CHƯƠNG 330-331
CHƯƠNG 330: LÝ TRANH DIỄN ANH ĐIÊN RỒI
Kỷ Sênh không có cách nào để tin vào tai mình, cô trợn mắt lên: "Sao...sao lại có thể như vậy? anh ấy là người bạn tốt nhất của anh!"
"Lúc trước, cô phối hợp với câu ta diễn kịch để làm cho Tiểu Nặc Nặc bỏ cuộc, điều kiện là cậu ta phải đưa cô đi đúng không?"
Ngoài sự âm thầm giúp đỡ của Bắc Minh Dục, Kỷ Sênh căn bản không thể rời khỏi Hải Thành dễ dàng như vậy, mà còn có thể tránh được tai mắt của Lý Tranh Diễn và Lý Dung.
"Lẽ nào chỉ vì anh ấy giúp tôi rời khỏi đây mà anh lại giết anh ấy?"
"Không, đương nhiên không chỉ có điều đó!"
"Vậy rốt cuộc còn có lý do gì khiến anh làm vậy?"
Lý Tranh Diễn cười nhếch mép: "Cô không hiểu thật?"
"Tôi không hiểu!"
"Từ giờ phút khi cô ở trong bệnh viện cô nói rằng trong lòng cô chỉ có cậu ta, và cả giây phút cô nhẫn tâm bỏ đi đứa con của tôi, tôi đã tự nhủ với lòng mình sẽ nhất định không tha cho Minh Dục!"
Kỷ Sênh lại thút thít, chất vấn: "Là tôi đã hại chết anh ấy?"
Cô giết hại hai đứa con của tôi nhưng lại phuổi mông mà đi nhẹ nhàng như thế, ai khiến cô không nỡ nhất thì tôi sẽ ra tay với người đó! Tình bạn mười năm thì sao chứ? Trong hai phần mộ này chính là cốt nhục của tôi đấy cô biết không hả?
Hai mắt anh đỏ ngầu lên, sự điên loạn đó làm cho Kỷ Sênh như đóng băng cả người lại....
"Lý Tranh Diễn, anh điên rồi!"
"Đúng, sự điên loạn của tôi cả đời này đều do cô – Kỷ Sênh mà ra, nếu cô đã thích Minh DỤc tới vậy, có cần tôi tiễn cô đi gặp cậu ta không?"
Kỷ Sênh đột nhiên rùng mình, nghĩ tới đứa con gái đang ở nước ngoài, cô điên loạn lắc đầu: "Anh không thể đối xử với tôi như vậy!"
"Nếu cô có thể quỳ ở đây ba ngày ba đêm thì tôi sẽ tha cho cô, sẽ để cô đi." Lý Tranh Diễn dường như sớm đã nghĩ ra hình phạt dành cho cô, anh ta nói ra mà không cần đắn đo suy nghĩ.
Kỷ Sênh nhìn vào hai phần mộ.
Hai năm trước, đúng là cô đã bỏ đi một đứa con.
"Được! Nói lời giữ lời, tôi quỳ ba ngày ba đêm anh sẽ phải thả tôi đi...."
.................
Lương Nặc càng ngày càng mơ thấy Bắc Minh Dục thường xuyên hơn.
Có một ngày, cô ngủ quên đi trong phòng làm việc ở Bác Thụy, mơ thấy Bắc Minh Dục xuất hiện trước mặt cô, hôn vào mặt cô, nhưng tới khi cô tỉnh lại, thì lại không phát hiện ra bất kì điều gì cho thấy anh từng xuất hiện.
Chỉ có thư ký Tôn đang đứng nghiêm trang bên cạnh cô, chỉ tay vào mặt cô nói: "Thiếu phu nhân, lau đi kìa? Chảy cả nước miếng ra rồi...."
Lương Nặc giật mình, vừa với tay lấy giấy lau mặt vừa nói: "THư ký Tôn, tôi lại mơ thấy thiếu gia rồi, anh ấy thay đổi nhiều lắm, tôi sắp không nhận ra anh ấy nữa rồi."
Thư ký Tôn với nét mặt không thay đổi, nói vẻ từ tốn: "Ngày thì suy nghĩ, đêm thì lại mơ...thiếu phu nhân cô đừng đau lòng quá."
"Có phải tôi bị mắc bệnh thần kinh rồi không?" Lương Nặc nói vẻ bất lực: "Có lúc đánh răng đang nhìn vào gương, cứ nhìn một lúc lại biến thành khuôn mặt của thiếu gia."
".........." thư ký Tôn: "Chắc là do cô vừa mới tới Bác Thụy, chưa thích nghĩ được với cường độ làm việc cao độ như vậy thôi."
Lương Nặc thấy lúng túng, nói thì nói là cô tới Bác Thụy làm việc nhưng cô không thể đọc hiểu được những bảng báo cáo với những số liệu phức tạp kia.
Đặc biệt là trong vòng nửa năm khi mà Lương Bác Văn tiếp quản và điều hành, từng bước quốc tế hóa tập đoàn.
Rất nhiều bảng báo cáo và giấy tờ có liên quan tới các hợp đồng của các công ty ở nước ngoài.
Đa phần đều là tiếng anh, cô đọc tạp chí hay tiểu thuyết còn được, chứ xem những tài liệu chuyên ngành thì đúng là gần như điên mất, vậy nên đa số các tài liệu đều là do thư ký Tôn xử lý, cô thường gục đầu ngủ lúc nào không biết.
"Thư ký Tôn, có phải anh cảm thấy tôi thật vô dụng không?"
"Làm gì có!" Thư ký Tôn lắc đầu, nói vẻ nghiêm túc: "Thiếu phu nhân chẳng qua cũng chỉ là cô gái mới hai mươi tuổi, nhưng đã có khả năng như vậy rồi, không phải cô gái trẻ nào cũng làm được như cô đây, tôi không cảm thấy cô vô dụng chút nào."
"Anh không cần khen tôi, thực ra....."
"Thiếu phu nhân, chẳng phải nghe nói Hải Thành có một ngôi chùa rất linh thiêng à? đi tới đó cầu khấn đi!" lời của Lương Nặc đột nhiên bị thư ký Tôn cắt ngang, anh ta nói: "Hoặc là, ở những nơi được Thần Phật phù hộ cô có thể gặp được thiếu gia trong mơ thì sao."
Lương Nặc nghe thấy vậy liền quên mất lời cô định nói vừa rồi.
Trong đầu cô chỉ còn nghĩ tới một điều duy nhất: đó là được gặp thiếu gia trong mơ.
Lương Nặc ăn xong cơm trưa liền quyết định ngồi tàu điện ngầm đi tới chùa, chỉ là không ngờ rằng, cô vừa mới đi, thì ở tập đoàn Bác Thụy, trong một phòng làm việc khác đang có một âm mưu.
"Có thật là chỉ có một mình nó đi không?" Lương Bác Sinh hỏi trợ lý vẻ hoài nghi.
Người trợ lý gật đầu: "Đúng vậy, thư ký Tôn vẫn ở trong phòng làm việc, bên cạnh nhị tiểu thư cũng không có một người vệ sĩ nào."
Ánh mắt Hứa Thư Á lóe lên một âm mưu, cô ta bảo trợ lý đi ra ngoài trước, sau đó tiến lại gần Lương Bác Sinh bóp vai cho ông ta, vừa bóp vừa cười nói: "Chồng à! cái con bé Lương Nặc đó nửa năm trở lại đây thay đổi cũng không ít, nếu cứ để mặc cô ta ở trong công ty muốn làm gì thì làm, nói không chừng nửa năm nữa chúng ta cũng bị tống cổ ra ngoài ấy....."
"Những điều em vừa nói anh đều biết, nhưng bây giờ anh có thể có cách gì được?"
Hứa Thư Á ghé miệng sát tai ông ta, nói khẽ: "Chị dâu bây giờ đang bệnh thế, tinh thần không bằng trước, nếu bây giờ chúng ta tranh thủ lúc này bắt cóc Lương Nặc rồi đưa nó đến uy hiếp chị dâu giao nộp cổ phần có được không....."
Lương Bác Sinh đột nhiên cười lớn: "Đúng là làm việc lớn không được nhẹ tay!"
............
Vốn dĩ Lương Nặc muốn gọi điện cho Kỷ Sênh, không kể trước đây Kỷ Sênh chỉ hoàn toàn đóng kịch hay có một chút thích Bắc Minh Dục, nhưng bây giờ người cũng đã mất rồi, những việc trước đây cô cũng không so đo làm gì.
Nhưng, điện thoại luôn trong tình trạng không liên lạc được, dường như đang ở trong vùng không được phủ sóng.
Cô lập tức một mình ngồi tàu điện ngầm để đi tới ngôi chùa trên núi.
Ngày xưa cô cùng với Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn – ba người cũng nhau tới đây, nghe nói muốn linh nghiệm thì nhất định mỗi năm phải tới một lần, cô đã mua hương quỳ xuống cầu khấn, xin phật A Di Đà phù hộ: hi vọng Bắc Minh Dục vẫn chưa chết.
Hi vọng có một ngày, anh có thể trở về.
Không kể với tâm thế hay thân phận thế nào.
Hôm nay là ngày đi làm chứ không phải cuối tuần, vì vậy người đi chùa không phải rất đông, dưới núi muốn bắt xe cũng khá khó, đang định đi ngồi tàu điện ngầm thì lúc này một chiếc taxi liền chạy tới.
Trong xe đã có một người đàn ông nhìn có vẻ hung dữ đang ngồi.
"Tiểu cô nương, bắt xe không? ở đây cách trung tâm thành phố còn khá xa, xe tôi bên trong đã có một khách rồi, nếu cô đi thì tính cô rẻ một chút."
Lương Nặc lắc đầu: "Tôi đi tàu điện ngầm."
Tài xế liền lái chầm chậm theo cô nói cố: "Tiểu cô nương, coi như cô thương tôi đi, đúng lúc tôi cũng đang lái về thành phố, hai người cùng ngồi cũng được mà, không đắt mà lại tiện chứ không đâu."
Lương Nặc cảm thấy tài xế có chút vấn đề, nếu đã có khách rồi thì đương nhiên người ta sẽ trả tiền, việc gì nhất định phải lôi kéo cô.
"Không cần đâu, tôi muốn ngồi tàu điện ngầm hơn."
Nhớ tới lần trước trong khách sạn cô bị một tên đóng giả nhân viên phục vụ đánh hôn mê, bây giờ cô sẽ không dễ dàng tin vào người lạ nữa.
Cô đang định đi ngang qua chiếc xe taxi để đi tới điểm bus bắt xe đến trạm tàu điện ngầm, đột nhiên người đàn ông hung tợn ngồi phía sau xe nhô người ra, nắm lấy cổ tay cô lôi mạnh vào trong xe.
Cô sợ hết hồn, hét lớn: "Bỏ tôi ra! Cứu mạng....."
Người đàn ông hung tợn bịt miệng cô lại, Lương Nặc tranh thủ lúc anh ta chưa dùng lực mà cắn mạnh vào tay anh ta, lấy hết sức nghiến răng lại, lập tức máu trên tay hắn ta chảy ra.
Người đàn ông tức điên lên, dang tay ra giáng cho cô một cái tát.
Bốp một cái, Lương Nặc ngã xuống đất, má cô đỏ ửng hằn vết năm ngón tay của người đàn ông, đầu gối xô xước ra chảy máu.
"Con mẹ mày, mày vẫn tưởng mày là Bắc Minh thiếu phu nhân của ngày xưa à? đồ rẻ tiền, dám cắn ông mày!" người đàn ông vừa gầm lên vừa lấy chân đạp vào người cô.
"Bỏ cô ấy ra."
Đột nhiên trong giây phút đó, một tiếng nói khàn khàn truyền đến từ một nơi không xa, khí thế giống hệt với Bắc Minh Dục, cô dường như đơ người choáng váng ra.
CHƯƠNG 331: KHÔNG PHẢI BẮC MINH DỤC
Vẫn còn đang bất ngờ, cô quay đầu lại nhìn về nơi phát ra tiếng nói đó.
Đó là một khuôn mặt không thể xấu xí hơn, giống với khuôn mặt trước đây Lý Tranh Diễn đã từng miêu tả về Bắc Minh Dục: giống như bị rắn rết bò lên mặt, khắp nơi là các vết sẹo chằng chịt, thực sự làm người khác cảm thấy sợ hãi.
Diện mạo này đã phá tan đi ảo tưởng của Lương Nặc, anh ta không phải là Bắc Minh Dục.
"Mày là ai? Dám can thiệp vào chuyện của chúng tao? Biết bọn tao là người của ai không hả?" người đàn ông hung tợn với khuôn mặt hằm hằm dọa nạt.
"Tôi chỉ biết ở nơi cửa Phật không nên xuất hiện những sự việc ghê tởm như thế này!" người đàn ông nói với ánh mắt sáng quắc.
Trong một giây phút ngắn ngủi, đứng từ góc độ của Lương Nặc để nhìn thì cô suýt chút nữa thật sự tưởng rằng đó chính là bản sao của Bắc Minh Dục.
Nhưng Bắc Minh Dục đẹp trai hơn anh ta nhiều.
"Tao khuyên mày ngoan ngoãn tránh ra, bằng không đừng trách cú đấm của bọn tao lại chạy đi xa thế!"
Người đàn ông khẽ cắn môi, bên dưới mũi là một vết sẹo kéo dài, nhìn vừa lạ vừa sợ.
Anh ta cởi áo khoác ngoài ra vứt ra một bên, động tác và tâm thế nhìn có vẻ rất anh hùng.
"Ngược lại tao lại muốn xem xem, hai con chó khi cắn người thì sẽ thế nào?"
"Mày....."
Tài xế lái xe và người đàn ông ghớm ghiếc kia sắc mặt đều biến đổi, liếc mắt nhìn nhau, ra hiệu nhau xắn tay áo xông lên.
Lương Nặc bò lên từ dưới đất, hốt hoảng nói: "Cẩn thận!"
Người đàn ông dường như nghe thấy câu nói của cô, đột nhiên người đàn ông quay đầu lại môi như hơi nhếch lên giống như đang cười, Lương Nặc nhìn không được rõ lắm.
Vết thương ở đầu gối vẫn đang chảy máu nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy đau, đôi mắt cô hướng chằm chằm về phía ba người đàn ông đang vật lộn với nhau.
Bắc Minh Dục đã từng vì cô mà động tay động chân với đám vệ sĩ trong căn biệt thự của Bắc Minh gia, cô có thể nhận ra được tầm vóc dáng người anh.
Cả hai người đều có vóc dáng cao lớn mạnh mẽ nhưng tốc độ những động tác của Bắc Minh Dục thì hoàn toàn không so được với người đàn ông có diện mạo xấu xí này, anh ta đưa ra những cú đấm mạnh và những cú đá rất dứt khoát.
Chỉ trong có vài phút ngắn ngủi đã đánh gục được hai người đàn ông kia.
"Đừng....đừng đánh nữa!" tên tài xế là tên yếu rớt mồng tơi, mở miệng xin tha trước, Lương Nặc lắc lắc đầu để xóa bỏ những ý nghĩ vớ vẩn kia đi, cô tiến lên phía trước: "Có phải chú Hai sai các người tới bắt tôi?"
"Cái...cái này...."
Tên tài xế trả lời ấp úng vẻ do dự, Lương Nặc cởi giày cao gót ra, lấy đế giày đập mạnh vào vai hắn ta.
"Mau nói đi!"
"Ái ái đau!" tên tài xế rụt người lại kêu lên, hốt hoảng gật đầu: "Không phải, là một cô gái họ Hứa thuê chúng tôi tới, cô ta nói rằng chỉ cần bắt cô giao cho bọn họ thì bọn họ sẽ trả chúng tôi mười vạn."
Lương Nặc nheo mày: đây là người một nhà sao?
Cô đang muốn hỏi thêm rằng Hứa Thư Á muốn đưa cô tới đâu để thực hiện giao dịch thì liền phát hiện người đàn ông trước mặt cô đang khoanh tay trước mặt nhìn cô cười cười.
Cúi đầu xuống nhìn, cô phát hiện bản thân đang trong tư thế chân cao chân thấp – một chân đi giày cao gót một chân không, tư thế thật là khó coi.
Trên mặt Lương Nặc hiện lên sự lúng túng, vội vàng vứt chiếc giày xuống đất đi vào chân, ngại ngùng giải thích: "Cái đó....tôi...tôi bình thường không có lỗ mãng như thế, chỉ là....chỉ có hôm nay mới vậy thôi...."
Nụ cười trên môi người đàn ông đột nhiên tắt hẳn, nhìn cô vẻ nghiêm túc, Lương Nặc cũng cảm thấy thật kì lạ, tại sai vừa nhìn thấy anh ta đã có một cảm giác quen thuộc lạ lùng.
Nhưng, anh ta rõ ràng không phải là Bắc Minh Dục.
"Nói với tôi những cái đó làm gì? Chẳng lẽ cô tưởng rằng tôi sẽ theo đuổi cô à?"
Lương Nặc bĩu môi: "Anh nhìn xấu thế, là tôi không thèm để ý tới anh ấy!"
Vừa nói dứt lời cô liền cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút thay đổi, nhiệt độ dường như xuống tới âm độ.
"Không sai!" người đàn ông cười lạnh lùng, anh ta hất tay tên tài xế và người đàn ông hung dữ kia: "Tôi xấu, làm sao xứng với vị tiểu thư cao quý suýt nữa thì bị người ta bắt cóc!"
"Tôi...tôi không có ý đó!" Lương Nặc cứng họng, một lúc sau mới bình tĩnh lại: "Nhìn người không thể chỉ dựa vào diện mạo, tâm hồn đẹp mới là điều quan trọng nhất, nhìn thấy người đi đường gặp nạn anh chịu ra tay giúp đỡ thì nhất định anh là người rất lương thiện, tôi...."
"Cô nói sai rồi, tôi không hề lương thiện một chút nào!" anh ta đột nhiên đá chân vào hai tên lưu manh đang nằm dưới đất: "TRên người có bao nhiêu tiền đưa hết ra đây!"
Lương Nặc nhìn mà há hốc mồm.
Tên tài xế sợ hãi, một lát sau mới rút ví tiền ra, lẩm bẩm vài câu rồi đưa ví tiền cho anh ta, người đàn ông cầm lấy chiếc ví mở ra rút hết lấy tiền mặt rồi lại vứt chiếc ví xuống đất.
"Cùng với đồng bọn của mày cút đi nhanh lên!"
Hai tên lưu manh vẫn với ánh mắt sợ hãi, bò lên xe nhanh chóng rời đi.
Anh ta lại hướng ánh mắt về phía Lương Nặc, ngón tay cái và ngón tay trỏ xoa xoa vào nhau.
Lương Nặc ngạc nhiên và có chút sợ hãi: "Anh...anh muốn gì hả?"
"Cứu cô thế thì cô không nên trả cho tôi chút tiền cứu mạng à? ăn mặc thế này chắc không tới nỗi không có tiền chứ? không có tiền cũng được, nhìn cô cũng xinh đẹp đấy, hay là cùng tôi đi vào trong thôn rồi giúp tôi vui vẻ chút đi."
Lương Nặc tức điên nghiến răng nghiến lợi lại: "Vậy mà tôi cứ tưởng anh là người tốt, anh căn bản chẳng khác nào bọn lưu manh đầu đường xó chợ!"
Nhanh chóng rút ra từ trong túi một tập tiền vứt thẳng vào người anh ta, cô cũng không biết chính xác là bao nhiêu nữa.
Sao cô lại có lúc nhầm tưởng rằng anh ta chính là Bắc Minh Dục chứ?
Điều này thực sự là không tôn trọng đối với Bắc Minh Dục.
Chỉ cần nghĩ tới những suy nghĩ lúc trước của bản thân mà cô hối hận muốn chết luôn, cô quay người bước đi thẳng, cô đi thật nhanh để tránh càng xa nụ cười nhếch mép trên môi người đàn ông kia càng tốt.
...............
Kỷ Sênh không hề nuốt lời, cô quỳ ở trước hai ngôi mộ đã ba ngày.
Lý Tranh Diễn dường như không tin cô cho lắm, phía sau cô còn có mấy tên vệ sĩ đứng canh không rời nửa bước, mỗi khi tới giờ ba bữa ăn, bọn chúng ăn uống linh đình còn cô thì một giọt nước cũng không được uống vào miệng.
Khi mà vẫn chưa hết thời hạn ba ngày, thể lực cô thực sự đã gần như cạn kiệt, trước mắt cô chỉ còn là sự lờ mờ, không còn nhìn rõ mọi thứ nữa rồi.
Cuối cùng, một màu tối đen như mực trước mắt, cô ngất đi.
Trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, cô dường như còn nghe thấy tiếng nói hốt hoảng của mấy tên vệ sĩ: "Kỷ tiểu thư ngất rồi, nhanh nhanh gọi điện cho Lý thiếu gia."
Trong cơn mơ màng, dường như cô còn nghe thấy tiếng của các dụng cụ máy móc va vào nhau, còn có tiếng khóc không thật rõ ràng của trẻ sơ sinh cùng với tiếng thở thiếu kiên nhẫn của Lý Tranh Diễn.
Nghĩ tới đứa con gái ở nước ngoài, Kỷ Sênh cố gắng tự nhủ với bản thân mình rằng cô nhất định không được chìm sâu vào giấc ngủ.
Sau khi cố gắng mở mắt ra, cô phát hiện bản thân mình đang nằm trên một chiếc giường với chăn ga trắng muốt, bên cạnh có mấy người phục vụ là nữ đang nhìn cô mắt chớp chớp, nhìn thấy cô đã tỉnh rồi, lập tức nói vui mừng: "Mau đi thông báo với Lý thiếu gia."
Cùng đi tới với Lý Tranh Diễn còn có một vị nữ bác sĩ trẻ tuổi.
Vị nữ bác sĩ giúp cô làm những bước kiểm tra thường thấy, nói: "Cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng đã tỉnh lại rồi, nếu như không tỉnh lại, biển hiệu của chúng tôi không chừng sẽ bị Lý thiếu gia phá đi mất."
Kỷ Sênh vẫn chưa thích nghi được với ánh sáng bất ngờ khi vừa mở mắt, cô nheo nheo hai mắt lại nhìn Lý Tranh Diễn.
Trong mắt Lý Tranh Diễn dường như đỏ lên vài mạch máu nhưng nhìn không thật rõ ràng.
Cảm nhận được ánh mắt thăm dò của Kỷ Sênh đang nhìn anh, Lý Tranh Diễn lập tức quay đầu đi giả bộ: "Sao mà nói linh tinh nhiều thế không biết."
"Ối trời ạ! Lúc người ta bệnh thì rõ ràng là lo lắng sốt sắng, tới lúc người ta tỉnh rồi thì lại giả bộ khuôn mặt lạnh lùng không quan tâm, đóng kịch cho ai xem chứ?"
Sau này Kỷ Sênh mới biết vị nữ bác sĩ này chính là bạn học thời cấp ba với Lý Tranh Diễn, y thuật rất cao siêu.
Hai người có quan hệ rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro