Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 401-403

CHƯƠNG 401: TIỂU THIẾU GIA LÀ THIÊN TÀI

"Không sai." Thẩm Cách cười đắc ý nói: "Mắt nhìn người của cậu cũng không tới nỗi nào, cái con bé đò nhìn cũng khá đấy, đi theo cậu một kẻ vô dụng chẳng bằng đi theo tôi, sau này Thẩm gia sẽ đều là của tôi!"

Bắc Minh Dục nghiến răng kèn kẹt, anh cười lạnh lùng, ngay sau đó một cú đấm nhằm thẳng vào mặt Thẩm Cách.

"Kẻ vo dụng đúng không? Vậy thì tôi cho anh biết người phụ nữ của kẻ vô dụng không phải là người mà anh có thể muốn."

Vừa dứt lời, lại một cú đấm nữa giáng vào phía má bên còn lại, Thẩm Cách không có sự phòng bị, liên tiếp hai cú đâm anh ta đều nhận lấy, lúc đó mới ý thức được Bắc Minh Dục thực sự điên lên rồi.

Bọn họ đã bị kìm nén quá lâu rồi, đây là một cái cớ không tồi để phản kích.

Kể cả có bị đưa ra truy cứu thì cũng là Thẩm Cách động tay động chân trước, nếu không như vậy sẽ cứ bị đè nén, ngay cả tới người làm cũng không coi bọn họ ra gì, đừng nói tới việc ở lại Thẩm gia này.

Vì vậy Bắc Minh Dục đã ra những đòn dùng hết sức, ngoài hai cú đấm lúc bắt đầu đánh vào mặt ra, thì những đòn khác anh đều nhằm vào những chỗ nhìn không thấy, cú nào cũng đầy uy lực.

"Mẹ kiếp, mày dám đánh tao? Đến quy tắc mày cũng đã quên hết rồi!" Thẩm Cách vừa ra sức trả đũa vừa lớn tiếng gọi vệ sĩ: "Người đâu, lôi thằng điên này đi cho ta."

Vệ sĩ bốn mắt nhìn nhau, không dám ra tay.

Thẩm Cách bị đè xuống đánh, hắn phẫn nộ kêu lên: "Cả nhà mày không muốn sống nữa hả?"

Vệ sĩ do dự, sau khi cân nhắc chúng thấy bây giờ thân phận của đại thiếu gia rõ rằng hơn hẳn sơ với tam thiếu gia, vậy là đám vệ sĩ xông vào kéo hai người ra.

"Dừng tay!"

Lại một tiếng nói lanh lảnh truyền tới.

Lúc này đại thái thái cùng với Phúc Bác đi qua, bà ta với sắc mặt trang nghiêm, liếc nhìn cảnh lộn xộn trước mắt, nói: "Ai cho phép các ngươi ra tay ở đây hả? Quy tắc của cái nhà này các ngươi chỉ coi là gió thổi qua tai thôi à?"

"Mẹ!" Thẩm Cách lạnh lùng hất Bắc Minh Dục ra, đi tới bên cạnh đại thái thái, chỉ vào vết thâm tím trên mặt rồi đột nhiên cáo trạng: "Mẹ nhìn xem này, đây rõ ràng là lão tam ra tay đánh con trước."

Lương Nặc há hốc mồm, người đàn ông này thực sự đã gần 40 tuồi sao?

"Đại thái thái, bà đừng nghe hắn ta ăn nói linh tinh, rõ ràng là hắn ta ra tay trước, là hắn ta đã đánh tiểu thiếu gia, còn cố ý xúc phạm tôi, nếu như không phải thiếu gia kịp thời...."

"Con đã đánh tiểu thiếu gia?" đại thái thái nở nụ cười không hài lòng, ném cho Thẩm cách một cái nhìn lạnh lùng: "Thẩm Cách, ta đã nói với con chưa, nó là con trai của con, con mà đụng vào nó chính là muốn đấu với ta hả?"

Trán Thẩm Cách bắt đầu toát mồ hôi, hắn cúi mặt xuống im lặng.

Bắc Minh Dục và Lương Nặc bốn mắt nhìn nhau, sau đó liếc ánh mắt nhìn đại thái thái....sao cả hai họ đều cảm thấy, đại thái thái dường như rất thương Tiểu Bắc vậy? thế nhưng, bà ta hành động lại hoàn toàn không giống với yêu thương.

"Có...có ạ!" Thẩm Cách lắp ba lắp bắp, chỉ vào chiếc xe mô hình ở dưới đất nói: "Là....là con nhìn thấy cô ta cho Tiểu Bắc chơi cái đó, nên con mới nhất thời tức giận mắng bọn họ vài câu."

Đại thái thái liếc mắt nhìn chiếc xe đồ chơi đã vỡ dưới đất.

Phúc Bác ra lệnh cho vệ sĩ quét chiếc xe đó đi, đến một mảnh vỡ bé tí cũng không còn, sau đó lại cướp chiếc điều khiển trên tay Tiểu Bắc, đại thái thái nói: " Cô nhớ lấy, tôi đồng ý cho cô chăm sóc tiểu thiếu gia chứ không phải cho cô dung túng nó, càng không được phép cho nó chơi bời lêu lổng, sau này những thứ như vậy nếu còn xuất hiện trước mặt nó, thì cô đừng nghĩ tới việc gặp nó nữa."

Chiếc điều khiển từ ca lại bị giẫm nát trước ánh mắt của tất cả mọi người.

Thẩm Cách nhếch mép cười đắc ý: "Mẹ, con biết con sai rồi, sau này nếu còn gặp phải những chuyện như hôm nay con sẽ cho vệ sĩ đi gọi Phúc Bác, tuyệt đối không tự ý ra tay nữa."

"Ra tay không phải là không được, nhưng đừng có mà quá đáng quá." Đại thái thái lạnh lùng nói một câu, sau đó chuyển chủ đề: "Còn ngươi nữa lão tam, vừa mới ở lại Thẩm viên có mấy hôm thì biết điều một chút sẽ tốt hơn."

"Mẹ cả, có thể là anh cả đã quên mất nói một câu." Bắc Minh Dục thản nhiên phủi bụi trên người, đôi môi anh khẽ cười rồi nói.

"Câu gì?"

"Anh ấy nói....sau này Thẩm gia sẽ đều là của anh ấy, vì vậy nên muốn dạy bảo mọi người thế nào thì dạy bảo, thậm chí đến vợ của con....anh ấy còn muốn cướp!"

Khi nói câu cuối cùng, ánh mắt anh sắc như dao nhìn Thẩm Cách.

"Mẹ, con không phải có ý đó, con chỉ nói...."

Chắc đại thái thái tức lắm mà lông ngực hít đầy khí, đột nhiên cắt ngang lời hắn ta: "Con có nói những lời như vậy không?"

"Con...."

Lương Nặc lại cười nói thêm vào: "Những vệ sĩ ở đây đều có thể làm chứng, dù gì thì lúc nói anh cả cũng khẳng định chắc chắn rõ ràng lắm."

"Đồ khốn kiếp!" đại thái thái phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm, giơ tay giáng cho hắn một cái tát, nói: "Đến Phật đường quỳ xuống, cơm tối cũng đừng ăn nữa!"

"Mẹ....con...."

"Lôi đi!" đại thái thái ra lệnh cho vệ sĩ, không muốn nghe hắn ta phí lời nữa.

Thẩm Cách bị vệ sĩ đưa đi, trước khi đi, hắn hướng ánh mắt hận thù về phía Bắc Minh Dục và Lương Nặc: "Hôm nay coi như tao xem nhẹ chúng mày, cứ đợi đấy, xem ai cười tới cuối cùng."

Sau sự hỗn loạn, Tiểu Bắc nhìn chằm chằm đơ người ra vào chỗ vốn dĩ đặt chiếc xe đồ chơi.

Lương Nặc cũng mím chặt môi không nói lời nào.

Đại thái thái đã cướp đi những niềm vui và những thứ mà vốn dĩ tuổi thơ Tiểu Bắc nên có, không cho cậu ăn đồ ăn mà mình thích, không cho cậu chơi bất kì đồ chơi gì, cứ như thế này, phải làm sao thì cậu mới có thể không mắc chứng tự kỷ?

..................

Do sự việc này mà Lương Nặc bị phạt trong vòng ba ngày không được gặp tiểu thiếu gia.

Bắc Minh Dục cũng bị phạt.

Người duy nhất không việc gì là Tiểu Bắc, cậu không phải chịu bất kì hình thức trừng phạt nào nhưng Lương Nặc lại không nhìn thấy cậu đâu, cô đã lén lút đi rất nhiều lần, lần nào cũng bị vệ sĩ ngăn lại, nếu mà không nghe, bọn họ sẽ đánh cô tới khi hôn mê đi mới thôi.

Lương Nặc lượn đi lượn lại bên ngoài căn biệt thự Tiểu Bắc học.

Vị giáo sư từ trong căn biệt thự đi ra, đang định đi về trường học để tiếp tục nghiên cứu về các loại hạt giống mới của mình thì liền có người ngăn ông ta lại, ông ta đơ người ra, sau đó lại thản nhiên bình tĩnh.

"Xin chào!"

Lương Nặc không thong dong, thản nhiên được như ông ta, cô nói vội vàng: "Chào ông, xin hỏi ông là giáo sư dạy học cho tiểu thiếu gia phải không ạ? Xin lỗi, tôi mới chăm sóc tiểu thiếu gia chưa được bao lâu, không được rõ cho lắm."

Vị giáo sư cười hiền từ gật đầu: "Vâng, tôi là giáo viên vật lí của cậu ấy, họ Cảnh, mọi người thường gọi tôi là giáo sư Cảnh, cô cũng có thể gọi như vậy."

Lương Nặc thấy ông ta thân thiện dễ nói chuyện như vậy, cũng không lòng vòng thêm nữa: "Giáo sư cảnh, phiền ông có thể nói qua với tôi một chút về tình hình học tập của tiểu thiếu gia?"

"Tiểu thiếu gia...." giáo sư Cảnh ngừng lại một lát, sau đó nói: "Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu thì thấy cậu ấy đang ườn người trên một giá sách vẽ các ô vuông, đó là một bàn cờ tướng, trên đó mỗi màu sắc khác nhau đều đại diện cho quốc vương, hoàng hậu, hiệp sĩ, tôi nhất thời tò mò liền mang tới một bàn cờ chơi cùng cậu ta, kết quả cô đoán xem?"

"Kết quả thế nào ạ?" Lương Nặc tò mò nhìn ông ta.

"Tám bước, cậu bé chỉ dùng có tám nước cờ liền đánh thắng tôi." Giáo sư cảnh trên mặt hiện rõ sự vui mừng thú vị bằng một nụ cười: "Không giấu gì cô, tôi cũng từng đạt giải trong cuộc thi cờ tướng quốc tế đây chứ!"

Lương Nặc ngạc nhiên hết sức, hơi thở cô gần như ngừng lại: "Ý....ý giáo sư là...."

"Cậu bé có thể đánh bại tôi trong 8 nước cờ khi cậu ấy mới ba tuổi, thực ra cậu ấy cần phải được giúp đỡ." Giáo sư Cảnh khẽ cười: "Tiểu thiếu gia không phải là tự kỷ bình thường, mà là do IQ quá cao lại bị ép sống khép kín trong một khoảng thời gian dài trong một môi trường gò bó, vì vậy gặp khó khăn trở ngại trong việc giao tiếp với mọi người, có thể nói, tưu duy của cậu ấy không cùng một đẳng cấp với chúng ta."

CHƯƠNG 402: GIA NHẬP VÀO TẬP ĐOÀN

Bắc Minh Dục và Lương Nặc ở Thẩm gia mấy ngày như kiểu người vô hình.

Mãi cho tới khi trước đêm tập đoàn diễn ra hội nghị cổ đông, đột nhiên có người đưa tin, chỉ trích Thẩm gia rằng sau khi tam thái thái qua đời, tam thiếu gia liền bị người ta ngược đãi.

Kể từ khi gần một tuần ở trong bệnh viện người của Thẩm gia cũng không một ai tới thăm, cho tới khi về tới Thẩm gia thì không được lộ diện trước mặt mọi người.

Lời văn sắc bén, thầm ám chỉ đại thái thái đối xử không ra gì với tam thiếu gia.

Vốn dĩ là sự việc rất bình thường, lúc này lại được người có rắp tâm tung tin, lại đưa ra thêm mấy tin tức nữa không hề có lợi cho tập đoàn, dẫn tới việc giá cổ phiếu của tập đoàn bấp bênh không ổn định.

Gần đây tâm trạng của đại thái thái trở nên kém hơn bao giờ hết.

Sau bữa sáng, đại thái thái đột nhiên nói có việc cần phải tuyên bố, yêu cầu tất cả mọi người đều đi đến từ đường, khi Lương Nặc đi tới từ đường, sộc lên mũi cô là một mùi thoang thoảng của gỗ đàn hương.

Dựa theo thứ tự trên dưới, mọi người đứng thành ba hàng.

Đại thái thái và nhị thái thái đứng ở hàng đầu tiên.

Lương Nặc, Bắc Minh Dục và đại thiếu gia đứng ở hàng thứ hai.

Tiểu Bắc được người hầu dắt tay đứng ở hàng thứ ba.

Phúc Bác đem hương chia cho mọi người, khi đang định nói bắt đầu dâng hương, bên cạnh Lương Nặc đột nhiên nhảy tới một người đàn ông.

"Anh...chẳng phải anh chính là cái người...cái người...."

"Là cô?" Thẩm Tịch Nam nheo mày, dường như cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó anh ra quay mặt nhìn thẳng lên phía trước: "Mau dâng hương, mẹ cả không thích người khác nói chuyện lúc thế này đâu."

Sau đó, mọi người lần lượt tiến lên phía trước dâng hương, cúi đầu vái lạy, Lương Nặc đi gần tới ban thờ mới nhìn thấy các bài vị được xếp ngay ngắn và thẳng tắp nhau, trên các bài vị sáng bóng dường như không có tới một hạt bụi.

Dâng hương xong, đại thái thái hắng giọng hai tiếng.

"Nhị thiếu gia cũng về rồi đấy à?"

Thẩm Tịch Nam bước lên, cúi người kính cẩn trước đại thái thái: "Chào buổi sáng mẹ cả!"

"Chào buổi sáng? Bây giờ là mấy giờ rồi còn chào buổi sáng!" đạit thái thái khinh khỉnh liếc nhìn nhị thái thái, nói giọng dạy bảo: "Nếu không biết dạy con trai thì lần sau đưa tới chỗ tôi, để tôi dạy giúp, dâng hương cho tổ tiên cũng tới muộn?"

Nhị thái thái nguây nguẩy bĩu môi vẻ oan ức.

Thẩm Tịch Nam sắc mặt không đổi, nói: "Mẹ cả nói chí phải, là lỗi của con, sau này con nhất định sẽ không mắc lỗi nữa."

Lương Nặc khẽ chạm vào tay Bắc Minh Dục: "Em đã từng gặp người đàn ông này!"

"Em từng gặp?"

"Anh ta ở trên đường đã cứu một bé gái, nhưng lại rất cổ quái."

Đồng tử mắt Bắc Minh Dục mở rộng: "Sau này em đừng có qua lại gì với con người này, anh ta hoàn toàn khác với những gì biểu hiện ra ngoài nét mặt."

Lương Nặc không nghĩ thêm nhiều, cô thầm nghĩ người đàn ông mà cứu trẻ em ở trên đường kể cả có là người xấu nhưng chắc cũng không tới nỗi nào.

Đại thái thái sau khi dạy bảo Thẩm Tịch Nam liền nói: "Hôm nay tôi cho gọi mọi người tới đây thứ nhất là muốn mọi người cùng dâng hương lên tổ tiên, thứ hai là giới thiệu với một người một chút, sau này tam thiếu gia sẽ chính thức trở về, ba anh em các ngươi đừng có gây rắc rối gì thêm nữa, giống sự việc lão đại và lão tam đánh nhau mấy hôm trước, sau này không được để xảy ra nữa."

Thẩm Cách và Thẩm Tịch Nam cúi đầu nghe lời, Bắc Minh Dục cũng theo đó gật đầu.

Trước mặt tất cả mọi người, đại thái thái suy nghĩ một lát, lại nói: "Mấy ngày trước có người nói ta ngược đãi tam thiếu gia, còn có người nói ta đối xử không công bằng, quá đáng, lão tam, sự việc này con thấy thế nào?"

"Mẹ cả đương nhiên là đã có kết luận, con làm sao dám nói gì ạ?"

Bắc Minh Dục nhướn mày vẻ thản nhiên, một tay anh nắm lấy bàn tay Lương Nặc vuốt ve, dường như không hề để ý tới thái độ của đại thái thái.

Thẩm Cách nóng vội nói: "Mẹ, chú ấy đến tư cách ở lại Thẩm gia cũng không có, mẹ nhận cả nhà chú ấy ở lại đã là khai ân lắm rồi, việc gì phải nể mặt như thế nữa?"

"Cái đồ không biết đằng nào, câm mồm vào!" đại thái thái cầm chiếc gậy lên đập vào người Thẩm Cách, sau đó nói: "Thông qua việc thương lượng giữa ta và vài cổ đông khác của tập đoàn, sau này lão tam sẽ gia nhập vào tập đoàn để làm việc."

"Sao lại như thế được?" Thẩm Cách vẫn chưa chừa, kêu lên phản bác.

Thẩm Tịch Nam liếc nhìn Lương Nặc, đột nhiên cười kì lạ: "Chú ba trong tập đoàn tiếng tăm còn chưa có, vào rồi cũng chẳng có được địa vị cao gì, chẳng bằng làm trợ lý cho tôi? Chú ba, chú thấy thế nào?"

"Làm trợ lý là hời cho chú ấy lắm rồi!" Thẩm Cách nghiến răng, hắn gằn giọng nói một câu: "Đến làm nhân công cọ bồn xí còn không xứng!"

Hai tay Lương Nặc nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng thấy ghê tởm tên khốn nạn này.

Ánh mắt đại thái thái đột nhiên nhằm thẳng vào Bắc Minh Dục, dường như tán thành với ý kiến của Thẩm Tịch Nam: "Làm trợ thủ cho anh hai, con thấy thế nào?"

Lương Nặc cứ tưởng rằng Bắc Minh Dục sẽ đồng ý, nhưng ai mà biết được anh từ chối thẳng thừng: "Tuy con không có cổ phần, nhưng cũng may là con trai của ba, anh hai là giám đốc, lẽ nào vị trí của con chỉ xứng làm trợ lý cho giám đốc à?"

Đại thái thái nhìn anh chằm chằm: "Vậy là con không phục?"

"Đương nhiên không phục!" Bắc Minh Dục nhìn có vẻ như rất kiêu ngạo, sau đó nói như mặc cả: "Kể cả con có vào tập đoàn làm việc thì ít nhất cũng phải là trợ lý của tổng giám đốc, bằng không hãy cho con làm chức giám đốc."

Đại thái thái hít thở một hơi thật sau, không nói gì, Thẩm Cách ánh mắt sáng lên: "Chú muốn làm trợ lý cho tôi?"

Thẩm Cách là tổng giám đốc của tập đoàn, là do đại thái thái bổ nhiệm.

Bắc Minh Dục muốn làm trợ lý cho hắn ta, như thế chẳng phải là chủ động hiến thân cho hắn bắt nạt à?

Thẩm Cách cười lạnh lùng.

"Lẽ nào anh cả sợ tôi cướp mất bát cơm?"

"Nực cười!" Thẩm Cách quay đầu, nói luôn với đại thái thái: "Mẹ, nếu chú ấy nhất mực muốn làm trợ lý của con, thì con giơ tay ủng hộ chú ấy một phiếu, để chú ấy đi theo con học hỏi vài điều, cho chú ấy biết thế nào gọi là con đường sinh tồn!"

Hắn ta nói vừa oán giận vừa hận thù, Lương Nặc chỉ sợ Bắc Minh Dục sẽ phải chịu thiệt.

Bắc Minh Dục cũng lập tức tiếp lời: "Cảm ơn anh cả ủng hộ, con cũng muốn biết trong bụng anh cả rốt cục chứa được bao nhiêu mực đen, sao lại có thể quản lý được một tập đoàn lớn thế này."

Mỗi người tới một câu, cục diện đã được đẩy lên đến cao trào.

Đại thái thái chỉ có thể đồng ý.

"Ngày mai đã là đại hội cổ đông rồi, tới khi đó sẽ tuyên bố vị trí của lão tam, có điều con nhớ lấy, chỉ cần con làm không tốt ta sẽ lập tức lôi con xuống!"

Sau khi mọi người giải tán, Lương Nặc đưa Tiểu Bắc về trước sau đó thì thầm hỏi Bắc Minh Dục: "Những tin đồn đó có phải anh tung ra không?"

Bắc Minh Dục không trả lời, ánh mắt nhìn xa xăm, nói rất bình tĩnh: "Gia nhập vào tập đoàn chỉ là bước đầu tiên, anh đã nói rồi, anh sẽ lấy lại những gì đã mất, tất cả, kể cả con trai của chúng ta."

"Thế nhưng đại thái thái đã nắm giữ tập đoàn bao nhiêu năm như vậy rồi, kể cả anh có vào được tập đoàn thì cũng sẽ rất khó khăn....." Lương Nặc nhìn anh vẻ lo lắng, bàn tay nhỏ của cô đặt lên má anh.

"Anh có kế hoạch!" Bắc Minh Dục nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn nhẹ: "Em đừng lo lắng."

Lương Nặc gật đầu: "Em tin anh, anh nhất định có thể làm được!"

.............

Ngày hôm sau, hội nghị cổ đông.

Đại thái thái tuyên bố như đã hẹn rằng Bắc Minh Dục trở thành trợ thủ của Thẩm Cách, sau đó còn đặc biệt nhắc lại những tin đồn mà các phương tiện truyền thông đưa chỉ là giả, Thẩm gia sẽ không có chuyện nội bộ bất hòa, quyền lợi của các cổ đông sẽ không bị ảnh hưởng.

Lương Nặc cũng đi theo Bắc Minh Dục tới tập đoàn, nhưng không có tư cách tham gia hội nghị, chỉ có thể đứng đợi ở bên ngoài.

Sau tầm khoảng ba tiếng, hội nghị cổ đông kết thúc.

Vệ sĩ kéo cửa phòng hội nghị ra, Bắc Minh Dục từ từ đi ra từ phía trong, còn cùng với một người đàn ông tầm khoảng 60 tuổi vừa đi vừa cười nói.

"Chú Đỗ, cảm ơn chú đã ủng hộ con."

"Cha con khi còn sống vẫn luôn coi trọng con nhất, ta lại là người anh em tốt của cha con, sao lại có thể không ủng hộ con chứ?" Đỗ Minh Hàn cười cười, đang định nói cùng nhau đi ăn cơm, nhưng vừa ngẩng đầu lên đột nhiên trong giây phút đó ông đứng khựng lại!

"Noãn Noãn...." ông đột nhiên gọi tên ai đó tỏng vô thức, dường như thất thần.

Bắc Minh Dục đơ người ra: "Ai ạ?"

Đỗ Minh Hàn chớp chớp mắt liên tục mấy cái, mới noi: "Ta nhận nhầm người!" nói xong đột nhiên đi nhanh bước tới bên cạnh Lương Nặc: "Tiểu thư, xin hỏi cô là....?"

CHƯƠNG 403: DẤU TÍCH CỦA NHỮNG NỤ HÔN

Ánh mắt Bắc Minh Dục hơi trầm xuống, thuận tay kéo Lương Nặc vào lòng: "Chú Đỗ, lúc trước quên mất giới thiệu với chú, đây là vợ cháu, Lương Nặc."

"Vợ cháu? Lương....Nặc...." Đỗ Minh Hàn nói ngập ngừng mãi mới được hai chữ, ánh mắt nhìn chằm chằm cô: "Cháu là người ở đâu?"

Bắc Minh Dục cũng nhìn ra có gì đó hơi khác thường: "Chú Đỗ, ở đây nói chuyện không tiện lắm, chẳng bằng chúng ta đi đến chỗ ăn, vừa ăn vừa nói chuyện."

"Được được..."

Đỗ Minh Hàn gật đầu lia lịa, nhưng ánh mắt hướng vào Lương Nặc không hề rời ra.

Lương Nặc đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, cô thấy người đàn ông này cứ nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt đầy sự đam mê và say đắm, hơn nữa còn kích động tới nỗi hai bờ vai vang lên.

Trong phòng ăn tại nhà hàng.

Đỗ Minh Hàn nhẹ nhàng kéo ghế dường như sợ âm thanh phát ra sẽ làm cô không thoải mái, ánh mắt ông ta thu về, chỉ tay vào ghế nói nhẹ nhàng: "Ngồi đi!"

"Cháu cảm ơn, để tự cháu làm cũng được ạ!"

Bắc Minh Dục phát hiện ra điều bất thường, cố ý đưa menu gọi đồ ăn cho Đỗ Minh Hàn: "Chú Đỗ, bao nhiêu năm không gặp như vậy, bữa ngày hôm nay đương nhiên sẽ là cháu mời, chú thích ăn gì thì cứ gọi ạ!"

"Nói gì vậy, ưu tiên phụ nữ trước, Lương tiểu thư gọi trước đi!"

Ông ta lại đưa menu cho Lương Nặc, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, Lương Nặc để tránh bị nói là không lịch sự nên cũng chọn bừa lấy hai món, sau đó Đỗ Minh Hàn mới chọn món ông ta thích.

Chọn đồ ăn xong, lại nói: "Cháu muốn uống nước hoa quả hay loại nước gì khác? Đồ uống ở đây các chủng loại rất phong phú."

"Nước lọc là được rồi ạ!"Lương Nặc vội vàng cầm cốc nước lên.

Tiếp sau đó, Đỗ Minh Hàn liền hỏi Lương Nặc là người ở đâu, ba mẹ tên là gì....

Càng hỏi càng nhiều, Lương Nặc liên tục quay ra nhìn Bắc Minh Dục với ánh mắt cầu cứu.

Bắc Minh Dục mỗi lúc cũng thêm vào một câu nhưng cố ý để chuyển chủ đề đi, nói chuyện về tập đoàn, đa phần là cảm ơn ông ta đã lôi kéo xúi giục cổ đông, làm cho lòng người không yên, mới có thể làm cho đại thái thái đồng ý để anh gia nhập vào tập đoàn.

"Đại thái thái con người này lòng nghi ngờ nặng nề quá, hơn nữa cháu bốn năm này làm gì cũng kín đáo, bà ta vì thế muốn kiểm soát cháu, chỉ có thể để cho cháu dưới con mắt bà ta thì bà ta mới càng yên tâm hơn, bây giờ vào tập đoàn một làm bịt miệng thiên hạ để bớt đàm tiếu, hai là để chứng minh cháu không đủ khả năng tiếp quản việc quản lý tập đoàn, sau này tìm một lý do nào đó đá cháu đi, người ngoài tới lúc đó không nói được gì mà còn khen bà ta có tầm nhìn chiến lược, biết nhìn xa trông rộng."

Đỗ Minh Hàn tiện mồm cứ nói, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lương Nặc.

Lương Nặc thật hối hận vì hôm nay cùng đi với Bắc Minh Dục tới tập đoàn, cô đang chuẩn bị lấy cớ đi vào nhà vệ sinh để rời khỏi đây thì ngay sau đó Bắc Minh Dục lại hỏi: "Chú Đỗ, còn có một người cháu muốn hỏi ý kiến của chú."

"Ai?"

"Thẩm Tịch Nam." Bắc Minh Dục nói có vẻ rất tin tưởng ông ta: "Cháu cho người đi điều tra anh ta, những năm gần đây tuy nói rằng anh ta đảm nhiệm chức vụ nhưng rất ít khi làm việc thực sự, hơn nữa thỉnh thoảng lại biến mất tăm, ngay đến cả Thẩm viên cũng rất ít khi về."

Nói xong, anh đứng lên gắp thức ăn cho Đỗ Minh Hàn, vừa hay chắn ánh nhìn của ông ta vào người Lương Nặc.

Lúc này Đỗ Minh Hàn mới lưu luyến thay đổi hướng nhìn.

"Không sai, cháu mới có trở lại mấy ngày nhưng xem ra người của Thẩm gia cháu đều nắm khá rõ rồi." Đỗ Minh Hàn đỡ lấy đồ ăn Bắc Minh Dục gắp cho ông ta, rồi nói: "Kể từ khi ba cháu mất đi, tập đoàn đều do một tay ta và đại thái thái- mỗi người một nửa giang sơn. Gần đây sức khỏe chú càng ngày càng kém, việc của tập đoàn liền giao hết cho mấy người tâm phúc, nhưng sau đó bọn họ chẳng hiểu vì sao luôn gặp những sự cố bất ngờ rồi mất, tai nạ xe hoặc là nổ bình dưỡng khí, mới đầu chú cũng cứ tưởng tất cả chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, nhưng sau đó thỉnh thoảng lại phát hiện Thẩn Tịch Nam lại có sự liên hệ dù nhiều dù ít tới cái chết của bọn họ."

Lương Nặc ngạc nhiên hết mức: "Chú muốn nói là nhị thiếu gia chính là hung thủ giết người?"

"Cháu không tin à?" Đỗ Minh Hàn đột nhiên cao giọng, có chút kích động, nhìn Lương Nặc không rời mắt: "Thẩm Tịch Nam chính là con chó chạy của đại thái thái, cháu tin hắn ta mà không tin chú?"

Đồng tử mắt Lương Nặc thu lại, nhìn tháy ánh mắt ông ta lóe lên sự kích động quá đáng có chút điên rồ, cô lập tức co mình dựa gần vào Bắc Minh Dục.

Một tay Bắc Minh Dục kéo cô vào lòng, giúp cô lấy lại bình tĩnh.

"Chú Đỗ, Lương Nặc hình như không được khỏe lắm, để cháu đưa cô ấy đi khám một chút xem thế nào ạ."

"Không được khỏe?" Đỗ Minh Hàn vội vội vàng vàng ra khỏi ghế đi tới chỗ Lương Nặc muốn đỡ lấy tay cô nhưng bị Lương Nặc né đi, Đỗ Minh Hàn vẫn tiếp tục: "Vậy thì lần sau có cơ hội cháu nhất định phải đưa cô ấy tới, chú vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với cô ấy!"

"Nhất định ạ!" Bắc Minh Dục đỡ khéo lấy tay ông ta để không cho chạm vào người Lương Nặc rồi đứng lên rảo bước nhanh đưa Lương Nặc ra ngoài.

Đỗ Minh Hàn nhìn theo bóng dáng hai người cho tới khi đi khuất, rồi ông tự đứng lẩm bẩm một mình: "Giống...giống thật đấy...."

Ra khỏi nhà hàng, trong đầu Lương Nặc lại hiện lên hình ảnh Đỗ Minh Hàn nhìn cô như muốn nuốt chửng, cuối cùng cô không nhịn thêm được nữa, cô bám lấy lan can bên đường nôn ọe.

Bắc Minh Dục vỗ nhẹ vào lưng cô: "Em sao thế?"

Lương Nặc ôm ngực: "Em buồn nôn quá, Đỗ Minh Hàn ông ta là đồ biến thái à? cứ nhìn em chằm chằm ra!"

"Vợ anh nhìn xinh thế này cơ mà, ngay cả ông gì 50, 60 tuổi cũng bị chết mê chết mệt!" Bắc Minh Dục đột nhiên bật cười, rồi vỗ tay vào lưng cô để cô có thể nôn ra cho thoải mái hơn.

Lương Nặc nghiến răng: "Thật là nể phục cái sự chịu đừng tâm lý mạnh mẽ của anh, còn có thể cười được với ông ta!"

Ánh mắt Bắc Minh Dục đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Muốn đứng vững được ở Thẩm gia thì ông ta chính là người hợp tác tốt nhất!"

...........

Sau khi chính thức vào tập đoàn làm việc, Bắc Minh Dục liền không có nhiều thời gian rảnh nữa.

Đa phần đều là đi sớm về muộn, Lương Nặc cũng hiểu được những khó khăn của anh khi ở tập đoàn, đại thiếu gia nhất định sẽ không ngừng đè nén anh, vì vậy Lương Nặc đặc biệt đã đi học mát xa, tối nào khi anh trở về cô cũng mát xa cho anh.

Có điều chỉ mát xa được một lúc là cả hai người lại quấn lấy nhau trên giường, cứ như vậy cho tới khi trời sáng.

Buổi sáng, Lương Nặc mắt nhắm mắt mở ngáp ngủ thức dậy.

"Sau này anh phải khắc chế chứ....anh không mệt nhưng em mệt!"

Bắc Minh Dục thay bộ vest màu đen, thắt cà vạt xong với bộ dạng rất khỏe khoắn thoải mái, anh nhảy lên giường, trao cho cô một nụ hôn như cắn cả vào cổ cô.

"Vậy thì em ngủ thêm một chút đi, để anh nói với mẹ cả!"

Lương Nặc nhìn chằm chằm anh rồi đập tay vào vai anh nói: "Bà ấy vốn dĩ đã có thành kiến với em rồi, làm thế chẳng phải để cho bà ta càng có cớ để làm khó em à? dậy đi, mau đi xuống nhà!"

Bắc Minh Dục thè lưỡi ra, lướt quanh đôi môi đỏ hồng của cô.

"Buổi tối chiến đấu tiếp?"

"Cút..."

Trên bàn ăn, Lương Nặc ngồi ngoan ngoãn ăn cơm, đột nhiên một ánh mắt nhìn dính lấy cổ cô: "Chị cả, gần đây em cứ nghe thấy có người nói rằng trong biệt thự chúng ta diễn kịch gì mà không phải ai cũng xem được đâu, tiểu thiếu gia mới có mấy tuổi, ngộ nhỡ nó thấy thì lại hỏng người ra, làm thế nào bây giờ?"

Nhị thái thái che miệng cười!

Ánh mắt của đại thái thái cũng nhìn theo ánh mắt của nhị thái thái hướng vào vùng cổ Lương Nặc, nheo mày, vậy là liền để Phúc Bác đưa Tiểu Bắc đi.

Tiểu Bắc vừa đi, đại thái thái hỏi thẳng: "Hai người còn muốn sinh thêm cho Thần Thần một đứa em trai hay em gái à?"

Lương Nặc đột nhiên hai má đỏ ửng.

Bắc Minh Dục kéo dây buộc tóc của Lương Nặc ra, vuốt sang hai bên để che đe những dấu tích của nụ hôn bá đạo của mình, anh cười cợt nhả: "Chúng con có biện pháp phòng tránh mà!"

Mặt Lương Nặc càng đỏ, xấu hổ tới mức chỉ mong có cái lỗ nào để chui xuống, dưới bàn ăn cô đưa chân ra đá vào chân Bắc Minh Dục.

Anh đúng là không lời gì là không thể nói ra!

Bắc Minh Dục cười có vẻ hạnh phúc để lộ ra hàm răng trắng đều.

"Ta suýt nữa quên mất, tiểu thiếu gia đã bốn tuổi rồi." đại thái thái nheo mày nói với Lương Nặc: "Những vết đỏ trên cổ cô khi nào hết thì tới lúc đó cô có thể gặp tiểu thiếu gia."


( Các bạn đọc yêu mến đừng quên tới trang website: rosenovel.com để đọc nhanh và nhiều hơn nhé)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro