to nhỏ và tiếng tim đập ngắt quãng của Nhân Mã quanh quẩn giữa trời đêm . 

Hoa đào nhỏ vụn rơi đầy đất bị dẫm nát dưới đôi chân trắng nõn .


" Này , cậu đi cùng tên Khiên Du à ? Mình thấy hai người thân thiết vượt qua mức bình thường rồi .  " 


Nhân Mã lạnh lùng lên tiếng . Đôi mắt sắc bén khiến cô hơi sợ không dám nhìn thẳng 


Mái tóc ngắn rũ xuống hai bên vai , chiều cô không phải quá thấp nhưng khi đứng cạnh anh , cô luôn có cảm giác sợ hãi , thân hình to lớn như muốn trấn áp cô đến vòng vây bóng tối . 


Trong lòng cô phát run ... nhưng , tại sao cô phải sợ anh chứ ? Anh chưa bao giờ nói kiểu giọng ấy với cô , thường thường dịu dàng , ấm áp mà giờ ... cô thấy có phần không đúng ở đây . Anh hỏi cô đi cùng với anh họ ý là sao ? Cô không được đi cùng anh họ hả ? Cái câu hỏi vô lý ấy làm cô suy nghĩ đến phát bực . Anh họ hồi nhỏ lúc nào cũng đối tốt với cô , có cái ngon gì đều mang cho cô ăn , đúng là vượt qua mức thân thiết " bình thường " đó thì có làm sao đâu . Mình và anh họ trong sáng . Bỗng dòng ý nghĩ sượt qua đầu , cô chấn động mạnh mẽ . Ghen ? Là ghen ? Cớ gì cậu ấy phải ghen tỵ chứ ? Mình và cậu ấy có phải là gì của nhau đâu nhỉ ? Cho dù bạn bè hay bạn thân đi nữa , anh họ đi cùng cô có sao đâu , aaa ~~ phải hỏi cậu ấy cho ra lẽ mới được 


" Cậu hỏi làm gì chứ ? Anh ấy là anh họ của mình mà .  " 


Cô còn dám hỏi lại anh . Ngực anh khẽ nhói , anh họ cái rắm !!! Phải !!! Anh chính là ghen , ghen đó !!! Giá như anh là Khiên Du , là người thân của cô , được cô hỏi han , chăm sóc . Anh muốn được len lỏi một góc trong tim cô , một góc nhỏ nhoi thôi cũng được , cho dù tim cô có Song Ngư hay Khiên Du , anh cũng không đòi hỏi thêm gì cả , chỉ cần là một góc nhỏ bé nằm gọn trong tim , trong trí nhớ là anh hạnh phúc rồi . Nói đến tình cảm ở độ tuổi thanh xuân này , anh không hy vọng xa vời . 


Mẹ anh từng nói : " Tình yêu đẹp nhất là tình yêu đầu tiên và cũng là lần con cảm thấy rung động nhất , con trai của mẹ ! Nếu mẹ nói mẹ muốn con yêu ở độ tuổi còn đi học thì đó là giả dối , nhưng mà mẹ muốn con hãy thử cảm giác yêu ở độ tuổi đấy , cô gái mà con thích chắc chắn sẽ rất xinh đẹp , tài giỏi và có phần nhút nhát , Nhân Mã của mẹ ! Mẹ rất hiểu con , nếu mà con đã có cảm giác rung động mãnh liệt thì hãy bắt lấy nó , hãy theo đuổi cô ấy , đừng để cô ấy trốn thoát khỏi con , có đôi khi sống trong xã hội này , con cần phải độc tài , bá đạo , mạnh mẽ chiếm lấy những thứ con thích , đừng để nó tuột mất rồi hối hận cả đời , những cái gì không lấy được thì buông bỏ , lấy được thì nắm chắc lấy nó kể cả trong tình yêu cũng vậy , nếu cô ấy không yêu con mà con lại khăng khăng chiếm hữu cô ấy , điều đó sẽ làm cho cô ấy sợ hãi và đâm ra trốn tránh con , nhìn gương của ba con đi , ông ấy không phải sợ mẹ , ông chỉ muốn gia đình mình vui vẻ , hạnh phúc trọn vẹn , ở trong tình cảm con cần biết bảo vệ , chăm sóc , ở bên cạnh lúc cô ấy buồn , cần phải tin tưởng cô ấy , nhóc con ! Sắp trưởng thành rồi , cần phải ra dáng đàn ông một chút , mau mau quen một cô gái rồi mau mau lấy về làm vợ , mẹ thèm bế cháu lắm rồi đấy ! "


Anh không muốn độc tài , bá đạo mạnh mẽ chiếm hữu cô gái mình thích mà mẹ nói . Nếu anh làm như vậy sẽ làm cô sợ hãi , chán ghét anh . Không , anh không muốn điều ấy xảy ra lúc nào cả . Nên anh mới bình tĩnh từng bước tiến đến gần cô , thân thiết với cô , thậm chí " tán tỉnh " cô qua những hành động gián tiếp nhưng mà cô ấy không phát giác ra gì , điều đó làm anh rất muốn bùng nổ xông đến trước mặt cô nói mình thích cô , thích cô từ rất lâu rồi . 


Lúc này , Nhân Mã lẳng lặng đứng dựa vào một cây anh đào . Ngực anh hơi phập phồng , cho thấy anh bắt đầu nổi giận . 

" Cậu sao vậy chứ ? " Tiếng nói nhỏ vang bên tai 

" Không có gì , đi , để tớ cậu về nhà . "

" Không , không cần đâu , anh họ đợi tớ ngoài cổng rồi . " Bảo Bình vội xua tay lắc lắc đầu từ chối 

Nhân Mã trầm mặc không nói , hồi lâu mới chậm rãi đáp :

" Ừm ! Vậy tớ đưa cậu ra ngoài . " 

Thế là hai người một cao một thấp đi chậm chậm ra khỏi sân sau trường . 

Bảo Bình , cậu ngốc lắm ! Phải làm thế nào để cậu biết mình thích cậu ? Mình có nên làm theo lời mẹ , độc chiếm cậu không ? 


--------

Giờ đã biết tính độc tài , bá đạo , lạnh lùng không coi ai ra gì là do ai chỉ bảo rồi T.T

Bà mẹ của năm ~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro