Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 59: Đôi mắt đỏ cuối cùng

Hai bóng người âm thầm băng qua con đường trống rỗng của thị trấn dường như đã chết mà không có nhiều trao đổi từ nào với nhau. Họ ung dung bước về phía một quán trọ nào đó, kéo dài thời gian ngọt ngào. Cả hai đều ăn mặc sang trọng, như thể họ vừa trở lại từ một bữa tiệc lớn. Tuy nhiên, một trong số họ đang đi đứng vụng về khập khiễng và thỉnh thoảng lại cau mày và có một nét cau có trên khuôn mặt mịn màng của cô.

"Đôi gót chết tiệt ... Ai phát minh ra cái thứ này chắc phải rất mong ước được tra tấn phụ nữ một cách từ từ nhưng đau đớn nhất ..." Cô lẩm bẩm nhẹ nhàng khi cô rõ ràng là đang ngần ngại để bước một vài bước nhất định.

Cô mặc một chiếc váy satin lộng lẫy màu xanh sẫm với những đường xẻ ở hai bên từ dưới chiếc váy lên đến đầu gối. Găng tay trắng của cô kéo dài lên đến khuỷu tay. Khi cô bước đi, chiếc váy của cô tốc lên quanh chân, phơi bày một chút đùi sữa nhưng cô không quan tâm đến điều đó vì đường phố trống rỗng như bất kỳ một nghĩa địa nào. Sự hiện diện của người đàn ông bên cạnh cô không làm phiền cô, ít nhất là cô không cảm thấy cần phải hành động ý thức khi ở cạnh hắn-ngay cả khi cô đã nhận thức đầy đủ rằng người đàn ông có thể nhìn lướt qua nhiều lần với phần da lộ ra của cô. Tuy nhiên hắn sẽ không làm điều đó. Hắn có thể nhìn vào nó cả ngày mà không thể hiện bất kỳ phản ứng nào, đối với tất cả những gì cô quan tâm.

"Nếu cô hỏi tôi, lý do của sự đau khổ của cô bây giờ chính là chuyện đương nhiên vì thực tế cô đã hành hạ chân của mình bằng cách chạy khắp nơi và chiến đấu trên những đôi gót." Người bạn đồng hành của cô bình luận một cách ung dung.

Người đàn ông đang mặc một bộ tuxedo, và trông giống với tiêu chuẩn của bất kì một quý ông bình thường nào, nếu không phải là cái đai đầu che khuất trán hắn và bông tai hình cầu màu xanh, những thứ đó chắc chắn là nổi bật lên trong sự giản dị của ngoại hình. Nằm trên một trong hai cánh tay của hắn là một thứ hàng hóa quý giá nhỏ mà hắn phải chăm sóc cẩn thận. Hắn vẫn thẳng ánh nhìn chằm chằm, thậm chí không để ý tới da của người bạn đồng hành - ý nghĩ đó thậm chí chưa bao giờ lướt qua tâm trí hắn - như thể hắn đã quen với việc nhìn thấy chúng.

Mày cô cau lại hơn khi cô cố định cái nhìn hận thù của mình trên đôi - gót- địa - ngục, ước muốn cô có thể thoát khỏi nó càng sớm càng tốt.

"Tôi có lựa chọn nào khác không? Với tất cả mấy thứ này, tôi sẽ bị giết trước khi tôi có thể cởi chúng ra từng cái." Cô rít lên khi bắp chân cô co rúm lại vì rõ ràng là đang cố gắng quá sức.

Hắn giơ một bàn tay che miệng và cằm mình khi hắn nhớ lại sự kiện thảm khốc đã biến thành chiến trường. Hắn nhớ lại khoảnh khắc đáng nhớ nhất của sự kiện liên quan đến cái đôi gót nói trên.

-------------

Người đàn ông tỏ ra giận dữ khi ông ta hạ cánh trên mặt đất trải thảm. Ông ta đã bị đập đầu xuống sàn nhà, nhưng tấm thảm đã làm giảm sự va chạm và hấp thu vết bầm và vì vậy ông ta chỉ nhức đầu nhẹ thôi. Trước khi thậm chí còn có thể làm nhiều như nâng đầu lên khỏi thảm, một vật sắc nhọn đã đạp vào bụng mỡ của ông ta, gần như khoan luôn một lỗ thông qua dạ dày ngay vào ruột.

Người đàn ông nheo mắt để nhìn kẻ tấn công mình, và ngạc nhiên khi nhìn thấy cô gái tóc vàng trong chiếc váy màu xanh lơ lửng qua ông ta một cách đáng sợ. Tay cô chống nạnh và mặt cô hầu như phát ra bản chất của cái ác.

"Bây giờ, nếu ông vui lòng cho tôi chìa khóa để kho báu, tôi có thể kiềm chế bản thân mình không móc ruột ông ra bằng chiếc gót của mình. Nó được làm đặc biệt cho dịp này, ông biết chứ?"

Nếu người đàn ông được huấn luyện đủ về nghệ thuật diễn xuất và giả vờ, ông ta sẽ nhận ra rằng ý nghĩa lời nói của cô gái đó không phải có ý định giết người. Thật không may, Kurapika đã học được một cách kì diệu hành động 'ác ma' vì đi cùng một tên tội phạm hạng S trong một khoảng thời gian dài.

Không nhận được câu trả lời từ người béo, Kurapika không kiên nhẫn ấn mạnh chiếc gót của cô vào dạ dày của ông ta trong khi vẫn kiềm chế bản thân từ việc thực sự đâm vào người đàn ông tội nghiệp, người đàn ông sợ hãi-mất trí vì chiếc gót của cô. Người đàn ông rên rỉ trước khi bắt đầu lục lọi trong túi và ném chìa khóa cho cô.

Kurapika bắt lấy chìa khóa bằng một tay và nở nụ cười mãn nguyện.

"Ông thật khôn ngoan!" Người đàn ông đi cùng cô đã cho ông ta một nụ cười rất lạnh.

Người đàn ông mập co rúm hơn nữa khi nhìn vào đôi mắt của người đàn ông đẹp trai đó - chúng lạnh lùng và vô cảm. Ông ta thậm chí đã có ấn tượng rằng người đàn ông đó hơi thất vọng vì cô gái đó đã không đâm thủng ruột ông như một con cá với cái gót nhọn của cô.

Điều cuối cùng ông ta nhìn thấy trước khi ông ta rơi vào quên lãng hoàn toàn là khuôn mặt của cô gái đang lướt qua ông với một loại thuốc xịt đã sẵn sàng trong tay cô. Cô đưa cho ông một nụ cười gần như xin lỗi, trước khi phun chất lỏng vào mặt ông.

"Chúc ngủ ngon."

Và rồi bóng tối nuốt chửng ông ta trong khi xóa đi ký ức về cuộc gặp gỡ kinh hoàng với hai người.

------------

"Nhưng cô đã ở trên lưng Una từ lâu đài đến thị trấn này." Hắn nhắc cô nhớ sau khi hồi tưởng lại, và dường như cô không vui khi được nhắc nhở.

"Anh," cô rít lên trong khi thô lỗ chỉ ngón trỏ vào mặt của hắn, "KHÔNG biết nó đau như thế nào đâu bởi vì anh KHÔNG BAO GIỜ mang gót cao trước đây cả, nên hãy im đi."

"Tôi ngạc nhiên rằng cô có thể phàn nàn rất nhiều về nỗi đau nhỏ này trong khi cô đã chịu đựng nhiều hơn trong vụ Mammon mà không có một lời than phiền nào."

Trái tim của Kurapika đập thình thịch, và hàm cô lập tức khóa chặt lại. Mặc dù cô không hề phàn nàn về sự tra tấn của Mammon, nhưng nó vẫn là một ký ức u ám điều mà cô sẽ vui vẻ để quên đi và xóa khỏi bộ nhớ của bộ não cô.

Cô rơi vào im lặng nặng nề. Cố gắng đi bộ một cách bình thường như cô có thể, mặc cảm giác tê nhói đến từ bắp chân. Bắp chân của cô đã thực sự hét lên KIỆT QUỆ.

Bước đi của cô đã bị dừng lại khi một cái gì đó được đưa lên ngay trước mặt cô. Cô chớp mắt một lần. Đó là hộp chứa đôi mắt Scarlet. Kurapika đưa cho Kuroro một cái nhìn thoáng qua.

"Giữ nó cho tôi một lát." Hắn chỉ nói.

Không đáp lời, cô vâng lời hắn và lấy chiếc hộp một cách an toàn trong tay đeo găng của cô. Tuy nhiên, trước khi cô biết điều đó, cô cảm thấy cơ thể mình như không trọng lượng khi cảm giác bay bổng lấn át cô. Giây tiếp theo, cô nhận ra điều đó: cô đã được Kuroro bế lên theo phong cách đám cưới. Cô bắn cho người đàn ông một cái nhìn chằm chằm khác, nhưng người đàn ông lớn tuổi hơn kia lại mang chiếc mặt nạ khảng khái và thờ ơ của mình.

Một nụ cười nhỏ nhếch lên trên vẻ mặt của cô.

"Tôi sẽ coi đây là một khoản đền bù vì việc đem lại cái kí ức khó chịu đó."

"Tất nhiên rồi." Hắn trả lời ngắn gọn khi bước về phía nhà trọ Prancing Pony với một 'hàng hóa' mới trong vòng tay của mình.

-----------

Một khi họ đang đứng trước ngưỡng cửa phòng trọ của chính họ (nơi kho lưu trữ bí mật của Scarlet Eyes), Kuroro đặt Kurapika xuống và cô gái Kuruta không lãng phí thời gian - chỉ vài giây sau đó cô đẩy cái hộp vào ngực Kuroro, buộc hắn giữ nó - để tách đôi gót nguyền rủa - từ địa ngục và ném những thứ đó ra xa nhất có thể. Kuroro quan sát khi thấy những chiếc giày cao gót bất hạnh bay qua không trung để chạm vào bức tường ở góc phòng ngủ. Có vẻ như những đôi cao gót này sẽ phải ở lại đó trong một thời gian, nếu không phải là mãi mãi.

Kurapika xông vào giường và ngã xuống cạnh giường như thể cô không quan tâm đến thế giới và bắt đầu làm dịu bớt bắp chân vì cảm giác nhói lên và bàn chân bị tê rần của cô bằng cách lắc mắt cá chân từ từ. Cô thậm chí còn thở dài.

Tự mỉm cười với chính mình trong lòng, Kuroro đặt chiếc hộp cẩn thận lên bàn gần nhất và tiến hành "dỡ bỏ" các phụ kiện ra khỏi hắn. Đầu tiên là cà vạt; thứ mà hắn vô tình ném xuống bàn mà không suy nghĩ thêm. Sau đó hắn mở hai nút đầu tiên của chiếc áo sơ mi trắng của mình sau khi hắn tháo bộ com-lê đen và vắt nó lên trên một chiếc ghế.

Đồng thời, Kurapika bắt đầu tháo dỡ các phụ kiện của riêng mình như bông tai, dây chuyền, vòng tay, tất cả được cung cấp bởi Kuroro mà chỉ có Chúa- mới- biết- hắn- lấy- ở -đâu; mà cô cũng không muốn tìm hiểu bằng bất cứ cách nào. Khi cô gấp găng tay thành một cuộn gọn gàng, những vết sẹo trên lòng bàn tay cô thu hút sự chú ý của cô.

Kurapika nâng tay lên và kiểm tra vết sẹo trên lòng bàn tay.

"Tôi ngạc nhiên vì những vết sẹo này không biến mất." Cô nhận xét, gián tiếp đề cập đến khả năng chữa bệnh phi thường của cơ thể cô vừa khám phá ra.

"Có thể bởi vì cô không muốn chúng mất đi." Kuroro trả lời mà không nhìn về phía cô, hắn biết những vết sẹo nào đã không biến mất.

Cô chỉ nhún vai không quan tâm.

"Tôi đoán vậy."

Kurapika đứng dậy và bắt đầu đi xung quanh căn phòng như một người đang lo lắng, nhưng cô thực sự đang cố gắng quen với đôi chân của cô một lần nữa sau những giờ tra tấn dữ dội với đôi giày cao gót. Cô cảm thấy như đang đi trên mây. Kuroro quan sát cô một cách thận trọng.

Hắn nhận ra mái tóc vàng của cô giờ đây đã dài tới vai cô. Hắn nhận thấy rằng cô đã có được nhiều đường cong hơn trên cơ thể mảnh mai của mình.

"Cô bao nhiêu tuổi, Kurapika?" Hắn hỏi một cách lơ đãng.

"... Tôi nghĩ mình sẽ sớm được 19 tuổi." Cô trả lời không quan tâm, vẫn đi lại trong căn phòng không ngừng.

Kuroro quay lại một bước để cố tình nghiên cứu toàn bộ các đặc tính của Kuruta. Gần một năm rưỡi đã trôi qua kể từ khi họ bị ràng buộc bởi phép thuật của Hassamunnin, và suốt thời gian đó, hắn gần như đứng bên cạnh cô, và ngược lại. Cô vẫn còn là một thiếu nữ, cô vẫn đang lớn. Kuroro bằng cách nào đó đã biết (đánh giá từ thái độ, tính cách và hoàn cảnh của cô) rằng Kurapika đã dậy thì muộn so với một cô gái, nhưng hắn không quan tâm. Tuy nhiên, nhìn thấy Kuruta trưởng thành cả về thể chất lẫn tinh thần đã khiến cho hắn hài lòng và có một niềm vui kỳ lạ.

"Tôi sẽ tắm trước." Cô tuyên bố, không quan tâm đến sự giám sát lén lút của Kuroro đối với cô.

Hắn chỉ nói "Hm" mơ hồ để chỉ ra rằng hắn có nghe cô. Kurapika sau đó biến mất trong phòng vệ sinh của phòng tắm gắn liền với phòng ngủ của họ. Nó khá thuận tiện, phòng ngủ với cánh cửa bẫy trong căn phòng cho hai người và với phòng tắm đi kèm. Kurapika đã có một thời gian khó chấp nhận về phần "Chỉ có MỘT chiếc giường quái gở trong căn phòng này!" (và nó đã được trả lời bởi Fino "Nhưng đó là một chiếc giường cỡ queen, vì vậy nó sẽ quá đủ cho cả hai người.", và Fino đã bị đáp lại bằng câu nói "Đó không phải là vấn đề!" từ Kurapika).

Kuroro, mặt khác, không có phản đối chống lại điều đó.

"Giả bộ đoan trang nữa". Hắn đã chọc ghẹo Kurapika vào thời điểm đó, và hắn đã nhận được một cái nhìn khá 'xinh đẹp' từ cô.

Trong im lặng, Kuroro ngồi xuống và ánh mắt hắn rơi xuống chiếc hộp có đôi mắt màu đỏ. Hắn lấy mắt ra khỏi cái hộp, đặt nó lên bàn và nghiên cứu nó chặt chẽ. Nó trông giống như những đôi mắt khác mà hắn đã thu thập được, nhưng cái này đặc biệt có ý nghĩa với hắn.

Hắn biết tại sao, và hắn bất giác lẩm bẩm lý do:

"Đôi mắt đỏ cuối cùng ..."

---------------

"Đôi mắt đỏ cuối cùng ..." Cô thấy mình lẩm bẩm với không một ai đặc biệt trong phòng tắm.

Tiếng nói của cô đã bị lấn át bởi dòng nước phun ra từ vòi hoa sen lên sàn lát gạch trong phòng tắm. Cô đã cởi quần áo và đang thưởng thức bản thân trong vòi hoa sen. Cô nhìn xuống và ngón tay của cô vội vã theo dõi một chỗ nào đó trên ngực nơi trái tim cô đang ngự trị.

Dấu ấn đó được cho là ở đây ... cô nghĩ với một chút rùng mình khi cô nhớ đến trải nghiệm khủng khiếp với Mammon.

Cô đã rất vui mừng vì cơ thể của cô - hoặc bản chất của Ishtar trong cô, trong trường hợp của cô - quyết định hàn gắn dấu ấn. Nếu dấu ấn vẫn còn đó, cô không biết cô sẽ sống như thế nào nữa. Cô có thể bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng thường xuyên hơn cô đã có.

Cô nhìn vào lòng bàn tay của mình - những vết thương mà Kuroro đã cho cô trong trận chiến gần đây nhất dường như là vĩnh cửu. Cô nhớ lại lời của Kuroro:

Có lẽ bởi vì cô không muốn chúng mất đi.

Kurapika nhắm mắt lại. Phải, đúng vậy. Cô không muốn vết sẹo ấy biến mất. Hãy để đó là sự nhắc nhở về sự bất lực của cô trước tên Đầu Nhện và sự dại dột của cô vì đã để cho những cảm xúc của mình lấn át đi lí trí.

Cô mơ hồ tự hỏi liệu sự phục hồi bất thường như vậy đã từng xảy ra với Kuroro trước đây không. Tuy nhiên, xem xét các vết sẹo cũ trên khắp cơ thể của hắn, cô quyết định rằng điều đó có thể đã không bao giờ xảy ra. Dù gì đi nữa, Kuroro Lucifer cũng không bao giờ để cho bất kỳ đối thủ nào của hắn có thể đánh bại hắn.

Khi cô tắm xong, cô bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt sũng nước. Mắt cô tự động đổ vào đôi mắt Scarlet cuối cùng đang nằm trên bàn. Cô thu hẹp đôi mắt của mình khi một cảm giác xa lạ đến với cô. Cô cho rằng bây giờ mình sẽ hạnh phúc khi tất cả những đôi mắt của các đồng đội đều đã được thu thập, vậy tại sao cô không thấy vui?

"Họ sẽ ở đây trong hai ngày nữa." Kuroro thông báo cho cô đột ngột khi hắn đặt điện thoại của mình xuống.

Kurapika quay lại và chớp mắt với hắn, không hiểu ý nghĩa của lời nói đó.

"Nhện".

Lẩm bẩm một cách mơ hồ "À.", Kurapika vội vã nhìn vào lịch trong phòng, nhưng đột nhiên vẻ mặt cô trở nên nghiêm trọng và cô cau mày.

"Anh nói hai ngày nữa ư?"

Kuroro liếc nhìn cô. Có gì đó bất thường trong giọng cô.

"Phải, có vấn đề gì không?"

"Nhìn vào ngày ở đây đi."

Kuroro nhướng một bên mày, nhưng dù sao, hắn vẫn tiếp cận Kurapika và đứng ngay phía sau cô. Hắn nghiêng về phía trước một chút trong khi hắn nhìn nhanh vào lịch. Mắt của hắn rơi vào phần ngày, một sự nhận thức đã dấy lên trong hắn.

"À ..." Hắn lẩm bẩm khi hắn đứng thẳng lên.

Kurapika quay lại qua vai mình và nhìn hắn.

"Anh có nghĩ đến điều tôi đang nghĩ không?"

------------

Kuroro đang tắm và Kurapika bị bỏ lại một mình trong phòng để suy nghĩ về một vấn đề.

Kurapika tự hỏi cô có nên thông báo cho Fino về sự xuất hiện sắp tới của Nhện hay không, bởi vì cô gái đó là chủ quán trọ. Quyết định rằng thông báo cho cô gái miền quê là tốt nhất ; cô lo cô ấy sẽ bực bội khi một đám đàn ông và phụ nữ - thô tục bước vào quán trọ, Kurapika bước ra khỏi phòng ngủ và xuống cầu thang.

Đó là vào đêm khuya và Kurapika cố gắng im lặng càng tốt khi cô đi xuống cầu thang. Khi cô gần đến dưới cầu thang, cô nghe tiếng nói từ phòng ăn của phòng trọ. Cô cau mày.

Ai vậy?

Cô chỉ có thể nghĩ đến Fino. Cô gái đó vẫn còn tỉnh táo khi họ trở lại; cô đã khăng khăng đợi họ với lý do rằng cô không thể khóa cửa trước khi họ trở lại. Tuy nhiên, câu hỏi bây giờ đã trở thành: Fino đang nói chuyện với ai vào giờ này?

Kurapika nhón chân và lén lút nhìn vào sảnh. Cô rất ngạc nhiên khi thấy Fino một mình. Cô thoáng nghĩ rằng cô gái có thể đã say và đang nói chuyện với chính mình, nhưng cô không hề ngửi thấy có mùi rượu hoặc những thứ như thế - ngoài ra, Fino hoàn toàn không phải là loại con gái thích uống rượu; cô ấy là một cô gái tốt. Càng tò mò hơn bao giờ hết, Kurapika ngẩng người thêm để xem cô gái đó đã làm gì.

Hàm cô hầu như rơi xuống khi cô nhìn thấy Fino đang cầm một vật nhất định và đang nói chuyện với nó.

Điện thoại di động? Kể từ khi nào-

Fino là một cô gái điển hình của vùng quê sống ở vùng nông thôn xa xôi. Kurapika chắc chắn rằng Fino chưa bao giờ chạm vào điện thoại di động trước đây, thậm chí là sở hữu nó hoặc thậm chí sử dụng nó. Cô hình dung rằng cô gái không biết gì đó có thể hỏi dồn dập cô bằng một số câu hỏi ngớ ngẩn về các tiện ích như "nút là gì?" hay "Nó có thể nói được ư?" hay "Cô sử dụng ma thuật gì để sử dụng loại trông giống thanh kẹo này?"

Đột nhiên, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô.

Điện thoại di động?

Nói về điện thoại di động, chỉ có một người đến với tâm trí cô.

Không lãng phí một giây nữa, Kurapika vội vã trở lại phòng ngủ của cô - và Kuroro. Cô vẫn còn ý thức đủ để không gây ra tiếng ồn khi cô rút lui vào phòng, mặc dù, để không làm cho con gái chủ nhà trọ giật mình.

"Kuroro!" Cô hét nhỏ khi cô ở trong phòng.

Người đàn ông đó quay đầu lại và cho cô một cái nhìn rất ngạc nhiên và hoang mang. Kuroro vừa mới tắm xong, tóc hắn vẫn còn ướt, với một cái khăn quấn quanh cổ hắn. Bằng ân sủng của Chúa, hắn đã mặc quần áo đầy đủ và Kurapika rất biết ơn vì điều đó. Cô không muốn có một cảnh khác như khi Leorio đi thơ thẩn ra khỏi phòng tắm với tình trạng hoàn toàn khỏa thân. Chỉ có Chúa mới biết cô sẽ phản ứng thế nào với điều đó - và người cô phải đối phó đây chính là Kuroro Lucifer.

Kuroro nhướng mày khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Kurapika và vẻ mặt bối rối hiện trên gương mặt cô.

"Có gì không đúng ư?" Hắn hỏi bình tĩnh.

"Fin-" Cô dừng lại.

Kuroro nhướng cả hai lông mày.

"Fin?"

"Không, không, không, ý tôi là-Shalnark!"

Kuroro quay lại để hoàn toàn đối mặt với cô gái - cô đang nói chuyện khá rời rạc và dường như cần phải có sự chú ý đầy đủ để thực sự hiểu cô.

"Shalnark?"

Kurapika nhắm mắt lại và chà xát thái dương của cô, rõ ràng là cố gắng để bình tĩnh trước bất cứ cơn lốc nào của những vấn đề đã làm hỏng tâm trí của cô. Cô đã cố gắng phân loại ra vô số những câu hỏi trong đầu và bắt đầu với một trong những cách dễ nhất.

"Có ... Không. Lần cuối cùng Shalnark đến đây là khi nào?"

Kuroro cau mày. Cái gì với câu hỏi đó vậy?

"Tôi không chắc. Chúng tôi, Nhện, không nói với nhau về việc cá nhân của mỗi người. Tại sao cô hỏi vậy?"

Kurapika cau mày và cắn môi dưới, cho thấy sự ngần ngại của cô để nói ra câu hỏi của cô.

"Anh có biết, có khi nào, liệu Shalnark và Fino có biết nhau không?"

Ah.

Kuroro mỉm cười với điều này. Hắn biết cô đã ở đâu.

"Mmhmm ​​..." Hắn hóm hỉnh khoanh tay lại và dành phần lớn sức nặng trên một chân. "Tôi tình cờ biết điều đó." Hắn vẫn nhớ thời gian khi Shalnark bình luận rằng 'Fino là một cô gái tốt'. "Vậy chuyện gì xảy ra ở tầng dưới?"

Kurapika thu hẹp mắt.

Mình biết mà. Đó thực sự là Shalnark.

Kurapika bắt đầu kể cho hắn về những gì cô đã nhìn thấy ở tầng dưới liên quan đến Fino. Vào thời điểm Kurapika kết thúc câu chuyện ngắn của mình, lông mày Kuroro dịu xuống giễu cợt nhưng vẫn vui vẻ. Hắn biết làm sao được, nhưng lại không thể không cười vì hắn đã nhìn thấy điều đó ngay từ đầu.

"Một cô gái ở nông thôn như Fino với một người đàn ông am hiểu công nghệ như Shalnark? Điều đó ..." Môi hắn nhíu mày vào một nụ cười tinh nghịch, "... vô cùng thú vị."

"Đừng lấy mối quan hệ của người khác làm trò giải trí với anh!" Cô khiển trách hắn một cách nhẹ nhàng. "Ngoài ra, tôi không chấp nhận mối quan hệ của họ!"

Kuroro nhìn cô với cái nhìn đầy nghi vấn.

"Lý do là?"

"Fino đúng là một cô gái ngây thơ, tôi không thể để cô ấy liên quan, lại càng không phải có mối quan hệ, với một tên tội phạm như Shalnark."

Mặc dù vẻ ngoài trẻ trung của Shalnark và ấn tượng vô tội, cô biết rõ hơn rằng cậu ta vẫn là thành viên máu lạnh của Genei Ryodan, người hoàn toàn có khả năng giết người khi được yêu cầu.

"Cô đúng là một người lo lắng thái quá." Kuroro thở dài. "Cô chỉ nên để ý đến chuyện của mình."

"Phải, xin lỗi vì đã có một lo lắng như vậy nhưng tôi không thể không làm gì được cả." Cô gắt gỏng và xoay gót chân của mình.

Cô đi về phía cánh cửa duy nhất trong phòng ngủ của họ và cố mở cánh cửa, nhưng thật đáng ngạc nhiên là nó không nhúc nhích. Chỉ đến lúc đó, cô mới biết đến bóng tối đang lướt qua cô và sự hiện diện của một cánh tay đặt cạnh đầu cô và ấn vào bề mặt rắn chắc của cánh cửa. Kurapika liếc qua vai cô để ném một cái nhìn giận dữ đến Kuroro; người rõ ràng là người 'khóa' cánh cửa với cánh tay của mình.

"Và cô đang đi đâu đấy, quý cô trẻ?" Hắn hỏi với giọng mềm mại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro