Charmolipi
Anh mua về cho cô ly đá bào mix vị, còn anh uống một ly cà phê đen ấm nóng.
Quý Thanh Nhi nhìn anh bất mãn than thở: "Haizz sao trước khi vào ai đó hùng hổ lắm nhỉ? Còn nói bảo vệ tôi cơ đấy sao lại thành tôi dẫn anh ra rồi?"
"Ai là ai chứ. Tôi chỉ giả vờ sợ để xem em có tự bảo vệ bản thân được không thôi." Vừa nói, anh vừa húp một ngụm cà phê cho đỡ sượng.
"Xí...biện hộ." Quý Thanh Nhi thấy anh uống cà phê rất nhàn nhã như chưa có gì xảy ra.
"Món đó là gì vậy?" Cô có chút hiếu kì.
"Cà phê đen."
"Tôi muốn thử." 3 chữ trơ trọi được thốt ra. Mắt nhìn chằm chằm cốc cà phê của anh.
"Đắng lắm,với cả, em có ly đá bào kia rồi mà."
"Đắng hay không? Thử mới biết." Nói rồi cô thò tay cướp luôn cốc cà phê của Lê Hứa Vĩ. Nhấp một ngụm mặt cô liền nhăn lại.
"Đắng thật!" Cô bèn trả lại cốc cà phê về vị trí cũ. Chép chép miệng. Nhưng vị đắng vẫn đọng lại trong khoang miệng mãi không đi.
Đôi mắt Quý Thanh Nhi nhíu lại, đang muốn thoát khỏi hương vị đắng nghét khó tả này. Chợt, miệng cô bị cái gì đó chạm vào. Ấm, mang chút da diết quen thuộc.
Quý Thanh Nhi mở mắt, liền thấy Lê Hứa Vĩ kề môi sát môi. Một nụ hôn nhẹ như lá mùa thu rơi xuống mặt hồ. Quý Thanh Nhi đờ người. Vội vàng đẩy Lê Hứa Vĩ ra.
"Này có biết là đang ở ngoài đường không hả? Anh biết mình vừa làm gì không?" Cô vừa trách mắng vừa múc một miếng đá bào cho nào miệng.
Mặt của Quý Thanh Nhi rất dễ đỏ, lần này cũng không ngoại lệ.
"Lần sau sau tôi cấm anh không bao giờ được hôn tôi nữa. Nếu không tôi sẽ dùng biện pháp mạnh đó."
"Tuân lệnh, mèo con bé nhỏ. Tôi chỉ muốn lấy lại vị đắng của ly cafe thôi. Đừng cáu gắt như thế, tôi buồn lắm."
Quý Thanh Nhi lẩm bẩm: "Thế còn được."
Nhưng chợt nhận ra một điều sai sai: "Cũng không được gọi tôi là mèo con này nọ nữa!!! Lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh những điều này, nếu có lần sau tôi sẽ không nhân nhượng nữa đâu."
"Haha tôi quên. Là Tiểu Nhi, Tiểu Nhi của Hứa Vĩ tôi."
"Là Thanh Nhi, Thanh Nhi nhớ chưa hả?"
"Tôi chỉ biết Tiểu Nhi, Tiểu Nhi mới là của Hứa Vĩ. Còn Thanh Nhi, là của tổng giám đốc Lê Thị."
"Cái tên này...."
Cô cũng vừa lúc ăn hết cốc đá bào của mình nên cũng thu dọn rồi đứng lên. "Vậy anh đi tìm cái cô Tiểu Nhi của anh đi."
Nói rồi cô quay mặt bỏ đi không thèm nghe anh nói nữa. Vứt thật mạnh cái cốc nhựa vào thùng cứ như thể cái cốc là Lê Hứa Vĩ
"Haha, mèo con xù lông."Anh nói thầm, nhìn dáng vẻ đanh đá này của cô làm anh cảm nhận được hạnh phúc.
Lấy xe ra về, bù cho lúc chiều vì anh mà cô không được đến đường đua, anh đề nghị lên lái.
"Được thôi."
Vì hồi nãy 2 người đã ăn qua loa chút gì đó ở công viên nên bây giờ 2 người đi thẳng đến quán bar.
Cô gọi món mình hay uống rồi đưa menu cho anh "Anh muốn uống gì cứ gọi."
Cô chỉ tay vào một ly nước trông khá men và nói: "Tôi uống thử cái này rồi cũng khá ngon, anh có thể thử."
Đó là một ly nước có màu xanh đậm còn của cô có màu hồng của hoa anh đào trông tất nữ tính.
"Cũng được. Trước nay tôi chỉ uống rượu, thay đổi khẩu vị cho mới lạ."
"Trong này cũng có rượu. Cho tôi 2 cốc này."
Cô và anh được tận mắt chứng kiến anh phục vụ pha chế. Mặc dù đã quen với cảnh này nhưng cô vẫn rất thích mà không rời mắt được. Người Bartender nhẹ nhàng hất ly lên cao, dùng tay cho ra sau lưng để hứng lại. Anh ta tung kỹ năng điêu luyện, hút mắt. Ly nước khi được đổ ra ly liền trở thành một tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ của người pha chế.
Chỉ một lúc 2 ly nước rất đẹp xuất hiện trước mặt cô và Lê Hứa Vĩ. Hứa Vĩ nếm thử, tấm tắc khen ngon.
"Tôi đã bảo rồi mà."
Anh đánh giá: "Ngọt, hậu vị có chút chua của men. Không tệ."
Cô cũng uống ly của mình, uống trong hạnh phúc.
Tên quán bar là "Charmolipi", một từ trong tiếng Hy Lạp tượng trưng cho cảm xúc hỗn tạp giữa buồn - vui, hạnh phúc - thất vọng. Bởi lẽ, quán bar này là nơi những vị khách thường lui tới để giải toả nỗi sầu trong tâm khảm, những khuất mắt còn vươn trên khoé mắt. Khi ta uống những ly cocktail mát lạnh, ta thấy nỗi đau như được trút bỏ. Khi ta uống những ly rượu quý phái, có hậu vị đắng nhẹ, ta dường như đang nuốt trọn chính nỗi đau của ta - vừa cay đắng, vừa đáng để trải nghiệm.
Uống xong 2 ly nước, anh cùng cô trở về căn hộ. Đứng trước thang máy chờ một hồi, thang máy chỉ mũi tên đi lên từ tầng hầm đến tầng 1, dường như đang có người bên trong.
'Ting'
Mắt cô như đèn pha ô tô, sáng chói lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro