Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 51: Solomon Ring

Ta da......Hình trên là Lucian đó mấy chế ơi! Do một artist trên Diveant Art vẽ. Ta trộm về 😂 Tự nhiên ta thấy ổng lãng tử ghê luôn. Nhìn thấy là ta mê rồi đó. Ổng tính lầy mà dễ thương cực kì. Ấn vô hình mà xem cho rõ nha.

Thôi, giờ vào truyện nè!

----------

Khi hắn lấy lại được cảm giác của mình, hắn thấy mình đang lơ lửng trong bóng tối vô tận. Hắn nhớ lại trái tim mình đã bị đâm xuyên bằng băng đá của Deifri, hắn nên đã chết. Hắn liếc quanh bóng tối trống rỗng.

Đây có phải là cuộc sống sau khi chết? Hắn suy nghĩ với sự hài hước khô khan. Nếu có, thì thật đáng kinh ngạc.

"Bây giờ, bây giờ, ai nói rằng cậu đã chết?" đến từ một giọng nói quen thuộc khó chịu.

Ngẩng đầu lên, hắn thấy Phoenix đang tiến lại gần hắn trong những bước đi dịu dàng thường lệ của cô. Hay đúng hơn, hắn đang nhìn thấy cô ta ở phía trên. Với một cái xoắn vai, Kuroro tự xoay mình để đứng trên nền đất vô hình của bóng tối, cùng cấp độ mà Phoenix đang đứng. Hắn đưa cho cô một cái nhìn lạnh lùng, chằm chằm như đang hỏi.

"Đừng cho tôi cái nhìn đó." Cô ấy cau mày không vui. "Tôi ở đây để cứu vãn cậu để sau này là một cậu bé tốt và lắng nghe những gì tôi phải nói trước đã."

Kuroro nhướng mày. Có vẻ như Lady Red không ở trong tâm trạng dễ chịu nhất. Với một cơn bực bội, Phoenix phất tay lên ngực.

"Có nhớ lúc ở trong hang động khi tôi cố tấn công các bạn bằng lửa của tôi không?"

"Chắc chắn là có rồi." Hắn trả lời bằng giọng thờ ơ.

"À, nhờ đó, bây giờ cậu sẽ sớm trở lại với cuộc sống."

Kuroro nhìn cô ấy một cách bối rối.

"Khi Phoenix Fire của tôi không đốt cháy cậu cho đến chết, thì nó cho cậu khả năng ăn gian cái chết một lần nếu cậu được coi là xứng đáng. Nói một cách đơn giản, cậu sẽ được trở lại với cuộc sống."

Cô xem như Kuroro tiêu hóa những lời giải thích, mà không mất nhiều thời gian.

"Tuy nhiên, cậu tốt hơn hành động nhanh, nếu không cô gái có thể chết lần thứ 2. Khi điều đó xảy-"

"Cô nói 'nhanh' là có ý gì?" Kuroro làm gián đoạn trước khi cô ấy kết thúc câu nói.

Lúc đầu, mặt cô ấy đỏ bừng vì tức giận vì bị cắt ngang một cách thô bạo, nhưng khi nhận ra thứ tự lộn xộn trong lời giải thích của mình, cô đã làm dịu đi tính khí mình. Với một cái hua tay của mình, một hình ảnh ba chiều giống như màn hình xuất hiện trong bóng tối vô tận, cho thấy những cảnh trong thế giới thực.

Kuroro nhìn thấy cơ thể mình đang tắm trong hồ máu đen tối của mình. Không xa cơ thể đã chết của hắn là cơ thể của Kurapika, cũng bất động và không có hồn như của hắn. Thật kỳ quặc vì hắn lại cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy xác chết của cô nhưng hắn lại không cảm thấy gì khi nhìn thấy xác chết của mình.

Ifrit đã cười vui vẻ với sự thất bại ngớ ngẩn của họ và sau đó bằng một cánh tay bốc lửa của mình về phía trời, và vụ nổ bùng phát từ mặt đất giữ cả cơ thể của Kuroro và Kurapika. Khi bụi lắng xuống dưới lòng đất, một tảng băng đang đứng tự hào và trong vòng giam giữ là xác chết của họ.

"Tôi không biết cái tên Ifrit chết tiệt đó đang nghĩ đến điều gì, nhưng tôi đoán ông ta đang có kế hoạch đùa cợt với xác chết của mình. Có lẽ để cho thế giới biết rằng bất cứ ai dám chống lại ông ta cũng sẽ kết thúc giống như vậy". Phoenix khịt mũi trong sự ghê tởm không rõ ràng. "Gu quá thấp."

Bỏ qua lời nhận xét khó chịu và thô tục của Phoenix, Kuroro quan sát cảnh. Một cái gì đó không đúng. Sau khi kiểm tra kỹ hơn, hắn nhận ra cái lỗ máu trên ngực hắn đã biến mất, chỉ để lộ ra làn da bằng phẳng vẫn dính máu của hắn bên dưới chiếc áo rách.

"Thời điểm cậu được hồi sinh. Cô ấy cũng đã được hồi sinh. Vấn đề là ảnh hưởng trực tiếp của cột băng có thể giết chết cô ấy. Nó không phải là tảng băng thông thường, cậu biết đấy. Cô ấy đã quá lạnh, và nếu cậu không thể đánh thức cô ấy, cô ấy sẽ ngủ mãi vì nhiệt độ quá khắc nghiệt, lửa của tôi không thể làm ấm cô ấy vì nó không thuộc về thế giới vật chất của các bạn ".

Kuroro hiểu rõ điều đó mà không cần cô phải giải thích chi tiết về những chi tiết đó. Đó là lý do tại sao mọi người không được phép ngủ khi họ ở trong một môi trường cực kỳ lạnh. Họ có thể chết trong giấc ngủ.

"Nếu điều đó xảy ra, sẽ không có gì cứu cô ấy, cô ấy không có sự bảo vệ của Solomon Ring, nó chỉ có thể bảo vệ chủ nhân của nó, trừ khi có lệnh khác. Thật là xấu hổ khi mà cậu không biết làm thế nào để sử dụng tiềm năng vô biên của nó, Ishtar hy sinh mạng sống của cô ấy để truyền lại chiếc nhẫn đó cho cậu."

Việc đề cập đến tên của Ishtar đã đánh thức hắn trở lại với thực tế cuộc sống. Hắn quay lại nhìn vào đôi mắt vàng hoang dã của Phoenix, tìm kiếm sự thật trong đó.

"Cô ấy biết điều này sẽ xảy ra."

"Tôi đã nói với cô ấy, ngốc nghếch. " Phoenix phẫn nộ. "Cậu biết cô ấy không thể đoán trước được tương lai, chỉ nhìn thấy sự thật của những thứ được trình bày trước mắt cô ấy."

Phoenix có thể là người đầu tiên trên mặt đất gọi hắn là "ngốc nghếch".

"Tôi phải thừa nhận rằng cô ấy đủ thông minh để suy luận ra viễn cảnh của sự việc." Cô lẩm bẩm và nhún vai. "Dù sao..."

Với một cú vuốt cánh tay khác, Kuroro bị chìm vào ngọn lửa đỏ vàng của cô. Hắn nhìn quanh và nhận ra rằng người đàn bà đã biến mất. Giọng cô ấy chỉ là một tiếng thì thầm xa vời trong tiếng ầm ầm của ngọn lửa huyền bí.

Nhanh lên, Kuroro ... Thời gian đang trôi đi ...

Hắn có thể cảm nhận được nụ cười rộng của cô ấy.

Thời gian không chờ đợi ai...

-----------

Deifri là một trong những tâm trạng vui vẻ nhất trong thập kỷ này. Đã là một thời gian dài kể từ lần cuối cùng ông ta giết ai đó. Ông ta đã thực sự nhảy múa một cách ngớ ngẩn, xoay quanh cột băng đá chứa những kẻ ông vừa mới giết gần đây nhất. Từ xa, Scheherazade chỉ quan sát với đôi mắt sắc sảo.

Scheherazade! Ifrit kêu lên với cô bằng một nụ cười thắng trận tràn ngập trên khuôn mặt băng đá. Những người cô mang đến chứng tỏ là không đủ để ta đùa giỡn.

"Đừng bao giờ tự mãn, Deifri, nếu tôi là ông, tôi sẽ không tổ chức lễ kỷ niệm nào nữa. Chương trình thực sự đã bắt đầu," cô vui vẻ nói khi nhìn chằm chằm với sự phấn khích của những tia lửa thiêu đốt bên trong cột băng đá.

The Ifrit chỉ có thời gian để bắn cho cô một cái nhìn bối rối khi đột nhiên các tảng đá tan vỡ thành hàng ngàn mảnh vụn như thể một chất nổ vừa nổ tung từ bên trong. Hai cơ thể tắm trong ngọn lửa vàng thổi lên từ trụ đá đến mặt đất cứng. Một tiếng rên bị đè nén thoát khỏi môi của Kuroro khi hắn cố gắng lăn vào một vị trí thoải mái hơn.

CÁI GÌ? Ifrit gầm gừ trong sự hoài nghi. Ông ta thề rằng ông ta đã đâm vào trái tim của người đàn ông vậy sao tại sao con gián loài người đó vẫn còn sống và khỏe mạnh? Và chuyện quái quỷ với cái ngọn lửa ở thế giới khác kia khi nó đang nhấn chìm hắn và cô gái vậy?

Ishtar hy sinh mạng sống của mình để trao lại Solomon Ring cho cậu. Đó là điều Phoenix đã nói với hắn trong bóng tối tối tăm đó trước khi hắn bị Ngọn lửa của cô ấy đốt trở lại cuộc sống. Kuroro lấy ra chiếc nhẫn Solomon từ túi và đeo nó một cách tinh tế.

Nếu mình không thể làm bất cứ điều gì hữu ích với chiếc nhẫn này trong sự sở hữu của mình, thì cũng giống như sự hy sinh của Isthar đều là lãng phí hay sao, hắn nói trong tâm trí của mình với sự kiên quyết khi hắn đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của mình, cảm nhận được lạnh giá của kim loại trên da của hắn. Hắn sẽ tìm ra cách sử dụng Solomon Ring - và nhanh chóng - trước khi cuộc đời Kurapika chấm dứt.

Sau đó, phép lạ đã xảy ra.

-----------

"Lemegeton: Ars Goetia." Hắn thấy mình đang lẩm bẩm với chiếc nhẫn Solomon đang rực sáng trên ngón tay.

Hiện ra từ Solomon Ring trong giây phút kế tiếp là một con quỷ to lớn. Đó là một con rồng máu đỏ dài 30 feet với đôi cánh màu đỏ to và đôi mắt xanh sáng. Ngay lập tức, như thể đó là một kiến ​​thức hắn đã biết từ lâu, Kuroro nhận ra tên của con quỷ đó.

"Vassago, Hoàng tử Địa ngục." Hắn chào đón con quỷ bằng giọng đã hết hơi nhưng vẫn bình thản một cách hoàn hảo.

Tất cả những kiến ​​thức này đổ vào đầu của hắn mà không có bất kỳ sự kích thích nào trước đó hoặc bất cứ điều gì. Nó chỉ xảy ra-kiến thức chỉ đơn giản là nhập tâm trí của hắn, tắm hắn với các thông tin chi tiết kỹ lưỡng về tất cả 72 con quỷ hạn chế trong chiếc nhẫn đồng.

Con rồng nhìn hắn với đôi mắt hình bầu dục to lớn.

Mệnh lệnh của Ngài, thưa chủ nhân? Nó nói với giọng nói đậm đà của nam giới, làm cho giọng của Deifri nhạt đi khi so sánh.

Kuroro chỉ tay vào Ifrit với cái gật đầu.

"Bắt lấy ông ta."

Chưa tới một nhịp tim, con quỷ to lớn nhảy lên trước Kuroro và tấn công Deifri một cách tàn nhẫn. Ifrit, dường như bất khả chiến bại đối với cả Kuroro và Kurapika chỉ là một khoảnh khắc trước đây, bây giờ ông dường như chỉ là một trò chơi cỏn con đối với con rồng. Chỉ với mệnh lệnh thuận tiện của Kuroro khiến con quỷ đã kiềm chế bản thân mình khỏi xé xác Ifrit thành từng mảnh. Thay vào đó, Vassago đặt một chân trên lưng Deifri, ấn tên Ifrit tội nghiệp xuống đất.

Kuroro loạng choạng đứng lên và quan sát thuộc hạ mới của mình bằng đôi mắt thận trọng. Nó rất khác với việc Spider tuân theo lệnh của hắn. Con quỷ này là một sức mạnh vượt quá bình thường thậm chí là tiêu chuẩn của hắn. Hắn phải khôn ngoan và cẩn thận trong việc lựa chọn từ ngữ khi đưa ra lệnh. Chúng có thể cho hắn sự trung thành, chủ nhân của Solomon Ring, nhưng lừa dối lại là bản tính thuần khiết của chúng. Bây giờ cẩn thận vẫn là tốt nhất.

Scheherazade nhìn hắn với vẻ ngoài ấn tượng trên khuôn mặt kỳ lạ của cô ấy. Cô ấy đã đoán trước rằng hắn sẽ kiểm tra cẩn thận, nhưng cô ấy đã không trông mong hắn hoàn toàn kiểm soát được sự bình tĩnh của mình.

Như mong đợi của một người đàn ông được nuôi lớn bởi Ishtar, cô ấy mỉm cười chấp thuận.

Một cách im lặng, Scheherazade đứng dậy từ chỗ ngồi của cô và đi tới nơi xảy ra sự hỗn loạn. Deifri bị quật ngã, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp nhưng nó không hiệu quả. Tất cả những gì ông ta thu được đều là tiếng gầm gừ của con rồng.

"Bây giờ ông đang ở trong sự định đoạt của tôi." Kuroro tuyên bố như một-vấn đề-thực-tế. Hắn nhìn Ifrit với đôi mắt lạnh lẽo khi đứng người Ifrit đang bị đè bẹp dưới chiếc áo khoác của mình.

Vậy ngươi sẽ làm gì? Loại bỏ ta? Deifri cáu kỉnh một cách thô lỗ với hắn, và ông ta đã nhận được một áp lực từ Vassago.

"Hãy thoải mái, Ifrit, tôi sẽ không giết ông." Kuroro nói chậm rãi và cố ý. "Nhưng ông sẽ phải tuân thủ các quy tắc của tôi."

Không đời nào nhé. Ifrit khạc nhổ.

"Trước tiên, ông không bao giờ được làm hại tôi và cô ấy ..." Kuroro dừng lại một lúc khi hắn cân nhắc việc chọn từ của mình. "... và những hậu duệ của chúng tôi sau này. Làm trái thì ông sẽ bị xóa sổ ngay lập tức. Thứ hai, ông phải tuân theo bất cứ lệnh nào tôi ra lệnh cho ông, ông phải tuân theo các quy tắc này cho đến khi sự tồn tại của ôngkết thúc. Hiểu rõ không?"

Hắn đưa cho Ifrit một nụ cười tà ác.

Khuôn mặt Deifri nhăn lại thành khuôn mặt xấu xí nhất mà Kuroro đã từng nhìn thấy khi ông ta cố gắng kìm nén sự tức giận. Nén cơn giận dữ với sự hiện diện của một Hoàng tử địa ngục và chủ nhân của nó là điều ngớ ngẩn nhất từ ​​trước tới nay. Không, ông vẫn giữ được cuộc sống của mình mặc dù nó sẽ bị giới hạn một chút nữa trong tương lai.

Qúa rõ.

"Tôi sẽ không nhốt ông vào một chiếc nhẫn, và do đó ông có thể tự do đi lang thang trên thế giới như ông muốn." Kuroro nói thêm.

Deifri nhướng một chân mày hoài nghi.

Đó là một sự hào phóng đáng ngạc nhiên.

"... Tôi hiểu cảm giác khi bị tước mất tự do là như thế nào." Hắn chỉ đơn giản đáp lại khi hắn nhớ lại một cách thầm lặng cái ngày mà hắn bị kẹt lại trong xích phán quyết của Kurapika.

Kuroro quay sang con rồng, và với một cái gật đầu Vassago tiến về phía lề nhưng vẫn nằm trong phạm vi mà nó có thể nhảy vào Ifrit trước khi ông ta có thể làm hại chủ nhân của mình. Deifri đứng trong vinh quang trọn vẹn của mình, không bận tâm đến bụi bẩn sau cuộc chiến gây ra bởi con quỷ.

"Giữ lời thề của ông với tôi, niêm phong hợp đồng này với linh hồn của ông đi."

Kuroro giơ tay lên và đeo chiếc nhẫn Solomon, trong khi Deifri xé toạc lòng bàn tay của mình bằng móng vuốt sắc nhọn để máu chảy ra. Ông treo bàn tay bị thương trên chiếc nhẫn, và khi máu của ông rơi xuống Niêm phong trên Solomon, chiếc nhẫn đã được đốt nóng.

Ta xin thề trên dòng máu của mình - đó là cuộc sống của ta, là linh hồn của ta - rằng ta sẽ tuân theo các quy tắc của cậu.

Có tiếng ồn ào trong chiếc nhẫn, và khi ngọn lửa cuối cùng tắt đi, chiếc nhẫn vẫn còn nguyên vẹn và toàn bộ không có dấu hiệu bị cháy. Kuroro biết một cách rõ ràng rằng hợp đồng đã được niêm phong nên Ifrit không gây hại cho hắn nữa. Hắn quay sang Vassago.

"Ngươi có thể đi."

Với tiếng gầm lớn; không có ác cảm nào trong đó, con quỷ to lớn lao mình vào thiên đường an toàn của chiếc nhẫn. Không có vết tích nào của nó được để lại trên thế giới vật chất. Tất cả đều im lặng trước khi bị phá vỡ bởi Scheherazade.

"Tuyệt vời! Thật đáng kinh ngạc!" Scheherazade vỗ tay với bộ dạng như chúc mừng một buổi lễ, điều này ngay lập tức khiến Kuroro nghi ngờ. Người đàn bà đó nguy hiểm không thể đoán trước.

"Có vẻ như không có gì để tôi dạy cậu nữa. Nói với tôi đi, cậu bé, cậu có cảm thấy như có một luồng thông tin khổng lồ khi cậu kích hoạt chiếc nhẫn này lần đầu tiên không?"

"Có quá nhiều thứ đã xâm chiếm tâm trí tôi khiến đầu tôi cảm thấy như bùng nổ." Kuroro thừa nhận.

"Tốt rồi, tôi không còn trách nhiệm gì để ở lại nữa." Cô đưa cho hắn một nụ cười vui vẻ trước khi cô quay lưng lại với hắn. "Hãy vui vẻ với người hầu mới của mình."

Với điều đó, cô ấy đi ra khỏi nơi này. Kuroro nhìn chằm chằm vào cô ta một lúc ngắn ngủi khi Scheherazade vẫy tay chào tạm biệt hắn mà không để lại cho hắn một cái nhìn cuối cùng. Sau đó, hắn nhanh chóng quay lưng lại với sự ưu tiên hàng đầu của mình: Kurapika.

Hắn cúi xuống gần cơ thể Kurapika và hắn như mất hết tinh thần của mình, cơ thể cô lạnh giá. Hắn thu hẹp mắt, những tế bào trong tâm trí của hắn đang run lên khi hắn cố nghĩ đến cái gì đó - bất cứ điều gì - để cứu sống cô. Một ý tưởng tấn công hắn và hắn quay sang Ifrit, người đang đứng cách hắn một quãng xa.

"Tôi sẽ đưa cho ông yêu cầu đầu tiên." Hắn nói nghiêm túc.

Người Ifrit quỳ xuống trước mặt hắn với một đầu gối trên mặt đất. Ông ta mỉm cười với chủ nhân mới của mình.

Mong muốn của cậu là mệnh lệnh đối với tôi, chủ nhân ... Mặc dù tôi phải cảnh báo cậu trước rằng tôi không thể làm nóng cô ấy bằng lửa của tôi được. Tôi sẽ thiêu cô ấy chết mất thay vì cứu sống cô ấy.

Kuroro thu hẹp đôi mắt của mình một chút. Ngay cả sau khi có hợp đồng, Ifrit vẫn còn thô lỗ. Thật đáng tiếc. Loại bỏ những tư tưởng không liên quan và tầm thường, hắn tập trung vào những vấn đề quan trọng hơn.

"Đưa chúng tôi đến nhà trọ Prancing Pony."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro