Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 348-349

CHƯƠNG 348: VỢ À, CÓ NGƯỜI LẤY MẤT PHẦN CỦA EM ĐẤY

Người phụ nữ này chắc cũng có thể coi là bạn đồng minh trong bóng tối của Bắc Minh Dục.

Việc của Diệp Thành Minh cô ta cũng có phần.

Tô Khuynh Khuynh khẽ cười nhìn Lương Nặc: "Sao Trầm tiên sinh lại ở cùng Lương tiểu thư thế này? Tôi cứ tưởng lần trước gặp mặt, Lương tiểu thư có chút không hài lòng về Trầm tiên sinh cơ mà!"

"Đây là anh họ tôi!" hai tay Lương Nặc ôm chặt lấy một cánh tay của Bắc Minh Dục tuyên bố chủ quyền.

Tô Khuynh Khuynh ngạc nhiên: "Anh họ?"

Bắc Minh Dục gật đầu, bàn tay đặt lên đầu Lương Nặc xoa xoa, cười như thể muốn vuốt thẳng những chiếc lông đang muốn dựng lên của con mèo: "Đúng vậy, là em họ, có điều chưa bao giờ nói với Tô tiểu thư!"

"Hình như có lời đồn, nói rằng Lương tiểu thư không phải con đẻ của Lương gia."

"Cô cũng nói đó là lời đồn à?" Lương Nặc tròn xoe mắt nhìn Tô Khuynh Khuynh, muốn tìm trong ánh mắt cô ta sự chê bai và ác ý nhưng tuyệt nhiên không hề có.

Cô ta nhìn TRầm Duệ với ánh mắt không có gì khác thường.

Tô Khuynh Khuynh cười: "Thật xin lỗi, tôi lỡ lời, có điều Lương tiểu thư mệnh tốt thật đấy, nếu số tài sản của Lương gia có không đến được với tay cô thì Trầm tiên sinh làm kinh doanh lớn như thế, lại là người thân của cô, không thể không ghen tỵ với sự may mắn của cô đấy!"

Lương Nặc nghe thấy trong lời nói của cô ta có ý đúng là ghen tỵ.

Bàn tay nhỏ lại ôm càng chặt cánh tay của Bắc Minh Dục, để lộ ra nụ cười xã giao: "Cũng may, nhưng chỉ là tiền nhiều quá dùng không hết, chẳng có gì để mà bì được với Tô tiểu thư, ít nhất có quyền lại có thế!"

Tô Khuynh Khuynh nhướn mày hơi khó hiểu, cô ta đứng lên.

"Trầm tiên sinh, phụ thân tôi bảo nếu anh có thời gian thì tới gặp ông ấy một chuyến, có chút việc muốn thương lượng cùng anh."

"Được!"

"Vậy tôi đi vệ sinh một lát, gặp lại nói chuyện sau."

Lương Nặc liếc nhìn thoáng qua người phụ nữ này thấy có gì đó hơi khó hiểu, vừa cảm thấy cô ta sao lại không giống với những người phụ nữ ở bên ngoài khác thì điện thoại của cô khẽ rung lên.

Cô rút điện thoại ra nhìn, đó là một tin nhắn tới từ một số máy lạ.

"Hai người nhìn không giống anh em họ chút nào, có điều khẩu vị của Trầm tổng đúng thật là vẫn không thay đổi, có điều Lương tiểu thư, vóc dáng cô thật sự kém quá, thật lòng góp ý, Trầm tổng thích phụ nữ mặc bikini màu da báo, lần trước ở khách sạn....."

Lời nói nói được nửa chừng đột nhiên dừng lại.

Lương Nặc có chút tức giận, cô vứt điện thoại vào túi, nói với Bắc Minh Dục: "Em cũng đi vệ sinh một lát."

Bình tĩnh!

Bắc Minh Dục liếc nhìn theo cô, chỉ cười mà không nói gì.

Lương Nặc quay người với lấy chiếc túi xách rồi đi thẳng, cô vừa mới đi khỏi chưa được mấy giây thì Tô Khuynh Khuynh lại xuất hiện, lần này, bộ ngực ngồn ngộn của cô ta áp hẳn vào lưng Bắc Minh Dục, tiếp cận anh với một vị trí nhạy cảm.

"Trầm tổng, đúng là tuyệt tình thật đấy, lúc này nói với người ta có một câu."

Bắc Minh Dục cơ hẹp đồng tử mắt đen và sâu lại, chỉ tay về phía đối diện: "Hay cứ ngồi xuống nói chuyện đi, phóng viên nhiều thế này, họ chỉ chụp một bức thôi ngày tháng về sau của Tô tiểu thư khéo lại phiền phức!"

Tô Khuynh Khuynh vẫn cười lả lướt ngồi xuống ngay bên cạnh anh chứ không phải phía đối diện.

Bàn tay cô ta đặt lên đùi anh và bắt đầu sờ lên phía trên.

"Trầm tổng, em đổi số điện thoại mới rồi." Cô ta dùng bàn tay từng ngón từng ngón chạy trên đùi anh tiến dần lên vùng nhạy cảm phía trên , mặt ghé gần hơi tới anh nói: "Nhớ lấy nhé, số điện thoại mới là 1xxxxxxxxxx."

Bắc Minh Dục kịp thời giữ lấy tay cô ta cho dừng lại.

"Tô tiểu thư tiếp bao nhiêu người đàn ông theo cách này rồi?"

"Lần đầu tiên của người ta đấy, chỉ muốn dành cho người đàn ông em yêu thôi."

Bắc Minh Dục khẽ cười.

"Ngồi cẩn thận hơn đi, em họ tôi chắc cũng sắp trở lại rồi."

"Nhớ lấy số điện thoại chưa?" Tô Khuynh Khuynh nhướn mày nhìn anh rồi bỏ tay anh ra, lại tiếp tục mời chào anh: "Cuối tuần em hay có thói quen sống ở khách sạn cũ đấy, anh có cần em ghi số phòng cho không?"

Bắc Minh Dục miễn cưỡng kìm nén sự khinh bỉ.

"Không cần đâu, tôi tự tìm ra được!"

Khi Lương Nặc lấy tay ôm trán đi tới cạnh Bắc Minh Dục, cô liền cảm thấy xung quanh có nụ cười đắc ý đâu đó, quay đầu ra nhìn liền bắt gặp ngay Tô Khuynh Khuynh.

Bắc Minh Dục chỉ tay vào trán cô: "Em làm sao đấy?"

Lương Nặc nhăm mặt: "Lúc nãy trong nhà vệ sinh trơn quá, em va phải cánh cửa phòng vệ sinh bên cạnh."

Bắc Minh Dục bỏ tay cô ra, nhìn vào trán cô, đỏ cả một mảng lên rồi, nhưng cũng không nghiêm trọng, về nhà bôi ít rượu thuốc lên là không sao.

Liếc mắt nhìn Lương Bác Sinh đang trên bục trả lời các câu hỏi của phóng viên, anh quay ra ghé miệng vào tai Lương Nặc.

"Anh có một bí mật muốn nói với em."

"Là gì vậy?" Lương Nặc tò mò nhìn anh.

"Gọi anh một tiếng anh trai tốt đi."

Lương Nặc bĩu môi, tay vẫn xoa xoa trán, cô quay đầu đi chỗ khác giận dỗi: "Thèm vào, em đã bị thương thế này rồi mà anh vẫn muốn diễn kịch cười em à? Còn lâu mới để anh như ý nhé!"

"Em vừa đi vệ sinh, có người lấy mất phần của em đấy!"

Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt, trợn trừng lên nhìn anh: "Là cái cô Tô Khuynh Khuynh đó?"

Bắc Minh Dục khẽ cười, cầm lấy tay cô đặt lên đùi mình: "Có biết lấy mất phần gì không?"

"Cô ta sờ soạng anh?"

Lương Nặc trợn mắt, có chút không vui, chẳng trách lúc nãy Tô Khuynh Khuynh nhìn cô với ánh mắt đắc ý và thách thức, đột nhiên tức giận véo vào đùi Bắc Minh Dục một cái thật đau.

"Đoán xem sờ tới đâu rồi?" Bắc Minh Dục không cảm thấy đau, ngược lại còn cười rất đắc chí.

"Em có nhìn thấy đâu mà biết."

Anh lại còn có mặt mũi mà nói ra sao?

Bắc Minh Dục lại kéo tay cô đưa lên phía trên, anh nắm chắc lấy tay cô không cho Lương Nặc có cơ hội rút ra, lập tức, mặt và hai tai cô đỏ lên khi chạm vào cái gì đó.

"Anh....hai người.....đến chỗ đó mà anh cũng cho người ta chạm vào?"

Bắc Minh Dục không nhịn được cười nữa mà phá lên: "Anh thích cái bộ dạng ngốc nghếch này của em lắm,yên tâm, chỗ này là đất của em rồi, kể cả có cho sờ thì cũng chỉ mình em thôi, người phụ nữ khác mà dám á, anh nhất định cho cô ta không có đường về nhà!"

Mặt Lương Nặc càng đỏ hơn, vừa xấu hổ vừa tức giận rút mạnh tay ra.

"Ai...ai thèm đất đó chứ...."

"Tối qua...."

Lương Nặc xấu hổ quá tới mức tức giận rồi, vừa nghe thấy hai từ đó liền vội vàng đặt tay lên miệng anh không cho anh nói ra, sau đó lườm anh: "Không biết xấu hổ!"

Bắc Minh Dục nhanh chóng đưa tay ra phía sau gáy cô kéo đầu cô lại, đặt lên trán cô nụ hôn ấm áp.

.........

Phóng viên vẫn tập trung lên phía trên, Lương Bác Sinh đưa ra một phần báo báo cho tất cả mọi người cũng xem, nói với vẻ đau lòng, buồn thương: "Bản báo cáo này tôi tìm được ở thư phòng của anh cả tôi, để phòng có sự sai sót, tự tôi cũng đã đem đi kiểm tra lại một lần!"

"Vậy thì tài sản hiện nay của Lương Bác Văn tiên sinh sẽ được phân chia thế nào?"

"Lương Nặc đương nhiên không có tư cách." Bên cạnh Lương Bác Sinh sớm đã cho ngồi đó một vị luật sư, ông ta đứng dậy nói: "Dựa theo luật thừa kết, sau khi Lương Bác Văn tiên sinh chết, người được hưởng quyền thừa kế đầu tiên là vợ con, nhưng hôm nay Lương phu nhân cũng đã qua đời rồi, người còn lại chỉ có một người là Lương Vân tiểu thư."

Lương Bác Sinh phối hợp với luật sư, nói: "Hôm nay tôi tổ chức cuộc họp báo này với một mục đích khác nữa là, thông qua sức mạnh của các vị, có thể nhanh chóng tìm lại được cháu ruột của tôi, Lương Vân! Cô ấy mới là người có tư cách nhất để thừa hưởng tài sản Bác Thụy, ở đây, tôi cũng xin hưa rằng, nếu mọi người có thể cung cấp tin tức chính xác về Lương Vân thì tôi xin cảm ơn và hậu tạ một cách thích đáng...."

Sau buổi họp báo, là buổi họp hội đồng cổ đông.

Các cổ đông tiến vào, Lương Nặc không thể làm con đầu rụt cổ nữa.

Lương Bác Sinh không hề quan tâm gì, nói thẳng: "Lương Nặc, họp báo đã được diễn ra, bây giờ cô không còn là người của Lương gia chúng ta nữa, sau này Bác Thụy cô cũng không cần đến nữa."

Lương Nặc không thèm quan tâm tới ông ta, nước mắt nói rơi là rơi.

"Sao cháu lại không phải là con đẻ của ba chứ? Chú Hai, chú đang lừa cháu có đúng không? bản báo cáo đó là giả đúng không?"


CHƯƠNG 349: CỤC DIỆN THAY ĐỔI

"Sao lại là giả được? Chính mắt tôi nhìn bác sĩ ngày đêm làm để đưa ra được kết quả, cô đừng có mà ăn nói lung tung."

"Không thể nào!" Lương Nặc giống như tự nhiên nổi khung lên, cô xông lên phía trước giật lấy bản báo cáo xé nát: "Đây đều là giả, cháu không tin, cháu muốn quang minh chính đại làm lại kiểm tra một lần nữa, cái chú làm cháu không tin!"

Lương Bác Sinh nghiến chặt răng: "Cô đang làm cái gì đấy hả? Muốn hủy đi chứng cứ đúng không?"

Các cổ đông khác cũng lắc đầu thở dài: "Cháu gái à! Nếu sự việc đã được định luận thế rồi thì cháu việc gì phải cố chấp thêm nữa! Tuy là trong khoảng thời gian này cháu ở Bác Thụy, mọi công việc đểu xử lý sắp xếp rất tốt, thế nhưng thương trường dù gì cũng không phải là chiến trường của phụ nữ!"

"Thế nhưng cháu còn đang chuẩn bị đầu tư một tỷ vào Bác Thụy...."

Các cổ đông trầm mặc, ai cũng có suy nghĩ cho riêng mình.

Lương Bác Sinh ánh mắt thể hiện sự không can tâm: "Quyền sử dụng đất của Lương gia sau khi bị cháy thuộc về tôi, tôi chuẩn bị bán mảnh đất đó đi lấy tiền đầu tư vào Bác Thụy."

Các cổ đông cũng có những định hướng, Lương Nặc trộm liếc mắt nhìn Bắc Minh Dục hi vọng anh có thể giúp cô.

Nhưng Bắc Minh Dục cố ý quay mặt đi coi như không nhìn thấy sự cầu cứu của cô.

"Thế nhưng tiền bán đất nhiều lắm cũng chỉ lên tới tiền triệu, tôi cũng muốn đầu tư và thế nhưng....."

"Cảm ơn mọi người dành nhiều công sức tâm huyết cho Bác Thụy, xem ra tôi trở về lần này thật là đúng lúc...."

Đột nhiên, một tiếng nói mang đầy khí lực của một người phụ nữ vang lên ngoài cửa, tất cả mọi người nghe thấy đều quay đầu ra nhìn.

Lương Vân vẫn với bộ mặt trong dáng dấp của Vân Lương, đi thẳng lên phía trước phía trung tâm.

Lương Nặc ngạc nhiên há hốc mồm, lập tức ngoái đầu quay nhìn Bắc Minh Dục, anh nở nụ cười không cho thấy vẻ gì là ngạc nhiên, rõ ràng anh đã biết trước hôm nay Lương Vân sẽ quay về.

"Vân Lương của Châu Thị? Hội nghị cổ đông của Bác Thụy, sao cô lại đến đây?" Lương Bác Sinh gọi lớn: "Bảo an, mau lôi những người không liên quan ra ngoài!"

"Đợi đã!" Lương Nặc xông lên: "Chú Hai, chú nhìn kỹ lại đi, rốt cuộc đây là ai?"

"Cái gì mà đây là ai? Cô đã không còn là người của Lương gia nữa rồi, cô đây cô không có quyền nói."

"Vậy tôi cũng không có sao? Chú Hai?" Lương Vân khẽ đẩy Lương Nặc sang một bên, khuôn mặt đã từng phẫu thuật của cô tràn ngập sự hận thù: "Ba mẹ đều mất rồi, bây giờ đến thứ duy nhất bọn họ để lại cho tôi ông cũng định cướp đi à?"

"Cô....cô...không phải Lương Vân? Sao cô có thể là....." Lương Bác Sinh đột nhiên trợn mắt: "Lương Vân, Vân Lương! Cô phẫu thuật thẩm mỹ rồi?"

Lương Vân không phí lời thêm với ông ta nữa, lập tức đưa ra chứng minh thư và vài bản báo cáo.

"Tôi không cẩn thận nên đã gặp phải tai nạn xe, buộc phải phẫu thuật thành ra thế này, đây là chứng minh thư của tôi, ông có nghi ngờ gì có thể bây giờ cùng tôi đi tới bệnh viện kiểm tra."

"Sao...sao lại có thể như vậy? lúc trước khi cô còn ở Hải Thành, chưa từng nói qua rằng cô chính là Lương Vân!"

"Khi đó tôi không có cách nào để chấp nhận được khuôn mặt mới này, cho nên luôn tự ti không thừa nhận...."

Lương Vân vừa mới trở về, tất cả các chiến trường đều trở thành trận địa chiến đấu của cô, không biết những phóng việ kia được ai cho vào, bắt đầu tiến vào ào ào hỏi Lương Vân.

"Lương tổng, theo cách nói của ông, bây giờ Lương tiểu thư về rồi, có phải tất cả các tài sản sẽ đều thuộc về Lương tiểu thư không?"

"Ngài sẽ trao trả lại quyền quản lý tập đoàn chứ?"

"Xin hỏi Lương tiểu thư, trong vòng hơn nửa năm nay Lương gia liên tiếp xảy ra chuyện cô đều không xuất hiện, bây giờ cần phân chia tài sản cô lại đột nhiên xuất hiện, xin hỏi phía sau đó còn có thông tin gì bị giấu không?"

........

Lương Bác Văn lập tức nắm lấy cơ hội, ông ta nói dõng dạc: "Tôi không tin cô chính là Lương Vân, Lương Vân đã chết rồi! Bác Thụy là của tôi, tôi sẽ không để cô có được nó đâu! Cô đừng có mơ...."

Đúng lúc này, có vài người cảnh sát tiến vào, đi thẳng tới trước mặt Lương Bác Sinh.

"Lương Bác Sinh tiên sinh, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan tới việc Lương gia bị cháy, mời ông đi theo chúng tôi để phối hợp điều tra, ông có quyền giữ im lặng bởi mỗi câu ông nói đều có thể trở thành bằng chứng tại tòa...."

Cục diện thay đổi, vốn dĩ tự cao tự đại Lương Bác Sinh đột nhiên lại trở thành kẻ bị tình nghì là tội phạm.

Lương Nặc chạy tới bên cạnh Bắc Minh Dục.

"Anh sắp xếp những chuyện này từ khi nào vậy?"

Vì vậy nên ngay từ đầu anh mới không hề có ý định nói giúp cô khi cô cầu cứu, bởi vì sớm anh đã biết được kết cục.

Bắc Minh Dục dang một cánh tay kéo cô vào lòng, anh ghé sát khuôn mặt đầy sẹo vào gần mặt cô nói: "Từ sao khi xảy ra tai nạn xe mà anh thoát được."

Lương Nặc ngạc nhiên: "Vậy sau đó anh sẽ còn làm gì nữa?"

"Em sẽ biết nhanh thôi!"

Lương Vân trả lời câu hỏi của phóng viên cũng như các vấn đề của cổ đông cũng phải mất vài tiếng đồng hồ, Lương Nặc và Bắc Minh Dục luồn đi ăn cơm trưa sau đó mới quay trở lại hiện trường.

Lương Vân trang điểm rất đậm, dường như che hết mất cả những nét thanh tú của ngũ quan.

"Chị!" cổ họng Lương Nặc hơi nghẹn lại: "Hơn nửa năm nay chị đi đâu đấy? Mẹ và Lương gia....đều không còn nữa rồi...."

Trên tay Lương Vân còn kẹp một điếu thuốc, đột nhiên cô ta hít một hơi thật sâu rồi phì khói ra.

"Chị biết tất cả đều không còn nữa."

"Vậy chị...."

"Những việc đã qua rồi chị không muốn nhắc lại nữa, bây giờ chị chỉ muốn biết ai là người đứng đằng sau giúp chú Hai hại chết mẹ, thậm chí là cái chết của ba...." cô ta liếc mắt nhìn Bắc Minh Dục, cười lạnh lùng: "Tôi tin anh có thể trả lời giúp tôi một số câu hỏi."

Lương Vân bước đi hết sức thoải mái, thậm chí còn không nói thêm với họ một câu thừa thãi nào.

"Thiếu gia, sao anh có thể tìm thấy chị em?"

Bắc Minh Dục nhìn theo bóng dáng khuất dần của Lương Vân, ánh mắt trầm xuống: "Sau khi anh xảy ra chuyện có một thời gian vì chuyện công việc nên phải tới Hàn Thành và ở lại đó một thời gian."

"Vậy...bạn trai trước đây của chị ấy?" tại sao anh ta lại không cùng trở về với Lương Vân?

"Sau này, đừng nhắc tới bất kì người đàn ông nào trước mặt cô ấy nữa!"

.............

Trong thời gian Lương Bác Sinh phải chịu sự điều tra, Hứa Thư Á đã mấy lần tìn đếm, gián tiếp chuyển lời tới Lương Vân và Lương Nặc, mục đích muốn nói rõ rằng cái chết của Lương phu nhân không liên quan gì tới bọn họ.

Bọn họ chỉ là nghe người ta xúi bẩy muốn nhân cơ hội để tống Lương Nặc ra khỏi Hải Thành.

Cuối cùng, Lương Nặc đều giả vờ như không nghe thấy gì.

Bởi vì cô tin Bắc Minh Dục tự anh đã có kế hoạch.

Vài ngày sau, tâm trạng Bắc Minh Dục khá tốt, anh liền đưa cô đi làm tóc, trước đây dù gì cô cũng được coi là người có tiếng ở đất Hải Thành vì là vợ của Bắc Minh Dục, vì vậy có rất nhiều thẻ vip của các cửa hàng làm tóc và các viện chăm sóc sắc đẹp.

Nhà thiết kết tóc đem một tập giới thiệu các kiểu tóc cho Lương Nặc xem: "Cô xem xem thích kiểu nào?"

Lương Nặc nhìn một lượt, đa phần đều là kiểu tóc xoăn.

Trước đây cô từng uốn qua tóc, thứ nhất vì cảm thấy tuổi còn ít, hai là cho rằng tóc thẳng cũng rất đẹp, nhìn vào bộ dạng vẫn còn giống một cô thiếu nữ trong dương, cô chu mỏ suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định làm tóc uốn một lần.

Bắc Minh Dục ngồi ở vị trí đợi đối diện xem tạp chí, vừa ngẩng đầu lên bị bắt gặp ánh mắt đắn đo do dự của Lương Nặc.

Anh đứng lên đi lại gần cô.

"Em sao vậy?"

"Em muốn uốn tóc nhưng lại không biết kiểu nào đẹp." Lương Nặc giơ quyển có các mẫu tóc ra cho Bắc Minh Dục xem: "Hay là anh giúp em chọn đi?"

"Cũng đúng, dù sao cũng phải cho anh xem chứ, ngày nào cũng phải nhìn em nên phải chọn kiểu nào anh cũng thích một chút!"

Thợ làm tóc đứng bên cạnh lấy tay che miệng cười.

Hai tai Lương Nặc đỏ cả lên, nhìn anh chằm chằm, Bắc Minh Dục ngồi xuống bên cạnh cô, cầm từng tờ giấy mỏng lật qua lật lại, sau cùng ánh mắt anh để ý tới một trong số các hình và chỉ tay vào đó.

"Tóc em không đai, làm kiểu này có thành được không?" Lương Nặc có chút lo lắng khi nhìn vào kiểu tóc đó.

"Được!" bàn tay anh luồn qua mái tóc cô, Bắc Minh Dục nói: "Kiểu tóc này khá hợp với em, không làm thì đáng tiếc lắm!"

Thợ làm towcs cũng cảm thấy rất đẹp: "Yên tâm đi, nhất định sẽ làm thành được, có điều chỉ uốn mà không nhuộm nhìn sẽ hơi già, cô có cần nhuộm một chút không?"

"Không cần!"

Hai người đồng thanh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro