
Bản tình ca thứ nhất : Một con mèo
Sư Tử phóng xe về đến biệt thự đã gần nửa đêm. Tâm trạng anh có chút không tốt, tính thuận tiện đánh xe đến quán Bar uống một chút, nhưng suy nghĩ lại vẫn về đến nhà.
Đánh xe vào sân, Sư Tử rút chìa khoá mở cửa ra khỏi xe, điện thoại ring lên một tiếng báo hiệu có tin nhắn. Mở ra xem một chút, người gửi là số lạ, mở đầu bằng hàng quảng cáo linh tinh, Sư Tử quyết đoán kéo vào thùng rác, thuận tay đóng lại cửa xe. Chợt một tiếng vang lên giữa không gian im ắng.
' Meo '
Sư Tử khựng lại động tác, nhìn xung quanh một hồi.
" Là ảo giác sao ? Lại nghe tiếng mèo kêu ? "
Đút điện thoại vào túi quần, ngay lúc anh định sải bước đi, liền nghe tiếng mèo kêu đợt hai. Lần này phá lệ rõ ràng, xoay đầu lại Sư Tử liền phát hiện không biết từ bao giờ, một con mèo lông trắng đã ngồi trên nóc xe. Mở to đôi mắt xanh biếc đang nhìn anh
" Meo, meo, meo "
- Là mèo nhà ai đi lạc vào sân sao ?
Nhưng từ trước đến giờ, Sư Tử chưa bao giờ hứng thú với động vật, liền dứt khoát để yên nó ngồi đó, đến sáng mai liền tự động đi thôi.
Thấy Sư Tử không chú ý đến mình, con mèo liền nhảy xuống dưới, vụng về trượt chân liền bay xuống chân Sư Tử. Bản năng mở móng vuốt bám vào, đến khi nó bình yên chân chạm đất, quần Sư Tử liền có một vệt cào tơi cả vải xuất hiện.
" Meo "
Sư Tử "......"
Có lẽ biết mình gây tội, nó liền ngước đôi mắt như biển trời nhìn anh, còn chớp chớp, Sư Tử thấy nó lấy lòng, cả người liền hiếm thấy phiền muộn.
Hít thở một hơi khiến mình không có đá bay nó đi, Sư Tử chỉ nhẹ nhàng túm mao nó quăng ra sân, động tác lưu loát nhẹ nhàng.
Bị quăng ra sân cũng không tủi, nó liền bay về ôm chân Sư Tử đợt hai, một tràng meo meo lập tức xuất hiện.
Sư Tử nhìn nó đầu ẩn ẩn đau, hôm nay ra đường chắc chắn không xem lịch, rắc rối cứ liên tiếp ùn ùn kéo đến.
- Cút ngay !
Sư Tử trừng mắt nhìn nó đang cọ cọ chân mình, khẽ quát.
Con mèo nghe Sư Tử giận cũng không giật mình, meo meo liên hồi.
Sư Tử kiên nhẫn không bao giờ có thừa, liền trực tiếp xách đuôi nó lên quăng ra ngoài cổng. Nhìn cũng không thèm nhìn liền quay vào nhà. Nó liền nhanh nhẹn nhảy lên rào tường đuổi theo Sư Tử, anh nhanh nhẹn ấn dấu vân tay mở cửa liền rầm một tiếng đóng lại. Mèo trắng bị kẹt ở bên ngoài, đối diện với cánh cửa hồi lâu rồi lặng im đến bên mép cửa cuộn tròn lại không kêu nữa.
----------------------------
Thành phố F
Song Ngư vừa bước xuống sân bay liền kéo theo hành lý, đánh một cuộc điện thoại. Kết nối được mấy giây liền trực tiếp nói :
- Thiên Bình, em ở đâu ?
- Anh Ngư , đối diện quán cà phê ở góc Tây sân bay.
- Anh biết rồi !
Đã biết liền ngắt cuộc gọi, hướng phía Tây đi đến, thấy đối diện quả nhiên đỗ một chiếc xe mui trần trắng toát, Thiên Bình thấy anh liền vẫy vẫy tay.
Lưu loát mở cửa xe ngồi xuống ghế phó lái, Thiên Bình đưa một chiếc khăn tay cho Song Ngư lau đi mồ hôi, bật điều hoà cho giảm nhiệt độ xuống một chút.
Uống cạn một chai nước suối lạnh, cảm nhận không khí mát mẻ dần dần lan toả, Song Ngư lúc này mới quay ra Thiên Bình :
- Em nói một chút tình huống đi.
Thiên Bình nắm chặt tay lái, chậm rãi nói rõ mọi việc cho Song Ngư.
Nhà Thiên và Song vốn dĩ có mối quan hệ thông gia, Thiên Bình và Song ngư vốn bằng tuổi, nhưng lại có quan hệ họ hàng, vai vế của cha Thiên Bình nhỏ hơn mẹ Song một chút, nên phải gọi bằng anh. Năm năm trước Song Ngư liền đi du học, một mình bay đến nước J. Hai người vẫn liên lạc với nhau, gần nhất gia đình Song Ngư liền thông tri cho anh về nước dự đám tang của Song thái thái, cái gì cũng không nói thêm liền trực tiếp cúp điện thoại. Nhận thấy điều lạ, Song Ngư liền gọi điện hỏi Thiên Bình, biết được cái chết của Song thái thái có điều khác lạ. Ngay hôm đó thu xếp mọi việc anh liền đặt vé về nước gấp. Trong lòng có dự cảm bất hảo rất nhiều, suốt cả chuyến bay Song Ngư cơ bản không nghỉ ngơi, chợp mắt một chút liền cảm nhận được cái nóng lan toả, rồi lại có chút hít thở không thông. Tỉnh giấc lại cái gì cũng không cảm nhận được, trong tâm đã có điểm mất cân bằng, người duy nhất anh nghĩ có thể lí giải được tình huống này của mình chính là Song thái thái đã mất hai ngày trước.
- Em nói một chút, cái chết của Song thái thái sao lại có điểm lạ.
- Em cũng không rõ, chỉ nghe kể mà thôi.
Việc của nhà họ Song, Thiên Bình nhà họ Thiên dù giao tình có tốt đến đâu cũng không thể nắm rõ được, việc này anh chỉ là tình cờ nghe được vài lời đàm luận của bố mẹ nói thoáng qua mà thôi.
Thiên Bình nhăn mi, hơi ngập ngừng :
- Chính là.... Song thái thái trước lúc qua đời đang ở nhà tổ.
- Nhà tổ ?
Nhà tổ là nơi thiêng liêng duy nhất của gia tộc họ Song. Nơi đó lưu giữ bài vị của các tiền bối đời trước, tránh không được để thứ gì ô uế lây nhiễm, nhất là máu me và các tạp vật. Chỉ bằng việc Song thái thái là người hiểu rõ điều đó nhất, lại qua đời ngay chính nhà tổ đã nói lên dự cảm bất an của Song Ngư.
Song Ngư nghe xong câu trả lời rơi vào trầm tư, Thiên Bình liếc nhìn liền im lặng lái xe, địa điểm chính là hướng về Song nhà chính
" Cầu mong, người không phải qua đời ngay chính phòng ' Hương ', nếu không..... mọi việc liền càng thêm rắc rối.
Nếu nói về dự cảm bất an, liền không phải chỉ có mỗi Song Ngư cảm nhận được, Thiên Bình nhăn mi mãi vẫn chưa dãn, đôi mắt giật giật liên hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro