Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

05-1

Chương 5-1

"Cậu không biết gì hết sao?"

Khi nghe Lee Haechan hỏi mình, Na Jaemin lắc đầu.

"Thật sự không biết sao?"

"Không biết!"

Lý do họ có đoạn hội thoại trên là vì một y tá nội trú của khoa Ngoại đã tỏ tình với Huang Renjun, Huang Renjun từ chối lời đề nghị hẹn hò của cô ấy, nhưng điểm nhấn của câu chuyện này là ở lý do mà Huang Renjun đã nói lời từ chối.

"Mặc dù chưa bắt đầu hẹn hò, nhưng tôi đã có người mình thích rồi."

Đối với người tỏ tình thì đây là câu nói quá phũ phàng, nhưng đối với Huang Renjun thì đó là 100% thật lòng, không, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa.

Lee Haechan đang dặn dò các lưu ý ở trạm y tá, tình cờ nghe thấy một vài y tá đang thì thầm về chuyện này, cậu không nói lời nào mà đi thẳng luôn đến phòng trực. Bởi vì Na Jaemin gần đây rất thân thiết với Huang Renjun, nên cậu đã đến tìm Na Jaemin, thấy anh đang ăn đồ ăn ở bên ngoài liền hỏi xem có thông tin gì về chuyện này không.

Nhưng Na Jaemin thực sự không biết gì cả.

Na Jaemin vừa ăn cơm trộn tương đen vừa nghe Lee Haechan hỏi mình, không ngoài dự đoán, anh đã bị đầy bụng, đành phải uống thuốc. Mặc dù uống ngay thuốc tiêu hóa, nhưng rõ ràng là không có tác dụng gì. Một lúc sau, Na Jaemin cảm thấy từ thực quản đến dạ dày của mình đều như bị xoắn lại.

Hai ngày kế vẫn phải tiếp tục trực, nhưng lại bị đầy bụng ngay từ hôm đầu tiên. Thuốc tiêu hóa vừa nãy uống không có tác dụng gì, thực sự không còn cách nào khác, Na Jaemin đưa kim tiêm cho Lee Haechan.

"Một bác sĩ phẫu thuật Tây y như cậu mà lại dùng mẹo dân gian, tôi thực sự sợ người khác nhìn thấy."

"Ồn ào quá, tốt nhất là cậu chích một lần là xong."

Kết quả là, Lee Haechan dùng kim châm vào mười ngón tay của Na Jaemin, Na Jaemin mới thấy dễ chịu hơn một chút. Nhìn thấy máu đen chảy ra từ đầu ngón tay, Na Jaemin mới cảm nhận được: "Thì ra máu của tôi vẫn chưa chảy hết, thì ra tôi vẫn còn sống."

"Tôi nên đi học chuyên khoa đông y mới phải."

"Đừng nói nhảm nhí nữa."

"Nhưng tin này có sức ảnh hưởng lớn như vậy sao? Đến mức khiến cậu ăn không tiêu luôn à?"

"Cái gì?"

"Chuyện Huang Renjun có người mình thích ấy."

Na Jaemin không trả lời được câu hỏi của Lee Haechan, thay vì cứ tiếp tục bị hỏi như vậy, anh nghĩ rằng tốt hơn hết là đến thẳng phòng cấp cứu, ngồi chờ đợi những bệnh nhân không biết khi nào sẽ được đưa đến.

Biết thừa mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, Ngoại khoa bất ngờ sắp xếp lại hai bác sĩ nội trú năm nhất, năm nay vì Ngoại khoa ngực CS tuyển quá ít bác sĩ nội trú nên đã điều chuyển những bác sĩ thực tập tại Ngoại khoa tổng quát đến đó vào tháng 3 tháng 4. Chắc là chỉ trong tháng 3 và tháng 4 thôi, hai bác sĩ nội trú năm nhất đó bây giờ thậm chí còn đang thực tập. Na Jaemin mặc chiếc áo blouse treo trên lưng ghế, cơn buồn nôn do đầy bụng khiến ngũ quan xinh đẹp của anh nhăn lại, anh từ từ bước đi.

"Na Jaemin! Cậu đi đâu vậy?"

"Tôi phải đến khoa nội để khám bệnh! Được chưa?"

Na Jaemin chỉnh lại chiếc áo blouse trên người, dùng tay ấn từng cái vào bụng.

Cảm giác đau nhói từng cơn từ dạ dày như bị kim đâm.

Trước khi đến Phòng cấp cứu, Na Jaemin vẫn đang nghĩ xem có việc gì cần làm ở phòng bệnh hay trạm y tá không, thì đột nhiên có chuông gọi reo lên, nhìn thấy hai chữ "Trưởng khoa", anh phản xạ có điều kiện trực tiếp nhấn nút nghe máy.

"Xin chào, tôi là Na Jaemin của khoa Ngoại."

"Bây giờ nếu không có bệnh nhân nào cấp cứu thì đến văn phòng tôi một chuyến nhé."

"Vâng, tôi sẽ qua ngay."

Đang thấy lạnh cả người vì khó chịu, bây giờ lại phải đi đến cuối dãy hành lang âm u này, Na Jaemin nhìn chằm chằm vào mấy chữ "Phòng trưởng khoa" trên tấm biển trước cửa, hít một hơi thật sâu, sau đó vừa vào trong là anh cúi chào ngay.

"Ừ, đến rồi à. Bác sĩ Na Jaemin, tôi sẽ không nói nhiều lời xã giao vô ích đâu. Cậu có
kinh nghiệm phẫu thuật về Hepatoblastoma (U nguyên bào gan) không?"

"Hiện tại vẫn chưa. Về phẫu thuật Hepatoma (Ung thư gan), tôi chỉ thực hiện qua phương pháp nội soi ổ bụng (laparoscopic) và mở khoang bụng."

"Cậu xem cái này."

Na Jaemin nhìn vào màn hình chiếu, dữ liệu kiểm tra MRI (Chụp cộng hưởng từ) cho thấy, không chỉ gan mà cả các cơ quan bên cạnh cũng đã bị tế bào ung thư bao phủ, trắng xóa, dù không nhìn kỹ thì cũng có thể thấy rõ ràng tế bào ung thư đã di căn đến từng cơ quan.

Tiếp đó, trưởng khoa nhét vào tay Na Jaemin mấy tờ giấy, trên những tờ giấy đó ghi chằng chịt bệnh án của bệnh nhân.

Tình trạng cơ thể rất tệ, bệnh nhân lại là một cậu bé chỉ mới 10 tuổi.

"Bệnh nhân đã được hóa trị và can thiệp trước khi chuyển viện, tình trạng sau khi chuyển viện vẫn rất luôn không ổn định. Bây giờ thì hóa trị (chemo) cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa nhỉ?"

"Đúng là vậy... nhưng... ngay cả khi phẫu thuật thì..."

Na Jaemin chăm chú nhìn vào những ghi chép chi chít trên bệnh án, không biết từ lúc nào đã tự lẩm bẩm.

Không thể ngăn chặn tình trạng bệnh xấu đi, và đây là một ca phẫu thuật không thể đảm bảo được bất cứ điều gì. Nếu tiêm morphine (thuốc giảm đau loại mạnh - gây nghiện) thì bệnh nhân có thể sống thêm được ba bốn tháng, nhưng nếu phẫu thuật thì...

Nói thật thì phẫu thuật cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Không thể để bệnh nhân chịu ít đau đớn nhất và ra đi thanh thản sao? Thực sự không có cách nào như vậy sao?

"Gan đã vỡ, di căn đã dẫn đến u xương. So với việc tìm kiếm các cơ quan bị tổn thương thì việc tìm kiếm các cơ quan còn nguyên vẹn lại dễ hơn một chút. Phẫu thuật đã bị hoãn lại nhiều lần vì tình trạng cơ thể của đứa trẻ."

"..."

"Mọi thứ đều đang tệ nhất. Thực ra thì nhìn từ góc độ nào cũng thấy đây là một ca phẫu thuật vô nghĩa, nhưng gia đình bệnh nhân đều mong rằng cuối cùng sẽ có phép màu xảy ra, nhưng đây chỉ là hy vọng của họ mà thôi. Về mặt y học, tôi nghĩ bác sĩ Na Jaemin và tôi có chung suy nghĩ. Một cuộc đại phẫu như vậy, nếu chọn bác sĩ thì tôi đánh giá cao nhất và quan trọng nhất là phải người đó phải có ý chí kiên cường, vì vậy tôi định để cậu làm trợ lý mổ chính, cậu thấy sao?"

Là một bác sĩ, tất nhiên là hy vọng được tham gia nhiều ca phẫu thuật lớn nhỏ, được vào phòng phẫu thuật để tích lũy kinh nghiệm. Nhưng hình ảnh trên màn hình chiếu, bệnh án trên tay dường như đều đang nói với Na Jaemin rằng hãy mau chạy trốn đi, đừng đồng ý.

Mọi chuyện đã sai lầm ngay từ khi ăn cơm trộn tương đen.

Không nghĩ ra cách nào để từ chối.

"Tôi sẽ tham gia phẫu thuật."

"Ca phẫu thuật được định vào 1 tuần sau. Trong thời gian này, hãy cố chuyển hết những ca gọi khác đến cho bác sĩ nội trú năm nhất và năm 2 nhé. Xem nhiều hơn về các tài liệu liên quan đến phẫu thuật Hepatoblastoma (U nguyên bào gan) ở nước ngoài và tại Hàn Quốc, thực hành mô phỏng nhiều hơn, xác nhận CT, PET (Một loại ảnh chụp kiểm tra lâm sàng), MRI (Chụp cộng hưởng từ), PT (Prothrombin time, theo dõi thời gian đông máu), bệnh án, EMR (Hồ sơ bệnh án điện tử) và cardex (Biểu đồ điều dưỡng), tôi sẽ cử người mang mô hình VE 315 (gan, túi mật, tụy, tá tràng) đến, cậu nhất định phải chuẩn bị thật đầy đủ, đã rõ chưa?"

"Rõ rồi ạ."

"Bây giờ bác sĩ điều trị chính được đổi thành bác sĩ Na Jaemin, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì khiến ca phẫu thuật bị hoãn lại... Tất nhiên, cậu sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện thôi mà."

Cậu sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện. Câu nói này thực sự có thể coi là câu nói đáng sợ và khó chịu nhất mà Na Jaemin nghe thấy trong cuộc đời này.

Cái món cơm trộn tương đen chết tiệt...

Sau khi trốn khỏi phòng trưởng khoa, Na Jaemin cuộn tờ giấy bệnh án lại rồi nắm chặt trong tay, đi đến phòng bệnh của cậu bé 10 tuổi. Na Jaemin vừa vào phòng bệnh, kéo rèm giường bệnh ra thì thứ đầu tiên anh nhìn thấy không phải là đứa trẻ bị bệnh tật hành hạ mà là cậu 'Huang Renjun đã có người mình thích'.

"Á! Bác sĩ Na!"

"Đang nghỉ phép à? Không có bác sĩ thực tập đã đủ bận rộn rồi, em còn dám đến đây nghỉ ngơi nữa sao?"

Thái độ của Na Jaemin thay đổi đột ngột khiến Huang Renjun trở nên hoảng hốt, giọng điệu của anh còn lạnh nhạt hơn cả lần đầu hai người gặp nhau. Na Jaemin vốn định nói những lời khó nghe hơn nữa, nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ đang nằm trên giường, anh đột nhiên không nói nên lời.

Đứa trẻ này cứ nằm như vậy, bất lực trên chiếc giường được nâng lên khoảng 30°.

"Vừa nãy tôi đi tháo túi niệu của bệnh nhân số 903 rồi tiện đường ghé qua đây... Đúng vậy ạ, xin lỗi."

Hee Won nằm trên giường bệnh thấy Huang Renjun cúi đầu xin lỗi liền vội vàng nói:

"Đừng mắng bác sĩ Huang, bác sĩ Huang chỉ vừa đến đây thôi mà."

"Tôi không có mắng cậu ta đâu. Hee Won à... Bác sĩ sẽ đến thăm Hee Won mỗi ngày, nên hôm nay đặc biệt đến chào em."

".... Đến lúc em sắp chết rồi sao?"

"Hee Won, em quên lời hứa với anh rồi sao?"

Huang Renjun thì thầm nói với Hee Won.

Sao lại có cảm giác như mình trở thành người xấu xa vậy nhỉ, Na Jaemin nghĩ, thôi kệ, dù sao cũng vậy rồi. Để Na Jaemin không có cơ hội mắng mình nữa, và vì cũng vừa nhận được cuộc gọi từ khoa cấp cứu, trước khi đi, Huang Renjun chào Hee Won rồi nói:

"Hee Won à, đây là bác sĩ mà anh thích nhất, em phải nghe lời bác ấy nhé. Anh đi làm đây, sau lại đến thăm em nhé."

Sau đó, cậu nói với Na Jaemin:

"Vậy em đi trước."

Sau khi Huang Renjun rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Na Jaemin và Hee Won. Thực ra, đây không phải là lần đầu tiên Na Jaemin đảm nhiệm vai trò bác sĩ chủ trị của bệnh nhân nhi.

Nhưng mà, Na Jaemin chỉ thường xuyên đảm nhiệm vai trò bác sĩ chủ trị của các bệnh nhân ung thư người lớn, bệnh nhân được cấy ghép nội tạng hoặc chấn thương, việc đảm nhiệm vai trò bác sĩ chủ trị của một đứa trẻ bị bệnh nặng đối với Na Jaemin là gánh nặng rất lớn.

Từ trước đến nay, Na Jaemin luôn cho rằng năng lực mới là quan trọng nhất, vì vậy thái độ của anh đối với các bệnh nhân không được thân thiện cho lắm, tính cách của anh cũng vì thế mà trở nên lầm lì hơn. Nhưng anh lại không thể đối xử lạnh nhạt với đứa trẻ trước mắt mình lúc này. Na Jaemin hy vọng rằng trong sự nghiệp của mình sẽ không có một mối quan hệ thân thiết giữa bác sĩ và bệnh nhân (rapport), nhưng hiển nhiên là giữa Huang Renjun và Hee Won đã hình thành mối quan hệ này.

"Hee Won à, em và bác sĩ vừa nãy thân thiết lắm sao?"

"Thân lắm ạ, đôi khi em còn thích bác sĩ Huang Renjun hơn cả bố mẹ và chị gái em nữa."

"Tại sao lại thích bác sĩ Huang Renjun như vậy?"

"Bác sĩ Huang Renjun đối xử với em rất tốt, giống như thầy giáo ở trường em vậy. Anh ấy không giống các bác sĩ ở bệnh viện, mà giống như thầy giáo khi em còn đi học vậy..."

Đứa trẻ này đã không thể ăn uống bình thường, chỉ có thể duy trì nhu cầu cơ bản của cơ thể bằng cách tiêm dịch dinh dưỡng. Đứa trẻ trên giường bệnh nói từng từ một rất chậm rãi, Na Jaemin nghe đứa trẻ nói một cách khó nhọc, cảm thấy gánh nặng trên vai mình càng nặng hơn. Anh cảm thấy mình như đang nắm lấy dây giày của đứa trẻ sắp bị vực thẳm nuốt chửng ở nơi lưng chừng bờ.

Na Jaemin cảm thấy thật tàn nhẫn khi trao hy vọng đến một đứa trẻ sắp rời khỏi thế giới này, dù chỉ một chút, nhưng lại không thể nói hết sự thật với nó.

"Lần cuối cùng em dùng miệng mình ăn là bánh bao đậu đỏ mà bác sĩ Huang Renjun mua cho em."

Na Jaemin nhớ lại cái ngày mệt mỏi hôm ấy, Huang Renjun đã đưa cho anh một cái bánh bao đậu đỏ.

"Chúng ta là bạn rồi. Trong lúc anh rất khó chịu, bác sĩ Huang Renjun cũng cho anh ăn một chiếc bánh bao đậu."

"Em muốn ăn bánh bao đậu nóng hổi, nhưng mẹ em lúc nào cũng mua cho em bánh bao đậu nguội hoặc bánh bao cải thảo. Mẹ em rất bận, bà ấy phải kiếm rất nhiều tiền vì em."

"Vậy thì phải cố gắng sống sót nhé. Như vậy thì sau này bác sĩ Huang Renjun sẽ mua cho em nhiều đồ ăn ngon khác."

Bây giờ mình đang nói những lời sai lầm gì thế này.

Không được nói chuyện bừa bãi. Nhất định không được mắc lỗi, không được để đứa trẻ bị tổn thương, vì vậy phải nói những lời này một cách vô hại nhất có thể, nhưng lại không được nói những lời sáo rỗng như là sau khi phẫu thuật xong bác sĩ Huang Renjun sẽ mua cho em những thứ ngon hơn. Thực tế, đứa trẻ này có thể sống sót sau ca phẫu thuật và gặp lại bác sĩ Huang Renjun hay không, vẫn còn là một vấn đề.

Na Jaemin cố gắng hết sức không để những suy nghĩ trong lòng bộc lộ qua ánh mắt và biểu cảm trên khuôn mặt, bình tĩnh tiếp xúc với Hee Won như một bác sĩ chủ trị. Trong lúc trò chuyện, mẹ của Hee Won cũng vào phòng bệnh. Na Jaemin khẽ chào mẹ của Hi Nguyên, giới thiệu đơn giản rằng mình là bác sĩ chủ trị mới của em.

Na Jaemin cũng giống như Huang Renjun, nói với em rằng lần tới anh sẽ đến thăm, sau đó nhờ mẹ của Hee Won đảm bảo tình trạng của đứa trẻ rồi rời khỏi phòng bệnh.

Từ đầu vốn đã không được khỏe, lại thêm sự căng thẳng trong phòng bệnh, thở thôi cũng đã không được thoải mái. Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Na Jaemin thở hắt ra một hơi thật dài.

Na Jaemin đi đến phòng tài liệu tổng hợp của bệnh viện mượn hơn mười cuốn sách về ung thư gan, ung thư biểu mô tế bào gan, ung thư di căn, khối u di căn. Anh ôm những cuốn sách vừa dày vừa nặng lên thang máy, không lâu sau thì một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mắt, người đó cầm lấy một nửa số sách trong lòng anh.

"Em không phải đến khoa cấp cứu rồi sao?"

"Bệnh nhân bị gãy xương do tai nạn giao thông nên trước tiên phải để Ngoại khoa chỉnh hình thực hiện phẫu thuật..."

"Thế à."

Xuống thang máy, hai người ôm chồng sách nặng nề đi về khoa, Huang Renjun đi theo sau Na Jaemin.

"Bác sĩ Na."

"Sao thế?"

"Tôi có làm gì sai sao?"

"Không."

"Thế sao tôi lại có cảm giác như vừa bị anh mắng nhỉ?"

Sau hai ngày làm việc liên tục, cuối cùng thì Huang Renjun cũng được nghỉ ngơi, nhưng rạng sáng ngày hôm sau lại phải đi làm. Giường tầng hai của khoa là giường của Huang Renjun, cậu không về nhà mà nằm luôn trên giường mình để ngủ. Từ khi trở thành bác sĩ nội trú, phòng chuyên khoa đã trở thành phòng trực, còn ở nhiều hơn cả về nhà, cậu thà ở lại đây hơn là mất thời gian để đi lại, tranh thủ ngủ thêm một lát.

Không chỉ có mình Huang Renjun ở lại khoa. Na Jaemin vì chuẩn bị cho ca phẫu thuật của Hee Won nên đã lâu rồi không trở về nhà. Ngày mai là ngày diễn ra phẫu thuật.

Đèn của khoa chưa bao giờ được tắt.

"Anh vất vả rồi."

Đang chuẩn bị đi làm, Lee Mark đẩy cửa vào, nhìn Na Jaemin ngồi ở bàn làm việc chính, tay cầm mô hình tĩnh mạch để nghiên cứu, anh nói:

"Hôm nay ca phẫu thuật được xếp là ca đầu tiên sao? Đến sớm thế."

"Rõ ràng là đã sang tháng 3 rồi, nhưng từ tối đến giờ tuyết cứ rơi nặng hạt. Em sợ đến muộn giờ phẫu thuật nên đến sớm thôi."

Bàn làm việc của Na Jaemin không đủ chỗ để để đồ, nên anh đã để một số sách vở cùng các mô hình gan, phổi, động mạch, tĩnh mạch lên bàn làm việc chính. Nhìn vào những mô hình màu đỏ máu này, cả khoa như tràn ngập một mùi tanh nồng nặc mãi không tan. Đó chính là lý do dạo gần đây mọi người đều không gọi đồ ăn bên ngoài, mà xuống căng tin của bệnh viện để ăn.

Mặc dù mọi người ít nhiều gì cũng đã miễn dịch với những thứ này, nhưng nhìn vào cả một bàn mô hình nội tạng màu đỏ thì vẫn rất khó để có thể thoải mái nuốt trôi cơm. Thêm vào đó, những cuốn từ điển y khoa nhàm chán và nặng nề luôn kè kè bên họ trong suốt thời sinh viên, chỉ nhìn thôi cũng đủ mất hết cả khẩu vị.

Từ sáng sớm, Na Jaemin đã không buông mô hình tĩnh mạch và gan xuống, anh vừa mở đĩa phim tài liệu về ca phẫu thuật ung thư ác tính gan của trẻ em tại Hoa Kỳ, vừa tạm dừng, tua đi tua lại, xem đi xem lại nhiều lần, vừa đối chiếu mô hình trên tay với video, thậm chí vị trí của ống hút của máy thu hồi máu cũng phải xác nhận lại một lần nữa, cố gắng không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Na Jaemin không khỏi nghĩ rằng, bản thân vốn không phải là bác sĩ phẫu thuật chính, có cần phải chuẩn bị nghiêm túc như vậy không? Nhưng không ai có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra trên bàn mổ, vì vậy nhất định phải chuẩn bị thật đầy đủ.

Tính theo tuổi Hàn thì đã 12 tuổi rồi, nhưng thực ra đứa trẻ này mới chỉ 10 tuổi. Mỗi ngày Na Jaemin cũng đến thăm Hee Won đang ngày một tiều tụy, khi anh nghe em ấy nói rằng: "Bác sĩ Na Jaemin à, sắc mặt anh tệ quá", anh đã hạ quyết tâm phải cố gắng hết sức vì đứa trẻ này, và bây giờ đang không ngừng tiến về phía trước theo hướng đó.

Lee Mark mặc áo phẫu thuật màu xanh lá để chuẩn bị cho ca phẫu thuật đầu tiên sắp diễn ra lát nữa. Anh đứng cạnh Na Jaemin, nhìn vào màn hình máy tính xách tay - trên màn hình là một đống nội tạng, tất nhiên, lát nữa khi vào phòng phẫu thuật thì anh sẽ được tận mắt nhìn thấy. Ánh mắt của Na Jaemin nhìn chằm chằm vào hình ảnh tĩnh trên màn hình, ấn phím cách, phát lại rồi tạm dừng. Lee Mark vỗ vai Na Jaemin, người đang chăm chú xem từng khung hình, đưa cho cậu em chiếc bánh sandwich mà mình đã mua trên đường đi làm - vừa rồi còn cố ý xuống khu nội trú dùng lò vi sóng để hâm nóng.

"Cậu đã ăn chưa?"

"Ăn gì ạ?"

"Ăn tạm cái này trước đi, giờ này cũng chẳng có quán cơm cuộn nào mở cửa đâu."

Lee Mark nhìn Na Jaemin bóc vỏ bánh sandwich, liền đứng dậy rời khỏi phòng trực, một lát sau lại đẩy xe đựng túi truyền dịch vào.

Na Jaemin đang vừa uống cà phê, thứ như thuốc độc đã bầu bạn với anh trong nhiều ngày, vừa ăn chiếc bánh sandwich dai như gỗ.

"Anh làm gì vậy?"

"Cứu mạng cho đàn em chứ sao."

Lee Mark nắm lấy tay trái của Na Jaemin và vỗ nhẹ, tìm ven của Na Jaemin để chuẩn bị truyền dịch cho em ấy. Đã lâu lắm rồi anh không tiêm kim cho ai. Trong túi truyền dịch là dịch dinh dưỡng và dịch Ringer.

"Anh..."

"Cậu muốn vào phòng phẫu thuật thì phải sống sót đã. Anh cũng không biết khi nào mới có thể kết thúc ca phẫu thuật được, cậu tự canh thời gian mà rút kim tiêm ra nhé."

Na Jaemin rất muốn nói cảm ơn, nhưng vì ngượng nên không tiện nói ra. Lee Mark hiểu ý, sau khi điều chỉnh tốc độ truyền dịch lại vỗ vai đàn em.

"Hôm nay phải ngủ sớm, biết chưa?"

"Biết rồi."

"Đi đây."

Lee Mark vừa vẫy tay ra hiệu tạm biệt vừa bước khỏi phòng, Na Jaemin nhìn theo bóng lưng anh và nói "Anh vất vả rồi!", nhưng thực ra cậu rất muốn nói "Em cảm ơn anh", nhưng bản thân anh thấy rất khó để nói ra lời này.

Sau khi Lee Mark ra ngoài, Na Jaemin nhìn tay trái của mình, sau đó cắn miếng bánh sandwich cuối cùng. Lúc này, Huang Renjun đang nằm trên giường tầng hai đã tỉnh giấc, nhưng cậu không bước xuống giường. Không biết từ lúc nào, mối quan hệ giữa cậu và anh lại trở nên xa cách như vậy. Cũng không có lý do gì khác, Na Jaemin cho rằng anh ấy vì phải chuẩn bị cho ca phẫu thuật nên có chút nhạy cảm, thế nên bây giờ chính Na Jaemin lại là người né tránh Huang Renjun.

May mắn thay, Na Jaemin là kiểu người một khi đã tập trung vào việc gì đó thì sẽ không để ý đến mọi thứ xung quanh. Chỉ cần anh ấy tập trung vào sách vở, mô hình hay máy tính, thì cho dù có đi lại xung quanh thì cũng sẽ trở thành người vô hình cả.

May mắn hơn nữa là không chỉ có Huang Renjun bị anh lơ đi, mà cả Lee Haechan và Park Jisung cũng đều bị coi như không khí.

Đối với Huang Renjun mà nói, đây được xem như là một chút an ủi nho nhỏ. Nhưng làm thế nào để bày tỏ lòng biết ơn với anh ấy đây, Na Jaemin đang vất vả chuẩn bị cho ca phẫu thuật của Hee Won như vậy.

Mặc dù không phải là kiểu người đặc biệt thích ngủ, nhưng vì đã trực liên tục hai ngày nên vừa leo lên giường đã ngủ ngay. Đến sáng, khi tiếng chuông báo thức đi làm vang lên, Huang Renjun như xác sống tụt xuống từ tầng hai, rửa mặt rồi mặc áo phẫu thuật và áo blouse khoác ngoài, sau đó lập tức chuyển sang trạng thái chờ cuộc gọi.

Hôm nay, chưa kịp đợi tiếng chuông báo thức reo, Huang Renjun đã bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện của Na Jaemin và Lee Mark. Thế là cậu lặng lẽ tắt chuông báo thức, đợi đến khi Na Jaemin lại tập trung xem video, cậu như chú mèo con nhẹ nhàng trèo xuống giường.

Cũng giống như những gì Huang Renjun vừa nghe thấy, túi truyền dịch được treo bên cạnh Na Jaemin, đã truyền được khoảng một phần ba.

Mọi người đều hiểu rõ không khí của phòng trực dạo gần đây thế nào. Park Jisung vừa mới đi làm, sau khi trao đổi ánh mắt với Huang Renjun thì lặng lẽ đứng sang một bên để thay quần áo. Huang Renjun và Park Jisung vừa nói tiếng bụng vừa dùng khẩu hình, sau khi bắt sóng xong thì chạy ra khỏi phòng, trong lúc đó Na Jaemin cũng không hề hay biết về hành động của hai người.

"Bác sĩ Na Jaemin truyền dịch (IV) thế nào vậy? Anh truyền cho anh ấy à?"

"Không phải, vừa rồi bác sĩ Lee Mark đi làm, tiện tay làm luôn đó."

"Bác sĩ Lee Haechan không phải đã nói là tuyệt đối không được làm phiền anh ấy sao, nên cho dù có muốn chăm sóc bác sĩ Na Jaemin thì cũng không biết giúp gì được."

"Tôi cũng vậy."

"Cho dù vậy thì anh không phải rất thân với bác sĩ Na Jaemin sao?"

"Tôi cũng ngỡ là chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn rồi chứ..."

Cuộc đối thoại dừng lại ở đây. Park Jisung nhận được cuộc gọi từ phòng cấp cứu, nên chạy đi ngay, Huang Renjun cầm theo dụng cụ khử trùng và thuốc đi thăm phòng bệnh. Sau khi kết thúc công việc, Huang Renjun đến trạm y tá để xác nhận lại xem còn việc gì khác không, sau đó lại chạy về phòng trực với suy nghĩ không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Có lẽ là không đâu -

Cái đệt, sau khi vào phòng cậu đã thốt lên trong lòng.

Dịch dinh dưỡng và dịch Ringer đã truyền hết, thậm chí còn có một lượng nhỏ máu chảy ngược. Huang Renjun vội ngồi xuống cạnh Na Jaemin, nhìn tay trái của anh, lấy miếng gạc khử trùng dùng một lần và miếng băng keo cá nhân mà cậu đã chuẩn bị sẵn trong túi ra.

Huang Renjun, người vô hình, kéo lấy tay trái đang giãy giụa của Na Jaemin lại, thế là cậu cuối cùng cũng từ một người vô hình nay đã hiện hình trở lại.

Huang Renjun giữ chặt cánh tay trái hoảng loạn của Na Jaemin, xé băng keo truyền dịch, rút kim tiêm truyền tĩnh mạch ra, dùng gạc vô trùng ấn vào mu bàn tay của anh. Huang Renjun dùng cả hai tay nắm chặt tay trái của Na Jaemin, các ngón tay liên tục ấn vào mu bàn tay.

"Em làm gì vậy?"

"Anh không thấy tôi đang cầm máu cho anh sao?"

"Tại sao bác sĩ Huang Renjun lại ấn nó vậy?"

"Không phải vì bác sĩ Na quên rút kim tiêm sau khi truyền dịch sao?"

"Anh nổi giận sao?"

"Tôi không?"

"Tại sao anh lại nổi giận chứ, tôi mới là người phải giận đây này."

"Bác sĩ Na, tại sao anh lại hành xử với tôi như vậy?"

"Đúng vậy, tôi chỉ nhớ là mình đã rất tức giận, nhưng lý do khiến tôi tức giận là gì vậy?"

Na Jaemin vừa dứt lời thì cũng thấy hơi vô lý nên chính mình bật cười ngượng ngùng. Thực sự anh không nói dối, anh thực sự quên lý do khiến mình tức giận với Huang Renjun mất rồi. Việc chuẩn bị cho ca phẫu thuật rất vất vả khiến lý do anh tức giận với Huang Renjun biến mất khỏi tâm trí. Càng nghĩ càng thấy vô lý.

Nhìn lại bản thân, anh nhận ra mình đã rất lâu rồi không cười như vậy.

"Em nhẹ tay thôi, lát nữa sẽ bầm tím mất."

Huang Renjun khi nhìn thấy Na Jaemin bật cười thì càng tức giận hơn, vô tình tăng thêm lực ấn. Nghe Na Jaemin nói, cậu mới giật mình, gỡ miếng gạc ra rồi dán một miếng băng keo cá nhân tròn vào tay Na Jaemin.

Bầu không khí ấm áp chỉ kéo dài trong thời gian ngắn ngủi, Na Jaemin vỗ đầu mình, nói với Huang Renjun:

"Em ra ngoài đi, tôi phải chuẩn bị cho ca phẫu thuật."

Huang Renjun quá ngạc nhiên nên chỉ biết cười thầm - rõ ràng là trước đây dù có gây ồn ào thế nào cũng bị coi như không khí mà.

"Tôi ở đây thì cũng không làm anh mất tập trung đâu."

"Em ở đây tôi không tập trung được. Mang giá truyền dịch này đi rồi làm việc của em đi."

"Vậy chuyện anh tức giận thì sao?"

"Tôi chẳng nhớ nữa, cứ coi như là tôi không giận đi. Em ra ngoài đi, tôi còn phải tiếp tục chuẩn bị phẫu thuật."

"Thực sự anh không giận chứ?"

"Ừ."

"Không được đổi ý đấy nhé?"

"Biết rồi, em ra ngoài đi."



Phòng trực có hai giường tầng, Na Jaemin đang nằm ngủ ở tầng dưới của một trong hai chiếc giường, bên ngoài giường có ba con người đang nhìn thấy cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.

Lee Mark, Huang Renjun và Park Jisung.

"Ôi may quá, nó vẫn còn sống."

Na Jaemin với tư cách là bác sĩ điều trị chính của Hee Won đã lấy được trước giấy đồng ý phẫu thuật từ mẹ của em ấy, sau đó lại đến văn phòng giáo sư họp nhanh, làm xong những việc này, anh trực tiếp quay về phòng trực, nằm trên giường. Miêu tả một cách khoa trương thì anh lúc này nằm như một cái xác chết.

Na Jaemin kéo chăn lên đến tận mũi, nằm im trên giường như một con rối đứt dây, Lee Mark thậm chí còn đặt ngón tay dưới mũi Na Jaemin để kiểm tra hơi thở.

Giấc ngủ gần như hôn mê như thế này cũng dễ hiểu thôi, bởi vì đây là lần đầu tiên Na Jaemin nằm trên giường ngủ sau khi nhận được thông báo phẫu thuật cho Hee Won.

"Có bưu phẩm gửi đến."

Sau khi kết thúc buổi hội chẩn, Lee Haechan đến trung tâm tiếp nhận, để tiện mang luôn bưu phẩm của tất cả mọi người trong khoa. Cậu xách năm thùng bưu phẩm vào phòng.

"Yên lặng một chút, Na Jaemin đang ngủ."

"Cuối cùng thì cũng ngủ rồi."

"Tại sao anh không gọi em đi lấy cùng?"

Mặc dù khoa nội trú năm một có hai người, nhưng xét theo thứ tự tốt nghiệp hay thứ tự tuổi tác thì Park Jisung là em út, thấy Lee Haechan bê năm thùng bưu phẩm, cậu tự động đứng lên định cầm hộ, nhưng Lee Haechan vừa trả lời "Có gì đâu" vừa đặt thùng bưu phẩm xuống đất.

Lee Haechan xác nhận tên người nhận, một thùng là bưu phẩm của Park Jisung, hai thùng bưu phẩm có in tên nhà sách online là của Lee Mark, Lee Haechan nhìn người nhận và trang web mua sắm của thùng bưu phẩm cuối cùng, đặt thùng bưu phẩm lên bàn của Na Jaemin. Sau đó, cậu ngồi vào vị trí của mình, cẩn thận mở thùng bưu phẩm như dùng dao mổ để rạch bụng.

"Không phải chứ, cậu ấy như thế này rồi mà vẫn còn thời gian mua sắm trực tuyến sao?"

Lee Haechan dường như đã quá quen với điều này, cậu lắc đầu với Lee Mark.

"Anh à, là đồ từ nơi đó gửi đến mà." Lee Mark nghe xong câu này thì biết trong bưu phẩm của Na Jaemin là gì rồi. Nhưng rõ ràng là Huang Renjun và Park Jisung không biết bên trong có gì, Lee Haechan hiểu ý, ân cần giải thích.

"Không cần đoán cũng biết bên trong có forceps (kẹp phẫu thuật), metzenbaum (kéo cắt mô mềm), mosquito forceps (kẹp thẳng), hemostat (kẹp cầm máu) các loại. Cậu ấy chắc hẳn sẽ thấy chuyển phát nhanh làm việc chậm chạp quá. Nhưng mà bưu phẩm của bác sĩ Park Jisung là gì vậy?"

"Của em á? Vớ chống giãn tĩnh mạch."

Những thứ đựng trong thùng bưu phẩm to đùng này khiến người ta không khỏi tuyệt vọng.

Lee Haechan suy nghĩ, liệu đây có thực sự là nơi con người sinh sống không? Trong thùng bưu phẩm của cậu là cả một đống bánh socola hộp lớn nhất, các loại kẹo dự phòng hạ đường huyết, thanh ngũ cốc, v.v. Người không biết sẽ tưởng rằng đây là đồ ăn vặt để giải buồn, nhưng đối với Lee Haechan, đây là những thực phẩm duy trì sự sống. Cậu lấy từng món đồ bên trong ra.

Trong số này, không có một món bưu phẩm nào thuộc về Huang Renjun, cậu chào mọi người trong phòng trực rồi đi đến phòng bệnh của Hee Won.

Hee Won không được ăn nên chỉ có thể truyền dịch để duy trì nhu cầu dinh dưỡng tối thiểu của cơ thể, vì vậy tờ giấy dán cấm ăn trước phẫu thuật trước giường bệnh chẳng có ý nghĩa gì cả. Mẹ của Hee Won ngồi bên giường bệnh, có lẽ nhà xa hoặc điều kiện gia đình không được tốt nên đến trước ngày phẫu thuật chỉ có một mình mẹ của em ở bên cạnh Hee Won bé nhỏ. Thấy Huang Renjun, mẹ của em gật đầu chào, rồi rời khỏi vị trí mình ngồi, nhường không gian riêng cho em và bác sĩ.

"Bác sĩ Huang! Hôm nay anh không bận sao? Anh đến thăm em như vậy có bị mắng không?"

"Không sao đâu, anh đã tan làm rồi, chỉ là chưa về nhà thôi."

"Là vì em sao?"

"Không phải đâu, nhà anh hơi xa, ngủ ở bệnh viện tiện hơn một chút."

Trên thực tế, một phần là do Hee Won, nhưng Huang Renjun cố tình nói như vậy để em ấy không cảm thấy nặng nề.

"Em còn tưởng bác sĩ Huang là vì em nên mới không về nhà được...."

"Đừng lo cho anh, ngủ sớm đi. Ngày mai phải phẫu thuật rồi."

"Nhưng bác sĩ Renjun ơi, em thấy tối nay có lẽ em không ngủ được, hơi căng thẳng."

"Không có gì phải căng thẳng, Hee Won của chúng ta không phải rất dũng cảm sao? Cho dù không buồn ngủ thì cũng phải nhắm mắt lại nhé. À đúng rồi! Nếu không ngủ được thì hãy nghĩ đến những thứ mình thích đi."

"Những thứ mình thích á?"

"Ừm. Có một bộ phim tên là " Âm nhạc của cuộc sống", em đã xem chưa?"

"Chưa ạ."

"Đây là một bộ phim cũ được chiếu từ rất lâu trước khi bác sĩ ra đời. Trong bộ phim này có một bài hát tên là "My Favorite Things". Bài hát này được hát trong một đêm mưa bão, những đứa trẻ vì quá sợ hãi nên không ngủ được, cô giáo trong phim đã hát bài này cho chúng nghe, lời bài hát là những thứ mà cô giáo thích... Hee Won cũng vậy, nghĩ nhiều hơn về những thứ mình thích thì tâm trạng sẽ tự nhiên vui vẻ hơn."

"Vậy bác sĩ Huang thích gì?"

"Ừ... như thế này, thích tan làm rồi đến thăm Hee Won yêu dấu mà không bị mắng, thích những chú cún nhỏ lông xù, trà hoa nhài nóng hổi, bầu trời có những đám mây trắng bồng bềnh, đeo tai nghe nghe bản nhạc mình thích nhất, còn có... bác sĩ Na Jaemin?"

"Bác sĩ Na Jaemin ạ?"

"Ừm! Vì vậy, nếu Hee Won cảm thấy sợ hãi và căng thẳng, hãy nhắm mắt lại và nghĩ đến những thứ mình thích, như vậy tâm trạng sẽ vui hơn nhé!"

Sắp sáng rồi, bầu trời bắt đầu ửng màu hồng.

Na Jaemin đã thức dậy từ sớm, nhưng quyết định nằm trên giường một lúc, sau đó hít một hơi thật sâu rồi choàng người ngồi dậy. Phòng trực chứa đầy sách, giấy tờ và các loại mô hình mà anh đã đọc trong suốt khoảng thời gian này, Na Jaemin kiểm tra đồ đạc của mình và đặt nó trở lại ghế. Sau khi tắm xong, anh mặc quần áo phẫu thuật. Đây không phải là lần đầu tiên anh phẫu thuật, Na Jaemin luôn cảm thấy như có gì đó mắc kẹt trong lòng, nhưng lại bất lực vì không thể làm gì được.

Để Na Jaemin không phải chịu bất kỳ gánh nặng và áp lực nào, Huang Renjun lúc ngủ lúc tỉnh còn Lee Haechan tuy đã thức dậy cũng giả vờ đang nằm ngủ trên giường. Tất cả bọn họ đều đang cầu khấn thần linh, thậm chí còn cầu cả thần đèn Aladdin ở tận chân trời xa xôi-Phẫu thuật nhất định phải thành công, không, phải nói là phẫu thuật tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ sai sót nào mới đúng.

Park Jisung đã đi làm từ sáng sớm, cậu liên tục nhận được cuộc gọi từ phòng cấp cứu, vì vậy vẫn luôn ở bên ngoài phòng trực ban. Bây giờ, Park Jisung sẽ thay Na Jaemin đến phòng bệnh của Hee Won để giúp anh xử lý cơ bản, sau đó đẩy giường của Hee Won đến phòng phẫu thuật. Cùng lúc đó, Na Jaemin đã đi đến phòng phẫu thuật theo kế hoạch.

Mặc dù đã mặc hai lớp áo phẫu thuật nhưng nhiệt độ trong phòng hiện tại là 18 độ C, độ ẩm 50% vẫn thấy rất lạnh.

Trong không khí lạnh lẽo này, Na Jaemin nhìn chằm chằm vào cơ thể đứa trẻ nhỏ xíu bôi đầy i-ốt, không tự chủ được mà hít thở sâu vài lần. Na Jaemin thậm chí còn không có sự tự tin khi đối mặt với Hee Won, vì thế anh đợi đến khi Hee Won đã được gây mê xong mới bước vào bên trong.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro