Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 9: Sự thật về Kurapika

Kuroro che miệng bằng tay trái, trong khi mắt hắn dán vào người Kuruta đang ngủ. Bây giờ hắn biết tại sao hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng khi hắn nhìn Kuruta. Hắn có cảm giác rằng đứa trẻ này thú vị hơn hắn tưởng và điều đó đã đúng theo nghĩa đen. Kuroro rút điện thoại ra khỏi túi và nhìn chằm chằm vào nó bằng đôi mắt đen một cách do dự. Ý của Ishtar chính là chỉ điều này. Cô ta biết rằng Kurapika là một cô gái thật sự, và điều đó không còn nghi ngờ gì nữa qua đôi mắt nhìn thấu sự thật của cô ta. Hắn lướt ngón tay cái trên điện thoại, phân vân liệu có nên gọi cho cô ấy hay không. Rốt cuộc thì hắn là đang giao dịch với một cô gái, và hắn cần lời khuyên của người phụ nữ kia. Hắn chưa bao giờ xử lý một cô gái trước đó, lại là một cô gái tuổi teen. Hắn đã tiếp xúc với một số phụ nữ: Machi, Shizuku, và Pakunoda, nhưng tất cả đều là những trường hợp khác nhau. Kuroro Lucifer thậm chí chưa bao giờ chạm vào người phụ nữ trong cuộc đời mình. Hắn không bao giờ quan tâm đến họ, trừ khi họ có tiềm năng bất thường như các chiến binh và chỉ sau đó hắn có thể quan tâm đến việc tuyển dụng họ.

"Không." Hắn thì thầm với chính mình khi hắn bỏ điện thoại di động vào túi. "Mình sẽ tự giải quyết vấn đề này, để xem mọi việc diễn ra như thế nào. Nếu mình có thể tự giải quyết mọi thứ, thì không cần phải gọi cô ấy." Hắn quay lại nhìn Kurapika vẫn bất tỉnh.

"Thực ra, cậu hoàn toàn là một cơn nhức đầu đối với tôi, luôn đặt tôi vào tình trạng khó xử. Đầu tiên cậu giết Uvo, và rồi bắt tôi và làm cho tôi bất lực với xích phán quyết của cậu. Rồi thì, chúng ta bị kẹt lại với nhau như thế này, và bây giờ hóa ra là cậu là một cô gái. " Hắn thầm nghĩ. Một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn.

Cô thực sự là một đứa trẻ thú vị, Kurapika. Có quá nhiều những điều ngạc nhiên, cô không bao giờ khiến tôi cảm thấy chán, hắn nghĩ hài hước.

Một tiếng rên rỉ nhẹ từ Kurapika đã phá vỡ cuộc độc thoại nội tâm của Kuroro. Cô bắt đầu cử động. Đôi mắt cô mở to và nhìn chằm chằm vào bầu trời tối đen. Cô từ từ quay đầu, quan sát xung quanh. Khi cô phát hiện ra những xác chết, cô cứng người lại. Kurapika chớp mắt hai lần, cố gắng nhớ lại sự kiện đã xảy ra trước khi cô ngất đi.

"Cuối cùng cũng dậy rồi?" Kuroro hỏi bằng giọng không cảm xúc, thu hút sự chú ý của cô.

Kurapika nghiêng đầu lên, nhìn Kuroro theo cách lộn ngược. Cô nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt mở to, vẻ ngoài rõ ràng là không tin. Còn có những nghi ngờ trong mắt cô. Kuroro nhìn thẳng vào mắt cô, cố gắng giải mã suy nghĩ của cô.

"Anh đã biết?" Cô hỏi một cách thầm thì.

"Ý cậu là gì?" Hắn hỏi, giả vờ không biết gì, nhưng nụ cười của hắn đã phản bội hắn.

"Đừng giả ngu nữa!" Cô cố gắng đứng lên, nhưng dừng lại với một tiếng thở hổn hển khi khoảng cách 40 cm của họ ngăn cản cô đi xa khỏi Kuroro. Với tiếng rít, cô điều chỉnh lại vị trí của mình để ngồi xuống thân cây bên cạnh hắn ở cách xa Kuroro tối đa 40 cm. Nhìn thấy chiếc áo trước của mình bị rách, cô vội nắm chặt lấy nó và nhìn xuống.

"Đã bao lâu rồi?"

Kurapika cau mày, và có vẻ cô ngần ngại trả lời nhưng Kuroro vẫn kiên nhẫn chờ đợi. "Năm năm." Cuối cùng cô lẩm bẩm.

Kuroro nhướng mày. Cô đã làm điều này ngay sau khi bộ tộc cô bị giết, một quyết định táo bạo, đến từ một cô gái 13 tuổi.

"Tại sao?"

"Anh nghĩ là tại sao?" Cô đột nhiên hỏi với một cái vò tóc, đôi mắt màu đỏ của cô sáng lên giận dữ trong bóng tối. "Tôi không có lựa chọn nào khác hơn, đi du lịch một mình như một cô gái sẽ có nhiều bất lợi và nguy hiểm hơn là một cậu bé."

Vẫn là Kurapika cũ, dữ dằn mà hắn biết. Ít nhất thì tính cách không thay đổi cùng với cơ thể, suy nghĩ của Kuroro, đã bớt căng thẳng hơn. Bây giờ đứa trẻ đã dậy và tỉnh táo, việc không chắc chắn của hắn về tình hình đã được thay thế bởi sự tò mò.

"Bây giờ cô cảm thấy thế nào? Đã 5 năm trôi qua kể từ khi cô sống như một cô gái." Hắn hỏi, không giấu được sự tò mò của mình. Nếu có gì đó, hắn thậm chí còn nhìn cô ấy kĩ càng hơn. Hắn chú ý sự trẻ trung trong nét mặt của Kurapika đã được cải thiện khi mà lớp ngụy trang đã được dỡ bỏ.

Kurapika nắm chặt lấy ngực cô. "Thành thật mà nói, tôi không cảm thấy mình là chính mình. Thật kì lạ." Cô thừa nhận, bằng cách nào đó cô thấy xấu hổ. Cô không biết tại sao cô lại trả lời Kuroro, nhưng cô phải nói, nếu không cô sẽ không cảm thấy thoải mái. Cô phải xả nó ra.

"Hm ..." Kuroro trả lời khi hắn nhìn chằm chằm vào mặt cô. Hắn vươn tay ra và nghiêng cằm để quay mặt cô về phía hắn. Hắn cúi xuống gần hơn, quan sát cô kĩ hơn. Bị ngạc nhiên và bối rối, Kurapika gầm gừ và giơ tay lên.

CHÁT!

"Đừng chạm vào tôi." Cô rít lên giận dữ.

Đó không thực sự là một cái tát mạnh, nhưng má Kuroro vẫn chuyển sang màu đỏ một chút. Hắn cười khúc khích với sự thích thú và nhận thấy điều gì đó.

"Các cử chỉ của cô cũng đã thay đổi như những cô gái." Hắn nói với cô. "Lần trước, cô đã đấm tôi, lần này, cô tát tôi."

"Nếu anh thích bị đấm hơn là tát, rất hay vì đấm phù hợp với tôi hơn." Kurapika giơ tay lên, sẵn sàng tấn công hắn lần nữa nhưng Kuroro nâng tay lên đầu hàng.

Kurapika nhìn hắn với một cái nhìn trừng trừng của kẻ giết người trước khi cô quay đi và nhìn vào ngực cô lần nữa. Khuôn mặt cô trở nên rắc rối và cô cắn môi dưới. Cô đã phải tìm cách làm thế nào cô sẽ phải đối phó với mọi thứ từ bây giờ, bây giờ cô lại là một cô gái một lần nữa. Kuroro nhìn cô với một sự quan tâm mới. Hắn ngạc nhiên vì cô gái đã sẵn sàng trải qua những thử thách như vậy, hy sinh giới tính ban đầu của mình để có thể tồn tại tốt hơn, để cô có thể theo dõi hắn - họ, tìm kiếm và trả thù cho những đồng đội đã mất của mình, để chịu đựng những khó khăn và mệt mỏi của Nen, tập luyện thể chất, đẩy bản thân của cô vào một tuổi trưởng thành sớm để có lợi cho việc tồn tại. Điều đó làm hắn nhìn cô bằng một con mắt khác, hắn đã thừa nhận cô là một người mạnh mẽ khi cô còn là một cậu bé, nhưng bây giờ hắn biết rằng cô thậm chí còn hơn thế nữa. Sức mạnh và quyết tâm của cô khiến hắn tò mò.

"Bây giờ cô định làm gì?" Hắn lại hỏi.

"Tôi không biết, bông tai chỉ có một cái duy nhất, tôi không nghĩ là tôi có thể tìm được một chiếc khác." Cô nói nhẹ nhàng, nói lên những suy nghĩ của cô.

"Cô vẫn đang nghĩ đến việc ngụy trang mình thành một cậu bé?" Hắn hỏi, khá ngạc nhiên.

"Anh nghĩ tôi sẽ từ bỏ và chấp nhận số phận của mình ư?" Cô đốp chát lại hắn.

"Cô là một cô gái đúng nghĩa, tại sao lại chối bỏ bản thân mình? Cô là ai thì hãy cứ sống như thế. Ý nghĩa của cuộc sống là gì nếu cô sống như một người khác chứ không phải là bản ngã thật của cô?" Kuroro phản bác lại cô, không hay biết rằng hắn lại nói lên những điểm chính xác mà Ishtar đã hỏi cô. Kurapika đóng băng và nhìn hắn chằm chằm. Đột nhiên, những lời của Ishtar vang lên trong đầu cô.

Cậu có chắc không? Cậu có ổn không với điều này? Tại sao lại nói dối với chính mình?

Kuroro nhầm lẫn về lý do tại sao cô gái đó nhìn hắn với những lời hắn nói. Hắn chỉ nói với cô về những gì hắn thực sự tin tưởng, có thể là một tội phạm, một kẻ giết người, một kẻ trộm, nhưng hắn vẫn chỉ là chính mình. Hắn hoàn toàn chấp nhận, ôm lấy bản chất thật của mình. Hắn tự hào vì những gì hắn đã làm, bởi vì chúng phản ánh niềm tin của hắn. Hắn muốn cười trong sự mỉa mai trong tình hình, hắn, một tên tội phạm, sống một cuộc sống "thành thật" hơn là cô gái kia; một thợ săn luôn săn đuổi tên tội phạm là hắn nhưng lại đang sống một cuộc sống tự lừa dối bản thân mình. Điều ấy khiến hắn muốn cười, hắn có thể sử dụng nó để chế nhạo Kuruta.

"Anh đang cười cái gì?" Kurapika hỏi với sự bực bội.

"Không có gì." Hắn chỉ nhún vai và lấy Fun Fun Cloth ra. "Lấy thứ gì đó để thay đi." Hắn ra lệnh.

Kurapika lục lọi những bộ quần áo mà họ có, và lấy ra một áo thun màu xám đen dài tay và áo thun trắng. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc áo phông màu trắng, và âm thầm lấy dao của cô và xé nó ra. Kuroro nhướng mày vì hành vi của cô, nhưng không nói gì và chỉ nhìn theo. Kurapika đã tạo ra một loại băng dài làm từ áo thun mà hắn không hề hay biết. Cô gái đó không bị thương tích trên cơ thể.

"Quay lại." Cô nói thẳng thừng. "Và đừng có nhìn." Cô cảnh báo, giọng cô căng thẳng.

Kuroro ngoan ngoãn quay lại và nhắm mắt. Kurapika nhìn chằm chằm vào lưng hắn không chắc chắn. Cô quay lại, lưng của họ hướng về phía nhau, và cô bắt đầu cởi bỏ chiếc áo sơ mi bị rách của mình. Cô nhanh chóng lấy dải băng và quấn nó chặt quanh ngực, buộc ngực cô làm cho nó thoải mái hơn vì cô không có áo ngực vào lúc này. Khi cô quấn nút thắt nó lại, cô không thể buộc chặt phần cuối của dải băng trên lưng cô. Cô đã cố gắng nhiều lần, nhưng mối buộc luôn luôn bật ra vì khá lỏng lẻo. Kuroro cảm thấy những động tác lúng túng của cô, và biết rằng cô đang gặp khó khăn với một thứ gì đó.

"Có cần giúp gì không?" Hắn hỏi vô tư mặc dù hắn chắc chắn cô gái sẽ rít lên rằng "không phải việc của anh."

"Không phải việc của anh." Kurapika bướng bỉnh.

Thấy chưa? Hắn tự cười khúc khích một mình.

Khi Kurapika chiến đấu với nút buột, Kuroro vẫn kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi cô tuyên bố cô đã làm xong cái thứ gì đó mà cô đang làm. Sau vài phút, cuối cùng cô cũng dừng lại và có thể nghe thấy những tiếng sột soạt của quần áo khi cô nhanh chóng mặc chiếc áo thun dài tay vào.

"Tôi xong rồi." Cô tuyên bố.

"Ngày mai chúng ta sẽ đến thị trấn gần nhất." Kuroro bất ngờ nói khi hắn quay lại.

"Hử?" Kurapika chớp mắt một lần. Tại sao lại có quyết định đột ngột như thế?

"Cô sẽ cần phải mua một bộ quần áo khác và những thứ cần thiết khác." Hắn giải thích, khi hiểu được cái nhìn khó hiểu trên gương mặt của người Kuruta trẻ.

"Tôi không cần một bộ quần áo khác, tôi ổn với những gì tôi có ngay bây giờ." Kurapika phản đối. Cô không muốn tốn tiền một cách không cần thiết, mặc dù có nhiều chữ số trong tài khoản ngân hàng của cô.

"Bây giờ cô là một cô gái." Kuroro nói với vẻ cau mày.

"Thì sao, tôi ổn với quần áo của con trai. Không giống như tôi sẽ chết nếu tôi mặc chúng." Cô nói một cách ngoan cố.

"Tốt thôi, cứ làm như cô muốn." Kuroro đứng lên nhún vai, một cách không hài lòng. "Đi nào."

"Chúng ta đi đâu?" Kurapika cũng đứng dậy và phủi quần cô. Kuroro nhìn chằm chằm vào cô.

"Cô muốn ngủ ở đây với xác chết à?" Hắn nói khi hắn chỉ vào những cái xác.

"Đi nào." Cô nói trong vòng chưa đầy một nhịp tim và tiến về phía trước. Kuroro theo sát phía sau cô, một nụ cười thích thú hiện trên mặt hắn.

-------

"Tôi nói tôi không cần thêm một bộ quần áo nào nữa!" Cô gần gào lên với hắn. Cô cắn răng một cách cực kỳ khó chịu, cô chống nạnh, cô đang có một cuộc đấu mắt với Kuroro ở phía trước của một cửa hàng quần áo ở giữa đường phố. Một số người qua đường nhìn họ với nhận thức rằng họ là một cặp đôi đang cãi nhau. Một số thậm chí còn cười khúc khích, điều đó làm Kurapika rất tức giận.

"Cô là một kẻ đần độn khi mặc những bộ quần áo của con trai." Hắn ta vặn lại. Kuroro Lucifer thích đánh giá các tác phẩm nghệ thuật, và hắn phải thừa nhận rằng Kuruta trông khá xinh, nhưng quần áo của con trai đã huỷ hoại mọi thứ. Sau hai ngày quan sát, khi họ bước vào thị trấn đầu tiên họ đến, hắn đã quyết định mua một bộ quần áo cho cô gái, cho dù cô ấy có thích hay không.

"Không liên quan đến anh." Cô phản đối.

"Có liên quan, bởi vì cô đang đi cùng tôi." Hắn nói lại. "Và tôi không chấp nhận việc cô đi loanh quanh với cái thời trang vô lý như vậy khi đang ở với tôi."

Kurapika cau mày dữ dội nhìn hắn. Kuroro đã làm cho điều này nghe như thể họ đang "ở bên nhau", và điều đó làm cô thật ngớ ngẩn. Cô có một lý do khác, cô là một người thực tế, và quần áo của con trai có xu hướng thực tế hơn con gái. Cô lý luận điều này mà không cần suy nghĩ.

"Tôi chắc chắn rằng chúng ta có thể tìm thấy quần áo của con gái thực tế ở đây." Hắn nói với vẻ hân hoan, bởi vì điều ấy có nghĩa là họ sẽ phải đi vào trong cửa hàng, và hắn sẽ buộc cô để mua một cái gì đó một khi họ đã vào bên trong cửa hàng.

Kurapika nhận ra lỗi của mình, và nguyền rủa việc Kuroro chơi mình. Kuroro kéo cô vào cửa hàng, mối liên kết này làm hắn ta thích nó, và cô chỉ có thể tuân theo mặc dù cô không muốn. Chủ cửa hàng chào đón họ nồng nhiệt, nhưng họ đã bước qua cô ta mà không nói một từ và ngay lập tức đi đến góc dành cho các cô gái. Kuroro nhanh chóng lướt qua những bộ quần áo được trưng bày và tìm thấy một số thiết thực phù hợp với Kurapika. Kurapika để ý thấy rằng những bộ quần áo mà người đàn ông đã chọn cho cô đều có vẻ tốt. Kuroro Lucifer có một nhận thức về thời trang khá tốt, trong khi cô trông giống như một tên quái gở nhà quê, chỉ đứng đó và mặc những bộ đồ mà Kuroro ném cho cô. Rồi hắn kéo cô về phía quầy và chuyển những bộ quần áo từ tay cô sang bàn.

"Cô có nghĩ rằng cô có thể đổi chúng với quần áo chúng tôi có ở đây không?" Hắn hỏi một cách lịch sự với một nụ cười khi hắn lấy quần áo con trai của Kurapika từ Fun Fun Cloth ra và đổ chúng vào một đống trên bàn. Người nữ quản lý cửa hàng ngay lập tức bị đánh gục vì nụ cười đẹp trai kia và đỏ mặt. Kurapika đảo mắt, tại sao tất cả các cô gái đều bị đánh gục bởi một tên khốn cơ chứ? Kurapika lướt qua Kuroro. Quả thật cô phải thừa nhận rằng hắn trông đẹp trai, với mái tóc đổ xuống và băng đầu che dấu xăm hình chữ thập trên trán của mình, và khi hắn mặc bộ áo đen với áo sơ mi màu đen có cổ áo ở trong.

"Chắc chắn rồi, để tôi kiểm tra chúng trước đã, sau đó tôi sẽ khấu trừ giá trị của những thứ này khỏi hóa đơn của anh." Cô gái trẻ lắp bắp lo lắng và kiểm tra quần áo. Hầu hết chúng đều ở điều kiện tốt, vì Kurapika là một kẻ thích sạch sẽ và gọn gàng, và luôn luôn quan tâm đến quần áo của mình.

"Xin lỗi, cô có thể giúp tôi ..." Kurapika nghiêng người về phía trước và thì thầm điều gì đó với người phụ nữ. Cô ấy gật đầu khi Kurapika nói, và rồi xin phép họ để đi vào bên trong cửa hàng.

"Gì -"

"Không phải chuyện của anh." Kurapika nhanh chóng cắt ngang hắn, từ chối nhìn hắn.

Kurapika nghiêng người về phía trước và đặt khuỷu tay lên quầy. Cô thở dài như thể kiệt sức, và Kuroro nhận ra điều này. Họ đã chạy xuống đồi để tiết kiệm thời gian, nhưng chắc chắn không vì điều đó mà cô kiệt sức?

Người quản lý cửa hàng sớm xuất hiện từ phía sau phòng với một gói nhỏ trong tay. Cô đưa gói ấy cho Kurapika và thì thầm điều gì đó trong khi nháy mắt với cô gái trẻ. Kurapika chỉ lẩm bẩm một lời cảm ơn và đặt cái gói lên bàn.

Kurapika trả tiền cho quần áo, vì dù sao thì chúng là của cô. Cô không muốn mắc nợ Kuroro dưới bất kỳ hình thức nào. Một khi ra bên ngoài, họ để quần áo vào trong Fun Fun Cloth của người đàn ông.

"Đừng bao giờ nhìn vào cái này." Kurapika mạnh mẽ cảnh báo hắn khi cô đưa gói 'đặc biệt' của mình vào Fun Fun Cloth. Kuroro nhướng mày nhìn cô.

"Có gì bên trong ư?"

"Chỉ cần đừng nhìn thôi." Cô khăng khăng và không nói gì khác. Kuroro cau mày, và bất chợt hắn như thể nhận ra.

"Oh." Hắn chỉ nói một cách vô cảm, nhưng bên trong thì hắn lại cười vì sự nhút nhát của cô. Dĩ nhiên hắn biết thứ gì đang ở bên trong.

Thời gian trôi nhanh và vào thời điểm họ mua sắm xong, mặt trời đã ở dưới chân trời, nhuộm thành phố nhỏ bằng ánh sáng đỏ rực rỡ huy hoàng. Họ nhất trí quyết định tìm kiếm một quán trọ để ở lại vào ban đêm, mặc dù Kurapika không muốn nghỉ ngơi trong một quán trọ. Khả năng ở trong một căn phòng không làm gì cả với tên Đầu Nhện không làm cho cô cảm thấy dễ chịu. Cô thích ở bên ngoài với hắn ta, làm gì đó khác hơn là ngồi im lặng với kẻ thù giả dối. Cuối cùng họ tìm thấy một quán trọ, Kurapika dừng lại trước khi họ bước vào tòa nhà.

"Chờ đã, bây giờ anh sẽ lại bịa ra cái thể loại câu chuyện gì đây?" Cô nghi ngờ người đàn ông lớn tuổi. Người đàn ông đưa cho cô một nụ cười tinh nghịch, điều đó đã làm cô ngạc nhiên.

"Cô muốn câu chuyện gì nào?"

"Không phải là một người em gái bị mất tích từ lâu nữa chứ, điều đó thật lố bịch." Cô thu hẹp mắt. "Chỉ cần nói rằng chúng ta là những người bạn đồng hành."

"Nếu cô muốn vậy." Kuroro quay đi và tiếp tục đi vào quán trọ. Kurapika nhìn hắn thận trọng. Cô đã bỏ lỡ điều gì đó, và người đàn ông kia dường như đang mưu đồ một thứ gì đó. Làm thế nào mà hắn ta có thể đồng ý với ý tưởng của cô một cách dễ dàng như vậy? Một điều gì đó khả nghi, nhưng cô không thể đoán chính xác là cái gì.

Có một điều chắc chắn, cô đã có một cảm giác thực sự xấu, một cảm giác dai dẳng rằng một điều gì đó khó chịu sẽ xảy ra vào đêm nay. Cô nhìn lên để xem tên quán trọ.

"Ngựa Vằn, hử?"

Chỉnh sửa lần cuối: 25/12/18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro