022
"Sinh"
"Lão"
"Bệnh"
"Tử"
Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên,
chúng ta không thể tránh khỏi, chỉ có thể
chấp nhận và tìm cách sống trọn vẹn.
Con người sinh ra không phải để tan biến
đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra
để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại
trong trái tim người khác.
Hyukkyu sinh ra trong tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ và những người thân của em.
Và khi lớn lên,Hyukkyu đã để lại một dấu vết sâu đậm trong lòng một người.
"Cảm ơn cha mẹ đã sinh ra Hyukkyu."
"Cảm ơn Hyukkyu vì đã xuất hiện trên thế giới này."
Sanghyeok từng nghe ở đâu đó một câu nói rằng :
"Tuổi già giống như một chiếc máy bay xuyên qua cơn bão. Nếu một lần bạn cất cánh thành công, thì không có điều gì là bạn không thể làm được"
Sanghyeok không chỉ cất cánh thành công.
Mà may mắn là khi chiếc máy bay của Sanghyeok không chở một mình Lee Sanghyeok.
Những lúc ốm đau,Hyukkyu chỉ muốn cuộn mình trong lòng ai đó mà thổn thức, mà kể lể, rằng em đau lắm, rằng em mệt mỏi như thế nào.
"Sanghyeok ơi, Hyukkyu đau lắm."
"Tớ biết mà,Hyukkyu ngoan đừng khóc mà."
"Tớ sót lắm."
Cái chết là một trạng thái chỉ tồn tại
trong tâm trí người khác. Đó là lời giải
thích cho việc vì sao nó không phải là
kết thúc, không có lời tạm biệt, chỉ có
những kỷ niệm đẹp mà thôi.
Sanghyeok rời đi trước và Hyukkyu cũng đi theo bạn không lâu sau đó.
Có lẽ hai người đã hẹn ước với nhau chăng.
Rằng họ sẽ bắt đầu một cuộc hành trình mới với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro