CHƯƠNG 263-264
CHƯƠNG 263: ĐỪNG BỎ RƠI EM
Mắt Lương Nặc sáng lên.
"Phía trước một km có một ngã ba, rẽ sang trái men theo con đường nhỏ đi khoảng năm km là có thể tới được trung tâm huyện, tên kia chắc chắn không dám vào trong trung tâm huyện đâu."
Như vậy thì bọn họ được cứu rồi.....
Mắt Lương Nặc dán vào điện thoại để chỉ đường cho Bắc Minh Dục, đồng thời cũng ước chừng khoảng cách còn bao xa sẽ tới được huyện: "Còn 4km....còn 3km...."
Chủ nhân của chiếc xe phía sau dường như cũng đoán ra được ý định của Bắc Minh Dục, đột nhiên tăng tốc.
Bắc Minh Dục mím chặt môi lại rồi cũng tăng tốc lên.
"Phía trước còn cách hai km nữa là trạm thu phí của huyện." Thỉnh thoảng Lương Nặc lại nhắc nhở anh.
"Ừm!"
Bắc Minh Dục nói như vậy nhưng tốc độ xe không hề được giảm xuống, mới đầu Lương Nặc cũng thấy khoảng cách vẫn còn khá xa, nhưng đối mặt với một ngã rẽ lớn ở phía trước, khi mà tốc độ đã lên tới gần 160km/h nhưng tốc độ vẫn không hề giảm.
Sắc mặt Lương Nặc trắng bệch: "Nếu cứ chạy với tốc độ này, chúng ta không qua được ngã rẽ phía trước đâu...nhanh giảm tốc độ....."
Trán Bắc Minh Dục ướt đẫm mồ hôi, hai mắt nhìn chằm chằm không chớp về phía trước.
Chiếc vô lăng trong tay anh không ngừng xoay hết bên này tới bên kia, chiếc xe cũng nhảy chồm chồm lên không hề dễ kiểm soát.
"Có phải....phanh xe hỏng rồi không anh?"
Cô cảm nhận thấy có điều gì đó không bình thường liền hỏi thăm dò anh.
"Ngồi vững!" Sắc mặt Bắc Minh Dục vẫn hết sức bình tĩnh không có gì thay đổi, chỉ nói: "Anh sẽ không để em gặp chuyện đâu."
Lương Nặc nhắm chặt mắt lại, đây chắc là lời hứa ngầm của anh!
Đúng là phanh xe bị hỏng thật.
Khoảng cách đoạn rẽ càng lúc càng gần nhưng dường như sự chú ý của Bắc Minh Dục hơi bị phân tán, anh quay trái phải quan sát, ánh mắt lạnh lùng hơi run lên.
"Nếu bảo em nhảy ra khỏi xe, em sợ không?" Bắc Minh Dục đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Lương Nặc hiện rõ sự sợ hãi, tái mét đi nhưng vẫn dũng cảm lắc đầu: "Không."
"Được!" Bắc Minh Dục nới lỏng cà vạt ra, chỉ tay vào đống cỏ khô ở phía không xa.
"Lát nữa anh đếm 1 2 3 thì em nhảy ra khỏi xe nhé, anh sẽ cố gắng khống chế hướng xe để giúp em nhảy mà không bị hắn nhìn thấy, ghi nhớ, phía trước không xa chính là vách núi cao và dốc, em hễ nhảy ra khỏi xe thì cố gắng chui mình vào đống cỏ khô, phải chú ý che lấp cơ thể không được để lộ ra."
Mong manh giữa sự sống và cái chết, Lương Nặc cũng không nhiều lời hay tỏ ra sợ hãi mà chỉ gật đầu.
Càng ngày càng gần chỗ anh nói, sắc mặt Lương Nặc đột nhiên thay đổi: "Anh bảo em nhảy ra khỏi xe, thế anh thì sao? anh làm thế nào?!"
"Anh không sao!" Dây thần kinh trên trán và thái dương anh nổi hết lên, giật lên đùng đùng như phát ra hơi lạnh: "Khi nhảy xuống em nhớ bảo vệ đầu đừng để bị thương."
Lương Nặc có chút hoài nghi: "Anh không nhảy xuống cùng em à?"
"Tốc độ xe anh mà càng nhanh, xe hắn ta ở phía sau cũng sẽ tăng nhanh để đuổi theo, sự chú ý của hắn ta cũng sẽ chỉ tập trung vào xe chứ không để ý, như vậy em sẽ càng an toàn hơn, thế nên em phải nắm chắc lấy thời gian, khi mà anh lái xe đi là em đã trốn xong rồi."
Nói cách khác, anh bắt buộc phải ở trên xe để bảo vệ cô bằng cách che cho cô có thể nấp an toàn.
Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt: "Không cần, là em gây sự với anh ta, em sao có thể để anh lại còn em nhảy xuống, em không nhảy."
"Nghe lời anh!" Bắc Minh Dục thấp giọng dặn dò.
Lương Nặc vẫn nhất quyết từ chối, trong đầu cô hiện lên rất nhiều ý nghĩ: "Em không...em sẽ không để anh một mình!"
"Em đã chia tay với anh rồi, em cần gì phải ở bên cạnh anh nữa!"
Bắc Minh Dục quay đầu nhìn cô, anh nhoài người lấy chân đạp cánh cửa phía bên cô ngồi ra, Lương Nặc đến đóng cửa lại cũng đóng không nổi, đột nhiên đưa tay ra nắm chặt lấy tay áo anh.
"Thiếu gia!"
Từ khi xảy ra chuyện, cô chưa hề gọi lại anh là thiếu gia.
Cách gọi đã lâu lắm không được nghe này làm cho Bắc Minh Dục thấy hơi mủi lòng.
Quay đầu ánh mắt chạm phải đôi mắt đang ướt đẫm long lanh của cô với nhiều sự suy nghĩ đắn đo đang đấu tranh với nhau, anh nhìn cô âu yếm: "Không nỡ rời xa anh à?"
"Vâng!" Lương Nặc không chút do dự mà gật đầu.
"Đừng không nỡ như thế, em quên mất là anh đã từng làm tổn thương em à? EM còn nói là hận không thể giết được anh, bây giờ em đỡ phải ra tay còn gì...."
"Anh không phải cái loại....."
"Anh nợ em, trước sau đều phải trả, lần này, chỉ một lần anh trả là đủ!"
Một câu nói như là lời cầu ngyuện cuối cùng tước khi li biệt, cùng với đó là vô số những hối tiếc và sự thương xót.
Trong giây lát mắt Lương Nặc đỏ ngầu lên, nước mắt lăn dài không ngừng trên hai má.
"Em không cần anh trả, chỉ cần anh để em đi, đi thật xa thật xa."
"Là em khiêu khích anh trước ấy, cả đời này anh sẽ không tha cho em đi đâu cả, nợ em anh sẽ trả hết từng cái từng cái một, trả tới khi em thấy hài lòng mới thôi."
Ánh mắt Bắc Minh Dục cũng long lanh như có nước bên trong, anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Nước mắt Lương Nặc như được vở van vậy, ướt đẫm hai má.
"Anh xin lỗi, đừng hận anh nữa nhé!"
Trong lòng Lương Nặc sao có thể nói đến từ hận nữa, cô lắc đầu nhìn anh mếu máo: "Em không hận nữa....nhưng anh không được để em nhảy ra khỏi xe! Em không nhảy đâu, kể cả phải chết thì chúng ta sẽ chết bên nhau."
Bắc Minh Dục tay nắm chắc lấy chiếc vô lắng, anh nói nhẹ nhàng: "Thật? Không phải là em muốn anh yên lòng lên đường nên em mới dỗ dành anh thế chứ?"
"Em không hận nữa......" Mắt cô như nhòa đi vì nước mắt, cô không còn nhìn thật rõ mặt anh nữa nhưng kiên định không đổi nói: "Nhưng anh không được bỏ rơi em! em sẽ không nhảy khỏi xe đâu, những gì anh nợ em em sẽ đòi lại cho bằng sạch, sao em có thể để cho anh đi trước được....."
Lời của cô vừa nói dứt, nơi nào đó trong con tim anh như đang mềm nhũn ra, niềm xúc động như đang xé nát con tim anh.
Nhìn vào khuôn mặt đẫm nước mắt và đôi mắt đang nhòa đi, anh đột nhiên nở nụ cười, sau đó không thèm quan tâm tới tất cả mà kéo cô vào lòng, đặt đôi môi mình lên môi cô, hôn cô như thể sẽ chẳng bao giờ được hôn nữa vậy.
Thể chất cơ thể nam nữ không giống nhau - đôi môi ấm áp của anh khẽ rung lên khi chạm phải đôi môi đang lạnh ngắt như vừa ngậm đá của cô.
Giống như một con thú hoang chỉ cần thỏa mãn nhu cầu chiếm hữu tước đoạt, hơi thở anh lỗ mãng phải vào mặt cô, anh dùng lưỡi mình xâm nhập vào trong miệng cô, đôi môi anh bao trọn lấy môi cô như muốn cướp đi hơi thở được phả ra từ lồng ngực cô.
Đã lâu lắm rồi Bắc Minh Dục không hôn Lương Nặc, đặc biệt là nụ hôn điên cuồng như thế này.
Nước mắt Lương Nặc vẫn không ngừng lăn xuống, nhưng cô cũng không kìm nén được cảm xúc, cô ngả mình vào lòng anh.
Cô từ từ nhắm mắt lại, đón nhận ngã rẽ đang ngay ở phía trước, ngã rẽ phía trước không hè thoáng vì vậy tốc độ này của bọn họ là không thể vượt qua được.....
Song, trong giây phút cô nhắm mắt lại đó, ánh mắt Bắc Minh Dục lại như sáng lên, anh lau nước mắt trên má đi, hiện lên bây giờ là đôi mắt tinh anh giống như chưa từng hoang mang sợ hãi.
Anh đột nhiên bỏ cô ra, một tay nắm chắc lấy vô lăng, một tay đột nhiên đẩy cô ra bên ngoài, anh dùng hết lực để đẩy làm cô không kháng cự lại được, hơn nữa anh đẩy cô quá bất ngờ vì vậy cả người cô văng ra ngoài.
"Anh sẽ không sao đâu, hãy nhớ lấy những lời em vừa nói!"
Lương Nặc vang ra khỏi xe, tiếng gió thổi hòa cùng tiếng nói của anh, cô chỉ lờ mờ nhìn thấy miệng anh đang mấp máy nói gì đó.
Co hoảng loạn vội vàng bò dậy, nhưng chỉ nhìn thấy chiếc xe đi với tốc độ như mất kiểm soát tiến tới gần lối rẽ, căn bản không kịp để tránh khỏi việc nó sẽ đâm sầm xuống vực.
"Khôngggggg......."
Lương Nặc hét lên rồi nhanh chóng lấy tay bịt miệng mình lại để không cho tiếng hét đó đâm xuyên vào trái tim cô, cô loạng choạng chạy ra khỏi đám cỏ khô, không còn nhìn thấy bất kì dấu vết gì cho thấy Bắc Minh Dục vẫn còn sống sót, lọt vào ánh mắt cô là hình ảnh chiếc xe đang bay trên không trung rồi đâm xuống vách núi sau đó lộn nhiều vòng và ngừng lại ở mãi dưới vực sâu.
Cô quỳ ở bên đường, trong phút chốc cô giống như kẻ bị hút cạn hết sức lực.
Thiếu gia....
"Anh đã nói là anh sẽ không sao cơ mà!"
"Anh đã nói là anh sẽ không để em đi cơ mà, anh còn phải ở bên cạnh em cả đời này, sao anh lại nuốt lời như thế?"
"Bắc Minh Dục, anh là đồ lừa đảo, một tên đại lừa đảo! Anh đã nói rồi sao anh lại để mình gặp chuyện như thế! nếu anh dám làm sao thì bây giờ em sẽ ở bên cạnh Đổng Hàn Thanh, chọc anh tức chết thì thôi....anh về đây, mau về lại đây, sau này em sẽ không chọc tức anh nữa, hu hu....sao anh lại có thể lừa em như thế....."
Càng khóc cô càng kích động, nước mắt lăn dài cùng với tiếng gào thét mà chỉ có núi rừng nghe.
Quỳ ở đó, cơ thể cô run lên cô chỉ còn lại một hành động duy nhất đó là nước mắt không ngừng trào ra, chẳng bao lâu sau, tiếng xe phanh kít lại truyền tới tai cô, Lương Nặc lẩy bẩy quay người ra nhìn liền nhìn thấy khuôn mặt với thái độ bệnh hoạn của tên hiếp dâm kia, cô mấp máy môi nhưng phát hiện bản thân không thể thốt ra được lời nào nữa.
Tên biến thái kia hắn đưa tay lên cằm xoa xoa, hắn cười rung vai lên, sau đó tiến lại gần Lương Nặc, cô không nói được gì mà ngất xỉu đi, trước khi ngất đi dường như còn nghe thấy hắn nói một câu.
"Cứ muốn phải đấu với ông xem ai hơn ai à, chết hết chúng mày đi cũng là đáng đời."
CHƯƠNG 264: BẮC MINH DỤC CHẾT RỒI
Lương Nặc không thể nào có được giấc ngủ yên, cô liên tiếp gặp phải các cơn ác mộng.
Cơn ác mộng đầu tiên, cô mơ thấy Bắc Minh Dục vì cứu cô mà chết, cơ thể bị chiếc xe đè nát làm cho biến dạng.
Cơn ác mộng thứ hai, Bắc Minh phu nhân chỉ thẳng tay vào mặt cô mà mắng rằng cô là khắc tinh đã hại chết Bắc Minh Dục, bây giờ bắt cô phải đền mạng sau đó treo xác cô lên vách núi.
Cô bị treo trên một cái cây lớn mọc ra từ khe núi.
Đột nhiên, Bắc Minh Dục cũng xuất hiện.
Toàn thân anh đều là máu, nhìn trông không còn rõ hình hài, vô cùng đáng sợ, cơ thể anh nửa rõ nửa mờ, giống như những con mà thường được chiếu trên ti vi vậy.
Anh nhìn cô cười lạnh lùng, đáng sợ với khuôn mặt u tối.
"Là em đã hại chết anh, là em đã đắc tội tên đó."
"Vốn dĩ anh có thể nhảy ra được, nhưng lại bị em làm cho liên lụy."
Cô lắc đầu liên tục, sau đó cơ thể Bắc Minh Dục xông lên, vô hình có một bàn tay bóp chặt lấy cổ cô làm cho cô thấy khó thở.
"Không phải vậy, không phải như vậy...em cũng không muốn như thế...."
Cô khó khăn mới nói ra được, cũng không biết nên nói gì mới phải.
"Em không muốn cái gì? Sự thực là em muốn anh chết đi."
"Không phải!"
Cô thét lên, cô tỉnh dậy thoát khỏi cơn ác mộng, nhìn về bốn phía sau đó phát hiện bản thân đang nằm trên giường bệnh với chiếc ga giường trắng muốt, căn phòng trống trơn, cô giật mình hai tay túm chặt lấy ga giường.
Thật may đúng lúc này y tá mở cửa bước vào, nhìn thấy Lương Nặc tỉnh rồi liền nói: "Cô tỉnh lại rồi? Bác sĩ điều trị chính nói rằng ngày mai cô mới có thể tỉnh lại, nhưng cô hồi phục nhanh đấy!"
Tim cô vẫn đập rất nhanh, cô hỏi: "Ai đưa tôi tới đây vậy?"
"Tôi không biết!" y tá lắc đầu nói.
Con tim Lương Nặc đập như rung lồng ngực lên, trong tiềm thức cô không muốn thừa nhận việc Bắc Minh Dục đã bị rơi cùng chiếc xe và người không còn nữa, cô cố chấp cho rằng người đưa cô tới đây chính là Bắc Minh Dục.
Bỏ chiếc chăn ra bước khỏi giường, Lương Nặc không nói lời nào mà đi ra cửa, muốn tới các cửa phòng bệnh để tìm người.
Y tá thấy vậy trong xoe mắt không hiểu: "Cơ thể cô vẫn chưa hồi phục, cô muốn làm gì?"
Lương Nặc nắm lấy tay y tá: "Có bệnh nhân nào rất trẻ và nhìn có vẻ rất khôi ngô tuấn tú không? Có thể là được đưa đến cùng thời gian với tôi....."
Y ta đột nhiên nhìn cô chằm chằm, như kiểu nghe không hiểu cô đang nói gì.
Lương Nặc vội vàng nhắc lại lời vừa nói: "Bênh nhân đến cùng tôi, nam giới...."
Nói rồi mắt cô đỏ ngầu lên không kìm được, nước mắt nhanh chóng trào ra, cô đưa tay quệt nước mắt vụng về, nhìn bộ dạng ngơ ngác không hiểu của y tá, cô lập tức đẩy y tấ ra và tự mình đi tìm Bắc Minh Dục.
Anh ấy lợi hại như vậy, nhất định không thể gặp chuyện được.
Cửa từng căn từng căn phòng bệnh bị đẩy ra,hoặc là trống trơn không có người nào, hoặc là có người nhưng cũng không phải là người cô cần tìm, Lương Nặc vẫn không chịu thôi hi vọng, nước mắt vẫn lăn dài trên má và cô vẫn tiếp tục đi mở cửa từng căn phòng bệnh.
Cả một tầng cô đều đi hết rồi, không có người mà cô cần tìm.
Nhìn hành lang người bệnh đi đi lại lại, cuối cùng cô cũng bỏ cuộc.
Từ từ quỳ xuống đất, Lương Nặc cúi dập đầu vào hai đầu gối, giống như một đứa trẻ cô cất tiếng khóc òa!
Một lúc lâu sau, hai chân cô đều tê cứng cả đi cô mới chịu đứng dậy với khuôn mặt u ám.
Lọt vào tầm mắt cô là một đôi giày da sáng bóng, bóng tới mức có thể soi gương được, không hề dính một hạt bụi.
Cô lấy tay lau nước mắt rồi từ từ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Bắc Minh Dục với hai bàn tay đang đúc trong túi quần, cơ thể khỏe mạnh anh tú giống như trong mơ vậy, cô cắn chặt lấy môi dưới, ánh nhìn không còn rõ nét: "Có phải anh tới để đưa em đi không?"
Người đứng trước mặt cô không hề động đậy, Lương Nặc lại khóc òa lên: "Anh từng nói sẽ ở bên cạnh em cả đời, bây giờ, có phải anh đến để đưa em đi không?"
Bắc Minh Dục cuối cùng đã hiểu ý của cô trong câu nói vừa rồi.
Cô tưởng anh đã chết rồi?
Đôi lông mày anh nheo lại, nhìn về phía cô lấy ta làm thành hình móc câu gọi cô lại gần, đôi môi anh khẽ mấp máy: "Đúng, thế giới bụi trần này thật nhiều đau khổ, anh đến để đưa em lên thiên đường....."
Đôi chân cô như được tiếp thêm sức mạnh, cô chạy đến bên anh.
Cô ngả người vào lòng anh, trên môi Bắc Minh Dục vẫn còn có nụ cười trêu chọc, sau đó anh dùng toàn lực để ôm chặt lấy cô, cằm anh dựa vào đỉnh đầu cô.
"Thật sự muốn đi cùng anh?"
"Vâng!"
"Còn hận anh không?"
"Không hận, không hề hận...."
Lương Nặc cũng để cằm mình lên vai anh, cô nói đủ để anh nghe thấy.
Anh đã dùng cả tính mạng mình để cứu cô, sao cô có thể nói là còn hận anh được, tiền đề của hận là yêu, khi trước yêu nhiều thế nào thì mới có thể hận được như thế, từ trong xương thịt đến trí óc cô cô chưa bao giờ quên anh.
"Hi hi...." Bắc Minh Dục cố nín cười nhưng người hơi rung lên, sau đó nói: "Bỏ anh ra trước hãy, em đang đè vào vết thương của anh rồi đấy."
Lương Nặc như không nghe thấy lời anh nói.
Bàn tay Bắc Minh Dục đặt lên đầu cô, ấn nhẹ đầu cô xuống: "Cảm nhận thấy chưa? Anh không phải là mà mà là người sống bằng xương bằng thịt, anh đến để đưa em đi, có điều không phải là đi thiên đường mà là trở về Hải Thành, trở về nhà của chúng ta."
Lương Nặc lúc này mới tròn xoe mắt, như không tin vào tai mình, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh.
Bắc Minh Dục vẫn còn cười được vài giây sau đó mới giải thích cho cô: "Chiếc xe khi rơi xuống vực anh đã kịp nhảy ra và bám được vào một cây lớn ở vách núi, lại còn có những cây dây leo nữ, anh thực sự là người sống!"
Lương Nặc vẫn có chút ngơ ngác, Bắc Minh Dục cúi đầu hôn lên môi cô, cho tới khi hai người truyền hơi thở sang nhau, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh lúc này Lương Nặc mới gần như tỉnh lại thực sự.
Một giây sau, cô như đứa trẻ muốn ăn kẹo mà ôm lấy anh.
Bắc Minh Dục ôm lấy eo cô, đẩy lùi cô về phia sau vài bước cho tới khi cơ thể cô chạm vào tường, một tay anh đặt lên tường một tay ôm lấy eo cô, một lần nữa trao cho cô nụ hôn ấm áp nhẹ nhàng.
Bên tai cô khẽ có tiếng ù ù, rồi lại như chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người ngày một sâu hơn.
Sau nụ hôn, vì hơi thở bị khống chế, gương mặt Lương Nặc đỏ lên, cô dựa đầu vào vai anh như không còn sức lục, Bắc Minh Dục cũng không khá hơn cô là bao, vết thương bị chạm vào, đau tới mức làm anh toát mồ hôi ra.
"Anh lại lừa em." Lương Nặc đã tỉnh táo lại, đột nhiên lớn tiếng mắng anh: "Em cứ tưởng anh không còn nữa, tưởng anh chết rồi, đồ lừa đảo."
Cô đưa tay lên đập vào ngực Bắc Minh Dục.
Hơi thở Bắc Minh Dục vẫn còn hổn hển, anh nắm lấy cổ tay cô: "Đừng đánh nữa, đánh nữa là anh lên thiên đường thật đấy!"
Lương Nặc nhìn thấy khuôn mặt anh tái mét đi, tim cô lại như thắt lại: "Có phải em đánh vào vết thương của anh rồi không? Em xin lỗi...em...em không phải cố ý đâu, để em xem vết thương của anh nào....cởi áo ra em xem nào...."
Cô cởi áo anh ra, cô nhẹ nhàng rón rén như một con mèo con.
Bắc Minh Dục cầm lấy tay cô đang chạm vào những chiếc cúc áo không cho cô cởi thêm nữa, ánh mắt có sự ra hiệu ngầm: "Đừng động nữa, em mà cởi nữa là anh không nhịn được đâu!"
Lương Nặc đỏ mặt tía tai hết cả lên.
"Em...em...sao anh...sao anh lại...."
Lúc này mà anh cũng có thể có phản ứng và nhu cầu được?
Cô lắp ba lắp bắp nhìn đáng yêu vô cùng, nhìn Bắc Minh Dục mắng yêu: "Toàn thân em đang đau nhức đây, muốn cái đó á? Còn lâu, ai bảo anh một khi đụng vào người em là mãi không chịu buông tha? Nhìn xem, môi em bị anh hôn phồng hết cả lên rồi! Anh phải chịu trách nhiệm làm cho hết phồng đấy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro