Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 54: Tôi (không bao giờ) là một Judas

Những gì họ tìm thấy ở tầng dưới tệ hơn họ tưởng. Kurapika không có ở đó, và có một Fino đẫm máu, bất tỉnh trên sàn nhà. Mọi người tụ tập đông đúc xung quanh cô ấy và bày tỏ sự thông cảm của họ đối với người chủ quán trọ. Kuroro và Lucian vội vàng quỳ xuống trước cơ thể Fino và kiểm tra cô.

"Scuzati-mi intruziunea (xin lỗi sự xâm phạm của tôi) ..." Lucian lầm bầm trong khi anh ta bắt đầu kiểm tra Fino một cách nhẹ nhàng đối với bất kỳ thương tích ngoài da nào.

"Fino, Ôi, Fino ..." Người đàn ông khàn khàn gọi tên cô với hy vọng cô có thể nghe thấy ông và tỉnh dậy. Mặc dù không có may mắn như vậy.

"Cô ấy chỉ có những vết trầy xước nhỏ và bị chấn động nhẹ ở đầu, không có gì đâu, cô ấy ổn thôi, tất cả đều là máu của Kurapika." Lucian thông báo.

"Kurapika đâu?" Kuroro hỏi người chủ quán trọ.

"Ku-Kurapika? Ôi ... Cô ấy đâu? Tôi không biết ..." Ông lão tội nghiệp trông có vẻ mất phương hướng để trả lời đúng câu hỏi.

"Cô gái kia đâu rồi?" Kuroro hỏi đám đông một cách không kiên nhẫn.

"Tôi ... tôi chỉ tìm thấy Fino một mình." Một thanh niên trả lời; có máu trên chiếc áo sơ mi khiêm tốn và quần của anh ta - máu của Kurapika nếu Lucian nói đúng.

"Thư giãn đi, Lucifer, để tôi tìm xem chuyện gì đã xảy ra." Lucian đặt một bàn tay trấn an trên vai Kuroro và lấy một mẫu máu của Fino từ một trong những vết trầy xước của cô bằng một ngón tay và liếm nó.

Kuroro nhìn vào ma cà rồng với cả đôi mắt. Hắn biết về những khả năng khác của anh ta. Lucian có thể trích ra những ký ức về người mà anh ta nếm qua. Những ký ức được lưu giữ trong não có thể mờ đi theo thời gian, nhưng cơ thể giữ lại ký ức gần như mãi mãi. Tuy nhiên, chất lượng của những kí ức đó không phải quá chi tiết và phức tạp như những ký ức của bộ não, mặc dù rất chính xác. Suy cho cùng, chúng cũng là những cảm xúc và giác quan.

Lucian nhắm mắt lại và cố gắng tập trung lướt qua những ký ức và hình ảnh lộn xộn đã rút ra từ máu của Fino. Sau khi sắp xếp những kí ức có liên quan, anh ta tiếp tục giải mã chúng.

"Những kí ức của cô ấy khá mơ hồ. Nhưng tôi có thể kết luận rằng họ đã bị tấn công bởi một nhóm người. Kurapika đã che chắn cho cô ấy và đó là lý do tại sao máu của cô ấy dính lên người Fino. Có vẻ như cô ấy bị bắt làm con tin để đe dọa Kurapika, nên Kurapika đã nhượng bộ. Chờ đã-"

Mày anh ta nheo lại sâu hơn.

"Tôi nghĩ, chúng đánh thuốc mê Kurapika... Sau đó, chúng đánh vào đầu cô gái này." Anh ta kết thúc nhẹ nhàng.

Khi anh ta mở mắt ra nhìn Kuroro, anh thấy người đàn ông có đôi mắt đen đang cố định vào một vị trí nhất định. Thật kỳ diệu, Lucian nhìn theo hướng mà Kuroro đang nhìn, và thấy những vết cắt trên mặt sau của bàn tay Fino. Các vết cắt đã cố tình được để lại ở đó và chúng hình thành một hình dạng kỳ quặc.

"Ký hiệu 'M' bằng máu..." Kuroro lẩm bẩm hầu như không thể nghe thấy.

Lucian không biết lý do tại sao Kuroro lại nhận thấy ký hiệu M, nhưng khi anh ta quay sang hỏi hắn về điều đó, anh ta đã hủy bỏ ý định của mình. Nhìn thấy cái nhìn chết chóc mà Kuroro đang tỏa ra, anh ta biết rõ rằng tốt hơn hết là không nên có những câu hỏi không quan trọng vào lúc này. Kuroro đột ngột đứng dậy và chạy ra khỏi quán trọ. Lucian chỉ có thể nhìn chằm chằm như một con thỏ bị sét đánh.

"Thưa cậu, cậu là bác sĩ à?" Ông chủ quán trọ già ngượng ngùng hỏi ma cà rồng.

"Tôi không có giấy chứng nhận chính thức của một bác sĩ, nhưng tôi am hiểu về y khoa và thích nó".

"V-vậy cậu có thể giúp Fino không?"

"Như tôi đã nói, bătrân (ông già), Fino không sao." Lucian cuộn đôi mắt xám của mình. "Nhưng tôi sẽ chăm sóc cô ấy, được rồi."

Bởi vì cô ấy là một con người, giống như những gì mình đã từng, Lucian tự nhủ với bản thân, mặc dù mình nghi ngờ rằng Lucifer sẽ cóc thèm quan tâm đâu.

-------------

Kuroro đứng trên tầng thượng của một trong những tòa nhà cao nhất trong vùng lân cận. Hắn không chắc mình có thể theo dõi Mammon như thế nào, nhưng thông qua cảm giác cồn cào trong lòng, hay bản năng, hay bất cứ điều gì khác, hắn không quan tâm. Cuộc săn của hắn mang lại kết quả và hắn phát hiện ra rằng Mammon đã tạm thời ẩn nấp trong khu nhà bị bỏ hoang đó - giống như những gì Genei Ryodan luôn làm.

Lũ bắt chước, hắn khịt mũi trong sự giải trí khô khan và bực bội bất thường.

Hắn vẫn có thể cảm nhận được Nen của mình bên trong Kurapika. Ít nhất, hắn biết rằng Kuruta vẫn còn sống.

Một mình hắn đủ để lấy lại Kurapika. Tuy nhiên, một mình hắn không đủ để tiêu diệt toàn bộ Mammon. Không, hắn không muốn chỉ đơn giản lấy lại cô. Hắn muốn xóa bỏ hoàn toàn Mammon và tận diệt chúng. Cá nhân hắn muốn nhìn thấy điều đó.

Nếu không ngăn chặn ánh nhìn của mình; ánh nhìn đó quá dữ dội đến nỗi nó có thể đốt cháy một lỗ thông qua bức tường bê tông của các tòa nhà, hắn đã tìm ra chiếc điện thoại di động của mình và quay số mà hắn đã ghi nhớ. Giọng Shalnark vang lên từ đầu kia của dây. Thông điệp của Kuroro rất đơn giản và rõ ràng.

"Chúng ta có một phi vụ."

Sau khi nói ngắn gọn với Shalnark về vị trí của mình, hắn cúp máy. Hắn thậm chí còn không thèm nói với Spider trẻ về phi vụ mới. Nhện của hắn sẽ luôn luôn thực hiện các phi vụ mà hắn cung cấp cho họ một cách không nghi ngờ gì. Họ không bao giờ hỏi hắn. Đối với cách thức hoạt động của họ, họ biết những gì hắn yêu cầu cho họ - hành động mà không có sự hạn chế, trừ khi hắn nói khác. Đó là một giao thức chuẩn trong số đó; như Kurapika đã gọi như thế.

Hắn nở một nụ cười. Hắn thích những câu nói của cô gái.

"Cậu không phải đi với tôi nếu cậu không muốn." Kuroro nói thẳng thắn và không quan tâm đến một ai đặc biệt.

Thứ "không ai đặc biệt" sau đó bước ra khỏi bóng tối và tự hiện thân không ai khác ngoài Lucian. Anh ta nhìn Kuroro một cách nghiêm nghị, để ý thấy người đàn ông trẻ hơn đã thay trang phục Danchou cũ của mình. Ngay cả mái tóc của hắn cũng trơn trượt, phơi bày vết xăm chéo trên trán hắn để mọi người đều nhìn thấy.

Giống như cậu ta đang tuyên bố chiến tranh chính thức với Mammon, ma cà rồng trầm ngâm suy nghĩ.

"Không, tôi không có khả năng để cùng một tên sát nhân cực kì nguy hiểm đi vòng quanh và cố gắng chơi trò anh hùng trong khi cậu ta có thể chỉ cần kết thúc mọi chuyện bằng việc thổi toàn bộ nơi đó thành từng mảnh. Không, cảm ơn. Tôi có thể là một ma cà rồng, nhưng tôi là một người theo chủ nghĩa hòa bình và yêu hòa bình."

"Vậy thì nỗ lực của cậu thật vô ích."

"La naiba (chết tiệt!) Cậu đang thực sự có kế hoạch để thổi bay toàn bộ nơi đó?"

"Không cần thiết."

Lucian biết rằng Kuroro ngụ ý rằng hắn đang có hứng giết người. Ngay cả khi ma cà rồng đã cố gắng, cũng sẽ không thể ngăn được Đầu Nhện dù có thế nào đi nữa. Anh ta đến với sứ mệnh giải cứu thật sự đã trở nên vô nghĩa với điều này.

"Kurapika sẽ không vui nếu cô ấy biết." Anh ta chỉ ra, hy vọng làm dịu hắn.

"Cô ấy thậm chí sẽ không nhận ra những gì đang diễn ra xung quanh cô ấy vào lúc đó." Kuroro nói, giọng hắn bất ngờ dữ dội và khó chịu. "Tôi nghi ngờ cô ấy thậm chí còn không nhớ được bất kì điều gì cả."

"Ý gì?" Lucian hoàn toàn không biết gì.

"Mammon", hắn bắt đầu với một cái nhún vai nhẹ, "bao gồm những kẻ tìm thấy niềm vui của mình trong việc gây ra đau đớn cho kẻ khác."

"Có vẻ giống Feitan."

Kuroro gật đầu. "Hãy tưởng tượng một nhóm bao gồm hàng chục Feitan ở mức độ tồi tệ hơn."

"Sfinte sisoe (Cái éo gì thế!)" Lucian rùng mình.

Kuroro nheo mắt. Hắn biết rằng Kurapika có thể đang chịu đựng một loạt những tra tấn trong cùng một lúc - những sự tra tấn ngoài sức tưởng tượng của cô ấy. Hắn biết cô sẽ sống sót. Cô quá tự hào khi để cho chính mình bị giết bởi một nhóm 'những tên tội phạm nhạt nhẽo', và có thể cô đang mưu đồ về việc làm thế nào để trả thù chúng cũng như biết rõ khả năng của mình trong việc ôm lấy những mối hận thù.

Tuy nhiên, hắn không thích viễn cảnh ấy.

--------

Trong thời gian ngắn ngủi của cô khi ở cùng với đội hình vệ sĩ của gia đình Nostrad, thỉnh thoảng Kurapika đã phải tham gia một phiên tra tấn để lấy thông tin từ những người bị bắt giữ. Cô đã dự đoán rằng một ngày nào đó vị trí đó sẽ được chuyển đổi và cô có thể là người bị tra tấn để lấy thông tin. Tuy nhiên, phiên tra tấn mà cô đã giám sát trước đây - cô chưa bao giờ tự mình thực hiện việc tra tấn bằng chính đôi tay của mình - nó có vẻ mờ nhạt so với những gì Mammon đã và đang làm với cô.

Chúng đã niêm phong Nen của cô, phá hủy cánh tay trái của cô, châm kim vào dưới da giữa móng tay và thịt bên dưới nó, rút lấy móng tay của cô, đánh đập cô, đá cô ở khắp mọi nơi mà chúng có thể đặt chân đến, đánh cô một cách vô nghĩa, quất cô bằng roi chín dài ( loại dùng để tra tấn), và rất rất nhiều thứ khác nữa. Qua thời gian, xúc giác của cô bắt đầu tê liệt và những cơn đau bắt đầu trở nên mờ nhạt. Cô biết ơn những cơn đau không quá đau đớn đến thế, nhưng cô vẫn còn nhớ rõ ràng cái cảm giác đau đớn tột cùng như thế nào khi chúng mới bắt đầu tra tấn cô.

Điều đầu tiên cô làm là chiến đấu và bỏ chạy, nhưng trước khi cô có thể làm bất cứ điều gì, một người đàn ông đã ấn cô xuống sàn nhà đầy bụi; làm cho cô ăn bẩn, trong khi người đàn ông khác làm việc trên mắt cá chân của cô. Chúng sau đó đã cắt gân Achilles của hai mắt cá chân cô để cô không thể trốn thoát nữa. Khi chúng làm điều này, cô đã hét lên đau đớn, cơn đau bùng phát khắp toàn bộ chân cô và truyền lên cả cơ thể cô. Chân cô bị co giật mạnh, những cơn co thắt do chấn thương trong cơ và dây thần kinh của cơ thể cô.

"Bây giờ hãy là một cô gái ngoan và nói với chúng ta về Genei Ryodan, cô gái." Một trong những tên tra tấn cô đã nói với giọng ngọt ngào đáng sợ.

Kurapika đã không trả lời hắn ta - hay đúng hơn, cô đã không thể trả lời vì cô vẫn bị mất phương hướng vì cơn đau.

"Tốt thôi?" Người này không có nhiều kiên nhẫn và hắn ta nắm lấy một nắm tóc vàng của Kurapika và kéo đầu cô ngược về phía sau, gần như đang phá cổ cô.

"Làm... thế nào... mà... tôi... biết được chứ?" Cô nói những lời đó, nhưng chúng lại không có một chút sức lực vì giọng nói của cô đã quá yếu.

"Đừng giả ngốc, cô gái. Chúng ta đã quan sát cô và Kuroro Lucifer, hai người không hề tách rời nhau. Chúng ta giả định rằng cô là người đáng tin cậy hay là một cái gì đó. Một thành viên chẳng hạn?" Một phụ nữ nhắc cô nhớ đến Machi đã lên tiếng.

"Tôi KHÔNG phải là một con nhện!" Kurapika bắt đầu lấy lại được sức lực trong lời nói của mình khi cơn đau bắt đầu trở nên mờ đi, mặc dù vẫn bị làm cho đau đớn.

"Hừm, Cái gì vậy? Một người bạn? Không chắc." Cô lắc đầu khi nói chuyện với chính mình. "Kuroro Lucifer không có bạn bè."

Kurapika không thể không cười với bản thân mặc dù tình hình hiện tại của cô.

Cô không hoàn thành bài tập về nhà của mình, được rồi, cô nghĩ tràn đầy hy vọng khi hình ảnh của Lucian lóe lên trong tâm trí cô.

Người phụ nữ nhìn Kurapika trong một khoảng thời gian dài nhất cho đến khi cô ta nhận ra nụ cười nhỏ lóe lên trên gương mặt đầy máu của cô, trước khi cô ta bước đến gần cô và nghiên cứu gương mặt của cô với sự tò mò nhất.

"Tôi nghe nói hắn là một người đàn ông kì lạ, giả dụ như hắn cũng có khẩu vị lạ với phụ nữ thì sao? Nói đi, cô là bạn gái của hắn ta?"

Cô im lặng với câu hỏi đó, trong khi người phụ nữ tiếp tục nghiên cứu nét mặt của cô.

"Lạ kì, gương mặt cô không tệ, nhưng cô lại phẳng!" Cô ta thốt lên điều đó trong khi xác định cỡ ngực của Kurapika bằng cả hai tay.

Kurapika hét lên kinh ngạc và theo phản xạ dùng đầu húc vào mũi người phụ nữ. Cô không thể dùng hết sức của mình được vì vị trí không thoải mái của mình, nhưng nó đã đủ để xô người phụ nữ vô liêm sỉ đó ra.

"Aieee! Ngươi làm gãy mũi ta!" Người phụ nữ rên rỉ.

"Câm miệng đi. Cô sẽ không bị gãy mũi chỉ vì một cái húc đầu tệ như thế". Một người đàn ông đội mũ trùm đầu, người quyết định ngồi ở góc phòng ướt sũng, nói với giọng nói có thẩm quyền và lạnh lùng.

Từ cách mà người đàn ông đội mũ trùm đầu mang trên mình và từ những cách cư xử của người khác xung quanh hắn ta, Kurapika có thể nhanh chóng kết luận rằng HoodedMan (người đội mũ trùm đầu) là người lãnh đạo của nhóm. Người đội mũ trùm đầu quay sang Kurapika và nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt lạnh lùng mở to của cô vẫn không chớp mắt lung lay vì điều đó.

"Dễ nổi cáu quá đấy, cô bé. Làm thế nào để cô hợp tác với chúng ta và cho chúng ta biết bất cứ điều gì cô biết về Genei Ryodan, và chúng ta sẽ cho cô đi mà không có thêm ... chấn thương nào."

Kurapika khịt mũi khinh thường.

"Ngươi sẽ giết ta bất kể." Cô chộp lại với hắn ta.

Tên HoodedMan mỉm cười.

"Cô gái thông minh."

Với một cái gật đầu, những người đàn ông bắt đầu hoạt động mà chúng thích- thưởng thức màn tra tấn. Chúng chỉ dừng lại sau khi cô đã bị gãy một vài xương sườn, gãy một cánh tay, một số vết cắt khó chịu, và nôn ra máu , là dấu hiệu của việc chảy máu bên trong - trước khi chúng đã cố gắng tra tấn cô một lần nữa.

"Vẫn không nói?" HoodedMan hỏi với giọng lạnh lùng.

Kurapika cắn chặt miệng.

"Hmm ... Kỳ lạ." Người đàn ông đội mũ trùm đầu khoanh tay lại và dựa lưng vào bức tường lạnh. "Cô nói mình không phải là một thành viên nhưng cô lại đi cùng với tên lãnh đạo. Và bây giờ cô sẽ không nói gì về chúng. Tại sao?"

Kurapika đã đấu tranh với sự thôi thúc với nhìn chằm chằm của hắn - cô không muốn giải trí cho chúng bằng cách nói rằng cô bị mắc kẹt với tên Đầu Nhện vì Hassamunni. Tuy nhiên, cô gái Kuruta đã làm giảm bớt sự chú ý của chúng đến những chi tiết nhỏ- chúng đã không nhận ra rằng cô đã đeo kính áp tròng màu đen. Nếu chúng biết rằng cô là một Kuruta, mọi thứ sẽ tồi tệ hơn nhiều.

Nhận thấy sự bướng bỉnh "cố định" của cô trong việc không chịu hợp tác, HoodedMan ra lệnh cho những người đàn ông của mình tiếp tục tra tấn cô. Lần này, cô gãy thêm nhiều xương khác và cả xương sườn, cũng như xương chày tan rã, cánh tay bị trật khớp, và móng tay bị phá hủy.

"Vẫn không nói?" HoodedMan đạp lên đầu cô với mũi giày của mình.

Kurapika đã cho hắn ta một cái nhìn mạnh mẽ ghê tởm mặc dù tình trạng kiệt sức của cô. Trước khi lâm vào bóng tối tạm thời, cô đã nói 5 từ:

"Tôi ... không phải một Judas ..."

------------

"... 'Và nói rằng, "Các thầy bằng lòng trả cho tôi bao nhiêu đặng tôi sẽ nộp người cho?" Họ bèn trả cho nó ba chục bạc.' ..."

Kurapika quay sang Kuroro, đôi mắt chỉ trích và bối rối. Tuy nhiên, cô đã hoàn thành câu của hắn.

"Matthew 26: 15. Có gì với câu trích dẫn trong kinh thánh ư?"

Kuroro ngước lên và nhìn thẳng vào đôi mắt xanh dương của Kurapika. Khi hắn không nói gì, Kurapika quay lại và đối mặt hoàn toàn với hắn và hai tay chống nạnh.

"Câu nói nổi tiếng về sự phản bội của Judas Iscariot đối với Chúa Jesus Christ. Có chuyện gì với điều đó?"

"Sự phản bội? Tôi phản đối nhiều hơn khi nói rằng Judas chỉ đơn thuần là làm một việc trao đổi công bằng, và bản thân Kinh thánh cũng mô tả ông thực chất là một nhà kinh doanh, và đó là lý do tại sao ông là viên thủ quỹ của nhóm".

"Trao đổi công bằng?" Kurapika mở to mắt. "Anh gọi việc bán một người vì 30 miếng bạc như là một sự trao đổi công bằng?"

"Vào thời điểm đó, 30 miếng bạc là một số tiền khá lớn." Kuroro lạnh lùng nói.

"Ông ấy đã bán đi thầy VÀ là chúa của mình!"

"Và cuối cùng ông ta đã nhận được hình phạt của mình, đúng không?" Kuroro có một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt kiên nhẫn của mình. Có nhiều phiên bản khác nhau của Kinh Phúc Âm Matthew nói rằng ông ta đã trả lại tiền cho các linh mục và tự treo cổ. Đạo luật của các Tông Đồ nói rằng ông ta đã mua một cánh đồng bằng tiền, nhưng ông ta đã ngã nhào về phía trước, và "ruột và nội tạng của ông ta nổ tung ra," và do đó cánh đồng được đặt tên là Akeldama hay là Cánh đồng máu. Kinh Phúc Âm Judas đã chứng tỏ rằng ông bị ném đá cho đến chết bởi các môn đồ Chúa Jesus của ông ta."

"Kinh Phúc Âm của Judas là điều mơ hồ nhất trong số tất cả." Kurapika thu hẹp mắt.

"Dù vậy," Kuroro nhắm mắt lại như thể đang chuẩn bị lao mình vào sự suy ngẫm vẩn vơ, "họ là những vấn đề không liên quan đến chúng ta."

"Vậy quan điểm của anh là gì?" Kurapika kêu lên, cảm thấy nản lòng trước cách nói chuyện của hắn.

"Cả hai chúng ta đều có khả năng trở thành một Judas, Kurapika." Cuối cùng Kuroro nói.

Kurapika đóng băng, và Kuroro xây dựng quan điểm ​​của mình.

"Chúng ta có thể là Judas của nhau, tôi có thể bắt cô và bán cô như Kuruta sống cuối cùng cho những kẻ sưu tầm khác, những người sẵn sàng trả một số tiền khổng lồ, đồng thời cô có thể bán thông tin về Ryodan cho những Hunter khác để giúp cô thoát khỏi chúng tôi. "

"Nhưng chúng ta đã không." Kurapika nói phòng thủ, nhưng ngay sau đó sắc mặt của cô đã dịu đi đáng kể. "Và tôi nghĩ chúng ta sẽ bao giờ như thế."

Bất kể thỏa thuận đình chiến, cô nghĩ thêm trong đầu.

Một nụ cười nở trên môi khi hắn nghe thấy những lời nói của cô và cảm nhận được cả những điều không nói ra.

"Đồng ý."

-------

Kuroro mở mắt ra. Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của họ trước khi Kurapika bị bắt cóc bởi Mammon. Thật mỉa mai làm sao khi quá sớm để chứng minh rằng đó không phải là Judas - hay cụ thể hơn, là lần của Kurapika.

"Danchou, mọi người đều ở đây." Shalnark công bố.

Lucian nhìn hắn đầy lo lắng. Mặc dù thái độ lạnh lùng của hắn như thường lệ, ma cà rồng có thể nhìn thấy những ngọn lửa giết người bên dưới những đôi mắt lạnh lùng đó. Nếu giây phút đó những ngọn lửa đó trốn thoát hết ra ngoài, anh ta hy vọng anh ta sẽ không bị thiêu đốt bởi nó một cách ngẫu nhiên - rất khó nhưng có vẻ đúng.

Lucifer chưa bao giờ bị kích động như vậy, anh ta suy nghĩ và lén lút nhìn vào những con Nhện khác. Đó là lý do tại sao cậu ta đang đứng quay lưng về phía họ, để họ không thể nhìn thấy sự kích động của cậu ấy?

"Hủy diệt tất cả," Kuroro nói.

Những con Nhện liếc nhau, rồi quay đầu về phía Nobunaga, đưa cho anh ta cái nhìn rằng anh-biết-sứ- mệnh- đó- là-để-giải-thoát-Kuruta-còn sống-mặc dù-anh ấy-không-nói-to-ra- và- anh- không- nên- chơi- trò- giả- câm- và- giết- cô- ấy- trong-quá- trình-đó. Nobunaga khịt mũi phản đối vì tất cả họ dường như đều coi anh ta như một đứa trẻ khờ khạo. Tuy nhiên, thật đáng tiếc là Danchou của anh ta sẽ tập hợp tất cả những Nhện để cứu kẻ ám sát- kẻ đã giết Uvogin và Pakunoda.

"Nhiệm vụ bắt đầu."

Và tất cả Nhện phân tán mà không để lại dấu vết. Lucian tiến lại gần Kuroro và huýt sáo khi anh ta quan sát khu phức hợp khổng lồ.

"Cậu sẽ tìm cô ấy như thế nào?"

"Tôi có thể cảm nhận được cô ấy." Tất cả là nhờ có Nen của hắn bên trong cô.

"Cô ấy vẫn sống và ổn chứ?"

Kuroro bắn cho anh ta một ánh nhìn - cậu- là- một- tên- ngốc.

"Còn sống." Nhưng chắc chắn không ổn.

-------------

Chúng đã khiến cô phải tỉnh táo lại. Cô đã trải qua rất nhiều thử thách nhưng sự đau đớn này đã vượt quá trải nghiệm của cô, và cô đã mất tất cả nhưng vẫn duy trì sự sống và sự cứng đầu. Cô sẽ không bao giờ giao mạng sống của mình vào tay chúng. Khi cô đã ngất đi lần đầu tiên, chúng đã cho cô một ít thời gian nghỉ ngơi mười phút trước khi đá cô trở lại với cuộc sống. Một cuộc thẩm vấn không có kết quả lại đến, tiếp theo lại là một cuộc tra tấn nghiêm ngặt hơn nữa.

Lúc đó, hơi thở của cô giống như tiếng thở khò khè hơn bất cứ thứ gì. Cô có thể cảm thấy phổi của mình chứa đầy máu huyết trong đó.

Để làm sao lãng đi nỗi đau và bỏ qua những lời xúc phạm, thô tục, và những câu hỏi quấy rầy đang được ném xung quanh cô, Kurapika đã quyết định suy nghĩ về những vấn đề khác. Điều đầu tiên mà cô nghĩ đến, đó là, thật bất ngờ, những lời cuối cùng của Ishtar nói với cô:

"Chăm sóc cậu ấy được chứ?"

Nếu cô có một chút sức khoẻ, cô có thể đã khịt mũi trong sự giải trí khô khan.

Ishtar chắc chắn đã yêu cầu RẤT NHIỀU từ cô với yêu cầu đó. 'chăm sóc cậu ấy' có rất nhiều ý nghĩa đối với cô ấy. Bằng cách đồng ý với yêu cầu đó, Kurapika thực tế đã hứa 'không giết hắn', 'không để người khác giết hắn', và thậm chí 'luôn ở bên cạnh hắn'. Nó giống như cô đồng ý ở lại với hắn và trở thành người bảo vệ của hắn? Còn gì nữa không? Người giữ trẻ hay vợ nghe có vẻ giống như vậy.

Mình ngu ngốc quá đi. Cô trừng phạt chính mình, mặc dù thật kỳ quặc, nhưng cô không có cảm giác hối tiếc khi đồng ý với ước muốn trước khi chết của Isthar.

Kurapika không biết liệu cô có bị ảo giác từ phản ứng phụ của cơn đau, hay vì cô đã bị gây mê trước đó vài lần, hoặc bởi vì cô đang nửa mơ và sắp ngất đi lần nữa, nhưng cô gần như chắc chắn rằng cô nghe thấy tiếng cười và giọng nói vui vẻ của anh trai mình:

Oh, thật sao?

Trước khi Kurapika có thể tiếp tục chìm đắm trong trí tưởng tượng ma quái về người anh trai đã qua đời của mình, cô đã bị xối lên người bằng nước đá lạnh. Nước lạnh đánh thức thần kinh của cô và những giác quan một cách thô bạo, và cô gần như run lên vì sốc.

"Dậy đi, cô không ở đây để ngủ cả ngày!" Một giọng thô thiển len vào tai cô.

"Điều này thật cũ rích và nhàm chán." ShamelessWoman ( người phụ nữ không biết xấu hổ) người đã sờ soạng cô trước đó bĩu môi. "Chúng ta có thể làm theo cách của tôi không?"

"Làm đi." Người đội mũ trùm đầu gật đầu đồng ý và cho phép.

ShamelessWoman hét lên trong vui sướng và sẽ trả thù lại Kuruta đến chết, hay một nửa tàn phế.

"Điều này sẽ không đau nhiều đâu, cô gái nhỏ." Cô ta thì thầm với cô khi dựng người cô dậy như thể cô là một con búp bê bị rách tả tơi. Đối với ai đó, người trông thật mỏng manh và dễ vỡ, thì ShamelessWoman rất mạnh mẽ với những cơ bắp.

Người phụ nữ nghiến răng, và Kurapika nhận ra rằng nanh của cô ta đã mọc dài ra và sắc nhọn. Chúng trông giống răng nanh ma cà rồng của Lucian hơn bất cứ thứ gì khác.

"Ta có thể trích xuất bất ~~ kì thông tin từ bất cứ ai, miễn là ta uống máu của họ. Thật tuyệt vời, phải không? Giống như một ma cà rồng." Cô ta vui vẻ cười khúc khích, trước khi cô ta cắm các nanh của mình vào cổ Kurapika.

Kurapika chỉ có thời gian để thở hổn hển vì kinh ngạc, nhưng kể từ khi cơ thể cô đã bị tê liệt từ những cú đánh cứ lặp đi lặp lại và luẩn quẩn từ những lần trước, cô đã không thực sự cảm thấy đau đớn gì cả. Cảm giác giống như cô bị cắn bởi con kiến. Điều duy nhất làm cô buồn là sau tất cả những nỗ lực của cô khi phải chịu đựng những nỗi đau để thực hiện lời tuyên thệ của mình "Tôi không phải một Judas", Mammon vẫn sẽ truy cập được vào ký ức của cô.

Cô hầu như đã khóc trong tuyệt vọng thì ShamelessWoman hét lên với cả sự đau đớn, điều đó đã phân tâm cô khỏi sự chán nản và sự thống khổ của mình.

"Gì vậy, con đàn bà kia?" Một trong số những người đàn ông kêu lên trong sự tức giận. Trông giống như ShamelessWoman hay phóng đại nhiều thứ, vì vậy chúng không bao giờ nghĩ rằng cô ta lại nghiêm túc.

"Cô ta-máu của cô ta-" ShamelessWoman nghẹt lại và cô ta đã nôn ra máu.

Kurapika, cũng bị sốc và bối rối, chỉ có thể nằm trên sàn lạnh trong khi chứng kiến ​​người đàn bà trút máu ra khỏi các cơ quan nội tạng của cô ta. Chẳng bao lâu cô ta ngã xuống co giật trước khi nằm dài, ShamelessWoman đã chết.

Tất cả các Mammon đều nhìn chằm chằm không nói nên lời với xác chết của ShamelessWoman, và sau đó chúng không chú ý đến Kurapika; những người kia sau đó vẫn còn choáng váng. HoodedMan mỉm cười vui vẻ và kinh ngạc. Các tế bào trong tâm trí của Kurapika bắt đầu di chuyển và ngay sau đó cô nhớ lại một số cuộc trò chuyện trong ký ức của cô.

... máu có vị như chất độc đối với tôi ... hỗn hợp với một thứ khó chịu ... máu của Ishtar ... hai người không phải là con người thuần khiết ...

Kết luận: ShamelessWoman đã bị đầu độc bởi máu của Ishtar đang chảy trong máu cô.

"Có vẻ như người phụ nữ của Kuroro Lucifer có nhiều thủ thuật hơn là như chúng ta dự đoán." Tên HoodedMan nói với nụ cười nhẹ nhàng.

"Tôi không phải là người phụ nữ của anh ta ..." Cô rít lên vì bực bội khi cô hồi phục sau cú sốc. Vết cắn trên cổ cô vẫn mở và máu chảy ra tự do từ đó. Cô đã mất rất nhiều máu từ những cuộc tra tấn trước đó và giờ thêm nữa, cô sẽ sớm chết vì mất máu hơn là bất cứ điều gì khác.

Một người đàn ông khác cười to. "Ta hiểu rồi! Kể từ khi cô đi cùng với Kuroro Lucifer nhưng lại tuyên bố rằng cô không phải là phụ nữ của hắn, vậy cô phải là con điếm của hắn!"

Những người khác bật cười vui vẻ, như thể đó là một trò đùa rất thú vị và chúng đã không bị tổn thương bởi cái chết bất hạnh của ShamelessWoman vì máu độc của Kurapika. Đối với Kurapika, đó là một sự sỉ nhục nhục nhã. Cô muốn bắn trả một cách khắc nghiệt rằng cô không phải là như vậy và Kuroro Lucifer không phải là kẻ dâm dục, nhưng phổi cô bị tổn thương nặng đã không cho phép cô nói được những điều như vậy. Chết tiệt, hắn đối xử với cô bằng cả sự tôn trọng và cô đã nhận ra rằng không ai khác trong số những kẻ tội phạm cao như hắn lại có thể cho cô điều đó. Hắn được biết đến như một diễn viên và là kẻ lừa dối, nhưng cô biết - cô đơn giản biết rằng- hắn luôn chân thành với cô.

Cho đến thời điểm đó, hắn chưa bao giờ nói dối cô.

"Nếu cô có thể khiến hắn giữ cô lại trong suốt một thời gian dài, thì điều đó có nghĩa cô là một con điếm rất ngon lành. Hãy để bọn ta kiểm tra cô xem nào." Một trong những tên béo nhất, rõ ràng là thèm khát ham muốn tình dục quá mức, người đàn ông tóc xù trong số những Mammon bước về phía trước và bắt đầu cởi quần của mình.

"Đừng giết cô ta trong quá trình này." HoodedMan nói, giọng hắn ta trống rỗng không có cảm xúc.

"Nah, cô ta sẽ không chết bởi vì hắn chỉ đơn giản là ôm chặt cô ta thôi. Anh đã thấy sức chịu đựng của cô ta rồi đấy." Một phụ nữ khác, người đã im lặng suốt thời gian mà Kurapika không nhận ra cô ta, đã nói với một cái nhún vai.

Người đàn ông vứt quần của mình sang một bên và vật cương cứng của hắn ta quá nổi bật đến nỗi mọi người trong phòng đều có thể nhìn thấy nó mà không cần phải cố gắng.

"Heh, ta tự hỏi cô đã che dấu cái sức mạnh khủng khiếp và sức chịu đựng đó của mình ở đâu trong cái cơ thể nhỏ bé này hả?" Hắn ta vươn người đến gần cô hơn và lấy nắm lấy cằm cô trong bàn tay đầy đam mê và đẫm mồ hôi của mình. "Ta tự hỏi cô sẽ 'mạnh mẽ' thế nào khi ở trên giường ... Mặc dù thật tiếc là không có giường ở đây."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro