𝐓𝐚̂𝐦 𝐧𝐢𝐞̣̂𝐦
Kim Thiện Vũ là một đứa trẻ yếu bóng vía, nhà ngoại có chút hiểu biết về tâm linh cũng cảm thấy Kim Thiện Vũ đang có thứ gì bám víu. Nhưng bà ngoại lại không muốn động.
"Đấy là duyên còn dở." Kim Thiện Vũ vốn chỉ nghe phong thanh rằng người đấy sẽ bảo hộ cho cậu, đến một thời gian nhất định sẽ rời đi. Bà cậu có đùa vui, rằng đấy chính là người tình kiếp trước?
Kim Thiện Vũ hiện đang là một sinh viên thiết kế đồ họa, với những deadline tràn ngập, muốn chiếm lấy 90% thời gian biểu của cậu thì cậu cũng dần quên những câu chuyện khi bé.
Có lẽ là duyên số, ngày khoa của cậu tổ chức một buổi ngoại khóa để kí họa tại căn nhà cổ - những dãy nhà cổ kính của điền chủ họ Lý khoảng hơn ngàn năm trước. Cái khí lạnh ùa về sau gáy, khiến cậu nhớ lại những khoảnh khắc hồi bé vẫn bị dọa như thế, cái thuở xưa vẫn bị chị gái nào dắt lên cây cầu cao tốc, hay là những chiếc ao quê nội, may mắn thế nào, ngay khoảnh khắc tưởng chừng đi thẳng chân xuống gặp Diêm Vương thì luôn được người nhà tìm ngay khoảnh khắc phút chót.
Kim Thiện Vũ cũng thắc mắc, tại sao mình có người bảo hộ mà vẫn như thế?
"Họ chỉ bảo hộ con ở những giây khắc quan trọng, họ tồn tại vì cái duyên chưa dứt, vì tâm niệm chưa tan, họ không phải thần để bảo vệ mọi lúc như thế."
Không khí lạnh từ những kiến trúc cổ khiến Thiện Vũ e dè bước chân vô, cậu nghĩ có lẽ cậu đã lớn nên độ ngoại cảm có thể đã tăng lên. Mỗi khi chạm mắt với một căn phòng nào, Thiện Vũ đều cảm giác như tính khí người ấy hiện lên rõ rệt, như thế bản thân đã từng sinh sống tại đây.
"Đây là phòng của thiếu gia Lý Hi Thừa đó" Một người bạn la lên, học nghệ thuật, ai cũng biết đến vẻ đẹp của Lý Hi Thừa, đã hàng ngàn bức tranh phác họa thời ấy nhưng đều được nhận xét là vẫn quá tầm thường so với thiếu gia. Người như một bức họa không thể tô lên giấy. Chỉ tiếc, người là một kẻ máu lạnh, thẳng tay sát hại cả gia đình, và cũng từ ấy mà biến mất. Không một ai biết rốt cuộc đêm ấy điều gì đã xảy ra với thiếu gia nhà họ Lý.
Nước mắt Thiện Vũ bỗng nhiên rơi xuống, cảm giác tim đau quặn, đập để sống cũng cảm thấy khó khăn, cảm giác nhớ nhung một thứ vô định cứ cuồn cuộn ập đến vùng cảm xúc của cậu. Kim Thiện Vũ không thể nói, càng không thể động, nước mắt thì cứ chảy ra, như chết trân một chỗ vì một cảnh tượng kinh khủng nào đó.
Sau khi trở về, Kim Thiện Vũ vẫn luôn cảm thấy bản thân mình nặng nề, thậm chí xuất hiện những vết bầm tím trên cổ tay, hay vết ngón tay trên chiếc lưng. Bản thân Thiện Vũ dần xuống sắc hơn, khiến bạn bè phải khuyên về quê ngoại liền. Ngay khi Kim Thiện Vũ đặt chân trước mặt bà, thì bà cũng phải hốt hoảng, đưa liền cho người bạn cao tay.
"Gặp rồi gặp rồi." Người bạn bà chỉ đổ mấy ly rượu đã la lên.
"Gặp gì cơ?"
"Gặp người đi theo anh ta từ bé đến giờ đó, duyên số tiền kiếp, thấy hai người kiếp trước rất nặng tình nặng nghĩa. Mỗi linh hồn con người đều được tạo ra bởi những tâm niệm, cháu trai này tâm niệm tình duyên chưa trọn vẹn, còn thiếu tâm ấy nên có chút yếu vía. Còn cậu trai kia còn tâm niệm lớn nhất của cậu là Thiện Vũ vẫn còn nên chưa đi đầu thai được, nơi thiếu gặp nơi lấp đầy nên nó hút nhau."
"Không phải anh ấy luôn đi theo con sao?"
"Không, anh ấy chỉ làm việc chăm chỉ để có thể cầu nguyện cho con sống yên bình. Có lẽ kiếp trước Thiện Vũ là cô gái xinh đẹp chăm chỉ mới có duyên kiếp sâu nặng vậy."
"Còn con bị những yếu tố như vậy thì là do con tiếp xúc với phần âm nhiều quá, gây tổn hại phần dương, vốn phần dương của con đã yếu, giờ như này nó yếu hơn nên mới mệt."
"Vậy con phải làm sao ạ? Cầu cho anh ấy siêu thoát?" Người xem chỉ lắc đầu "Như thế con sẽ nợ duyên người ta, con phải làm cho người ta hoàn thành tâm niệm."
Kim Thiện Vũ càng lúc càng khó hiểu, cảm thấy mình vừa tốt lại vừa tệ, rốt cuộc làm con gái kiểu gì mà để người ta tương tư đến tận kiếp này?
Trên con đường về nhà, ngoại vẫn luôn thủ thỉ, kêu rằng sẽ không ảnh hưởng nhiều, mai rồi Thiện Vũ sẽ được nói chuyện và chấm dứt chuyện này với người ấy. Bộ chia tay dễ vậy sao?
"Con có bị bắt không ạ? Nếu lỡ anh ta không đồng ý?"
"Thật ra anh ta chỉ là tay lao động dưới địa ngục, lao động quá lâu sẽ dần tan biến, không thể siêu thoát, anh ta buộc phải làm vậy."
Thiện Vũ chỉ tỏ ra gật gù, thật sự anh ta yêu mình quá đậm sâu mà mình lại dám đi đầu thai trước ảnh, như thế không tồi tệ sao?
Trong căn phòng tối đen của người thầy cúng.
Căn phòng tối đi, chỉ có ba ngọn nến xếp xung quanh Thiện Vũ.
"Thiện Vũ, Thiện Vũ..." cậu bất ngờ mở mắt, điều hoang mang hơn nơi đây chính là phủ nhà Lý, nơi bắt đầu của những hiện tượng lạ.
Thế nhưng tiếng gọi ấy không phải dành cho cậu.
"Dậy nhanh, mày còn chưa lấy cỏ cho bò ăn mà còn dám ngủ quên hả? Nồi thịt kho suýt cạn nước là mày no đòn đó." Chàng trai vừa mới gục ngủ trong góc bếp đã vội chồm dậy chạy ra ngoài. Ngoại hình ngay cả vóc dáng hoạt động đều như Kim Thiện Vũ copy paste rồi thay lại đồ. Không khí nhà bếp ngột ngạt, đông người ở chạy qua chạy lại bận rộn. Phủ Lý xưa giờ vẫn luôn nổi tiếng về sự gia giáo nghiêm ngặt, cũng như những hình phạt đáng sợ. Có lẽ chính vì thế, khi gà còn chưa kịp gáy, người ở đây đã phải hoạt động luôn tay luôn chân.
Cậu trai trùng tên kia đã nhanh chóng ôm một bó cỏ to đến bên chuồng bò. Dáng dấp có lẽ nhỏ hơn Thiện Vũ xíu, cũng gầy hơn Thiện Vũ xíu, nhìn cứ ngỡ như một học sinh 16 tuổi.
"Thiện Vũ đem cơm lên cho thiếu gia đi." Kim Thiện Vũ đã thoáng giật mình mấy lần, rồi mới dần nhận ra, nơi đây không hề nhận ra cậu, hoàn toàn không một ai để ý đến sự hiện diện của Thiện Vũ thời hiện đại.
Có lẽ do bị thế lực gì đó thôi thúc, Thiện Vũ đã nhanh chân đuổi theo cậu trai "sinh đôi" của mình.
"Cậu chủ-" Chưa kịp dứt câu, anh trai sinh đôi của cậu đã được mở toang cửa chào đón, như thể chàng thiếu gia này chỉ đợi mình cậu ta đến.
Căn phòng của Hi Thừa không khác gì so với lần Thiện Vũ đến, vẫn mang một cảm giác quen thuộc, ấm áp.
"Sao tối qua em không đến?" Hi Thừa nhanh tay bưng giúp mâm cơm cho người kia "Em phải thức mới có nồi thịt cho anh đó, ai bảo ban đầu anh khó tính, chỉ mỗi em làm cơm mới ăn?"
"Anh xin lỗi, em nấu ngon mà, trước khi nắm lòng anh thì em nắm dạ dày anh trước rồi."
"Xì, em không có ý với anh nhé, nên nhớ anh thích và tán em."
"Ừ là anh, ngồi đây ăn với anh nè."
Kim Thiện Vũ hiện đại đã đờ đẩn, vậy là kiếp trước cậu chính là tình nhân của Lý Hi Thừa? Có mơ cũng không ngờ kiếp trước không cần là chân dài, đã có đại gia sẵn sàng đến với cậu. Đã thế còn không phải là con gái như trong đầu cậu nghĩ?
Thiện Vũ đã tin, Lý Hi Thừa chính là người đã luôn đi kèm cùng mình suốt năm tháng qua. Ánh mắt anh nhìn cậu trai kia không lừa dối, Thiện Vũ tin chắc vậy, có lẽ chính cậu cũng sẽ bị chìm đắm sâu đậm khi gặp Hi Thừa. Cậu trai bên cạnh vẫn luôn luôn miệng nói về cái cuộc sống đơn giản của bản thân với người chỉ cắm đầu vào sổ sách như anh, thế nhưng vẫn chăm chú nhìn cậu trai Thiện Vũ kia kể về những cây cỏ hay đơn giản chỉ là cái chân bò.
"Em đã suýt bị mắng vì ngủ quên khi canh nồi thịt kho đó."
Lý Hi Thừa hơi chút cau mày, anh chỉ im lặng hồi lâu, chỉ khi cậu trai quay đầu nhìn anh "Em có muốn mình công khai không? Khi ấy sẽ không ai bắt nạt em hết."
Thiện Vũ nghe xong, chỉ vội đứng dậy "Trong thành mới có người bị bắn vì yêu đàn ông, em không muốn bản thân em, hay chính anh vì một chút sự cao hứng mà bỏ lỡ cả một đoạn đường sống đâu."
"Anh bảo vệ được em mà?"
"Không, chẳng ai bảo vệ được ai trong cái xã hội có những định kiến đâu." Cậu trai vội vàng dẹp bát đũa, chạy ra khỏi phòng.
Kim Thiện Vũ đã từng đọc một bài post với tiêu đề "Mặt tối của tình yêu", có một bài viết trong thời phủ Lý còn đông đúc hoạt bát như vậy. Rằng, tình yêu đồng giới nơi đây thường bị nói như một căn bệnh, do những con quỷ dục vọng gây nên. Bởi thế, họ luôn tìm cách tiêu diệt một trong hai, vì họ nghĩ con quỷ thấy cái chết mà đau đớn biến mất đi. Những vụ thảm sát vì tình yêu cứ thế mà nổi lên không một lời đính chính.
Kim Thiện Vũ chỉ quay đầu đã thấy mùi ẩm mốc bốc lên, bóng tối che lấp khả năng thị giác của bản thân cậu. Chút ánh sáng yếu ớt từ trăng chỉ giúp cậu thấy mập mờ chàng trai đang nằm trong góc phòng giam. Đấy là Thiện Vũ, làm sao không thể nhận ra bản thân chứ, Thiện Vũ như chú cá mất nước, nằm thoi thóp, trên người vẫn thấy mấy vết sậm, thậm chí mùi máu còn tỏa ra rõ rệt, đầu tóc thì lởm chởm như bị cắt. Quần áo của cậu trai thì bị dày vò ghê gớm, như thể vừa xảy ra một chuyện đau đớn nào đó.
Thiện Vũ đã nghẹn khi đến gần hơn, cảm giác tim thắt lại, nước mắt đã chảy xuống và bật khóc thật to. Thiện Vũ vốn hiểu định kiến và những luật lệ vô lý ngày xưa mạnh mẽ nhường nào để giết chết một con người. Nhưng không nghĩ sẽ tởm lợm như thế, Thiện Vũ không thể mường tượng nhà Lý đã dày xé cậu bé kia Thiện Vũ như nào, quần áo cậu trai vẫn còn dính dấu vết bị hằn hạ bởi những phương pháp kinh sợ, và ghê tởm, những sở thích tình dục kinh hoàng như nào.
Hi Thừa, Thiện Vũ nghĩ ngay đến anh, anh đã từng nói bảo vệ Thiện Vũ mà? Cậu chạy gấp về phía phòng của anh.
Cũng chẳng khấm khá gì, nơi ấy bị canh nghiêm ngặt, bên trong chỉ là gào thét và đập cửa, tên Thiện Vũ vẫn luôn được nhắc đến. Người ta nói, thời này nước mắt đàn ông rất cao quý, nhưng anh sẵn sàng vì một chàng làm công mà gào to tiếng khóc. Thế nhưng lại như đổ dầu vào lửa cho nhà Lý này. Chỉ nghe tiếng chửi rủa đay nghiệt của quý bà nhà Lý.
"Thứ tởm lợm mà phản ứng thái hóa làm như thứ tình yêu cao quý."
"Nam không ra nam, trái ngược luân lý, mấy thứ bệnh hoạn."
"Giết." - người đàn ông trông già dặn, có vẻ là chủ nơi đây. Lính gác đang hoang mang, tay run run mở cửa "Tao nói chúng mày giết nó khi nào? Giết thằng ở đợ kia cho tao, mang ra đây mà giết"
Cậu trai nhỏ, đã gầy đến mặt mũi xanh lè, thân thể vừa dơ vừa xộc xệch hiện rõ dưới ánh đèn. Cánh cửa phòng của Hi Thừa cũng mở ra. Anh vừa muốn chạy ra liền bị đẩy xuống.
"Thiện Vũ," Ánh mắt đỏ ngàu của anh vẫn còn đang ngập tràn nước mắt "Cha tính làm gì? Cha, con xin cha, xin trừng phạt con, tất cả nguồn đều là con gây ra."
"Ha, thằng ở đợ này gan, còn dám bỏ bùa con trai ta." Ông không nói thêm lời nào, chỉ rút cây súng trên bàn, bắn thẳng vào chân cậu trai.
"Cha, con xin cha, giờ cha muốn làm gì con cũng làm, cha đừng làm thế mà."
"Tao muốn mày ngừng bệnh hoạn, trở lại bình thường cho tao."
"Con bình thường lại cha ơi, cha tha cho nó đi mà, con sẽ không dính líu nó nữa." Thiện Vũ chỉ đứng ngoài nhưng tưởng chừng cổ họng của Hi Thừa gần như đứt ra, anh gào lên, như siết trái tim cậu.
Cha anh ta cười, vừa quay lưng với cậu trai Thiện Vũ, Hi Thừa thở vào nhẹ. Thế nhưng loạt tiếng súng lại nổ ra lần nữa.
Là mẹ Hi Thừa ra tay. Máu từ ngực Thiện Vũ lan ra một vùng rộng trên quần áo.
"Thiện Vũ!" Hi Thừa la lên, có lẽ nỗi đau xé lòng đã khiến anh quên đi mọi cản trở, đôi chân nhanh bước đến bên cậu trai. Mẹ anh lại vẫn nhắm chuẩn, bắn trúng chân anh. Ngay giây khắc té ngã, không một bàn tay nâng đỡ, thay đó, người mà anh gọi là cha, lại đến đá ngay trên mặt anh, một cú đau đớn. Đau trên mặt, đớn trong lòng.
Chiếc xác Thiện Vũ vẫn nằm dưới ánh trăng, Hi Thừa nhớ rõ đó là ngày rằm, ngày sẽ có những chiếc bánh, vừa ăn vừa xem đội múa lân trong thành. Giờ tiếng trống ấy như gõ từng nhát vào tâm Hi Thừa, ngày em ra đi, cả thành như mở hội.
"Thiện Vũ" cậu vừa quay đầu thì nơi đây đã là phòng khách của phủ Lý. Một màu đỏ đại hỷ, chiêng kèn vẫn luôn kêu liên hồi, như muốn đẩy ngã kí ức vừa rồi cậu mới chứng kiến.
Chàng trai dịu dàng dắt tân nương xuống kiệu - Là Hi Thừa, thoạt trông có vẻ đẹp đôi với cô nàng kia. Nhưng chỉ Thiện Vũ mới biết, khi chứng kiến ánh nhìn của Hi Thừa với người anh ấy thương thì mới hiểu thế nào là yêu.
Đại Hỷ, đúng là đại hỷ, Thiện Vũ đã đứng đần cho đến khi tiệc tối, tiếng cười cứ rộn bên tai trông thật ngứa tai. Rốt cuộc Hi Thừa vẫn chịu thua với định kiến và xã hội nông cạn.
Tiếng nổ to đã xé tan tiếng cười đang rộn ràng ở ngoài. Người người nhà nhà vội chạy đến nơi xuất phát tiếng nổ, chỉ nhận lại được hai chiếc xác còn ấm, màu vẫn còn lan rộng - là ông bà nhà Lý.
"Gọi thiếu gia nhanh, nhanh gọi đi" đám người nhà vội vàng chạy ngược chạy xuôi, khách khứa cũng hoang mang, một số vội chạy nhanh ra khỏi nơi đang dần lạnh ngắt này.
"Không thấy thiếu gia."
"Hi Thừa đâu rồi?"
"Không thấy Lý Hi Thừa."
Từ không nhìn thấy thành:
"Hi Thừa chạy trốn rồi."
"Thằng đó nó bất hiếu rồi chạy rồi."
Thiện Vũ đã khóc, vừa khóc vừa tìm Hi Thừa, mong anh không nghĩ quẩn.
"Thiện Vũ-" vừa quay đầu, đó là Lý Hi Thừa, chính cậu cũng đang nghi ngờ, anh ta thấy mình sao?
"Xin lỗi vì để em chứng kiến khoảnh khắc kinh tởm của đời anh." Hi Thừa quỳ xuống, khóc nức nở như cách anh khóc trong ngày cậu nhỏ kia rời đi "Anh rất muốn bảo vệ em, thậm chí cả sau này, nhưng anh quá yếu đuối, chỉ có thể dừng đến đây, anh rất muốn gặp em để xin lỗi."
"Xin lỗi vì thất hứa, xin lỗi vì không thể bảo vệ em như lời anh đã hứa, anh xin lỗi đã khiến em chịu đau đớn rất nhiều. Trong các năm qua, anh vẫn luôn đi theo, và cố gắng lao động thật nhiều để giúp đỡ em, nhưng vẫn không thể bảo vệ em một cách hoàn hảo. Anh xin lỗi vì không thể làm một Lý Hi Thừa em tưởng tượng."
"Em không phải Kim Thiện Vũ lúc đó, nhưng em hiểu rõ anh rất thương em, do hoàn cảnh mà ra, không phải lỗi hai ta. Do thế giới không bao dung hai ta, xin đừng tự trách bản thân mình nữa. Hi Thừa, đi đi, đi tìm một cuộc sống mới đi."
"Anh yêu em nhiều lắm," Hi Thừa chạy đến ôm trầm lấy cậu, "Xin hãy tìm một ai có thể bảo vệ em nhé."
"Mong những hạnh phúc người ấy có thể đón nhận thật hạnh phúc và thay anh làm những điều chưa thể làm với em."
Kim Thiện Vũ tỉnh dậy, với hai hàng nước mắt lăn dài. Trên tay là nắm cát.
"Vậy là đi rồi, người bảo hộ của con đã an tâm về con rồi."
Thì ra cảm giác mất mát là vậy.
Nhưng cuộc sống vẫn cứ tiếp tục tiếp diễn, Kim Thiện Vũ vẫn phải sống hạnh phúc như lời anh ấy dặn.
"Xin chào mọi người, em là Evan, ở vị trí marketing, mới từ Canada về nên còn có chút thô trong lời nói, mong mọi người giúp đỡ ạ."
Thiện Vũ vẫn đang nhấp ngụm sinh tố yêu thích cũng phải dừng, "Hi Thừa" - con chữ phát ra trong đầu Thiện Vũ.
Evan cũng nhìn về phía Thiện Vũ: "Xin được làm quen với cậu, mong sau này được cậu chỉ giáo ạ."
"Không hiểu sao, nhìn cậu, mình có cảm giác muốn chăm sóc, bảo vệ thật."
___
✑ @cherryurim
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro