Tiểu thịt tươi A Hàn
"A Hàn Hàn. Sao lại gặp tiểu thịt tươi ở đây thế này?"
Quý Thanh Nhi đã khấm khá say. Không kiểm soát được lời nói của mình.
"À không đúng phải là tiểu thịt tươi A Hàn. A Hàn dễ thương quá điiii."
Cô chạy vào thang máy, vỗ vỗ tay. Người con trai được gọi là A Hàn kia, dường như không còn lạ với cảnh tượng cô say khướt trước mắt. Dù là ngày đầu về nước hay ở nước ngoài.
A Hàn cười cong khoé mắt, tỏ ý yêu chiều. Nhưng chưa kịp nói gì, Hứa Vĩ đã bước vào, tiếng gót giày da đập xuống đất, mùi giấm chua nồng nặc xung quanh.
"Mèo con, mau tỉnh táo!" Anh nói với giọng điệu ra lệnh.
A Hàn khẽ nhăn mày một tiếng vì cách xưng hô này. Mèo con nhỏ cũng nghe lời anh, liền đứng nép sang Hứa Vĩ, nhưng khuôn mặt tươi cười vẫn hướng về phía của A Hàn. A Hàn lên tiếng: "Tôi là người thân của cô ấy hôm nay cô ấy say thế này quả thật phiền anh rồi để tôi đưa cô ấy lên."
A Hàn vừa nói vừa đưa tay tỏ ý muốn đỡ cô. A Hàn nhìn Hứa Vĩ trong bộ vest nên nghĩ rằng là đối tác hay sếp của Thanh Nhi, với cả trong trí nhớ của anh cô không có bạn trai hay người thân gì trong nước nên mới muốn đưa cô về tránh để cô gặp nguy hiểm.
Nhưng Lê Hứa Vĩ liền dùng tay, choàng qua bả vai cô rồi kéo cô vào lòng ngực ấm áp của mình. Vì bị kéo nên cô hơi choáng khẽ nhíu mày.
Nếu xét về thể hình, Hứa Vĩ có phần nhỉnh hơn, A Hàn cũng có cơ nhưng không đọ lại được anh. Anh cao 1m90 còn A Hàn cũng gần gần anh nhưng thua chút xíu. Cỡ 1m89.
A Hàn nhìn thấy cảnh này, trong lòng loé lên tia đau lòng. Anh ta không biết, mối quan hệ của người đàn ông kia với cô gái nhỏ bé này là gì. Nhưng nhìn sắc mặt của cô, hằn chuyện này là rất bình thường. A Hàn thở một hơi, ánh mắt thất vọng trống trải.
A Hàn lặp lại lời nói: "Phiền anh rồi." Rồi lại đưa tay ra.
"Cô ấy không có thói quen để người đàn ông khác vào nhà...ngoại trừ tôi. Có lẽ anh không nên vào nhà cô ấy khi cô ấy chưa đồng ý. Chuyện này để tôi thì hơn."
Nghe đến đây, Hứa Vĩ trầm mặt. Ánh mắt càng sắc lạnh, giấm chua ngập ngụa bầu không khí.
"Xin hỏi anh và Tiểu Nhi là...có mối quan hệ gì?"
Lê Húa Vĩ bỗng nhướng một bên chân mày, đôi mắt trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
"Tiểu Nhi?" Giọng anh gằn mạnh, mang theo chút thịnh nộ.
Quý Thanh Nhi lên tiếng vì tưởng anh gọi mình: "Hửm?"
Cô nhìn anh bằng đôi mắt ti hí, cười hì hì. Chợt, cô hỉ mũi vào bộ áo vest đắt đỏ của anh, nhìn thôi cũng đã ngửi thấy mùi tiền. Hỉ xong, cô cười mỉm, dùng giọng điệu lơ lớ nói "Hì hì, xin lỗi nhé."
A Hàn vội lấy giấy đưa cho cô nhưng bị anh ngăn lại.
'Ting'
Thang máy kêu lên. A Hàn đối diện nhà cô nên theo họ cả chặng đường. Suốt từ thang máy đến căn hộ, A Hàn chỉ bước theo sau cặp đôi gà bông kia. Nhìn cảnh tượng Thanh Nhi tựa vào vai Hứa Vĩ, anh đau lòng. Đến khi thấy Lê Húa Vĩ định mở cửa nhà cô, A Hàn mới giữ một tay anh lại.
"Anh không được vào nhà cô ấy khi chưa có sự cho phép của cô ấy." A Hàn nói rành mạch từng chữ.
Hứa Vĩ nhìn anh, chẳng nói gì. A Hàn cũng nhìn chằm chằm một lúc, đôi tay vẫn ngăn lại không cho anh mở.
"Tôi vào được không, Tiểu Nhi của tôi?" Đôi mắt anh vẫn đối diện với A Hàn, mở lời hỏi cô.
Chỉ 1 chữ "được" của cô mà khiến A Hàn đành buông tay. Nhìn 2 người vào nhà. A Hàn ngó theo bóng lưng của cô, ngậm ngùi một nỗi thất vọng.
Cánh cửa đóng sầm lại, anh ép cô vào tường. Dù đang điên tiết, anh vẫn tinh tế để tay ra sau đầu, tránh cho cô đau. Quý Thanh Nhi bị ép đến khó chịu, vùng vẫy muốn thoát ra.
"Cho tôi về phòng ngủ, tôi muốn nằm."cô nhăn mặt khó chịu.
"Em còn không mau khai, cái tên vừa nãy là tên ất ơ nào? Lại còn tiểu thịt tươi, Hàn Hàn, A Hàn. Em đừng tưởng, tôi đây bị điếc. Nếu em không nói, đêm nay em đừng nghĩ tới việc được ngủ."
Cô thấy anh quát mình tỏ vẻ ấm ức bĩu môi: "Anh thấy A Hàn đẹp trai không? Bạn của tôi đấy. Rất đẹp trai phải không?"
Có vẻ cô đã chẳng còn biết trời trang mây gió gì nữa. Vừa dứt lời...Lê Hứa Vĩ liền nắm chặt vai cô, tuy không đau nhưng lại cảm thấy cơn thịnh nộ của anh đã đạt đến đỉnh điểm. Anh tóm cô vào phòng ngủ. Tháo giày giúp cô rồi 'quẳng' thẳng người cô lên giường.
"Em cứ im lặng như vậy. Tôi đành phải làm thế này." Nói rồi, anh leo lên giường, chống 2 tay sang 2 bên bả vai của cô. Mặt đối mặt, anh nhìn cô đầy giận dữ.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt long lanh. Cô khẽ đưa tay sờ vào đuôi mắt nói: "Sao lại có 2 người giống nhau đến thế?"
"Mắt giống."
Cô đưa tay lướt trên sóng mũi anh: "Mũi cũng giống."
Tay cô chạm vào khoé môi anh: "Miệng cũng giống nốt."
Nói rồi cô nhấc đầu chạm nhẹ vào môi anh: "Vị cũng gần gần giống. Hì hì, sao lại giống nhỉ?"
Lê Hứa Vĩ nhìn Quý Thanh Nhi chăm chú. "Chỉ mới nếm một chút, làm sao khẳng định được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro