Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 7: Đôi mắt nhìn thấu sự thật

Ishtar nhìn hai người trong một lát với vẻ mặt nghiêm nghị. Cô nhìn Kuroro đang ngủ một cách trìu mến và thở dài. Bóp sống mũi của mình và xoa xoa một cách nhẹ nhàng. Một âm thanh trườn nhẹ vang lên, và một con rắn khổng lồ cuộn mình quanh người phụ nữ. Cái đầu to lớn của nó lơ lửng trước mặt cô, đôi mắt ruby ​​ảm đạm của nó chớp chớp mắt với cô tò mò.

Tại sao cô lại buồn? Nó rít lên khi đánh hơi không khí bằng cái lưỡi chẻ hai của nó.

"Ta ước nó không đối xử với ta như thể ta là một thứ bệnh dịch ..." Cô vuốt ve đầu con rắn một cách trìu mến. "Nhưng đó là lỗi của ta vì thế mà bây giờ nó rất ghét ta." Cô lặng lẽ ngẫm nghĩ.

Basille nhìn cô với đôi mắt tuyệt đẹp, và rồi quay sang hai người đang ngủ.  

Thế còn đứa trẻ đi với cậu ấy thì sao? Cô hỏi khi cô trườn về phía họ. Với một chuyển động nhanh chóng, Basille đã hoàn toàn bao lấy hai người trong cơ thể to lớn của mình. Con rắn lơ lửng về phía Kurapika và lặng lẽ quan sát.

"Ah, phải rồi ... Basille, đưa họ đến gần ta hơn đi." Ishtar đặt cái điếu cày của mình xuống và ngồi thẳng lên. Con rắn ngoan ngoãn kéo hai người cùng với gối lại gần Ishtar để cô không phải đứng lên để chạm vào họ. Cô ấy nghiêng người về phía trước và chạm vào mặt Kurapika một cách tinh tế. Cô vuốt ngón tay của cậu bằng một ngón tay dài, cho đến khi cô chú ý đến đôi bông tai của cậu. Cô chạm nhẹ vào nó và quan sát nó kĩ lưỡng. Khi cô đã hài lòng, cô rút tay lại và hít mùi hương của gỗ đàn hương. Cô thổi ra một làn khói mỏng, cô kéo ra một chiếc hộp nhỏ trong số các đống đệm. Cô mở nó ra và lấy một lọ nhỏ chứa chất lỏng màu xanh đậm. Cô ấy ngả người về phía trước và mở miệng Kurapika ra. Với một cái ống nhỏ, cô nhỏ một giọt chất lỏng vào lưỡi của cậu.

"Dậy đi, nhóc." Cô thì thầm với cậu. Không lâu sau, Kurapika khuấy động và rên rỉ.

Mắt cậu mở to và tay thì ôm lấy đầu. Cảm giác say xẩm vẫn còn kéo dài, và cơ thể của cậu cảm thấy thoải mái kỳ lạ. Cảm giác như thể cậu vừa thức dậy từ một giấc ngủ sâu, và vẫn còn đang rất buồn ngủ. Kurapika lắc đầu để thoát khỏi những đám mây trong đầu, nhưng nó vẫn còn nán lại. Hương gỗ đàn hương làm cho cậu cũng buồn ngủ.

"Tại sao cậu làm điều này?" Tiếng nói dễ chịu phát ra từ ngay trước mặt cậu.

Khi Kurapika nhìn lên, cậu đã phải đối mặt với gương mặt nhợt nhạt của Ishtar. Có một sự tò mò trong đôi mắt to của cô, và cô đang nhìn cậu rất kĩ.

"Làm gì?" Kurapika hỏi lại.

"Biến bản thân thành một người khác, thay vì sống như chính bản thân mình. Cậu định làm gì?"

Đôi mắt của Kurapika mở to vì sốc. Cậu nhìn chằm chằm vào vực thẳm vô tận trong đôi mắt người phụ nữ, chúng thu hút cậu, quyến rũ cậu để nói ra sự thật, nói dối là điều vô nghĩa. Miệng Kurapika hơi tách ra, nhưng không có từ nào xuất hiện.

"Ta có thể nhìn thấy sự thật, nhóc à. Không gì có thể đánh lừa được đôi mắt nhìn thấu sự thật của ta." Cô đứng thẳng lên và kéo tấm mạn che mắt của mình. Ở đó là một quả cầu mắt trắng hoàn toàn, với những sợi bạc xoắn, giống như màu của đá cẩm thạch. Màu sắc như thể chính nó cũng có sự sống vậy, không ngừng cuộn xoáy và uốn lượn, cho thấy một chiều sống khác. Kurapika nuốt nước bọt khi nhìn thấy nó, cậu biết rằng người phụ nữ trước mặt cậu là một người có trình độ hoàn toàn khác. Và không phải con người.

"Cô là gì?" Cậu hỏi thì thầm.

Ishtar nở một nụ cười bí ẩn với cậu, nhưng lại không trả lời cậu. "Đó là điều cậu cần tìm hiểu, mặc dù ta nghĩ cậu có thể tự mình tìm ra điều đó." Cô cười khúc khích. "Nhưng trở lại với câu hỏi của ta, cậu có thực sự ổn với điều này?"

Kurapika nhìn cô thận trọng. Biết rằng người phụ nữ có thể nhìn thấy sự thật, cho dù có nói dối một cách hùng hồn, thì thực sự cậu vẫn đang bị đặt dưới áp lực rất lớn. Đặc biệt là khi cô ấy hỏi về bí mật sâu thẳm nhất của cậu. Bằng cách nào đó, cậu hiểu tại sao Kuroro không thích ở cạnh cô ấy. Khi cô ấy nhìn chằm chằm vào hắn, có cảm giác như hắn đang bị bóc trần từng lớp, tất cả lớp bảo vệ mà hắn dựng lên đều vô dụng trước cô, cho đến cuối cùng khi cô đã nhìn thấu cốt lõi của linh hồn hắn, nơi mà tất cả sự thật đều bị vạch trần. Linh hồn của hắn cảm thấy như khỏa thân trước cô. Khi cậu nhìn vào đôi mắt đá cẩm thạch, cảm giác tê liệt đã dâng lên. Cậu phải rời mắt ra khỏi cô.

"Ah, thứ lỗi cho sự xâm nhập của ta." Ishtar buông tay ra và mái tóc của cô ấy rơi xuống để che đi đôi mắt màu sữa. Rồi họ rơi vào im lặng. Ishtar dành thời gian để quan sát phản ứng của Kuruta đối với lời nói của cô.

"Cậu đang nói dối bản thân mình, và ta nghĩ điều đó không tốt, điều gì thúc đẩy cậu thực hiện hành động đáng thương này?" Cô hỏi lần nữa, lần này giọng cô dịu dàng hơn, và có một chút lo lắng.

"Thật đáng tiếc vì đây là sự an toàn của riêng tôi." Kurapika trả lời. Ồ, mùi hương đã làm cho cậu nhẹ nhàng hơn.

"An toàn, để cậu có thể sống sót đủ lâu để trả thù Genei Ryodan?" Ishtar lấy cái điếu thuốc cày của cô và hít một lần nữa.

"Phải, tôi cần làm cho họ phải trả giá về việc giết chết toàn bộ gia tộc của tôi. Trước đó, tôi sẽ không bao giờ có thể nghỉ ngơi trong bình an." Cậu trả lời một cách đơn điệu, giống như một bài phát biểu được diễn tập trước.

"Hmm ... Thậm chí bằng cách hy sinh bản thân thật của mình. Có phải cũng giống như việc tự giết chết bản thân của mình không? Linh hồn của cậu bị tra tấn bởi bóng tối của quá khứ, bởi hận thù ám ảnh cậu như một thứ bệnh dịch, và do cậu tự phủ nhận. Tại sao lại từ chối sự thật về bản thân mình? Cậu sẽ hối tiếc về điều này trong tương lai thôi  " Cô nói với giọng yên tĩnh, thanh thản. Cô nhắm mắt lại. "Cơ thể cậu vẫn còn sống, nhưng linh hồn của cậu có thể đã chết ở một thời điểm nào đó rồi. Cậu có ổn không với điều đó?"

"... Tôi đã đưa ra quyết định của mình." Kurapika nhắm mắt lại và nghiến răng. Cậu biết cái giá của điều đó rất nặng, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác. Ishtar nhìn cậu một lát, lặng lẽ phán xét cậu.

"Ta hiểu rồi." Cô nói khi cô thổi ra một làn khói mỏng.

"Đừng nói với ai cả." Kurapika đột nhiên nói, với giọng khẩn cấp. "Đặc biệt là anh ta." Cậu nói với giọng yên lặng hơn nhiều khi liếc nhìn Kuroro đang ngủ. Ishtar để mắt nhìn Kurapika một lát, trước khi gật đầu.

"Được thôi."

"Tôi có thể yêu cầu cô một điều nữa không?" Kurapika lại hỏi, giọng không chắc chắn.

"Hỏi đi, và ta sẽ trả lời nếu ta có thể hoặc nếu ta thấy là phù hợp." Cô ấy nói với một giọng tinh tế. Kurapika do dự một lát, và sau đó lại liếc về phía Kuroro.

"Cô là mẹ của anh ta?"

Ishtar chớp mắt với câu hỏi của cậu, và im lặng trong vài giây trước khi nở một nụ cười quyến rũ nhất mà cậu từng nhìn thấy. Cô ấy cười nhẹ nhàng.

"Ta ước mình được như thế." Cô nói với giọng thì thầm. "Ta nuôi cậu bé, nhưng cậu bé sẽ không gọi ta là mẹ. Ta nghĩ cậu ấy sẽ không bao giờ làm điều đó ". Cô lắc cái đầu xinh đẹp của mình và mái tóc xoăn đen vương nhẹ trên mặt cô.

"Cô đã nuôi dạy anh ta nhưng anh ta nói rằng trẻ em đều bị bỏ rơi ở Ryuusei-gai." Kurapika cau mày trước sự mâu thuẫn.

"Đúng vậy, đó là luật bất thành văn của người dân ... Nhưng trường hợp của cậu ấy ..." Giọng cô ấy biến mất và ánh mắt cô rơi xuống Kuroro. Cô nhìn hắn với đôi mắt khao khát, nhưng lại thở dài một lần nữa. "Ta sẽ không nói với cậu nữa."

"Hử?" Kurapika nghĩ rằng người phụ nữ này rất mong muốn nói với cậu về mối quan hệ của cô với Kuroro, nhưng đột nhiên có chuyện xảy ra với cô ấy và cô ấy đã thay đổi suy nghĩ.

"Đối với những chuyện ở quá khứ, thời thơ ấu của cậu ấy, quá khứ của cậu ấy, ta không có quyền nói với cậu điều đó, nếu cậu muốn biết, hãy hỏi cậu ấy." Cô nói dứt khoát, giọng nói của cô kiên định.

"Oh..."

Bằng cách nào đó, Kurapika khá thất vọng. Không phải là cậu háo hức muốn biết nhiều hơn về Kuroro, nhưng cậu đã bị bối rối, bị làm cho bối rối. Ở đây, trước mặt cậu, là một phụ nữ, một người phụ nữ tinh tế, người không phải là con người (cho đến nay cậu có thể nói như thế), nhưng rất nhẹ nhàng và giống như mẹ đối với Kuroro, kẻ giết người tàn nhẫn và lạnh lùng, người đã giết chết toàn bộ một bộ tộc chỉ vì đôi mắt của họ. Sự hiện diện của một người mẹ thật không phù hợp với tính chất khát máu trong một kẻ giết người của Kuroro. Có điều gì đó không đúng trong việc dạy dỗ, hoặc quá khứ của hắn, và điều đó làm cậu phiền lòng. Cậu muốn biết tại sao. Cái gì đã đúc kết nên kẻ giết người như hắn? Cậu cũng nhận thấy nỗ lực của Kuroro để tạo khoảng cách giữa hắn ta và người phụ nữ, trong khi người phụ nữ thì lại cố gắng để mối quan hệ của họ thân thiết hơn. Thật là mỉa mai, và chắc chắn làm cho cậu khó chịu. Kuroro đã chối bỏ cô ấy, trong khi Kurapika lại thèm muốn một người mẹ, vì mẹ cậu đã bị giết dã man 5 năm trước bởi lệnh của Kuroro.

"À, ta đã nói chuyện xong với cậu rồi." Ishtar hít một lọ hương khác và thổi bay nó về phía Kurapika. Một lần nữa, làn khói lại vây quanh đầu cậu và khiến cậu buồn ngủ. Trước khi cậu chìm trong giấc ngủ sâu, cậu nghe giọng nói xa xôi của Ishtar.

"Đừng lo lắng, ta sẽ không nói với cậu ấy về cuộc nói chuyện bí mật của chúng ta."

------------

"Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?" Cô dựa vào chiếc gối mềm phía sau và nhắm mắt lại. "Mười năm?"

"Gần như thế." Kuroro trả lời lạnh lùng. Hắn đã rất ngạc nhiên khi thấy mình ở gần người phụ nữ khi hắn thức dậy từ giấc ngủ gây ra bởi chính cô ấy. Nhưng rồi một lần nữa, hắn thực sự không nên ngạc nhiên.

"Và cậu không bao giờ đến thăm ta, thậm chí không liên lạc với ta một lần." Cô ấy thở dài.

Kuroro không nói gì, chỉ nhìn vào Kuruta đang ngủ. Hắn đã không bao giờ cố ý quan sát cậu bé một cách kĩ càng như vậy khi cậu ấy đang ngủ, nhưng lần này, hắn nhận thấy một cái gì đó. Đó là vì hắn bị ảo giác bởi hương thơm của người phụ nữ, hay là hắn  nhìn thấy điều này lần đầu tiên. Cậu bé trông rất nữ tính khi ngủ; không nhăn mặt hay cau mày, chỉ là khuôn mặt ngây thơ của cậu bé 17 tuổi. Giống như cậu đã biến đổi thành một người hoàn toàn khác. Ishtar nhận thấy sự quan tâm bất ngờ của hắn đối với cậu bé và cười khúc khích.

"Nói cho ta biết về đứa trẻ đó."

"... Không có gì tôi có thể nói với cô về cậu ta cả, tôi đã nói với cô tất cả những gì tôi biết, đủ để có một buổi trò chuyện nhỏ." Hắn kiên nhẫn yêu cầu.

"Cậu không bao giờ kiên nhẫn, Kuroro?" Cô lại lắc đầu một cách mạnh mẽ. Kuroro nhìn cô trừng trừng băng giá, nhưng không nói gì. Cô thở dài một lần nữa. "Được rồi, tốt thôi, cậu thật là một đứa trẻ khó tính."

Trước khi Kuroro có thể phản đối, Ishtar đã thổi một bức màn khói khác để gây ngủ cho hắn. Ngay khi Kuroro rơi vào giấc ngủ sâu thẳm, Ishtar đứng thẳng lên. Cô nhìn vào sợi dây phép thuật kết nối hai kẻ thù kia.

"Ra ngoài, Hassamunnin, ta biết cậu ở đó."

Hay quá, Lady. Cô vẫn luôn sắc xảo hơn bao giờ hết. Tôi thật sự rất tôn trọng cô. Một quả cầu ánh sáng màu xanh nhạt bay ra từ ​​chuỗi ma thuật và lơ lửng trong không khí. Một thần đèn nhỏ xuất hiện trong một tia khói xanh và cúi đầu chào cô một cách lịch lãm. Ishtar cười với bản chất tốt đẹp giả vờ của hắn.

"Đừng cố chọc ta, Hassamunnin, cậu biết là điều đó sẽ không tác động tới ta mà." Cô mỉm cười với cậu. "Bây giờ, là vấn đề công việc, phải không? Cậu biết ta muốn gì."

Tsk, tôi cá là cậu bé đã học thói quen này từ cô. Genie bĩu môi và khoanh tay ngang qua ngực.

"Cậu nghĩ vậy ư?" Ishtar dựa lưng vào gối của mình một cách lười biếng, nhưng bên trong cô ấy rất vui khi nghe điều đó. "Bây giờ là chuyện công việc."

Tôi sẽ không phá vỡ ràng buộc. Tôi muốn xem câu chuyện của họ sẽ kết thúc như thế nào. Thần đèn nói rõ ràng, và không có gì có thể thay đổi quyết định của cậu ta. Bên cạnh đó, tôi thực sự đúng với quyết định của mình!

"Ta biết, cậu bé." Ishtar hít vào và thở ra làn hương của mình. "Nhưng ngay cả ta cũng quan tâm đến mối quan hệ của họ sẽ phát triển như thế nào, những kẻ thù bí ẩn bị ràng buộc bởi sợi dây có liên quan đến cuộc sống của nhau, người này cũng sẽ chết nếu người kia chết.

Vậy đặc biệt muốn tôi làm gì?

"Cậu có thể làm gì cho ta nào?"

Hmm ... Thần đèn quay lại và nhìn hai cơ thể đang ngủ. Có lẽ tôi có thể làm điều gì đó cho sợi dây kia.

Ishtar nhướng mày. "Dĩ nhiên."

thấy đó. Cậu ta chỉ vào sợi dây ma thuật. Họ bị giới hạn bởi liên kết trong cổ tay của họ. Tôi có thể thay đổi giới hạn liên quan đến toàn bộ bộ phận cơ thể, không chỉ cổ tay của họ.

"Có nghĩa là họ có thể di chuyển tay của họ một cách tự do nhưng vẫn bị hạn chế về khoảng cách liên kết, nhưng theo cách linh hoạt hơn."

Phải. Có thể là chân, tay, hoặc thậm chí tóc, miễn là họ đang ở trong khoảng không gian cho phép, thì sẽ ổn thôi. Genie gật đầu.

"Hmm ... Thế là đủ rồi, hãy làm đi."

Với một cái bĩu môi vì sự phiền toái, thần đèn quay lại và đã làm công việc của mình với một cái vuốt nhẹ của bàn tay. Sợi kết nối đã biến mất, nhưng để đổi lại, toàn bộ cơ thể của họ bị bao phủ bởi lớp mỏng của hào quang Hassamunnin (hoặc lời nguyền, khi họ gọi nó như thế). Hài lòng với công việc của mình, thần đèn quay sang Ishtar để chờ đợi một vài lời khen ngợi.

"Làm tốt lắm." Cô ấy nói. "Cảm ơn cậu đã đáp ứng yêu cầu của ta."

Ồ, không có gì cả. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để làm hài lòng , Lady của tôi. Một lần nữa, cậu cúi chào kính trọng. Nhưng tôi thực sự không có ý tưởng tại sao một người với địa vị như cô lại muốn bỏ nhiều thời gian và sức lực để nuôi một đứa trẻ. Cậu ta nói khi nhìn Kuroro với một sự quan tâm mới mẻ. Tại sao?

"Tại sao, thực vậy?" Cô đặt một tay lên và dựa cằm vào lòng bàn tay, khuỷu tay cô đặt trên chiếc gối mềm, trong khi tay kia vẫn cầm điếu cày. Cô nhắm mắt lại và nhớ lại đêm đó cô đã gặp Kuroro lần đầu tiên. Mưa, xác chết, máu, khuôn mặt, đôi mắt đó. Cô vẫn nhớ hết tất cả, như thể nó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

"Có lẽ ta đã yêu cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên." Cô thì thầm với chính mình.

Với một đứa trẻ? Bây giờ Hassamunnin nghe có vẻ thực sự ngạc nhiên, nếu không phải là sỉ nhục. Tôi chưa bao giờ biết là một kẻ ấu dâm.

"Không phải theo nghĩa đó, thằng ngốc." Ishtar nhìn chằm chằm vào cậu ta. Thần đèn run rẩy khi mắt cô xâm nhập cậu. Nếu ánh mắt có thể giết người, cậu ta sẽ bị cắt xén thành những phần không thể nhận ra.

Được rồi ... Nếu không có gì khác để làm với tôi, thì tôi đi đây...

"Hassamunnin?" Cô đã gọi thần đèn trước khi cậu ta tan thành một làn khói xanh.

Đây?

"Cậu sẽ theo dõi chúng chứ?"

Tất nhiên.

"Hãy đến với ta ngay ..." Cô do dự một giây. "... nếu điều đó xảy ra ..."

Người phụ nữ nhìn hắn một lát. Người phụ nữ quyến rũ, Lady của Ryuusei-gai, nhìn Kuroro Lucifer đang ngủ, người đứng đầu Genei Ryodan, với cái nhìn của một người mẹ. Và cô ấy không phải là con người. Khuôn mặt của vị thần đèn dịu đi.

Ta hiểu. thực sự quan tâm đến đứa trẻ này, phải không?

"Cậu ấy là con trai của ta." Cô mỉm cười nhẹ nhàng.

Nói đi... Genie nhìn lưỡng lự với Kuroro. Cậu ấy có biết cô thực sự là gì không?

"Không, cậu ấy không biết."

Tôi tự hỏi cậu ta sẽ cảm thấy thế nào ... Một nụ cười tinh nghịch tràn ngập trên gương mặt vị thần đèn. Nếu cậu ta biết rằng cậu ta đã được một Medusa nuôi lớn?

Chỉnh sửa lần cuối: 18/12/18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro