
Chương 161: Là ai sai?
Chương 161: Là ai sai?
Tác giả: peckanhdongdanh (30/7/19)
Khi xưa từng mơ về lam y khuynh thiên hạ
Khi xưa từng ngây thơ tin rằng chỉ cần bản thân cố gắng là đủ
Khi xưa từng mong sẽ thành đôi
...
Buông tay cũng là một loại hạnh phúc
Quỳnh Nguyên đại lục
Thánh Điện
Thiên địa tràn ngập tuyết trắng, nhưng thực vật tại Thánh Điện vẫn mang màu xanh tươi đẹp. Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) đẩy xe lăn đến đình viện, tay giữ chặt lấy thành gỗ, ánh mắt xa xăm. Đến khi người phía trước động mình nàng mới bừng tỉnh.
Nam nhân ôn nhuận như ngọc, gương mặt tuấn mĩ vô trù, phong thái chính trực điềm đạm, khí chất cao quý xuất trần, người ấy lặng lẽ đặt tay trên túi sưởi. Hắn có lẽ đang chờ điều gì đó, một điều mơ hồ không rõ.
"Dạ Ân.."
Nàng khẽ lắc đầu, nụ cười vương trên môi "Sư phụ"
"Tay lạnh hết rồi" hắn đưa túi sưởi cho nàng.
Nàng cúi đầu. Dạ Ân, không, nàng là Tình Tuyết, nàng không phải Dạ Ân, nàng biết rõ mình là ai mà. Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) mím môi, túi sưởi trong tay biến dạng. Dạ Phong, người kia nói, chàng vì ta không ngại nguy hiểm, vì muốn ta an toàn mà nhẫn tâm đẩy ta ra xa, nhẫn tâm khiến ta tổn thương, chàng mặc ta an bài, mặc ta trả thù, rốt cuộc cả hai ta, đều sai rồi.
Đáng lẽ ta nên hiểu, người dịu dàng như ánh dương ấy, vĩnh viễn không thể làm tổn thương ta.
"Sư phụ" nàng nhìn hắn.
"Ta đây" hắn mỉm cười.
Tay giữ lấy vạt áo lam ngọc "Sư phụ, Tình Tuyết thật lòng thích người" từng câu chữ lướt qua cả hai.
Hắn thẫn thờ, nàng thẫn thờ.
Sư phụ, Tình Tuyết thật lòng thích người.
Nàng thừa nhận, thừa nhận thân phận, thừa nhận tình yêu, nàng không phải yêu hắn nhiều lắm sao, nhưng đến giờ nàng mới đủ can đảm đứng trước mặt hắn nói rõ lòng mình. Chàng là gió, ta là tuyết, chàng mang ta đến thiên địa tuyệt mĩ, để ta nhìn thấy mọi điều tốt đẹp nhất trên thế gian. Vậy mà ta không hiểu, tuyết hữu hình mà gió vô hình, ta cứ tìm kiếm tình yêu từ hành động của chàng mà quên nhìn sâu vào đôi mắt chàng.
Ngay từ lúc sơ ngộ, khi chàng vươn tay ra nắm lấy tay ta thì chàng đã nắm luôn cả trái tim lẫn vận mệnh này. Ta đã từng nghĩ, vì chàng mà ta thành Hắc Phượng Hoàng, vì chàng khiến ta mất đi cơ hội đứng dưới ánh mặt trời, cũng vì chàng mà ta khổ sở không nguôi,... tất cả đều vì Dạ Phong mà Tình Tuyết từ một người ngây thơ thành một ác ma máu lạnh.
Không phải, vì ta không hiểu rõ chàng.
"..."
"Sư phụ, Tình Tuyết thật lòng thích chàng.." ngón tay chỉ vào lồng ngực "Từ tận trái tim này, thật lòng thích chàng..."
Bàn tay che khuất tầm mắt. Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) thoáng ngạc nhiên.
"Hãy là Dạ Ân.. Là một người bình thường.. Vậy là đủ rồi"
!!!!
Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) lặng lẽ nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa. Tuyết vẫn rơi, thiên địa mang màu trắng u buồn. Chén trà trên tay đã nguội lạnh từ bao giờ, nhưng hắn không để tâm. Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) nói, nàng là Tình Tuyết, nàng thích hắn, nàng đã nhớ lại tất cả, nàng không phải Dạ Ân. Vậy mà, hắn im lặng.
Không biết nữ nhân bên cạnh đã xuất hiện bao lâu. Nàng hơi mỉm cười, ánh mắt nhu tình nhìn bóng người phía trước.
"Sao chàng lại tiếp tục bỏ lỡ trái tim mình vậy?"
Hắn cười "Ta và nàng ấy là sư đồ"
"Đó không phải lí do" Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) khẽ nói.
Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) nhắm mắt yên lặng.
Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) đi đến đứng trước mặt hắn. Ngũ quan mỹ lệ thanh tú, tựa như nét đẹp mềm mại dịu dàng của thiên địa, đôi mắt lấp lánh điều khó nói. Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) vĩnh viễn như vậy, ôn hòa như gió xuân, ấm áp như nắng sớm.
"Dạ Phong.. Chàng không nợ ta gì cả, hôn lễ đó, chính ta là người rời đi làm chàng bẽ mặt.. Chàng đã giữ ta ở lại nhưng ta không chịu đúng không..." nàng hiểu, nàng chính là điều khiến Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) từ chối Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết).
"Vân Khinh.. Ta đã hứa" hắn không quên tình cảm với Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết), cũng không quên lời hứa tặng Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) vị trí duy nhất bên mình. Hắn sẽ không vì Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) trở lại mà bỏ rơi Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình), khi hắn nói muốn nàng là Dận vương phi thì hắn đã quyết định che đi nửa đời lênh đênh của nàng.
Sao có thể vì dục vọng bản thân mà bỏ đi tín ngưỡng từng trân trọng.
Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) dịu dàng ôm lấy Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) "Dạ Phong, chàng là nam nhân tốt nhất, ta không hề hối hận khi yêu chàng.. Nhưng" nàng dừng lại "Chàng còn nhớ không, Vân Khinh chỉ hạnh phúc khi Dạ Phong mỉm cười"
"..."
Hắn đặt tay lên lưng nàng, là ta sai? nàng sai? hay vốn dĩ cả hai đều sai? Hay chăng lá đề thơ khi ấy nàng nhặt, là sai rồi?
Nước mắt lặng lẽ rơi, nhẹ nhàng đọng xuống áo bào Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã). Nhưng trong đôi mắt đẫm lệ ấy là niềm hạnh phúc.
"Tình Tuyết, muội ấy xứng đáng là người ở bên chàng.. Ta khẳng định, ta cũng xứng đáng.. Dạ Phong, chúng ta đến đây thôi"
"Chàng nợ ta một tình yêu, chàng trả bằng một hôn lễ long trọng.. Chàng nợ ta mười năm thọ nguyên, chàng trả bằng hai mươi ngày thống khổ chết đi sống lại... Dạ Phong... Chúng ta đâu còn nợ nhau nữa, đến với nhau vì nợ, mà hai ta hết nợ rồi..."
Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) gọi tên nàng trong yên lặng "Vân Khinh, ta.."
"À quên, hai ta chưa hết nợ.. Chàng còn nợ ta một đời nước mắt, nên hãy dùng một đời Tình Tuyết mỉm cười mà hoàn trả.." nàng từ từ buông hắn ra, chậm rãi lui về phía sau.
Tình yêu của ba người thật lạ, Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) đi quá nhanh, Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) đi quá chậm, Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) lại luôn bất động. Lúc nàng đuổi kịp lại là lúc nàng dừng lại đẩy Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) bước về phía trước.
Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) luôn không hiểu nữ nhân này, nàng đôi lúc ôn nhu đến kì lạ, đôi lúc cố chấp đến khó hiểu, hay đôi lúc mạnh mẽ đến đau lòng. Nàng bình lặng nhặt lấy lá đề thơ, cẩn thận cất giữ. Nàng dùng thọ nguyên khắc tấm bùa sinh mệnh. Nàng ngại ngùng đưa túi thơm, nàng nhỏ bé giữa thiên địa này,... Vân Khinh, nàng dùng cả thanh xuân để yêu hắn, dùng cả trái tim ôn nhu bên cạnh để sưởi ấm một mảnh lặng lẽo không phàn nàn. Dù thân phận bị hoàn cảnh xô đẩy, nhưng nàng chưa từng không vui.
"Vân Khinh, nàng có hạnh phúc không?"
"Có chứ.. Ta hạnh phúc lắm... Ngày đó, khi ta buông tay chàng ta đã hiểu.. Chàng là cánh chim trên cao, còn ta.. Ta chỉ là cá nhỏ dưới mặt nước mà thôi"
Ngón tay lướt trên má nàng, giọt nước mắt nóng hổi đọng trên tay "Tại sao chứ, tại sao một người tốt đẹp như nàng lại yêu ta"
Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) khẽ mỉm cười "Vì chàng xứng đáng nhận được điều như vậy"
Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) nhìn nàng rất lâu, tựa như nhìn thấu cả linh hồn nàng "Cảm ơn.. Cảm ơn nàng.."
Nàng cũng nhìn hắn. Yêu chàng là do ta, từ bỏ chàng cũng là do ta, chàng không sai, ta cũng không sai, hai ta chỉ là sai thời điểm, sai tình yêu. Kiếp trước ta ích kỉ giữ lấy chàng đến cuối cùng mới chịu buông, làm chàng khổ tâm sống như cái xác suốt quãng đời còn lại. Kiếp này, ta đã hiểu, chàng chỉ là làn gió vô tình lướt qua đám mây, là chim trời vô tình gặp cá nhỏ, tất cả đều là vô tình lướt qua, mà chỉ có ta lưu luyến.
Vân Khinh buông tha Dạ Phong, chúc chàng hạnh phúc, ta vĩnh viễn dõi theo chàng, thiên sơn vạn thủy của chàng là Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết), còn thiên sơn vạn thủy của ta, có lẽ chỉ là chàng.
!!!!!
Tiên Tộc
Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) cùng Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) tới Tiên Tộc tham gia đại lễ Thiên Tài mười năm một lần, tại đây thiên tài của Tiên Tộc từ các chi sẽ tham gia thi đấu chọn ra những người xuất sắc nhất ở mỗi lĩnh vực.
Cả hai được xếp vào vị trí của cường giả cao cấp, Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) mang phong thái đế vương, khí chất cao quý hấp dẫn không biết bao ánh nhìn, Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) tinh xảo ôn nhu, tuy môi luôn nở nụ cười nhưng ánh mắt nhàn nhạt khó đoán làm người khác không dám thân cận.
Những màn so tài đặc sắc, mọi tài hoa đều được phô diễn cực hạn, Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) và Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) thầm khen ngợi Tiên Tộc, dù bị phong ấn ngàn năm, dù cách xa với các tộc khác nhưng thực lực không hề tầm thường.
Này là vũ kĩ kinh động tâm phách, này là bí pháp khiến thế nhân sợ hãi, này là tài hoa khó sánh bằng,... Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) và Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) có cảm giác Tiên Tộc lần này mời họ đến chín phần muốn phô diễn sức mạnh.
"Ngài là Thiên Dạ Hoàng Đế Nhân Tộc" nữ nhân hoàng ngân bên cạnh khẽ lên tiếng. Thanh âm dịu dàng nhỏ nhẹ. Gương mặt nhỏ trắng nõn, mũi cao, môi anh đào hơi hé, đôi mắt xanh tựa biển khơi.
"Của Nhật Nguyệt Quốc thôi" Nhân Tộc rộng lớn có biết bao gia tộc hùng mạnh, hắn chỉ là một phần trong đó.
"Không biết vị đây là?"
Nữ nhân mỉm cười "Tại hạ Trưởng Tôn Thu Thủy" ánh mắt hơi nhếch "Nghe danh Thủ hộ giả Tiên Tộc đã lâu"
Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) cười "Quá khen, ta chưa làm gì cho Tiên Tộc, danh xưng này có chút hổ thẹn"
"Không đâu.. Ngài nhận truyền thừa cao quý.. Sớm là một phần của Tiên Tộc rồi.." Trưởng Tôn Thu Thủy ái ngại.
"..." hắn cười.
Nàng hơi ghé người sát Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) "Hy vọng ngài có thể ở lại đây lâu, Tiên Tộc luôn hoan nghênh ngài, đặc biệt là ta..."
Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) uống trà bên cạnh, sắc mặt bình thản nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy khá khó coi. Những màn biểu diễn tranh tài không còn lọt vào mắt, mọi sự chú ý đều dồn vào bên cạnh.
Trưởng Tôn Thu Thủy nói gì đó khiến Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) bật cười, mà hắn cũng nói gì đó làm nữ nhân kia mỉm cười theo.
"Dạ Hàn"
"Sao vậy Yên Đan" hắn nhìn nàng.
Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) cười dịu dàng "Ta muốn đổi chỗ, chỗ này tầm nhìn thật kém" thật ra nàng muốn nói, chỗ này nhìn hai người ngồi cạnh nhau thật khó chịu.
"Hình như..."
Ánh mắt toát lên hàn khí.
"Được rồi"
Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) an vị ngồi giữa Trưởng Tôn Thu Thủy và Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình). Nàng vui vẻ xem biểu diễn tài nghệ, Trưởng Tôn Thu Thủy cười ngượng ngùng không tự nhiên. Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) bên cạnh đắc chí nắm tay Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) xoa bóp, nữ nhân của hắn biết ghen rồi, thật không phí sức lực diễn thân mật với người kia.
Có lẽ đến đây, Vân Khinh - Dạ Phong - Tình Tuyết đều hiểu cách yêu một người rồi. Vân Khinh, dám yêu dám buông, nàng đã tự khiến trái tim mình thanh thản. Dạ Phong, luôn muốn tròn vẹn một lời hứa, chàng đã tự giải thoát mình khỏi những trói buộc. Tình Tuyết, yêu là nguyện thứ tha, nàng đã nói ra lòng mình, nói ra những điều thầm kín.
Chúc mọi người một ngày an lành, mệt mỏi rồi cũng qua, sợ gì nữa nhỉ.. Cố lên nào
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro