A Định
Lê Hứa Vĩ ngơ ngẩn, lia mắt đến nơi phát ra tiếng nói vừa rồi.
Cậu bạn mập nhăn nhó, chống nạnh nhìn chằm chằm vào cậu.
Cậu mập không ngờ cậu nhỏ lại dám vừa không trả lời, vừa nhìn một cách 'thách thức' như vậy: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Đây như một sự sỉ nhục đến với cậu bạn mập. Chưa một ai dám cư xử như vậy với cậu. Lê Hứa Vĩ là tên to gan đầu tiên.
Không thể chịu được cục tức này, cậu mập buông lời răn đe: "Á à. Tên này vẫn không biết sợ sao? Có tin tôi cho một trận không hả?"
Những lời này nghe chẳng lọt tai cậu chút nào, cậu tất nhiên khó chịu ra mặt.
"Mới đến thì đừng có mà ra vẻ. Không đùa được với tôi đâu."
"Haha..."
"Đừng chọc tôi cười lăn lộn thế."
Cậu cười phá lên, chẳng hề có vẻ sợ hãi hay dè chừng.
"Cậu."
Lê Hứa Vĩ giơ ngón trỏ, chỉ thẳng vào vai cậu bé kia: "Tên gì?"
"A Định. Sao, biết tên làm gì?"
"Tôi muốn biết tên cậu vậy thôi."
"Chào. Tôi là Lê Hứa Vĩ, học sinh mới vào. Hè hè."
Lê Hứa Vĩ đưa tay ra, có nhả ý muốn bắt tay làm quen A Định. Cậu cười tít mắt, nom như đang rất vui.
A Định nổi điên, hất văng tay của Lê Hứa Vĩ: "Chào cái gì mà chào? Bắt cái gì mà bắt? Thân quen gì hả?"
"Ơ..."
Nụ cười trên gương mặt cậu vụt tắt, đôi mắt mở tròn.
Cuộc trò chuyện của 2 người 'đàn ông' diễn ra sôi nổi. Quý Thanh Nhi bị cho ra rìa cảm thấy rất bực mình: "Này, nãy giờ tôi hỏi tên cậu sao cậu không trả lời chứ?"
"Tôi mới là người muốn biết tên cậu mà."
Lúc này, Lê Hứa Vĩ mới nghiêng đầu nhìn cô bé, nhìn kỹ gương mặt trắng hồng của cô.
"Lê Hứa Vĩ. Còn cậu?"
Lúc này Quý Thanh Nhi mới nở nụ cười chào đón cậu học sinh mới: "Tớ là Tiểu Nhi, rất vui được làm quen với cậu."
Đôi môi chúm chím màu đỏ hồng, Quý Thanh Nhi cười lên trông kì thực đáng yêu.
Cậu đột nhiên bị dáng vẻ đáng yêu trước mặt làm cho ngơ ngẩn. A Định thấy cậu nhìn Tiểu Nhi liền lên cơn sôi máu.
"Này này, trong lớp này không tuỳ tiện nhìn ai thì nhìn đâu nhé."
"Thì...không nhìn nữa."
Trước khi di chuyển ánh nhìn sang hướng khác, cậu vẫn chần chừ mà nán lại vài giây để thu hết gương mặt ấy vào đầu.
Sau hôm ấy, cậu bé A Định luôn đặt đôi mắt hình viên đạn lên Hứa Vĩ. Cứ hễ Lê Hứa Vĩ đi ngang qua A Định, cậu bé sẽ luôn tỏ thái độ uất hận.
Một ngày thứ 7 đẹp trời, như thường lệ, Lê Hứa Vĩ luôn được mọi người săn đón, còn cậu bé mập kia thì vẫn...lườm liếc cậu.
Cậu vừa đánh một giấc dài thì bị A Định lay dậy.
"Này, tên ngốc kia."
"Có chuyện gì vậy?"
"Sao cậu cứ ngủ li bì thế? Cậu không muốn học à?"
Lê Hứa Vĩ trưng ra bộ mặt vẫn còn ngái ngủ, mơ mơ màng màng.
"Tại vì học chả có gì vui."
"Sao thế? Cậu nói cho tôi biết đi."
"Không có gì chơi cả, chán òm."
"Thế...chơi cờ ca rô với tôi không? Nói cho cậu biết, tôi là cao thủ đấy!"
A Định chỉ chỉ ngón cái vào ngực, tay còn lại vuốt mũi rồi tỏ vẻ.
"Nó là gì?"
"Trời ạ, cậu gà thật đấy. Để thiên tài tôi chỉ cậu chơi."
Nói rồi A Định lấy trong cặp hai cây viết chì và một tờ giấy trắng, đặt lên bàn của Hứa Vĩ.
"Tôi là X, cậu là O."
"Ờ ờ..."
Lê Hứa Vĩ thấy mới lạ vớ trò chơi chỉ cần bút và giấy. Nhìn theo nhất chỉ nhất động của A Định.
Cậu bé mập tận tâm giải thích tất thảy về luật chơi. Thậm chí còn đấu 'nháp' một trận để cậu hiểu hơn. Giải thích tường tận cách chơi cho Hứa Vĩ, cậu bé mập bắt đầu khiêu chiến: "Hiểu rồi chứ? Tôi nôn nao đấu với cậu lắm rồi đây."
"Cũng hay phết đấy, bắt đầu đi."
Thế là trận đấu diễn ra trên chiếc bàn chỉ dài chừng 60 cm. Cứ mỗi bước đi chữ X của A Định sẽ luôn bị chặn bởi con chữ O của Hứa Vĩ.
Dù là dân nghiệp dư nhưng tài năng của Lê Hứa Vĩ không phải tệ, cậu rất có thiên phú ở trò này. Còn A Định tự cho bản thân là thiên tài cờ ca rô, dù cậu chỉ biết...đánh bừa.
"Này, vậy là cậu chỉ còn 1 đường chặn thôi đấy, cậu muốn chặn đường nào?"
"Cậu đừng có hỏi tôi, tôi sẽ thắng. Nhất định sẽ thắng!"
Ánh mắt đó như rực lửa, tờ giấy trắng tựa như sân đấu đang bị đôi tay cậu bé mập tì mạnh khiến nó nhăn hẳn một góc.
Hứa Vĩ luôn hướng mắt theo mọi đường đi nước bước của A Định, con ngươi dõi theo rất sít sao.
"Thiên Tài ơi Thiên Tài à, cậu mất thời gian quá rồi đấy."
"Ch-chờ tôi một lát. Tôi sắp nghĩ ra hướng đi rồi."
"Ây da...Chắc tôi ngủ được thêm một giấc nữa đấy."
Lê Hứa Vĩ thở dài, uể oải dựa cằm lên tay chờ đợi.
Cậu bé mập cứng đờ toàn thân, chắc chắn là đang rất căng thẳng. Cậu bé mập vừa nhấc bút chì lên viết thì liền vứt nó xuống sàn: "KHÔNG!!!! Tôi thật sự...thật sự thua rồi sao?!"
A Định ôm đầu tuyệt vọng, cậu bé hoàn toàn không tin vào chuyện bản thân đã thua một tên chỉ mới chập chững biết chơi.
Lê Hứa Vĩ giật cả mình, ngơ ngác đảo mắt nhìn cậu mập.
"Ê này, trò chơi thôi mà làm gì căng vậy?"
"Đối với cậu, đó chỉ là trò chơi. Nhưng với tôi, đây chính là sân đấu!!!"
"Không thể nào...không thể nào như thế được. Aaaaa!!"
Cậu bắt đầu oà khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Lê Hứa Vũ tí thì ngã ngửa: "A, đừng khóc. Nhiều người nhìn lắm đấy, nhỡ lại tưởng tôi bắt nạt cậu thì sao?"
Hứa Vĩ thấy thế liền lay hai vai của A Định trịnh trọng nói: "Nam nhi đại trượng phu. Đầu đội trời chân đạp đất. Có bản lĩnh thì đấu lại chứ không được khóc."
Nghe những lời khuyên răn đầy thâm sâu này, A Định im bặt. A Định hướng khuôn mặt tèm lem nước mắt nhìn Hứa Vĩ với một đôi mắt long lanh và ngưỡng mộ.
"Vậy...đấu lại đi!"
"Được, một trận nữa."
"Nhưng hứa với tôi, có thua cũng không được khóc."
"Ừm."
Một ngón út từ phía bên phải được dơ ra. Ngăn ngắn, trăng trắng, xinh xinh.
A Định phía trái cũng bắt lấy ngón tay ấy.
Một trận đấu cờ ca rô quyết liệt lại diễn ra. Lần này, cả hai đều rất điềm tĩnh, người này vừa giở bút, người kia liền đặt bút viết tiếp con chữ của mình. Người này đi, người kia lại chặn. Hai ứng cử viên sáng giá của bộ môn cờ ca rô đều ngang tài ngang sức cả, kết quả thật sự rất khó đoán.
Các bạn nhỏ khác lúc này dường như nhận được 'tín hiệu vũ trụ' cũng vây lại đông đúc theo dõi.
"Cậu cũng tài đấy, A Vĩ à!"
"Aha, quá khen."
"Nhưng vẫn thua tôi, haha."
"Được đấu với thiên tài, tôi đây thua cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua là thiên tài A Định quá giỏi."
Kéo dài suốt 5 phút liền, cuối cùng cũng đã có kết quả thắng thua rõ ràng. Trận đấu đã khép lại, chiến thắng cũng thuộc về thiên tài A Định.
A Định không giấu nổi vui sướng, Hứa Vĩ cũng bị vui lây.
Lê Hứa Vĩ dè dặt nói: "Làm bạn đi. Để cậu chỉ tôi chơi thêm nhiều trò nữa."
A Định nghe vậy thì liền đắc ý: "Được thôi. Sau này cậu sẽ còn biết thêm nhiều tuyệt chiêu từ tôi đó. Chuẩn bị sẵn tâm lý đi!"
"Bắt tay."
Hứa Vĩ mang gương mặt thân thiện cho A Định.
Một bàn tay trẳng trẻo nhỏ nhắn từ phía phải chìa ra.
Ngay sau đó, một bàn tay nữa từ bên trái cũng chỉa ra.
Sau lời ngỏ làm bạn ấy, A Định và Hứa Vĩ đã trở thành bạn thân. Họ chơi với nhau và học cùng nhau đến tận khi lên cấp 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro