CHƯƠNG 414-416
CHƯƠNG 414: ĐÓ LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA TÔI
Đặng Tử Manh với tay ra lấy một quả nho cho vào miệng, khẽ cười: "Từ góc độ này mình nhìn thì cũng ăn hình phết đấy!"
Bắc Minh Dục hai tay nắm chặt: "An hình thì cũng là người đàn ông của tôi, không liên quan gì tới cô."
"Đàn ông thì như nhau hết thôi, đợi đấy rồi xem."
Buổi chiều, ánh sáng rực rỡ.
Đặng Tử Manh nằm trên chiếc ghế dài cạnh hồ bơi phơi nắng, Lương Nặc cũng ở bên cạnh đợi Bắc Minh Dục về.
Người làm mang tới hai cốc nước hoa quả, Đặng Tử Manh đưa một cốc cho Lương Nặc: "Lo lắng cái gì, tam thiếu gia cũng có chết đâu."
Lương Nặc lạnh lùng lườm cô ta: "Chẳng phải cô rất thích thiếu gia à? anh ấy bây giờ đang ở trong tình cảnh khó khăn như thế, chẳng lẽ cô không một chút lo lắng?"
"Những người đàn ông đẹp trai tôi đều thích, bao gồm cả con trai cô, bé tí mà đã đáng yêu thế, nói không chừng mười mấy năm sau tôi còn ngủ cả với nó nữa ấy chứ!"
Lương Nặc tức giận nắm chặt lấy chiếc cốc, nhịn không hất cả cốc nước vào mặt cô ta, Lương Nặc nghiến răng nói: "Cô quả là không biết xấu hổ."
Đặng Tử Manh không thèm quan tâm tới Lương Nặc, chỉ chú ý kéo cổ áo mình ra, để lộ ra chiếc áo con màu đen bên trong, Lương Nặc đang không hiểu cô ta định làm gì, liền nhìn thấy cô ta đứng lên, ghé sát vào người mình.
"Cô muốn làm cái gì?" Lương Nặc hoài nghi.
"A...." Đặng Tử Manh đột nhiên kêu thét lên, sau đó cả người cô ta như quên mình ngả xuống nước, Lương Nặc đơ người ra, tiếp sau đó Đặng Tử Manh liền vùng vẫy dưới nước miệng vẫn kêu: "Cứu mạng, người đâu cứu mạng...."
Lương Nặc đứng ngây người ra đó, còn chưa kịp phản ứng gì.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" tiếng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ phía không xa, Lương Nặc nhìn rõ Bắc Minh Dục đi tới, đột nhiên cô mới bừng tỉnh, chỉ tay vào Đặng Tử Manh nói nghiêm túc: "Không liên quan gì tới em cả, là cô ta tự mình nhảy xuống, không phải do em đẩy....."
"Cứu mạng, tam thiếu gia, em không biết bơi....a...."
Đặng Tử Manh ở dưới nước lúc chìm lúc nổi.
Lương Nặc sợ xảy ra chuyện, cũng sợ sẽ bị đại thái thái trách phạt, hỏi: "Có cần kéo cô ta lên trước không?"
Bắc Minh Dục liếc ánh mắt nhìn xuống dưới nước, đợi một lát, đột nhiên thở hắt ra lạnh lùng rồi nói: "Đặng tiểu thư, thủ đoạn lần này của cô có phần hơi thất bại một chút rồi?"
Nghe thấy vậy, Đặng Tử Manh liền dừng lại không vùng vẫy nữa.
Nổi trên mặt nước, cô ta nhìn Bắc Minh Dục: "Nói thế là thế nào?"
"Nước hồ bơi nông như thế, căn bản không ngập được cô, hơn nữa Đặng tiểu thư cô khi còn học cấp ba còn giành giải quán quân môn bơi lội, cô nói cô không biết bơi, có mà lừa quỷ?"
Đặng Tử Manh cười nụ cười bạc bẽo.
"Tam thiếu gia, hóa ra anh còn cho người điều tra về em?" cô ta cười càng lúc càng rõ, nhướn nhướn đôi lông mày, bơi thẳng vào bờ.
Vừa lên đến bờ cô ta liền cởi chiếc áo choàng bên ngoài ra vứt vào một bên, để lộ cơ thể trắng nõn, vòng eo con kiến và đôi chân dài miên man.
Một ngón tay cô ta giơ lên hình móc câu hướng về phía Bắc Minh Dục, còn cố ý nói: "Anh cho người điều tra những gì về em? tuổi tác, chiều cao hay là cân nặng? Hoặc cũng có thể là....." cô ta cố ý nghừng lại, rồi nhón chân ghé sát vào tai Bắc Minh Dục, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, cười điệu cười hồ li nói: "Số đo ba vòng đã điều tra được chưa?"
Lương Nặc nhìn thấy vậy liền tức giận: "Cô tránh ra."
Đặng Tử Manh cười lạnh lùng: "Tam thiếu phu nhân đừng có nóng chứ! tôi chỉ nói có vài câu sự thật mà thôi!"
"Số đo ba vòng của cô còn cần điều tra à?" Bắc Minh Dục kịp thời kéo lấy Lương Nặc, ánh mắt hướng về phía ngực của Đặng Tử Manh, anh nói: "Dùng mắt nhìn là biết rồi!"
Đặng Tử Manh đắc ý còn lấy hai tay nâng ngực lên: "Có phải hơn rất nhiều người phụ nữ mặt vàng kệch đứng bên cạnh anh kia?"
"Cô...."
Lương Nặc tức điên lên, Bắc Minh Dục lại giữ cô lại: "Đúng là hơn rất nhiều, nhiều tới mức không thể so sánh được."
Lương Nặc tới lúc này thì tức lây sang cả Bắc Minh Dục, Đặng Tử Manh ném cho cô cái nhìn tự mãn.
Bắc Minh Dục lại lạnh lùng nói một câu nhạo báng: "Người và bò sữa thì có gì mà phải so sánh chứ? đi thôi, Tiểu Bắc tan học rồi, chúng ta cùng đưa nó đi ăn tối."
Nói xong, Bắc Minh Dục kéo tay Lương Nặc rời khỏi hồ bơi, Đặng Tử Manh vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, cô ta định cầm cốc nước hoa quả lên để hất vào họ nhưng khi cầm lên mới phát hiện đó chỉ còn là chiếc cốc không, lại tức giận ném chiếc cốc xuống hồ bơi.
Sau đó ngồi xuống ghế thở phì phò.
Không lâu sau đó, một cốc nước hoa quả đưa ra trước mặt Đặng Tử Manh, cô ta ngẩng đầu lên nhìn: "Anh đến để cười vào mặt tôi đấy à?"
Thẩm Tịch Nam nhìn cô ta không nhận lấy cốc nước, liền đặt xuống bàn, cười lạnh lùng: "Người ta ân ái như thế? Cô tới phá đám cái nỗi gì?"
"Tôi nhìn không chịu được cảnh người ta ân ái, không được à?" Đặng Tử Manh vẫn hậm hực nói, lại cầm lấy cốc nước hoa quả uống một hơi là hết, lại quay ra nhìn Thẩm Tịch Nam chằm chằm: "Đừng nói anh không ghen tỵ, ngưỡng mộ bọn họ! anh ở Thẩm gia là không được chiều nhất, sinh tồn khó khăn nhất, năm xưa nếu không phải tôi nói với đại thái thái rằng tôi xem trọng anh, nói không chừng anh đã bị mụ yêu quái đó hại chết rồi!"
"Không cần cô nhắc tôi là đã được tiếp tục cuộc sống như thế nào!"
Đôi lông mi của Đặng Tử Manh chớp chớp, đột nhiên tự cười chế giễu: "Cũng đúng, tôi cũng chẳng tốt hơn anh là bao, người Âu Thành đều chửi tôi là đồ rẻ tiền, dâm đãng."
Nói xong, cô ta đột nhiên kéo tay Thẩm Tịch Nam đi ra ngoài: "Đi uống rượu với tôi."
"Chẳng phải là sau Scaldan thì phải giải quyết hậu quả à? tôi sẽ đi tìm đến những cơ quan truyền thông là công ty con của Đặng gia, muốn đưa tin thế nào thì đều do cô định đoạt."
Đặng gia là gia đình danh tiếng và quyền thế thứ hai ở Âu Thành, chỉ đứng sau Thẩm gia.
Dựa và bất động sản và phát tài, đa số các lĩnh vực kinh doanh đều có sự khác biệt đối với Thẩm gia, vì vậy sự tranh giành về lợi ích là không nhiều.
Đặng Vũ cả đời vinh quang hiển hách, có một điều thất bại duy nhất đó là nằm ở đứa con gái đáng khinh bỉ bày. Đồng tử mắt Thẩm Tịch Nam trầm xuống, cuối cùng cũng vẫn cùng cô ta ra ngoài.
.............
Ngày hôm sau khi tờ mờ sáng, đại thái thái dặn Phúc Bác đem tất cả các báo mua mỗi loại một tờ.
Đại thái thái sớm đã mua chuộc một số bộ phận truyền thông, sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người Bắc Minh Dục, ai biết được, những điều được viết trên báo và những gì bà ta nghĩ lại hoàn toàn ngược lại.
"Sao lại như thế này?"
Bà ta tức giận vứt báo xuống đất, Lương Nặc lén nhìn xuống đất, mấy tờ báo ở trang bìa đều nói về sự việc này.
【Tin xấu của Thẩm đại thiếu gia bị bại lộ, không ngờ đẩy con trai thứ ba ra nhận tội thay】
【Đại thiếu gia của Thẩm gia bị nghi ngờ hút thuốc phiện.】
【Nội chiến Thẩm gia ngày càng sâu sắc, tiểu thiếu gia bị ngược đãi.】
Các tiêu đề được in màu mè, đa dạng, đa số đều phủ định việc Bắc Minh Dục trong cuộc họp báo thừa nhận tất cả, ngược lại ngầm ám chỉ đại thiếu gia ép anh phải đứng ra nhận tội thay.
Điều quan trọng và then chốt nhất đó là trên mạng có một tài khoản ảo đã đăng một bài, chia thành từng khúc nhỏ chỉ rõ trong nhiều năm nay Thẩm gia trong lĩnh vực kinh doanh có tồn tại một số vấn đề và những cái được gọi là thông tin nội bộ.
Kết hợp với tin đồn xấu xảu Thẩm Cách, cuối cùng kết luận chỉ thẳng ra giá cổ phiếu chắc chắn sẽ rớt, làm cho các nhà đầu từ lập tức từ bỏ cổ phiếu của tập đoàn Thẩm gia.
"Khốn nạn! Đều viết những thứ linh tinh gì thế này?"
Lúc này, tin tức của Thẩm Tịch Nam lại truyền về: "Mẹ cả, sáng nay sau khi thị trường cổ phiếu mở cửa, giá cổ phiếu của tập đoàn tụt dốc không phanh, lại còn các cuộc điện thoại của các cổ đông liên tiếp gọi đến yêu cầu đại thiếu gia cho bọn họ một lời giải thích."
Đại thái thái sững người, đột nhiên như ý thức được điều gì, bà ta hằm hằm nhìn Bắc Minh Dục, trong lòng đã có quyết sách.
"Lập tức triệu tập hội nghị cổ đông, Tịch Nam, ta sẽ đưa ra đề nghị bãi miễn chức tổng giám đốc của đại thiếu gia, người thay thế sẽ là con, con đừng làm ta thất vọng đấy!"
Thẩm Tịch Nam với bộ dạng hoảng hốt, sợ hãi: "Sự việc này cũng không phải là không có cách đảo ngược."
"Không cần nữa!" đại thái thái ý chí kiên định, cười lạnh lùng: "Nếu đã có người muốn dùng kế liên hoàn, ta cũng phải cắn câu kết hợp với hắn mới hay chứ, con nói có đúng không, tam thiếu gia?"
Bắc Minh Dục cười như không cười: "Mẹ cả đang nói gì vậy ạ? Sao con nghe một câu mà cũng không hiểu?"
CHƯƠNG 415: TIỂU BẮC BỊ NGƯỢC ĐÃI
Lương Nặc hôm đó không đi tham gia hội nghị cổ đông nhưng kết quả cuối cùng cô cũng biết.
Thẩm Cách bị kéo xuống khỏi vị trí tổng giám đốc và Thẩm Tịch Nam lên thay thế.
Tình thế của Bắc Minh Dục vẫn không được tốt lắm, đại thái thái cũng đã nghi ngờ và chắc sẽ không tha cho anh, nhưng Lương Nặc tin anh nhất định đã có kế sách.
Buổi tối, Bắc Minh Dục liền nói với Lương Nặc: "Cổ phiếu của tập đoàn đang giảm mạnh, em bảo Anna nghĩ cách nhúng tay vào mua xem thế nào."
Lương Nặc gật đầu: "Trong tay em vẫn còn 10 tỷ, số tiền này chắc là có thể thu mua được không ít cổ phiếu."
Bắc Minh Dục nắm lấy tay cô, nói nghiêm túc: "Số tiền đó em cứ giữ lấy, tiền mua cổ phiếu anh sẽ bảo thư ký Tôn chuyển cho em theo một con đường khác."
"Không cần đâu." Lương Nặc dựa người vào lòng anh, hai tay vòng qua eo anh: "Vốn dĩ số tiền đó là anh cho em mà, bây giờ em dùng nó để giúp việc cho anh cũng là điều đương nhiên."
Tiếng vòi nước trong phòng chảy cả đêm hòa cùng tiếng hai người nói chuyện.
Trang mạng chủ và diễn đàn của tập đoàn lại gặp phải sự đả kích trên diện rộng của một kẻ giấu mặt, không ít những tài liệu bí mật đều bị tung lên mạng, đại thái thái báo cảnh sát yêu cầu trừng trị nghiêm khắc kẻ xâm hại giấu mặt kia, nhưng kẻ đó có kĩ thuật cao tay, không thể lần ra kẻ đó là kẻ nào.
Chỉ để lại một chữ ký, điều đó được coi là một sự khiêu khích.
Những cổ đông nhỏ vốn dĩ vẫn đang quan sát tình hình nhưng càng ngày càng mất niềm tin vào tập đoàn, họ cũng không tiếp tục giữ số cổ phiếu trong tay nữa..... Lương Nặc sợ động tĩnh lớn quá sẽ bị người khác phát hiện nên bảo Anna dùng những tài khoản khác nhau để từ từ mua vào số cổ phiếu.
.................
Lương Nặc đã hẹn buổi chiều sẽ đón Tiểu Bắc cùng ăn cơm.
"Xin lỗi tam thiếu phu nhân, đại thiếu gia đã đưa tiểu thiếu gia đi trước rồi!" người làm nói cung kính.
Trong lòng Lương Nặc trầm xuống: "Đại thiếu gia từ trước tới nay có quan tâm tới tiểu thiếu gia bao giờ đâu, hôm nay sao lại đột nhiên thay đổi thế?"
Người làm lắc đầu: "Cái này tôi cũng không biết ạ!"
"Anh ta đón đi bao lâu rồi?"
"Nửa tiếng trước."
Ngay lúc đó Lương Nặc đi tìm Thẩm Cách để muốn đón Tiểu Bắc đi, nhưng khi tới phòng Thẩm Cách, nhìn thấy anh ta uống rượu say mèm đang nằm trên giường, mùi rượu nồng nặc.
Trong phòng lại không có một ai nữa.
Lương Nặc đột nhiên trợn mắt, không chịu bỏ cuộc, vẫn chạy quanh căn phòng tìm một lượt, khi chắc chắn không thấy Tiểu Bắc đâu cô mới chạy lại bên cạnh giường, lớn tiếng gọi: "Anh cả, Tiểu Bắc đâu? Người làm nói Tiểu Bắc bị anh đưa đi rồi?"
"Ai....ai đưa đi rồi....."
Thẩm Cách uống tới nỗi say không còn biết gì nữa, đôi mắt lờ đờ của anh ta nhìn Lương Nặc. Lại nhắm mắt thở phì phò ngủ.
Lương Nặc kéo Thẩm Cách dậy: "Tiểu Bắc ở đâu?"
Thẩm Cách cả người đều mềm nhũn ra, tranh thủ cơ hội nằm lên người Lương Nặc, còn vô tình hay cố ý đưa tay lên sờ vào ngực cô, sắc mặt cô đột nhiên sầm lại, hất anh ta nằm ra giường.
Đi đến chiếc bàn trên đầu giường rót một cốc nước rồi hất thẳng vào mặt anh ta.
"Kẻ nào?!"
Thẩm Cách đột nhiên tỉnh lại, nhìn lên đầu giường thấy Lương Nặc đang đứng đó, anh ta vô cùng ngạc nhiên, ngay sau đó tức giận đứng lên: "Cô làm cái mẹ gì đấy hả? muốn chết có phải không?"
"Con trai tôi đâu? Tiểu Bắc ở đâu?"
"Cô đang nói đến cái đồ khốn kiếp đấy hả? cô hỏi tôi thì tôi hỏi ai, chưa từng gặp."
"Không thể nào, người làm nói rõ ràng là anh đưa nó đi rồi!"
Thẩm Cách thở hắt ra một tiếng lạnh lùng: "Những người làm đó cả ngày thấy cô và nó ở cùng nhau, người ngoài đều nói nó là con trai cô, vậy điều đó có nghĩa là tôi với cô có gì với nhau không? Đồ thần kinh! Mau cút đi, lão tử phải đi ngủ rồi!"
"Rốt cuộc anh giấu Tiểu Bắc ở đâu rồi hả?"
Thẩm Cách đột nhiên cao giọng nói: "Cô mà không cút đi, lão tử coi như cô muốn ở lại để lên giường với tôi đấy!" nói rồi, hắn thè lưỡi ra liếm môi vẻ thèm khát, hai tay xoa vào nhau, hai mắt nheo lại: "Mẹ không cho phép tôi ra ngoài tìm gái, vui vẻ với cô cũng không tới nỗi nào."
Lương Nặc giữ chặt lấy cổ áo, đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, chắc chắn rằng không có Tiểu Bắc, cô quay đầu chạy thẳng ra ngoài.
....................
Thẩm Cách nhìn theo bóng Lương Nặc biến mất dần, khuôn mặt hắn đột nhiên trở nên xấu xa độc ác, hắn nhanh chóng đi tới cửa chiếc tủ quần áo đã được khóa ở phòng thay đồ.
Rút chìa khóa ra mở cửa tủ, Tiểu Bắc đang nằm yên lặng ở trong đó, hình như đã ngủ rồi.
Hắn ta kéo Tiểu Bắc ra, thuận tay cầm lấy một chiếc móc áo bên cạnh, dùng lực quật vào người Tiểu Bắc: "Muốn làm con trai tao á? Mày có xứng không hả? mày là cái thá gì chứ? ba mày còn hại tao, làm tao bị dính vào tin đồn xấu xa, lại còn bị mất chức tổng giám đốc, tao đánh chết mày!"
Tiểu Bắc đột nhiên tỉnh lại, khuôn mặt không nét biểu cảm nhìn Thẩm Cách.
Chiếc móc áo được giáng liên tiếp xuống người Tiểu Bắc, cái sau lại mạnh hơn cái trước.
Nhưng cậu bé trước sau vẫn nghiến răng không kêu lên tiếng nào, trong ánh mắt là sự kiên quyết, bướng bỉnh.
.................
Lương Nặc chạy khắp Thẩm viên tìm hết một lượt nhưng cũng không nhìn thấy Tiểu Bắc, lòng cô nóng như lửa đốt, cô lập tức gọi điện thoại cho Bắc Minh Dục, nhưng đầu dây bên kia báo là đã tắt máy.
Lúc này cô mới nhớ ra, danh tiếng của tập đoàn bị tổn hại, lúc này vô cùng cần một tin tức tốt để cứu cánh, vài vậy đại thái thái và Thẩm Tịch Nam đã đưa Bắc Minh Dục cùng đi họp về việc hợp tác để triển khai một hạng mục mới.
Đặng Tử Manh tay cầm một cốc chà sữa, mồm ngậm ống hút đi tới, nhìn thấy Lương Nặc đang lo lắng, liền hỏi một câu: "Tam thiếu gia gãy tay hay bị chặt mấy chân rồi à? mà cô lo lắng tới mức ấy?"
"Cô có nhìn thấy Tiểu Bắc đâu không?" Lương Nặc sốt sắng hỏi, không quan tâm tới những mâu thuẫn trước đây với Đặng Tử Manh.
Đặng Tử Manh nheo mày: "Nói xem nào, xảy ra chuyện gì rồi?"
"Buổi chiều giống như mọi ngày tôi đi đón Tiểu Bắc cùng đi ăn cơm tối, thế nhưng hôm nay được người làm cho biết là đại thiếu gia đã đón nó đi rồi...."
Lương Nặc nói như sắp khóc kể lại sự tình cho Đặng Tử Manh nghe.
Đặng Tử Manh nheo mày, đột nhiên kéo tay Lương Nặc đi tới phòng của Thẩm Cách: "Chắc chắn là vẫn ở chỗ của Thẩm Cách, cô muốn biết thì phải tới đó chứ!"
"Thế nhưng tôi tới và tìm hết rồi, ở đó không thấy."
""Tìm rồi thì tìm lại lần nữa!
Vài phút sau, hai người đi tới trước cửa phòng Thẩm Cách, cửa phòng đã bị khóa, vặn thế nào cũng không mở ra được, Đặng Tử Manh tìm người làm tới nói: "Mở cửa ra cho tôi."
Người làm với khuôn mặt khó xử: "Đặng tiểu thư, cái này...."
"Cái gì mà cái?" Đặng Tử Manh giơ tay giáng cho người làm một cái tát, vênh mặt lên nói giọng dọa nạt: "Nói thêm một từ không với tôi xem nào, lập tức cút khỏi Thẩm gia, xem xem đại thái thái sẽ vì các người mà chống đối lại ta không?"
Người làm chỉ có thể miễn cưỡng mở cửa ra.
Thẩm Cách đang lăn ra ngủ trên giường ngáy khò khò, trong tay vẫn còn đang nắm chặt một chiếc ngoắc áo, Lương Nặc chạy khắp nơi đi tìm, khẽ gọi: "Tiểu Bắc....con có ở đây không? Có thì lên tiếng đi...Tiểu Bắc...."
Đặng Tử Manh ánh mắt sắc như dao, gọi người làm vào: "Đi tìm xem Tiểu thiếu gia ở đâu?"
"Cô...cô ơi!" trong phòng thay đồ đột nhiên truyền ra tiếng nói yếu ớt, hai mắt Lương Nặc sáng lên, lập tức chạy vào trong đó, chiếc tủ quần áo áo bị khóa đã thu hút sự chú ý của Lương Nặc.
Cô bảo người làm mở cửa ra, ánh sáng chiếu vào chiếc tủ tối om như mực, giây phút Lương Nặc mở cửa tủ ra, Tiểu Bắc đột nhiên ôm chầm lấy cô, bám chắc lấy vạt áo cô.
"Cô....cô....cô ơi....."
"Tiểu Bắc, vết thương trên người con?"Lương Nặc trợn trừng mắt nhìn những vết thâm tím trên cổ vào trên tay Tiểu Bắc: "Có phải Thẩm Cách đánh con không? Sao hắn ta lại nhấn tâm như vậy chứ?"
Cơ thể Tiểu Bắc vẫn đang run lên, Lương Nặc ôm cậu vào lòng chặt hơn: "Là do cô không sớm đến đón cón, là lỗi của cô, Tiểu Bắc con yên tâm, sau này cô tuyệt đối sẽ không để bất kì ai làm hại con nữa."
Đây là con trai của cô, đứa con trai đã bị thất lạc bốn năm trời!
Đặng Tử Manh bình thường thì không mấy thiện cảm với Tiểu Bắc, nhưng lúc này nhìn thấy trên người cậu bé toàn là vết thương ôm lấy Lương Nặc, trong tim cô ta đột nhiên có một chỗ nào đó dường như bị cảm động rồi, ý nghĩ thương xót cho cậu bé chợt lóe qua.
CHƯƠNG 416: ĐÒI LẠI CON TRAI
Khi Lương Nặc bế Tiểu Bắc ra khỏi phòng thay đồ, Thẩm Cách vẫn đang ngủ rất say.
Hình như hắn ta còn đang mơ thì phải, miệng đều chu hết cả ra.
Đặng Tử Manh xoa xoa đầu Tiểu Bắc, trên đó còn có hai cái xoáy, cô ta đầu cũng có hao xoáy, cô ta thấy thương cho cậu bé, rút từ trong túi ra một chiếc kẹo: "Chị cho em kẹo nhé! Ngậm kẹo ngọt trong mồm thì sẽ quên đi hết đắng cay."
Tiểu Bắc do dự một lát, sau đó quay đầu áp mặt vào ngực Lương Nặc.
Lương Nặc đối với Đặng Tử Manh không còn cảnh giác, phòng bị nhiều như trước nữa, áy náy rồi lại lo lắng nói: "Tiểu Bắc sợ, Tôi đưa nó tới bệnh viện trước đã, có việc gì thì lúc sau về nói."
"Tùy cô!" Đặng Tử Manh khẽ cười lạnh lùng: "Dù sao thì cũng không liên quan gì với tôi!"
Lương Nặc ôm Tiểu Bắc chạy nhanh ra khỏi cửa, chỉ sợ Tiểu Bắc trên người vẫn còn một số vết thương nhìn không thấy, trước khi đi, cô còn quay đầu liếc nhìn kẻ đang nằm trên giường ngáy khò khò kia, đột nhiên cô cảm thấy thù hận con người đó.
Đặng Tử Manh cho người gọi Thẩm Cách dậy, Thẩm Cách mơ mơ màng màng nhìn thấy rất nhiều người.
"Ai cho phép các ngươi vào phòng tôi? Cút hết ra ngoài cho tôi!"
Những người làm liếc mắt nhìn nhau, Đặng Tử Manh đặt mình ngồi vào lòng hắn ta, ưỡn ẹo người nói điệu đà, bàn tay cô ta quấn quanh cổ Thẩm Cách, khẽ dùng miệng thổi thổi vào tóc hắn: "Đại thiếu gia, lẽ nào anh quên mất việc tới tìm em để hàn huyên tâm sự, nói chuyện trên trời dưới đất ngắm sao đêm à?"
"Ngắm...ngắm sao đêm?" Thẩm Cách vẫn còn say, nói giọng lè nhè, ôm cô ta vào lòng, hơi thở có phần không ổn định: "Ừm, ngắm sao đêm."
"Các người ra ngoài trước đi!" Đặng Tử Manh hất tay ra lệnh cho người làm.
Người làm liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng rời đi, Thẩm Cách thấy bọn họ đi rồi, bàn tay đang ôm lấy Đặng Tử Manh liền không còn ngoan ngoãn nữa.
Ánh mắt Đặng Tử Manh đong đưa, môi cô ta khẽ nhếch cười....
"A...." chẳng được bao lâu, tiếng kêu thảm thiết của Thẩm Cách vang lên truyền khắp Thẩm Viên, người làm ai cũng giật mình ngẩng đầu lên lắng nghe, tò mò lại có chút sợ hãi đoán xem không biết đã xảy ra chuyện gì.
...............
Đại thái thái nói là cùng với Thẩm Tịch Nam và Bắc Minh Dục đi bàn chuyện hợp tác nhưng trên thực tế thì Bắc Minh Dục bị bài trừ ra ngoài, ngồi không trong phòng họp mà không có tài liệu gì.
Anh cũng chẳng quan tâm, coi như ngồi nghe chơi vậy.
Hạng mục lần này chủ yếu là nhằm vào khu nghỉ dưỡng cao cấp, nhưng đây là lần đầu tiên tập đoàn tham gia vào lĩnh vực này, hơn nữa việc xây dựng khu nghỉ dưỡng cao cấp cần đến lượng vốn lớn, vì vậy phải tìm một nhà xây dựng có kinh nghiệm, hơn nữa tài chính phải dồi dào.
Nếu không một khi gặp vấn đề về tài chính, không những không thể khôi phục được lòng tin của cổ đông, thêm nữa là tình hình càng trở nên tồi tệ hơn.
Lần này đại thái thái tìm đến một tập đoàn của Nhật Bản.
Nhưng bàn cả một buổi sáng, tiến triển vẫn rất chậm chạp, đại thái thái cũng nhiều tuổi rồi, vừa mới tan họp đầu óc choáng váng quay cuồng, một lúc sau mới thấy khá hơn.
Thẩm Tịch Nam với sắc mặt lo lắng: "Mẹ cả không sao chứ ạ?"
"Hơi choáng một chút." Đại thái thái xua xua tay, sau đó nói: "Con đưa ta đi bệnh viện kiểm tra một chút, không biết có phải ăn nhầm thứ gì rồi không."
Thẩm Tịch Nam khẽ liếc nhìn trộm Bắc Minh Dục sau đó bảo Phúc Bác dìu đại thái thái lên xe, tự tay lái xe đưa bà ta tới bệnh viện.
Bắc Minh Dục thì tranh thủ về tập đoàn một chuyến.
Đại thái thái vừa vào tới bệnh viện, liền nghe thấy hai người y tá đang chạy vội vàng lên lầu, vừa đi vừa nói: "Đại thiếu gia của Thẩm gia có phải hút thuốc phiện tới mức phát điên rồi không? Đến loại con gái như Đặng Tử Manh mà cũng nhìn lọt mắt được, lại còn bị ...."
"Theo như tôi thấy á, đúng là quá hợp, một người thì thích chơi gái, một kẻ thì dâm đãng..."
Đại thái thái bước chân khựng lại, trước mắt càng tối sầm lại.
"Phúc Bắc, đi xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?!"
Phúc Bác vừa gật đầu, đang định đi chất vấn hai y tá đó, đột nhiên điện thoại liền đổ chuông, đối phương chỉ nói có mấy câu, sắc mặt Phúc Bác bỗng nhiên trắng bệch cắt không còn giọt máu.
"Đại...đại thái thái...." ông ta ấp a ấp úng, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn đại thái thái.
"Có chuyện gì thì nói thẳng đi!"
"Đại thiếu gia cậu ấy...cậu ấy...."
Đại thái thái tức giận giậm chân: "Nó làm sao?"
"Đại thiếu gia và Đặng tiểu thư chơi đùa với nhau, hậu quả là không cẩn thận chơi quá độ nên đã bị ngã xuống đất, bị thương....bị thương chỗ ....phần dưới cơ thể rồi ạ!"
"Cái gì?" đại thái thái tức giận, hít một hơi thở thật sâu, dường như hơi thở lúc đó bị ngừng lại: "Cái đồ khốn kiếp chỉ biết gây chuyện thôi, bây giờ nó ở đâu? Lập tức đưa nó tới phòng bệnh của ta!"
Đại thái thái đang định đi, Phúc Bác lại cúi đầu nói thêm một câu: "Còn một việc nữa ạ!"
"Có việc gì thì nói luôn một thể đi!"
"Đại thiếu gia....cậu ấy có thể là oán trách tam thiếu gia, vì vậy đã nhốt tiểu thiếu gia vào trong tủ quần áo, còn dã man lấy ngoắc áo đánh vào người tiểu thiếu gia, bây giờ tiểu thiếu gia cũng đang ở trong bệnh viện này!" Phúc Bác nói tới câu cuối cùng là cũng đã dám ngẩng mặt lên nhìn sắc mặt của đại thái thái.
Đại thái thái đột nhiên tái mét mặt đi, dường như không chút do dự nói: "Tiểu thiếu gia ở đâu? Mau đưa ta đi xem xem thế nào....."
Tiểu Bắc làm các kiểm tra xong, cả mặt nhăn nhúm lại.
Lương Nặc ôm Tiểu Bắc vào lòng, khẽ dỗ dành: "Tiểu Bắc ngoan, ngủ đi là sẽ không đau nữa." Nước mắt không kìm nổi mà chảy ra, cô lau đi và không khóc thêm nữa: "Sau này sẽ không để con một mình nữa, sự việc thế này cũng sẽ không xảy ra nữa...."
Tiểu Bắc ngẩng đầu lên nhìn Lương Nặc.
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay của Lương Nặc, sau đó đưa lên mặt cô, lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng và ấm áp.
"Cháu đích tôn của ta đâu?" đại thái thái kêu lên với giọng nói yếu ớt từ ngoài cửa, Lương Nặc giật mình ôm chặt lấy Tiểu Bắc trong lòng: "Bà tới đây làm cái gì?"
Đại thái thái nhìn thấy Lương Nặc, vội vàng nói: "Mau để ta xem xem nó thế nào, bị thương có nặng lắm không?"
"Đừng lại gần đây!" Lương Nặc không chịu, nói lạnh lùng: "Sau này tôi sẽ không để Tiểu Bắc sống ở Thẩm Viên nữa."
Đại thái thái đột nhiên sầm mặt lại: "Cô nói cái gì?"
"Tôi nói, tôi sẽ không để con trai tôi gọi người khác là cha nữa, Thẩm Cách căn bản là một tên cầm thú, tôi sẽ không giao con trai tôi cho một người đàn ông như thế...."
Khi trước bọn họ mới đến nên phải chịu lép vế, bây giờ kể cả chưa có nền tảng gì, nhưng so với sự an toàn của Tiểu Bắc, Lương Nặc nhất quyết đặt việc bảo vệ con lên vị trí hàng đầu.
"Hỗn lão!" đạo thái thái phẫn nộ, ra lệnh cho Phúc Bác: "Cướp tiểu thiếu gia lại cho ta."
Lương Nặc lập tức hét lớn gọi bác sĩ và ý tá tới.
Bác sĩ và y tá khó xử, cuối cùng miễn cưỡng nói: "Bây giờ tiểu thiếu gia cần phải tĩnh dưỡng, yêu cầu mọi người không làm ồn trong bệnh viện thế này!"
Đại thái thái đẩy bác sĩ ra, cố chấp nói: "lão nhị, bế thằng bé lại đây."
Thẩm Tịch Nam nheo mày đắn đo.
"Em dâu, khi trước cô cũng đã đồng ý để Tiểu Bắc là con của anh cả, bây giờ sự việc chỉ là ngoài ý muốn, tôi đảm bảo sau này sẽ không xảy ra nữa."
"Các người đừng có nằm mơ nữa đi, tôi sẽ không giao thằng bé cho các người nữa đâu."
Thẩm Tịch Nam từng bước tiến lại gần, Lương Nặc sắc mặt lo lắng, đột nhiên cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trên bàn đập vỡ. Đặt miếng thủy tinh vào gần cổ: "Nếu các người muốn cướp đi đứa con của tôi thì hãy bế nó ra khỏi thi thể tôi!"
Thẩm Tịch Nam đột nhiên dừng bước: "Cô tưởng như thế này thì chúng tôi sẽ sợ à?"
"Tịch Nam, ta không tin cô ta sẽ tự sát!" đạo thái thái cười hắt ra một tiếng: "Cướp lấy, kể cả là có phải gọi thêm người tới đây cũng phải cướp thằng bé lại cho ta..."
Lương Nặc lại ấn mảnh thủy tinh lại gần cổ hơn chút nữa, nói lạnh lùng: "Nhưng đây là bệnh viện – là nơi công cộng, nếu tôi mà bị ép chết ở đây, ngày mai xem các người làm thế nào để bịt được miệng lưỡi thiên hạ?"
( Các bạn đọc yêu mến, hiện này trang website chính thức của Tiểu Thuyết Hoa Hồng đã đi vào hoạt động, các bạn có thể vào website để đọc nhiều hơn và cập nhật nhanh hơn các tiểu thuyết của chúng tôi. Link website : http://www.rosenovel.com/)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro