
Chương 52: Sinh bất khả luyến
Chương 52: Sinh bất khả luyến (Cả đời không thể yêu ai được nữa)
Tác giả: Peckanhdongdanh
Ta muốn quên đi bản thân, quên đi chàng là chàng
Quên đi khóc than, quên đi cả minh chứng
Ta muốn quên đi quá khứ, quên đi chàng là chàng
Quên đi hồi ức của chàng không phải là ta
Ta muốn quên đi quá khứ, quên đi chàng là chàng
Quên chàng rồi, cũng phải quên đi bản thân
Phượng Vu Quốc.
Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) và Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) cùng gia binh vận chuyển tài liệu đến Phượng Vu Quốc. Tài liệu xây dựng pháp trận Súc Địa Thành Thốn thật khiến người ta níu lưỡi, ngay cả hai gia tộc là Hiên Viên gia và Lãnh gia được truyền thừa từ ngàn năm cũng thấy khó thở với đại pháp trận dịch chuyển cỡ này.
Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) mang theo Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết). Nàng luôn gây náo loạn cả dọc đường. Nhưng đôi khi lại tỏ ra trầm ngâm nhìn về phía xa. Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) cưng chiều nàng, luôn bao che mọi hành động vô pháp vô thiên của nàng, có lần đi qua một tiểu trấn, nàng nháo loạn một trang viên. Hắn mau chóng dàn xếp mọi chuyện mà không trách mắng nàng, nhưng khi thấy nàng vô ý khiến lưỡi kiếm làm bị thương, hắn đã lớn tiếng mắng mỏ.
Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) bên cạnh nhìn thấy cảnh hai sư phụ như vậy. Cũng vui lây cho họ. Nếu Phượng Y Y (Kim Ngưu) ở đây, hắn cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt có khi còn dụ dỗ cho nàng tùy ý làm loạn, cho nàng thoải mái dùng danh xưng của hắn đi quậy phá. Nhưng chắc hẳn không có ngày đó, bởi lẽ nàng không biết quậy phá là gì. Hắn vừa đi vừa nghĩ, vừa tự mỉm cười khiến không ít nữ nhân choáng váng.
Sau đoạn đường di chuyển dài đằng đằng. Cuối cùng họ đã có mặt tại kinh thành Phượng Vu Quốc. Nơi này phồn hoa đô hộ, so với Nhật Nguyệt Quốc chỉ hơn chứ không kém. Nữ nhân đều mang vẻ hào khí, tuy vậy vẫn sắc nước hương trời, nam nhân thì ôn nhu nhỏ nhẹ, tựa như đóa bách hợp giữa bạt ngàn đồi hoang.
Hiên Viên gia đón tiếp nhị vị vương gia Nhật Nguyệt Quốc vô cùng chu đáo, do chính vị thế chủ Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) chủ trì.
Họ được bố trí tại ở tại một đình viện nguy nga ngay cạnh Long Mạch, cảnh sắc hữu tình cực độ. Bữa tiệc tẩy trần cũng khiến kẻ khác lóa mắt. Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) và Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) không tiếc lời khen ngợi Phượng Vu Quốc Hiên Viên gia, quả là gia tộc sâu không thể tưởng. Hai người họ, đều mong muốn gặp lại cố nhân tại đây.
Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) nói về chuyện của Phượng Y Y (Kim Ngưu) cho Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải). Nàng hy vọng hắn sẽ là người giúp muội muội tỉnh táo lại. Dù đây là chuyện cơ mật của Hiên Viên gia, nhưng vì Phượng Y Y (Kim Ngưu), nàng không ngại đem nó nói cho Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải), nàng tin tưởng, hắn chính là định mệnh của biểu muội. Hắn nghe xong, tâm trạng trùng xuống, muốn ngay lập tức gặp nàng.
!!!
Bích Dao Cung
Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) cùng Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) tiến vào Bích Dao cung. Cung điện trang nhã, phảng phất nét hoang sơ nguyên thủy. Dòng suối bên cung điện róc rách chảy tạo nên thanh âm vui vẻ. Cung nữ phục vụ trong cung này đều ôn nhu tú lệ, tiếng cười nói dịu dàng như gió xuân.
Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) ngồi trên nhuyễn tháp, tóc mây buông thõng, nàng vận hoàng y kiều diễm. Dung mạo thoát tục kinh nhân, tựa như thần nữ tuyệt sắc lạc bước xuống cõi hồng trần rối ren. Giữa mi tâm ẩn hiện một hoàng điệp, càng khiến nàng thêm vài phần kiều mị cuốn hút.
Hắn chầm chậm tiến vào, đối diện nàng.
Nàng thấy Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã), tay bỏ chén thuốc xuống, định vội vàng từ nhuyễn tháp hành lễ với hắn. Nhưng, Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) đỡ lấy nàng, thanh âm phảng phất bên tai "Nàng còn có bệnh trong người.. Không cần đa lễ.."
"Đa tạ ân điển của vương gia.." nàng từ tốn đáp.
"Vân Khinh tỷ.. Rất vui vì tỷ còn khỏe mạnh" Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) hờ hững nói, thái độ quan tâm nhưng nếu nghe kĩ có thể thấy sự xa cách lạnh nhạt.
Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) cười đáp lễ với Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết), nhưng mọi chú ý đều đặt lên trên người Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) "Cảm ơn muội.. Tình Tuyết dạo này vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe.. Muội rất khỏe.. Phải chăng tỷ hy vọng muội đổ bệnh?" Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) nói. Dường như bây giờ lời nói nào của Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) cũng khiến nàng khó chịu, không lọt tai.
Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) cười ngượng ngùng, thoáng nhận ra có gì đó không ổn, nàng che miệng "Ta sao lại hy vọng muội đổ bệnh.. Nếu muội đổ bệnh, vương gia chắc hẳn rất lo lắng.."
Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) ho một tiếng, dường như nhắc nhở sự vô lễ kia, tuy hắn có thể dung túng cho mọi hành động vô pháp vô thiên của nàng, nhưng nàng không nên vô lễ với Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình). Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) nhìn hắn rồi quay đi, đáy mắt thoáng hiện lên nỗi buồn vu vơ "Sư phụ.. Con ra ngoài đây.. Ở trong này thật ngột ngạt"
Trong Bích Dao cung chỉ còn lại nàng cùng hắn. Trong lòng thoáng thấy mất mát. Ngay lập tức Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) điều chỉnh lại cảm xúc. Hắn hỏi han rất nhiều việc về Hiên Viên gia, nhưng Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) là một người biết điều, mọi chuyện liên quan quá sâu tới Thái nữ cùng Hộ Pháp, nàng không dám quá phận. Chỉ đại khái mang tình hình chung nói cho Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã).
Thế gian này, muốn tồn tại thì nên kín miệng một chút.
Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) bỗng nghĩ về Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết). Tại sao nàng cảm nhận được sát khí từ Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết). Nàng lắc đầu, chắc do bản thân bị bệnh chưa khỏi, nhận thức có chút không đúng.
Đối diện với ánh nhìn của Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã). Nàng ngượng ngùng cúi mặt xuống, mỗi khi hắn nhìn nàng, trái tim nàng lại xao xuyến thêm một lần. Có lẽ đời này kiếp này, nàng chỉ có thể hướng về hắn, hắn chính là tất cả của nàng. Dù cho khoảng cách địa lí cho chia cắt nàng với hắn, thì trái tim này, vẫn chỉ thuộc về hắn.
"Vân Khinh... Nàng vừa mới đỡ một chút.. Ta đã hỏi nàng nhiều như vậy.." thanh âm vang lên.
Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) cười, hai tay giấu sau vạt áo "Tiểu nữ vẫn khỏe.. Đa tạ ân điển của ngài"
Cung nữ từ bên ngoài mang bát thuốc mới vào rồi mang bát thuốc đã nguội đi. Lúc này hắn mới giật mình, nàng còn chưa dùng thuốc xong. Chờ cho cung nữ kia lui ra, hắn lấy bát thuốc đưa cho nàng "Thật có lỗi.. Lại vô ý như vậy.. Nàng mau dùng đi.."
Nhận lấy bát thuốc, chạm vào ngón tay hắn, nàng thất thần trong giây lát. Nếu có thể, nàng chỉ mong đời này kiếp này, có thể bên hắn yên yên lành lành như lúc này. Không tạp niệm, không tranh đua với đời, chỉ có hắn và nàng.
"Thật đắng" nàng nhăn nhó gương mặt nhỏ, thuốc này quả thực vô cùng đắng. Mọi ngày nàng đều uống rất từ từ nhưng không hiểu sao hôm nay lại uống một mạch như vậy, thật là ma xui quỷ khiến.
Hắn bật cười, trong tay xuất hiện đĩa ngọc đựng mấy khối điểm tâm tinh xảo "Nàng uống vậy đắng đúng không? Ăn đi này.."
Nàng cười, tay nhận lấy khối điểm tâm cho vào miệng. Vị ngọt thanh nhã tràn ra khoang miệng. Hạnh phúc, nàng chỉ miêu tả lúc này bằng hai từ.
Hắn cũng cảm thấy ấm áp. Khi xưa, hắn cũng từng chăm sóc Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) như vậy, canh giấc cho nàng, bồi nàng uống thuốc, dạy nàng luyện võ,... Thoáng cái đã là sáu năm, Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) hiện giờ đã trở thành một thiếu nữ, tựa như đóa hoa xinh đẹp chuẩn bị xuất thế. Và nàng gần đây, tuy vẫn vô pháp vô thiên nhưng không còn vồn vã như xưa. Tâm trạng có chút tưởng niệm.
"Vương gia đang nghĩ gì vậy.."
"Đang nghĩ chút chuyện xưa" hắn cười "Ngày trước, Tình Tuyết cũng giống như nàng.. Uống thuốc thì uống một hơi, dù đắng hay không, sau đó ăn mứt quả..."
Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) hơi khựng lại, nàng tiếp tục nở nụ cười che giấu cảm xúc "Tình Tuyết thật may mắn khi có một sư phụ hết lòng quan tâm như vậy.. Ta cũng ghen tị"
"Ta là sư phụ của nàng... Đương nhiên phải quan tâm nàng..."
"Vương gia... Tiểu nữ có một người bạn.. Người ấy đang gặp chút vấn đề.. Hôm nay mạn phép hỏi ý vương gia, mong ngài có thể đưa ra phương án ổn thỏa nhất cho tình huống của họ...."
"Nàng nói đi..." hắn rất sẵn lòng giúp đỡ.
"Người bạn dạy chữ ở một thôn nhỏ.. Trong một lần xảo hợp, nàng đã cứu giúp một tiểu nam hài và nhận nó làm đệ tử chân truyền... Ngày qua tháng lại, nàng nhận ra đối với tiểu đồ đệ kia, không hẳn chỉ là tình nghĩa thầy trò.. Nhưng, nàng và người bạn thanh mai trúc mã cũng lại yêu thương nhau... Vị đệ tử đó và người bạn thanh mai trúc mã đều vô cùng yêu nàng, họ quyết định trước mặt nàng lao xuống dòng nước.. Nàng chỉ có thể cứu một người trong họ..." Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) yên lặng nhìn hắn "Nếu là ngài bị đặt trong hoàn cảnh đó.. Ngài sẽ cứu ai? Đệ tử hay thanh mai trúc mã.."
Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) rơi vào trầm tư, hắn nói "Vân Khinh, tình huống nàng đưa ra thật khiến người khác lâm vào bế tắc.. Ta nghĩ, nếu họ quyết định lao mình xuống nước.. Nghĩa là tình yêu của họ đối với người bạn của nàng quá ích kỉ, đấy phải chăng muốn người mình yêu sống không bằng chết.. Dù cứu ai thì nàng ta cũng vĩnh viễn chìm trong đau khổ"
"Nếu lúc đó, cả hai người cùng lên tiếng yêu cầu nàng ta giúp họ, hoặc giả như họ cùng im lặng, nàng ta phải chứng kiến cảnh một hoặc cả hai người thân yêu nhất ôm hận thiên thu thì sao?"
"Nếu là ta.. Họ dù không lên tiếng hay lên tiếng, ta vẫn sẽ cứu họ.. Vì trong ba người, mất đi ai, những người còn sống cũng không thể chân chính vui vẻ.. Còn nếu họ cùng lên tiếng, ta chỉ hy vọng, họ sẽ cùng lúc giơ tay ra nắm lấy tay ta.. Dù phải chết thì cũng sẽ không hối hận..."
Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) cầm chặt đĩa điểm tâm dang dở. Nàng nhìn về phía cửa. Câu trả lời của hắn khiến người khác thật suy nghĩ. Cùng lúc đưa tay ra nắm lấy sao? Tình yêu của nàng và người kia có thể cao thượng tới mức đó không?
"Nàng vẫn còn mệt mỏi.. Nên nghỉ ngơi.. Ta còn có việc.." Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) ly khai Bích Dao cung rồi tiến về Long Mạch của Hiên Viên gia xem xét một hồi.
"Vương gia mạnh khỏe" nàng cúi người. Ánh mắt vẫn nhìn theo bóng dáng kia.
Thần Dương Cung.
Sự việc Thái nữ tỉnh lại. Khắp nơi trong kinh thành đều vui mừng, họ kết đèn chăng hoa, tiệc rượu suốt ba ngày ba đêm. Vị Thiên Chi Kiêu Nữ Thái nữ sau mười mấy năm đã lại xuất hiện. Nữ Đế thường ngày vô hỉ vô bi vậy mà hiện giờ cũng lộ ra nét vui mừng, tuy còn phiền não sự ra đi của Hoàng nữ nhưng người cất giấu rất sâu.
Phượng Y Y (Kim Ngưu) nhốt mình ở trong tẩm cung không ly khai, nàng dường như cách ly với không khí phồn hoa bên ngoài. Nữ Đế hạ lệnh không ai được làm phiền nàng, bởi lẽ nàng cần thời gian để bình tâm lại.
Nàng ngồi bất động trên bàn ghế đá. Trong tay là tử phượng giới chỉ ảm đạm. Cảnh tượng một phách của mẫu thân ngã xuống, nó ám ảnh nàng suốt thời gian qua. Nàng đau đớn, nàng thổn thức, còn gì đau đớn hơn việc chứng kiến người thân bị hủy diệt trước mắt mà không thể làm gì.
Phượng Y Y (Kim Ngưu) nhắm mắt, giọt nước mắt trong suốt tràn ra. "Mỗi khi thấy mệt mỏi hay đau buồn, con hãy nhắm mắt lại.. Khi mở mắt ra, biết đâu chừng sẽ thấy kỳ tích" câu nói của Ti Thanh bỗng vang vọng trong tiềm thức. Nàng đâu biết rằng, Ti Thanh lúc đó chỉ vô tình nói vậy, bởi lẽ khi người nhắm mắt lại và mở mắt ra đã tìm thấy chân ngã cuộc đời mình.
Ngón tay lướt qua khóe mắt nàng. Đây là lần thứ ba hắn chứng kiến cảnh nàng rơi lệ.
Phượng Y Y (Kim Ngưu) mở mắt. Trước mặt là gương mặt yêu nghiệt xuất chúng. Đôi đồng tử bảy sắc lưu ly in hằn dung mạo nàng, tựa như tĩnh mà không tĩnh, tựa như động mà không động. Cảm giác cay đắng chợt lan tỏa trong lòng.
Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) không nói gì, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hương hoa mai phảng phất nơi cánh mũi. Chuyện của nàng, hắn đã tường tận. Hắn biết nàng rất buồn, hắn cũng không biết nên nói với nàng gì lúc này, chỉ yên lặng ôm lấy thân ảnh nhỏ bé kiên cường ấy.
"Ta cũng đã từng nhìn mẫu phi biến mất trước mắt ta.." hắn thở dài nói, hình ảnh mẫu phi tan biến trước mắt là vết thương khó lành "Ta từng nghĩ sẽ cùng mẫu phi biến mất.. Nhưng, ta không thể.. Vì ta còn phải tiếp tục sống cuộc đời mà mẫu phi bỏ dở.."
"...."
"Có những thứ chúng ta không thể nắm giữ.. Mọi chuyện rồi sẽ qua..." hắn vỗ nhẹ vào lưng nàng.
Phượng Y Y (Kim Ngưu) nằm gối lên chân hắn. Khi nàng yếu đuối nhất, khi nàng đau thương nhất. Hắn luôn là người xuất hiện, dù hữu ý hay vô tình, dù là cạm bẫy thiên địa kết thành. Nàng cũng tình nguyện nhảy vào. Nàng chưa từng chân chính đối diện với hắn, vết thương trước kia vẫn nhói đau trong lòng. Nàng sợ, nàng sợ bản thân lại thêm một lần hối hận đau đớn, nàng sợ sự chờ đợi trong vô vọng và nàng sợ tất cả chỉ là một trò chơi do hắn chủ trì. Nếu có nhiều mối lo như vậy, thà nàng từ bỏ còn hơn. Nàng mệt mỏi lắm rồi, nàng không muốn mất thêm bất cứ người thân cận nào nữa.
"Dạ Ngọc.." nàng khẽ thì thầm "Rốt cuộc ngài là ai trong cuộc đời ta.." câu cuối nhỏ đến mức chỉ nàng có thể nghe thấu.
Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) vuốt tóc nàng "Ta yêu em..." nàng không biết, mỗi khi nhìn nàng là ta lại thêm một lần rung động. Nàng chính là định mệnh của ta, là người duy nhất ta muốn nắm tay đến hết kiếp này.
"Sợ trái tim sẽ đau một lần nữa.. Xin lỗi, ta không thể tiếp nhận đoạn tình cảm kia.." nàng nói, thanh âm như có như không.
Hắn khựng lại trong dây lát, nhưng bàn tay vẫn vuốt lọn tóc kia "Ta biết... Ta yêu em.."
Nàng cũng không buồn đáp, hai mắt dần nhắm lại, đã ba ngày ba đêm nàng không chợp mắt. Nàng bỗng nhiên muốn ngủ "Mẫu thân" giọt nước mắt cuối cùng lăn trên gò má.
Từng cánh hoa phiêu du trong gió. Mang theo bao yêu thương hoài niệm, mang theo bao luyến tiếc chưa kịp mở lời. Hai người ở đó, khung cảnh yên bình. Nam nhân nhẹ nhàng gạt đi những cánh hoa vô ý vương trên ngũ quan tinh xảo của nữ nhân, ngón tay lướt trên ngũ quan nàng, tựa như đang vuốt ve sinh mệnh của chính mình.
"Y Nhi.. Ta sẽ không như hoàng thúc...." hắn cầm tay nàng, nhẹ hôn lên. Nụ cười ôn nhu khẽ xuất hiện, hắn không hiểu tại sao lại động tâm với nàng, hắn chỉ biết, hắn yêu nàng từ sâu tận linh hồn.
"Ta sẽ chờ, chờ tới khi em mở cửa trái tim một lần nữa.. Em không cần vội.. Ta rất kiên nhẫn..."
Đôi đồng tử bảy sắc lưu ly thêm một phần quyết tâm. Hắn nhất định sẽ tìm ra nữ nhân ba mắt, hoặc chí ít sẽ tìm ra cách trừ bỏ Ngự Thuật trong cơ thể. Hắn phải sống, không những sống mà còn phải cường đại. Hắn muốn bảo hộ nàng, muốn bảo hộ chân ngã này mãi mãi.
"Long Tộc cả đời chỉ có một bạn tình... Đời này, hoặc là cô độc hết kiếp, hoặc là cùng em tới bạc đầu.."
Nhật Nguyệt Quốc.
Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) cùng Nhược trưởng lão nhận mệnh nữ Đế, mang theo tài liệu trân quý xây dựng pháp trận Súc Địa Thành Thốn tiến nhập địa phận Nhật Nguyệt Quốc. Nàng đứng trên lưng Thao Thiết, gương mặt ôn nhu ẩn hiện nụ cười nhạt. Sáu năm trước, nàng chập chững bước chân tới đây, mang theo trái tim lạnh giá thề sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng sáu năm sau, nàng lại vô ý đánh rơi tim, khiến bản thân xuất hiện một chí mạng.
Nàng nhắm mắt, tay chạm lên hạt đậu đỏ trước ngực. Hy vọng lần này có thể thu lại trái tim kia. Hắn hài tử cũng sắp có, nữ nhân thì đâu thiếu gì. Tấm chân tình của hắn với nàng còn tồn tại mấy hồi. Thà cứ xem như giấc mộng Nam Kha, tỉnh rồi thì tất cả sẽ quên, không nên vấn vương gì.
Nàng bản thân mang trọng trách lớn lao, là Hoàng nữ Phượng Vu Quốc, là Thiên Mộng hộ pháp 1000 năm trước xuất thế. Nàng không thể vì chút nữ nhi tình trường khiến trách nhiệm của nàng lung lay.
"Yên Đan.. Có những chuyện nên quên đi" Nhược trưởng lão điều khiển sủng thú bay sát gần nàng, tựa như suy nghĩ gì đó "Ta biết Hoàng nữ là người coi trọng đại sự"
Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) chợt tỉnh khỏi mộng cảnh, nàng cười vô hại, tựa như chỉ có nụ cười mới đủ che đi bộ mặt của nàng "Ta sẽ chú ý.. Tuyệt đối không làm hỏng việc của gia chủ.."
Nhược trưởng lão không nói thêm gì, bà lắc đầu, ra hiệu tăng tốc độ tiến vào kinh thành Nhật Nguyệt Quốc.
Nàng sẽ đối mặt với hắn sao đây?
Hoàng cung.
Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) truyền lệnh, nàng chỉ muốn an an ổn ổn xây dựng pháp trận cho Hiên Viên gia, không cần Lãnh gia làm quá rình rang. Chỉ cần thu dọn một cung điện ở gần Long Mạch để bọn họ có thể thoải mái làm việc. Đoàn người Hiên Viên gia xuất hiện trong hoàng cung của Lãnh gia chỉ có người trong cuộc mới thấu tỏ.
Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) xử lí nhanh chóng tấu chương, gần đây hắn có rất nhiều chuyện cần suy nghĩ. Về hoàng muội không rõ tung tích, nhưng hắn tin tưởng nàng có thể bình an vượt qua và trở thành những trụ cột của Lãnh gia, hắn tuyệt không muốn hoàng muội của mình trên con đường cường giả ngã xuống, đây là tấm lòng của huynh trưởng đối với biểu muội. Còn hoàng thúc, vừa học hỏi điều hành Lãnh gia vừa âm thầm tìm kiếm tung tích của hoàng muội, nhưng xem ra vẫn chưa có chút tin tức gì. Hiện giờ, tin tức về sự sống của Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) chỉ được thông qua Hồn Đăng của nàng. Gia chủ không vội vã, vậy bọn hắn cũng không nên quá khẩn trương, nếu gia chủ có thái độ như vậy, nhất định đã nhìn ra sự tình gì đó trong này.
Nghe tin Hiên Viên gia đã có mặt trong hoàng cung, không những vậy người dẫn đoàn lần này là Nhược trưởng lão Hiên Viên gia và Hoàng nữ Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư). Hắn dường như xúc động. Đã bao lâu rồi không gặp nàng?
Nhưng đứng đối diện nàng. Thiên ngôn vạn ngữ vô dụng. Thân ảnh ái nhân ngay trước mắt, trong lòng dâng lên tư vị khó tả. Nàng gần như vậy, mà cũng xa như vậy. Nàng vẫn giữ bộ mặt ôn nhu hòa nhã đó, lẳng lặng tiếp nhận ánh nhìn của hắn, trong lòng nổi lên làn sóng kích động.
Nhược trưởng lão vẫy tay, hạ lệnh cho người của Hiên Viên gia lui hết. Vị công công thân cận với Hoàng thượng cũng nhận ra sự tình, khéo léo điều động đám nô tài ly khai. Để lại địa phương thanh tịnh cho hai cố nhân tái kiến.
Chờ mọi người đi hết.
Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) đưa tay định chạm vào má nàng. Nhưng nàng quay đi.
"Hoàng đế đại nhân.." nàng đáp.
Hắn khựng lại, môi bạc khẽ cong lên, tay chạm lên tóc mai nàng "Một mảnh vụn trên tóc Hoàng nữ.. Ta chỉ muốn giúp Hoàng nữ.."
Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) thối lui ra sau. Hai tay giấu dưới vạt áo nắm chặt. Tại sao hắn vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt ấy, tại sao hắn vẫn có thể ôn nhu đối đãi với nàng. Không phải hắn nên hận nàng thấu xương sao? Hận nàng làm hắn không thể có hoàng tự trong năm năm, hận nàng giết đi hài tử chưa thành hình của hắn, hận nàng nhẫn tâm dùng tình ái làm công cụ mưu cầu.
Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) vẫn nhìn nàng. Từng khanh khanh ta ta, từng thề nguyền bên nhau mãi mãi, từng trao nhau nhu tình mật ngọt. Vậy mà, sau tất cả, đều là hư vô lừa dối. Hắn chưa bao giờ trách nàng, nàng có nhiệm vụ của nàng, có trách nhiệm của nàng, dù nàng có làm hại đến hắn, hắn vẫn vui vẻ chấp nhận. Nhưng hắn lại trách nàng, trách nàng đặt nhiệm vụ gia tộc lên quá cao, còn tình cảm bản thân lại giấu quá kĩ.
Nàng đưa tay lên cổ, giật chiếc vòng xuống "Xin trả lại cho Thiên Dạ hoàng đế.. Vật quy nguyên chủ .." chiếc vòng hạt đậu đỏ lạnh giá nằm đó. (Vật quy nguyên chủ: Vật trả về chủ cũ)
Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) cầm chiếc vòng lên, tay nắm chặt. Ngay trước mặt nàng, chiếc vòng đó bị Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) ném đi. Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) thất thần nhìn theo hướng chiếc vòng.
"Nếu nó làm vướng bận nàng, chi bằng hãy vứt nó đi..."
Nàng ném chiếc vòng đi, rồi nhặt lại và cuối cùng lại ép ta nhận lại. Tình cảm của ta chỉ là công cụ trao đổi vậy ư? Hay chăng nàng không nỡ vứt bỏ quá khứ? Vậy ta sẽ làm người xấu, sẽ thay nàng vứt bỏ nó đi. Từ giờ nàng sẽ không còn hoài niệm gì nữa, và cũng sẽ không còn hối tiếc khi nghĩ về quá khứ.
Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) nghẹn lời. Phải, quá khứ nên vứt đi, giữ bên người sẽ càng thêm vướng bận. Nhưng, sự việc và kết quả kia, nàng không muốn thấy. Luôn mong mỏi hắn tuyệt tình, luôn mong mỏi hắn sẽ ghét bỏ nàng, nhưng khi hắn thật sự vứt đi kỉ vật đó, tâm nàng tựa chết lặng. Là vì tâm nàng quá sâu, là vì tình yêu của nàng quá tàn nhẫn.
"Đúng... Chi bằng hãy vứt nó đi" nàng cười cay đắng lặp lại câu nói của Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình).
Hắn quay đi "Hoàng nữ.. Tuyết Nghi cung đã chuẩn bị xong, ngay gần Long Mạch, rất thuận tiện cho việc xây dựng pháp trận.." nữ nhân kia làm hắn động tâm, khuấy đảo cuộc sống của hắn. Nhưng nàng cũng thật vô tình, khuấy đảo xong, nàng lại phủi tay rời đi.
"Đa tạ hoàng đế bệ hạ quan tâm" nàng cúi người. Gánh nặng trách nhiệm quá lớn lao, sau này không biết sống chết như thế nào. Thà rằng đau một lần còn hơn ôm nỗi đau thiên cổ.
Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) nhìn nàng. Yên Đan, nàng có thể sống chết vì Hiên Viên gia, có thể sẵn sàng tổn hại ngay cả bản thân vì họ, vậy thì còn điều gì mà nàng không thể hy sinh vì gia tộc kia. Nàng cười như vậy, liệu nàng có thoải mái như chính cách mà nàng thể hiện không?
"Kì lai hữu tự" hắn rời đi bỏ lại một câu (Kì lai hữu tự: sự vật sinh ra, hình thành đều có nguồn gốc)
Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) cũng lập tức quay đi, nàng cắn răng đáp "Vật cực tất phản" (Vật cực tất phản: ép buộc quá sẽ phản tác dụng hoặc vui quá hóa buồn)
Không ai nhìn lại ai. Khoảng cách giữa họ lại càng thêm xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro