Giấc mơ quá khứ
"Con thấy sao?"
Tô Tấn Trạch lên tiếng, xoa đầu đứa con trai bé nhỏ đang đứng bên cạnh. Đôi mắt cậu lấp lánh như ánh sao, đưa mắt nhìn theo những chiếc xe đua địa hình.
"Bố ơi, xe ngầu thế này có phải còn ngồi lên cũng ngầu lắm không bố?"
Cậu bé ngẩng chiếc mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của mình đối diện với Tô Tấn Trạch.
"Ngầu đét luôn ấy chứ!"
"Sau này mua một chiếc về đua. Nhất định con trai bố phải là tay đua kiệt xuất đấy."
"Con muốn chơi xe, bố dẫn con đi đi. Con trai bố sắp sửa trở thành người 'đàn ông' đẹp trai ngầu lòi nhất thế giới rồi."
Cậu nhỏ dơ tay túm lấy vạt áo của người bố lắc theo nhịp điệu của lời nói.
"Ông trời ơi, ông ngó xuống mà xem này, con trai tôi nó sắp ngầu hơn cả tôi rồi!!"
Ông giả vờ đau buồn, dang rộng hai tay và than trách.
"Chứ sao" cậu trai nhỏ đưa ngón trỏ lên chỉ vào mình. Mặt vênh cao tít trời tự đắc
"Thôi bố con mình xem thêm một chút rồi về. Bố sẽ dẫn con trai của bố đi vòng quanh thế giới bằng chiếc xe đua nhé."
Ông luồn tay vào nách cậu rồi nhấc bổng cậu lên. Cả cơ thể cứ như đang mọc cánh bay đi, cậu thấy thích thú lắm.
***
"Ơ...? Bố bảo cho con đi vòng quanh thế giờ mà? Sao bố dẫn con tới cái chỗ gì mà còn nhỏ hơn cái nhà mình nữa vậy?"
2 bố con, một to một nhỏ đứng trước cái cổng lớn của một ngôi nhà xa lạ.
Cậu trai nhỏ lưng đeo cặp miệng ngậm cỏ đứng nắm tay ông bố của mình.
"Con vào với thầy cô đi. Bố mẹ còn phải về. Nhớ là phải học ngoan đó, nghe chưa?"
"Hả? Thầy...thầy cô nào?"
Lê Tịnh Khiết dắt tay cậu bước vào cổng, bà xoa đầu cậu và vẫy tay tạm biệt để chuẩn bị đi về.
"Vào đi rồi biết."
Người bố chỉ tay về phía thầy cô đang đứng đón học sinh ở cửa, nhẹ nhàng cười mỉm để vỗ về cậu.
"Không đâu mà..." cậu bé lắc lắc đầu. Đôi mắt lớ ngớ chưa hiểu chuyện gì.
Dẫu sao, đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp 2 vị thầy cô lạ hoắc này, bao sự ngỡ ngàng tiệt nhiên đều thể hiện trên khuôn mặt tuấn khải của cậu.
"Không gì mà không? Có không thì con cũng phải vào."
"Cái cô kia cười như phù thuỷ ấy. Con vào là cô ta ăn thịt con đấy." Cậu nhỏ cố gắng biện ra lí do để không phải đi học thêm.
Lê Tịnh Khiết nhíu nhẹ chân mày, bĩu môi. Dù cho Lê Tịnh Khiết đẩy lưng cậu bé vào hay bố hết lời khuyên nhủ thì Lê Hứa Vĩ vẫn chôn chân tại chỗ.
"Con. Nếu con về nhà thì con sẽ bị ông kẹ bắt đi đấy. Chọn đi, gặp phù thuỷ vài giờ đồng hồ, hay bị ông kẹ bắt đi mà không bao giờ gặp lại bố mẹ?"
Người mẹ nheo mắt, gương mặt lạnh như băng.
Đôi chân ngắn ngủn của cậu đã bắt đầu run run. Nhưng sắc mặt vẫn nghiêm nghị suy nghĩ. Cậu suy nghĩ một cách tập trung và nghiêm túc khiến trong thâm tâm người mẹ không nhịn được cười.
Bắt cậu chọn gặp phủ thuỷ hay bị ông kẹ bắp đi sao? Ha, đường đường làm nam tử hán mà lại để một người phụ nứ dắt mũi sao? Thật nực cười.
"Con gặp phù thuỷ"
"Giỏi. Thế con vào đi. Bố mẹ đi về. Tạm biệt."
"Ơ...bố mẹ không vào chung ạ?"
"Bố mẹ không vào được. Con vào đi, trễ rồi, lắm chuyện thật đấy, thằng nhóc tì này."
Tô Tấn Trạch nhéo yêu vành tai của cậu. Sau đó liền đặt một nụ hôn lên đôi má nhỏ núng nính kia.
Hôm ấy là ngày đầu tiên Lê Hứa Vĩ đi đến cái ngôi trường này. Nó không to, không đẹp giống trường Tiểu Học của cậu. Nói đúng hơn, là một khu gồm vài gian phòng gộp lại và ở giữa có khoảng trống.
Cậu phải đi bồi bổ năng khiếu nghệ thuật của mình. Trong lớp, đa số đều là nữ, chỉ có 1 bạn nam mập mạp và cậu là học sinh mới của lớp.
Các bạn nữ trong lớp cứ xúm xụm lại bạn của cậu nhỏ khiến các bạn trai cùng lớp ghen tị.
"Cậu ơi, cậu tên là gì á? Tớ tên Thanh Nhi. Mọi người gọi tớ là Tiểu Nhi, ehe."
Cậu bé bị làm phiền từ tứ phía, chỉ đành ụp mặt xuống bàn chịu trận.
"Bố mẹ ơi cứu con!!!"
Cậu nghĩ thầm trong bụng, cứ nằm ườn ra bàn mà cầu cứu trong vô vọng.
"Này cậu...sao không trả lời tớ?"
Cả một lớp học tụm về phía Hứa Vĩ, chỉ có duy nhất một cậu bé lẻ loi đang ngồi trơ trọi trong lớp. Không một ai để ý đến cậu bé.
Cậu trai mập mạp bự con ấy lầm lừ nhìn chằm chằm Lê Hứa Vĩ. Tay cậu trai ấy bẻ gãy gần hết hộp màu sáp đáng thương vô tội.
Ánh hào quang cứ thế chiếu rọi về phía Lê Hứa Vĩ. Đến khi cơn giận của cậu ta đến đỉnh điểm.
"Rầmmm"
Mọi người quay sang nhìn cậu bé, Lê Hứa Vĩ cũng giật mình ngẩng đầu dậy.
Cậu bé đứng phắt dậy trong sự ngỡ ngàng của cả lớp. Những bước chân chậm chạp cồng kềnh hướng đến phía Lê Hứa Vĩ.
'Nhân vật chính' của mọi sự chú ý bắt đầu ngơ ngác, xuất hiện đầy dấu chấm hỏi trong đầu.
Chỉ cần một cái kí hiệu, những người đang xúm lại xung quanh bàn của Lê Hứa Vĩ đều tản ra về lại chỗ, riêng chỉ còn Quý Thanh Nhi cứng đầu đứng đó chờ đợi câu trả lời của Lê Hứa Vĩ.
Cậu bạn mập kia lên tiếng "Này, người mới đến. Sao dám không trả lời Tiểu Nhi xinh đẹp hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro