Chương 1: Chiến sự
Tịnh giang và Nguyệt giang là hai dòng sông lớn bao quanh Trấn Phù Quốc. Sông Tịnh thuộc Trấn Phù Quốc được biết đến như nguồn nước lành mang lại mùa màng phồn thịnh cho người dân nơi đây, còn sông Nguyệt giúp thuận lợi cho việc giao thương với các nước lân cận.
Tiểu cô nương khoảng chừng mười ba tuổi, trên vai vác bao lớn, bước đi khập khiễng về phía chiếc thuyền nhỏ đậu bên bờ.
Hán tử lực lượng giơ tay nhận lấy, sau đó đưa cho nàng vài đồng tiền.
Hắn nói: "Hôm nay cho ngươi thêm, về mua thêm áo ấm mà mặc."
Tiểu cô nương người gầy gò, y phục mỏng manh không che được sự lạnh giá của mùa đông, nàng vui mừng đáp.
"Đa tạ Diệp thúc!"
Nàng cười tươi, hàm răng trắng ngời nét thanh tú.
Hắn xua tay: "Song Tử à, không cần đa tạ, ta xem cháu như con ta, đáng nói cô nương tầm tuổi với cháu đều ở trong khuê phòng học may vá, còn cháu thì... haiz, thật xót xa."
Nàng đượm buồn, nếu lời này người khác nói nàng mặc kệ nhưng với Diệp thúc - bằng hữu của nương, không thể trả lời qua loa.
"Diệp thúc giúp đỡ nương và cháu rất nhiều, nương bệnh không thể xuống giường, bây giờ chỉ còn cháu, nếu như ở nhà thêu thùa thì lấy đâu tiền để mua thuốc cho nương..."
Diệp thúc thở dài, lấy thêm một lạng bạc từ trong túi áo.
"Cứ cầm lấy, coi như ta trả công cho cháu trước."
Giọng nàng nghẹn lại, hai tay cầm lấy.
"Cháu sẽ cố gắng hết sức làm việc, đa tạ thúc."
Hắn "Ừ" một tiếng, nói nàng mau về nhà, hắn cũng sắp phải đi rồi.
Song Tử không biết giấu bạc ở đâu, nghĩ tới nghĩ lui liền giấu vào trong áo, chạy nhanh lên trấn đổi tiền.
Phụ thân nàng mất sớm, mẫu thân ốm đau liên miên, năm ngoái mẫu thân xe ngựa va vào, từ đó nương không thể đi lại bình thường.
Đến Thành Nguyệt An, sau khi đổi tiền xong, Song Tử chưa bao giờ được cầm nhiều tiền như vậy, nàng cười toe toét, vừa đi vừa chạy tung tăng về nhà.
Ngang qua cánh rừng, bầu trời đột nhiên sập tối. Thường ngày con đường này luôn đông người qua lại, nhưng lần này không có nổi một bóng.
Nhà của nàng nằm sâu trong thôn An Lạc, nơi cuối cùng của thành Nguyệt An và cũng là điểm giao thoa giữa Trấn Phù quốc và Vạn Liên quốc.
Gần đến cổng thôn, nàng nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ trong thôn. Ngực nàng thắt lại, lẽ nào thổ phỉ lại đến.
Song Tử lanh trí nhảy lên cây, vài ba võ mèo này là do Diệp thúc dạy nàng để phòng thân. Mắt hạnh khẽ híp lại quan sát phía xa.
Quân trang màu đen viền xanh là quân trang binh lính của Trấn Phù!
Người trong thôn hét thảm cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng. Họ bị binh lính hành hạ, treo ngược lên cao, dùng roi nhọn đánh vào người.
Chúng bắt buộc họ phải giao ra phó tướng Vạn Liên quốc. Thôn của nàng không bao giờ xuất hiện người lạ, nếu có người lạ sẽ không cho vào. Tại sao tướng quân Vạn Liên vào được trong thôn chứ.
Một nam nhân đeo mặt nạ vàng, tay cầm thương, cưỡi hắc mã vào thôn.
Các binh lính đồng loạt quỳ gối xuống, hô lớn: "Tham kiến Kim đại tướng quân."
Y là Kim Ngưu - Kim đại tướng quân, thiết diện tướng quân lừng lẫy!
Kim Ngưu siết chặt dây cương, trầm giọng hỏi: "Tìm thấy hắn chưa?"
Binh lính đè mẫu thân của Song Tử dưới đất, vội nói: "Báo cáo tướng quân, thuộc hạ phát hiện goá phụ này có ngọc bội của phó tướng Vạn Liên, thuộc hạ ép ả nói nhưng miệng ả kín như bưng."
"Đưa ngọc bội ta xem."
Y cầm ngọc bội, lật qua lật lại đã biết không phải, ngọc bội khắc chữ "Liên" là của dân thường Vạn Liên chứ không phải dấu ấn quân đội - chữ "Vạn".
Nếu không xem kỹ sẽ dễ nhầm lẫn. Ngọc bội mang dấu "Liên." Goả phụ là người dân Vạn Liên, không phải như hắn nói.
Kim Ngưu xuống ngựa, đi đến trước mặt lão bà, y cúi người để có thể nhìn rõ mặt bà.
"Ngọc bội của bà?"
Lão bà không thể quỳ, người bị lính hất ngã, bà nằm dưới đất sợ hãi trả lời.
"Ngọc bội của phu quân đã mất của tiện dân, không phải ngọc bội của phó tướng Vạn Liên mà các người nhắc tới."
Kim Ngưu trầm ngâm một lúc, sau đó trả lại ngọc bội cho bà. Sau đó y đứng thẳng lưng, tức giận đạp vào lính thối tha bên cạnh.
Cú đá mạnh mẽ đập vào ngực hắn, hắn bay xa vào thùng phân ngựa.
Hắn trào máu miệng, cảm giác nội tạng trong người bị đảo lộn, xương ngực rạn nứt đau nhức. Hắn hấp hối nằm im.
Tất cả mọi người hít ngụm khí lạnh, sợ hãi bụm miệng không dám lên tiếng.
"Đã tìm sai còn dám ra tay người già trẻ nhỏ, các ngươi dám trái lệnh của ta sao?"
Binh lính đồng loạt quỳ xuống, cảm thấy sống lưng co rút, chân lạnh toát.
"Thuộc hạ không dám."
Đôi mắt sắc bén lướt qua từng người, mí mắt của họ giật giật liên tục, cúi gằm mặt.
Kim Ngưu quát lớn: "Tốt nhất là không dám, nếu kẻ nào như hắn thì mang đầu đến gặp ta."
Y lên ngựa, phất tay nói: "Nếu không thấy thì rút quân, tránh tổn thương người vô tội."
***
Một tháng sau lập đông đã đến, tuyết trắng bao phủ mọi ngả đường.
Chốn kinh thành phồn hoa rực rỡ, nơi nơi tụ hội khách làng chơi. Nếu ai đi ngang qua mà chưa một lần ghé thăm Ngũ Trúc Lâu, thật sự tiếc nuối cả đời.
Ngũ Trúc Lâu được xây dựng bởi một quan viên trong triều đình, như tên gọi nơi này có năm tầng lầu. Lầu thứ nhất được xây theo dạng võ đài, ở giữa đặt một sân khấu lớn dát vàng được giăng đầy dải lụa đủ màu sắc, bàn ghế gỗ quý xung quanh để khách quan đến xem kịch.
Lầu thứ hai là nơi trưng bày những vật phẩm quý giá trong kinh thành, mỗi năm một lần sẽ tổ chức phiên đấu giá tại đây. Lầu thứ ba là dãy phòng trọ dành cho các khách nhân. Lầu thứ tư là nơi các vương tộc đến thư giãn, với các phòng tắm xông hơi nước nóng. Lầu thứ năm là lầu đặc biệt, nơi ở của chủ nhân xây dựng nơi này.
Căn phòng cuối hành lang, cánh cửa bị đẩy ra, hắc y nhân quỳ xuống bẩm báo: "Vương gia, bên ngoài sắp xếp ổn thoả xong rồi."
Bóng lưng nam nhân đứng bên cửa sổ, vừa hiu quạnh vừa cô độc. Giọt mưa xen lẫn tuyết lạnh lẽo rơi trên vai. Y không cảm nhận được cái lạnh rét buốt, vẫn bình thản ngắm nhìn cảnh đêm tĩnh mịch.
Ngón tay thon dài hữu lực, ngón tay cái vuốt dọc hàng chữ khắc trên ngọc bội đeo ở thắt lưng.
"Bên phía Vạn Liên thế nào?"
Hắc y nhân cúi đầu, đảo mắt một lát, lựa lời đáp: "Phó tướng Vạn Liên mất tích, Đại tướng quân đang truy lùng."
Y nhướn mày, nói: "Bổn vương tung tin rồi, hắn vẫn chưa tìm thấy à?"
"Vương gia có lòng nhưng Kim đại tướng quân không tin, hắn vẫn tự tra soát."
Y cười lạnh, cất ngọc bội vào trong ống tay áo, xoay người ngồi xuống ghế, thong thả rót trà.
Hắc y nhân im lặng chờ lệnh.
Vương gia cao cao tại thượng, y là Trấn Thiên Bình - Tuệ Quận vương quyền cao chức trọng, huynh trưởng của Đương kim Hoàng thượng.
Thiên Bình nâng cao tách trà, sau đó nhẹ nhàng nghiêng tay đổ trà xuống đất.
*Choảng* Tách vỡ nát.
Hắc y nhân hít sâu một hơi: "Vương gia?"
"Ngươi quay về truyền lệnh cho thủ lĩnh, không cần bảo hộ phó tướng Vạn Liên, thả hắn ra."
Hắn ôm quyền đứng dậy: "Thuộc hạ đã rõ."
Ánh mắt Thiên Bình kiên định, nếu Kim đại tướng quân không tin, y cũng hết cách. Mọi chuyện sau này, y sẽ không ngần ngại ra tay trực tiếp.
***
Hoàng cung yên ắng lạ thường, ánh đèn lồng đỏ hắt sáng khắp Nam thư phòng.
"Mật báo nói Kim đại tướng quân hành động rồi thưa Hoàng thượng." Tú công công cầm phong thư đưa cho Hoàng thượng.
Nam nhân đang phê duyệt tấu chương liền dừng lại, ngước nhìn ánh nến đang nhảy múa hí lộng.
"Hơn một vạn binh lính của Vạn Liên đang ẩn nấp phía sau núi Kiên An đúng không?"
"Vâng, còn có năm ngàn lính đang mai phục xung quanh Thành Nguyệt An nữa ạ."
"Truyền chỉ của trẫm, cho phép Kim đại tướng quân dẫn thêm ba ngàn lính của trẫm, hành động dứt khoát, nhanh chóng trở về."
Tú công công vội vàng ra ngoài, truyền mệnh lệnh của y, mật báo lập tức cưỡi ngựa xuất cung.
Cự Giải trầm tư, trận chiến này không chỉ quyết định sự an nguy của Thành Nguyệt An mà còn liên quan đến vận mệnh của vương triều.
Ngoài điện, trời tối đen như mực, cơn mưa tựa như thác nước không ngừng trút xuống, âm thanh tựa như vũ bão đều khiến người ta càng thêm lo lắng.
***
Tại núi Kiên An, Diệp Thanh đang chỉ huy quân lính chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
"Đại tướng quân! Hoàng thượng phê chuẩn rồi, ta sẽ nhận thêm ba ngàn quân tiếp viện." Diệp Thanh khẩn cấp báo cáo.
Kim Ngưu gật đầu, đôi mắt y lạnh lẽo, chăm chú vào bản đồ trước mặt. Mỗi đường nét, mỗi ký hiệu đều có nguy hiểm đang rình rập.
Y ra lệnh, chỉ vào bản đồ, nói tiếp: "Phân quân làm hai mũi tấn công."
"Một mũi tập kích từ hướng bắc, mũi còn lại ở hướng tây, chúng ta phải hành động dứt khoát, không để cho quân Vạn Liên có cơ hội phản công."
Diệp Thanh cùng các vị tướng quân nghe xong lập tức cầm binh khí rời đi.
Trong khi đó tại doanh trại quân Vạn Liên phía sau núi Kiên An, Đại tướng quân Vạn Liên đang bàn bạc với các thuộc hạ.
"Chúng ta phải hành động cẩn trọng, quân Trấn Phù không dễ đối phó."
Một phó tướng lên tiếng: "Chúng đang truy lùng phó tướng Hải Sự, không biết huynh ấy thế nào rồi."
"Hải Sự lành ít dữ nhiều, nếu hắn hy sinh, Hoàng thượng cũng sẽ luận công ban thưởng, còn riêng chúng ta không được thất bại, trận chiến này ta sẽ mai phục để tiêu diệt từng đợt quân tiếp viện của chúng."
Ánh mắt Đại tướng quân sáng lên, trận chiến này không chỉ quyết định sống còn của đội quân mà còn liên quan đến danh dự của Vạn Liên.
***
Trải qua đêm mưa lạnh rét buốt, mưa tuyết giờ đây trở thành cơn mưa máu đỏ đẫm cả một khu rừng. Tiếng binh khí va chạm vang vọng khắp nơi, như âm thanh của địa ngục đang gào thét.
"Đại tướng quân!" Diệp Thanh la lớn, vẻ mặt kinh sợ, chỉ vì nhắc nhở Kim Ngưu cho nên sơ suất bị binh lính đâm vào chân.
Kim Ngưu cầm bảo kiếm chém bay đầu những kẻ ngáng đường. Húc mạnh vào bụng hắc mã ra lệnh nó xông lên. Hắc mã chạy như bay tiến về phía trước, hai cái tai linh hoạt nghe ngóng mũi tên gió, nó lách thân né tránh để chủ nhân và nó tránh bị thương.
Kim Ngưu hiểu ý, xoa đầu nó động viên, qua một hồi mưa rơi đổ máu cuối cùng cũng kết thúc. Y chém chết một phó tướng Vạn Liên và bắt sống hơn hai ngàn quân lính.
Diệp Thanh lết từng bước đến bên cạnh Kim Ngưu: "Đại tướng quân, thuộc hạ sắp không chịu nổi nữa rồi... chân này chắc phải chặt đi."
Kim Ngưu nghe vậy bèn cúi người kiểm tra chân của hắn. Vết thương sâu xuyên thủng xương chân, kẻ đâm may mắn không biết huyệt vị nên không bị nguy hiểm. Y xé vạt áo trong, cẩn thận bọc lại cho hắn.
"Ngươi về quân doanh trước, ta ở lại xử lý."
Phó tướng vội vã kéo tay y:"Thuộc hạ tự làm được."
Kim Ngưu im lặng dừng tay, sau đó y phủi lớp tuyết đọng trên vai mình, từng bông tuyết tan chảy trong hơi ấm của chiến bào, thấm vào vạt áo trong.
Hiện tại bên phía Thành Nguyệt An không biết thế nào, phó tướng Hải Sự của Vạn Liên vẫn đang ẩn trốn ở đó.
"Diệp Thanh, ngươi trở về quân doanh chữa trị trước, ta sẽ lo liệu phần còn lại." Kim Ngưu trầm giọng ra lệnh, ánh mắt kiên định như lưỡi kiếm.
Diệp Thanh cúi đầu, vẻ mặt đầy lo lắng: "Tướng quân hãy cẩn trọng."
Kim Ngưu gật đầu, nhìn theo bóng dáng Diệp Thanh lảo đảo trở về quân doanh. Y biết rằng mình phải nhanh chóng đến Thành Nguyệt An, không thể để phó tướng Hải Sự có cơ hội phản công.
Y lên ngựa, ánh mắt sắc tươi bén quét qua chiến trường đầy xác lính địch, máu từ trận chiến đã nhuộm đỏ mặt đất, tạo nên một khung cảnh kinh hoàng.
"Tiến lên!" Y ra lệnh, giọng nói mạnh mẽ vang lên giữa không gian u ám. Đoàn quân dưới sự chỉ huy của y nhanh chóng tập hợp, chuẩn bị tiến về Thành Nguyệt An.
Khi đoàn quân tiến gần đến Thành Nguyệt An, Kim Ngưu quay sang nói với một binh lính.
"Ngươi đi thám thính, báo cáo tình hình."
Lính rời đi, Kim Ngưu hít sâu, ngước nhìn bầu trời u ám, mưa tuyết dần thưa thớt, nhưng trái tim y vẫn nặng trĩu.
"Hải Sự, lần này ta sẽ không để ngươi thoát." Y thầm thì, ánh mắt sắc lạnh như băng.
Một lúc sau, lính quay trở lại, vẻ mặt lo lắng: "Tướng quân, phó tướng Hải Sự đã di chuyển quân vào rừng rậm phía đông, hắn định lợi dụng địa hình phức tạp để đánh du kích."
"Chuẩn bị mai phục, chúng ta sẽ chia quân thành hai đường, bao vây hắn từ cả hai phía."
Y tiếp tục nói: "Không để cho bất kỳ tên lính nào của Vạn Liên có cơ hội thoát."
Đoàn quân nhanh chóng tiến vào rừng, y dẫn đầu một nhóm từng bước đi thận trọng trên con đường lầy lội. Tiếng chim đêm thỉnh thoảng cất lên, phá vỡ sự tĩnh lặng rợn người. Kim Ngưu cảm nhận được sự hiện diện của kẻ địch, từng bước tiến sâu vào, tay nắm chặt bảo kiếm.
Bất chợt, một mũi tên xé gió lao tới, cắm phập vào thân cây gần đó. Y nhanh chóng né tránh, ánh mắt lóe lên tia sát khí.
"Phản công!" Y ra lệnh, giọng nói như sấm rền giữa rừng.
Cuộc chiến nhanh chóng trở nên ác liệt, tiếng gươm giáo va chạm, tiếng hò hét vang lên khắp nơi.
Trong ánh sáng lờ mờ của ánh trăng, Kim Ngưu thấy bóng dáng Hải Sự, hắn đang cố gắng lẩn tránh, nhưng không thể thoát khỏi tầm mắt của y.
"Hải Sự!" Kim Ngưu hét lên, lao tới với tốc độ như vũ bão. Hải Sự quay lại, nhận ra sự hiện diện của y, ánh mắt hắn lóe lên sự hoảng loạn.
Cuộc đối đầu giữa hai người diễn ra gay cấn, Hải Sự cố gắng tấn công, nhưng Kim Ngưu nhanh chóng né tránh. Trong một khoảnh khắc, y cầm chắc bảo kiếm, đâm xuyên tim của Hải Sự.
Phó tướng Vạn Liên ngã gục xuống đất, hơi thở đứt quãng: "Ngươi... không thể... thắng mãi mãi..."
Hải Sự trợn mắt, ngừng thở, Kim Ngưu đứng đó, nhìn xuống kẻ địch đã tắc thở, giọng điệu y lạnh nhạt đáp trả lời người chết: "Dù có phải trả giá bằng mạng, ta nhất quyết không thua."
Cuộc chiến kết thúc, Kim Ngưu ra lệnh thu dọn chiến trường và đưa các binh lính bị thương trở về. Mưa tuyết dần ngừng, nhưng còn một số chuyện cần phải làm, trước mắt là phải mang đầu Hải Sự và phó tướng trước đó về báo cáo với Hoàng thượng.
Khi Kim Ngưu tiến cung là lúc rạng sáng, Cự Giải vẫn đang phê duyệt tấu chương, hắn liền dừng lại, đích thân đứng dậy đón tiếp.
"Bẩm Hoàng thượng, thần mang đầu của phó tướng Vạn Liên treo trên cổng thành, bắt sống hai ngàn hai trăm ba mươi mốt binh lính Vạn Liên, xin Hoàng thượng xử trí."
Cự Giải vui trong lòng, hắn hạ lệnh mang ghế ban ngồi cho Kim Ngưu.
"Tạ Hoàng thượng." Kim Ngưu bình tĩnh nhận ân điển, quy củ ngồi xuống.
"Bên ta tổn thất bao nhiêu?" Cự Giải hỏi.
"Theo báo cáo thì quân ta tồn thất sáu trăm bảy mươi ba quân lính."
Nụ cười trên mặt Cự Giải ngày càng nở rộ, hắn nhìn Kim Ngưu giáp còn chưa thay, toàn thân dính đầy máu, sát khí trên người vẫn chưa phai.
"Ta thay mặt dân chúng đa tạ khanh mới phải, nhờ có khanh mà quốc thái dân an."
Kim Ngưu vội vã hành đại lễ, không dám nhận lời tạ ơn của Hoàng thượng, y cúi thấp đầu.
"Thần không dám, Hoàng thượng quá lời, ngài anh minh dẫn lối cho thần, nếu không có Hoàng thượng cũng sẽ không có thần ngày hôm nay."
Trong lòng Cự Giải cao hứng, tiến đến đỡ Kim Ngưu đứng dậy: "Ái khanh mau về nghỉ ngơi, lát nữa không phải vào triều."
"Tạ ân điển của Hoàng thượng."
Kim Ngưu rời khỏi hoàng cung, trong lòng y nhẹ nhõm hơn một chút, mặc dù giành chiến thắng, tuy tổn thất không quá lớn nhưng cũng không thể coi thường.
Trong lúc đó, tin tức chiến thắng của Đại tướng quân lan truyền khắp kinh thành, dân chúng tụ tập ngoài thành, đợi chờ xem đầu của phó tướng Vạn Liên treo trên cổng thành như một minh chứng cho sự bảo vệ vững chắc của Trấn Phù. Đồng thời, những giọt nước mắt rơi vì những người lính không thể trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro