Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

{Thiên Yết-Kim Ngưu}Bài hát của mưa (ST)

Đêm

12h đêm. Tôi vẫn thức. Phát thanh viên trên radio nói với một giọng như là hoan hỉ:

-Vậy là chúng ta đã bước qua ngày mới...

Ừ, ngày mới của tôi bắt đầu như thế. Ngày với cảm giác se se lạnh của đêm và tiếng mưa gõ lộp độp trên mái tôn. Tôi hờ hững với một điều dường như đã quá quen thuộc. Radio và đêm. Tôi quen với những yêu cầu âm nhạc trong đêm, những dòng tin nhắn của một vài người bạn, với sách và với vở. Và hơn hết là để nghe âm thanh của đêm. Cái âm thanh im lặng đến cô liêu, cho tôi vui với cảm giác chỉ có một mình mà tĩnh lặng.

Mưa

Mưa bỗng to hơn. Xối xả một cách dữ dội trên mái tôn. Tôi lỡ tay làm rơi cái điện thoại nghe bộp một tiếng. Lại nhặt lên hờ hững. Đây đâu phải lần đầu tiên mà vồ lấy ôm hôn xót xa. Nghĩ cũng thấy thương cho nó, cái điện thoại luôn trung thành với một đứa hậu đậu như tôi. Dù xước tèm lem tá lả, hỏng cả màu trắng ngọc trai nhưng nó vẫn tử tế, đều đặn cho tôi ngày ngày lướt facebook, onl shmes và nghe nhạc. Tôi mở list nhạc, vào phần Most played tracks. Đầu bảng là bài Lạnh 2 của Khổng Tú Quỳnh và Tonny Việt.

À ừ!

Tôi hay nghe bài này lắm. Nghe một cách thường xuyên, đến như trở thành một thói quen.

Một thói quen mà tôi biết rằng

Ngày nào tôi còn giữ
Thì ký ức vẫn sống động như mới hôm qua.
Tôi không ngờ, một đứa không có quá nhiều đam mê như tôi cũng có một giai điệu gắn liền vào một miền ký ức. Miền ký ức mà nghĩ lại thấy ngọt ngào ghê lắm. Ngọt ngào một cách trẻ con và trong sáng. Ngọt ngào và lạnh như giai điệu của bài hát tôi yêu thích. Lạnh.

Lạnh

Nhắm mắt lại và tôi thấy hiện ra trong màn đen trước mắt là một sân bê tông rộng lớn đầy nước mưa. Rồi sau đó là cả một khoảng không gian đứng từ trên tầng tư nhìn xuống. Có hơi ẩm, có nước mưa phả khe khẽ vào mặt, có mây xám phủ kín bầu trời như một tấm thảm lớn. Và sau đó, là giai điệu quen thuộc của bài Lạnh vang lên. Loáng thoáng đâu đó có tiếng chân huỳnh huỵch, nghịch phá của đám bạn. Tôi đang đứng ở một hành lang, và phía cuối hành lang là một bóng người lặng lẽ, đút hai tay vào túi quần, đánh mắt vào màn mưa vô định. Cô bạn thân đứng cạnh đang ngân nga hát theo lời của Khổng Tú Quỳnh, cái đoạn mà: Nhớ, nơi đây cùng hạt mưa tuyết rơi êm đềm...

Và những kỷ niệm

Đó là một khung cảnh rất quen thuộc, mỗi khi tôi nghe lại bài hát này. Và đồng nghĩa với việc tôi nghe bài mỗi ngày là mỗi ngày tôi lại thấy hiện ra trước mắt mình hình ảnh đó.

Ngày ta bên nhau, trong mưa, giai điệu bài hát này cứ vang lên.

Vang lên một cách quen thuộc, ấm áp. Đến nỗi nhiều lúc tôi tưởng mình là cô gái hát bài hát đó, nghe từng lời của chàng trai:

Cưu mang con tim, anh sẽ bước đi.​​Cho em quên đi, một yêu dấu đã khắc ghi​​Đương nhiên tôi chẳng muốn quên gì cả. Và những gì tôi luôn nhớ là một câu chuyện buồn. Một câu chuyện gắn liền với những ngày mưa và giai điệu lạnh quen thuộc. Nhớ hình ảnh của anh trong cơn mưa. Nhớ nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời dưới mây đen vần vũ. Nhớ, nhớ, nhớ và nhớ. Nhớ nhiều lắm để rồi mỗi lần nghe lại giai điệu này, từng lời hát của chàng trai cứ như lướt qua ký ức trong lòng tôi. Để tôi lại phải thốt lên: Tôi nhớ...!

Ngày ta xa nhau, không còn mưa, chỉ còn giai điệu vang vẳng

Giai điệu vẫn quen thuộc như thế, còn anh mãi không ở lại bên tôi. Anh như lời hát, ghi mãi vào tâm trí nhưng lại không thể nắm lấy. Như thế có phải đẹp hay không? Dưới những sợi nắng cuối cùng của ngày, tôi lại nhớ ánh mắt anh khi nhìn thấy tôi bật cười một cách khó hiểu. Nhớ khi giận tôi, anh phóng vụt đi, không để tôi kịp nói lời nào. Nhớ những câu nói ngố ngố, nhớ khi anh cầm vở trả tôi, sao lúc đấy tôi chỉ muốn đập anh một trận. Buồn, cười và nhớ. Liệu tôi có phải là giai điệu của anh? Hay chỉ là bong bóng, đẹp một cách tinh khôi rồi vỡ tan để rồi không lưu lại dù chỉ một dòng ký ức?

-Sao tự nhiên cậu cười thế?

Nó bụm miệng, cười không thành tiếng. Tay lái xe đạp lảo đảo, thiếu chút nữa thì tông vào vỉa hè.

-Buồn cười thì cười thôi!

Cậu nhìn nó, khó hiểu. Bỗng cậu cũng cười, đúng theo cái kiểu buồn cười thì phải cười. Rồi cậu dịu dàng nói:

-Đến đường rẽ của cậu rồi. Về đi kìa. Chào cậu nhé!

"Chào cậu nhé", sao lại ngọt ngào đến thế...


Bà à, tình yêu như một mảnh thủy tinh, càng rực rỡ thì càng mong manh...!​​Bà bạn quý hóa của tôi đã nói với tôi như thế. Nhưng còn thiếu một ý: "... và khi nó vỡ tan, sẽ cứa vào kỷ niệm những vết đau nhói". Kỷ niệm đó: lạnh, buồn và đẹp. Kỷ niệm của những ngày đông lạnh giá, mây trời trắng xóa. Kỷ niệm của một giai điệu mà mỗi lời hát lại gợi nên sự cô liêu, tĩnh mịch.

Tại sao khi anh hướng về tôi, tất cả chỉ là im lặng?

Tại sao khi anh đã trở thành một phần không thể thiếu của tôi, tất cả vẫn là lặng im?

Tại sao, tại sao và tại sao...?

Vẫn nhớ những khi ngồi trong lớp học, tôi châm biếm còn anh cười trừ.

Vẫn nhớ những khi tôi chặn đường, giao kèo với anh về sự "bắt nạt và không bắt nạt"

Vẫn nhớ, vẫn nhớ và vẫn nhớ...

Để đến bây giờ, mỗi khi nghe tiếng mưa và giai điệu quen thuộc vang lên, tôi lại tưởng đâu đây còn anh đứng trầm mặc trong mưa. Để những kỷ niệm vẫn sống đầy chân thật. Tôi nghe giai điệu đó và ngủ thiếp đi, để cho tiếng mưa cứ vỗ mãi trên mái nhà, để cho tiếng nhạc vẫn phát đi phát lại. Để cho ở đâu đó trong tôi, anh luôn còn sống. Sống với tôi và với những kỷ niệm đẹp tuyệt vời.

Từng hạt tuyết đang phai tàn mau, và mùa đông lại mang đớn đau​​Giá băng đêm thâu, biết em nơi đâu anh vẫn yêu!~
Bài viết: Nguồn http://me.zing.vn/zb/dt/kimuong2011/18670222?from=calendar

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: