Chapter 8: Phát hiện
Kuroro lặng lẽ nhìn người đồng hành đang ngủ. Hắn quan sát cấu trúc mặt của cậu một cách cẩn thận, để ý rằng càng nhìn cậu bé, hắn càng cảm thấy cậu bé đã thay đổi. Những cái nhăn mặt và cau mày vẫn còn đó bất cứ khi nào hắn đưa ra những lời bình luận hay kích thích cậu bé, nhưng hắn lại không nói về những điều đó. Một cái gì đó mà hắn không thể xác định chính xác về việc cậu ta đang thay đổi, và hắn không biết liệu sự thay đổi đó có tốt hơn không hay là tệ hơn.
Họ đã đồng hành cùng nhau trong khoảng hai tuần nay, và họ đã học cách tin tưởng lẫn nhau ở một mức độ nhất định (nhỏ). Đối với một người, chính là đã làm đúng với thỏa thuận rằng người đó sẽ không cố gắng để siết cổ người kia cho đến chết trong giấc ngủ. Bằng cách này, họ có thể ngủ ngon giấc hơn vào ban đêm. Sau khi họ làm việc với Ryuusei-gai, đặc biệt với Ishtar, họ đã rời khỏi thành phố ngay lập tức. Jan đã rất thất vọng khi thấy hắn rời khỏi quá sớm, và đã nói với hắn rằng một số trưởng lão của Hội đồng muốn nói chuyện với hắn ta. Kuroro đã phải từ chối. Nói chuyện với Hội đồng mà có Kurapika cạnh bên không phải là một việc khôn ngoan. Hắn có thể trở lại lần nữa, khi mà cả hai đã được tự do khỏi ràng buộc.
Ishtar đã nói với họ về cuộc đàm phán của cô với Hassamunnin. Thần đèn từ chối không tháo dây buộc, vì vậy họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm ra một vị thần khác, hay một phép thuật khác, với sức mạnh vượt quá Hassamunnin và buộc cậu ta phải thu lại phép thuật của mình. Cô đưa cho họ một chiếc nhẫn, thứ có thể nói cho họ biết nếu có một huyền thoại nào gần đó. Điều đó có nghĩa là họ sẽ phải di chuyển ngẫu nhiên từ các nơi này đến nơi khác, hay nói cách khác, du lịch vòng quanh thế giới. Bên cạnh đó, một vài thứ cũng vẫn đang làm phiền hắn. Trước khi họ rời đi, Ishtar thì thầm điều gì đó với hắn.
"Khi có một sự thay đổi bất thường nào về đứa trẻ đó, hãy báo cho ta ngay lập tức. Hiểu không?"
Hắn muốn phản đối, nhưng cuối cùng khi hắn nghe giọng điệu của cô. Bất kể hắn muốn khinh thường cô ấy đến mức nào, nhưng khi cô ấy ra lệnh cho hắn, hắn phải tuân theo. Từ giọng điệu của cô, hắn biết rằng vấn đề đó rất quan trọng, và tốt nhất là hắn nên làm theo lời khuyên của cô, nhất là khi cô là người sở hữu Đôi mắt nhìn thấu sự thật. Điều đó khiến Kuroro tự hỏi, có chuyện gì với cậu bé? Nếu Ishtar nghiêm túc về điều đó, thì đó phải là một điều rất quan trọng nhưng cô ấy không nói với hắn. Nhưng cho đến nay, vẫn chưa có gì xảy ra.
Một điều khác mà hắn nhận thấy, liên kết giữa họ đã mở rộng. Hắn không biết cậu bé Kuruta có nhận ra điều đó hay không, nhưng khoảng cách giữa hai người đã mở rộng khoảng 20 cm. Hắn biết rằng sự thay đổi này xảy ra ở phía của Kurapika. Hắn ghét cậu bé. Trên thực tế, ngoài nen đa năng, thì hắn cũng quan tâm đến tiềm năng vô biên của cậu. Hắn thậm chí còn nghĩ đến việc cậu ta gia nhập Ryodan. Tuy nhiên, hắn đã học được bài học và giờ đây hắn biết rằng cậu bé là một người thông minh và sẽ không bị ảnh hưởng bởi sự thuyết phục của hắn. Điều đó gần như không thể, nếu không muốn nói là đã không thể.
Một sự xáo trộn ở xa báo động cho Kuroro. Hắn thu hẹp mắt, cố thâm nhập vào bóng tối của khu rừng xung quanh nhưng không nhìn thấy gì. Gió thổi, âu yếm mái tóc đen. Có thể chỉ là một số động vật hoang dã ban đêm, nhưng sau đó một lần nữa hắn đã phải chắc chắn. Đó có thể là kẻ cướp, hoặc thậm chí tệ hơn - thợ săn tiền thưởng. Chỉ trong trường hợp hắn triển khai En của mình để quét môi trường xung quanh. Ngay cả khi là những người dùng Nen ở chế độ Zetsu, họ vẫn không thể thoát khỏi En của hắn. Đúng vậy, hắn ta phát hiện ra một vài người, rải rác xung quanh đang chuẩn bị cho một vụ phục kích.
"Dậy đi" Hắn vỗ nhẹ vào vai Kurapika. Cậu bé là một người ngủ thính; một cái vỗ nhẹ trên vai là tất cả những gì cậu cần để mở mắt ra.
"Chuyện gì vậy?" Cậu hỏi với một chút buồn ngủ. Nó làm cho Kuroro tức tối, như thể ngay cả những cử chỉ đơn giản nhất của hắn cũng có thể kích thích sự khó chịu của cậu bé.
"Chúng ta có những vị khách không mời, chuẩn bị sẵn sàng đi." Hắn đã ra lệnh theo thói quen như trong những ngày hắn ở cùng với các thành viên Genei Ryodan.
Kuruta càu nhàu không vui nhưng vẫn vâng lời hắn với một cái cau mày. Cậu ngồi dậy một cách lười biếng, giả vờ như cậu đang không tỉnh táo, trong khi thực tế cậu đã tỉnh như lúc ban ngày. "Người nào?"
"Tôi không biết, có lẽ là thợ săn tiền thưởng, hoặc chỉ là kẻ cướp". Kuroro nhún vai, và tiếp tục lập trường bình thường. Họ chờ đợi trong khi giả vờ là đang ngồi bên cạnh ngọn lửa cắm trại.
"Đừng giết ai cả." Kurapika đột nhiên nói khi nhìn vào đốm than còn cháy.
Kuroro nhìn cậu với một cái nhìn kì quái. "Bắt đầu đi"
Giống như để trả lời câu nói của hắn, tất cả những kẻ kia nhảy ra khỏi những bụi cây xung quanh họ, tất cả đều phóng vũ khí của họ vào cả hai. Cùng nhau, cả hai nhảy lên để tránh bị xiên trúng hoặc bị cắt trúng, mỗi vũ khí của chúng đều mang những lực khác nhau. Kuroro nhảy xa hơn, và kéo luôn Kurapika lại với hắn vì liên kết của họ vẫn còn 40 cm. Kurapika vấp ngã và va vào hắn. Cậu mất thăng bằng và phải bám lấy Kuroro, dựa vào ngực hắn ta, chính xác là để ngăn cậu không bị ngã, trong khi Kuroro phải giữ cậu lại bằng khuỷu tay của mình.
"Thật vụng về." Kuroro cười toe toét.
"Câm miệng." Kurapika đáp trả lại và vội vã rời khỏi Kuroro. Cậu đứng thẳng lên và nhìn một lượt khuôn mặt của những kẻ tấn công.
"Xem nào, nhìn xem chúng ta đang có những ai này." Một trong số những người đàn ông, kẻ mặc áo khoác không tay, lên tiếng. "Kuroro Lucifer với bạn gái của hắn!"
"TÔI LÀ CON TRAI!" Kurapika hét lên với họ một cách tức giận. Kuroro, người mà lúc đó đã quen với tiếng hét của Kurapika mỗi khi ai đó nhầm cậu là một cô gái, chỉ cười khúc khích. Kurapika quay sang hắn với ánh mắt đe dọa.
"Ta thành thật nghĩ rằng ngươi nên dán một thông báo trên trán của ngươi nói rằng: Tôi là con trai." Tên ấy trêu chọc.
"Câm mồm, tên khốn." Kurapika cảm thấy mặt mình như đang cháy.
"Dù sao đi nữa, ngươi cũng thật không may, cậu bé. Tối nay chúng ta sẽ nhận phần thưởng cho cái đầu của hắn ta, nhưng ta nghĩ ngươi sẽ phải đi cùng." Người đàn ông đó nói lại khi hắn tiến về phía họ.
"Vậy, ngươi là thợ săn tiền thưởng." Kuroro nói, khẳng định nghi ngờ của mình. "Thật xin lỗi, quý ông, nhưng ta không có ý định để cho bản thân mình bị bắt bởi ngươi."
"Ngươi biết gì không?" Người đàn ông mỉm cười. "Phần thưởng nói rằng: 'Chết hoặc sống'."
"Hmm ... Thú vị." Kuroro đưa tay che miệng, nhạo báng với điệu bộ nghĩ ngợi.
Kurapika đảo mắt. Cậu không thể tin rằng cái tên cơ bắp này lại là một thằng ngốc. Ngay cả khi cả nhóm bọn chúng cũng sẽ không có cơ hội đánh bại Kuroro Lucifer. Thậm chí hắn ta có thể chăm sóc tất cả những người đó ngay lập tức với chỉ một mình hắn, và giờ chúng lại có dũng cảm tuyên bố rằng chúng có thể giết chết hắn ta nếu cần thiết vì cái tiền thưởng đó.
"Đây sẽ là lần đầu tiên chúng ta chiến đấu bên nhau."
"Sự thật là vậy." Kurapika nhăn mặt, thường thì họ luôn cố gắng cắt cổ nhau. "Có nghĩ rằng chúng ta đang bất lợi không?"
"Không, tôi nghĩ rằng đó là một cơ hội tốt để đánh giá tính tương thích của chúng ta trong trận chiến."
"Cái gì?"
Trước khi Kuroro có thể làm nhiều hơn, những người đàn ông đã mất kiên nhẫn và tất cả đều tấn công họ một cách đồng thời. Họ được bao quanh hoàn toàn trong một vòng tròn. Họ không thể thoát khỏi mối quan hệ này, nhưng họ không thể mạo hiểm nhảy lên, vì khi họ bay lên, họ dễ bị thương hơn. Để lại Kurapika chỉ với một lựa chọn. Cậu triệu hồi Dowsing Chain và cho nó tạo thành một lá chắn xoắn ốc xung quanh. Chuỗi Nen đã ngăn chặn tất cả các cuộc tấn công, và với một cú đẩy, làm chệch hướng tất cả bọn chúng. Những người đàn ông đã rất ngạc nhiên bởi trò lừa nhỏ của cậu, miệng của chúng mở há hốc như một ngăn kéo với bản lề lỏng lẻo.
"Cậu có thể đánh với tay phải của cậu không?" Đột nhiên Kuroro hỏi.
"Tôi nghĩ là có thể, Sao thế?" Kurapika không nhìn hắn khi cậu hỏi, mắt cậu nhắm vào kẻ thù, mặc dù cậu thực sự muốn có một số lời giải thích từ người đàn ông lớn tuổi.
"Tốt. Chúng ta sẽ phải chiến đấu như thế này." Hắn bất ngờ nắm lấy tay trái của Kurapika bằng tay trái của hắn. Kurapika giật nảy mình vì sự đụng độ đột ngột với tên Đầu Nhện, nhưng Kuroro phớt lờ nó. Hắn dịch chuyển và đứng đối diện với hướng ngược lại từ Kurapika. "Ràng buộc hạn chế các chuyển động của chúng ta nên sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta nắm tay nhau."
Kurapika hiểu những gì Kuroro đang nói đến. Nếu họ tự mình chiến đấu mà không có bất kỳ liên kết vật lý, họ sẽ có xu hướng quên đi liên kết ma thuật và nó có thể dẫn đến những động thái liều lĩnh. Nếu họ nắm tay nhau, họ sẽ luôn ở trong không gian được chỉ định, và do đó họ sẽ ít có khả năng phạm sai lầm ngớ ngẩn hơn. Bàn tay to của Kuroro hoàn toàn bao bọc bàn tay nhỏ hơn của Kurapika, và hắn nắm chặt tay cậu. Ngay cả khi Kurapika không cầm tay hắn, cậu cũng biết cậu sẽ không trượt khỏi tầm tay của hắn ta. Cánh tay Kurapika cứng lại một lúc, như thể nó đã bị bệnh khi chạm vào Kuroro Lucifer, nhưng cậu buộc cánh tay của mình phải thư giãn. Trong bất kỳ trường hợp nào, cậu không thể bị phân tâm bởi sự đụng chạm về thể chất khi có những thợ săn tiền thưởng ở đây.
"Ổn rồi." Kurapika gật đầu và đưa tay lên trả lời miễn cưỡng. Kuroro lấy con dao Benz, trong khi Kurapika lấy thanh tanto* của mình. Họ cúi đầu gối vào tư thế chiến đấu.
"Hãy để bữa tiệc bắt đầu."
(*tanto là tên một loại Đoản đao của Nhật có kích thước rất ngắn)
--------------
Hắn lau máu trên mặt và thay quần áo dính máu của hắn bằng một cái khăn sạch. Khi hắn làm xong, hắn nhìn xung quanh. Những cơ thể không có sự sống rải rác khắp nơi, chưa kể đến máu thì lai láng. Hắn ngồi xuống một thân cây bị ngã và quay sang nhìn người bạn đồng hành đã mất đi ý thức.
Hắn đã rất ngạc nhiên khi thấy Kuruta sẵn sàng hợp tác hoàn toàn trong trận chiến. Hắn đã không mong đợi mức độ tương thích giữa họ vì thật sự đứa trẻ này rất căm thù hắn. Điều làm hắn bực mình là cậu bé cố gắng không giết một người nào cả, tất cả đều vì ý thức đạo đức lố bịch của cậu. Đó là một sai lầm về phần của Kurapika, và cuối cùng cậu ta đã phải trả giá.
Một trong những tên mà cậu bé nghĩ rằng cậu đã đánh hắn mất đi ý thức đã đứng dậy và tấn công cậu. Kurapika hầu như không tránh được con dao, lưỡi dao lướt nhẹ má cậu xuống dưới một inch và thay vào đó đụng vào bông tai của cậu. Cậu thở hổn hển, bất ngờ mất tập trung và những người đàn ông kia đã có cơ hội để cắt ngang cậu, cắt mặt trước áo sơ mi của cậu mở ra. Tiếp theo đó, khuôn mặt của Kurapika trở nên méo mó bởi cơn thịnh nộ, cậu tung một cú đá vào hạ bộ người đàn ông. Người đàn ông gập đôi người đau đớn, và không có lòng thương xót, Kurapika đánh thêm một cú nữa bằng thanh tanto lên đầu người đàn ông. Kuroro nghe thấy tiếng nứt, và chắc chắn rằng Kurapika đã làm tên kia vỡ xương sọ, người đàn ông đầu tiên cậu giết vì sau đó Kuroro đã kiểm tra. Rõ ràng là cú đánh của Kurapika đã gây ra một vết thương nghiêm trọng trong đầu.
Khi Kuroro tiễn thêm hai người nữa đến gặp Diêm vương, hắn nhận thấy Kuruta cư xử kỳ lạ. Cậu bắt đầu run rẩy, lẩm bẩm "bông tai của tôi" và như một người điên, điên cuồng ôm lấy tai mình, và bây giờ cậu đã mất đi cái thứ đồ lủng lẳng đó. Bị lo lắng bởi sự thiếu tập trung của cậu bé, Kuroro đã kéo Kurapika về phía mình và quay sang nhìn cậu cảnh báo, nhưng hắn đã ngạc nhiên khi nhìn thấy nỗi sợ hãi trong đôi mắt xanh của cậu bé.
"Chuyện gì-"
Đột nhiên, Kurapika ngã xuống. Với phản xạ của mình, Kuroro bắt kịp người cậu trong cánh tay trái của hắn và giữ cậu thật chặt. Hắn không biết tại sao Kuruta lại ngất đi một cách bất ngờ như vậy. Nhưng hắn chắc chắn cậu bé không bị trầy xước, vì vậy hắn đã nghĩ rằng Kuruta bị trúng độc. Khi hắn nghe thấy âm thanh của trận chiến từ những thợ săn còn lại, hắn đã quyết định kiểm tra và thẩm vấn cậu bé sau. Với cánh tay trái của mình đang ôm chặt bụng của Kurapika một cách lúng túng, Kuroro kết thúc những người đàn ông còn lại với một vết cắt gọn gàng trên mỗi cổ họng. Hắn rất ngạc nhiên khi thấy trọng lượng của Kurapika rất nhẹ trên cánh tay mình.
Khi hắn đảm bảo rằng tất cả thợ săn đã chết, hắn đã thả cậu bé đến cái thân cây gần nhất và kiểm tra vì bất cứ nguyên nhân nào đã làm cho Kuruta bất tỉnh. Hắn kiểm tra cánh tay, chân và mặt, nhưng không có gì. Khi hắn kiểm tra cổ, hắn nhận ra áo sơ mi của cậu bé đã bị rách vì dao cắt và nhận thấy thứ gì đó không được cho là có ở đó. Một tư tưởng lóe lên trong đầu hắn, và mặt Kuroro trắng bệch. Hắn thề rằng hắn đang có một linh cảm cực kì tệ. Ở đó, bên dưới chiếc áo rách của Kurapika, hắn phát hiện ra hai phần nhô lên trên ngực (mặc dù nhỏ).
Kurapika Kuruta thực sự là một cô gái.
Chỉnh sửa lần cuối: 24/12/18
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro