Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 417-419

CHƯƠNG 417: CÓ MUỐN KHÔNG

Đại thái thái tức tới nỗi thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng.

Thẩm Tịch Nam tỏ vẻ lo lắng rồi nói với đại thái thái: "Mẹ cả, tập đoàn đang gặp phải lắm chuyện đau đầu, chúng ta thêm một việc chẳng bằng bớt một việc."

Phúc Bác dường nnhuw cũng cảm thấy làm căng nên thì không có lợi: "Đại thái thái, tiểu thiếu gia thì có thể sau này cướp lại cũng được, bây giờ cứ để tiểu thiếu gia nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho hết các vết thương đi hãy, hơn nữa đại thiếu gia cũng vẫn đang kiểm tra ở trên lầu."

Đại thái thái trợn trừng mắt tức giận, bà ta và Lương Nặc nhìn chằm chằm nhau.

Lương Nặc nhất quyết không chịu để cho bọn họ cướp mất Tiểu Bắc, một bước cũng không nhường, đại thái thái cười hắt ra một tiếng lạnh lùng, tạm thời rời đi: "ĐI xem đại thiếu gia thế nào!"

Một đoàn người hùng hùng hổ hổ đi tới rồi lại tức giận phẫn nộ rời khởi, con tim Lương Nặc vừa nãy còn đập thình thịch bây giờ cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm hơn rồi, cô thở phào một tiếng, miếng thủy tinh rơi xuống đất.

"Cô, không khóc....."

Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bắc xoa nước mắt cho Lương Nặc, an ủi.

Lương Nặc nắm lấy tay của Tiểu Bắc, hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu bé, đột nhiên cảm thấy bản thân làm gì cũng xứng đáng.

Đại thái thái còn chưa bước và tới phòng bệnh của Thẩm Cách đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ kêu đau của Thẩm Cách, nhăn mặt nheo mày đợi kiểm tra xong, một lúc sau, hắn ta được đẩy ra khỏi phòng phẫy thuật và đưa tới phòng bệnh loại VIP.

"Đại thiếu gia thế nào rồi?" Phúc Bác hỏi bác sĩ.

Bác sĩ thở dài ngán ngẩm, bỏ khẩu trang ra nói: "Đại thái thái, đừng trách tôi nói thẳng, đại thiếu gia,....một trong hai bên đã hỏng hẳn rồi, sợ là sau này...."

"Sợ sau này làm sao?" đại thái thái lạnh lùng nhìn bác sĩ, hỏi vẻ trách móc: "Ông muốn nói Thẩm gia chúng ta sẽ xuất hiện một tên thái giám chứ gì?"

Thẩm Tịch Nam nheo mày: "Bác sĩ, không biết ông dùng cách gì, mong ông có thể điều trị khỏi cho anh trai tôi!"

"Cái này...." bác sĩ thấy rất khó trả lời, sau cùng dưới ánh mắt uy hiếp của tất cả mọi người, chỉ có thể nói: "Tôi đã cùng với các chuyên gia khác của bệnh viện thương lượng và thảo luận, lập thành một đội trị liệu, sẽ cố gắng hết sức để điều trị cho đại thiếu gia."

Ánh mắt đại thái thái đầy thù hận, quay đầu nhìn Phúc Bác: "Con nha đầu của Đặng gia giờ đang ở đâu?"

Phúc Bác cúi người còn không dám thở mạnh, nói: "Đặng tiểu thư nói cô ấy gây ra chuyện lớn, sợ đại thiếu gia hỏng thật nên...."

"Mẹ cả!" lời Phúc Bác còn chưa nói hết, tiếng của Đặng Tử Manh liền vang lên từ phía hành lang, vẫn với cái bộ dạng giả vờ ngây thơ vô tội.

Đại thái thái tức giận mặt đỏ cả lên: "Tôi chọn cô là để làm vợ lão tam chứ không phải lão đại!"

Đặng Tử Manh nói xin lỗi: "Con không ngờ sự việc lại thành ra thế này, đại thiếu gia anh ấy....vốn dĩ con đã nói là không muốn rồi, nhưng anh ấy nhất quyết đòi....còn nói không cho phép con ra ngoài...."

Thẩm Tịch Nam nhìn chằm chằm cô ta từ lúc xuất hiện tới lúc cô ta nói xong, rồi quay ra nói với đại thái thái: "Mẹ cả, sự việc này không thể để lọt ra ngoài, hay là bảo bác sĩ và kẻ dưới cấm không được để lộ sự việc."

Đại thái thái gật đầu đồng ý, lại nhìn như muốn ăn thịt Đặng Tử Manh: "Nói thật cho ta biết, bây giờ cô thích đại thiếu gia hay là tam thiếu gia?"

Đặng Tử Manh xị mặt ra, hai tay nắm chặt vào nhau: "Đại thiếu gia bây giờ một bên coi như không còn rồi, hơn nữa cũng không đẹp trai bằng tam thiếu gia."

"Cô...."

Đại thái thái tức điên lên nhưng cũng không dám làm gì cô ta, bất lực thở dài nhắm mắt lại.

Đặng Tử Manh kịp thời tiến lên phía trước đỡ lấy bà ta, giả vờ tốt bụng nói: "Đại thái thái làm sao vậy? không sao chứ ạ? Xon đã liên lạc với một số bác sĩ giỏi nhất về lĩnh vực này để điều trị cho thiếu gia rồi, nói không chừng sau này anh ấy vẫn có thể hồi sinh mà còn sung mãn hơn cả trước ấy chứ!"

Đại thái thái vốn dĩ chưa ngất đi nhưng nghe thấy câu này đột nhiên phía trước hai mắt tối đen lại.

Phúc Bác vội vàng hốt hoảng gọi bác sĩ tới.

Đặng Tử Manh vẫn còn muốn gây thêm phiền phức, nhưng lại bị Thẩm Tịch Nam nắm lấy cổ tay kéo lại: "Đủ rồi, đừng có đùa quá đáng nữa."

"Quá đáng thì làm sao hả?" Đặng Tử Manh bật cười, nói vẻ khinh bỉ: "Sao nào, anh còn muốn nói thay cho mụ yêu quái đó à?"

Thẩm Tịch Nam mím chặt môi, hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm cô ta nhưng rốt cuộc thì vẫn không nhìn thấu được cô ta.

"Tới bây giờ tôi mới phát hiện ra rằng chưa bao giờ hiểu được cô."

Đặng Tử Manh hất hất mái tóc điệu đà, cười lẳng lơ, khoác tay và tay Thẩm Tịch Nam, kéo anh ta ra ngoài vừa đi vừa nói: "Vậy để tôi cho anh một cơ hội để hiểu tôi nhé?"

Đặng Tử Manh bảo Thẩm Tịch Nam lái xe đưa cô ta về Đặng gia, xảy ra chuyện lớn như thế này, đại thái thái nhất định sau khi tỉnh lại sẽ gọi điện cho ông già nhà cô ta, cô ta phải về nhà một chuyến để dẹp chuyện trước.

Trên xe, Thẩm Tịch Nam đột nhiên hỏi một câu: "Cô và Thẩm Cách có thù với nhau khi nào vậy?"

Đặng Tử Manh chớp chớp mắt, nụ cười mơ hồ, quay đầu nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh, nửa người cô ta như ngả cả vào anh ta rồi nói: "Thẩm Cách có thù với anh, vậy chẳng phải là có thù với tôi à? ai bảo anh từng là người đàn ông của tôi chứ!"

Đôi mắt cô ta hơi nheo lại cho thấy sự quyến rũ vô hạn trong đôi mắt ấy.

Trong bóng tối lờ mờ, sự quyến rũ đó càng tăng lên bội phần.

Thẩm Tịch Nam hơi căng thẳng: "Tôi đang lái xe."

Đặng Tử Manh bĩu môi, tháo dây an toàn ra, mỉm cười rồi gác chân lên chân anh ta, đầu dựa vào vai người đàn ông: "Vậy, thế này thì không ảnh hưởng tới anh lái xe chứ?"

Nói rồi, bàn tay cô ta chạy từ trên cổ xuống phần dưới cơ thể anh ta từ từ, khẽ chạm rồi lại khẽ ấn, hết ngực rồi đến cổ, tai, cô ta còn hiểu về cơ thể này hơn cả chính anh ta.

"Tôi rất tò mò là anh dùng sản phẩm dưỡng da gì đấy, một người đàn ông mà da lại mềm mại như thế này?" một tay cô ta cầm vào dái tai anh ta, một tay thì cởi chiếc áo sơ mi ra, luồn tay vào trong cảm nhận hơi ấm da thịt từ người người đàn ông.

Giọng nói của Thẩm Tịch Nam khàn cả đi, hơi thở không còn ổn định nữa: "Đặng Tử Manh!"

"Tôi hiểu mà, anh chẳng phải đang lái xe à? anh cứ lái đi, tôi cũng có làm gãy mất chân của anh đâu, anh cứ tập trung vào lái, tôi tự chơi một mình!" Đặng Tử Manh nói điệu đà, lại mở thêm những chiếc cúc áo bên dưới.

Chẳng bao lâu sau, cơ thể Thẩm Tịch Nam đã nằm gọn trong con mắt của Đặng Tử Manh, cô ta ghé sát mặt mình vào người anh ta, hôn lên ngực anh ta, bàn tay để xuống phần dưới cơ thể Thẩm Tịch Nam.

Ánh mắt Thẩm Tịch Nam đột nhiên trùng xuống.

Bàn tay đúng lúc đó nắm chặt lấy tay Đặng Tử Manh, giọng nói gằn xuống: "Cô thử động vào lần nữa xem nào?"

Ánh mắt anh ta rõ ràng là đang hướng về con đường phía trước, nhưng khuôn mặt thì hằm lại, Đặng Tử Manh thì vẫn đang hết sức hứng thú, đột nhiên cúi đầu, cắn vào ngực Thẩm Tịch Nam.

Không chỉ vậy, bàn tay cô ta còn thô lỗ hơn cả lúc trước, đôi chân đang để trên đùi Thẩm Tịch Nam cũng chà sát vào anh ta.

Thẩm Tịch Nam thở hắt ra một tiếng, đột nhiên chân nhấn ga, vô lăng trên tay anh ta quay một vòng tròn.

Do quán tính, người Đặng Tử Manh dụi cả xuống: "Anh đang làm cái gì đấy hả?"

"Cô nói xem tôi làm gì?" ánh mắt Thẩm Tịch Nam nhìn đầy sự nguy hiểm.

Đặng Tử Manh ngẩng đầu lên nhìn chiếc xe đang rời càng lúc càng xa trục đường chính: "Tôi muốn về Đặng gia, anh đi đâu thế này?"

Thẩm Tịch Nam không nói gì, chiếc xe càng tăng tốc nhanh hơn, cuối cùng, Đặng Tử Manh dường như chỉ còn nhìn thấy những vệt sáng phía bên ngoài cửa xe lóe qua, rồi sau cùng chiếc xe đỗ trên bờ kè ven biển.

Vừa dừng xe, Thẩm Tịch Nam đã hay tay đỡ lấy eo cô ta đặt lên người mình.

"Tiếp tục đi."

Đặng Tử Manh lấy lại bình tĩnh vì vừa trải qua tốc độ chóng mặt, cười ha ha: ""Tiếp tục cái gì chứ?

"Thì việc vừa nãy đấy!"

Đặng Tử Manh giả vờ như chẳng có chuyện gì: "Vừa nãy tôi có làm gì đâu, chỉ muốn anh nhanh nhanh lái xe đưa tôi về Đặng gia thôi....a...." vừa mới dứt lời, Thẩm Tịch Nam đặt tay lên gáy Đặng Tử Manh ấn xuống, hôn lên môi cô ta một cách điên lại.

Càng hôn nụ hôn càng kéo dài cả hai đều không dứt ra được.

"Tịch Nam...." Đặng Tử Manh thở hổn hển như bị thiếu không khí, nói lời không còn rõ ràng nữa: "Chẳng phải anh vẫn luôn chê em bẩn à, từ trước tới giờ có bao giờ hôn em đâu, sau hôm nay lại đổi ý thế?"

Thẩm Tịch Nam hai tay ôm trọn lấy Đặng Tử Manh, chỉ hỏi một câu: "Có muốn không?"

CHƯƠNG 418: KHÔNG CÓ ĐÀN ÔNG THÌ SẼ CHẾT

Đặng Tử Manh bật cười, không chịu nhận thua: "Ai thèm chứ...."

Thẩm Tịch Nam cũng cười thành tiếng, bàn tay anh ta xé rách chiếc váy ngắn của Đặng Tử Manh, chất liệu tuy là tốt nhưng lại mỏng, chỉ cần dùng lực một chút là rách ngay.

Cả người anh ta nằm lên người cô, nhưng mãi không chịu làm cho cô ta thỏa mãn.

"Thực sự không thèm?"

Đặng Tử Manh bị làm cho kích thích sắp không chịu được rồi, nhưng vẫn cố giả vờ, hai tay quàng lên cổ Thẩm Tịch Nam : "Đã nói rõ là đường ai nấy đi rồi, anh nghĩ kĩ chưa?"

Thẩm Tịch Nam không trả lời cô ta mà dùng hành động để chứng minh cho tất cả.

Chiếc xe từ từ rung lên.

Trong bóng tối, từ trong xe phát ra tiếng kêu rên rỉ lúc lên cao lúc xuống thấp, đợi tới khi tất cả kết thúc, toàn thân Đặng Tử Manh không còn chút sức lực mềm nhũn ra, thở hổn hển dựa vào lòng Thẩm Tịch Nam: "Hức, nóng quá!"

Thẩm Tịch Nam không nói gì, mở cửa sổ xe ra.

Xe đã mở điều hòa, cùng với gió bên ngoài thổi vào, làm dịu bớt không khí trong xe, thỉnh thoảng cơn gió lại đem theo chút mùi vị mằn mặn của biển, Đặng Tử Manh giống như một con mèo, nằm co ro trong lòng Thẩm Tịch Nam.

Thẩm Tịch Nam không biết từ khi nào đã châm một điếu thuốc, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay: "Sau này, cách xa tam thiếu gia ra một chút, bọn họ có được ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì."

Đặng Tử Manh nhướn mày, ngạc nhiên giống như đang nghe chuyện cười, cô ta nhìn Thẩm Tịch Nam cười lớn, tự nhiên xóa tan đi sự ấm cúng ban nãy.

"Thẩm Tịch Nam, là em nghe nhầm rồi hay là anh bị bệnh đấy? không ngờ anh lại quan tâm tới người khác? Mà lại còn là người em trai cách xa anh mười mấy năm trời?"

Thẩm Tịch Nam liếc nhìn cô ta, chỉnh lại quần áo mình.

"Tôi chỉ là không muốn em phải tự chuốc lấy nhục nhã thôi."

Đặng Tử Manh cười hắt ra một tiếng, rồi lại lẩm bẩm: "Thế nhưng cả cái Âu Thành này đều biết em là một kẻ dâm đãng rồi, không còn đàn ông thì em sẽ chết đấy! anh bảo em rời xa tam thiếu gia, vậy thì anh lấy thân mình đền cho em nhé?"

Thẩm Tịch Nam thần sắc vẫn như thường, phả hơi khói thuốc vào mặt cô ta: "Là ai đã nói rằng đường ai nấy đi? Đừng có nói nhanh như thế em đã quên tôi rồi!"

Đặng Tử Manh đang chuẩn bị trả lời thì đột nhiên chiếc điện thoại bị rơi xuống bên dưới ghế đổ chuông.

Cô ta nhặt lên nhìn số máy gọi đến, sắc mặt có chút phức tạp, ấn nút nghe.

"Ba?"

"Bây giờ mày đang ở đâu?" Đặng Vũ nói giọng nghiêm khắc và tức giận, tiếng nói qua điện thoại mà cũng truyền ra cả xe: "Mau về nhà cho tao, xem xem mày cả ngày đã làm cái chuyện tốt đẹp gì...."

Đặng Tử Manh đặt chiếc điện thoại ra xa tai, sau khi cúp máy, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tịch Nam: "Anh xé rách cả váy em rồi, bây giờ phạt anh đi mua váy mới cho em, rồi đưa em về Đặng gia....sau cùng, chắc còn phải đưa em tới bệnh viện một chuyến nữa!"

Thẩm Tịch Nam dập điếu thuốc đi, đem chiếc áo khoác của mình vứt cho Đặng Tử Manh: "Khoác vào."

Nói xong liền khởi động xe cho chạy, trên đường dừng lại mua một bộ váy liền thân rồi vứt đưa cho Đặng Tử Manh mặc vào, sau đó tăng tốc lái xe về phía Đặng gia.

Đặng Vũ là người kín đáo không thích phô trương, cũng không thích xa hoa, biệt thự cũng chỉ là một căn loại nhỏ với diện tích khoảng 200 mét vuông.

Trong một khu biệt thự sang trọng thì căn nhà của ông ta không hề nổi bật.

Điện nhà sáng trưng từ cửa vào trong, Đặng Tử Manh đi thong dong vào phòng khách, người làm đứng bên cạnh đều ra hiệu, ý muốn nói rằng lão gia đang rất tức giận.

"Con về rồi!"

Đặng Vũ nghe thấy liền đi từ trên tầng xuống, trong tay còn cầm hai chiếc hộp, ánh mắt lạnh lùng: "Có phải ta mà không gọi điện thì mày cũng không biết đường mà về nhà không?"

"Thiếu chút nữa con còn về nhà trước cả khi ba gọi ấy!"

Đặng Vũ đem hai chiếc hộp trong tay đưa cho Đặng Tử Manh, nói nghiêm nghị: "ĐI lên tầng thay bộ đồ nghiêm chỉnh một tí, lập tức cùng ta đi tới bệnh viện xin lỗi đại thiếu gia của Thẩm gia."

Đặng Vũ, Đỗ Minh Hàn, và còn lão gia đã qua đời của Thẩm gia, vốn dĩ ba người từng kết nghĩa anh em, nhưng sau đó Thẩm gia xảy ra chuyện, nên ba gia đình cũng dần dần ít qua lại.

Nhưng lễ nghĩa thì vẫn còn.

Đặng Tử Manh không hề phản bác, đi lên tầng thay một bộ váy ngực khoét sâu hình chữ V đi rồi thong dong đi xuống.

Đặng Vũ điên tiết: "Tao không bảo mày đi bán thân, cũng không phải đi tham gia yến tiệc gì cả, Đặng Tử Manh, có phải mày cứ phải chọc tức ba mày đến chết mày mới can tâm không hả?"

"Nếu con có thể làm cho ba tức chết thì ba sớm đã chết rồi." Đặng Tử Manh cãi lại.

Đặng Vũ lại cười hắt ra lạnh lùng: "Tao không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của mày thì không có nghĩa là tao không có quyền và không có khả năng can thiệp!"

"Dù sao thì sau khi mẹ con mất cũng chẳng còn ai thương con nữa, ba mà muốn trừng phạt con thì tùy đấy, nhốt lại hay là quỳ ở từ đường, tùy ba!"

Sắc mặt Đặng Vũ đột nhiên tối sầm lại, cũng không phí lời thêm với Đặng Tử Manh nữa, hằm hằm bước ra ngoài, vừa ra tới cửa liền nhìn thấy một chiếc xe Myabach đỗ ở đó, nhìn qua cửa xe, lờ mờ có thể nhìn thấy người ngồi ở nghế lái có một khuôn mặt anh tú.

"Chú Đặng!" Thẩm Tịch Nam xuống xe, khẽ mở miệng chào.

Đặng Vũ ngạc nhiên: "Tịch Nam?"

"Vừa nãy trên đường gặp chút sự cố, đúng lúc cháu gặp Đặng tiểu thư nên đưa cô ấy về." Thẩm Tịch Nam mở cửa xe ra, chỉ vào hàng ghế phía sau nói: "Cùng đi được chứ ạ?"

Chiếc xe từ từ hướng về phía bệnh viện, Đặng Vũ ngồi phía sau lặng lẽ quan sát Đặng Tử Manh và Thẩm Tịch Nam, thần sắc ông ta hơi sầm xuống.

.............

Khi Bắc Minh Dục rời khỏi tập đoàn, liền nhận được thông báo, lập tức chạy vội tới bệnh viện.

Lương Nặc vừa dỗ cho Tiểu Bắc ngủ, ra khỏi phòng bệnh, cô dựa lưng vào tường mệt mỏi, cả người dường như bị hút cạn sức lực, thở dài.

Bắc Minh Dục từ xa đã nhìn thấy cảnh này, hai tay anh đột nhiên nắm chặt lại thành nắm đấm, hận bản thân mình không có khả năng bảo vệ vợ con.

"Tiểu Bắc thế nào rồi?"

"Thiếu gia?" Lương Nặc ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt quan tâm lo lắng của anh, không chịu được nữa cô ôm chầm lấy anh, nói giọng kiên quyết: "Chúng ta dọn ra ngoài có được không? Em tuyệt đối sẽ không đem Tiểu Bắc giao cho cái tên thú tính Thẩm Cách một lần nữa đâu."

"Được, em nói gì anh cũng đồng ý!"

Bắc Minh Dục qua ô cửa kính của phòng bệnh nhìn vào phía trong, Tiểu Bắc nằm co lại trên giường, ngủ mà cũng như đang sợ hãi.

Lương Nặc ngả vào lòng anh vừa khóc một lúc.

Bắc Minh Dục vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi, chẳng bao lâu, Phúc Bác biết Bắc Minh Dục tới rồi, đến mời anh: "Tam thiếu gia, đại thái thái có lời muốn nói cùng cậu."

Lương Nặc dường như phản ứng có điều kiện, lập tức nói: "Chúng tôi sẽ không giao thằng bé cho các người đâu!"

"Tam thiếu gia, ý cậu thế nào?" Phúc Bác nhìn Bắc Minh Dục.

Vốn dĩ cứ nghĩ anh sẽ có ít nhiều băn khoăn vì kiêng nể bà ta, nhưng không ngờ Bắc Minh Dục còn kiên quyết hơn cả Lương Nặc: "Tôi và mẹ cả không có gì phải nói cả, tôi phải trông con trai tôi, không có thời gian để đi gặp bà ấy."

"Hỗn láo!" một giọng nói lanh lảnh vang lên phía góc hành lang.

"Đại thái thái."

Phúc Bác lập tức quay người lại đi đỡ đại thái thái.

Đại thái thái một tay cầm chiếc gậy trúc từng bước từng bước tiến sát tới chỗ hai người: "Đừng quên mất đây là Âu Thành, Tiểu Bắc là cháu của ta!"

"Nhưng con trai của bà đang ngược đãi cháu của bà!" Lương Nặc gào lên: "Thằng bé vẫn còn nhỏ như thế, trên người không chỗ nào là không bị thương, bà có thể chịu được à?!"

Đại thái thái nheo mày: "Ta đã dạy bảo cho Thẩm Cách một trần rồi, sau này sẽ không để sự việc như vậy xảy ra nữa."

"Dạy bảo? Ai cần cái sự dạy bảo của bà?"

Phúc Bác không nhịn được nổi cáu: "Tam thiếu phu nhân, cô hãy chú ý từ ngữ của mình!"

Bắc Minh Dục không muốn tranh luận thêm nữa với đại thái thái, anh nói thẳng: "Con phải đưa Tiểu Bắc đi, điều kiện là gì tùy ý mẹ cả."

"Nực cười, lúc trước khi ngươi mới tới Âu Thành ta không sợ ngươi, bây giờ ta càng không sợ!" đại thái thái ra lệnh cho Phúc Bác: "Truyền lệnh cho ta, ra khỏi cửa bệnh viện cướp tiểu thiếu gia lại."

Lương Nặc tức tới nỗi hai mắt đỏ ngầu lên: "Bà...."

"Đừng vội!"

Bắc Minh Dục nắm lấy tay cô, tỏ ý cô hãy bình tĩnh, sau đó anh từ từ rút chiếc điện thoại trong túi ra, mở phần ảnh, giơ lên trước mặt đại thái thái, nói: "Thật không trùng hợp, đây là thứ con vừa mới phát hiện ra tối qua, con thấy chắc mẹ cả sẽ vô cùng hứng thú."

CHƯƠNG 419: HẦU HẠ CẢ ĐỜI

Phúc Bác và đại thái thái đều hướng ánh mắt về phía màn hình điện thoại, đột nhiên trợn trừng mắt lên.

"Hóa ra ngươi đã lẻn về công ty để chụp những thứ này?!" đại thái thái tức giận, Phúc Bác càng tỏ ra căm phẫn: "Tam thiếu gia, đại thái thái đối xử với cậu cũng không tới nỗi nào, sao cậu có thể đối xử với bà ấy như thế chứ?"

Bắc Minh Dục lặng lẽ thu điện thoại về: "Sáng mai hãy trả lời cho tôi."

Lương Nặc không biết trong điện thoại của Bắc Minh Dục rốt cuộc là thứ gì, nhưng có thể làm cho đại thái thái và Phúc Bác đều thay đổi sắc mặt như thế, thì chắc là sơ hở của bọn họ rồi.

Cuối cùng thì cô cũng coi như trút được phần nào cơn giận, không cần phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ rằng khi nào đó bọn họ sẽ cướp Tiểu Bắc đưa đi.

Đại thái thái và Phúc Bác nhất thời không nói gì.

Đúng lúc đó, Thẩm Tịch Nam đưa Đặng Vũ, Đặng Tử Manh tới, Bắc Minh Dục và Lương Nặc đứng quay lưng lại với bọn họ, bỗng nhiên dãy hành lang bệnh viện trở nên chật hẹp.

"Chị dâu, lâu quá không gặp!" Đặng Vũ giả vờ như không để ý tới không khí căng thẳng giữa hai bên, nói với vẻ áy náy: "Con bé nó tùy tiện làm bừa, em đưa nó tới đây để xin lỗi chị."

Đại thái thái vẫn còn nhớ chuyện bị Đặng Tử Manh làm cho tức mà ngất cả đi, nghiến răng nói: "Lời xin lỗi của Đặng tiểu thư, một bà già như tôi nhận không nổi?"

Lương Nặc vẫn luôn đứng phía sau Bắc Minh Dục, nghe thấy vậy chỉ khẽ ló đầu liếc nhìn, cô giật mình.

Đây chẳng phải là Đặng tiên sinh mà mấy hôm trước đã cứu cô à?

"Còn không mau lại đây xin lỗi đại thái thái đi? Là em không biết cách dạy con, hi vọng chị dâu nể tình hai nhà trước đây mà đừng so đo tính toán với nó."

"Anh chú đã chết bao nhiêu năm nay rồi, tình nghĩa hai nhà chúng ta có còn cũng chẳng nhiều nữa!"

Đặng Tử Manh nhìn không chịu được cái thái độ độc đoán của đại thái thái, đang định mở miệng, Đặng Vũ đột nhiên nghiến răng giáng cho cô ta một cái tát, vừa nhanh vừa đau.

Tiếng "Bốp" vang lên, tiếng kêu to tới mức dường như át hết mọi thứ tiếng khác ở hành lang.

Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

Thẩm Tịch Nam nhìn khuôn mặt đỏ tấy lên của Đặng Tử Manh, ánh mắt trùng xuống.

"Chị dâu, anh cả lúc vẫn còn đối xử với em không tới nỗi nào, em có được ngày hôm nay cũng là nhờ một tay anh ấy dạy bảo dìu dắt, tuy là anh cả đã ra đi bao nhiêu năm nay rồi, nhưng em vẫn luôn nhớ tới ân đức của anh ấy!" Đặng Vũ nói giọng khiêm nhường từ tốn, giữ đúng mực của một người em: "Lần này chị đã có ý để tam thiếu gia thu nhận nó cũng coi như là đã cất nhắc nó rồi, bây giờ người em giao cho chị, chị muốn xử lý thế nào thì xử lý."

Đặng Tử Manh ôm lấy mặt, cười lạnh lùng: "Đây mới là mục đích của ba đúngk hông? Con dâm đãng, đĩ thõa làm mất mặt ba, sớm ba đã muốn tống con ra khỏi nhà rồi có đúng không? Ngày xưa mẹ con đúng là mù mắt thì mới gả cho ba, khổ thân cho bà ấy chết mà không nhắm mắt."

"Mày nói linh tinh cái gì thế hả?" Đặng Vũ phẫn nộ.

"Có phải nói linh tinh hay không, trong lòng ba rõ hơn ai hết!"

Nói xong Đặng Tử Manh đang định quay đầu bỏ chạy, Đặng Vũ liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ giữ cô ta lại, Đặng Vũ nói: "Chưa đợi đại thái thái nói xong, thì đâu mày cũng không được phép đi."

Lương Nặc trong lòng thấy hết sức kinh ngạc, nói gì thì nói, Đặng Tử Manh cũng có công trong việc cứu Tiểu Bắc, hơn nữa lại trừng trị đại thiếu gia cũng coi như báo thù cho Tiểu Bắc.

Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định bước ra từ phía sau lưng Bắc Minh Dục, nói: "Đặng tiên sinh, Đặng tiểu thư vì giúp cháu tìm con trai nên mới để xảy ra chuyện thế này, xin tiên sinh...."

"Sao cháu lại ở đây?" Hai mắt Đặng Vũ sáng lên, giống như lúc này mới nhìn thấy cô, sau đó nói với vẻ ngạc nhiên: "Con trai? Cháu đã có con trai rồi?"

Ông ta cho người điều tra chủ yếu là xem Lương Nặc có phải con gái ông ta hay không, và muốn thử xem liệu có tìm được Tôn Noãn, nhưng lại không chú ý tới mối quan hệ của cô và Thẩm gia.

Qua sự việc biến thái của Đỗ Minh Hàn, Bắc Minh Dục đối với Đặng Vũ kính trọng nhưng vẫn có sự đề phòng: "Chú Đặng, Tiểu Bắc nhờ có Đặng tiểu thư mà được cứu, xin chú hãy nương tay với cô ấy."

"Hai người....ở bên nhau à?"

Dây cung căng trong đầu Đặng Vũ đột nhiên đứt phựt.

Đại thái thái còn muốn Bắc Minh Dục lấy Đặng Tử Manh, thế chẳng phải là hai chị em.....

Không được!

Tuyệt đối không được!

Bắc Minh Dục đặt tay lên vai Lương Nặc, tuyên bố chủ quyền: "Chúng cháu đã kết hôn 5 năm rồi, nếu sau này ở Âu Thành mà có tổ chức hôn lễ báo hỉ lần nữa, nhất định sẽ mời chú Đặng."

Đặng Vũ khẽ thở dài rồi lẩm bẩm: "Là ta đã sai quá nhiều rồi."

"Chú nói gì ạ?" Lương Nặc nghe không rõ, hỏi lại.

Đặng Vũ không có ý định nhận lại Lương Nặc, lắc lắc đầu: "Không có gì, ta nói ta còn không nhìn ra được tấm lòng Bồ tát còn cứu được cả người khác của đứa con gái này."

Đại thái thái nhìn trên miệng Đặng Tử Manh còn dính cả máu, coi như cũng được trút giận, nhưng vẫn không hài lòng: "Thẩm Cách bây giờ vẫn còn nằm trong phòng bệnh, rốt cuộc sau này có còn là một người đàn ông bình thường được không thì vẫn chưa biết."

Đặng Vũ nhìn Lương Nặc và Bắc Minh Dục với ánh mắt sâu sắc, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, lấy lại bình tĩnh,nói: "Đại thiêu gia năm nay 36 tuổi, hơn nữa cũng chưa kết hôn đúng không ạ?"

"Ý của chú là?"

"Để cho chúng nó kết hôn đi, không kể sau này đại thiếu gia có còn là người đàn ông bình thường hay không, con bé nó đã gây ra chuyện như vậy thì hậu quả đương nhiên nó phải hứng chịu, kể từ ngày hôm nay, có chính là người của Thẩm gia!"

Đôi môi đỏ của Đặng Tử Manh nhếch cười nhạo báng: "Con nói đúng rồi có đúng không? Rõ ràng là ba muốn đuổi con ra khỏi Đặng gia! Đáng tiếc, danh tiết của con thì mất rồi, Thẩm gia bọn họ cưới con về chính là cưới về một quả bom hẹn giờ, Thẩm Cách thì xác định không còn là đàn ông nữa rồi, thế thì con sẽ đi ngoại tình, cắm vào đầu anh ta hàng trăm ngàn cái sừng, để cho Thẩm gia trở thành cái thùng nhận lấy mọi lời chê bai của người đời, để xem ai sợ ai?"

"Mày...."

Đặng Vũ phẫn nộ lên tới đỉnh điểm rồi, lập tức giơ tay lên định tát cho cô ta thêm một cái nữa.

Đặng Tử Manh nhắm mắt lại đón nhận lấy cái tát cay đắng đó, nhưng mấy giây sau, cái tát không rơi xuống mặt cô ta, cô ta từ từ mở mắt ra, bèn nhìn thấy Thẩm Tịch Nam đang nắm lấy cổ tay của Đặng Vũ.

"Chú Đặng, đây là bệnh viện, chú đừng làm lớn chuyện."

Thẩm Tịch Nam lấy việc này để nhắc nhở mọi người đây là nơi công cộng, điều này đã làm mọi người đơ ra, dường như bừng tỉnh và tiếp nhận lời nhắc nhở đó. Đại thái thái dường như là người lo sợ nhất, lập tức ra lệnh cho Phúc Bác đem xóa hết video quay được từ camera của bệnh viện, bà ta sợ sự việc truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng.

Đặng Vũ thở dài, chỉ hỏi đại thái thái: "Đại thái thái, gả cho tam thiếu gia cũng là gả, mà gả cho đại thiếu gia cũng là gả, chị đồng ý hay không đồng ý?"

Đại thái thái nheo mày: "Không được, Thẩm Cách tuyệt đối sẽ không cưới nó, chính nó đã hại Thẩm Cách nằm trên giường bệnh sống không bằng chết, nếu cứ bắt con bé lấy thân đền tội thì hãy để cho nó không danh không phận, cả đời hầu hạ Thẩm Cách."

Lương Nặc hận đại thái thái tới chết.

"Dựa vào cái gì mà bắt Đặng tiểu thư đền tội? nếu không phải Thẩm Cách háo sắc thì làm gì có chuyện bị ngã rồi bị thường? Tất cả đều là ý trời, đáng đời anh ta!"

Bắc Minh Dục cũng vẫn nhớ tới ơn của Đặng Tử Manh: "Mẹ cả, mẹ nên nghĩ cho kỹ, anh cả sau khi tỉnh dậy nhất định sẽ không muốn nhìn thấy Đặng tiểu thư, lẽ nào mẹ còn muốn sự tình ầm ĩ hơn nữa?"

Thẩm Tịch Nam hiếm khi mới đứng trước mặt bà ta làm trái ý bà ta: "Mẹ cả, làm như vậy có phần hơi quá đáng."

Dường như tất cả mọi người đang phản đối lại bà ta, đại thái thái sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi hơn: "Vậy thì mỗi bên lùi một bước, tôi muốn nó chăm sóc Thẩm Cách tới khi khỏe lại!"

Đặng Tử Manh còn chưa kịp nói gì thì Đặng Vũ liền trả lời: "Được!"

Khi mà dường như đã được lắng xuống, Đặng Tử Manh tự biết là mình chẳng còn con đường nào khác, mới huýt còi một tiếng, giả bộ với bộ dạng chẳng quan tâm tới yêu cầu của bà ta: "Chăm sóc anh ta tới khi khỏe lại đúng không? Lẽ nào các người không sợ đến một bên còn lại kia của anh ta tôi cũng làm cho tàn luôn à?"

( http://www.rosenovel.com cập nhật nhanh hơn, sớm hơn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro