Chương 2
Lật tung thiên hạ cũng phải tìm ra nàng
Phủ đệ của chánh Tứ phẩm Hình Bộ Thị Lang Tô Giản - dân Lạc Thành vì kính trọng lão thị lang mà gọi là "phủ", thực tế cũng chỉ một ngôi nhà to hơn ngôi nhà bình thường khác một chút, cánh cửa to hơn cửa nhà khác một chút và gắn thêm cái đèn lồng dán chữ "Tô" to hơn nhà khác một chút trước cửa mà thôi. Bởi vì lão thị lang Tô Giản - người cũng như tên - một đời sống giản dị liêm khiết. Thành ra làm quan đến ba bốn chục năm, đến lúc cáo lão về dưỡng già cũng chẳng có bao nhiêu của cải. Nhà nhỏ, lại ít người, từ trên xuống dưới đếm cũng chỉ có tám miệng ăn bao gồm vợ chồng Tô lão gia, hai vị tiểu thư, một lão quản gia, một bà người ở, một tiểu thị tỳ và một con chó mực thay cho gia nô gác cổng.
Với khả năng của Tuyệt Tình, tùy ý bắt đại một người ở Tô phủ hỏi chuyện cũng không phải là vấn đề lớn. Song, y suy đi nghĩ lại, cảm thấy nảy sinh một vấn đề nan giải: ở Tô gia này y không quen không biết, ngộ nhỡ bắt nhầm phải Tô lão gia và Tô phu nhân thì thật không hay. Bởi vậy y tốn thêm một ngày quan sát thăm dò. Đêm hôm sau, nhân lúc nhà họ Tô sắp đóng cửa đi ngủ liền tóm được lão quản gia.
"Nói ta biết, nhị tiểu thư đang ở đâu?"
Lão quản gia hồn vía lên mây, run lẩy bẩy đáp:
"Hảo hán, có gì từ từ nói..."
Y hơi cau mày, ngón tay bóp ở cổ lão quản gia một chút bấm chặt.
"NÓI."
Ông lão sợ quá vội vàng kêu lên:
"Tôi nói! Tôi nói! Nhị tiểu thư hiện giờ không ở trong phủ. Hai tháng trước nàng đã bỏ nhà đi. Chính mắt tôi nhìn thấy lúc trời tảng sáng, nhị tiểu thư chui lỗ chó ra ngoài. Tôi định đuổi theo nhưng thân già này làm sao đuổi kịp..."
"Nói, tại sao nàng lại bỏ nhà ra đi?"
Lão quản gia lắc đầu trả lời:
"Điều này quả thực lão không biết."
"Ngươi có biết hiện giờ nàng đang ở đâu không?"
"Nhị tiểu thư đã đi hai tháng rồi. Chúng tôi mà biết thì đã đi tìm chứ không chịu ngồi đây. A, vài hôm trước hình như tiểu thư gửi thư cho lão gia và lão phu nhân, nói rằng bây giờ tiểu thư sống rất tốt, khuyên chúng tôi đừng tìm kiếm nữa, nhưng không nói rõ nàng đang ở đâu."
"Thư ở đâu? Là do ai đưa đến?"
"Có một tên ăn mày từ thành Cẩm Hoa đến, hắn nói tiểu thư nhờ gửi cho lão gia. Bây giờ thư còn ở trong thư phòng. Ngay trên bàn. Lão gia nhớ con gái nên luôn để ở đó."
Đã moi được đầy đủ thông tin cần thiết, Tuyệt Tình liền một chưởng đánh ngất lão quản gia, nhanh chân chạy đến thư phòng lùng tìm. Mà cũng không cần lùng tìm nhiều, vì phong thư quả nhiên để ngay trên bàn, dưới nghiên mực. Y cầm bức thư nhét vào trong áo, rồi nhảy lên mái nhà biến mất.
Ngay sáng hôm sau, Tuyệt Tình rời khỏi thành Lạc Châu, rong ruổi về phía Bắc, nhằm hướng đất Cẩm Hoa mà thẳng tiến. Cẩm Thành là một cái thành hẻo lánh, cách Lạc Thành chừng mười ngày đường đi ngựa, đường xá khúc khuỷu, phải vượt qua hai dãy núi xanh chạy dọc theo triền sông Lạc Hà mới tới nơi. Tuyệt Tình vừa đi bộ vừa đi ngựa, mất mười lăm ngày mới có mặt trước cổng thành.
Y đi nhanh như vậy cũng mất mười lăm ngày, một tên ăn mày đi bộ ít nhất cũng mất đến một tháng. Nói như vậy, nàng phải tới Cẩm Hoa từ khoảng hai tháng trước. Nàng đã quyết tâm ra đi chắc chắn sẽ không ở lại đây lâu, hiện tại hẳn rời đi rồi. Y cũng không mong đợi sẽ gặp nàng ở chỗ này, chỉ có thể từ từ lần theo dấu vết, đến đâu hay tới đó mà thôi.
Tuyệt Tình phi ngựa vào thành, việc đầu tiên là tìm đến môn hạ Cái Bang. Vốn là thiên hạ đệ nhất bang phái, muốn gặp đám người này cũng không hề khó. Y khi còn nhỏ đã nợ Cái Bang một cái ân tình, sau này lại vì ân tình đó mà không ít lần giúp đỡ đệ tử trong phái, từ trên chí dưới Cái Bang đều rất mực coi trọng y. Bởi vậy, khi y tìm đến, trưởng lão bảy túi tiếp quản phân đà Cẩm Hoa châu - Mạc Khiêm - đích thân ra tiếp y. Mạc Khiêm năm nay hơn bốn chục tuổi, sinh trước Tuyệt Tình hơn mười năm, vậy mà trông thấy y vẫn chắp tay chào theo kiểu con nhà võ, có thể thấy thể diện mà Cái Bang cho y là rất lớn.
"Tuyệt Tình đại hiệp đến tìm bổn bang, không biết là có việc gì?"
Tính cách y xưa nay thẳng, không thích nói vòng vo, liền vào ngay vấn đề chính.
"Cũng không phải đại sự gì, ta có một người bằng hữu, khoảng hai tháng trước đã đi qua đây, muốn đến Cái Bang của huynh thăm hỏi tung tích, mong có được chút manh mối."
"Không biết bằng hữu của các hạ là vị nào? Hình dáng ra sao? Nếu như có thể họa một bức truyền ra, đệ tử bản bang có lẽ có chút tin tức."
Chân mày y hơi nhíu. Việc y đi tìm nàng vốn là chuyện riêng của y, nhờ cậy đến Cái Bang đã là bất đắc dĩ lắm rồi, nay còn đòi họa một bức truyền ra, chẳng phải khắp võ lâm giang hồ sẽ biết y là đang đi tìm nàng hay sao? Kẻ thù của y không ít, chỉ sợ nàng sẽ gặp phải nguy hiểm. Mạc Khiêm trông thấy vẻ phân vân của y, đoán biết ngay là có ẩn tình phía sau, chân mày liền hiện ra vẻ hiếu kỳ.
"Chẳng lẽ các hạ có điều gì không tiện nói?"
"A ha, cũng không phải. Chẳng qua là..." - Tuyệt Tình y nghiến răng nói bậy, lời vừa thốt đã làm y muốn cắn lưỡi - "Là trước đây vị này có nợ ta một món tiền lớn, ba bốn năm nay mãi không chịu trả. Lúc ta đến tìm thì y sợ quá bỏ chạy."
Vẻ hiếu kỳ trên mặt Mạc Khiêm giờ đã chuyển sang sửng sốt. Tuyệt Tình đại hiệp băng lãnh ngạo mạn cả giang hồ đều biết, thường làm việc thiện không màng báo đáp, tại sao lần này lại phá lệ đi đòi tiền vậy?
"Hóa ra là các hạ đang cần tiền sao? Không biết các hạ là cần bao nhiêu tiền? Bản bang tuy chẳng giàu có gì lắm nhưng cũng có một chút của để dành, có thể cho các hạ mượn tạm. Bản bang sẽ thay các hạ đòi tiền vị bằng hữu nọ bù vào số đó có được không?"
Mạc Khiêm cơ bản là đã hiểu sai ý của Tuyệt Tình. Y không còn cách nào khác, đành một lần nữa bất chấp nghiến răng nói:
"A, không cần phiền phức như vậy..." - Rồi nghĩ đến những điều sắp nói, mặt mũi y đỏ bừng lên - "Đó là một cô nương. Ta là muốn gặp mặt nàng ta đòi lại."
Đến đây thì vị trưởng lão bảy túi nọ đã hiểu ra, liền há miệng cười ha ha, vỗ vai Tuyệt Tình cảm thán:
"Mỗ hiểu, mỗ hiểu. Việc đó có gì khó. Vậy đi, mỗ sẽ cho đệ tử truyền ra ngoài rằng vị nọ nợ tiền của các hạ, để đệ tử bản bang khắp thiên hạ nếu gặp nàng phải tìm cách giữ chân nàng và truyền tin về ngay có được không?"
Tuyệt Tình nhất thời cảm thấy sắp xếp như vậy cũng thỏa đáng, đồng ý gật đầu.
"Bây giờ các hạ có thể nói tên họ người đó ra được chưa?"
Y hơi ngẩn người. Y chỉ biết nàng là nhị tiểu thư của nhà họ Tô, còn tên nàng là gì y sơ ý quên béng mất không hỏi. Tuyệt Tình bặm môi nghĩ, đột nhiên nhớ ra phong thư vẫn giắt trong ngực, lập tức mang ra xem. Quả nhiên cuối bức thư có đệ tên của nàng.
"Trác Lan kính thư."
"Nàng tên là Tô Trác Lan, người Lạc Châu. Nàng nợ ta hai mươi lạng bạc." - Nói đoạn lại cảm thấy hai mươi lạng bạc quá ít, không đáng để Tuyệt Tình đại hiệp danh tiếng như y phải đi đòi, y bèn sửa thành. - "Hai mươi vạn lạng bạc."
***
Mạc Khiêm lưu Tuyệt Tình ở lại thành Cẩm Hoa một tháng, đủ thời gian để hắn viết thư cho các vị trưởng lão khác nhờ vả. Một ngày đẹp trời nọ, lúc Tuyệt Tình đang rảnh rỗi thi triển Tuyệt Tình Phi Tiên Kiếm để bổ củi ở trong sân, Mạc Khiêm bỗng hớn hở dắt một tên ăn mày đến trước mặt y.
"Tiểu Cát nói rằng vào khoảng thời gian các hạ nói, hắn có theo một vài đệ tử khác đến thành Lạc Châu khất thực, có một vị cô nương liền nhân tiện nhờ hắn gửi bức thư về nhà. Các hạ hỏi hắn thử xem, có lẽ sẽ có thêm chút tin tức."
Tuyệt Tình không vòng vo, đem bức thư vẫn còn nguyên bao bì cất trong ngực áo ra cho Tiểu Cát xác nhận. Tên ăn mày vừa nhìn thấy bức thư đã tỏ vẻ rất quen thuộc:
"Chính là nó. Vị cô nương họ Tô đó nhờ đệ tử gửi bức thư này đến tư gia của cựu Hình Bộ Thị Lang Tô Giản, phía Bắc thành Lạc Châu. Nhà họ có một con chó đen rất to buộc ngay trước cổng chính, đệ tử còn bị nó cắn rách một miếng áo."
Y chưa nghe hết đã mừng quýnh gật đầu lia lịa.
"Đúng rồi. Đó chính là Tô phủ. Ngươi nói xem, làm sao ngươi gặp nàng? Ngươi có biết sau đó nàng đi hướng nào không?"
"Hôm đó trời mưa, bọn tiểu nhân mấy người đến ăn xin ở quán trọ Hồng Lai, bị chủ trọ đuổi ra ngoài. Tô cô nương lúc đó đang ngồi ăn cơm thấy thương lũ tiểu nhân mới đem cho hai đĩa thức ăn. Sau đó bằng hữu của tiểu nhân nói rằng: Lạc Vương ở Lạc Châu vừa cưới vợ, đang mở kho phát chẩn cho dân nghèo, hỏi bọn tiểu nhân có muốn đi hay không. Tô cô nương nghe được, mới nhờ chúng tiểu nhân mang thư về nhà. Khi tiểu nhân rời khỏi Cẩm Hoa, thì Tô cô nương cũng vừa lên đường. Tiểu nhân không rõ cô nương ấy đi hướng nào, nhưng lúc đó hình như nàng đi cùng một đoàn thương gia Tây Vực. Tiểu nhân nhìn rõ ràng, hàng của họ toàn là loại thượng hạng, rất có khả năng sẽ đến kinh thành."
Khóe miệng Tuyệt Tình bấy giờ liền nở ra nét cười hiếm hoi.
Đừng nói là ở kinh thành, cho dù lật tung cả thiên hạ lên y cũng nhất định phải tìm được nàng.
Tuyệt Tình lưu lại thêm một ngày chuẩn bị chút ít hành lí và một con ngựa, lại dặn dò Mạc Khiêm có tin tức gì vẫn phải lập tức báo cho y. Rồi, trong ánh tà dương đầy sương khói ngoài Cẩm Hoa thành, một người một ngựa nhằm hướng kinh thành thẳng tiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro