CHƯƠNG 428-430
CHƯƠNG 428: CHÊ NHỎ SAO CÒN SỜ
Lý Tranh Diễn mời hai người họ ăn bữa cơm sau đó Bắc Minh Dục và Lương Nặc lại nhanh chóng quay trở lại Âu Thành.
Kỷ Sênh có chút không nỡ: "Hai người đi trước đi, tớ thu xếp ổn thỏa cho Khả Khả thì sẽ đi thăm hai người."
"Không cần đâu." Lương Nặc không nói với Kỷ Sênh đại thái thái ghê ghớm thế nào, chỉ nói: "Sẽ nhanh thôi bọn tớ sẽ giải quyết xong hết mọi việc sau đó quay về, caon trai nuôi của cậu cũng sẽ không sao cả!"
Kỷ Sênh vẫn lưu luyến, tiễn Lương Nặc và Bắc Minh Dục ra tận sân bay.
"Đừng nhìn nữa, nhìn nữa em cũng không được đi đâu." Lý Tranh Diễn đứng bên cạnh Kỷ Sênh cười lạnh lùng: "Nếu em muốn thử Khả Khả không có mẹ sẽ thế nào thì cứ đi thử đi."
Kỷ Sênh bĩu môi: "Chúng ta là bạn tốt nhất của hai người họ, nhưng tới thời khắc sống chết thì lại không thể ở bên cạnh, đúng là chỉ biết từ xa nhìn mà cũng thấy thương."
"Ai bảo chúng ta có một đứa con gái, lẽ nào lại muốn giống như ngày trước cứ chạy đông chạy tây à?"
Lý Tranh Diễn nói cũng đúng, Kỷ Sênh còn có Khả Khả, không phù hợp lộ diện mà đối đầu với Thẩm gia.
Nhìn cô với bộ dạng thất vọng, Lý Tranh Diễn lại bổ sung thêm một câu: "Có điều em cứ yên tâm, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi là cục diện sẽ được sáng tỏ."
...............
Bắc Minh Dục và Lương Nặc về tới Âu Thành.
Vừa mới tới nơi Lương Nặc đã nôn ẹo rồi, đi lại nhiều cơ thể cô lại yếu nên khó thích ứng, sau khi gặp Tiểu Bắc một lát liền ngoan ngoãn về phòng dựa vào lòng Bắc Minh Dục.
"Anh nghe Anna nói Đỗ Minh Hàn còn ép em lấy một đống các sản phẩm chức năng à?"
Lương Nặc mệt mỏi gật đầu: "Em đã nói là không cần rồi, ngày hôm sau ông ta lại cho người mang tới."
"Thôi đã mang tới rồi, bắt đầu từ ngày mai em phải ăn uống đúng giờ, em xem sức khỏe em yếu tới mức nào rồi?" Bắc Minh Dục nhìn cô vẻ chê bai, tay anh để vào ngực cô xoa xoa: "Em xem ở đây nhỏ đi rồi này!"
"Bốp!" Lương Nặc vỗ vào tay anh.
"Chê nhỏ còn sờ làm gì? Bỏ tay ra!"
Bắc Minh Dục cười đắc ý: "Bây giờ nó chỉ bằng quả trứng, em phải làm sao cho nó bằng cái bánh bao ấy anh mới thích...."
Lương Nặc quay ra lườm anh.
Sống yên ổn chẳng được mấy ngày, cảnh sát đột nhiên tìm đến cửa, nói rằng nhị thái thái trên đường từ Singapo về Âu Thành đã bất ngờ bị ngã gãy cổ, dẫn tới thiệt mạng, nguyên nhân chủ yếu là do bệnh thần kinh.
Nhưng phóng viên và cảnh sát đều có những phỏng đoán khác nhau.
Đại thái thái thút thít lau nước mắt nói với phóng viên: "Em hai sao lại chết được? Chắc chắn là do các người nhầm lẫn rồi. đêm qua tôi còn mơ thấy dì ấy nói rằng sắp về rồi....kể từ khi lão gia mất đi, chúng tôi thân thiết như chị em ruột, sao dì ấy nói đi là đi như thế được, để lại một mình tôi cô đơn thế này."
Lời còn chưa nói hết bà ta lại nức nở, không kể phóng viên hỏi gì, bà ta đều đeo lên mặt cái mặt nạ với vẻ đau lòng, thương xót.
Phóng viên cũng không nhẫn tâm hỏi thêm nữa.
Lương Nặc trong lòng nghĩ, nếu một ngày nào đó đại thái thái bị Bắc Minh Dục đuổi ra khỏi tập đoàn rồi, bà ta tham gia vào làng giải trí, nhất là diễn kịch thì thể nào cũng có chỗ đứng, đá bay hết những diễn viên bây giờ.
Ứng phó xong với phóng viên, đại thái thái bảo bọn họ đi tới Thẩm viên.
Ở đó phía cảnh sát đang đợi.
"Cái chết của nhị thái thái chúng tôi nghi ngờ là có vấn đề, xin hỏi phía gia đình có tiện cung cấp cho chúng tôi một chút thông tin không?"
Đại thái thái với vẻ đau lòng không chịu đưuọc nữa, hai tay đỡ lấy ngực mình ra vẻ mệt mỏi rồi nói với Lương Nặc: "Ta mệt lắm rồi, dù gì thì gần đây con cúng không có việc gì, vậy việc hậu sự của nhị thái thái giao cho các con, các vấn đề của vị cảnh sát đây con cũng trả lời luôn đi."
Lương Nặc trong lòng hoài nghi, sao bà ta lại đem cả hai việc đó giao cho cô?
Còn chưa kịp phản bác, bà ta lại nói: "Con vẫn còn nhỏ kinh nghiệm chưa nhiều, Phúc Bác đã ở bên cạnh ta mười mấy năm rồi, ta để ông ấy dạy con mấy hôm."
"Vâng, đại thái thái."
Thế này chẳng khác nào là giám sát cô?
"Chào Lương tiểu thư." Hai vị cảnh sát nhìn cô, đi thẳng vào vấn đề: "Về việc bệnh thần kinh của nhị thái thái, xin hỏi cô biết được bao nhiêu phần?"
"Ư ư.." Phúc Bác đột nhiên hắng giọng hai tiếng, sau đó sai người làm mang trà lên: "Tam thiếu phu nhân, hai vị cảnh sát, mời dùng trà!"
"Cảm ơn!" cảnh sát nói xong, lại cầm một quyển sổ nhỏ và bút ra để ghi chép lại lời của Lương Nặc.
Lương Nặc cảm thấy vấn đề này có trả lời thế nào cũng không được, nếu nói nhị thái thái thật sự có bệnh thần kinh, vậy thì nguyên nhân cái chết của bà ta khả năng là sẽ không còn gì để bàn, nhưng nếu nói thực ra thì đại thái thái nhất định sẽ không tha cho cô.
"Hai vị cảnh sát, mẹ vợ tôi cũng vừa mới mất, nên vợ tôi cũng có phần mệt mỏi, muốn biết gì thì hay là cứ hỏi tôi đi?" Bắc Minh Dục đột nhiên ôm lấy cô dường như an ủi, rồi lại vỗ nhẹ vào lưng cô.
Lương Nặc đột nhiên giống như tìm được cứu tinh, dựa đầu vào lòng anh, rồi hai hàng nước mắt lại rơi ra với vẻ sầu não.
"Vậy xin hỏi Bắc Minh tiên sinh, anh thấy bệnh thần kinh của nhị thái thái có nghiêm trọng không?"
Bắc Minh Dục cũng với nét mặt đau buồn, nói: " Nói tới thì đúng là có phần xấu hổ, cách đây không lâu chúng tôi có chút mâu thuẫn với mẹ cả nên đã dọn luôn ra ngoài ở, hơn nữa tin mẹ vợ tôi mất được truyền tới quá đột ngột nên chúng tôi cũng không có tâm trí đâu mà quan tâm tới bệnh thần kinh của mẹ hai, cũng tới khi bà xảy ra chuyện mới biết."
Cảnh sát hoài nghi chất vấn: "Nhưng dù gì thì hai người cũng là người Thẩm gia."
"Người Thẩm gia đông, lẽ nào đến hàng ngày người làm ăn gì tôi cũng phải quan tâm à?"
Cảnh sát thở dài rồi đổi chủ đề: "Vậy anh cảm thấy quan hệ giữa đại thái thái và nhị thái thái thế nào? Bình thường có mâu thuẫn gì không?"
"Mẹ cả và mẹ hai đều là vợ của cha tôi, mâu thuẫn giữa bọn họ một đứa con út như tôi lại càng không rõ."
"Anh đừng không hợp tác như vậy!" một trong hai vị cảnh sát tức giận: "Nếu còn nói lấp lửng mập mờ thế này thì chúng tôi có lí do để tim rằng cái chết của nhị thái thái có liên quan tới anh đấy."
Lương Nặc không biết tại sao Bắc Minh Dục lại có thái độ có phần kiêu ngạo như vậy, cô liền tỏ ra áy náy đỡ lời cho Bắc Minh Dục: "Xin lỗi, thành thật xin lỗi hai vị, gia đình tôi gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, vì vậy tâm trạng chồng tôi không được tốt cho lắm...."
"Hức!" cảnh sát thở hắt ra một tiếng, Bắc Minh Dục khẽ nheo mày: "Anh hai là con trai của nhị thái thái, chắc chỉ tầm hai ngày nữa là anh ấy sẽ về Âu Thành, tới lúc đó các anh có vấn đề gì muốn biết thì đi mà hỏi anh ấy!"
Cảnh sát tức nhưng cũng không làm gì được.
"Thế hai người không biết điều gì khác à?"
Lương Nặc tỏ ra ngây thơ nói: "Thẩm gia người đông nhà lớn, hai người chúng tôi lại không được yêu mến lắm, vì vậy..."
"Vậy thì thôi!" cảnh sát cũng chẳng thể cố thêm nữa: "Chúng tôi sẽ quan tâm tới hành tung của Thẩm Tịch Nam, nếu anh ấy nhập cảnh, chúng tôi sẽ lại tới tìm hai người."
"Được!"
Tiễn cảnh sát đi, Phúc Bác lại nhìn Bắc Minh Dục và Lương Nặc nói: "Tam thiếu phu nhân, đại thái thái giao toàn quyền cho cô lo hậu sự cho nhị thái thái, ý cô thế nào?"
Lương Nặc nhún vai: "Tôi chỉ từng tham dự tang lễ."
"Vậy để tôi dạy cô."
Tang lễ được tổ chức khá gọn gàng, nhằm cố gắng giải quyết việc của Thẩm gia trước khi hội nghị cổ đông diễn ra, vì vậy ba ngày sau tang lễ được bắt đầu.
Nhị thái thái ở Thẩm gia bao nhiêu năm cũng có chút tiếng tăm, vì vậy người tới tham dự tang lễ cũng không ít.
Còn có vài người Lương Nặc cũng đã từng gặp, là những nhân vật trung tâm cốt cán trong nội bộ tập đoàn.
Cô bận rộn quay như chong chóng, vừa phải tiếp đón, gặp những khách mà cô chưa bao giờ gặp, lại còn phải ứng phó với giới truyền thông. Khi người điều hành tuyên bố tưởng niệm, đại thái thái cúi đầu buồn bã, nói với giọng thương tâm: "Kể từ khi chồng tôi mất đi, việc của tập đoàn và việc gia đình đều do hai người phụ nữ chúng tôi đảm nhiệm, dì ấy một lòng lo chuyện gia đình tôi mới có thời gian và tâm trí mà gánh vác được việc của tập đoàn, bao nhiêu năm qua đi như vậy , các con cũng đều đã trưởng thành rồi, cuộc sống tốt hơn rồi, nhưng lại không ngờ được rằng dì ấy....lại có kết cục như thế này...."
CHƯƠNG 429: RA TAY TRƯỚC ĐỂ CHIẾM ƯU THẾ
"Đại thái thái, xin thái thái hãy kiềm chế nỗi đau, Thẩm gia gia nghiệp lớn thế này còn đợi người quản lý." Phúc Bác đứng bên cạnh an ủi, lại nói: "Đại thiếu gia và nhị thiếu gia đã xuống tới sân bay rồi, sẽ rất nhanh về tới nhà thôi, thái thái nhất định phải vững vàng lên."
"Tôi...Tôi...." đại thái thái vẫn nghẹn ngào không nói thành lời.
Bắc Minh Dục liếc mắt nhìn Lương Nặc ra hiệu cho cô, Lương Nặc liền bước lên trên bục, một tay đỡ lấy đại thái thái, mặt khác lại nói với mọi người: "Mẹ cả đúng là đau lòng quá mong mọi người thông cảm, còn có ai muốn từ biệt mẹ ai thì mau lên đi ạ!"
Sau đó lại có vài người cúi người tỏ vẻ đau lòng trước sự ra đi của nhị thái thái, Phúc Bác liền dìu đại thái thái đi tới khách sạn đã đặt trước để nghỉ ngơi, dù sao thì bà ta cũng không muốn ở lại đó thêm nữa.
"Tang lễ tới đây là kết thức, mời cái vị....."
"Đợi đã...."
Đột nhiên, từ phía không xa vang lên một tiếng nói với âm lượng lớn vượt qua mọi người, Lương Nặc đứng trên bục, có thể nhìn ra khá xa, chỉ thấy Thẩm Cách và Thẩm Tịch Nam mặc trên người bộ đồ đen vội vàng đi tới.
Nét mặt Thẩm Tịch Nam u ám lạnh lùng, Lương Nặc nhìn không hiểu lắm, còn Thẩm Cách thì râu ria lồm xồm, hùng hùng hổ hổ đi tới, đi lên bục chỉ tay vào Lương Nặc nói: "Cô không xứng để đứng ở đây, cút xuống dưới kia."
"Cô ấy không xứng lẽ nào anh xứng à?" Bắc Minh Dục chạy lại bảo vệ Lương Nặc, đẩy cô đứng ra phía sau lưng anh.
Thẩm Cách nhìn chằm chằm Bắc Minh Dục và Lương Nặc cười lạnh lùng: "Hai ngươi đúng là cùng một giuộc với nhau, cố ý để cho ta và chú hai bị kẹt lại ở Nhật Bản, sau đó hai người tung tin đồn tôi và chú hai không phải con trai đẻ của Thẩm gia, tiếp sau đó để các người thượng vị hả? đừng có nằm mơ! Hôm nay tôi phải bóc trần bộ mặt thật của hai người, để tất cả mọi người đều biết các người ghê tởm tới mức nào."
Nói xong, hắn ta quay người triệu tập giới truyền thông tới, nói lớn tiếng: "Lúc trước khi mà tôi và em trai tôi là Thẩm Tịch Nam gặp chút khó khăn bị kẹt lại Nhật Bản, ở Âu Thành đã có rất nhiều lời đồn đại về chúng tôi, mà nóng hổi và thu hút sự quan tâm nhất đó là tin tôi và chú hai không phải là thiếu gia của Thẩm gia, mà chỉ là đồ dã chủng, nhưng bây giờ chúng tôi nói cho mọi người biết, chúng tôi mới thực sự là đại thiếu gia, nhị thiếu gia của Thẩm gia,Bắc Minh Dục mới là đồ dã chủng điên cuồng, mười mấy năm trước chính hắn ta đã hại chết cha đẻ, lại khắc tinh hại chết mẹ đẻ, cái chết của mẹ hai tôi hoài nghi chính là do hắn ta cố ý gây ra."
Chỉ cần có óc liền có thể thấy được những lời hắn ta nói không hề có căn cứ lý luận nào cả.
Thẩm Tịch Nam thì mím chặt môi không nói lời nào, không biết im lặng là đồng tình hay là chẳng thèm phản bác.
Phóng viên chất vấn: "Vậy Thẩm tiên sinh, trước đây không lâu đại thái thái có công bố việc nhị thiếu gia được nhận nuôi, anh nhìn nhận thế nào về sự việc này?"
"Tờ giấy đó là làm giả!" Thẩm Cách nói chắc chắn chỉ tay về phía Bắc Minh Dục: "Tất cả đều do hắn ta, tôi bị bắt ở Nhật Bản, mẹ tôi vì quá đau lòng, nhất thời không tỉnh táo nên mới trúng kế của hắn ta, hắn ta chính là kẻ gây ra mọi chuyện......"
Lương Nặc nghiến chặt răng: "Đại thiếu gia anh đừng có ăn nói hồ đồ! Anh ở Nhật Bản hút thuốc phiện bị bắt thì có liên quan gì tới chúng tôi, đừng quên rằng anh từng có tiền lệ như thế rồi."
Bắc Minh Dục nheo mày, lập tức quyết định khuấy động làm cho sự việc rối thêm: "Chúng ta cũng không có cái tài chưa đẻ ra mà đã biết mọi chuyện, nếu những gì anh nói đều là giả, vậy thì chẳng bằng chúng ta hãy đi tới bệnh viện xét nghiệm ADN, rốt cuộc ai là rồng ai là rắn chẳng phải sẽ rõ à!"
"Anh cả!" Thẩm Tịch Nam đột nhiên gọi Thẩm Cách.
Thẩm Cách quay đầu xuống nhìn Thẩm Tịch Nam, nhìn thì có vẻ qua sự việc ở Nhật Bản, bây giờ hắn ta rất tin tưởng vào Thẩm Tịch Nam.
Thẩm Tịch Nam với khuôn mặt ảm đạm: "Em chấp nhận với số phận rồi."
"Không được!" Thẩm Cách lớn tiếng gầm lên: "Hôm nay là chú, ngày mai sẽ là tôi....không không không, tôi đã bị hại tới mức này rồi, cả đời này tôi không thể có con trai được nữa....là ngươi! Tất cả là do ngươi."
Hắn ta càng nói càng kích động, đột nhiên hướng về phía Bắc Minh Dục xông lên, không biết từ khi nào trong tay còn cầm một con dao gọt hoa quả không to cũng không nhỏ!
"Tao phải giết chết mày!"
"A...."
Trong đám đông đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi giọng nữ vang lên, một lễ tang êm thấm đang gần được kết thúc thì lại loạn lên, vệ sĩ từng người từng người chạy lên, còn Thẩm Cách trong chớp mắt đã đến sát trước mặt Bắc Minh Dục và Lương Nặc.
Bắc Minh Dục ôm chặt lấy Lương Nặc, ngón tay anh vô tình hay hữu ý bấm nhẹ vào lưng cô, biểu thị sẽ không sao cả.
"Anh cả! Hôm nay là tang lễ của mẹ hai, lại bao nhiêu phóng viên nhà báo có mặt ở đây, có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống với nhau từ từ nói, anh hãy bỏ con dao xuống trước đi hãy được không?"
"Bây giờ biết sợ rồi à?" Thẩm Cách cầm chắc chuôi con dao vung đi vung lại trước mặt hai người, nói: "Lúc trước sao mày không chết quách ở Hải Thành đi, còn về đây làm gì hả?"
"Anh cả...." giọng nói của Lương Nặc run lên: "Mẹ cả đã bao nhiêu lâu không được gặp anh rồi, chắc chắn là rất nhớ anh, anh đừng có làm chuyện hồ đồ...."
Thẩm Tịch Nam vượt qua đám đông, đi với bên cạnh bọn họ vài bước, lại giữ khoảng cách vừa phải với vệ sĩ.
"Anh cả, tờ giây chứng minh nhận nuôi của mẹ cả là thật, em không phải là con trai của Thẩm gia, tình cảm anh em của chúng ta tới đây là kết thúc, sau này anh ở Thẩm gia hãy bảo trọng, em chắc là rất nhanh sẽ bị đá ra khỏi Thẩm gia thôi."
Hai mắt của Thẩm Cách đột nhiên đỏ lên: "Tôi phải ra tay trước để lấy lại ưu thế đã....ra tay trước...."
Anh ta nhắc đi nhắc lại, sau đó chẳng quan tâm tới điều gì mà xông lên, trong lúc rối ren, Bắc Minh Dục đẩy Lương Nặc ra, một tay anh giơ lên đỡ lấy nhát dao của Thẩm Cách.
"Thiếu gia!" Lương Nặc nhìn thấy cánh tay của Bắc Minh Dục bị cứa một vết dài, cô sợ hãi, lo lắng.
"Em dâu!" Thẩm Tịch Nam kịp thời đỡ lấy Lương Nặc, tranh thủ ghé miệng vào tai cô nói nhanh một câu: "Đừng lo lắng, kẻ vô dụng như Thẩm Cách không phải là đối thủ của chú ấy."
Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt như ý thức được điều gì đó....
"Hai người, hai người từ khi nào thành một hội với nhau?"
Thẩm Tịch Nam giả vờ như không nghe thấy gì hết, quay đầu ra chỉ tay vào đám vệ sĩ: "Mau kéo đại thiếu gia ra, không được để tam thiếu gia bị thương, mấy người cẩn thận một chút...."
Vệ sĩ nhận lệnh xông lên, Thẩm Cách vẫn không chịu bỏ cuộ, bị vệ sĩ nắm lấy hai cánh tay lôi ra, hai chân hắn vùng vẫy cố để đá Bắc Minh Dục.
Bắc Minh Dục ôm lấy bụng, sắc mặt trắng bệch ra: "Anh cả, bao nhiêu năm nay, em luôn kính trọng anh với tư cách là anh cả, tại sao anh vẫn không chịu buông tha cho em?"
Tình hình đã được khống chế, tiếng máy ảnh kêu lên tạch tạch không ngừng.
Vô số các bức ảnh vào giây phút này đã được ghi lại.
Thẩm Cách vẫn lớn tiếng mắng nhiếc: "Đồ dã chủng, ai là anh trai mày! Tao phải giết chết mày...."
Khi đại thái thái chạy tới nơi thì liền nhìn thấy một đám đông kín nghịt vây quanh Bắc Minh Dục và Thẩm Cách, bà ta quá choáng váng, suýt nữa ngất đi: "Dừng tay! Các người đang làm gì thế hả?"
"Mẹ cả!" Thẩm Tịch Nam giả vờ với vẻ mặt vô tôi, cùng bộ dạng lo lắng: "Chắc là giữa anh cả và chú ba có hiểu lầm gì rồi, hơn nữa tang lễ của mẹ con cũng bị làm loạn lên rồi."
"Đó không phải là mẹ mày, chỉ là mẹ nuôi thôi!" đại thái thái cười nụ cười như một cái máy, gằn giọng nói, sau đó đi tới trước mặt của Thẩm Cách, chỉ trích: "Ta bảo người về là để ngươi làm loạn tang lễ lên à? đó là mẹ hai của ngươi đấy, trong đầu ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì hả?"
"Ra tay trước để chiếm ưu thế...."
Thẩm Cách bị đại thái thái giáng cho một cái tát vẹo cổ đi, miệng lúc nào cũng chỉ nói một câu đó.
( http://www.rosenovel.com cập nhật nhanh hơn, sớm hơn)
CHƯƠNG 430: TIỂU BẮC TỨC GIẬN
Lương Nặc đẩy đám vệ sĩ ra và vội vàng chạy tới trước mặt Bắc Minh Dục, đỡ lấy cánh tay anh bị thương, khóc như mưa: "Đau không anh? Nếu như lúc nãy không vì bảo vệ em thì chắc chắn đã không bị thương thế này....."
Tạch tạch tạch.
Giới truyền thông vẫn đang quay phim chụp ảnh.
Đại thái thái tức giận tái xanh mặt đi, chỉ có thể chọn cách làm cho mọi chuyện bớt căng thẳng: "Đại thiếu gia ở Nhật Bản gặp khó khăn nghiêm trọng, có vì thất vọng quá mà có triệu chứng của bệnh điên....Tịch Nam, sao con không chăm sóc để ý anh trai cẩn thận vậy?!"
Bà ta khéo léo đêm tội trạng đều đổ lên đầu Thẩm Tịch Nam.
Thẩm Tịch Nam cúi đầu nhận lỗi: "Là lỗi của con, là do con không chăm sóc trông nom anh cả cẩn thận...."
"Còn không mau nhanh đưa anh con đi đi?"
Thẩm Tịch Nam lại ngẩng mặt lên rồi ra lệnh cho vệ sĩ đưa Thẩm Cách đi.
Bắc Minh Dục cũng đúng lúc ra mặt, lên tiếng: "Anh cả vì do quá thất vọng nên mới phát điên lên như thế, sự việc hôm nay chỉ là một việc ngoài ý muốn, hi vọng các vị phóng viên nhà báo ra tay nể tình, không nên đăng hoặc đưa tin về những thông tin không chân thực như vậy."
"Thẩm tiên sinh nói anh...."
"Ôi trời, tam thiếu gia cũng bị thương rồi!"
Có vài phóng viên đang chuẩn bị hỏi thêm vài câu hỏi mang tính quyết định thắng lợi, nhưng lời còn chưa nói dứt đột nhiên trong đám đông có một người lớn tiếng kêu lên, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Bắc Minh Dục đỡ lấy cánh tay bị thương, sắc mặt mệt mỏi, nói vẻ áy náy: "Nếu mọi người còn có vấn đề gì thì mời lát nữa liên hệ với quản gia của gia đình, tôi còn phải đi băng bó vết thương hãy."
Nói xong, Lương Nặc lập tức đỡ anh rời đi.
Đám nhà báo giải tán đi, nhưng những vị lãnh đạo cấp cao và những cổ đông của tập đoàn tới tham dự lễ tang thì mãi vẫn không chịu rời đi.
Khi mà bác sĩ gia đình đang giúp Bắc Minh Dục xử lý vết thương thì bọn họ ào ào làm khó.
"Đại thái thái, bao nhiêu năm nay mọi người vẫn hợp tác với nhau vui vẻ, thế nhưng gần đây không hiểu thái thái quản lý kiểu gì mà để xảy ra không biết bao nhiêu là việc, là toàn là chuyện không hay, nhưng lần nào cũng do tam thiếu gia đứng gia cứu cánh."
Đại thái thái nghiến răng nói: "Tôi cũng vẫn đang nghĩ cách để cứu vãn sự bốc hơi của thị trường!"
"Mọi người đều dùng tiền mồ hồi nước mắt với giá trị thực sự để đầu tư vào tập đoàn của bà, không phải là chỉ nói mồm mà giải quyết được vấn đề." Có một cổ đông đưa ra ý kiến, ngoài ra còn có mấy người nữa thêm vào: "Thời gian của chúng tôi đều rất quý giá, vì triệu tập hội nghị cổ đông mà đã phải ở Âu Thành này gần 10 ngày rồi, rốt cuộc hội nghị cổ động có được họp hay không? Tin tức hôm nay mà được truyền ra ngoài, ngày mai chắc chắn giá cổ phiếu sẽ lại rớt thảm hại, rớt nữa thì cổ phiếu chẳng khác gì rác nữa rồi...."
Đại thái thái rít lên rồi nói: "Đương nhiên là phải họp rồi!"
"Cho chúng tôi một thời gian cụ thể đi."
"Ngày kia." Đại thái thái tính toán thời gian để giải quyết những việc linh tinh, nói: "9 giờ sáng ngày kia, tại phòng họp của tập đoàn, chuẩn giờ tiến hành!"
Lúc này các cổ đông mới thở phào một tiếng, một trong số những người đó ném cho đại thái thái cái nhìn trách móc rồi lên tiếng: "Các người muốn đấu đá với nhau sống chết mới thôi chúng tôi không quan tâm, thế nhưng nếu mà còn làm tổn hại tới lợi ích của chúng tôi, vậy thì đại thái thái....xin lỗi, tôi phải rút vốn thôi."
"Tôi cũng sẽ rút, gần đây lỗ quá nhiều rồi."
...............
Sau một hồi tranh luận, đại thái thái phải cố gắng hết sức mới làm yên lòng được những cổ đông.
Sau khi các cổ đông rời đi, vết thương trên tay Bắc Minh Dục cũng đã được băng bó xong rồi, đại thái thái ném cho họ cái lườm đáng sợ, sau đó gọi Thẩm Tịch Nam tới, cầm cốc trà bên cạnh ném vào đầu Thẩm Tịch Nam.
"Mọi chuyện đang yên lành, tại sao đại thiếu gia lại đột nhiên chạy tới tang lễ làm loạn lên như thế?"
Thẩm Tịch Nam đứng im cũng không né người đi, trên chán nhanh chóng một dòng máu đỏ tươi chảy xuống, đúng lúc đó Đặng Tử Manh nghe tới có chuyện nên đã chạy tới và nhìn thấy, ánh mắt cô ta đột nhiên lạnh lùng.
"Đại thái thái đúng là nóng tính thật đấy, đáng tiếc là bây giờ ở đâu cũng có lời bàn tán nói rằng bà sinh ra Thẩm Cách chỉ là một kẻ điên, lại còn tự tay phá vỡ lên tang của mẹ hai nữa chứ, đúng là cuộc đời bà mang một vết nhơ không hề nhỏ."
"Cô nói cái gì?" đại thái thái càng tức lên và trút cơn tức đó lên người Đặng Tử Manh: "Cô có dám nói lại một lần nữa không?"
"Ố, tôi nói sai rồi à?" Đặng Tử Manh giật mình, cười tươi: "Không biết ai đã để lộ thông tin cho tạp chí lớn nhất của gia đình nhà tôi nói rằng đại thái thái trước khi gả cho lão gia thì từng là một kĩ nữ, lại là một vết nhơ nữa...."
Cả người đại thái thái run lên: "Ăn nói linh tinh! Ăn nói linh tinh! Lập tức xóa bỏ tin tức đó đi cho ta, không được phát ra ngoài...."
Đặng Tử Manh coi như không nghe thấy gì, đứng bên cạnh Thẩm Tịch Nam giúp anh ta xử lý vết thương.
"Cũng có phải là mẹ đẻ anh đâu, lại cứ đứng yên ở đấy cho bà ta ném? Lúc ở cùng tôi sao không thấy anh nghe lời như thế chứ? đúng là đồ ngốc."
Đại thái thái đập tay liên tục xuống bàn: "Đặng Tử Manh, tôi bảo cô khống chế tin tức, không được cho phát hành ra ngoài, cô có nghe thấy không hả?"
"Nghe thấy rồi!" Đặng Tử Manh liếc nhìn bà ta khinh bỉ, vén tóc ra phía sau lưng, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên má Thẩm Tịch Nam, nheo mày nói: "Bà để Thẩm Tịch Nam cho tôi thì tôi sẽ giúp bà xử lý thông tin đó."
Sự ảnh hưởng của Thẩm gia trong giới tạp chí và báo không có sức ảnh hưởng bằng Thẩm gia, hơn nữa tin tức lại được phát ra từ tạp chí của Đặng gia....
Đại thái thái nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nói: "Tịch Nam, ở cùng cô ta một đêm."
Thẩm Tịch Nam hai môi mím chặt lấy một lúc sau đó mới nói lời nghe không rõ lắm: "Vâng!"
Lương Nặc há hốc mồm ngạc nhiên.
Trong con mắt của đại thái thái Thẩm Tịch Nam rốt cuộc là gì?
Là một con chó à?
Không, khéo còn không bằng một con chó.
Nhưng Lương Nặc không hiểu được, rõ ràng Thẩm Tịch Nam sớm đã cũng không hài lòng gì với những việc làm của đại thái thái, bây giờ ngay tới cả cái chết của nhị thái thái thế cũng chẳng thèm quan tâm mà vẫn tiếp tục bán mạng cho bà ta rốt cuộc là vì cái gì?
Vẫn còn đang không hiểu tại sao, thì đột nhiên lòng bàn tay cô dường như đang có tay ai đó bấm vào.
Đó là tay của Bắc Minh Dục, anh bấm vào lòng bàn tay cô làm thu hút sự chú ý của Lương Nặc, cô quay đầu ra liền nghe thấy Bắc Minh Dục nói: "Anh bị thương rồi mà em còn đi nhìn người đàn ông khác thế?"
"....." Lương Nặc đưa tay lên trán lúng túng: "Rõ ràng em có nhìn người khác đâu."
"Em tưởng anh bị mù à? hai con mắt em như sắp nhảy ra ngoài rồi đấy!" Bắc Minh Dục bỏ tay trong lòng bàn tay cô ra, nắm chặt lấy tay cô, nói lạnh lùng: "Anh mới là chồng em đấy!"
Lương Nặc lặng lẽ quyết định không nói gì, cô chỉ nhìn mọi chuyện diễn ra.
Thẩm Tịch Nam cứ nhu vậy rời đi cùng với Đặng Tử Manh.
Lương Nặc và Bắc Minh Dục cũng về nhà của hai người, thời gian vẫn còn sớm, hiếm khi mới được như vậy.
Tiểu Bắc vẫn chưa ngủ, mà đang ngồi ngoan ngoãn trước bàn học để đọc sách.
Vì Tiểu Bắc không thích hợp lắm với việc tới trường, những cũng không thể để lỡ việc học của cậu, vì vậy Lương Nặc đã mời giáo sư Cảnh, hi vọng ông ấy có thể tiếp tục dạy Tiểu Bắc, giáo sư Cảnh đương nhiên là rất vui lòng.
Dần dần, Lương Nặc còn nghe thấy giáo sư Cảnh khen Tiểu Bắc có những nét biểu cảm mà trước đây chưa từng có.
Lương Nặc đẩy cửa đi vào, khẽ khàng đi tới phía sau lưng Tiểu Bắc.
Vốn dĩ còn muốn nhìn xem cậu bé đang đọc sách gì, nhưng phát hiện cậu bé cúi đầu cứng đờ không có một chút cử động gì, rồi mấy phút sau một trang sách cũng không được lật.
"Tiểu Bắc?" Lương Nặc khẽ gọi.
Tiểu Bắc không nói gì, chỉ đưa tay ra vuốt tay lên trang sách, tiếp tục cúi đầu đọc.
Trong lòng Lương Nặc có chút hoảng loạn, ghé sát đầu vào cậu bé rồi nhìn một bên mặt cậu: "Có phải con giận gì cô rồi không?"
Hai hàng lông mi của Tiểu Bắc nhấp nháy, một lúc sau mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô, gật đầu: "Vâng!"
"Tại sao lại giận cô?"
Lương Nặc cảm thấy có chút kì lạ, nhưng vẫn cố suy nghĩ để tìm ra lý do, kể từ sau hôm cô trở lại Âu Thành, Tiểu Bắc đối với cô có chút lạnh nhạt, chỉ là cô không để ý mà thôi.
( http://www.rosenovel.com cập nhật nhanh hơn, sớm hơn)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro