Chap 4: Học viện pháp thuật
Chiếc xe đã đến trước cổng học viện. Cự Giải loi nhoi nhìn ra cửa sổ với bộ mặt rất chi là phởn. Chu choa... Học viện này thực sự rất lớn nha! Ngay cả chiếc cổng cũng được thiết kế vô cùng sắc sảo. Hình dáng hài hoà của từng song cửa càng tôn lên vẻ uy nghi của nó.
Xoạch!
Chiếc cổng mở ra, chiếc xe tiếp tục tiến vào. Giải ngoái lại phía sau nhìn, cô không hề thấy bảo vệ hay bất cứ ai đứng gần cổng, liền giơ tay thắc mắc:
- Chú ơi, cổng trường được thiết kế chức năng tự mở sao? Hiện đại quá.
- Không phải là công nghệ máy móc gì đâu. Đều là do Magic Dịch chuyển. - bác tài xế cười - nếu cháu học ở đây, thì phải cố thích nghi với những hiện tượng này, đối với học viện thì chẳng có gì kì lạ cả.
"Thú vị nhỉ" - cô thầm nghĩ. Trong lòng cực kì thích thú.
Ngồi trong xe một lúc, cô phải công nhận là học viện này quá rộng, từ cổng mà đến được ngôi trường trung đẳng của cô thôi cũng là một vấn đề. Đằng xa, lấp ló sau những hàng cây ven đường là 2 ngôi trường mà theo cô biết là trường sơ đẳng và cao đẳng được phân cách thành từng khu vực. Bác tài xế còn kể đến công viên, viện bảo tàng, khu vực sinh thái, phố trung tâm, các khu vực câu lạc bộ như Hệ Khoa học - kĩ thuật ( bật mí chút, Bảo Bình là thiên tài ở đây đó nha), hệ tâm linh hay bộ y học, nghệ thuật,... Vân vân và vênh vênh....
- Đã quá! Cái gì cũng có, y như một thành phố thu nhỏ vậy. - Cua kích động hét lên. Tuyệt, tuyệt, tuyệt! Y như trong những bộ Anime thần thánh mà cô cày ngày đêm về một ngôi trường xa hoa đủ màu sắc. Hơn nữa đây còn là sự thật. Cô có cảm giác mùa xuân tràn ngập trong lòng, hạnh phúc_ing...
Cốp!!!
Một âm thanh lãnh khốc vang lên cắt đứt nguồn mạch cảm xúc của Giải. Bắc Giải - cha cô - nãy giờ ngồi im lặng trong xe, lạnh nhạt nói:
- Ồn ào quá
Bỗng nhiên bị một cú trời giáng, bao nhiêu nguồn hạnh phúc đang tuôn trào dần tụt xuống còn mức âm. Cự Giải trưng bộ mặt cún con, đôi mắt long lanh ủy khuất tựa một đóa bạch liên hoa trong sáng nhìn về người cha kính yêu. Trong lòng rất muốn cãi lại nhưng sợ tuyệt chiêu Liên hoàn cốc giáng xuống, cô chẳng muốn vác đám "ổi" vào lớp trong ngày đầu tiên đi học chút nào. Thế nên đành ngậm ngùi xích ra xa ngồi vẽ vòng tròn lên ô cửa kính tự kỉ...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chiếc xe đỗ trước khu giám hiệu của trường trung đẳng. Như bao ngôi trường cấu trúc chữ U khác, khu giám hiệu nằm ở tầng cao nhất của lầu chính giữa. Giải bước xuống xe, đảo mắt ngơ ngẩn nhìn ngắm xung quanh.
- Phó hiệu trưởng mời ông đến phòng để hoàn tất hồ sơ! - người hướng dẫn đưa tay lịch thiệp chỉ đường
- Con chờ ở xe đi - Bắc Giải nói rồi cũng bước vào theo chỉ dẫn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bắc Giải đứng trước căn phòng lớn đề bảng "Phó hiệu trưởng", đưa tay gõ nhẹ len cánh cửa. Như đã chờ sẵn, một giọng nói lập tức vang lên:
- Mời vào!
Bóng đang người phụ nữ dần hiện lên sau cánh cửa. Bắc Giải thoáng chút sững sờ. Gương mặt ấy... Dáng người ấy... dù bao năm cũng không thể quên được.
- Dương Cưu??!
- Ha! Chào ông! Lâu rồi không gặp. - người phụ nữ đưa tay vẫy vẫy, miệng nở nụ cười tinh nghịch.
- Thật không ngờ gặp cô ở nơi này... Với Magic của cô, lẽ ra đã cao chạy bay xa rồi mới phải.
Trái với bộ mặt nghiêm túc của ông, Dương Cưu bình thản cầm tách trà nhấp một ngụm, nhẹ nhàng tựa người vào lưng ghế...
- Chậc, mọi chuyện không thể đoán trước được. Có lẽ số mệnh chúng ta đã gắn với nơi này. Vả lại... - ánh mắt Dương Cưu thoáng đanh lại - tôi sẽ không để mọi chuyện chìm vào bóng tối!
~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong tiết trời trong trèo của mùa thu, Cự Giải nãy giờ ngồi vắt vẻo giữa sân trường, tay vân vê đùa nghịch mấy bông hoa nhỏ khẽ lay động trong gió... Chán quá! Sao nãy giờ cha vẫn chưa về? Để cô ở đây ngồi một mình như một con tự kỉ chơi với cây cỏ. Cuối cùng, sau khi phá nát giàn hoa tội nghiệp, cô quyết định đi dạo một vòng cho biết.
Khuôn viên trường này rất rộng, nhưng với bản tính nghịch ngợm tò mò, cô quyết phải thăm dò tận cùng ngóc nhách, và nó rất cần thiết cho sự nghiệp cúp học vĩ đại của cô. Mang theo tâm trạng hưng phấn nhảy chân sáo trên đường, Giải đi thẳng đến phía trước, chẳng cần biết nó sẽ dẫn đến đâu. Cuối cùng, cô lạc đến khu đất vắng vẻ sau trường. Chỗ này yên tĩnh và thoáng đãng, mang không gian của một vùng quê khiến tâm trạng Cự Giải cực kì vui vẻ.
Tốt thật, mới đó mà đã tìm được căn cứ bí mật rồi, sau này tha hồ chuồn đến đây cúp học giải lao. Cự Giải dạo bước vào, cảm nhận từng cơn gió thu mát mẻ lướt qua mái tóc. Bầu trời trong xanh điểm vài gợn mây, loáng thoáng tiếng chim hót trong không gian. Mùa thu thật khiến cho người khác dễ chịu. Cự Giải đưa tay lên tận hưởng, tâm trí cũng theo đó lang thang trên mây, nhất thời không chú ý vấp trúng thứ gì đó té nhào ôm đất mẹ.
Ngước khuôn mặt in hoa văn mặt đất lên, tâm trạng phiêu bồng lúc nãy lập tức tan biến, trở lại thực tại. Cự Giải tức tối quay lại phía sau, quyết tìm thủ phạm lôi lên băm vằn cho hả giận. Không ngờ vừa ngoái đầu lại, cô giật mình bắt gặp một xác chế... À lộn, một cậu bé trông cũng trạc tuổi cô, nằm im bất động trên mặt đất. Khuôn mặt khả ái hình như vì cú va chạm lúc nãy mà hơi cau lại. Cự Giải hoàn hồn, vội vàng đứng lên phủi bụi trên người, tốt bụng quay lại khám nghiệm tử thi...
- Này, cậu gì đó ơi...
- Cậu có sao không thế?
- Sao cậu không trả lời?
- Nằm dưới đất lạnh lắm, cậu có cần tôi lăn cậu đến phòng y tế không?
- Cậu chết chưa vậy? Nếu chết rồi thì nói với tôi một tiếng, tôi biết đường kêu xe tang tới rước. Còn nếu không sao thì để tôi đi.
.
.
.
.
.
Sau một hồi nỗ lực cứu giúp, thấy đối phương vẫn không có chút hồi đáp. Trong lòng Cự Giải thoáng chút lo sợ. Cô vội vàng ôm lấy đối phương, vừa lắc vừa khóc lóc ing ỏi:
- Oa oa... Tôi xin lỗi cậu. Tôi không cố ý làm cậu chết đâu, cũng chỉ tại cậu yếu quá, mới bị vấp một cái đã cưỡi hạc thăng thiên rồi. Tôi vừa mới chuyển đến thôi, ai ngờ gặp cớ sự này... Cậu chết không để lại thông tin cá nhân, không biết gia đình bạn bè tên tuổi, hay để tôi đào cái lỗ chôn cậu đàng hoàng, khắc bia đề Vô danh, hằng ngày tôi sẽ đến cúng viếng đọc kinh đàng hoàng, không để cậu làm hồn ma lang thang chịu thiệt thòi. Bù lại sau này đừng quay về ám tôi, tôi sợ ma lắm, cậu hãy yên lòng siêu thoát...
Còn về phía nạn nhân kia, vốn dĩ cũng là thành phần trốn học ra đây kiếm chút bình yên, nào ngờ vừa ngả lưng lim dim ngủ đã bị con khùng này đá trúng, lúc té cũng không quên đạp một cú thôi sơn vào bụng. Cố nén giận chịu đựng mà lơ đi, thế mà vẫn bị nó lay lay chọt chọt hỏi thăm "tận tình", cuối cùng là bị ôm lấy khóc lóc như thể mình chết thật. Nộ khí xung thiên, cuối cùng không nhịn được hất bàn tay kia ra khỏi người, đứng phắt dậy làm Cự Giải mất đà ôm đất lần 2.
Chưa kịp hoang mang vì sao cái xác kia lại cử động, ngước mắt lên liền bắt gặp khuôn mặt giận dữ như quỷ sai đến đòi hồn kia, hồn phách Cự Giải liền bay mất, hoảng loạn hét lên, chạy thật nhanh khỏi chỗ này.
Vừa chạy chưa được 5m, bỗng một vòng lửa bốc lên bao quanh Cự Giải, sức nóng tỏa ra. Cô không thể tiến cũng không thể lùi, nhìn về phía cậu thiếu niên, trên bàn tay kia xuất hiện một đốm lửa lơ lửng.
Cậu ta... Điều khiển lửa???
- Tại sao lại đến đây?
Phá hoại không gian của cậu, lại còn đạp cậu 2 cú lúc nãy, chỉ sợ nếu cậu không dậy cô sẽ đào lỗ phi tang cậu luôn...
- Tôi... Chỉ là vô tình đi lạc thôi... Tôi xin lỗi. - Cự Giải chắp tay thành khẩn, mong cậu nguôi giận.
Nhìn bộ dạng của Cự Giải, không khó đoán được cô là người mới chuyển đến. Chả trách cô dám làm vậy với cậu lúc nãy. Đã vậy, cậu cũng muốn hù dọa nó một trận, để sau này biết đường mà tránh đi.
Một quả cầu lửa xuất hiện, cậu phóng nó về phía Giải. Bị tấn công bất ngờ, lại không có đường nào tránh né. Cô nhắm chặt mắt, sợ hãi hét lên.
Tức thì, một luồng khí phát ra dập tắt những đám lửa xung quanh, tạo thành lớp phòng thủ bảo vệ Cự Giải, quả cầu lửa ấy cũng bị đánh bật quay lại phía chủ nhân của nó. Sự việc quá bất ngờ, cậu không kịp né liền bị nó tấn công, bị thương không ít.
Cự Giải không thấy mình bị tổn hại gì, mở mắt ra thấy vòng lửa đã biến mất. Lập tức chạy thật nhanh ra khỏi nơi nguy hiểm. Cắm đầu chạy thục mạng một hồi, cô đã ra khỏi đó mà đến được sân trường. Đằng xa thấy bóng dáng con gái, Bắc Giải liền chạy lại hỏi thăm:
- Nãy giờ con đi đâu vậy? Cha ra ngoài rất lâu rồi mà không thấy.
Cự Giải dừng lại, lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển, vì mệt mà giọng nói trở nên lắp bắp:
- Cha... Nơi này nguy hiểm quá. Có...người tấn công con...
- Ai? Sao con lại bị tấn công?
- Không biết... Con chỉ biết là một hồn ma biết sử dụng lửa...
Bắc Giải khó hiểu. Hồn ma ở đâu ra? Dương Cưu từ xa tới, nghe được chuyện, liền cười vui vẻ giải thích:
- Chắc con bé hiểu nhầm gì đó. Mấy chuyện kì lạ đối với học viện chỉ là chuyện vặt. Không sao cả. Nào tới đây, cô giới thiệu với em. Đây là Bảo Bình và Xử Nữ, 2 cán bộ tiêu biểu lớp A.
Ánh mắt Cự Giải chú ý tới 2 người bạn phía sau Dương Cưu. Bảo Bình khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, hướng mắt nhìn Giải một lượt đánh giá rồi lơ đi, không chút phản ứng nào. Còn Xử Nữ mang phong thái tự tin có chút kiêu ngạo, tiến lên phía trước giơ tay làm quen:
- Chào cậu, tôi là Xử Nữ, về sau chính là lớp phó của cậu. Mong được giúp đỡ.
Xử Nữ nở nụ cười rạng rỡ, hành động duyên dáng không chê đâu được. Cự Giải theo tự nhiên cũng bắt tay đáp lại:
- Xin chào, tớ mới chuyển đến, còn nhiều điều chưa biết, mong cậu giúp đỡ.
- Được rồi. Sau giờ ra chơi, các em đưa bạn về lớp làm quen. Cự Giải có gì thắc mắc cứ hỏi các bạn ấy. - Dương Cưu vỗ nhẹ tay, tươi cười chỉ dẫn.
Trước khi rời đi, Bắc Giải nán lại, dặn dò Cự Giải, đôi mắt ông thoáng chút lo lắng:
- Cự Giải, sau này trở đi, con sẽ rất khó có cơ hội thăm gia đình. Vì vậy phải nhớ, có thật nhiều bạn bè, nó chính là sức mạnh của con.
Đối với những đứa trẻ trong học viện, tình cảm gia đình là thứ xa xỉ. Do đó, bạn bè chính là gia đình, và chỉ nhờ nó mới thoát khỏi sự cô đơn...
~~~~End chap 4~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro