12
Nguyên liệu nấu cháo: …
Tôi thở dài đánh thượt, nhìn từ trên xuống dười rồi lộn lại từ dưới lên trên cái tờ công thức nấu cháo trong tay. Lẽ ra bây giờ tôi – một sốp-ping a-hô-líc chính hiệu con chuột vàng – theo lẽ thường phải đang phải đang lượn lờ trên đường phố Seoul mà vét hết các cửa hàng mang về nhà.Tất nhiên là với sức khỏe còm cõi của một thằng như tôi thì việc ấy khó mà thực hiện một mình được, đương nhiên là sẽ cần có một chân cu li chạy theo dù liên tục phải nghe kêu ca phàn nàn “Cái áo sexy thế? Em muốn chưng ra cho toàn dân thiên hạ nhìn thấy hết người em à?”, rồi thì “Sao lại mua cái quần đó? Chân thì như khỉ mà còn thích khoe” hay “ E muốn giết anh bằng đống đồ này hả?”, bla… bla… bla… Nhưng thật đáng buồn là tất cả chỉ là “lẽ ra” thôi, vì hiện tại tôi đang ngồi trong bếp mà thả hồn mình “mơ về nơi xa lắm”, nơi có những đôi giày bóng lòa và những bộ cánh “đẹp khó cưỡng”, tất cả chỉ tại cái tên cu li lắm mồm kia đang bị ốm. Sẽ chả có gì đáng nói nếu đó chỉ là cảm thông thường, bởi ở cái nơi thời tiết ẩm ương như một nàng tiểu thư đỏng đảnh này thì chuyện hắt hơi sổ mũi của chúng tôi không hề hiếm. Nhưng mà vấn đế là đây không chỉ là cảm, mà là sốt, sốt thật, tận 39o lận, vật vờ trong phòng như cái xác. Ấy thế mà sáng nay lúc cặp nhiệt độ còn dám to mồm bảo “39o không chết được đâu”, đáng ghét! Nhưng thật sự tôi cũng không thể hiểu nổi nữa, một kẻ mà suốt này tầng tầng lớp lớp áo, thậm chí ngay cả mùa hè cũng không thèm để hở một tí thịt nào ra ngoài như thế mà cũng bị ốm với chả sốt! Nhưng mà nếu ốm sốt mà cứ im lặng an phận trên giường còn đỡ, đây thì chả hiểu sao vẫn còn sức mở miệng ra than một câu đầy chất đòi hỏi: “Yongie à, đói!!!” Aish, mình sao khổ thế này không biết nữa, đường đường là một Idol quốc dân, ca sĩ kiêm nhạc sĩ tài năng của nền âm nhạc K-POP, leader số một của Big Bang, giấc mơ của bao nhiêu cô gái như tôi mà bây giờ phải lọ mọ cặm cụi trong cái bếp mà có lẽ cả năm trời tôi chả bao giờ mò vào, tất nhiên trừ lúc để ăn, cùng lắm lắm là úp gói mì cho qua bữa. Tất nhiên là với kẻ ốm dở thì không thể nào để cho hắn bưng bát mì mà xì xụp được, điều đó dẫn đến một dấu kéo theo hiển nhiên không kém là một thằng không hề có khái niệm nấu nướng trong từ điển (tức tôi đây) phải thân chính vào bếp. Thôi không sao. Nhất định tôi sẽ khiến anh phải phục tài nấu nướng của tôi sát đất, sẽ phải công nhận đấy là một trong những tài năng ẩn dật trong tôi mà bấy giờ anh mới biết, kekeke.
À, đừng thắc mắc là lũ em trai “iêu vấu” nhà tôi đâu, vì chúng biến ra ngoài rồi. DaeSung vừa ra khỏi nhà được một lúc, hình như đi săn mấy cái móc chìa khóa Doraemon mà theo cậu ta là “xinh hết sảy”, với cả vài tập truyện về con mèo ấy (cũng theo cậu ta thì) gì mà “lôi cuốn tới phút cuối cùng” *aigo, anh đã bảo rồi, sẽ có một ngày nào đó mặt chú sẽ trở nên tròn xoay, người thì phình ra, chân tay ngắn lại, da đổi màu xanh lét, mọc thêm cái đuôi tròn tròn nữa là đẹp đấy*. Còn BaeRi couple thì đi từ sớm rồi, chả biết đi đâu, nhưng tôi đoán có lẽ chúng nó vào sở thú nhận họ hàng rồi. Nhưng các bạn phải hiểu là dù thế tôi không hề giận bọn họ, căn bản tại hiếm hoi mới có một ngày rảnh rỗi, với cả tôi cũng hiểu điều mà trước khi đi họ nói với tôi là “chồng ai người ấy lo” chứ, hơn nữa tôi là người rộng lượng và rất hiểu chuyện, làm sao tôi có thể oán trách được?
Người ta bảo khi bị ốm thì nên cho ăn cháo nên tôi đã cất công cả sáng lùng sục trên mạng tìm bằng được cái công thức nấu cháo. Sau một hồi suy xét thì tôi quyết định sẽ nấu cháo thịt, có vẻ dễ, lại còn ngon nữa chứ. Bày lũ lượt nguyên liệu lên bàn, tôi khẽ mỉm cười hài lòng.
SeungHyun, hãy chờ xem tài nghệ của em nhá!
----------
- Hắt xiii!!!... Hix…
Không gì khổ hơn bị ốm trong mùa hè. Trời đã nóng thì chớ, cảm nhận sức nóng từ bản thân mình tỏa ra còn kinh khủng hơn nhiều. Các giấc ngủ mụ mị mệt mỏi, đầu thì quay chòng chòng, cứ nhắm mắt vào là lại có cảm giác như cái phòng này đang nhảy điệu Vanxo vậy.
Tôi hé mí mắt nặng trịch, lờ đờ nhìn cánh cửa sáng nay đã bị em phá cho long cả bàn lề tại vì “nghe YoungBae bảo anh sắp chết”. Mệt thật đấy, 39o. Hôm qua cũng hơi hơi có biểu hiện một tý thôi, cứ tưởng không sao, ai ngờ hôm nay thành ra như thế đấy. Khổ thân em cứ lo cuống cả lên, mới 8h30’ sáng đã chào buổi sáng tôi bằng tiếng “RẦM” rất to vào khoảng khắc cái cửa chạm đất, đã vậy còn nhảy nhảy trên người tôi nữa chứ, làm tôi như muốn ò hết cả bữa tối hôm qua ra, chả bù cho bình thường 12h trưa dù trời có sập cũng chả quan tâm. Đã bảo là không ai chết vì bị sốt 39o rồi mà. Cũng lạ cơ, tôi ăn mặc kín đáo cẩn thận thế cơ mà? Người khó chịu quá. Mà em đâu rồi nhỉ?
XOẢNG!!!
À quên, đúng rồi, em đang ở trong bếp…
CHOANG!!!
Hình như em bảo sẽ nấu cháo cho tôi ăn… Chậc, đúng là vợ tôi có khác…
- AAAAA MẸ ƠI!!! CẮT VÀO TAY RỒI!!!!!!!!
Em chưa bao giờ vào bếp nấu nướng cả bởi vì trọng trách ấy thường do BaeRi đảm nhận, tôi và em chỉ phải rửa bát thôi. Thế nhưng em có vẻ tự tin lắm, em nói nhất định em sẽ cho tôi bất ngờ nên tôi cũng…
RẦM!!!
- Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!!!!!
*…*
Haizzzzz…….
Xin chúa hãy phù hộ cho cái bếp nhà chúng con được bình yên vô sự… AMEN!
----------
Trong hơn một tiếng qua, tổng cộng tôi đã đánh vỡ 2 cái bát, 3 cái đĩa, 1 bộ cốc, nồi niêu xoong chảo nằm chỏng chơ dưới sàn, xay gạo nhưng quên đậy nắp máy xay làm gạo bắt ra tứ tung từ trên bàn xuống dưới đất, 2 bàn tay tôi 10 ngón thì 8 ngón bị băng, thần kinh lúc nào cũng căng ra như chão, luôn trong tình trạng ức chế lên men, đầu thì bốc khói nghi ngút chả kém gì cái nồi đang để trên bếp. Không khéo thằng Bae mà về nhìn thấy cảnh này thì nó sẽ đem tôi luộc lên rồi dùng cùng bữa mất. Nhưng dù sao tôi cũng được an ủi phần nào là nồi cháo cuối cùng đã được hoàn thành rồi, tuy là tôi ban đầu có quên cho gạo vào nồi nhưng quên không cho nước, có nhầm lọ muối là lọ bột ngọt, có quá tay đổ nước mắm ồng ộc, có suýt làm nồi cháo cháy khét trên bếp, có chẳng may quệt tay làm lọ dấm đổ cả vào nồi, có chẳng may cho hơi nhiều ớt một chút nhưng không sao, tôi đã kịp thời sửa chữa hết lỗi lầm của mình. Tôi vươn vai, sung sướng nhìn thành quả sau một hồi vật lộn vất vả của mình. Tôi đã bảo là nhất định sẽ khiến anh bất ngờ vì tài năng bếp núc của mình mà. Đổ một ít cháo ra bát, cố gắng cầm cẩn thận để không tuột tay mà phải ôm hận cả ngày, tôi hí hửng mang lên phòng anh…
----------
“ Người ta lẽ ra phải nghĩ ra một loại hình nghệ thuật mới tạo màu bằng cháo.” – Không hiểu sao khi nhìn vào cái bát em mang lên, đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Bát cháo của em, nếu chỉ xét về vẻ bề ngoài thì nó rất… đẹp, đẹp “dễ sợ”, như một bức tranh trừu tượng. Tất nhiên tôi không phải chuyên gia, nhưng tôi tin chắc rằng nếu Picasso sống lại cũng phải công nhận đó là một sự kết hợp hài hòa, sống động giữa gam nóng và gam lạnh, giữa sáng và tối: một bên là rau hành xanh mơn, một bên là ớt đỏ thắm; màu của cháo trắng – uhm…ok, có lẽ hơi cháy một chút, quyện với màu của thịt bị xay nhuyện tạo ra một màu mà tôi… khó có thể tả được.
- Anh còn chờ gì nữa mà chưa ăn đi, xương máu cả buổi của em đấy! - Em cười đắc thắng, nháy mắt với tôi.
Tôi ngó em, rồi ngó bát cháo. Nuốt nước bọt đánh ực một cái, tôi run run nâng nó lên, xúc lấy một thìa trong khi niềm xúc động đang dâng lên dạt dào. Tào Tháo ơi, hi vọng rằng ông đang đi vắng…
…
….
…..
Tôi thề là từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, chưa bao giờ tôi trải qua nhiều cung bậc cảm xúc như vừa nãy: hồi hộp khi đưa thìa cháo lên, run rẩy khi đưa thìa cháo vào miệng, thót tim khi đầu lưới bắt đầu cảm nhận được mùi vị của chỗ cháo, căng thẳng khi cả khoang miệng tiếp xúc với hương vị ấy và thở phào nhẹ nhõm khi nó được đưa hết xuống dạ dày. Thực sự không khi nào tôi thấy khâm phục mình như thế bởi vì “Không hiểu sao cay quá! Đúng là cháo cháy thật rồi… Nhưng sao mà… chua chua, mặn mặn…” Bây giờ tôi thực sự chỉ thầm ước rằng em có thể san sẻ chút tài năng trong việc viết nhạc cho khả năng bếp núc của em thì hay biết mấy.
- Sao? Anh nghĩ thế nào? – Em vẫn ngồi chồm hỗm trước mặt tôi, đôi mắt nâu trong veo nhìn đầy mong đợi.
Tôi phải làm gì đây? Đương nhiên là tôi sẽ không thể nói ra sự thật được, có cho tôi ăn gan hùm tôi cũng không dám, em sẽ chế biến tôi thành cái món mà tôi vừa ăn mất, biết đâu còn.. hơn. Hơn nữa đây là công sức cả buổi của em – một cậu con giai chưa từng mò vào bếp. Nhìn 8 ngón tay phải chịu trận của em mà tôi bỗng thương quá. Em chắc chắn đặt rất nhiều hi vọng vào đây, tôi không thể tàn nhẫn đập tan nó và làm em thất vọng được, TÔI KHÔNG THỂ!!! Đúng rồi, chỉ còn cách nói dối thôi. Tôi dù sao vẫn là một người chồng mẫu mực của gia đình mà, mà trách nhiệm của chồng là không được làm vợ mình buồn! Một lời nói dối thôi, hơn nữa lại đem lại niềm vui cho vợ tôi nữa chứ, chả dại gì không nói (dù tôi không chắc là số phận cái bụng của tôi sẽ trôi về đâu nữa)…
Tôi ngửa cổ lên, hít một hơi sâu rồi cố kéo cho cái miệng dãn hết mức có thể, tôi gắng cười thật tươi.
- Ngon!... Tuyệt vời!!!
Em đơ ra một lúc làm tôi bỗng cảm thấy như vừa chạy việt giã về: mồ hôi túa ra như tắm còn tim thì nhảy freestyle ầm ầm trong ngực. Chết rồi, tội lỗi quá, người ta bảo các uke thường rất thính nhạy trong việc đánh hơi thấy mùi gian dối mà, liệu em có đoán ra là tôi nói dối không?
Chợt hai cánh hoa anh đào vẽ nên một đường cong hòan hảo.
- Thật hả?
- … Thật, ngon lắm! Ngon… hết sảy luôn ý, mùi vị rất… đặc biệt!!
Mình ngưỡng mộ cái miệng mình thật!
- Ôi may quá, em cứ sợ anh sẽ chê chứ!– Em vẫn cười toe toét – Thấy chưa, em đã bảo nhất định anh sẽ phải phục tài nấu nướng của em mà.
- Ừ, chính xác đấy! Vợ anh giỏi nhất!
- Hì hì, đã thế thì anh ăn hết cả nồi cháo nhé. Anh đang ốm, ăn nhiều mới khỏe lên được.
Hình như mặt tôi bây giờ bắt đầu bị biến dạng thì phải? Chết rồi, còn toát mồ hôi nữa, dấu hiệu không lành rồi.
- Sao vây? – Em ngơ ngác nhìn tôi
- Hả? À không sao…
- Thế thôi anh ăn đi nhé, để em đi mua thuốc.
Em mỉm cười nháy mắt với tôi rồi nhanh chóng biến mất sau khung cửa trơ trọi mất cánh như một cơn gió.
CHẾT TIỆT!!!
----------
Tôi chạy vội ra phố trong niềm sung sướng dâng trào trong lòng. Đó đó, thấy chưa, tôi đã bảo nhất định tôi sẽ khiến anh phải thán phục mình mà.
----------
- Hyung, uống thuốc.
Tiếng gọi của em kéo tôi ra khỏi cảm giác khó ở vì một lí do. Em dí dí lọ thuốc vào mặt tôi như thể dùng kẹo dụ trẻ. Đó là một lọ thuốc hiro, màu đỏ đỏ. À, tôi biết cái thuốc này rồi...
-----------
Anh hơi nhíu mày nhìn lọ thuốc bằng ánh mắt kì thị rồi bất ngờ quay mặt đi như thể đó là cái gì kinh khủng lắm.
- Anh không uống đâu.
Hơ…
- Sao lại không chứ? Không uống sao khỏi bệnh được?
- Thuốc này kinh lắm.
- Sao anh biết? Anh uống rồi à?
- Ơ thì… chưa.
- Thế sao anh dám bảo là nó kinh hả? Thuốc này ngọt lắm mà. Ngọt như kẹo ý.
- Ngọt như kẹo thế mà hồi trước có người uống xong nôn thốc nôn tháo ra đấy.
- Hả? Ai thế?
- Em đấy.
Trong một khắc mặt tôi đờ ra như bị điểm huyệt, mắt chữ o viết hoa, mồm chữ a viết hoa nốt.
Ơ… Hóa ra tôi từng uống thuốc này à?
- E…E…Em á?
- Chứ ai nữa? Cái hôm đang mùa đông, trời trở gió, tự nhiên em đòi ra sông Hàn hóng gió để lấy cảm hứng viết nhạc ý. Đã thế còn đòi ăn kem nữa chứ. Tối hôm ấy chả về sốt đùng đùng à. Cuối cùng chỉ khổ anh, 2-3 giờ sáng chạy lên chạy xuống hầu đủ thứ. Có lọ thuốc thì vừa uống được một ngụm thì nôn hết ra để anh tất tả dọn …
- Rồi rồi, em nhớ rồi.
Anh đang ốm mà sao vẫn có thể rap được thế nhỉ? Mà sao rap gì mà… tôi chả hiểu chi sất, đến nỗi vừa nghe mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau trẩy hội trên trán.
- Nói chung anh không uống đâu.
Anh nhanh chóng quay đi chui vào trong đống chăn bùng nhùng làm tôi thậm chí chưa kịp phản ứng gì. Thật là bực mình quá đi, người đâu khó chiều thế không biết. Nếu bình thường thì chắc chắn tôi sẽ xông lên đạp hết chăn gối đi rồi sút cho anh một phát xuống đất cho biết thế nào là lễ độ. Làm tôi ức chế là tội lớn lắm đấy. Nhưng thôi, dù sao sức khỏe của anh cũng đang trong tình trạng ất ơ, phải dịu dàng… dịu dàng… dịu dàng…
- Thôi Hyunnie à, dậy uống thuốc đi mà!!! - Giở giọng dụ khị.
Trong chăn vang ra tiếng đáp lúng búng nhưng quả quyết lạ:
- Không uống!
- Thôi nào, dậy uống một tí thôi mừ!!! Không uống thuốc làm sao mà khỏe được chớ?
- Không!
- À hay là anh uống thuốc đi, xong em sẽ nấu cháo cho anh ăn nha!
Ngay lập tức cái chăn bị lật tung ra làm tôi khấp khởi mừng. Nhưng anh bỗng đưa mắt nhìn tôi như thể tôi vừa bắt anh nuốt một con nhện vậy. Không để cho tôi được mừng lâu, cái chăn (lại) nhanh chóng chùm qua đầu.
- Thuốc kinh lắm, uống để nôn hết ra à? Mệt lắm! Thôi anh không uống đâu!
Điên tiết, cảm giác như lửa cháy phừng phừng trên đỉnh đầu, không khéo hói vì cháy hết tóc mất. Tôi xém chút nữa lao thẳng lên người anh lật tung chăn ra. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu…
----------
Một hồi lâu yên lặng, có lẽ em bỏ đi rồi. Chắc lại giận rồi. Kiểu này lại phải xuống nước mệt đây. Khổ lắm, chỉ định đùa một tý thôi mà, chứ có thật đâu cơ chứ. Mà tôi cũng thử nếm cái thuốc này rồi, đúng là kinh thật. Hèn gì hồi trước em uống xong cho ra bằng hết cả bữa tối. Hix nóng quá, phải chui ra đã rồi tính sau.
Khi cái chăn vừa lật ra, tôi bỗng cảm thấy bị một đôi bàn tay túm lấy cổ áo kéo giật dậy. Cánh môi mềm của ai đó kề sát vào môi tôi, hé mở nhẹ, tạo đường cho một thứ chất lỏng chảy vào họng. Không phải vị lờ lợ được lưu trữ trong trí nhớ, mà là một cảm giác khác… Là vị ngọt… ngọt lắm…
Em buông cổ áo tôi ra mà cảm tưởng như vị ngọt dịu dàng ấy vẫn chưa tan. Tôi nhìn em chăm chăm. Làn da trắng mịn dần chuyển sang một màu hồng, rồi đỏ rực lên. Tôi khẽ bật cười, hôn nhau bao nhiêu lần rồi mà vẫn phải xấu hổ như thế à? Hôm nay dám lừa tôi cơ đấy, giỏi thật. Đã thế…
----------
Chả hiểu sao tự nhiên thân nhiệt của tôi tăng cao như thế, có khi còn hơn cả anh bây giờ nữa ý. Sao anh cứ nhìn tôi thế này??? Trời ơi ngượng quá đi mất!!! Đột nhiên cổ tay tôi bị một lực giữ chặt lấy, kéo mạnh lại. Chỉ trong một khoảnh khắc hai khuôn mặt chỉ còn cách nhau một cái chạm nhẹ nơi chóp mũi. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt đen sâu hút trở nên… gian tà kì lạ.
- Dụ dỗ giỏi lắm. – thì thầm kèm theo một cụ cười đểu giả.
Phải mất một vài giây tôi mới nhận ra anh đang tiến lại gần mình. Nhắm chặt mắt chờ đợi, cái đống thịt đỏ hòn nơi ngực trái vận động mạnh. Hơi thở nóng rẫy của người đang sốt cao phả khẽ vào bờ môi, mỗi lúc một gần hơn… gần hơn… gần hơn nữa…
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy… sức nóng ấy vuốt nhẹ gò má, lướt qua cánh tai rồi trượt dài xuống và đậu lại trên vai.
- Hix… cãi nhau với em mệt quá.
Giọng nói thều thào làm mắt phải mở bừng ra. Anh đang gục đầu trên vai tôi. Ơn trời anh không nhìn lên, chứ nếu không nhìn thấy quả gấc chin mọng giữa phòng anh sẽ trêu tôi chết. A!!! Đồ đáng ghét này, thế mà làm mình… Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Nhìn cái người đang gục trên vai mà tiếng thở dài trôi ra, đưa tay kéo người ấy nằm xuống gối đầu lên đùi.
- Chết đi, ai bắt… Nằm xuống đây!
Tên kia mỉm cười, hí hửng nhắm mắt, chưa đầy 5 giây sau đã không thấy động tĩnh gì nữa cả. Ngủ nhanh thế? Sực nhớ ra, thôi chết rồi, còn cái bếp phải dọn nữa, nếu không thằng Bae mà về thì nó sẽ giết tôi mất. Thằng đểu ấy, sao lại nhằm đúng hôm nay chứ?
----------
BaeRi couple part
- Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì! Hix
- Hyung sao thế? Ốm à?
- Ốm sao được, chắc thằng Yong nó nói xấu anh thôi.
- À… Mà ai bắt anh để hai hyung ý ở nhà một mình với nhau. Lạy trời cho nhà mình đừng bị chập điện, vỡ ống nước, hay nguy hiểm hơn là nổ bình gas.
- Thôi em nói làm anh bắt đầu ân hận rồi đấy. Mà sao tự nhiên lại nói đến chuyện này nhỉ? Chúng ta vẫn đang dở mà cưng *cười nham nhở*
- A!!!! Grmmm…..
~ End ~
Chap 1
Không……
Đừng mà…..đừng….
Cậu bật dậy trong bóng đêm, gương mặt kinh hoàng, mồ hôi lăn dài ướt đẫm trên khuôn mặt xinh đẹp, không gian trở nên ngột ngạt đến đáng sợ.
Dạo này những giấc mơ cứ lặp đi lặp lại, không biết nó đã ám ảnh cậu biết bao lần rồi, cái cảm giác mơ hồ không rõ ràng ấy từng phút gặm nhấm trái tim cậu, tại sao cậu không nhớ được gì hết, chỉ là những ký ức rời rạc đứt quãng…
Đồng hồ điểm tích tắc, bây giờ đã là 2h sáng.
Cậu thở dài, mở cửa đi dạo trong nhà, lặng lẽ pha cà phê, mắt cậu thâm quầng thiếu ngủ. Một ngày mới sắp bắt đầu, khi những tia nắng đẩu tiên rọi vào, nó phản chiếu trên những sợi tóc vàng mềm mại của cậu ánh lên thứ ánh sáng tuyệt diệu làm sáng bừng khuôn mặt thiên thần đang say ngủ vì mệt mỏi.
Đt rung……. Tin nhắn của anh:
“Have a nice day, hôm nay là một ngày bận rộn đối với anh nhưng anh sẽ rất nhớ em. Em cứ an tâm, đừng lo lắng suy nghĩ gì hết, Yongie ah”.
Cậu lại thở dài, lúc nào anh cũng vậy… rất tốt, với tất cả mọi người, từ lâu cậu đã ý thức anh không chỉ là của riêng cậu….
Cậu rất cảm kích anh, người đã mở rộng vòng tay, đón nhận cậu khi cậu chỉ là một đứa trẻ, không có lấy 1 người thân bên cạnh, cậu dựa vào anh, sung sướng đón nhận tình cảm của anh, anh chăm sóc bảo bọc cậu từng chút một, như một người anh vậy nhưng tình cảm cậu không dành cho anh một cách đơn thuần, nó lớn dần lên qua những năm tháng ở bên anh.
Cậu đi lang thang vô định trên đường. Chiếc xe màu đen bóng láng của ai đó băng ngang trước mặt cậu, cậu cũng không để ý.
Kít………..
Tiếng xe thắng gấp trước mặt cậu! Cậu không hề hấn gì, nhưng trạng thái đờ đẫn như người mất hồn, cũng không buồn ngồi dậy Nhận thấy vẻ bất thường trong con người cậu, con người đó liên tục hỏi cậu có sao không. Cậu không trả lời mà cứ lẳng lặng bước đi trong sự sững sờ của người ấy, người đó không tài nào hiểu hành độngcủa cậu có nghĩa là gì!?
Mọi người ơi, ủng hộ cho au nha, fic đầu tay mà, au làm vì tình iu, vì ghét sad fic nữa, au sẽ cho happy ending, sẽ post 1 tuần 3 lần lun, mọi người thương au với nha, iu mọi người lắm lun. Vip 4ever 4ever…
Chap 2
Cậu vẫn đi từng bước nặng nề, cậu hok thix cái cảm giác này, cậu không muốn anh chỉ chăm sóc và coi cậu như người thân, cậu không hiểu sao cậu ích kỷ vậy? Cậu chỉ muốn anh là của riêng cậu, riêng chỉ mình cậu mà thôi .
Last back:
( Mọi người thông cảm cho au, vì không có tâm trạng khi viết tới khúc này nên viết cái last này cứ dở dở làm sao ak ).
Ah….
“Này, thôi nào Yong, anh ở đây nè, có anh ở bên cạnh nè, anh sẽ bảo vệ em”, (lúc nào cũng có anh nhưng… cậu thở dài)
Người thanh niên trước mặt với ánh nhìn ấm áp sâu thẳm xoáy vào tim cậu. Đau nhói, bất giác không hiểu sao cậu thấy lạnh lẽo vô cùng, cảm giác bất an và mất mát tràn ngập trong tim cậu.
_ ….. “Có thật là anh sẽ bảo vệ em không?”
Bảo vệ em cho đến khi nào anh không thể mới thôi, Yongie của anh ah, đừng suy nghĩ gì nữa nha, anh dịu dàng.
“Mâu thuẫn”-đó là tâm trạng của cậu lúc này. Cậu không muốn nghe câu trả lời của anh, cậu biết là cho đến khi không thể anh mới thôi bảo vệ cậu nhưng cậu ghét cái không thể
Em không thể là gánh nặng của anh nhưng sao em không thể nghĩ đến anh, Seung Hun, anh là gì vậy!? Mối quan hệ của chúng ta………
End Last
Cậu thiếp đi…. Một cuốn sách tuột khỏi bàn tay cậu, đôi mi khép hờ đầy mệt mỏi.
Truyện cổ Anđecxen……
Từ bé cậu đã thích nhất là câu chuyện Nàng tiên cá, không hiểu sao cậu luôn thấy cô ấy giống như mình, “cô ấy không ngu ngốc”, cậu nghĩ. Với cậu, nếu có thể được ở bên người mình yêu thương, và có người ấy, dù phải trả giá dù đó là một là 1 cái giá rất đắt, cậu nghĩ, cũng rất xứng đáng.
1 tuần trôi qua rồi, cậu ấy đi mà chẳng để lại tăm tích gì, biến mất cứ như là 1 làn khói vậy, cậu là cơn gió ngọt ngào thổi qua mặt đất này có phải không? Tại sao tôi lại nghĩ đến cậu nhiều quá vậy, cậu là ai là ai!? Người thanh niên trăn trở với bao câu hỏi ấy là Dong Yong Bae, người kế nghiệp điều hành tập đoàn YG, tập doàn giải trí hàng đầu Đại Hàn Dân Quốc này, có quy mô toàn cầu.
Trong khi đó, ở 1 tòa cao ốc trắng nằm giữa Seoul, có một người thanh niên tay cầm tách cà phê lơ đãng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt tối lại, anh đang nghĩ đến một người…
Ji Yong ah, mối quan hệ của chúng ta….
Hai con người tuy ở cách xa nhau nhưng có cùng một suy nghĩ…..
Ẩn trong con người có một vẻ lạnh lùng nam tính và quyến rũ đến chết người đó lại vô cùng ấm áp, chỉ những ai đã tiếp xúc với anh mới không bị vẻ bề ngoài khó gần của anh đánh lừa. Anh biết cậu dành tình cảm cho anh nhưng anh không dám khẳng định tình cảm đó, anh cũng dành tình cảm cho cậu rất nhiều….rất nhiều… Hai con người yêu thương nhau nhưng dù thân thiết thế nào, cậu với anh cũng không bao giờ nói ra tình cảm của của mình. (Hai con người quá thận trọng đến nỗi dường như chỉ cần tiến thêm một bước hai người sẽ dánh mất thứ hạnh phúc vô cùng mình đang có)
(không biết au có đang suy diễn thêm không nhỉ?).
Lại nói về 15 năm trước đây…….
Ngày ba Seung Hun đem bé Ji Yong 5 tuổi về nhà, mẹ đã khóc tưởng ba có người phụ nữ khác. Chiến tranh lạnh… Ba phải giải thích rằng có một người bạn của ba mất trong một tai nạn khủng khiếp lắm, đứa bé còn sống là 1 kì tích rồi. Lúc ba đến nhìn thấy thằng nhỏ nằm mê man bất tỉnh rất đáng thương, không đành lòng để cậu lớn lên trong cô nhi viện, ông đón cậu về nhà.
Nhóc Seung Hun không quen lắm với việc có người sống chung nhà và ngủ chung phòng với cậu nhưng nếu buổi sáng thức dậy không thấy cái đầu bù xù và gương mặt toe toét của cậu bé cậu thấy trống trải không chịu được.
Bé Ji Yong cứ theo cậu miết cứ như cậu là anh trai ruột của bé vậy, thật sự có lẽ đã không còn nhớ gì về qua khứ nữa, với lại bé còn quá nhỏ.
Yongie từ khuôn mặt cho đến giọng nói, tất cả vô cùng dễ thương trong sáng. Hai người đi đâu cũng có nhau, như hình với bóng, là couple nổi tiếng nhất trường Talent High School – học viện hàng đầu Seoul, lớp đặc biệt, học viên được đặc cách danh dự, trong tương lai sẽ được đào tạo thành thành viên các idol grop của YG Entertainment.
Ji Yong bé nhỏ chưa trưởng thành và mình cũng không dám chắc tình cảm của mình dành cho em ấy có phải tình yêu không, thật xấu hổ khi có tình cảm đó, cậu thầm nghĩ: “em ấy không thể thích mình được, mà mình là cái gì chứ, tại sao Yong có thể…. mà mình cũng không thể làm vậy được, bậy quá, nghĩ đâu đâu vậy trời……”.
Đt rung…nhấp nháy…Dong Yong Bae.
Yoboseyo, mình có chuyện muốn nhờ cậu Daesung àh
Cậu cứ nói đi, mình sẽ giúp cậu (anh chàng này bình thường việc gì cũng làm được, hôm nay lại mở miệng nói cần mình, chắc là việc này khó giải quyết lắm đây, Dae Sung thầm nghĩ)
Cậu ở giới truyền thông chắc là rành thông tin cá nhân lắm, có thể tìm hiểu giúp mình một người được không!?
Người ấy tên gì!?Tại sao lại muốn biết về người đó có thể cho mình biết không!?
Giờ mình bận lắm, mình sẽ giải thích cho cậu sau….
Yong Bae từ chối câu trả lời của Dae Sung
Kwon Ji Yong, việc này xem ra có vẻ bí ẩn thú vị đây. Được thôi, nếu mà không nói mình sẽ tự tìm hiểu, có mà chạy đằng trời, Dae Sung cười tinh nghịch…
Chap 3
10 sáng ở phòng tập YG Family…..
Một thiên thần bé nhỏ hăng say luyện tập, từng bước nhảy điêu luyện, nhịp chân lướt nhẹ nhịp nhàng trên sàn tập, tưởng chừng như cả không gian này là của riêng cậu, mọi người thán phục dõi mắt theo từng động tác trên cơ thể cậu.
“Màn trình diễn ấn tượng, vũ đạo như vậy được đấy….”
Chủ tịch Yang có lời khen ngợi cậu thanh niên trẻ, quản lý cho biết chuyên gia tìm kiếm nhân tài của công ty đã phát hiện ra cậu trong một lần tổ chức sự kiện cho YG (từ lần ấy cũng đã được 2 năm rồi) Cậu có mặt trong đám đông khán giả, say sưa xem Se7en từ Mĩ comeback Hàn Quốc, cậu rất thích những giai điệu trữ tình và giọng hát ngọt ngào của anh, người cậu khe khẽ lắc lư và hát hòa theo bài hát anh dang biểu diễn, điều đó không qua khỏi đôi mắt chuyên gia, đang tích cực tìm kiếm ca sĩ mới cho các dự án tương lai. Ông đánh giá người này rất có tiềm năng để phát triển sau này, từ ngoại hình khá ổn cho đến những bước nhảy linh hoạt, phá cách nhưng lại đơn giản như con người của cậu vậy, đặc biệt là giọng hát của cậu thanh niên mới lớn, trong trẻo pha một chút nũng nịu.
“ Tôi sẽ tìm 1 partner thích hợp cho cậu”.
Thưa chủ tịch, tại sao ạ!? Người quản lý nhắc khẽ, ông chỉ định sẽ giới thiệu tên tuổi cậu như 1 ca sĩ solo trên thị trường âm nhạc…
Cậu ấy rất có tài, vì là nghệ sĩ mới nên sẽ tốt hơn nếu có 1 người hướng dẫn cho cậu ấy để làm quen cuộc sống sau này và để cho cậu ấy sống trong 1 môi trường có tác phong chuyên nghiệp thì sẽ phát triển được nhiều hơn.
Tôi hiểu ý rồi thưa chủ tịch, tôi sẽ kiếm được người thích hợp…
Quản lý phân vân, khó nghĩ rồi đây, ông bấm số của chuyên gia hẹn một cuộc gặp…
Chủ tịch muốn tìm 1 partner sao!? (chuyên gia ngẫm nghĩ: nếu là nghệ sĩ mới thì cậu ấy sẽ bị coi là ăn theo tên tuổi, nhẹ hơn thì cậu ấy sẽ núp bóng và bị danh tiếng người nghệ sĩ thành danh làm cho lu mờ. Nên kiếm 1 người cùng lứa tuổi với cậu ấy và có kinh nghiệm, 2 người nên có thế mạnh riêng để bổ sung cho nhau, partner dù có hơn cậu ấy nhưng sự có mặt của 2 người nhất định sẽ hứa hẹn thành công) chuyên gia lạc quan nhận xét.
Nghĩ là làm, những cái tên lần lượt được đưa ra, Se7en là người được quản lý nghĩ đến đầu tiên do ấn tượng từ ngày gặp cậu bé nhưng do giữa 2 người có sự chênh lệch và do đòi hỏi từ việc debut ca sĩ mới nên người quản lý cân nhắc những lựa chọn khác.
Trong khi đó, Dae Sung nhận lời Yong Bae đi tìm hiểu về Ji Yong nhưng thông tin về cậu quá ít, chỉ là 1 cái tên….
Ji Yong 10h sáng…. ở lớp học sáng tác, vì năng khiếu cảm nhận âm nhạc của cậu rất tinh tế nên mọi người động viên cậu theo đuổi công việc sáng tác. Sau khi tốt nghiệp cậu lao vào học tập hăng say về chuyên môn. Tuy đã có kế hoạch debut nhưng cậu chưa có ý tưởng đặc biệt nào để thực hiện nó, dù cố kềm nén nhưng cứ mỗi lần cất tiếng hát cậu lại nghĩ đến anh... Cậu thở dài, không khỏi chạnh lòng, trước đây cậu vẫn thường hát với anh vô cùng tình cảm nhưng vì nhiều lý do mà giờ cậu với anh mỗi người một hướng…
Anh tốt nghiệp trước cậu, sau khi debut rất thành công trong vai trò nhạc sĩ, anh thâu âm những ca khúc mình tự sáng tác… công ty còn tin tưởng giao phó cho anh việc đào tạo nghệ sĩ tương lai, anh lui vào hậu trường với vai trò nhà sản xuất và vẫn tiếp tục sáng tác.
Còn cậu? Đáng lẽ cậu đã debut sau anh nhưng cậu chưa nghĩ ra ý tưởng độc đáo để ra mắt, mà công việc này rất có ý nghĩa trong cuộc đời cậu, không thể sơ sài được, bận rộn đã đẩy anh và cậu cách xa nhau… Một Yongie luôn hết mình, nhiệt huyết với công việc giờ đây không còn có chút đầu óc nào, cậu lao vào làm việc để quên đi hình bóng của anh.
…….Sungie nhà ta đi ủng hộ cho Lee Hyori noona
Noona ah, tạo hình mới đẹp quá hà…..
Chị mà nhok, mà này, nhok tìm ai đấy!?
Em nghĩ, có lẽ thui… những người tiềm năng thì sẽ được phát hiện….
Yong Bae bảo em ở trong giới truyền thông tìm giúp cho cậu ấy 1 người có tên là Ji Yong nên em mới tìm đến Đài truyền hình để thu thập tin tức giúp cậu ấy nhưng em tìm đến phòng thu là để ủng hộ cho noona mưh.
Hi hi, nhok giỏi nói chuyện đấy nhưng mà nếu vậy thì nhok tìm sai chỗ rồi, những người chưa debut đang chạy đua nhau ở phòng tập đó, có lẽ người em tìm cũng ở đó.
Dae Sung nán lại chờ Lee Hyori noona thu xong bản phối ca khúc mới rồi mới từ biệt noona, cậu vội vàng đón taxi đến thẳng trụ sở mới của YG club nằm trên đường Heaven, học viện chuyên đào tạo các nghệ sĩ mới.
Chap 4
Ji Yong là người cuối cùng nán lại phòng tập, bây giờ đã là giờ nghỉ trưa, cậu tập luyện không còn biết thời gian là gì, cậu chỉ biết trong âm nhạc cậu được là cậu, một Yongie đơn thuần, sôi nổi, trẻ trung, hồn nhiên như 1 đứa trẻ, khi đó cậu thôi không nghĩ đến anh nữa mà toàn tâm toàn ý cho công việc.
Cậu là người có thể thu hút ánh nhìn của người khác ngay từ ánh nhìn đầu tiên, đó là lý do tại sao cậu luôn được quan tâm ưu ái 1 cách đặc biệt. Cậu sở hữu 1 vóc dáng vừa phải nhưng lại có vẻ sexy cực thu hút toát ra cả trên cơ thể lẫn nét mặt của cậu, từ nước da trắng tinh khiết, đôi mắt to tròn và hàng mi cong rất đẹp. Mắt cậu rất biểu cảm, lúc long lanh ngây thơ đến lạ, lúc dữ dội quyết liệt khiến người khác muốn nổ tung, lúc lại sắc sảo lạnh lùng như mũi dao găm vào tim của người khác. Đặc biệt là đôi môi quyến rũ của cậu, lúc nào cũng khiến cho người khác phải tập trung chú ý vào nó, bờ môi nũng nịu đó dù không cử động cũng khiến cho người ta phải đông cứng lại.
Trong lúc cậu tập, có 2 con người, 1 người theo dõi nhất cử nhất động của cậu, 1 người như dính chặt vào ghế ngồi, ánh mắt như bị thôi miên dõi theo cậu, mỗi người một suy nghĩ khác nhau…
Cậu mệt nhoài, ngồi dựa lưng vào góc tường phòng tập, mắt khép hờ mệt mỏi… ngay khi ấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu vẫn bừng sáng dù nhưng giọt mồ vẫn không ngừng rơi ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi mỏng, mặt cậu đỏ bừng, trông cậu như 1 thiên thần đáng yêu đang say ngủ.
Chờ cậu kết thúc luyện tập xong Dae Sung mới tiến về phía cậu, khẽ hắng giọng..
Này cậu…
Ji Yong khẽ mở mắt ra nhìn con người lạ đang muốn nói chuyện với mình
_ “thật sự đáng nể, cậu là 1 thanh niên tài năng khiến cho ngưới khác phải kinh ngạc, debut xong nhất định cậu sẽ là 1 ngôi sao tỏa sáng”
Cậu cười nhếch miệng, những lời khen như vậy cậu đã nghe nhiều rồi, xã giao có, thật lòng có, ban đầu cậu cảm thấy ngượng nhưng cảm xúc chai dần.
_Tôi nói thật đấy, Dae Sung nhấn mạnh: tôi đến đây để tìm 1 người nhưng mải theo dõi cậu tôi đã không đi tìm cậu ấy, cậu ở đây có biết ai là Ji Yong không?
Mình ưh? Cậu nhìu mày, ở đây còn có tên ai khác ngoại trừ cậu…
Là tôi… Cậu ngồi thẳng dậy… Có chuyện gì sao!?
Ra là cậu, tôi cũng đã ngờ ngợ như vậy…
Bạn tôi tìm 1 Ji Yong có mái tóc vàng rực rỡ như cậu vậy….
Là ai vậy? Tìm tôi làm gì?
Dong Yong Bae…. Người kế nghiệp YG Entertainment.
Cậu không hình dung nổi, con trai ông chủ cậu sao, tìm cậu có việc gì, cậu đã quen anh ta bao giờ đâu? Hàng trăm câu hỏi lẩn quẩn trong đầu cậu…
Tôi không quen biết anh ta, cũng không có gì để nói…. Cậu dứt khoát.
Cậu không nhớ người đã tông xe vào cậu 2 tuần trước sao?
Cậu ấy rất lo lắng nên bảo tôi đi tìm cậu, Dae Sung vội giải thích
Tôi không có bị làm sao hết, nói anh ta tôi không cần, cậu nóng nảy. Cảm giác cuộc sống của mình bị 1 người lạ xen vào làm cậu thấy nặng nề, không thoải mái…. Cậu rất ghét đời tư mình bị người khác soi mói.
Tìm ra rồi…tìm ra rồi…người quản lý nghĩ bụng.
Kwon Ji Yong và Lee Seung Hyun, một sự kết hợp hoàn hảo, tại sao ta không nghĩ ra từ trước nhỉ!!!
Trở về phòng tập, người quản lý rất vui khi hoàn thành nhiệm vụ được giao. Ông bấm số gọi cho Seung Hyun:
Tôi đã tìm ra người ăn ý với cậu, tuần sau tôi sẽ giới thiệu cậu với anh ta.
Thật vậy sao, thật tốt quá. Tôi có thể biết thông tin về cậu ấy không?
Lúc ấy cậu sẽ biết. Cậu ấy rất nhiệt tình, bằng tuổi cậu nên dễ làm việc thôi. Cậu muốn tìm hiểu gì cứ hỏi thẳng Ji Yong là được….
“Ji Yong sao? Tên nghe hay thật, chắc con người mà quản lý tìm cho mình tuyệt vời lắm”. Seung Hyun nghĩ trong đầu và phấn chấn hát khe khẽ một mình…
Chuyên gia YG Family hẹn Choi Seung Hyun gặp mặt ở 1 nhà hàng khá kín đáo.
Không cần phải ngại, không ai thấy chúng ta đâu, chuyên gia trấn an.
Người của công chúng…anh cười khẩy. Tôi làm việc trong hậu trường, không có nhiều hình ảnh ở bên ngoài, sao phải sợ, Seung Hyun thẳng thắn.
Có kế hoạch mới sao? Đúng chứ? Seung Hyun lại nói:
Tôi muốn nhờ cậu sáng tác riêng ca khúc cho nghệ sĩ mới debut lần này.
Ai vậy? Tôi phải biết được người đó là ai mới có thể cho ca khúc phù hợp.
Yongie chứ ai, chuyên gia cười tươi đá ánh mắt về phía anh.
Anh như con thú bị trúng tên, đau nhói.
Bộ Ji Yong không nói gì với cậu sao, cậu ấy được phân công kỳ này sẽ debut chung với 1 nghệ sĩ khác, người này mới được phát hiện thôi nhưng sẽ rất hứa hẹn.
Lần này thì anh thấy mình bị tổn thương thật sự. Anh giận mình không có nhiều thời gian dành cho cậu, việc quan trọng như vậy mà anh cũng chẳng biết. Anh cũng giận cậu đã không nói với anh lời nào, anh sợ mất cậu. Anh phát điên với ý nghĩ Yongie bé nhỏ sẽ tuột khỏi tay anh.
5h sáng I’m so sorry but I love u ta kojismal…. Điện thoại đổ chuông khiến cậu bừng tỉnh…
Có chuyện gì vậy hyung? Cậu lo lắng thấy anh có vẻ bất ổn khi anh gọi tên cậu ngập ngừng…
Ai chứ? Em không biết cậu ta?
Em chưa nghe gì sao, quản lý chưa nói cho em biết sao, anh hỏi dồn.
Anh mới nghe chuyên gia nói về việc sáng tác riêng ca khúc cho em debut chung với cậu ta. Uhm, mà anh không nghe nhắc tới tên cậu ta.
Huyng ah, để em hỏi lại rồi sẽ gọi cho hyung. Còn ca khúc thì hyung khỏi lo, em sẽ tự sáng tác, em muốn thử sức mình.
Anh thở phào nhẹ nhõm. “Vậy là em ấy không giấu mình” Nhưng…. Anh chẳng thể ngủ nổi suốt đêm qua, cũng không dám về nhà đối mặt với cậu. Nghĩ đến cậu là anh lại đau nhói, anh tôn trọng và ủng hộ ước mơ của cậu, anh luôn cầu chúc cho cậu lúc nào cũng mỉm cười hạnh phúc. Nhưng anh vẫn thấy buồn khi cậu không chịu hát những sáng tác mà anh viết riêng cho cậu…
Đt của Ji Yong nhấp nháy, một số lạ… Cậu lưỡng lự.
Tôi là Ji Yong đây.
Đầu dây bên kia ngập ngừng… tôi là Dong Yong Bae, cậu có thể gặp tôi 1 lát được không?
Được thôi, tôi cũng muốn giải quyết cho xong để khỏi mất thời gian.
Chỗ hẹn… Có 1 người đã ngồi chờ trên ghế từ lúc nào, tay mân mê điện thoại.
Hừh, cứ tưởng mình tới sớm, hóa ra…Gặp mình không biết có chuyện gì nữa…
Không hiễu sao dạo này cậu cứ hay bực mình…
Có chuyện gì nói đi!?
Thật ra cũng chẳng có chuyện gì
Tôi chỉ muốn xin lỗi cậu thôi….
Vậy anh gọi điện được rồi… cậu bỏ dở câu nói.
Vô tình có một hạt bụi rơi vào mắt cậu, cậu đưa tay lên dụi mắt, tay kia vén tóc theo thói quen.
1 hình rồng nhỏ xíu đập vô mắt anh ở phía sau vành tai của cậu, có lẽ cái bớt có hình dạng giống đầu rồng này ngày thường bị mái tóc rũ lòa xòa của cậu che khuất nên không ai để ý.
Chẳng lẽ… Anh không tin vào mắt mình.
Chap 5
Quản lý, ai là người tạo hình cho cậu ấy?
Quản lý bất ngờ, ông không hiểu cậu đang nói tới ai?
Ji Yong ấy, ai là người tạo hình cho cậu ấy, cho tôi số đt của người đó.
“ Trong lúc tạo hình hãy lấy 1 sợi tóc của Ji Yong.”
Cậu có 1 sợi tóc quăn nè, tạo hình lén bứt 1 cọng tóc của cậu và thay thế bằng 1 sợi tóc quăn xù.
Không phải tóc tôi, tóc tôi không có sợi nào như vậy, cậu lấy làm lạ nhưng cũng không hỏi thêm gì.
Kết quả xét nghiệm AND anh cầm trên tay, anh với cậu là anh em…
Thật vậy sao? Ji Yong, anh đã để mất em lâu quá rồi…
Anh bồi hồi nhớ lại vào cái ngày khủng khiếp ấy, khi chiếc xe bị kẻ phá hoại nào đó làm mất thằng và lao xuống vực, nó bốc cháy tại chỗ và cha mẹ cố phá cửa đẩy 2 anh em ra khỏi chiếc xe nhưng lại kiệt sức không cứu nổi chính mình. Sức nổ của xe ép cậu văng ra xa, xe bốc cháy dữ dội và cậu không tìm thấy em ấy, cậu đã nghĩ em ấy vẫn còn mắc kẹt trong xe.
Ký ức của Yong Bae…< cậu khóc ngất đi, những người chữa cháy phát hiện ra cậu và đưa cậu đi bệnh viện. Cậu rất thông minh, thành tích học tập luôn đứng đầu. Chủ tịch Yang lúc ấy chưa có con, ông là người luôn tích cực trong việc từ thiện giúp đỡ cho các tổ chức nhân đạo. Tình cờ gặp cậu trong một buổi lễ trao học bổng, ông rất mến cậu và đã nhận cậu về nuôi, cậu trở thành người thừa kế duy nhất của tập đoàn YG Entertainment hàng đầu HQ.
_Nếu có bằng chứng em ấy sẽ tin mình mà, cậu trấn an….
Về phía Ji Yong… Yong Bae gọi điện cho cậu, cậu không bắt máy (gọi gì mà gọi hoài vậy, bộ không có việc nào để làm ngoài tra tấn người khác hả, cậu nổi giận)
Anh nt cho cậu: “có chuyện quan trọng tôi phải nói với cậu, gấp lắm, cậu đến gặp tôi ở chỗ cũ đi”.
Cậu bần thần…từ khi gặp anh cậu không biết nên vui hay nên buồn, anh muốn cậu về bên anh… có lẽ mọi thứ của anh đều xa lạ với cậu... Cậu không thể chấp nhận sự thật càng không thể xa rời người cậu đã trao trái tim cho.
Đt nhấp nháy, cậu bắt máy 1 cách vô thức, giọng của quản lý: tôi có 1 người muốn giới thiệu với cậu.
Cậu quay lại phòng tập. Lát sau, quản lý đem Lee Seung Hyun đến cho cậu, lúc đó cậu đang tranh thủ ôn lại động tác mới. Nghe tiếng động, cậu xoay mình nhẹ nhàng như cậu đang nhảy biểu diễn vậy, hất tóc mái tóc sang 1 bên, mắt mở to, cậu nhìn quản lý.
Đây là ai, phải người anh nói không? Cậu liếc về phía Seung Hyun, ánh mắt của cậu làm cậu ta đỏ mặt ngay tức khắc.
Đừng như vậy, người ta tưởng tôi làm gì cậu.
Cậu lại nhìn về phía quản lý, chờ lời giải thích.
“Đây là partner của cậu”, vậy là anh nói đúng, cậu nghĩ…
Cậu ta tên là gì? Cậu nói, mắt nhìn thẳng quản lý, không nhìn Seung Hyun.
Cậu ta tên là Seung Hyun… Cái gì!? Nghe đến tim anh, tim cậu như thắt lại, cậu quay sang nhìn chằm chằm vào người đối diện. Bắt gặp ánh mắt đó, Seung Hyun xấu hổ quay đi.
Tôi còn có chuyện phải làm nên đi trước, hai cậu từ từ làm quen với nhau đi…
Rồi không cậu kịp phản ứng, quản lý vội vã rời khỏi phòng tập.
Không khí vẫn nặng nề. Seung hyun giờ đã lấy lại bình tĩnh, tôi là Seung Hyun, Lee Seung Hyun…
Cậu không nghe thấy gì, ngồi bần thần, khuôn mặt vẫn chưa hết hoang mang.
Này này, Seung Hyun đưa tay vẫy vẫy trước mặt cậu, cậu bừng tỉnh, mặt đỏ bừng.
Giờ đến lượt Seung Hyun mặt đỏ bừng, cái con người kỳ lạ này, khi nãy liếc nhìn làm người ta muốn cả tim, nghe tên mình xong thì nhìn mình muốn chết, giờ thì lại ngồi thừ ra chẳng biết là nghĩ gì nữa.
Lúc này Yongie cảm thấy ngượng, cậu cố che dấu sự bối rối của bản thân, cậu cảm thấy những hành động của cậu làm mất hình tượng quá…
Tôi là Ji Yong, bằng tuổi cậu, sẽ hát cặp và hướng dẫn cho cậu. Giờ tôi sẽ đặt cho cậu là Seung Ri, trước cậu có 1 đàn anh là Seung Hyun nên không thể lấy tên này.
Cậu mỉm cười thân thiện không ngờ lại làm cho con người đối diện đơ toàn tập.
Tại sao tim mình đập mạnh vậy, mới gặp lần đầu mà đã thích người ta rồi sao….
Chời ơi, chết mất thôi, cứ gặp hoài như vầy chết mất chết mất, sao mày kiềm chế được…
1 buổi tập như bình thường của nhà YG, Ri và cậu sau 1 tuần hợp tác đã nói chuyện thoải mái hơn, 2 người vừa nhảy Strong Baby vừa cười đùa rất vui…
Trước đó vài ngày, cậu gọi cho anh để nói cho anh về người anh trai tên Yong Bae và partner Seung Hyun, anh nghe xong tâm trạng rơi vào hỗn loạn như cậu, anh dằn vặt giữa ở và đi, có nên giữ cậu lại không? Anh muốn cho cậu tự do và hạnh phúc, muốn cho cậu 1 gia đình. Anh chỉ muốn mãi mãi ở bên cậu nhưng anh lại nói với cậu: “Anh tôn trọng quyết định của em.”
Cậu buông rơi chiếc đt, không tin vào tai mình, trong lòng cậu mong anh giữ cậu lại, chỉ cần anh nói anh cần cậu, cậu sẽ dứt bỏ tất cả chạy đến bên anh, chỉ để được bên anh, vậy mà… Cậu thấy tổn thương nghiêm trọng, trái tim cậu tan vỡ…
Chap 6
Tút... tút tút, đt không không có tín hiệu… Anh lo sợ, em ấy tắt máy hay có chuyện gì xảy ra với em ấy… Anh tức tốc quay trở về. Căn nhà này, nhà của 2 người, anh bần thần, đã lâu lắm rồi….
Cậu ở nhà, chút hy vọng trong cậu vụt tắt, cậu đã cố gắng… Cậu đã không bao giờ cảm thấy đơn độc khi có anh ở cạnh. Khi ba mẹ mất, cậu còn quá nhỏ, không có cảm giác gì, cảm giác khi đối diện với anh trai cũng không có. Đã từ lâu rồi, kể từ khi ba mẹ nuôi mất anh là tình yêu, là gia đình, là tất cả đối với cậu
Hành lý cậu đã để sẵn từ bao giờ, cậu không nỡ bỏ đi, đêm nào cậu cũng đợi anh về, lúc nào cũng ấp ủ hy vọng và ngóng tin anh, tìm hiểu bất cứ thông tin nào về anh qua người quen và các phương tiện truyền thông…
Chưa bao giờ cậu dám nói với anh tình cảm của mình, chưa bao giờ cậu dám nói rằng “em yêu anh”….
Giờ thì cậu muốn chạy trốn, chạy trốn khỏi tình yêu của cuộc đời mình, chạy trốn khỏi nơi đầy ắp kỷ niệm của cậu và anh… Nơi này không còn là chốn quay về của mình, chẳng còn điều gì giữ chân mình lại nữa rồi…
Cậu suy sụp, ôm hành lý chạy ra khỏi nhà như 1 kẻ mất trí, tay vẫy gọi taxi.
Từ xa anh đã thấy cậu, anh hốt hoảng cho xe đuổi theo…
Đậu xe trước cửa Yg club, anh dáo dác tìm kiếm hình bóng quen thuộc…
Không kịp đi thang máy, anh hối hả lên thang bộ đến phòng tập…
Hành lý vẫn còn trên tay, cậu đổ sụp xuống, trống rỗng, từng giọt nước mắt lăn dài, cậu òa khóc…
Seung Ri không hiểu chuyện gì hết, chỉ biết nói thôi nào, thôi nào… rồi lặng lẽ nhìn cậu khóc, cậu không ngăn cản Yong nữa, biết đâu khóc sẽ làm tâm trạng Yong tốt hơn, cậu cũng chia sẻ được gì với Yong, yong đang đau mà…
Chưa bao giờ Ji Yong mạnh mẽ và có phần lạnh lùng mà Seung Ri biết lại khóc và khóc nhiều như vậy…Cả cơ thể cậu mềm nhũn trên tay Ri, người cậu run lên bần bật, cậu nức nở từng hồi không sao vơi bớt được. Cậu khóc cho những gì cậu phải chịu đựng, cho cả tình yêu đơn phương vô vọng của cậu…
Seung Hyun chạy lên và chứng kiến tất cả, 1 Seung Hyun cứng rắn giờ cũng phải bật khóc rồi, anh có lỗi, là anh không tốt, anh chỉ làm khổ em thôi, em sẽ tốt hơn khi không có anh.
Chap 7
Yongie nhỏ bé thiếp đi, miệng vẫn không ngừng kêu tên Seung Hyun. Seung Ri lặng lẽ nhìn yong bây giờ, giờ tim cậu cũng đau, đau lắm, trái tim của cậu chưa từng yêu ai, chưa từng lỗi nhịp giờ cũng đang nhỏ máu rồi.
Cậu gọi ai chứ? Tôi sao? Là anh ấy, đúng không? Cái người mà cậu nói tên là Seung Hyun ấy, tại sao phải khổ như vậy….
Trở lại buổi tập Strong Baby, 2 người vẫn tập luyện tự nhiên, cười đùa vui vẻ…
Hành động của cậu như lưỡi dao cứa sâu vào trái tim đã quá nhiều tổn thương của anh, ký ức lần cậu bỏ đi như cuốn phim quay chậm trong anh…
Không có anh thì sẽ tốt hơn cho em, anh sẽ không làm em tổn thương thêm nữa, anh sẽ để em đi, my yongie….anh thì thầm….
Không, anh không được để cậu ấy đi, cuộc sống của cậu ấy không còn ý nghĩa nếu thiếu anh.
Anh ngạc nhiên quay lại, Seung Ri đã đứng sau lưng anh từ bao giờ…
Cậu… Anh ấp úng. Người cậu ấy yêu là anh… Seung Ri nhắc nhở.
Cậu bây giờ cũng không kiềm chế được lòng mình, nói câu này ra trái tim cậu cũng tan vỡ mất rồi…
Yêu một người phải làm thế sao
Tự đâm những nhát rất sâu vào tim mình
Thấy em cười thấy em hạnh phúc
Anh cũng hạnh phúc nhưng tim anh mất rồi
Yêu một người là khổ thế sao
Anh không thể không thể mất em
Anh không thể không thể có em
Nhưng nếu yêu em mà làm em đau
Anh sẽ hận chính mình…
Anh sẽ chỉ đứng nhìn em thôi…
Vì em vì em anh sẽ từ bỏ
Anh nhận ra mình đã sai rồi
Anh đã đẩy em rời xa anh
Anh đã không biết nhưng giờ thì anh biết
Anh cần em…..
Không có em anh chẳng thể là chính mình
2 con người đã tìm thấy ở đối phương sự đồng cảm ở tình yêu cao thượng
Nhất định anh phải làm cho cậu ấy hạnh phúc… Seung Ri nói mà quay mặt đi
Seung Hyun gọi, Seung Ri đứng sững, đầu vẫn không quay lại
Cám ơn cậu, anh nói chân thành (anh đã hiểu mình phải làm gì)
Anh gặp Yong Bae để nói chuyện, anh thành thật nói lên tình cảm của mình…
Yong Bae ngẫm nghĩ… “Tôi tin tưởng anh sẽ mang hạnh phúc cho nó nhụ trước giờ anh đã bảo vệ cho nó từ trước tới giờ. Tôi muốn ở bên cạnh để bù đắp tình cảm cho nó nhưng với anh nó quan trọng hơn và nó yêu anh, anh chính là gia đình của nó. Tôi ủng hộ anh ở bên nó vì tôi mong thấy nó hạnh phúc nên sẽ không ép nó ở bên mình đâu. Anh cười buồn…làm anh không ai muốn thấy em mình đau khổ cả.
Anh mỉm cười: “Tôi đã quá ích kỷ…”
Anh vỗ vai Seung Hyun. “Làm tốt nhá, nếu nó khóc vì cậu nữa tôi sẽ không để yên đâu”
Anh trừng mắt hù dọa.
EXTRA: Xin Lỗi Em Không Thể Yêu Cả Hai
SeungRibước đi như chạy, có 1 người đuổi theo cậu.
Người đó đã chứng kiến tất cả, đã chứng kiến, đã biết, biết rất nhiều…
Last back
Cậu tỉnh lại, những giọt nước mắt đã khô nhưng có những giọt nước vẫn chảy ngược trong lòng. Cậu đờ đẫn, không muốn yêu nữa nhưng chưa bao giờ cậu hết yêu anh, hình bóng anh tràn ngập trong cậu, chưa bao giờ cậu hết yêu anh, nhắm mắt lại cậu cũng thấy anh, đợi chờ anh trong vô vọng, ý nghĩ cậu không là gì của anh khiến cậu thổn thức.
“Đồ ngốc, mày mù quáng mất rồi, có gì để đợi cơ chứ?” những suy nghĩ tiêu cực bủa vây lấy cậu…
Đợi chờ có là hạnh phúc!?
Khi đời rẽ lối đi riêng
Taychạm nhau nhưng không thể nhìn cùng một hướng
Đau đớn sao khi ta bước chung đường…
Định mệnh không có lối đi chung, lát cắt số phận và những đau thương thầm kín làm ta xa nhau mãi, số phận tạo ra những điểm giao nhau nhưng không tạo ra tình yêu. Tình yêu lại bó buộc con người phải cầm giữ trái tim mình, đau đớn thay nhìn nhau mà không thể cùng với nhau…
Có cái gì ấm nóng trong tay cậu, cậu đưa mắt nhìn. Phải rồi, là Seung Ri, dường như cũng bất động theo cậu, thiếp đi trên khóe mắt vẫn còn đọng nước, đôi mắt trũng sâu đầy mệt mỏi, tay vẫn nắm chặt lấy tay cậu.
Hẳn là cậu ấy lo lằng lằm, hôm nay mình đã cư xử quá đáng mà…
Yong khẽ gỡ tay Ri ra nhưng bất lực, tay Ri vẫn nắm chặt lấy tay cậu, có lẽ trong lúc ngủ cậu ấy cũng sợ cậu đi mất.
Cạch… đt của Seung Ri rơi xuống sàn làm cậu chú ý đến nó, bâng quơ cầm lấy, cậu chạm phải những tin nhắn, những tin nhắn được viết mà chưa 1 lần gửi….
Gửi Ji Yong… dạo này anh thấy mình đau lắm… Anh không hiểu tình cảm của mình và cũng không thể nói với em, có lẽ anh đã yêu em…
Hẳn là em yêu người đó lắm vì anh thấy hình bóng anh ấy trong mắt em, vì em nghĩ đến người đó nhiều đến vậy và vì anh nữa, anh làm em nhớ đến người ấy nhiều hôn và cũng làm em đau nhiều hơn…
Anh nghĩ mình thật tệ, anh không thể thay thế anh ấy và làm cho em vui…
Anh càng ngày càng muốn giữ em bên mình, anh thấy mình tội lỗi…
Nhìn thấy em đau khổ, anh không thể nào chịu đựng được, anh ước mình có thể chịu đựng thay em…
Và tin nhắn cuối: “anh căm ghét những ai làm cho em đau khổ, anh hận người ấy nhưng anh hận mình hơn, anh không thể giết chết anh ấy, chỉ có anh ấy mới có thể làm cho em hạnh phúc. Anh muốn mang lại cho em hạnh phúc, anh muốn tìm lại nụ cười của mình….”
Khóc.. cậu đang khóc, khóc vì hạnh phúc, hạnh phúc nhỏ nhoi xoa dịu trái tim cậu, người cậu khẽ run lên.
Em dậy rồi sao? Ri choàng tỉnh, lo cuống lên. Rồi cậu chợt đỏ mặt khi nhìn thấy chiếc đt, lắp bắp: tin nhắn, em đọc nó rồi sao?
Đầu cậu khẽ gật thay cho câu trả lời, 2 con người im lặng…
Từ ngày đó Yongie đối xử với Ri hoàn toàn khác, cậu mở lòng với anh nhiều hơn, cậu sợ làm anh tổn thương thêm nữa, cậu rất cảm kích anh nhưng cậu không thể yêu anh, trái tim của cậu đã trao trọn cho một người. Cậu hay buồn nhưng không cho anh biết, không để anh lo lắng nhưng anh hiểu hết những xung đột trong trái tim cậu. Anh chấp nhận nó, anh biết vị trí của mình, chỉ cần cậu hiểu cho anh là được…
End Last
Cậu đã đuổi kịp anh, một cái ôm nhẹ từ phía sau, anh muốn chạy nhưng chân anh hóa đá mất rồi, anh ngỡ ngàng nhìn cậu.
Anh đi sẽ tốt cho cả 3 mà… anh nói
Anh định từ bỏ sao? Ước mơ của anh… Cậu ngập ngừng…
Đúng, còn ước mơ của cậu và tương lai của anh nữa, không thể ngu ngốc bỏ đi như vậy được…
Em đừng lo, vì anh ghét anh ấy nên mới bỏ đi như vậy thôi, anh nói dối
Không cần thiết phải kềm chế trước mặt em như vậy đâu, cậu nói
Với em anh rất tuyệt vời, có lẽ em sẽ yêu anh nếu không có anh ấy…
Xin lỗi em không thể yêu cả hai
Một người đang đau vì sự yếu đuối của em
Em biết chứ, sẽ khó cho tất cả
Tình yêu không thể có hai con đường
Như tam giác không điểm giao nhau
Chỉ nhịp tim là hòa làm một…
18/8
Debut rất thành công
Anh xin lỗi nhưng anh phải đi
Yongie nói: anh đã nói anh sẻ không từ bỏ mà.
Giờ thì em và anh đã có vị trí của mình rồi, anh sẽ không từ bỏ nhưng anh sẽ đi con đường khác mà không có em… Cám ơn em đã giúp đỡ anh trong thời gian qua, anh đã học họi được nhiều lắm và đã có quãng thời gian tuyệt vời, anh chỉ bit nói như thế thôi.
Đừng cám ơn nhiều như thế. Anh sẽ quay lại chứ? … Anh không thể trả lời được (chừng nào trái tim anh lành lại, để anh có thể yêu 1 lần nữa, để anh có thể quên được em, Yongie ah)
Dù thế nào anh sẽ giữ mãi hơi ấm của em trong lòng anh, cái ôm và bàn tay em anh sẽ cất nó trong trái tim mình, ở nơi đó chỉ có anh và em.
Mình chỉ đi một thời gian thôi nếu không khán giả sẽ quên mất mình là ai… Khi nào bình tĩnh lại mình sẽ gặp chủ tịch Yang và làm 1 mini album solo, nhân chuyến đi này tìm thêm cảm hứng sáng tác…
SeungRira sân bay, cậu bối rối không nhìn thấy tấm bảng hướng dẫn, ở đâu ấy nhỉ, cậu chưa bao giờ đi ra nước ngoài ..
Nhưng mà lúc này cũng không có ai, thôi thì hỏi nhỏ 1 người vậy…
1 cô gái nhỏ nhắn đi qua, style ăn mặc rất khác biệt, đơn giản kiểu hiphop nhưng trẻ trung năng động với các màu sắc đối lập nhau.
Chắc cô bé này mê hiphop, gu ăn mặc đáng nể thật, cậu nghĩ…
Này cậu, cho tôi hỏi bảng chỉ dẫn ở đâu được không, cậu lịch sự
1 đôi mắt mở to quay về phía cậu, suýt nữa thì cậu hét lên, miệng mở to kinh ngạc
Anh nói gì cơ, sao nhìn tôi như thế? Giọng cô bé trong vắt
1 Yongie đang đứng trước mặt cậu. Không, không phải Yongie. Cô ấy có đôi mắt và giọng nói của Yong, mái tóc ngắn không phải màu bạch kim mà là màu đen mềm mượt, cậu không khỏi bàng hoàng…
Này, đừng có nhìn tôi như thế, nhìn cái bảng này, cậu nhìn theo hướng tay chỉ.
Chết rồi, mất thời gian quá, phải làm thủ tục mới được… cô vội vã rảo bước…
Này.. cô ngoái lại, có thể cho tôi biết tên cậu được không?
Hỏi làm chi? Cô cười tươi, miệng khẽ đưa ra liếc xéo cậu, Yong Hee, Lee Yong Hee…
Cùng ngày, cùng giờ, cùng đích đến, có lẽ số phận đã sắp đặt sẵn như thế….
Rome, thành phố du lich trong mơ, nơi tình yêu bắt đầu…
Chỉ có tình yêu mới có khả năng chữa lành những vết thương lòng sâu đậm nhất….
Hôm nay là sinh nhật cậu, anh đã trở về bên cậu…
Cậu rất yên tâm và hạnh phúc, cuộc sống bây giờ với cậu là màu hồng…
2 người đã hiểu rõ lòng nhau và không còn khoảng cách giữa 2 trái tim nữa, cậu mong được ở bên anh mãi mãi, hạnh phúc vỡ òa khi anh nói rằng anh yêu cậu, chẳng còn nước mắt vì trái tim hòa chung 1 nhịp, 2 người cùng nhìn về 1 hướng.
Anh hứa với em chứ. Anh nhéo mũi cậu, bất cứ điều nào em muốn, hyung sẽ làm cho em…
Anh đổi cách nói chuyện từ khi nào vậy, cậu đỏ mặt.
Có thật là anh sẽ bảo vệ cho em không? Cậu lặp lại câu nói năm nào…
Anh đã thay đổi theo ý em mà em vẫn không thay đổi nhỉ, anh đùa…
Cho đến khi nào anh không thể. anh lặp lại câu nói năm nào và hôn nhẹ lên môi cậu….
Cậu cười to… Giờ thì cậu đã không sợ câu trả lời nữa rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro