CHƯƠNG 407-409
CHƯƠNG 407: SỞ THÍCH KÌ QUÁI HƠN
Phúc Bác vội vàng lắc đầu: "Tôi không phải có ý đó, mà là tối qua đại thiếu gia gọi điện về nói rằng cậu ấy phải cùng với cậu tăng ca, thế nên tôi cứ tưởng cậu không về."
Đang nói thì Thẩm Cách từ cửa đi vào, bước chân loạng choạng, toàn thân như không có sức lực.
Vừa nhìn đã biết tối qua hắn ta lao lực quá sức.
"Đại thiếu gia?" Phúc Bác vội vàng nói: "Chẳng phải nói tối qua cậu và tam thiếu gia cùng nhau tăng ca à?"
"Cái tên đó tôi giao cho một đống công việc chưa giải quyết xong đã tự chạy mất hút rồi!" Thẩm Cách chỉ trích, trong lời nói còn tỏ rõ sự ghét bỏ: "Tôi đã quyết định, trừ hết lương tháng này của chú ý coi như trừng phạt."
Bắc Minh Dục căn bản chẳng thèm để ý tới chút tiền đó nên cũng chẳng nói gì.
Phúc Bác nhìn cảnh nàu có thể lờ mờ cảm nhận được mọi chuyện không diễn ra theo đúng kế hoạch, tranh thù lén đi tới phòng của Thẩm Tịch Nam, hắn ta đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, đột nhiên ông ta nhìn mà toát mồ hôi lạnh.
.............
Thời gian cứ thế trôi đi.
Đại thái thái là người sau cùng ngủ dậy đi xuống lầu, bà ta nhìn những người ngồi trên bàn ăn, rồi nói với Phúc Bác giọng vẫn giống thường ngày: "Nhị thiếu gia tối qua chắc là cũng đã về, gọi nó xuống cùng ăn sáng."
Phúc Bác lúng túng rồi cúi đầu nói: "Nhị thiếu gia không biết làm sao mà bị thương rồi ạ, vừa nãy đã đưa đi bệnh viện."
"Bệnh viện?" Đại thái thái nheo mày: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tối qua người làm đều đi ngủ sớm." Phúc Bác cúi người xuống, rồi chuyển giọng nói: " Phòng của tam thiếu phu nhân và phòng của nhị thiếu gia gần nhau nhất, cô có nghe thấy động tĩnh gì không vậy?"
"Tôi?" Lương Nặc lắc đầu: "Không có, tối qua tôi ngủ rất say, ngay cả khi thiếu gia về mãi tới sáng tôi mới biết."
"Vậy à?"
"Đúng thế!" Lương Nặc nói vẻ nghiêm túc và chắc chắn: "Ông không tin thì hỏi thiếu gia?"
Đã nói tới nước này, trong lòng đại thái thái cũng đã có sự tính toán, bà ta đương nhiên không muốn chất vấn thêm nữa: "Thôi bỏ đi, nếu đã nói là không nghe thấy thì là không nghe thấy."
Một bữa cơm mà có người thì cảm thấy đồ ăn có vị, có người thì cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Thẩm Cách là kẻ chẳng lo lắng gì nhất.
Vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói: "Mẹ, người như lão nhị mẹ cũng không phải là không biết, cả ngày cứ chạy loăng qua loăng quăng không chịu làm việc, kể cả chú ấy có chết đi cũng chẳng có ai thương."
Bắc Minh Dục nhướn mày, cười cười gắp thức ăn cho Lương Nặc, thuận miệng nói: "Anh cả, mẹ cả mấy hôm trước còn nói ba anh em chúng ta...."
"Chú ấy mà cũng xứng làm anh em với tôi?" Thẩm Cách cao giọng nói kiêu ngạo.
Đại thái thái lại quay ra lườm Thẩm Cách, cảnh cáo anh ta im mồm.
Bắc Minh Dục và Lương Nặc bốn mắt khẽ liếc nhìn nahu, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt khác thường của đại thái thái.
Đại thái thái về tới phòng mình, việc đầu tiên là hỏi Phúc Bác: "Tối qua ông không sắp xếp ổn thỏa?"
"Tôi đã cho người làm đi ngủ sớm hết, lại cố ý truyền tin cho đại thiếu gia bảo cậu ấy làm khó tam thiếu gia, về lí mà nói chỉ cần nhị thiếu gia vào được phòng, dựa vào khả năng của cậu ấy thì sự việc này nhất định có thể hoàn thành, thế nhưng....."
Hai mắt của đại thái thái nhanh chóng thay đổi, đột nhiên nói: "Đi mang máy ghi âm trong phòng tam thiếu gia copy ra đây, xem xem rốt cuộc bên trong đó đã có sơ hở gì?"
Sự việc này không thành, còn Thẩm Tịch Nam thì lại bị thương.
Hoặc là Thâm Tịch Nam thả cá đi và cố tình bị thương, hoặc là Lương Nặc sớm đã có sự chuẩn bị đề phòng trước....
Hơn mười phút sau, Phúc Bác chạy về, nói ấp úng sợ hãi: "Người ở phòng giám sát nói....nói...."
"Nói cái gì?"
"Nói rằng thiết bị máy tính sáng nay đột nhiên tự động cập nhật, những ghi âm trong đó hoàn toàn mất hết rồi ạ!"
Toang.
Đại thái thái phẫn nộ đứng phắt lên, bàn tay bà ta vung ra hất toàn bộ những đồ dùng có thể với tới trong tầm tay xuống đất, bao gồm cốc và ấm trà, ào ào rơi xuống đất, vỡ vụn hết ra.
"Một lũ vô dụng! Đây là Thẩm gia chứ không phải Hải Thành, vậy mà ông lại để cho Bắc Minh Dục ngấm ngầm làm bao nhiêu chuyện như thế! Phúc Bác, có phải ông đã già thật rồi không?!"
Một khả năng là trùng hợp, nhưng tất cả những ghi âm đều đã bị mất sạch, rõ ràng đã bị giở trò.
Phúc Bác toàn lên run lên như con cầy sấy: "Đại thái thái bớt giận, tôi lập tức cho người đi cài đặt lại, đồng thời cứ cách hai giờ đồng hồ sẽ copy ra, sau này tuyệt đối sẽ không để tình trạng này xảy ra nữa."
Tim đại thái thái vẫn đập dồn dập, mãi một lúc sau mới trở lại trạng thái bình thường.
"Vết thương của Tịch Nam thế nào rồi?"
Phúc Bác trả lời: "Bác sĩ nói không nghiêm trọng, hơn nữa đã bôi thuốc, trong ngày hôm nay có thể tỉnh lại."
...............
Buổi chiều, cả Lương Nặc và Bắc Minh Dục đều có thời gian nên hai người bèn muốn ra ngoài đi dạo.
Bây giờ bọn họ đã được xoa bỏ lệnh cấm vì vậy có thể tự do ra vào Thẩm viên.
Vừa lên lầu chuẩn bị sắp xếp một chút, thì Bắc Minh Dục bị Phúc Bác gọi đi, Lương Nặc cũng không quan tâm xem là việc gì, bèn nói: "Em lên lầu trước, anh đi đi."
"Đi đi!"
Lương Nặc chọn một bộ đồ nhìn có vẻ thoải mái trẻ trung năng động.
Bàn tay cô đặt lên những bộ quần áo được treo gọn gàng trong tủ, đầu cô chợt hiện lên hình ảnh cả nhà mặc đồ gia đình cũng nhau đi dạo phố.
Không biết, khi nào mới có được cơ hội đó?
Vừa cởi áo ra thay được nội y xong, tiếng chốt cửa được vặn từ phía ngoài vang lên, Lương Nặc không quay người lại cũng biết là ai, người lúc này đi vào đây chỉ có thể là anh!
Hai hàng lông mi khẽ chớp, Lương Nặc không chút xấu hổ, ngược lại cô còn rất thong dong chậm rãi cầm chiếc váy dài kéo từ dưới kéo lên.
"Thay quần áo mà cũng không biết đường khóa cửa?"
Bước chân Bắc Minh Dục nhẹ nhàng nhưng tiến nhanh lại phía sau lưng cô, anh đưa hai cánh tay ra ôm lấy cô kéo vào lòng, cằm anh gục xuống vai cô: "Em lại còn thong thả thế nữa, ngộ nhỡ người bước vào không phải là anh thì sao? Hả?"
Lương Nặc bị anh chọc cho thấy buồn khắp người, cô quay đầu lại.
"Em đoán chỉ có anh."
Bàn tay Bắc Minh Dục bắt đầu lần mò xuống phía dưới, đột nhiên nói khinh khỉnh: "Em mặc đồ gì thế này? Màu sắc không đẹp, lại còn không khoe được vóc dáng, thay ngay và luôn!"
Lương Nặc cúi đầu nhìn: "Em cảm thấy cũng được mà!"
"Xấu!" Bắc Minh Dục bá đạo chỉ tay vào tủ quần áo nói: "Những đồ này giống như đồ của bà lão mặc ấy, em vứt hết đi cho anh, lát nữa anh sẽ đưa em đi mua mấy bộ thời trang một chút!"
Lương Nặc: "............."
Cuối cùng dưới sự cưỡng chế của Bắc Minh Dục Lương Nặc cũng phải thay một chiếc váy ngắn thời thượng một chút, anh còn giúp cô kéo khóa lên nữa, đem mái tóc vẫn còn bị giấu trong cổ áo kia kéo ra ngoài hất ra phía sau lưng.
"Sao đột nhiên anh lại thích cái kiểu này à?" Lương Nặc lí nhí nói, Bắc Minh Dục cười cười nói: "Anh còn có sở thích kì quái hơn nữa cơ, em có muốn biết không?"
Lương Nặc đưa tay ra véo mạnh vào hai bên eo anh.
Hai người khoác tay nhau ra ngoài đi dạo.
Bây giờ đại thái thái không hạn chế sự tự do của hai người họ, sợ bị người khác biết lại chỉ trích là ngược đãi con cháu.
Đi từ đầu phố tới cuối phố, túi lớn túi nhỏ hai người mua rất nhiều đồ, sắp xách không nổi nữa rồi, cuối cùng hai người quyết định để lại địa chỉ: "Giúp tôi chuyển đồ tới địa chỉ này."
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy dòng địa chỉ liền giật mình: "Anh....anh chính là tam thiếu gia mới trở về của Thẩm gia?"
Hai người bọn họ không trả lời mà chỉ nói: "Cảm ơn!"
Vừa ra khỏi trung tâm thương mại, liền chạm mặt phải Đỗ Minh Hàn, ông ta dường như rất vội mà chạy lại gần, hơi thở còn có chút hổn hển vị vội vàng quá.
"Chú Đỗ, sao chú lại ở đâu?"
"Tam thiếu gia à? chú tới đây mua ít đồ." Đỗ Minh Hàn vừa nói, ánh mắt ông ta vừa nhìn Lương Nặc như đã mong chờ lắm, nói: "Đi mua đồ cùng Tiểu Lương à? muốn mua gì thế? Nếu đã gọi chú một tiếng chú Đỗ thì hôm nay hãy để chú thanh toán đi."
CHƯƠNG 408: ĐẠI THÁI THÁI MUỐN CHỌN VỢ CHO TAM THIẾU GIA
Lương Nặc không chịu nổi ánh mắt quá nhiệt tình kia của Đỗ Minh Hàn.
Điều đó làm cô cảm thấy buồn nôn.
Cô lập tức muốn cùng Bắc Minh Dục rời đi nhưng lại nhớ tới thân phận của Đỗ Minh Hàn mà cố gắng nhịn.
"Cảm ơn chú Đỗ, nhưng chúng cháu đã thanh toán xong rồi ạ!"
"Nhanh thế à?" giọng Đỗ Minh Hàn nhẹ nhàng: "Vậy còn muốn mua thêm gì nữa không? Đừng khách sáo với chú, các cháu muốn mua gì đều được hết!"
"Không cần đâu chú Đỗ." Bắc Minh Dục kéo Lương Nặc ngả vào người mình, bá đạo tuyên bố chủ quyền, rồi lại nói: "Tài xế vẫn đang ở ngoài cửa đợi bọn cháu, Chú Đỗ hôm khác chúng ta lại hẹn nhé!"
"Đợi đã!" Đỗ Minh Hàn đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay Bắc Minh Dục: "Thực ra chú vẫn còn có chút chuyện muốn thương lượng với cháu."
.........................
Tại một phòng ở tầng hai của một nhà hàng Pháp.
Bắc Minh Dục chọn đồ ăn xong, đưa trả lại menu cho nhân viên phục vụ, hỏi: "Chú Đỗ, có việc gì xin chú cứ nói thẳng."
Đỗ Minh Hàn khẽ hắng giọng lấy đà, nói: "Tuy chú rất ít tới tập đoàn, nhưng chú cũng biết bây giờ cháu đang làm cho đại thiếu gia, bị chèn ép ghê lắm, chú có cách để giúp cháu."
"Điều kiện là gì ạ?"
Ánh mắt Đỗ Minh Hàn nhìn vào Lương Nặc: "CHú cũng lớn tuổi rồi mà con trai không, con gái cũng chẳng có, chú không muốn tới lúc chết mà cũng chẳng có ai tiễn chú một đoạn đường cuối cùng."
Trong lòng Lương Nặc chợt trầm lặng xuống: "Chú Đỗ có gì mời chú nói thẳng đi ạ."
"Chú muốn nhận Lương Nặc làm con gái nuôi." Đỗ Minh Hàn nói thẳng nguyện vọng không vòng vo, lại liếc ánh mắt nhìn Bắc Minh Dục: "Lão tam, tình hình của cháu bây giờ chắc cũng không cần chú phải nói nữa, tuy cháu hơn gấp cả trăm vạn lần cái tên đại thiếu gia vô dụng kia nhưng vị trí trong tập đoàn của cháu ở đâu chứ, ngoài chú ra thì không ai có thể giúp được cháu đâu."
"Không sai, đây cũng là lý do mà ngay từ đầu cháu đã tìm tới chú để hợp tác." Bắc Minh Dục trả lời lại cũng rất thẳng thắn, ngữ điệu anh thay đổi, nhìn vào Lương Nặc: "Nhưng cháu tôn trọng ý kiến của cô ấy, nếu chú Đỗ chỉ là lo lắng sau khi rời xa cõi đời này mà không có ai hương khói, vậy cháu đã gọi chú một tiếng chú thì đương nhiên cũng được coi một nửa là con chú rồi."
"Lão tam, đây không phải là chuyện xấu." Đỗ Minh Hàn không ngờ rằng Bắc Minh Dục lại từ chối.
Lương Nặc càng không ngờ tới hơn.
Lúc này điều kiện như vậy đúng như là miếng bánh ngon từ trên trời đột nhiên rơi xuống.
Chỉ cần nghĩ tới việc Bắc Minh Dục vì bản thân mình phản cảm với Đỗ Minh Hàn mà từ chối điều kiện của ông ta, thậm chí còn rất có khả năng là sẽ đắc tội với ông ta, Lương Nặc mím chặt môi, nắm lấy tay Bắc Minh Dục: "Người nhà cháu dù gì cũng đã đi gần hết rồi, lúc này thực ra nhận một người cha nuôi là một điều cũng khá tốt."
Bắc Minh Dục nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh kiên định: "Tùy vào ý niệm của tự bản thân em."
"Đúng vậy, em cũng rất mong muốn được như thế." Chỉ cần có thể giúp được Bắc Minh Dục, trong lòng Lương Nặc nghĩ dù có thế nào cũng sẽ cố gắng nhẫn nhịn mà giúp anh.
Đỗ Minh Hàn nghe thấy vậy thì thở phào rồi nở nụ cười sung sướng, gọi nhân viên phục vụ tới mở mấy bình rượu ngon.
"Tiểu Lương, cháu thực sự bằng lòng làm con gái nuôi của chú?"
"Cháu bằng lòng, chú Đỗ!"
"Thế mà còn gọi chú Đỗ à?" Đỗ Minh Hàn cứng đơ người có chút ngạc nhiên giả vờ trợn mắt tức giận, Lương Nặc thấy vậy lập tức ngoan ngoãn gọi: "Cha nuôi!"
"Ngoan quá!"
Bắc Minh Dục và Lương Nặc cùng nhau nâng ly kính rượu Đỗ Minh Hàn: "Cha nuôi, uống nhiều một chút!"
"Được được được!"
Đỗ Minh Hàn rất vui mừng, cũng uống nhiều hơn bình thường mấy cốc thật, sau cùng còn không nỡ để Lương Nặc rời đi, còn nói: "Sau này ta sẽ giúp đỡ lão tam nhiều hơn, Tiểu Lương sau này con phải thường xuyên tới để cho người cha nuôi như ta bớt buồn nhé!"
Lương Nặc trả lời: "Cha nuôi, cha uống nhiều rồi, sau này nhất định con sẽ thường xuyên tới thăm cha."
Ra khỏi nhà hàng, Lương Nặc kéo lại quần áo cho ngay ngắn vì vừa ngồi, đột nhiên toàn thân cô khẽ rùng mình, cô dựng hết cả tóc gáy lên.
"Em sao thế?" Bắc Minh Dục nhận thấy sự khác thường của cô.
Lương Nặc đột nhiên ôm lấy cánh tay anh, trong lòng có chút bồn chồn, nhưng hễ cứ nhìn vào mắt Bắc Minh Dục là mọi lời nói chỉ đến cửa miệng lại biến thành: "Em không sao, chỉ là đang nghĩ sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc thì chúng ta sẽ về Hải Thành hay ở lại đây?"
Bắc Minh Dục nhìn Lương Nặc âu yếm, nói nhẹ nhàng: "Đương nhiên là về Hải Thành rồi! ở đây có gì hay chứ? Cô luôn ở đó đợi chúng ta về để còn sinh thêm cho bà một đứa cháu nữa chứ!"
Lương Nặc trong lòng chưa nghĩ tới chuyện này: "Em...em nghĩ đợi đón hẳn được Tiểu Bắc về rồi thì chúng ta sẽ lại sinh."
"Sẽ không lâu nữa đâu."
...........
Khi Thẩm Tịch Nam vừa có thể xuống khỏi giường đi bộ thì liền nhận được điện thoại của Phúc Bác nói rằng đại thái thái muốn gặp anh ta.
Anh ta nheo mày khinh bỉ: "Điều gì nên tới thì cuối cùng cũng sẽ tới."
Màn đêm buông xuống, không gian tĩnh lặng như tờ.
Thẩm Tịch Nam vào thư phòng của đại thái thái, bà ta sớm đã ngồi đó uống trà đợi rồi.
"Ta bảo người phá đi danh tiết của Lương Nặc, ngược lại ngươi lại để cho bản thân mình phải vào việc, đây là ngươi cố tình trả thù việc ta đẩy ngã mẹ ngươi sao?" đại thái thái mở miệng nói trước không chút khách sáo.
Thẩm Tịch Nam quỳ trước mặt bà ta, vẻ ngoan ngoãn.
"Con không dám, con và mẹ con cảm ơn sâu sắc ân tình của đại thái thái, nếu không phải đại thái thái thu nhận thì bây giờ mẹ con con không biết đã lâm vào tình cảnh nào nữa."
"Biết rồi thì tốt!" đại thái thái lạnh lùng nói: "Tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Trong phòng bị rắc thuốc mê, con vào đó không lâu thì bị ngất đi, sau đó không biết ai đã đâm con một nhát, kéo con về lại phòng mình, thậm chí là lão tam hay là Lương Nặc....." Thẩm Tịch Nam cúi thấp đầu, nói có vẻ nghiêm túc và quyết tâm: "Con sẽ điều tra cho rõ."
Đại thái thái vẫn hoài nghi, nhìn Phúc Bác: "Ai cho phép ông để cô ta rắc thuốc mê?"
"Không phải tôi!" Phúc Bác vội vàng lắc đầu: "Đại thái thái đã dặn tôi nhất định để cho cô ta trong trạng thái tỉnh táo rồi mới hành động nên tôi nào dám."
Hai mắt đại thái thái nheo lại suy nghĩ, rồi nhìn Thẩm Tịch Nam: "Chắc không phải là ngươi đang lừa ta đâu chứ?"
"Mạng của mẹ con và con đều nằm trong tay đại thái thái, sao con dám lừa người chứ?"
Đại thái thái thở hắt ra một tiếng: "Tha cho ngươi vì không dám lừa ta." Nói xong bà ta lại hỏi sang chuyện khác: "Cái con bé nha đầu nhà Đỗ gia còn bám lấy ngươi không?"
Thẩm Tịch Nam siết chặt nắm đấm, trong người nóng bừng trào lên sự căm hận.
Nhưng anh ta cúi đầu xuống đã che đi được mọi suy tính trong ánh mắt, nói: "Tỉnh thoảng cũng gọi con một hai lần."
"Tốt lắm, nó cũng chẳng phải là cái đồ khôn ngoan gì, coi như ta giúp lão tam một lần, để cô ta chơi cùng lão tam vài hôm, xem lão tam có thể đi xa tới Lương Nặc tới đâu? Ta không tin ta không tống cổ nổi một con bé hai mươi tuổi vắt mũi chưa sạch."
Nếu không đã ngấm ngầm đuổi được cô đi thì cứ trực diện mà đánh thôi, để cho cô biết khó mà lùi.
Kiểu gì thì kiểu, cô cũng không thể ở lại được.
................
Ngày hôm sau.
Lương Nặc đột nhiên nghe thấy người dưới bàn tán xôn xao.
"Nghe nói đại thái thái sớm ra đã công bố một tin mới, đó là muốn công khai chọn vợ cho thiếu gia...."
"Đại thiếu gia thì thôi bỏ đi, làm gì có con nhà nào dám gả cho cậu ấy chứ?" người hầu nói khinh bỉ: "Gả cho cậu ấy có mà chưa được bảy ngày đã bị hành cho chết."
"Nhị thiếu gia cũng không giống lắm, cứ bay nhảy suốt ngày có ở yên một chỗ đâu."
"Vậy chỉ còn lại duy nhất một người là tam thiếu gia? Tam thiếu gia nhỏ tuổi nhất, nhưng ngược lại lại an gia lập nghiệp sớm nhất, đại thiếu gia và nhị thiếu gia thì phóng túng tới mức chẳng bao giờ...."
"Ưm ưm!" Phúc Bác lúc này đột nhiên xuất hiện phía sau người làm, hắng giọng hai tiếng rồi nói giọng chua như dấm: "Ai cho các người bàn luận sau lưng chủ nhân thế hả? Không muốn làm nữa thì biến thẳng cổ đi."
Người làm vội vàng tản ra, Lương Nặc nghe như tiếng sét ngang tai: "Phúc Bác, đại thái thái muốn chọn vợ cho thiếu gia sao? Vậy thì tôi? Tôi là cái gì? Tôi đã là vợ của anh ấy rồi!
Phúc Bác trả lời với vẻ đương nhiên: "Lão gia khi còn sống cũng có vô số đàn bà, những thái thái nuôi trong nhà cũng có ba người, bây giờ hai người quay về nhà rồi thì cũng nên nhập gia tùy tục."
Trong ngực Lương Nặc dường như đang kìm một cục tức.
Rõ ràng biết trong lòng Bắc Minh Dục chỉ có một mình cô, nhưng đại thái thái nhất quyết muốn đẩy thêm một người phụ nữ nữa vào, đương nhiên là cô sẽ không thấy thoải mái: "Khi nào thì sẽ tổ chức yến tiệc?"
"Tối mai, đã đặt khách sạn xong xuôi rồi ạ."
Phúc Bác kính cẩn nói
CHƯƠNG 409: NHẦM LẪN
Khách đến nhiều như nước, lấp kín hết các khoảng trống.
Trước khi buổi yến tiệc bắt đầu, Bắc Minh Dục thấp giọng an ủi Lương Nặc: "Đại thái thái đắc ý không được bao lâu nữa đâu, buổi yến tiệc này chỉ là trò bịp bợm của bà ta thôi, anh sẽ chẳng thèm nhìn những người phụ nữ ở đây đâu!"
Lương Nặc tin trong lòng Bắc Minh Dục sẽ không có người phụ nữ khác: "Em tin anh!"
Những người đến buổi yến tiệc đa phần là những gia đình danh giá phong lưu ở Âu Thành, các cô gái thì như tranh đấu sắc đẹp, Lương Nặc chẳng có hứng thú ở lại đây xem đại thái thái chọn người phụ nữ cho Bắc Minh Dục thế nào, lập tức đi lên lầu của khách sạn nghỉ ngơi.
Nhân viên khách sạn đưa cho cô một chiếc thẻ phòng.
Lương Nặc lên lầu, tâm trạng không được tốt lắm, cô lẩm bẩm: ""Hình như là 2023?" cô tiện tay đẩy cửa, cửa phòng không khóa, cô cứ thế đi vào, vừa vào tới nơi bật điện phòng lên, đột nhiên cô kêu lên sợ hãi.
"A....."
Đập vào mắt cô là chiếc giường to loại Kingsize, trên giường được bao phủ bởi tấm chăn mỏng, bên dưới tấm chăn đó nam nữ đang quấn chặt lấy nhau, nhìn không rõ lắm người phụ nữ có vẻ diêm dúa lòe loẹt, giống như một con rắn nước vậy.
Người đàn ông nghe thấy tiếng kêu the thé lên của Lương Nặc liền liếc mắt nhìn ra, sau đó lại tiếp tục công việc của mình.
Lương Nặc hoài nghi tại sao Thẩm Tịch Nam lại ở trong phòng của mình, đồng thời quay người bước đi.
"Em dâu sao vội đi thế?" tiếng nói kèm hơi thở hổn hển của Thẩm Tịch Nam từ phía đầu giường truyền tới: "Nếu đã tới đây rồi thì xem hết toàn tập đi?"
Lương Nặc giậm chân tức giận: "Thế mà tôi cứ tưởng anh là một người tốt đấy, trên thực tế anh cũng chỉ là một tên du đãng trụy lạc, kẻ biến thái đáng chết."
"A....."
Người ở trên dường dường như đã đạt tới đỉnh, tự phát ra những tiếng thở sảng khoái, từ từ, động tĩnh trên giường đã giảm đi đáng kể.
Ngay sau đó, Thẩm Tịch Nam trần như nhộng từ trên giường bước xuống, khoác lên người một chiếc áo tắm dùng trong khách sạn.
"Chú ba tổ chức lễ kén vợ, cô ghen rồi?"
Lương Nặc đứng thẳng người hiên ngang, vẫn quay lưng lại phía anh ta, nói lạnh lùng trống không: "Không!"
Lúc này căn phòng dường như khá yên lặng, tiếp sau đó, một người đàn ông với cơ thể săn chắc vạm vỡ đơm xong cúc áo đột nhiên đi qua phía bên cạnh Lương Nặc.
Lương Nặc há hốc mồm thất sắc giật mình, nhìn chằm chằm người đàn ông, rồi lại nhìn Thẩm Tịch Nam phía cạnh mình.
Hóa ra là hai người đàn ông!
Cô cứ tưởng ở đây chỉ có Thẩm Tịch Nam và một người phụ nữ.
Người phụ nữ cũng ngồi dậy tiếp sau đó, đôi lông mày nhỏ như sợi dây, mái tóc đen được vuốt ra phía trước ngực, nhìn trông rất gợi cảm, cô ta ngả người vào phía sau lưng Thẩm Tịch Nam: "Đây là cái cô em dâu thứ ba mà anh nói đây à? nhìn cũng chẳng ra làm sao cả!"
Trên người cô ta dường như không mảnh vải che thân, nhưng cũng không chút để ý sợ Lương Nặc nhìn thấy.
"Anh....các người...." hóa ra là những ba người ở cùng nhau......
Lương Nặc đột nhiên không biết nên nói gì mới phải, cô chạy thẳng ra cửa, còn rất hối hận vì vữa nãy không chạy ra khỏi đó sớm hơn, ra khỏi căn phòng, cô lập tức cúi đầu nhìn lên chiếc thẻ phòng trên tay mình.
2033.
Còn căn phòng hiện tại là.....2023.
Hóa ra là do cô vào nhâm phòng!
Trong căn phòng 2023, Đặng Tử Manh vuốt mái tóc lên, cơ thể đầy gợi cảm của cô ta cọ sát vào người Thẩm Tịch Nam: "Tịch Nam, anh đẹp trai như thế này, cơ thể lại cường tráng, em thực sự không nỡ đấy!"
"Đặng tiểu thư, những người đàn ông bên cạnh cô làm gì có ai cơ thể không cường tráng?"
"Ha ha...." Đặng Tử Manh bịt cái miệng nhỏ lại, làm trò đáng yêu, rồi mới nói: "Em thích cái sự thành thực của anh, có điều mẹ cả anh nói chú ba nhà anh cũng là một thanh niên đẹp trai ngời ngời, để em đi xem xem nào, đồng thời, em cũng không muốn sau này lại chơi cùng với cả hai anh em đâu, thế nên, từ giờ về sau chúng ta đường ai nấy đi nhé!"
Thẩm Tịch Nam bật cười: "Tôi cầu còn chẳng được!"
"Hức!" Đặng Tử Manh cọ sát da thịt mình vào người anh ta, bàn tay nhỏ với xuống phần dưới cơ thể anh ta véo mạnh cùng với nụ cười khểnh: "Nói thực lòng, bây giờ sắp xa nhau rồi, em nhớ nhất lại là cái đêm năm xưa khi mà mẹ cả anh làm cho anh hôn mê rồi đặt lên giường em ấy, đúng là tuyệt phẩm của nhân gian."
Ánh mắt Thẩm Tịch Nam đầy sự hận thù, nhưng phần dưới cơ thể anh ta thì lại như đang có nhu cầu bức thiết muốn được trút hết ra.
Đặng Tử Manh yêu chết đi được cái sự kìm nén đáng yêu này của anh ta.
Đưa chiếc lưỡi nhỏ ra lướt trên má anh ta một lượt, nhưng cô ta đổi giọng nhanh như lật bàn tay: "Giải tán rồi là hết, tự mình giải quyết nhé!" nói xong, cô ta không chút do dự quay người mặc đồ lên rồi rời đi.
Thẩm Tịch Nam cúi đầu nhìn xuống phần dưới cơ thể mình.
Hai tay anh ta siết chặt thành nắm đấm, một cú đấm dùng hết sức hướng vào tường.
Lão yêu quái, anh ta sẽ không tha cho bà ta đâu.
..................
Lương Nặc tìm về tới phòng, quăng mình lên giường ngủ một giấc, lờ mò còn có thể nghe thấy âm thanh tưng bừng ở dưới tầng.
Cô cảm thấy vừa đáng ghét vừa bực dọc.
Lúc này, điện thoại đặt bên cạnh đổ chuông.
Nhìn thấy ba chứ Đỗ Minh Hàn, Lương Nặc coi như không nhìn thấy, tiếp tục ngủ, nhưng tiếng chuông không ngừng vang lên, dường như chỉ cần cô không nhấc máy thì Đỗ Minh Hàn sẽ không ngừng gọi.
Lương Nặc bất lực chỉ có thể bắt máy.
"Cha nuôi?"
"Tiểu Nặc, ta đang ở buổi yến tiệc trong khách sạn, nghe nói con cũng đang ở đây à? sao ta không thấy con?" tiếng nói quan tâm sốt sắng của Đỗ Minh Hàn truyền tới: "Đàn ông ÂU Thành từ trước tới nay đều năm thê bảy thiếp, con đừng có buồn quá nhé!"
"Con ở trên tầng nghỉ ngơi, con không sao đâu ạ!"
Đỗ Minh Hàn hỏi lại: "Có thật không sao không? Hay là con xuống đây đi, ta dẫn con đi lòng vòng."
"Không cần đâu ạ! Con cảm thấy ổn!"
"Có phải chê ta già rồi, không muốn ra ngoài cùng ta?"
Trong lòng Lương Nặc bực tức tới nỗi chỉ muốn cho nổ tung hết ra, kể từ khi Đỗ Minh Hàn nhận cô làm con gái nuôi, ông ta đã giúp Bắc Minh Dục làm được gì chưa thì cô cũng không biết nhưng lần nào cũng lấy hết cớ này tới cớ nọ để làm phiền cô!
Nhưng lần nào cũng thế, cô không có cách nào để từ chối.
Khi xuống lầu, từ phía xa Lương Nặc đảo mắt nhìn khắp buổi yên tiệc một lượt, có vô số phụ nữ muốn tranh thủ cơ hội tiếp cận Bắc Minh Dục, nhưng thái độ của anh thì rất lạnh nhạt, tránh không gặp.
Lương Nặc thu ánh mắt lại, sau đó nhanh bước rời đi.
Đỗ Minh Hàn ở ngoài cửa đợi: "Tiểu Nặc, ở đây!"
Lương Nặc nhìn thấy ông ta đứng trước xe, lập tức nói với vẻ phòng bị: "Con chỉ muốn đi dạo quanh đây thôi, hôm nay con hơi mệt, lát nữa muốn nghỉ sơm một chút!"
Đỗ Minh Hàn không phản đối: "Cũng được, vậy chúng ta đi quanh đây thôi vậy!"
Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người đi tới trước một khu vườn nhỏ mà non nước xen kẽ vào nhau, bên trên dòng nước là một cây cầu nhỏ được sơn và trang trí rất cầu kì, mang chút phong vị cổ xưa.
"Đây là một trong những nhà hàng mà ta thích tới nhất, con có muốn tham quan một chút không?"
Lương Nặc còn chưa kịp từ chối, Đỗ Minh Hàn chỉ tay về phias trước nói: "Cửa vào kia rồi!"
"Chào mừng quý khách."
Hai người nhân viên đón khách đứng hai bên cửa cười cười nói nói cúi chào: "Đổng tiên sinh tới rồi? ông chủ đã chuẩn bị xong cho ông rồi ạ!"
Trong lòng Lương Nặc có chút sợ hãi: ông ta sớm đã có kế hoạch?
"Cha nuôi, con không thích ăn gì giờ này lắm...."
"Không sao, chỉ là tham quan một chút thôi mà, nếu không muốn ăn thì thôi chúng ta sẽ không ăn nữa." Đỗ Minh Hàn kéo tay cô đi vào phía trong, Lương Nặc khẽ giật tay ra không quá thô lỗ, nên vẫn bị ông ta kéo đi: "Cha nuôi cứ bỏ tay ra trước đã!"
Đỗ Minh Hàn đưa cô vào một căn phòng ăn, nhìn xung quanh: "Con còn nhớ nơi này không?"
Lương Nặc liếc mắt nhìn một lượt, cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
"Con chưa tới đây bao giờ cả."
Đỗ Minh Hàn lúc này mới giật mình như tỉnh lại: "Ồ, ta quên mất, con là Lương Nặc, không phải Tôn Noãn....có điều giống, rất giống...."
Lương Nặc cứ tưởng bản thân mình nghe nhầm.
"cha vừa nói gì ạ?"
Đỗ Minh Hàn nhìn khuôn mặt Lương Nặc không chớp mắt: "Ta nói, con và mẹ con thật giống nhau."
Lương Nặc trong lòng cảm thấy có gì đó không bình thường, lập tức lùi dần về phía cửa, nói: "Con là con gái của bà ấy, có những yếu tố di truyền, giống bà ấy là điều rất bình thường."
Ông ta nhìn thấy Lương Nặc định đi, đột nhiên kích động nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình: "Noãn Noãn, những năm vừa qua em sống có tốt không?"
Lương Nặc sợ hãi, vội vàng đẩy ông ta ra.
"Cha nuôi, con phải đi rồi."
Cô hốt hoảng mở cửa định chạy ra ngoài, nhưng lại phát hiện cửa phòng đã bị khóa.
( Các bạn đọc yêu mến, hiện này trang website chính thức của Tiểu Thuyết Hoa Hồng đã đi vào hoạt động, các bạn có thể vào website để đọc nhiều hơn và cập nhật nhanh hơn các tiểu thuyết của chúng tôi. Link website : http://www.rosenovel.com/)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro