Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 94: Phong Ẩn hộ pháp xuất thế


Chương 94: Phong Ẩn hộ pháp xuất thế


Tác giả: Peckanhdongdanh

Tiếng hát ai nhẹ nhàng nhẹ nhàng cất lên

Nước mắt ai lẳng lặng rơi

Chút thời gian này mặc đến mặc đi

Bọn họ tựa vào nhau đâu muốn đối mắt sóng gió

Lại là một vùng lá phong khô vàng đỏ cả một vùng thu sương

Trong giấc mộng xưa này đời người như một vở kịch

Còn có ai nhớ lại?



Quỳnh Nguyên đại lục

Trên giường băng là thân thể một nữ nhân khuynh thành, tuy đã dừng thở từ lâu nhưng cơ thể không có dấu hiệu mục rữa. Vẫn là dung mạo mỹ lệ thoáng nét thê lương, tựa như nỗi buồn trải dài từ kiếp này sang kiếp khác. Nàng an nhiên ở đó, mặc kệ phong ba bên ngoài.

"Tuyết.. Hoàng hôn đang buông xuống, nàng sẽ ổn thôi.. Không ai tổn thương nàng được nữa.. Nàng sẽ bình an.." thanh âm ôn nhu vang lên.

Ngân Tuyết nhớ nàng, kiếp trước hay kiếp này, người kia đều tàn nhẫn chà đạp tình yêu thuần khiết của nàng. Hắn nhớ dòng lệ vương trên khóe mi nàng, khi nàng nói hắn nên tránh xa nàng, khi mà hắn ôm lấy thân thể giá lạnh của nàng, khi mà bóng tối giết chết ánh sáng cuối cùng trong ngày. Nàng có còn nhớ hắn từng nói [Sẽ không bỏ nàng một mình]. Nhưng tất cả đã lụi tàn, tất cả chỉ còn là quá khứ.

Tình Tuyết hay Yên Tuyết, dù nàng có là ai đi chăng nữa thì người Ngân Tuyết yêu vĩnh viễn là linh hồn nàng.

Tâm linh Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) lơ lửng giữa vòng xoáy quá khứ và hiện tại, tiền kiếp và tương lai.

Mắt thấy bản thân biến thành khóm tử trúc nơi hoa viên thanh tịnh. Lại thấy trên cành trúc là một con chim nhỏ đang rỉa cánh, Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) nhìn đến bàng hoàng, khóe mắt hơi cay.

Tử y nữ nhân đứng cách bạch y nam nhân một cái hồ. Dòng nước nhẹ nhàng trôi, nhưng không ai biết phía dưới có bao nhiêu sóng ngầm, hai người kia, gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời

"Huynh đã bao giờ thích ta chưa? Chỉ một chút thôi.."

"...."

"Sao huynh không nói gì? Ta không cần huynh thích ta, vậy huynh đã từng lưu luyến ta chưa?"

"...."

"Huynh có nhận ra? Nữ nhân Ngọc Liên Vân Uyển kia chung qui là kẻ đáng thương... Nếu huynh đã nhẫn tâm với ta, vậy huynh đừng phụ lòng nữ nhân ấy, nàng vừa có tình lại vừa có nghĩa, hãy cho nàng một hứa hẹn trọn vẹn... Nàng xứng đáng đi bên huynh trọn kiếp này.."

"Một lời hứa trọn vẹn?"

!!!!!

Nhật Nguyệt Quốc

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) bị Lãnh gia trừng phạt. Chân Nguyên thiêu đốt dưới lửa vạn kiếp. Tuy không làm ảnh hưởng đến thân thể nhưng nỗi đau nó mang lại tựa thiên đao vạn quả. Nàng co quắp một chỗ, dung hoa vặn vẹo biến sắc, cố gắng hít thở, cả người run rẩy. Đau lắm, tựa như xẻo da tróc thịt, nhưng nàng vẫn nhẫn nhịn, khi đồng ý làm việc này nàng đã lường trước hậu quả.

Nàng biết vị trí Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) trong lòng Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã), nàng không tham vọng có thể thay thế vị trí ấy, nàng chỉ muốn bên hắn lâu một chút, thay hắn cáng đáng mọi khó khăn. Cứ cho rằng nàng ngu ngốc cũng được, đều là nàng cam tâm, nàng hy vọng, kiếp này hắn nợ nàng nhiều một chút khiến kiếp sau hắn sẽ tận tâm bên nàng đền bù, vậy là đủ.

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) bên ngoài nhìn Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) chịu phạt. Ánh mắt mông lung, hoàng huynh, chẳng lẽ huynh còn không nhìn thấy Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) đã cố gắng vì huynh như nào sao?

Vân Tường (Thần Nông) trộm nhìn nàng, nàng gần như vậy mà cũng xa như vậy. Hắn không dám hy vọng nàng sẽ động tâm với hắn, hắn cũng như Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình), chỉ muốn bên cạnh người mình yêu lâu một chút. Khoảng cách giữa hắn và Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) có lẽ chỉ là một cái quay đầu hoặc chỉ là một lời thú nhận.

!!!!!

Nhật Nguyệt Quốc

Dận vương phủ.

Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) bị ám ảnh về ánh mắt cuối cùng của Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết), nàng oán trách hắn, đúng vậy, tại sao nàng lại không oán trách hắn được chứ. Tin tưởng nàng là hắn, mà đánh vỡ kí thác của nàng cũng là hắn. Tay nắm chặt. Hắn chưa thực sự hạ sát thủ với nàng, hắn chỉ khống chế sự sống của nàng, chỉ cần thân thể nàng toàn vẹn, sau khi thiên địa bình ổn hắn sẽ dùng bí pháp độc môn của gia tộc mẫu phi hồi sinh cho nàng, dù cái giá phải trả là bao nhiêu, hắn cũng cam tâm.

Hắn cho người mang nàng về Bạch Vân Giáo, vài giáo đồ sẽ bảo quản thân xác nàng. Hắn muốn kiếp nạn mười năm sau của Nhân Tộc không dính dáng đến nàng, nàng sẽ không mang tội hủy thiên diệt địa, Tứ Tộc vây công cũng được, Hắc Long hay Yêu Thần cũng được,.. nàng sẽ mở mắt sau thời loạn thế đó. Nàng sẽ không còn bị Nhân Tộc đổ tội tắm máu nhân gian, nàng sẽ bình an sống đến cuối đời. Và nàng sẽ hiểu hành động hôm đó.

Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) tính toán cuộc đời cho Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) rất kĩ càng, chỉ là biến số Ngân Tuyết xuất hiện.

Hắn lại nghĩ về Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình), nữ nhân tưởng như nhu nhược mà kiên cường ấy. Lúc nàng bị giải đi chịu phạt, nàng chỉ ôn nhu nhìn hắn rồi nói "Vân Khinh sẽ ổn thôi". Nàng luôn dùng sự bao dung dịu dàng đối đãi hắn, nàng chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì từ hắn, điều này càng làm hắn khó xử. Vân Khinh, nàng còn muốn hắn nợ nàng bao nhiêu ân tình nữa?

Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) không nghĩ nữa, bản thân tiến vào trạng thái nhập định. Tâm thần rơi vào trạng thái hư không, bên tai là tiếng nước chảy cùng tiếng gió thổi. Hắn mở mắt, trước mắt là một thế giới vi diệu toàn sắc xanh. Vài động vật nhỏ thảnh thơi uống nước, rồi từng mầm cây ngọn cỏ được dòng nước chăm bẵm từ lúc sinh thành đến khi tàn lụi. Dòng nước tùy theo mọi địa hình mà chảy đến.

"Lão Tử từng nói Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật, phù duy bất tranh, cố vô vưu(1). Nghĩa là đặc tính của nước là chân thành giúp đỡ vạn vật mà không tranh giành danh lợi, không tranh giành cao thấp, cũng không tự cho mình là hiểu biết, lại không khoe khoang bản thân, bởi vì không tranh giành với vạn vật nên nó không có oán hận âu lo"

"Đặc tính của nước là không tranh giành.."

Khung cảnh chuyển tiếp, dòng nước nhẹ nhàng chảy trôi, ngày qua tháng lại, những phiến đá sắc nhọn bị mài mòn nhẵn nhụi. Nước chỉ chảy trôi, không đao to búa lớn, không hủy hoại đá, mà khiến đá suy chuyển theo ý nó. Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) càng xem càng có quan điểm nhân sinh về nước sâu sắc.

"Đây là mềm mại.. Trong vạn vật, có lẽ không có gì mềm bằng nước và cũng không có gì thắng được nước. Thiên hạ không có gì mềm mại bằng nước, mà cũng không có gì có sức công phá hơn được nước... Bởi vì mềm mỏng đại biểu là thể hiện của sức mạnh sinh mệnh.. Cát Hồng đã nói Kim dĩ cương chiết, thủy dĩ nhu toàn (2)"

Khung cảnh lại được dịch chuyển, lần này là những nơi tù túng thấp kém. Nhưng nước vẫn ở đó, yên lặng vun đắp cho đời.

"Nước luôn hạ mình ở chỗ thấp. Hòa cùng với xung quanh, hấp thụ tinh chất xung quanh làm phong phú hơn bản thân. Nước cũng nhẫn nhịn chấp nhận những nhược điểm, xấu xa của thiên hạ.."

Vạn vật sinh linh đều được nuôi dưỡng bởi nguồn nước, vạn vật đều dựa vào nó mà tồn tại, sinh trưởng và phát triển. Nước lại không chỗ nào không chảy đến, nó không chối từ trách nhiệm, đem mình kính dâng cho tự nhiên mà không đòi hỏi bất cứ sự đền đáp nào.

"Hóa ra là vô ngã.. Đại đạo rộng lớn như mặt nước.." Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) ngây ngẩn nhìn khung cảnh hùng vĩ trước mắt không tự chủ nói ra.

Dòng nước tuần hoàn chảy trôi, không ngại thời gian, chẳng kể ngày đem. Nước vẫn miệt mài chảy, mạnh mẽ tiến về phía trước. Hết chảy qua chỗ trũng, rồi đến hồ sâu. Đến chỗ có núi chặn, nước tự biết chuyển mình, nhẹ nhàng chảy tiếp. Gặp vật chắn giữa dòng thì tự biết tách mình đảo chiều dòng chảy. Nước chẳng sợ gian nan, hiểm trở. Luôn hăm hở, nhiệt tình tiến lên phía trước.

"Là luôn hướng về phía trước"

Lúc này một bóng hình giống hệt hắn xuất hiện trước mặt Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã).

"Các đặc tính kia kiếp này ngươi (bản thể) đã ngộ ra, vậy ta (phân thân) sẽ nói cho ngươi nghe đặc tính cuối cùng của dòng nước.. chính là sự vị tha.. Nước có lòng bao dung vĩ đại, bất luận là ân oán, đúng sai, vô luận là giọt nước ở sông lớn hay dòng suối nhỏ, đều có thể giống như Lâm Tắc Từ từng nói Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại, bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương (3).. Nước không cố chấp, không cao ngạo, tự cao tự đại... Nước có thể lật thuyền mà cũng có thể nâng thuyền, nước có trăm điều thiện mà không một điều dối lừa.."

"Đừng quên đừng quên.." dứt lời, bóng hình kia bước đến dung nhập vào thân thể Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã).

Bên tai hắn thấp thoáng mấy từ "Phong Ẩn hộ pháp Lãnh Dạ Phong.. Lòng mang thiên địa.. Hữu tình chi đạo.. Một lòng tận trung với Nữ Thần..."

Hình ảnh cuối cùng vụt qua mắt hắn là tử y nữ nhân khóc ra huyết lệ và hoàng y nữ nhân mải miết thêu giá y bên khung cửa.

Quỳnh Nguyên đại lục bừng sáng, muôn thú ngẩng đầu lên trời hú dài. Tựa như lời chúc phúc, sự sùng bái từ trong tâm thần tổ tiên chúng truyền lại.

"Là Phong Ẩn chính thức xuất thế, không ngờ chỉ cần một lần là hoàn chỉnh.." Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) nhìn về phía Dận vương phủ khẽ nói.

"Phong Ẩn hộ pháp.. Dạ Phong, ta biết người đó là ngài mà" Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) thì thào.

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) nhìn về phía Dận vương phủ "Huynh chính là Phong Ẩn hộ pháp ư?"

Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) mở mắt, đôi mắt có thể diễn biến ra nhật nguyệt càn khôn, biến đổi chóng mặt. Nguyên Lực trong người điên cuồng gào thét, lập tức tiến tới Nửa bước Tử Nguyên Cảnh. Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) trở thành Hộ pháp lần này không phải một nửa mà là Hộ pháp chính thức. Xem ra hắn có thể coi là người mạnh nhất trong Ngũ đại Hộ pháp. Trở về danh hào mà không cần để lại vật mang khí tức hay huyết tinh, cũng không cần niết bàn trùng sinh.. Mà hoàn toàn nhờ vào cảm ngộ nhân sinh mà bức phá chướng ngại.

Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) khẽ thôi động dị năng thần bí đang ngủ vùi trong cơ thể. Tức thì quanh thân xuất hiện vô vàn thân ảnh của hắn.

Thiên Mộng hộ pháp có dị năng Đôi mắt Thần Thánh, Linh Điệp hộ pháp không có dị năng nhưng có Bất tử Thần dược Bách điệp chi phượng độc nhất vô nhị, Liên Sinh hộ pháp có dị năng Ánh sáng Thần Thánh. Phong Ẩn hộ pháp lại là dị năng Ảo ảnh Thần Thánh.

Ngũ đại Hộ pháp nay chỉ còn thiếu Hỏa Diễm hộ pháp.

Bốn vị Hộ pháp đồng loạt cảm nhận, vị Hỏa Diễm hộ pháp kia sẽ rất nhanh chóng xuất hiện.

Giải nghĩa:

(1) Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật, phù duy bất tranh, cố vô vưu: Nước là tốt nhất, nước đem lại lợi ích cho muôn vật mà lại không tranh giành.

(2) Kim dĩ cương chiết, thủy dĩ nhu toàn: Kim loại vì cứng mà gãy, nước nhờ mềm mại mà vẹn toàn.

(3) Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại, bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương: Biển lớn dung nạp trăm nghìn dòng sông, tấm lòng bao dung mới có thể trở nên vĩ đại, vách núi nghìn trượng sừng sững, không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực.

�J���%� 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro