Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 328-329

CHƯƠNG 328: CẢM NHẬN ĐƯỢC SỰ TỒN TẠI CỦA ANH

Thư ký Tôn viết một bức thư nặc danh, tố cáo rằng trong bệnh viện có người giấu ma túy, một nhóm người tập trung lại với nhau hút ma túy.

Đổng phu nhân đứng phía sau thúc đẩy sự việc tiến triển nhanh hơn, cho một số lượng lớn cảnh sát lục soát toàn bộ bệnh viện, kẻ đứng sau lưng Lý đạo trưởng thế lực có mạnh đến mấy cũng không thể đối đầu với cảnh sát, trước sự nhân nhượng của bọn chúng, vú Hà lặng lẽ cứu lão phu nhân ra.

Toàn bộ cơ thể lão phu nhân đều không thể cử động, chỉ có hai mắt liếc đi liếc lại được.

Bà ta được bao bọc như một chiếc bánh chưng với băng gạc quấn quanh người. sau khi đi tìm bác sĩ và mở các tấm băng gạc ra các vết thương bên dưới các tấm băng đã mưng mủ lên, thời tiết mùa thu vừa ẩm vừa oi làm cho các vết thương càng dễ nhiễm trùng và lan ra rộng hơn.

Do là không nhận được những điều kiện điều trị phù hợp, lại bị nhiễm trùng trên một diện tích lớn cơ thể, nhìn vào bà ta thấy hết sức đáng sợ và chua xót.

Bác sĩ liên tục thở dài: "Ai mà thất đức vậy không biết, quấn chặt thế này, thế này chẳng khác nào là muốn lấy mạng người ta à?"

Nước mắt lão phu nhân chảy thành hàng dài, ngồi trên chiếc xe lăn bà ta khóc không còn ra hình người nữa, nhưng lại không nói được gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lương Nặc.

Vú Hà chạy đến quỳ xuống chân bà ta, nói rằng là Lương Nặc đã tận dụng các mối quan hệ để cứu bà ta ra, lại khóc lóc trách móc: "Lý đạo trưởng đúng là đồ không có tính người! Phu nhân đã nuôi ông ta bao nhiêu năm như vậy, thế mà ông ta lại đối xử với phu nhân thế này!"

Lão phu nhân khóc càng lớn hơn.

Ánh mắt bà ta nhìn Lương Nặc với đầy sự áy náy và tự trách mình.

Lương Nặc quay người bước đi không nhìn vào bà ta nữa.

Đối với lão phu nhân, trong lòng cô vẫn còn oán giận, nếu không phải là bà ta cố chấp thì Quai Bảo của cô sao lại bị người ta bế đi mất?

Đến nhìn cô còn chưa được nhìn lấy một lần.

Đó là đứa con mà cô đã mang thai sáu tháng mới sinh ra.

Vậy mà, bây giờ không biết sống chết ra sao.

Cho dù lão phu nhân đã được ra rồi, nhưng bây giờ bà ta chỉ có thể chuyển động đôi mắt, miệng không thể nói được gì, tay cũng không thể động đậy, về việc ở Âu Thành cũng chỉ có thể hỏi thăm dò được vài câu, nếu đúng bà ta sẽ chớp mắt hai lần, nếu sai thì chớp mắt một lần.

Cứ như vậy, cả một buổi chiều, bọn họ cũng chỉ biết được gia đình thực sự của Bắc Minh Dục là ở Âu Thành, hơn mười năm trước, đúng là thời điểm gia tộc anh gặp biến cố, cha của Bắc Minh Dục mất đi để lại mấy vị thái thái cùng với mấy vị thiếu gia ngấm ngầm đấu đá nhau.

Anh không muốn dính vào những cuộc tranh đấu đó mà liền đến Hải Thành.

Bệnh của anh cứ vào đêm trăng tròn lại phát, đó là do bị nhiễm khi ở Âu Thành, không ai biết được rốt cuộc anh đã trải qua những gì.

.............

Cũng đã một tháng trôi qua kể từ khi Bắc Minh Dục gặp chuyện.

Tất cả mọi người đều cho rằng Bắc Minh Dục đã chết rồi, vú Hà và lão phu nhân cũng không phải là ngoại lên, cuối cùng, Lương Nặc tìm một mảnh đất nhỏ ở khu vực ngoại ô để xây cho anh một phần mộ.

Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi xây dựng xong, cô để mọi người về hết, một mình cô ngồi ở đó khóc cả một buổi chiều, khóc tới nỗi ngất cả đi.

Trong cơn mơ màng, cô thấy anh xuất hiện, nhưng đôi mắt mơ màng, cô không nhìn rõ anh.

"Thiếu gia? Là anh sao?.....hu hu, anh chẳng phải đã nói là muốn em đợi anh à? Chẳng phải anh đã nói là hai chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm con của chúng ta à, vậy mà sao anh lại đi trước như thế?"

Bắc Minh Dục từ từ quỳ xuống, vuốt mái tóc bù rù của cô : "Anh luôn ở bên cạnh em chưa từng rời xa."

"Thế nhưng em không nhìn thấy, không nghe thấy và cũng không chạm được vào anh!"

Anh nắm lấy bàn tay cô, đưa bàn tay cô lên ngực anh, cười hỏi: "Ở đây này, em cảm nhận thấy không?"

Lương Nặc lại không kìm nén được, cô khóc đỏ cả mắt, gật đầu.

"Thấy...thấy..."

"Nhớ lấy, từ trước tới nay anh chưa bao giờ rời xa em cả, kiên cường lên, không được để bản thân hạ gục chính mình."

"Thế nhưng em nhớ anh, em rất muốn được gặp anh!"

"Ngoan, lúc nào em nhớ anh sẽ đều xuất hiện, luôn ở bên cạnh em, cùng em đi đến cuối con đường."

Những lời động viên khích lệ ấm áp ngọt ngào được phát ra rất nhỏ nhẹ từ người cô yêu thương.

Lương Nặc hạnh phúc cảm nhận, cô đưa tay lên muốn được chạm vào khuôn mặt anh, nhưng mọi thứ mơ hồ quá, cô còn không phân biệt được chỉ là một giấc mơ hay là hiện thực.

Sau khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang dựa lưng vào bia mộ mà ngủ say đi.

Cô không thể không cười chính mình: "Hóa ra chỉ là ảo giác."

Nhưng cảm xúc của cô thì rất rõ ràng.

Dường như cô còn có thể nghe thấy tiếng đập của tim anh.

............

Vết thương của lão phu nhân vẫn rất nghiêm trọng, tình hình Hải Thành thì ảm đạm, Lương Nặc lập tức đặt vé máy bay đưa bọn họ ra nước ngoài dưỡng thương.

Đương nhiên là lão phu nhân không chịu đi.

Bà ta ra hiệu cả đời bà ta sẽ chỉ gắn với Hải Thành, kể cả có chết cũng sẽ chết ở Hải Thành, nhưng vú Hà cuối cùng đã thuyết phục được bà ta.

Ngày tiễn vú Hà và lão phu nhân đi, đó là một ngày trời quang.

Ánh sáng mặt trời làm chói cả mắt.

"Thư ký Tôn, thiếu gia đi rồi, bây giờ lão phu nhân cũng đi rồi, chỉ còn lại có hai người chúng ta thôi."

Thư ký Tôn nói dõng dạc với dáng điệu của một người đàn ông thực thụ: "Kể cả chỉ còn lại có một mình tôi, tôi cũng nhất định bảo vệ sự an toàn cho thiếu phu nhân, thiếu gia....ở dưới suối vàng mới yên nghỉ được!"

"Sau hôm trở về từ ngôi mộ của anh ấy, tôi luôn cảm thấy thiếu gia ở bên cạnh mình, anh có phát hiện ra không?"

Thư ký Tôn đơ người ra, sau đó hơi cúi đầu lắc lắc: "Không, nếu thiếu gia thực sự vẫn chưa chết thì tại sao lại không xuất hiện? Lẽ nào anh ấy không biết cô...đang buồn như thế nào?"

Lương Nặc suy nghĩ thêm một lát rồi cũng không nói về chủ đề này nữa.

Hai người nghe thấy tiếng thông báo chuyến bay lão phu nhân ngồi đã cất cánh, lúc này bọn họ mới chuẩn bị quay về, vừa đi được hai bước liền nghe thấy tiếng gọi của một phụ nữ ở phía sau lưng.

"Nặc Nặc!"

Lương Nặc quay người nhanh như chớp, cô không thể tin vào tai mình, không ngờ đó lại là Kỷ Sênh – người đã mất tích gần tám tháng trời! Cô ấy kéo va li hành lí, từng bước tiến về phía hai người.

Hai mắt như nhòe đi.

"Xin lỗi, tớ xin lỗi!" nếu tớ sớm biết cục diện Hải Thành loạn như thế thì khi trước nhất định sẽ không bỏ đi, cũng sẽ không cùng với Bắc Minh Dục diễn vở kịch đó để kích động cậu!

Trong lòng Lương Nặc thấy buồn buồn, cô đưa ta ra kéo tay Kỷ Sênh đang đặt trên người mình xuống.

"Đều là quá khứ rồi!"

Khoảng cách rõ ràng khiến Kỷ Sênh đơ người ra, cô vứt hành lý xuống, không quan tâm tới tất cả ôm chầm lấy Lương Nặc không chịu bỏ tay ra : "Hu hu, cậu đánh tớ đi, đều là lỗi của tớ, là tớ trở về muộn quá, là tớ phải xon lỗi cậu...cậu đừng thế này được không, tớ đau lòng lắm!"

Cổ họng Lương Nặc nghẹn lại.

Cô thở dài không thành tiếng.

"Tớ không trách cậu!" Lương Nặc vỗ nhẹ vào vai Kỷ Sênh: "Chỉ là trong lòng thấy không thoải mái lắm."

"Sau này tớ sẽ không lừa cậu nữa!" mắt Kỷ Sênh đỏ lên, không ngừng giải thích: "Lúc đó mẹ tớ quỳ xuống cầu xin tớ rời đi, chú Lý không nói ra nhưng cũng muốn tớ biến mất, nếu tớ không đi thì cũng không thể thoát được...."

"Nói rồi đấy nhé, sau này không được lừa tớ nữa!"

"Ừm ừm!" Kỷ Sênh gật đầu lia lại, chuyển chủ đề câu chuyện: "chuyện Bắc Minh Dục là thế nào? Tại sao trên báo lại nói là anh ta chết rồi? Nặc nặc, cậu nói cho tớ biết, đó không phải là sự thật đúng không?"

Lương Nặc không trả lời, cô đột nhiên cất tiếng khóc nghe chói tai.

Kỷ Sênh chấp nhận hiện thực.

Hai người ôm chặt lấy nhau khóc như mưa.

Trước ánh mắt tò mò của những người đi lại xung quanh, thư ký Tôn nhắc: "Chúng ta về nhà trước đã!"

Hai người đã mất tích hơn nửa năm, trên đường trở về họ tạt vào trường tiến hành thủ tục xin nghỉ học.

Đáng lẽ mất tích lâu như vậy mà không có lí do gì thì sẽ bị đuổi học, nhưng nhà trường nhìn vào gia thế của cả hai người mà đồng ý cho bọn họ bảo lưu.


CHƯƠNG 329: CÓ MỘT CHÚT KHÔNG NỠ KHÔNG?

Sau lễ tang của Lương Bác Văn, Lương Bác Sinh và Hứa Thư Á cũng bắt đầu vui vẻ trở lại.

Một mặt không ngừng tiến hành các cuộc họp bí mất với những cổ đông của Bác Thụy, một mặt lại ngấm ngầm bài trừ những thế lực mà Lương Bác Văn đã xây dựng bồi dưỡng trong nửa năm qua.

Lương Nặc muốn Lương phu nhân phấn chấn trở lại để giữ lấy sản nghiệp của Lương Bác Văn.

Nhưng Lương phu nhân bệnh mãi không khỏi.

Mặc dù việc quản lí kinh doanh của gia tộc đã bị người ngoài chỉ trích, nhưng vào lúc này, ngược lại lại tạo cơ hội cho Lương Nặc cùng với Lương Bác Sinh cạnh tranh cao thấp.

Cô đại diện cho Lương phu nhân cùng với Lương Bác Văn, yêu cầu được tham gia vào việc quản lý tập đoàn.

Tại hội nghị cổ đông, mọi người cố tình hoặc vô tình gây khó dễ cho cô.

"Cháu gái à, việc của mẹ cháu và cha cháu chúng ta đều tỏ ra rất thông cảm, nhưng cháu chỉ là một cô nương vắt mũi chưa sạch, thương trường không phù hợp với cháu đâu, chú thấy Chú Hai vẫn vũng vàng hơn cháu đấy, cháu cứ yên tâm ở nhà mà chăm sóc cho mẹ cháu đi."

Lương Bác Sinh nói không biết ngượng mồm.

Lương Nặc nắm chặt hay tay, cô sớm đã nghĩ tới việc sẽ bị gây khó dễ thế này, cũng may trước đó thư ký Tôn đã dạy cô nên trả lời lại như thế nào!

"Cảm ơn các chú các bác đã quan tâm, ba cháu tuy đã đi xa rồi nhưng tinh thần của ông ấy thì vẫn còn....một năm trước Bác Thụy rơi vào cảnh khó khăn, cháu đã không một chút do dự mà đem thân mình gả cho gia tộc Bắc Minh để đổi lấy sự an toàn cho tập đoàn, một năm sau, ba cháu vừa đi, cháu làm sao có thể ngồi chân chân ở nhà để hưởng thụ mà quên đi ý nguyện của cha cháu?"

Thư ký Tôn nói, có những lúc than nghèo kể khổ lại có được sự đồng tình của nam giới.

Có điều không nên làm quá.

Trong số các cổ đông lại có người nói: "Việc cháu từng làm cho tập đoàn chúng ta đều ghi tạc trong lòng, thế nhưng, quản lí một doanh nghiệp không giống như quản lí một gia đình, cũng không phải đơn giản chỉ là kết hôn rồi thì có thể....."

"Cháu biết trong lòng các vị nghĩ cháu kinh nghiệm còn non nớt, tuổi còn trẻ, nhưng xin các chú các bác hãy yên tâm, cháu tới Bác Thụy với mục đích chính là học tập chứ không phải tiến hành cải cách triệt để, vì vậy cháu sẽ tuyệt đối không làm gì ảnh hưởng tới lợi ích của Bác Thụy, hơn nữa cháu còn vì Bác Thụy giành lấy nhiều lợi ích hơn mà thôi....."

Thư ký Tôn nghe cô nói mà cười thầm trong lòng, dùng ánh mắt khen ngợi và động viên nhìn về hướng cô.

Đồng thời bổ sung: "Lương tiểu thư là thái thái của Tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh – Bắc Minh Dục, hai người tuy đã li hôn, nhưng trước đó hai người đã cùng nhau trải qua nhiều sóng gió kể cả chuyện trên thương trường, vì vậy Lương tiểu thưu ít nhiều cũng đã học được cách cơ bản để giải quyết các sự việc, hơn nữa, hai người khi li hôn, Lương tiểu thư cũng có được một số tiền lớn là phí chia tay, nếu mọi người chịu ủng hộ cho Lương tiểu thư, cô ấy sẽ dùng số tiền đó để giúp cho Bác Thụy có được sự phát triển hơn nữa...."

Có cổ đông lung lay: "Bao nhiêu tiền?"

Lương Nặc làm theo những gì thư ký Tôn dạy, cô giả vờ tỏ vẻ không tự nhiên lại có chút hơi ngại, cô giơ lòng bàn tay lên, dùng bàn tay kia vẽ lên lòng bàn tay.

"Một trăm vạn?" các cổ đông bĩu môi tỏ ý như thế chẳng nhằm nhò gì.

Lương Nặc lắc đầu: "Không phải! phí chia tay của Bắc Minh gia sao có thể chỉ tí chút như vậy chứ?"

Lương Bác Văn liếc mắt nhìn thái độ của các cổ đông, lập tức mỉa mai: "CHẳng qua cũng chỉ là mười triệu, hiệu suất của Bác Thụy cũng không chỉ có vậy, ngộ nhỡ rơi vào cái động không đáy thì có mà hại Bác Thụy vạn kiếp cũng không phục hồi được, tới lúc đó có đủ tiền mà đền không."

"Chú Hai, chú nói sai rồi!" Lương Nặc lắc đầu, khẽ cười: "Thứ nhất, phí chia tay không phải là mười triệu, thứ hai cháu không phải là cái động không đáy."

Có cổ đông tỏ vẻ tò mò, hít thở rồi hỏi: "Lẽ nào là một tỷ? ! Trời ơi!"

"Nếu mọi người đồng ý ủng hộ cháu, cháu sẽ đem hết khả năng và cố gắng hết sức để đưa Bác Thụy phát triển lên một tầm cao mới!"

Các cổ đông lòng vui hơn tết, nhìn cô chẳng khác nào một thần tài, nhưng trên nét mặt vẫn đường hoàng: "Xem xem cháu gái nói gì kìa? Mẹ cháu có cổ phần, bây giờ bà ấy đang ốm như thế, đương nhiên là cháu sẽ thay bà ấy rồi....."

"Đúng vậy, chúng ta đều nhất trí đồng ý để cháu tham gia vào việc quản lý tập đoàn, còn một tỷ đó...."

Lương Nặc cười tươi tỏ vẻ cảm ơn: "Cháu nhất định sẽ không để cho các bác các chú thất vọng đâu ạ!"

Nhưng trong lòng cô đang cười lạnh lùng: "Đó là thứ Bắc Minh Dục để lại cho cô, sao cô có thể dễ dàng để chúng rơi vào tay một lũ quỷ khát máu này được? Nằm mơ đi!"

Thư ký Tôn sớm đã dạy cô, số tiền đó chỉ là tấm ván bắc qua sông để giúp cô vào được tầng quản lý của tập đoàn.

Chỉ cần thực sự tham gia vào việc quản lý Bác Thụy, Lương Bác Sinh nhất định nghĩ cách để tống cổ cô đi, trong thời gian ngắn, cô có thể lấy cái cớ Lương Bác Sinh để từ chối đầu tư tiền vào tập đoàn.

..............

Ngày thứ hai khi Kỷ Sênh về tới Hải Thành liền bị đưa tới trước mặt Lý Tranh Diễn.

Trong đầu cô đã từng nghĩ ra vô số hoàn cảnh, cảnh tượng khi gặp lại Lý Tranh Diễn nhưng không ngờ lại ở trong tình cảnh này.

Cô bị anh đưa tới một vùng đất rất hoang sơ, phía trước lại hai ngôi mộ đơn độc.

Vệ sĩ vứt cô xuống đất, giây phút cô ngẩng đầu lên thì hình bóng lạnh lùng của Lý Tranh Diễn đang đi tới, anh ta quỳ xuống dưới đất, giơ tay lên tát cho cô một cái đau điếng.

Kỷ Sênh bị đánh suýt nữa ngất cả đi.

"Anh lên cơn điên đấy à? Tôi có thể kiện anh đấy!"

"Kiện tôi?" toàn thân Lý Tranh Diễn toát lên vẻ thù địch, thậm chí nhìn còn đáng sợ hơn cả hai năm trước: "Cô kiện tôi cái gì? Kiện tôi cưỡng hiếp cô? Kiện tôi giam lỏng cô phi pháp? Hay là kiện tôi....đã hại chết chính đứa con của mình."

Đứa con.....

Kỷ Sênh đơ người ra, theo phản xạ cô quay đầu nhìn về phía hai phần mộ nơi xa xa.

Trên bia mộ còn dán một bức ảnh nhỏ, đó là bức ảnh rất mờ về một hài nhi, không nhìn rõ hình dáng diện mạo là nam hay nữ.

Đầu óc cô đột nhiên trầm xuống, tim cô như bị thứ gì đó nặng đè lên.

"Lý Tranh Diễn ......"

"Từ từ nghĩ xem, ngày hôm nay là ngày gì?"

Kỷ Sênh lại đơ người ra, cô lắc đầu trong sự do dự.

Lý Tranh Diễn nhếch mép cười, nhanh như chớp anh ta túm lấy cổ cô, ánh mắt lạnh lùng: "Một người mẹ vĩ đại, một Kỷ Sênh kiên cường! Hôm nay là tưởng niệm tám tháng đứa con của cô đấy! Nhưng cô không hề nhớ tới có đúng không?!"

Kỷ Sênh đột nhiên giật mình.

Anh tưởng đứa bé đó thực sự bị cô bỏ đi rồi, nhưng hôm nay đúng là ngày của tám tháng về trước, nghĩ tới đây nước mắt cô như mưa, cô không biết nên giải thích thế nào.

Anh là cha của đứa bé, vậy mà cô gần như quên mất rồi.

"Xin lỗi, Lý Tranh Diễn........."

"Đủ rồi, lời xin lỗi của cô không phải nên nói với tôi mà nên nói với hai đứa chúng!" Lý Tranh Diễn mắt nhòa đi chỉ tay về phía hai ngôi mộ phía xa: "Thiên hạ sao lại có một người mẹ nhẫn tâm như cô chứ? tới mức mà tự tay giết chết đứa con của chính mình.!"

"Khi lập vị bà tôi đã thề với hai đứa bé, sớm muộn cũng sẽ có một ngày tôi buộc cô phải quỳ trước phần mộ của chúng để đền tội! Nhưng nực cười! cô đến ngày giỗ của chúng cũng không biết....hay không nhớ...."

Kỷ Sênh cúi đầu thút thít, cô phải làm sao để nói ra được rằng thực ra đứa bé vẫn còn, chỉ là cô cướp mất quyền được biết của anh về sự tồn tại của đứa bé.

Lý Tranh Diễn nhìn thấy vậy càng tức điên lên.

Đột nhiên, anh cười lạnh lùng hỏi: "Nếu không phải vì Minh DỤc chết rồi, có phải cô định cả đời sẽ không quay về đây không?"

Kỷ Sênh nắm chặt hai tay, cố nuốt nước mắt vào trong.

"Đúng, Khi tôi đi tôi đã từng nói, trừ khi Hải Thành trời long đất lở, còn không tuyệt đối tôi sẽ không trở về!"

"Ha ha ha" Lý Tranh Diễn cười như một kẻ điên, ở ra hàm răng trắng muốt: "Vậy nếu tôi nói với cô, tai nạn xe của Minh Dục cũng có phần của tôi, vậy bây giờ cô có một chút chút gọi là không nỡ không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro