[03] Chết Hoàn Hảo 3
Một cuộc gặp gỡ định mệnh
Kim Ngưu thích sự yên tĩnh. Anh thường dành những buổi chiều rảnh rỗi để lang thang trong thư viện hoặc đọc sách dưới ánh nắng dịu nhẹ. Một ngày thu, trong không gian vàng rực của lá, anh vô tình gặp Bạch Dương – cậu trai trẻ đầy nhiệt huyết và năng lượng.
Bạch Dương xuất hiện như một cơn lốc. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Kim Ngưu cảm nhận được sự khác biệt nơi cậu. Đôi mắt cậu sáng ngời, rực rỡ như ánh mặt trời, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ điềm tĩnh và có phần trầm mặc của anh.
"Cậu đang đọc gì thế?" Bạch Dương tò mò, kéo ghế ngồi xuống đối diện mà chẳng hề xin phép.
Kim Ngưu ngước lên, thoáng ngạc nhiên trước sự táo bạo của cậu:
"Một cuốn sách triết học. Có lẽ không hợp với cậu đâu."
Bạch Dương nhướng mày, cười đầy tự tin:
"Đừng vội đánh giá thấp tôi. Có khi tôi sẽ thích đấy."
Cuộc trò chuyện tưởng chừng ngắn ngủi ấy lại kéo dài đến khi trời tối mịt. Bạch Dương cứ huyên thuyên không ngừng, còn Kim Ngưu chỉ lặng lẽ lắng nghe. Nhưng lạ thay, anh không thấy phiền. Có lẽ, anh đã quen với sự cô đơn, và cậu chính là cơn gió mới thổi qua thế giới lặng lẽ của anh.
____
Từ tình bạn đến tình yêu
Thời gian trôi qua, Kim Ngưu và Bạch Dương dần trở nên gắn bó. Bạch Dương như một ngọn lửa, luôn lan tỏa sự ấm áp, kéo Kim Ngưu ra khỏi vỏ bọc lạnh lẽo của mình. Còn Kim Ngưu lại là chiếc neo vững chắc, giúp Bạch Dương kiềm chế sự bốc đồng.
Họ không cần nói nhiều, chỉ cần ở bên nhau là đủ. Những buổi chiều Kim Ngưu đọc sách, Bạch Dương nằm dài bên cạnh, vừa nghịch tóc anh vừa lảm nhảm vài câu chuyện phiếm. Có những đêm mưa, Bạch Dương tựa đầu vào vai Kim Ngưu, lặng lẽ nghe tiếng tim anh đập.
"Cậu nghĩ chúng ta sẽ mãi mãi như thế này chứ?" Bạch Dương thì thầm một tối nọ.
Kim Ngưu khẽ vuốt tóc cậu, mỉm cười:
"Tôi tin thế."
Nhưng cuộc sống vốn chẳng bao giờ chiều lòng người.
____
Rạn nứt
Bạch Dương yêu hết mình, luôn đòi hỏi sự quan tâm và những lời yêu thương rõ ràng. Nhưng Kim Ngưu lại là người ít thể hiện cảm xúc. Anh chọn cách quan tâm bằng hành động, điều mà Bạch Dương thường không nhận ra.
"Cậu không bao giờ nói rằng cậu yêu tôi" Bạch Dương trách móc.
"Cần gì phải nói? Chẳng phải tôi đã chứng minh bằng việc ở bên cậu mỗi ngày rồi sao?" Kim Ngưu đáp, giọng điềm tĩnh nhưng cũng không giấu được mệt mỏi.
"Không! Tôi muốn nghe! Cậu không hiểu cảm giác của tôi khi cứ phải tự đoán mãi đâu!"
Những cuộc cãi vã như thế dần trở nên thường xuyên hơn. Kim Ngưu cố gắng giải thích, nhưng Bạch Dương lại cảm thấy mình không được trân trọng.
Rồi một ngày, sau một trận cãi vã nảy lửa, Kim Ngưu bỏ đi trong đêm mưa.
"Tôi mệt rồi, Bạch Dương. Cậu cứ nghĩ tôi không yêu cậu, nhưng tôi đã làm mọi thứ có thể. Có lẽ chúng ta không thuộc về nhau."
Đó là lần cuối cùng Bạch Dương nhìn thấy Kim Ngưu còn sống.
____
Cơn ác mộng và nổi đau
Kim Ngưu qua đời trong một tai nạn giao thông trên đường về nhà. Tin tức khiến Bạch Dương như sụp đổ. Cậu không tin, không muốn tin, và cũng không thể chấp nhận được sự thật rằng anh đã rời xa cậu mãi mãi.
Cậu tự trách bản thân không ngừng. "Nếu hôm đó tôi kiềm chế hơn… Nếu tôi yêu anh đúng cách… thì mọi chuyện đã khác."
Bạch Dương tự giam mình trong căn nhà từng là tổ ấm của họ. Cậu bắt đầu nhìn thấy hình bóng Kim Ngưu ở khắp mọi nơi – trên chiếc ghế anh hay ngồi, trong tiếng gió xào xạc qua ô cửa sổ, và thậm chí trong những giấc mơ chập chờn.
"Cậu giận tôi phải không?" Bạch Dương khóc, nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại.
Cậu chìm trong nỗi đau, không lối thoát.
____
Lá thư cuối cùng
Những ngày sau đó, Bạch Dương viết hàng chục lá thư gửi cho Kim Ngưu. Trong những lá thư đó, cậu kể về nỗi nhớ, sự hối hận, và cả những ước mơ dang dở mà họ từng chia sẻ.
Lá thư cuối cùng, cậu viết:
"Kim Ngưu, tôi xin lỗi. Nếu tôi có thể quay lại, tôi sẽ làm mọi thứ để giữ cậu lại bên mình. Nhưng giờ đây, tôi mệt rồi. Chờ tôi nhé, ở nơi mà chúng ta có thể yêu nhau một lần nữa."
Cậu cẩn thận đặt chiếc hộp chứa đầy thư dưới gối, như một vật chứng cho tình yêu và nỗi đau không bao giờ nguôi.
____
Hẹn gặp lại và tái ngộ
Một đêm mưa, Bạch Dương đứng giữa con đường nơi Kim Ngưu từng gặp nạn. Mưa xối xả làm mờ đi mọi thứ, nhưng trong tâm trí cậu, mọi ký ức về Kim Ngưu vẫn rõ ràng như ngày hôm qua.
“Kim Ngưu, cậu đã hứa sẽ không bao giờ rời xa tôi. Vậy thì, chờ tôi nhé.”
Cậu bước về phía ánh đèn xe đang lao đến, nhắm mắt, và mỉm cười.
....
Người ta tìm thấy Bạch Dương vào sáng hôm sau, nằm bất động bên chiếc hộp gỗ mở toang. Bên trong là những lá thư chưa kịp gửi, và một bức ảnh cũ chụp họ cười bên nhau.
Trên bức ảnh, có dòng chữ nguệch ngoạc:
"Hẹn gặp cậu, ở nơi không còn nỗi đau."
____
"Tình yêu của họ, đẹp nhưng đầy đau thương, mãi mãi in đậm trong trái tim của những người từng chứng kiến. Một câu chuyện không trọn vẹn, nhưng đã hoàn thành theo cách của riêng nó."
____
Đôi lời từ tác giả:
Bạch Dương và Kim Ngưu là hai nhân vật mình lấy ý tưởng từ người quen của tớ ngoài đời, Bạch Dương mà tớ quen là người nóng tính và ngang ngược và ngược lại Kim Ngưu mà tớ quen là người chiều chuộng và bất lực, ít nói hơn.
Tớ thương các bạn nhỏ trong truyện mình lắm, nên mong mọi người cũng thương họ ạ.
End
Dương Viễn Lâm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro