Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11h15pm

...Có những ngày mà nỗi buồn ko thể gọi thành tên,

nhắm mắt lại và thấy mình lơ lửng...

Căn phòng trắng xoá, ngổn ngang giấy tờ, chiếc bánh mì gặm dở dang cùng hàng ti tỉ thứ vứt lung tung trên sàn nhà. Tất cả dường như mất đi sinh khí. Nằm im lặng. Giữa các đống hoang tàn đó duy chỉ có thể thấy một vật thể gần như còn sống là chiếc PC với hàng screensaver chạy nhấp nhảy liên hồi. Cậu chủ của nó đang nằm trên đống tài liệu dày cộm không buồn mở đôi kính trắng ra. Huy đang nhìn chòng chọc lên trần nhà. Tư thế ấy đã giữ rất lâu rồi . Hàng tá deadline cần phải hoàn tất sau chuyến nghỉ dưỡng từ Paris về đã dìm Huy vào tình thế stress gần một tuần qua. Đôi mắt HUy thỉnh thoảng chớp vài cái và xen lẫn vào đó là những tiếng thở dài rất khẽ. Hai tuần lễ ở Paris, bên con sông Siene thơ mộng, thoả mãn với 32 chiếc cầu trứ danh, thoả mãn niềm đam mê phần nào của một kiến trúc sư trẻ khi được đi giữa những lối kiến trúc tuyệt vời của kinh đô ánh sáng. Thế nhưng, qua tất cả, Mirabeau, Neuf hay Alexandre đệ tam vẫn không thể lấp đầy được cảm giác trống rỗng trong lòng Huy. Bằng chứng là giờ đây, ngay trong lúc này... hơi thở Huy vô hồn.

Cái cảm giác mà người ta gọi là yêu thì như thế nào? Nó có sức mạnh ghê gớm đến như vậy sao? Nó có thể quật ngã được tên con trai cao gần 1m80 ư? Không biết. Nhưng giờ đây Huy hoàn toàn suy sụp. có lẽ trong tình cảm Huy là một người yếu đuối, thực - sự - yếu - đuối. Huy biết là mình phải tự vực dậy. Bởi lẽ không thể sống trong tình trạng này mãi được. Mât đi một người nhưng bên Huy còn có biết bao người thân dù rằng họ đang ở rất xa xôi. Lý thuyết là thế, nhưng từ lý thuyết đến hành động thực tế là một hành trình cam go. Huy tự cho phép bản thân mình trôi tự do trong cảm xúc. Cái ngày Du rời xa Huy có lẽ đó là một ngày mà lần đầu tiên trong đời Huy cảm nhận được mọi thứ chuếnh choáng và lơ lửng. Đó là chuỗi ngày mà nỗi buồn ko thể gọi thành tên. Có sai lầm gì ko khi đã yêu một ng nhiều đến vậy? Khi tất cả gia đình để ở Verona thì Du chiếm một vị trí quan trọng trong HUy biết nhường nào ...

Tít ... tít...

Chiếc điện thoại rung bắn. Một SMS tới. Bầu trời đã đen kịt tự hồi nào...

Huy vẫn còn đủ tỉnh táo để đoán biết được bây giờ là 11:15pm. Tại sao lại có thể chính xác thế? Bởi lẽ đã hơn hai tuần nay, tối nào HUy cũng nhận được tin nhắn từ một kẻ lạ mặt, đúng 11:15pm. Với tay lấy chiếc điện thoại còn sáng đèn màn hình

" hom nay em bi mac mua anh ah, hy vong la anh tranh duoc con mua bat chot. Chuc anh ngu ngon"

Lúc nào cũng vâỵ, 11:15pm, vài dòng tâm sự, một câu chúc ngủ ngon và một emoticon mặt cười. Chưa bao giờ Huy reply cho SMS từ kẻ lạ mặt ấy. Huy nghĩ có thể người ta nhầm và cũng có thể đây là trò đùa dai của một ai đó. Huy không quan tâm. Cuộc sông có quá nhiều thứ để Huy bị dìm vào trong vòng xoáy của nó. Và bây giờ Huy muốn thoát ra. Đang cố gắng thoát ra khỏi guồng máy ác liệt này...

***

Đẩy nhẹ cánh cửa bước vể phía ban công. Cơn mưa vừa tạnh. Không khí đủ lạnh để cô co lại trong chiếc váy trắng dài ngang gối. Bước vội vào trong, khoác thêm chiếc áo ám cho cơ thể gầy gò của mình, cô nhẹ liếc sang chiếc thoại, khẽ mỉm cười khi thấy hệ thống báo delivered cho một SMS vào 11:15pm.

Có không biết mình hành động như vậy là vì cái gì nhưng trong cô có một sự thôi thúc vô hình nào đó. Đối với cô đó là niềm hân hoan nho nhỏ trong cuộc sống gần như là khép kín của mình. Dù cô biết cô sẽ không nhận được bất kỳ một reply nào từ con ng ấy. Và giả sử như cô có nhận đc thì cô cũng sẽ chọn giải pháp im lặng. Cuộc đời là một chuỗi những sự mâu thuẫn mà ng ta không thể lý giải hay đặt tên... Uống vội cốc nước để trên bàn, cô với tay và tắt đèn...

- Chúc anh ngủ ngon. Huy ạ !

***

Một buổi sáng thức dậy như mọi ngày. Không phấn chấn hơn và cũng chẳng buồn hơn... Huy rất mong câu nói " thời gian là thuốc nhiệm màu cho ng ta quên tất cả" sẽ nhanh chóng hiệu nghiệm với mình. Bước ra từ căn phòng, Huy vội đánh răng, rửa mặt. Thắt vội chiếc cravat xanh lơ, gặm nốt cái bánh cứng còng trong tủ lạnh, Huy bước xuống nhà và tiến thẳng đến garage lấy xe. Tất cả như đã được lập trình. Trước khi mỉm cười với ông bác bảo vệ vui tính, Huy liếc nhìn vào tấm gương chiếu hậu, chỉnh lại đầu tóc - một thói quen thường nhật. Dù sao Huy cũng không muốn mọi người biết tình trạng của mình như thế nào. Trong mắt đồng nghiệp, HUy vẫn là một kiến trúc sư chỉn chu và phong độ. Đẩy nhẹ gọng kính trắng, HUy lùi xe lại một nụ cười với ông bảo vệ già nua. Nhẩm lại mớ công việc, với tay bật 1 bài hát...

"...oh believe in yesterday...."

***

Chiếc xe đã khuất dần.

- Chúc anh một ngày may mắn....

Ánh nắng trong lành chiếu qua những kẽ lá hiếm hoi. Cô thả ảnh nhìn và ước mình có thể reo hò như tia nắng kia. tiếp tục hay dừng lại? Cây hỏi ấy cứ xoay xoay trong đầu. Cô đang làm gì đây? Vô vàn những mâu thuẫn chưa - được - đặt - tên đang nhảy múa trong cô. Hình như đang có đến hai con ng tồn tại và đấu tranh kịch liệt, một là cô mạnh mẽ và một là cô ủy mị. Nếu tiếp tục thì mọi chuyện sẽ đi về đâu? Ai sẽ đau buồn và ai sẽ hạnh phúc? Liệu sẽ có một phép màu xảy ra để cho một happy - endding không? Cảm giác tự ti lại bất víu lấy cô. Bốn năm, khoảng thời gian không đủ để nói lên điều gì nhưng ít nhất nó đủ để khẳng định được thứ tình cảm mà cô cho là tình yêu. Yêu một người và yêu đến từng tế bào trong co thể.

- Em yêu anh nhiều lắm, Huy ạ !

Cô lại độc thoại và tựa tấm thân gầy gò được bao bọc bởi chiếc váy trắng mong manh vào tường. Ngồi phệch xuống nền nhà, cô nghe được từng tiếng nấc trong tim. Cô sợ ban ngày , ánh nắng kia làm cho cô thêm ủy mị. Và cô chỉ mong chờ đến lúc màn đêm buông xuống. Cái vẻ bí ẩn huyễn hoặc của bóng tối dưỡng như làm cô mạnh mẽ hơn dù là trong cô độc. Lại một sự mâu thuẫn. Cô mong chờ đến 11:15pm.

***

Ngâm mình vào trong làn nước ẩm để tự thưởng cho bản thân sau một ngày làm việc mệt đến chóng mặt cùng một hợp đồng đã được kí kết. Huy cảm thấy khá hơn. Đồng hồ gõ mười một nhịp. HUy lắng nghe và bất giác cảm thấy vui vì sắp đến 11:15pm. Tối nay HUy muốn xóa bỏ cảm giác cô đơn ghê rợn trong bốn bức tường bằng những tin nhắn với kẻ lạ mặt.

11:15pm

Huy ngồi nhìn đồng hồ gần mười phút trôi qua, thời gian ôi chao là chậm...

11:17pm

Vẫn chưa có SMS nào...

Tít...tít...

Huy chồm ngay đến chiếc điện thoại nhưng rồi như 1 con mèo cụp đuôi lại khi đó là tin nhắn nhắc nhớ cho cuộc họp ngày mai từ ông sếp khó tính. Hụt hẫng. Nhưng rồi Huy chấn chỉnh lại mình

- Đang làm gì thế này?

Switch off chiếc điện thoại. Ngủ thôi, ngày mai có cuộc họp sớm.

***

Đã mấy ngày nay HUy ko nhận được một tin nhắn nào từ kẻ lạ mặt ấy.

" em khong con co don nua dung khong?"

Một SMS đầu tiên HUy chủ động gửi cho kẻ lạ mặt vào đúng 11:15pm. Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua. Im lặng. Và chiếc điện thoại của Huy cũng không rung lên vào đúng 11:15pm nhiều tuần liền sau đó. Huy có thắc mắc nhưng rồi cũng quên đi vì Huy nghĩ chắc cô bé ấy đã hết kiên nhẫn với anh hay đang vui bên cạnh người cho cô bé nụ cười. Ôi cuộc đời ! Ai lại dại gì ôm trong mình mối tình ngu ngơ như thế.... Huy chợt giật mình với suy nghĩ đó. Chẳng phải Huy cũng vậy sao ? Vẫn khắc khoải chờ ngày gặp Du....

Có những ngày mà nỗi buồn không thể gọi thành tên...

Ngày cuối tuần Huy bị đánh thức bởi một bưu phẩm không đề tên người gửi. Hộp giấy màu xanh lơ và chiếc nơ trắng toát. Huy bóc vội ngay sau khi ký nhận với người giao hàng trong bộ dạng còn đang ngái ngủ. Một chiếc điện thoại và một bì thư. Có một cảm giác rất hồi hộp. Chiếc điện thoại chỉ duy nhất có một số của Huy trong danh bạ, một tin nhắn từ Huy, đủ để Huy biết được rằng chiếc điện thoại là của ai. Mục sent items toàn bộ là tin nhắn lúc 11:15pm của kẻ lạ mặt. Mở bức thư và một dòng chữ rất quen đập vào mắt Huy...

" Cuộc sống là một chuỗi những mâu thuẫn anh ạ ! Em đã cố quên anh, đã cố quên đi tất cả nhưng em không làm được . Định mệnh là gì hả anh? Định mệnh là cho em gặp anh và kéo em đi khi tình cảm vẫn còn đầy? Thật khó hiểu khi em tự động rời xa anh không cho anh một lý do đúng không? Thượng đế thật khắc nghiệt khi đã bắt em đến chỗ ngài và đi khỏi cuộc đời mà em đã hứa sẽ bước cùng anh..

.... Thụy Du...."

Huy không dám đọc tiếp, ngửa mặt nhìn lên bầu trời thăm thẳm để cố cho nước mắt đừng lăn...

Cuộc sống là một chuỗi dài những mâu thuẫn, và có những điều không thể gọi thành tên ....

Ngày vẫn qua....

06/2008

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #café#gio