Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 64: Đêm thứ 1001

"Danchou nói gì?" Machi hỏi một chàng trai trẻ tuổi có mái tóc nâu đỏ.

"Thêm một nhiệm vụ nữa." Shalnark huýt sáo khi cậu bỏ túi điện thoại di động của mình. "Đơn giản và rõ ràng: loại bỏ gia tộc Nostrad."

"Tôi biết mà." Phinx cười toe toét.

"Dễ như ăn kẹo." Feitan khịt mũi khi cậu ta uốn tay.

"Cậu không phiền chứ, Nobu?" Franklin hỏi người samurai đứng cạnh mình. "Cậu biết rằng điều này có liên quan đến kẻ ám sát, đúng không?"

Nobunaga chỉ hơi cau mày và nhún vai.

"Đó là lệnh của Danchou."

"Tất nhiên, đó là lệnh của Danchou." Phinx khịt mũi với sự nhạo báng vui vẻ.

"Ngậm cái miệng của cậu lại và kết thúc chuyện này đi!" Người samurai kêu nhẹ.

"Được thôi, được thôi, Geez ..." Phinx lẩm bẩm khi anh ta quay vòng vòng tay để chuẩn bị cho một bữa tiệc nhỏ. "Chúng ta đến đây, Nostrad, đây là những gì ngươi sẽ nhận được khi quấy rối người phụ nữ của Danchou."

Nobunaga chỉ cằn nhằn để đáp lại tuyên bố của Phinx nhưng không bác bỏ nó.

------------

"Heh, tôi nghĩ vậy." Lucian; người đã biết kế hoạch bổ sung này, đã cười khúc khích và đi về phía cửa, nhưng trước đó anh ta không quên vỗ vai hắn và trêu: "Am curăţat dormitor pentru tine (Tôi đã dọn dẹp phòng ngủ cho cậu) Distreaza-te cu ' sotia 'ta (vui vẻ với 'vợ' của cậu đi) "

Trước khi Kuroro có thể húc khuỷu tay vào xương sườn của anh ta, Lucian đã điên cuồng chạy tới cửa và đóng sầm lại. Để lại Kurapika kinh ngạc và không biết gì cũng như việc cô chẳng hiểu gì về những gì anh ta vừa nói, nhưng Kuroro lại hơi bị nhiễu loạn bởi những lời của ma cà rồng. Những lời của anh ta như đang nhắc hắn nhớ đến một điều gì đó đáng lo ngại những vẫn dễ chịu.

Sau vài phút im lặng, khi cả hai đều đánh giá lẫn nhau, Kurapika cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng.

"Bây giờ anh muốn gì?" Cô đã thực sự gắt lên với hắn.

Kuroro nhướng mày lên.

"Đó không phải là cách hay để chào đón 'chồng' của mình." Hắn bình luận với giọng thoải mái.

Kurapika nhìn chằm chằm vào hắn.

"Làm sao mà-"

"Người bạn Zaoldyck của cô đã nói với tôi về nó một cách tự nguyện."

Killua, lần sau khi cậu gặp tôi thì cậu chết chắc. Kurapika thầm nguyền rủa, nhưng vẫn giữ một vẻ ngoài điềm tĩnh.

Kuroro tiếp cận cô với những bước đi thận trọng, và cô đứng vững chắc trên mặt đất. Khi hắn ở ngay trước cô, điều đầu tiên hắn làm là tiếp cận và nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng của cô. Cử chỉ này đã khiến Kurapika ngạc nhiên.

"Cô để tóc dài." Nó giống như một câu hỏi hơn là một tuyên bố.

"Vậy thì sao?" Kurapika vặn lại, nhưng cô không hề có động lực để hất tay hắn ra khỏi tóc mình. Cô không nhận thấy rằng, một màu hồng đang ửng lên trên gương mặt của cô.

Kuroro nở nụ cười nhẹ. Vậy, cô gái vẫn nhớ lời nhận xét của hắn từ cách đây khá lâu, khi cô rối lên về việc cắt tóc:

... nhưng mái tóc dài hợp với cô hơn.

Điều đó làm hắn hạnh phúc đến nỗi hắn đã dành vài phút tiếp theo chỉ để vuốt những sợi tóc vàng. Kurapika đã bất ngờ trước lời tuyên bố của hắn. Thông thường, cô rất khó chịu với những người đang vuốt tóc của cô.

"Vậy, cuộc đình chiến của chúng ta bị phá vỡ." Hắn nói một cách khá lơ đãng.

"Anh đang có ý gì?" Cô hỏi thận trọng khi cô lùi xa hắn.

Hắn mỉm cười. "Cô luôn đâm sầm vào những rắc rối nhỉ, phải không?"

"Không, phải nói cách khác. Những rắc rối xung quanh luôn đâm sầm vào tôi." Cô gắt gỏng khi nhớ đến những lúc khó chịu khi bị tán tỉnh và quấy rối bởi một số người đàn ông thô kịch.

"Cô biết đấy, theo lí thuyết thì cô thuộc về tôi kể từ khi Nostrad xử lý cô, và tôi đã nhận cái cơ thể được cho là đã chết của cô." Kuroro ngồi xuống và tựa lưng vào ghế.

"Ồ, thật sao? Cám ơn vì đã khai sáng cho tôi." Cô cáu kỉnh, giọng cô đan xen với sự mỉa mai.

Kuroro nhướng mày.

"Cô không ở trong tâm trạng tốt nhất, đúng không?"

"Tại sao tôi phải ở trong tâm trạng tốt nhất khi một người bạn của anh, người mà PHẢI bị mất một vài ốc vít trong đầu, anh ta hầu như đã đầu độc tôi đến CHẾT và trong khi tôi đã tỉnh táo thì mọi người lại đã thông báo rằng tôi đã chết? "

"Đó sẽ là cách tốt nhất để đưa cô thoát khỏi tình huống đó." Hắn nhún vai.

"Làm giả cái chết thực sự là sở thích của anh, phải không?" Cô cau mày khổ sở với hắn. "Hai lần anh đã làm giả cái chết của tôi, và tôi chỉ hy vọng thời gian này họ sẽ không tìm ra rằng tôi vẫn còn sống lần nữa."

"Cô đang ở dưới sự giám sát 24/7 của họ và khi cô đột nhiên chết vì ngộ độc, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin rằng Kurapika Kuruta thực sự đã chết, đúng không?"

"Bất cứ điều gì." Cô đảo mắt, mệt mỏi với những tranh cãi vô nghĩa. "Vậy bây giờ, tôi thuộc về anh à?"

"Đại loại vậy." Nụ cười tự mãn trở lại trên khuôn mặt của hắn - ôi, cô chỉ muốn đấm vào khuôn mặt đẹp trai đang mỉm cười kia của hắn.

"Vậy tôi phải trả gì để mua lại tự do cho mình, ông chủ?" Cô nâng đỡ trọng lượng của mình bằng một chân và khoanh tay một cách khéo léo. "Nhưng một điều chắc chắn, nếu anh yêu cầu tôi làm Nhện của anh, thì tôi thà chết."

"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đó." Hắn siết chặt tay và nhìn cô bằng cả đôi mắt, những viên hắc diện thạch đó chưa bao giờ để lộ ý định hắn giấu dưới bóng tối đó.

"Được rồi, nói ra đi để tôi có thể đối phó với nó nhanh hơn càng sớm càng tốt!" Cô gắt gỏng. "Và cho anh thông tin này, tôi không một vật gì để trao đổi cho anh cả."

"Bác sĩ có phải là bạn trai của cô bây giờ không?"

Kurapika thực sự trố mắt to hết cỡ khi câu hỏi rời khỏi môi của Kuroro và đến tai cô. Cô thậm chí quên mất làm thế nào để chớp mắt. Tại cái quái quỷ gì mà người đàn ông lại đột nhiên hỏi một câu hỏi không liên quan như vậy, câu hỏi không quan trọng? Nó không liên quan gì đến toàn bộ tình huống tại thời điểm đó. Biết được tính bất thường của hắn, vì cô đã giải quyết nó trong khoảng một năm rưỡi liên tục, Kurapika đã chọn đáp lại hơn là mắng hắn vì điều đó - mắng hắn cũng chỉ lãng phí hơi sức của cô mà thôi.

"KHÔNG." Giọng nói của cô mạnh hơn là cô nghĩ. "Và-"

Cô dừng lại.

"Và tại sao anh lại quan tâm đến điều đó?" đã là những gì cô định hỏi, nhưng lại một lần nữa, biết rõ Kuroro Lucifer, người đàn ông xa lánh những câu hỏi "tại sao"nhất. Đột nhiên, một ý tưởng tràn ngập trong đầu cô. Cô không chắc đó có là một ý tưởng hay.

"Và anh có bất cứ người bạn gái nào không?" Cô hỏi kiêu căng.

Kuroro nhướn mày lông mày chế nhạo nhưng đáng ngờ.

"Tại sao cô hỏi vậy?" Cuối cùng hắn cũng hỏi khá thận trọng.

Kurapika khịt mũi cười. "Rõ ràng, bây giờ anh lại bắt đầu hỏi thêm câu hỏi 'tại sao'."

Kuroro trả lời với một nụ cười ranh mãnh. "Cô là một ảnh hưởng xấu."

"Tôi ư? Làm ơn đi!" Kurapika cười và cuộn tròn mắt cô cùng lúc.

Sau đó, cô ung dung bước về phía hắn với vẻ duyên dáng, như thể cô đang đi trên sàn catwalk, cô dừng lại trước mặt hắn và nghiêng về phía trước với một tay trên hông. Cô đặt một tay lên thành ghế vì cô biết rằng trò chơi này sẽ kéo dài.

"Anh bao nhiêu tuổi, Ông chủ? Tôi cho rằng anh đã gần 30 tuổi rồi phải không?"

"29, nếu chính xác." Kuroro trả lời, quyết định chơi trò chơi của cô.

"Và anh vẫn còn là một người độc thân." Đó là một câu hỏi nhiều hơn là tuyên bố.

Bên trong, trái tim Kurapika đập mạnh. Cô biết rằng cô đang đi trên mặt đất nguy hiểm- khiêu khích Đầu Nhện chắc chắn là rất nguy hiểm - nhưng cô không thể làm gì khác được. Tại sao cô đang làm những gì cô làm, và điều đó cũng vượt quá sự nhận thức của cô. Cô chỉ cảm thấy bị buộc phải làm điều đó.

"Phải, có vấn đề gì với cô không?"

"Không, tôi chỉ tự hỏi liệu tất cả mọi người trong băng đảng của anh đều độc thân." Cô mỉm cười với vẻ giả dối.

"Shalnark sẽ sớm không còn độc thân." Hắn thông báo cho cô.

"Ồ, đó là tin cũ đối với tôi. Xin. cho. anh. biết, tôi sống với Fino." Cô mỉm cười đắc thắng.

"Tôi ngạc nhiên là cô không hẹn hò với người bạn bác sĩ của cô." Hắn đáp ngược lại.

"À, anh ta đã hỏi tôi, nhưng tôi đã làm anh ta thất vọng." Cô nhún vai.

"Lý do?"

"Anh có cần biết không?"

"Khiến tôi vui đi."

"Tôi không phải là người giải trí của anh."

"Bây giờ cô tài sản của tôi."

Kurapika đã thua cuộc; hắn đã biết điều đó, bởi vì cô cuối cùng cũng đứng dậy và nhìn đi không thoải mái. Cô trông có vẻ khó chịu và bị xúc phạm vì đã sử dụng từ 'tài sản', nhưng chủ yếu cô không thoải mái với ngữ cảnh trong trò chơi ngớ ngẩn của họ.

"Anh ấy giống như một người anh trai với tôi, không có gì nhiều hơn." Cuối cùng cô trả lời miễn cưỡng với giọng nói thầm lặng.

"Cô 20 tuổi, đúng không?"

"Đúng."

"Đó là độ tuổi kết hôn, tôi cho rằng cô có ý định bảo vệ dòng máu Kuruta của mình. Bác sĩ là một lựa chọn tốt."

"Anh đang cố dụ dỗ để tôi kết hôn với Leorio đấy hả? Quên đi, Kuroro. Cho dù có phù hợp thế nào đi nữa cũng không thể. Tôi sẽ không lợi dụng anh ấy theo cách đó. Bên cạnh đó, tôi không muốn kết hôn với một người mà tôi không yêu."

"Cô không yêu bác sĩ?"

"Tôi yêu anh ấy như tình yêu anh chị em, anh có nhận ra không vậy hả?" Cô bực mình.

Trong một khoảnh khắc, Kurapika quên rằng Kuroro "không tâm lý về tâm lý", như Lucian đã gán cho.

"Vậy cô có người trong lòng không?"

"Có."

Câu trả lời thoát khỏi miệng cô trước khi cô thậm chí có thể kiềm chế nó. Rõ ràng, cô nắm chặt miệng bằng một tay, cho thấy rõ ràng cô đã nói điều gì đó mà cô không được nói ra - giống như một đứa trẻ đã lỡ nói ra một bí mật mà cô đã hứa sẽ giữ lại. Kuroro nhướn mày lên tò mò và thích thú. Hắn thẳng người lên trên ghế, trong khi Kurapika quay lưng lại với hắn, để hắn nhìn toàn bộ lưng cô.

"Ai vậy?" Hắn hỏi giọng khàn khàn.

"Không phải chuyện của anh!" Cô gắt, nhưng vẫn từ chối đối mặt với hắn.

"Người nào?" Hắn lại hỏi.

"Tôi nói đó không phải là chuyện của anh!" Cô đã hét lên.

"Tôi có quyền được có câu trả lời và cô có nghĩa vụ phải trả lời, Kurapika." Hắn nói nghiêm túc.

"Kể từ khi nào tôi có nghĩa vụ phải đáp ứng mọi ý thích của anh hả?"

Cùng với tiếng hét lên của cô về sự phẫn nộ, cô xoay người và ném dây xích vào hắn. Hắn có thể dễ dàng tránh né, nhưng cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ trong sợi xích, hắn quyết định bắt lấy nó; là sợi Chain Jail hay là không phải. Một khi hắn đã có sợi xích trong tay, hắn biết hắn nói đúng. Chất lượng của Nen mà xích phát ra đã khác. Hắn cau mày nhìn cô.

"Điều gì đã xảy ra với xích của cô?"

Kurapika tái mặt.

"Ý anh là gì?" Cô hỏi với giọng căng thẳng.

"Cái gì đó bị thiếu trong xích của cô." Hắn nói, nhìn thẳng vào mắt lục ngọc của Kurapika, tìm kiếm câu trả lời.

Đột nhiên, khuôn mặt của Kurapika như thể tất cả sức mạnh trước đây của cô đã bay hơi. Cô trông giống như một người đã bị đánh bại hoàn toàn và bị bỏ rơi như một vật vô giá trị. Cô đã làm mất tính năng của xích.

"Lưỡi dao Nen trong trái tim tôi biến mất, tôi không thể tạo ra bất cứ xích Nen nào bằng sức mạnh như thế nữa. Tôi vẫn đang cố gắng ..."

Giọng cô hơi run và có một cái gì đó giống như xấu hổ trong giọng nói của cô. Cô ôm lấy đôi vai nhỏ của mình bằng cánh tay mỏng.

"Kể từ khi nào?" Giọng của hắn dịu dàng hơn nhiều.

"Kể từ ngày ở làng Kuruta." Cô trả lời nhỏ. "Khi chúng ta chia tay nhau." Bởi vì tôi không còn muốn trả thù ... Cô nói thêm với chính mình.

Họ rơi vào một sự im lặng lúng túng. Rất hiếm khi họ có được một sự im lặng lúng túng như vậy. Kurapika hít một hơi thật sâu, trước khi cô quay gót và dám đối đầu với Kuroro. Cô nhìn thẳng vào quả cầu hắc diện thạch trong mắt hắn - chúng là vực thẳm tối tăm, nhưng cô biết mức độ sâu thẳm trong mắt hắn.

"Giờ thì sao?"

Có ánh mắt nguy hiểm lóe lên trong đôi mắt đó, và trong một thoáng Kurapika đã bị làm cho kinh ngạc. Đột nhiên, những đôi mắt trở nên lạ lùng kỳ quái. Có cái nhìn như muốn ăn thịt trong đôi mắt lạnh lùng bình thường, vô cảm này.

Dần dần và chắc chắn, như thể thêm vào cho sự căng thẳng mà Kurapika đã nhận được, Kuroro đứng dậy và rời khỏi chỗ ngồi của mình và bước một bước theo hướng của cô. Cô bước một bước tự nhiên thụt lùi theo bản năng.

"Như đã đề cập trước đây," hắn bắt đầu, giọng hắn thấp.

Nhịp độ của hắn hướng về cô đã ổn định, trong khi tốc độ lùi xa hắn của cô khá là không chắc chắn và bối rối.

"Bây giờ cô là tài sản của tôi, vì vậy cô sẽ phải ở bên cạnh tôi," hắn tiếp tục, dừng lại một lúc trước khi nói thêm, "không nhất thiết phải là Nhện của tôi."

"Thế thì sao?" Cô hỏi không chắc chắn, không hiểu hắn đang nói gì.

Hắn đã không trả lời. Cô đã lùi lại cho đến khi gót chân chạm vào giường và do đó lối thoát hiểm của cô đã bị chặn lại - trừ khi cô chọn leo lên giường để vượt qua nó, không giống một- quý- cô nên làm nhưng nếu bắt buộc thì chuyện đó là cần thiết, dù sao thì cô sẽ làm điều đó. Bằng cách nào đó, Kuroro đã rất nguy hiểm đối với . Có vẻ như hắn có thể nhảy lên cô và xé nát cô bất cứ lúc nào. Có một điều thú vị về hắn vào lúc này.

Ngay cả khi cô dừng lại, Kuroro vẫn tiếp tục tiến lên. Hắn chỉ dừng lại cho đến khi hắn chỉ còn cách một inch từ cô gái. Hắn quá gần cô đến nỗi cô có thể ngửi thấy được mùi hương quen thuộc của hắn. Trong đầu Kurapika đang hét lên: XÂM PHẠM KHÔNG GIAN CÁ NHÂN! CẢNH BÁO! VI PHẠM LÃNH THỔ MỘT CÁCH TRÁI PHÉP!

Kuroro nghiêng người về phía trước cho đến khi mũi hắn gần chạm vào cô. Đôi mắt của hắn đang nhìn chằm chằm- không, chúng nhìn thẳng - ngay vào mắt cô. Kurapika cố gắng giữ chặt lấy mặt đất và nhìn hắn chằm chằm, mặc dù cô có thể cảm nhận được sự can đảm của mình. Khi Kurapika ném một cái nhìn thoáng qua vào giường- đột nhiên ý nghĩ băng qua giường dường như rất hấp dẫn và có ý nghĩa với cô- Kuroro giơ một ngón tay lên và chọc ngực cô ngay dưới xương đòn với đủ sức để làm cho cô vấp ngã và rơi thành một đống trên giường.

Rơi xuống trên giường một cách duyên dáng nhất có thể, Kurapika trong một khoảnh khắc đã mất phương hướng, nhưng một khi cô lấy lại được sự cân đối, điều duy nhất cô nhìn thấy là khuôn mặt của Kuroro đang ở gần cô. Khuỷ chân của hắn nằm trên giường ngay bên cạnh đầu cô, và một đầu gối được sử dụng để hỗ trợ trọng lượng của hắn trên giường.

"Cô sẽ phải mua tự do cho mình." Hắn chỉ đơn giản nói.

Kurapika nuốt nước bọt.

"Nh, như tôi đã nói," cô bắt đầu với một tiếng nói lắp bắp- rất hiếm có của cô, "Tôi không có vật gì để trao đổi với anh cả."

Kurapika tưởng tượng rằng cô có thể trông giống như một con thỏ đang sợ hãi vào lúc đó. Cô chưa bao giờ sợ hắn, ngoại trừ chính giây phút đó. Vẫn giữ cổ tay cô vững chắc trong kẹp sắt của mình, Kuroro nghiêng xuống gần hơn để hắn có thể thì thầm vào tai cô.

"Có cái gì đó cô có thể trao cho tôi để đổi lấy tự do của mình." Hắn nói khàn khàn vào tai cô, mang lại cảm giác ngứa ran dễ chịu mà cô luôn cảm thấy mỗi khi da hắn chạm vào cô.

"Là cái gì?" Kurapika dám hỏi, nhưng giọng cô có vẻ yếu ớt.

"Đừng giả ngốc, Kurapika." Hắn lại nói, giọng hắn chế giễu thích thú. "Cô hiểu ý của tôi mà."

Cô đã cứng người, nhưng ngay sau đó cô biến thành một bức tượng bằng đá. Ngay khi hắn bước vào khoảng không riêng tư của cô, tâm trí cô đã tê rần và cô không thể suy nghĩ rõ ràng. Trung thực, não của cô hầu như không hoạt động. Sự thiếu đáp ứng của cô khiến Kuroro cau mày với vẻ khó chịu.

"Tôi có phải đánh vần nó ra không?" Hắn hỏi.

"Làm ơn nói ra đi." Cô thì thầm.

Kuroro cười khúc khích và thì thầm, "Không. Hãy tự mình khám phá."

Hắn có thể nhìn thấy biểu hiện của cô rơi xuống mức sâu thẳm từ kinh ngạc đến kinh hoàng và thất vọng sâu sắc; điều đó làm cho hắn thêm thích thú. Biết rằng cô cần một khoảng thời gian cho đến khi các tế bào não bắt đầu hoạt động đầy đủ và chính xác, Kuroro đã quyết định thay đổi vị trí của mình.

Với một chuyển động nhanh chóng, hắn ôm lấy eo thon thả của cô và nâng cô lên. Kurapika thở hổn hển khi cô đột nhiên thấy mình đang bị bao bọc trong vòng tay hắn, trong khi hắn ngồi trên giường với lưng chống lại phía đầu giường bằng phẳng được gắn vào tường.

"Hãy dành thời gian ngọt ngào của mình để suy nghĩ đi." Hắn thì thầm vào tai cô, hơi thở ấm áp của hắn phả vào da thịt mềm mại của cô.

Cô rung lên không tự nguyện, làm hắn mỉm cười. Trong khi Kurapika vẫn chưa hồi phục lại sau cú sốc của mình, Kuroro cúi đầu xuống cho đến khi môi hắn lướt nhẹ vào vai trần của cô ở dưới cổ. Hắn có thể cảm thấy Kurapika cứng người lại. Hắn di chuyển để chôn mũi vào tóc cô, ngửi thấy được mùi hương đặc trưng của cô bằng cách nào đó. Sau một chút khám phá, hắn quyết định để đầu mình trên vai cô trong khi chờ đợi để cô tiêu hóa toàn bộ tình huống câu trả lời cho câu hỏi của họ: cô có thể tặng gì cho hắn để đổi lấy sự tự do của cô?

Đó là điều quá hiển nhiên.

Kurapika cau mày vì không nhận ra nó sớm hơn. Bây giờ cô cảm thấy hoàn toàn câm lặng.

Nhận ra sự chuyển động đột ngột từ cô, Kuroro đã suy luận ra rằng cô đã đạt được một số 'sự khai sáng'.

"Vậy?" Hắn hít vào cổ cô.

Cô thư giãn rất nhiều trong vòng tay hắn và thậm chí còn chìm vào vòng tay hắn trước sự ngạc nhiên của chính hắn. Một cách giễu cợt, hắn đã cố gắng để nhìn vào biểu hiện của cô. Đồng thời, Kurapika nghiêng người về phía hắn và quay đầu mình để cô có thể nhìn vào mắt hắn. Trong khoảnh khắc, đôi mắt họ gặp, họ lại tiếp tục im lặng.

"Cô đã quyết định." Cuối cùng hắn nói, với miệng của họ gần nhau một cách nguy hiểm.

"Tôi có lựa chọn trong vấn đề này không?" Cô bực bội.

"Cô chỉ không có lựa chọn khi cô không cho chính mình một sự lựa chọn." Hắn chỉ đơn giản đáp lại lạnh lùng.

Điều hắn muốn nói là hắn sẽ không làm điều đó trừ khi cô đồng ý. Kurapika, là một người trí thức, đã bắt gặp thông điệp ẩn bên dưới và cho hắn một nụ cười. Cho đến bây giờ, hắn vẫn tôn trọng cô và những quyết định của cô. Thật tâng bốc.

"Chính xác."

Sau đó, họ háo hức và say mê đóng khoảng cách giữa đôi môi của họ với nhau.

-----------------

Xa xa, xa khỏi Lutetia và một ngôi nhà 'ma ám' nhất định, một người phụ nữ kì lạ đang kéo cây đàn Oud của cô. Nó là một loại đàn Ả Rập, nó luôn đi cùng cô đến bất cứ nơi nào, ngoại trừ cuộc hành trình ngắn với Kuroro và Kurapika trong việc tìm kiếm Deifri Ifrit. Trong khi đang léo đàn bâng quơ, ánh nhìn của cô hướng đến những ngôi sao trên bầu trời tối tăm trong khi tâm trí cô lang thang vào một kí ức xa vời.

"Đang dệt một câu chuyện khác ư?" Là câu hỏi đến từ một giọng nam.

Scheherazade cau mày khi ý nghĩ của cô bị gián đoạn. Cô rời mắt khỏi bầu trời đêm đen tối và nhìn vào người đàn ông với mái tóc vàng platinum với làn da sẫm màu. Khuôn mặt của ông ta càng dữ tợn bao nhiêu, thì đôi mắt ông ta lại trái ngược bấy nhiêu.

"Câu chuyện gần đây nhất." Cô đã đồng ý khi cô kéo dây đàn Oud của cô một cách có chủ ý hơn. Sau đó, cô bắt đầu hát nhẹ nhàng; giọng cô khàn như gió đêm,

Ôi ánh trăng nhẹ nhàng cùng những ngôi sao lấp lánh.

Đang lắng nghe lời thỉnh nguyện của tôi,

Những chứng nhân cho câu chuyện 1001 đêm đáng giá này, là bạn

Vậy bây giờ hãy là nhân chứng của tôi khi tôi kể lại câu chuyện

1001 đêm,

Trong đó, một tương lai được viết ra từ những quá khứ u ám,

Tại nơi trong đêm thứ 1001,

Hai linh hồn vươn đến sự giao hợp

Của sự gắn bó mà họ đã tôi luyện.

"1001 đêm, huh? Nó thực sự là đêm thứ 1001 kể từ lần đầu tiên họ bắt đầu cuộc hành trình ư?" Con nhện hiện thân và nghiêng đầu sang một bên khi ông khoanh tay lại, cố gắng tự tính toán con số.

"Những ngôi sao nói với tôi, nhưng liệu ông sẽ cho phép tôi kết thúc ..." Scheherazade nói với giọng khó chịu.

"Còn tiếp tục ư?" Anansi cau mày.

Cô đưa cho ông một nụ cười bí ẩn, trước khi cô tiếp tục bài hát của mình:

Nhưng 1001 đêm đó có là những giấc mơ ngọt ngào?

Hay chúng là những cơn ác mộng?

--------------

Khi Kurapika mở mắt vào sáng hôm sau, cô cảm thấy lạnh một cách kì lạ. Khi cô nhìn quanh, khoảng trống bên cạnh cô trống rỗng. Cô khẽ ngồi dậy và kéo tấm chăn che cho cơ thể trần truồng của mình. Cô đau khắp cơ thể, nhưng bằng cách nào đó cô cảm thấy kì lạ rằng ... mình hài lòng. Cô liếc nhìn xung quanh và nhận thấy một cái túi giấy đặt trên bàn, với một lưu ý bên cạnh nó và một chiếc nhẫn để giữ tờ giấy tại chỗ.

Cô lười biếng nhìn vào túi giấy; nó chứa quần áo của cô, cả bình thường và bộ lạc. Cô nhớ những bộ trang phục của bộ tộc, chúng như những gì cô để lại ở nơi Nostrad trước sự kiện Hassamunnin. Giữ chặt chiếc nhẫn và kiểm tra nó. Đó là chiếc Nhẫn Solomon. Kurapika cau mày và đột nhiên trái tim cô tê tấy. Một linh cảm xấu tràn đầy trái tim cô và cô cố tình lấy lá thư và đọc nó. Lá thư ngắn gọn và rõ ràng.

Cô sẽ cần sự bảo vệ của nó nhiều hơn tôi, vì cô là một nam châm cho những rắc rối. Tôi cho cô mượn nó.

Mặc dù không có tên trên đó, nhưng cô biết ai đã viết thư. Cô nhận ra nét bút của hắn - điều mà cô đã thấy trước đây vô số lần. Tay cô yếu ớt và cô để tờ giấy trượt xuống nhẹ nhàng từ ngón tay cô. Nó hạ cánh xuống sàn nhà, trong khi Kurapika đã tạm thời quên cách thở.

Cô đã bị để lại một mình.

Sau một vài phút liên tục, cô hầu như có thể nghe được tiếng nói của Kuroro trong tâm trí cô:

Cô sẽ cần sự bảo vệ của nó nhiều hơn tôi, vì cô là một nam châm cho những rắc rối. Tôi cho cô mượn nó.

Tâm trí của Kurapika bắt đầu hoạt động.

... cho mượn nó.

Cụm từ đó chỉ có thể có nghĩa là họ sẽ có cơ hội gặp lại nhau. Tất nhiên. Thế giới nhỏ bé đáng kinh ngạc. Kurapika nắm lấy chiếc nhẫn trong tay. Khi cô gặp lại người đàn ông đó, cô sẽ trả lại chiếc nhẫn. Cho đến lúc đó, cô sẽ giữ nó.

Với sự trấn an rằng họ sẽ gặp nhau một lần nữa - điều mà cô không hiểu tại sao cô lại cảm thấy nhẹ nhõm với nó, hoặc chính xác hơn cô chọn không hiểu điều đó - Kurapika thẳng người lên và sẵn sàng chấp nhận một cuộc sống hoàn toàn mới mà cô phải đối mặt.

Dường như thật mờ mịt.

-----------------

Kurapika ngay lập tức rút lui vào khu rừng xanh tốt bao quanh Lutetia. Cô không cảm thấy thích gặp gỡ con người. Cô thích làm việc với thiên nhiên trong thời khắc khó khăn như thế này.

Cô vẫn còn chìm sâu vào những mơ mộng của mình thì âm thanh ảm đạm của móng ngựa báo động cho cô. Cô nhìn lên, và một khoảng cách xa cô là Una, đứng trong ánh hào quang của cô ấy. Unicorn dường như lớn hơn kể từ lần cuối cùng Kurapika nhìn thấy cô ấy. Kurapika nhanh chóng đứng dậy khi Una tiếp cận cô với tốc độ ổn định.

"Bạn đã ở đâu vậy?" Kurapika hỏi, giọng cô tràn đầy lo lắng và khao khát. Cô nhớ Unicorn rất nhiều. "Tôi không thể tìm thấy bạn từ làng Kuruta."

Una đã không nói với bạn, nhưng Una có lý do của mình. Una trở lại rừng Chiron.

"Chiron? Ông già đó à?"

Phải. Una đã tìm kiếm trí thức, và Una tìm thấy những gì Una đã tìm kiếm.

Kurapika không thể ngăn nụ cười nhẹ nhàng. Ngay cả khi Una đã trưởng thành, cô ấy vẫn thích sử dụng cách nói ngôi thứ ba. Cô ấy thật đáng yêu.

"Thật tốt, tôi mừng cho bạn." Cô chân thành nói. "Bây giờ bạn sẽ làm gì?"

Không hề do dự trong các bước của mình, Unicorn tiếp tục nói:

Una đi với bạn.

Kurapika hơi cau mày về điều này.

"Có phải Kuroro yêu cầu bạn hay đó là do ý muốn của bạn?" Cô sẽ không chấp nhận việc từ thiện. Nếu Kuroro bảo Unicorn đi cùng cô, cô sẽ từ chối.

Una chọn bạn. Unicorn chỉ đơn giản trả lời.

Kurapika cho cô ấy một nụ cười chân thành. Unicorn không biết cô biết ơn biết bao với những lời của Una. Cô tiếp cận Unicorn, có ý định vỗ vào cô ấy, nhưng dừng lại giữa chừng khi một cái gì đó lóe lên trong đầu cô. Cô ngừng lại một cách đột ngột, và Una nghiêng đầu sang một bên.

Chuyện gì vậy?

"Tôi đoán bây giờ tôi không thể quá gần bạn được." Kurapika nói với giọng buồn bã. "Vì tôi không còn ..."

Cô không thể tiếp tục với lời nói của mình. Nó khiến cô cảm thấy xấu hổ và thấp hèn. Cô cảm thấy rất kinh khủng về bản thân mình - khi nghĩ rằng cô đã bán cơ thể mình để đổi lấy sự tự do của cô. Làm thế nào lại có thể hạ mình như thế được? Rồi một lần nữa, cô không có sự lựa chọn, đúng không?

Không, cô đã tự chọn nó.

Cô đã quyết định, hắn đã nói với cô.

Cô chỉ không có lựa chọn khi cô không cho chính mình một sự lựa chọn, hắn đã nhắc nhở cô.

Phải, đó là điều cô muốn. Đó là sự lựa chọn của cô. Bây giờ cô đơn giản phải chịu đựng những hậu quả. Nhưng một câu hỏi mới xuất hiện: liệu đó là sự say mê hay là sự ham muốn thuần túy? Liệu cô đã có ham muốn với hắn? Chỉ mới nghĩ đến điều đó đã khiến cô ghê tởm, nhưng mọi thứ đã xảy ra. Không gì có thể thay đổi điều đó. Mặc dù, một điều chắc chắn, cô đã ngu ngốc nghĩ rằng người đàn ông sẽ không để lại cô sau tất cả.

Khi Una tiêu hóa ý nghĩa của những lời chưa hoàn thành, Unicorn đã tiến một bước với ý định hướng tới Kuruta. Trong nhận thức đầy đủ, Unicorn đẩy đầu cô ấy đến bên Kurapika, cẩn thận không để làm tổn thương cô bằng sừng của mình. Kurapika hoàn toàn kinh ngạc.

"U-Una? Tôi nghĩ ..."

Chúng tôi sẽ không chết khi chúng tôi chạm vào những thứ không tinh khiết. Chúng tôi sẽ chỉ bị bộ tộc của mình chối bỏ, bị trục xuất như một con Unicorn phản bội. Una giải thích với giọng bất cần, như thể cô không quan tâm đến việc bị bỏ rơi.

Thành thật mà nói, cô đã bị bỏ rơi kể từ ngày được sinh ra. Bây giờ điều này có tạo nên sự khác biệt không? Không gì cả.

Khi Una lùi đầu lại, Kurapika nhận thấy một điều khác biệt với cô ấy. Sau đó, trong chưa đầy một giây, cô nhận thấy sự khác biệt hoàn toàn. Sừng vàng của cô ấy đã biến thành màu đen hắc diện. Nó có màu của một kim loại đen, sáng rực rỡ hơn dưới ánh sáng mờ của bình minh.

"Sừng của bạn ...?" Kurapika lẩm bẩm với giọng đầy kinh hoàng.

Sừng đen là dấu hiệu của một con Unicorn phản bội. Một lần nữa, Una giải thích với thái độ không ngần ngại.

"Ôi, Una, tôi rất xin lỗi ..." Kurapika vuốt ve Una nhẹ nhàng, cảm thấy ăn năn vào tận tim mình vì đã "làm bẩn" Unicorn.

Đừng. Họ có thể chối bỏ Una hay bất cứ điều gì khác mà Una quan tâm, nhưng trong số họ, Una đã chọn bạn. Quyết định của Una là điều cuối cùng và bây giờ không thể quay trở lại. Unicorn nói chắc chắn và đầy tự tin.

"Họ sẽ săn lùng bạn không?" Kurapika lại hỏi, giọng cô vẫn nhỏ.

Không. Họ có thể tấn công Una bằng lời nói, có thể, nhưng không săn lùng Una. Họ không hề quan tâm đến những con Kỳ lân phản bội. Miễn là chúng tôi tránh xa họ ra, họ sẽ để chúng tôi một mình.

"Tôi hiểu ..." Bây giờ cô cảm thấy an tâm hơn.

Càng nghĩ về nó, cô càng cảm thấy rất biết ơn Unicorn. Bây giờ cô đã chính thức được cho là - đã chết, nếu tính toán của Kuroro về cái chết của cô đúng - cô không còn có thể sống như trước. Cô có thể phải làm ID giả, nhưng điều đó quá phiền hà. Sau tất cả những gì đã xảy ra, cô thích một cuộc sống yên tĩnh ngay bây giờ.

Khi cô bước ra khỏi ngôi nhà bị bỏ hoang đó, cô đã cố gắng để đối mặt với thế giới một mình, nhưng sau đó Una đã đến bên cô và 'hạ thấp' chính mình thành một Unicorn phản bội để cô có thể đi cùng với Kurapika.

Đột nhiên, cô đã có rất nhiều lựa chọn về cách sống cuộc sống của cô. Cô có thể đi khắp thế giới với Una. Cô có thể quay trở lại thăm Fino- cô ấy rất đáng tin cậy và cô ấy đã chứng minh điều đó nhiều lần theo thời gian. Cô thậm chí còn có thể xem Prancing Pony Inn là nơi ở tạm thời của mình, nếu chủ nhân cho phép cô - cô chắc chắn rằng họ sẽ cho phép kể từ lúc cô đã cứu sống Fino vài lần. Về việc làm, cô có thể học hỏi và làm những việc mới. Có lẽ trở thành một học giả hay nhà nghiên cứu? Sau tất cả, cô luôn muốn khám phá mọi thứ và tìm hiểu sâu về những kiến ​​thức.

Đột nhiên, mọi thứ đã thay đổi tốt hơn. Cuộc sống của cô dường như có triển vọng đầy hứa hẹn.

"Này, Kurapika, và cả Una nữa!"

Một giọng nói quen thuộc đã phá vỡ dòng suy nghĩ của cô và cô quay đầu để thấy mình đang phải đối mặt với ba người bạn trung thành. Gon và Killua đã tạo ra một trò chơi "Ai có thể đến được nơi của Kurapika trước tiên là người chiến thắng" và cô biết rằng tất cả sôcôla đều được đặt cược vào ván này . Leorio, mặt khác, đã hét lên:

"Chúng tôi đã tìm kiếm cô khắp nơi, cô đã ở đâu vậy?"

Phải, và cô cũng có những người bạn trung thành.

"Xin lỗi khi để các cậu lo lắng ... Tôi đã phải giải quyết một số vấn đề." Cô nói nhẹ nhàng.

Gon là người đầu tiên tiếp cận cô và sau khi kêu lên "Tôi thắng!" và nhận được một "Chết tiệt!" từ Killua, cậu bé nhìn cô với đôi mắt tuyệt đẹp, như thể cậu chỉ mới nhìn cô lần đầu tiên sau nhiều năm. Đột nhiên, một nụ cười to lớn nở trên khuôn mặt.

"Cô dường như cuối cùng cũng đã bình an, Kurapika." Cậu nói.

Kurapika nhướng mày, thực sự ngạc nhiên khi nghe điều đó. "Có thật không?"

Cô cảm thấy một chút cảm giác tội lỗi trong trái tim cô. Thật ra, cô không thực sự bình an - sau khi cô nhận ra rằng phẩm giá của mình thấp đến mức nào khi trao đổi sự trinh khiết của mình để đổi lấy sự tự do. Tuy nhiên, cô sẽ không nói với bạn bè của mình điều đó. Ít nhất là chưa.

Gon gật đầu mạnh mẽ, hạnh phúc vì người bạn rắc rối của mình cuối cùng cũng đã tìm thấy sự bình an bằng cách nào đó. Rồi cậu quay sang Una trong khi Killua; không đơn giản như Gon, nhìn Kurapika với đôi mắt cẩn thận khi bộ não của cậu đang làm việc để suy ra điều gì đó. Với tuyên bố của Kuroro về "các cậu sẽ nhìn thấy toàn bộ và trong tình trạng tốt nếu các cậu chơi theo luật của tôi" và trạng thái của Kurapika, điều gì đó đã xảy ra tối qua.

"Cô đã giải quyết mọi thứ với người đàn ông đó?" Cuối cùng cậu cũng hỏi.

Cậu nghi ngờ, nhưng cậu muốn nghe nó từ miệng Kurapika một cách trực tiếp. Kurapika quay lại nhìn vào mắt cậu. Cô hơi ngạc nhiên khi biết rằng Killua đã biết, nhưng điều đó ít nhất không làm phiền cô. Mặc ánh mắt tìm kiếm của Killua, cô vẫn không tránh né nó. Bằng cách nào đó, cô cảm thấy rằng không có gì để giấu giếm, nhưng đó là điều cô chỉ muốn giữ cho riêng mình.

"Phải." Cô chỉ trả lời, nhưng không làm phức tạp hơn.

"Sao lại như thế được?" Cậu hỏi thêm.

"Killua." Cô nói mạnh mẽ, và Killua không thể không chú ý đến tính quyết đoán trong giọng nói đó. "Đó không phải là điều cần quan tâm nữa."

Cô hít thật sâu và nhắm mắt lại. Cô lắng nghe tiếng gió, cảm nhận được làn gió nhẹ nhàng của buổi sáng. Cuối cùng, trái tim cô cảm thấy thật nhẹ nhàng, mặc dù cô đã quá thất vọng chỉ vài phút trước. Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm ám ảnh cuộc sống. Cô cảm thấy tự do như vậy. Khi cuối cùng cô mở mắt ra, cô nhìn ba người bạn của cô bằng đôi mắt bình thường.

"Kết thúc rồi."

Gió thổi qua họ, như thể đồng ý với tuyên bố của Kurapika. Có một sự im lặng giữa họ, nhưng không có sự lúng túng trong đó.

"Vậy thì tôi nghĩ rằng điều này cần một lễ kỷ niệm?" Leorio cười toe toét với nụ cười ngớ ngẩn bình thường.

"Thật ư? Tuyệt vời! Tớ vừa tìm thấy một nhà hàng rất tuyệt, chúng ta nên thử ..."

"Nào, nào, bình tĩnh, Gon. Chúng ta hãy thảo luận về nó trước!" Leorio xù tóc của Gon và gần như đẩy cậu về phía trước. Rồi họ bắt đầu đi về hướng của thành phố.

Kurapika cho Una một cái nhìn chằm chằm do dự.

Una sẽ đợi ở đây. Hãy tận hưởng bữa tiệc của bạn với bạn bè, cô đơn giản nói với giai điệu nhẹ nhàng.

"Cảm ơn, Una." Kurapika ôm lấy cổ Una, trước khi cô bắt kịp với những người bạn khác.

Khi Leorio và Gon cãi nhau về thức ăn và các vấn đề tầm thường khác, Killua đi theo họ với Kurapika bên cạnh cậu. Khi ánh sáng mặt trời rọi xuống họ, Killua bắt gặp một cái gì đó lóe lên từ góc mắt. Cậu quay lại nhìn vào nguồn sáng, và nhận thấy nó xuất phát từ những ngón tay của Kurapika. Khi cậu nhìn kỹ, cậu nhận thấy một chiếc nhẫn khác bên cạnh chiếc nhẫn mang viên ngọc màu bạc ở trên ngón giữa.

"Cái gì vậy?" Cậu hỏi vì sự tò mò.

"À, cái này?" Kurapika giơ tay lên và để Killua nhìn vào chiếc nhẫn của cô. "Đó là món quà đền bù của Kuroro."

"Đền bù?"

"Phải, vì tất cả những phiền toái mà anh ta đã kéo tôi vào."

Cô không nói gì thêm về chiếc nhẫn, những rắc rối và sự đền bù mà cô đã đề cập đến một cách nhanh chóng. Killua ngứa miệng muốn hỏi nhiều hơn nhưng cậu không muốn mất đi vận may của mình. Cậu biết rằng một khi Kurapika quyết định không tiết lộ bất cứ điều gì, cô sẽ không bao giờ hé lộ. Sự bướng bỉnh của cô có thể làm cho những con la khác phải xấu hổ.

Kurapika Kuruta đã sẵn sàng chấp nhận cuộc sống mới của mình; một trong số đó là thoát khỏi những cơn ác mộng về quá khứ của cô. Tuy nhiên, cô vẫn chưa biết rằng đêm đó trong căn nhà bỏ hoang chính là sự khởi đầu của một cuộc hành trình mới dành cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro