
Chapter 5: Đêm sa mạc
"Tại sao cậu lại cứu tôi?" Đột nhiên Kuroro hỏi. Kurapika dừng việc đánh lửa lại và nhướn mày nhìn Kuroro.
Cả hai đã đến được sa mạc, và khi đêm xuống, Kuroro bảo cả hai sẽ dựng trại ở đó, ở giữa sa mạc. Kurapika không phản đối hay phàn nàn gì, vì cậu biết rằng không còn nơi nào khác để dựng trại cả. Tất cả chỉ toàn là cát dù có hướng ánh mắt về bao xa đi nữa. Họ đã dựng một lều trại nhỏ và ngồi vai tựa vai (không có lựa chọn khác vì liên kết vẫn còn rất khó chịu, 20 cm) gần với sự ấm áp mà ngọn lửa cung cấp.
"Và cũng như tôi sẽ tự giết mình nếu tôi không làm vậy? Không cần cảm ơn." Kurapika đặt nhánh cây xuống và ngồi xuống cát mềm. "Mặc dù tôi sẽ sẵn sàng giết chết anh nếu tôi có thể trong quá trình này." Cậu nhìn nhanh sang Kuroro, nhưng rồi quay lại chú ý tới ngọn lửa ấm.
"Vậy cậu thực sự không cảm thấy hổ thẹn nếu bộ tộc của cậu bị tuyệt chủng?"
"Tất nhiên không phải vậy, điều gì làm anh nghĩ -"
"Cậu là Kuruta cuối cùng còn sống sót, nếu cậu chết, đó sẽ là sự kết thúc của bộ tộc cậu". Kuroro nhìn Kurapika với đôi mắt đen tối của mình. Trong mắt hắn có sự nghiêm túc, cái gì đó xa lạ với Kurapika. Đúng vậy, Kurapika chưa bao giờ cố gắng nhìn sâu vào mắt hắn, nhưng dù vậy nó vẫn khiến cậu không thoải mái.
"Tôi biết điều đó."
"Cậu không muốn duy trì dòng máu của gia đình mình ư?" Kuroro tình cờ hỏi một lần nữa , như thể họ đã là bạn bè chứ không phải là kẻ thù.
"Anh sẽ được cái gì từ chuyện đó hả?" Kurapika đáp lại hắn vì cậu đã mất kiên nhẫn. Thật ra, cậu hoàn toàn biết những gì Kuroro đang nói tới. Là người cuối cùng còn sống sót của bộ tộc Kuruta, cậu đang mang một gánh nặng trong việc bảo vệ huyết thống của bộ tộc mình, nó đặt trên vai cậu, và điều đó chỉ có thể được thực hiện bằng cách tạo ra con cái. Tuy nhiên, việc đó có thể được thực hiện sau. Việc trả thù Genei Ryodan vẫn là ưu tiên hàng đầu. Cậu vẫn chỉ mới 17 tuổi.
"Săn lùng chúng tôi, đồng nghĩa với việc cậu đang đặt cược chính mạng sống của mình đấy." Kuroro ngẫm nghĩ. "Cậu nên biết rõ hơn về cách sống sót".
"Anh đang cố gắng bảo tôi dừng việc săn đuổi anh, và thay vào đó hãy kết hôn, sinh con ư? Thật đáng tiếc, nhưng điều đó là không thể. Vấn đề duy trì dòng máu bộ tộc có thể thực hiện SAU KHI tôi giết chết từng người trong số các ngươi. " Kurapika quay lại và nhìn chằm chằm vào Kuroro bằng cặp mắt đỏ thẩm của mình. Lần này, màu đỏ chỉ nhẹ nhàng nhưng vẫn sáng rực trong bóng tối lạnh giá của sa mạc.
"Cậu sẽ bị giết trước khi điều đó xảy ra." Kuroro nói.
"Đừng đánh giá thấp tôi!" Kurapika gầm gừ với hắn.
"Cậu cũng vậy, đừng đánh giá thấp tôi." Hắn trả lời bình tĩnh, mặc dù có một cảnh báo cơ bản trong giọng điệu của hắn, và Kurapika đã không bỏ lỡ nó. Kuroro tiếp tục trước khi Kurapika có thể phản đối thêm nữa. "Tôi có gợi ý này, sau khi chúng ta hoàn thành xong việc này, chúng ta sẽ đi theo những con đường riêng biệt và không bao giờ có liên quan gì đến nhau nữa. Chúng tôi sẽ để cậu yên và cậu cũng sẽ để chúng tôi được yên."
"Ngươi có thật sự nghĩ rằng ta CÓ THỂ quên đi cái hận thù và cay đắng đối với ngươi và của những con Nhện của ngươi không? Các người đã giết tất cả người thân của tôi!" Kurapika bắt đầu hét vào mặt hắn. Mắt cậu sáng rực lên, như thể chúng đang chảy máu.
"Đó là lý do tại sao tôi sẵn lòng để cậu đi và không làm gì cậu sau này cả." Kuroro thở dài, như thể mệt mỏi vì những tranh cãi không hồi kết. "Mặc dù cậu đã giết hai đồng đội của tôi."
"Chúng xứng đáng nhận được điều đó." Kurapika rít lên một cách đầy hận thù.
Kuroro quay lại đối mặt với Kurapika và nhìn cậu với vẻ mặt không thể đọc được trên khuôn mặt hắn. Kurapika bất ngờ cảm thấy không thoải mái vì bị nhìn chằm chằm. Bất cứ khi nào người lãnh đạo Genei Ryodan nhìn về phía cậu, cậu luôn cảm thấy không thoải mái, như thể hắn đang cố nhìn sâu vào cậu và xuyên qua lớp rào cản mà cậu đã xây dựng rất cẩn thận. Đó là một cảm giác đáng sợ. Nó khiến cậu cảm thấy dễ bị tổn thương.
"Cậu bao nhiêu tuổi?" Hắn đột nhiên hỏi.
"Cái đó thì liên quan gì đến điều chúng ta đang nói đến?" Kurapika nhìn hắn một cách khó tin. Người đàn ông này có thể thay đổi chủ đề như thể lật bàn tay vậy, và hắn ta hỏi những câu hỏi không liên quan như thể cả thế giới đều dành cho hắn.
"Chỉ cần trả lời tôi." Hắn ta kiên quyết.
"... Mười bảy".
"Vẫn còn quá trẻ để kết hôn." Kuroro nhún vai. "Không có gì phải ngạc nhiên cả."
"Tại cái quái gì mà anh lại quấy rầy về chuyện kết hôn của tôi hả? Nó không liên quan gì đến anh cả". Kurapika gần như đứng lên trong sự phẫn nộ, cậu rất muốn đá vào mặt tên đàn ông kia, nhưng nhớ lại ràng buộc ngay đúng lúc, cậu đã hủy bỏ ý định đó và thay vào đó buộc mình phải ngồi xuống.
"Tôi chỉ tò mò thôi." Kuroro trả lời nhẹ nhàng, và Kurapika biết rằng hắn đang nói thật.
"Tò mò cái đầu anh đấy, đi mà lo việc của mình đi." Kurapika thở dài và càu nhàu rời mắt khỏi người đàn ông lớn tuổi hơn. Theo bản năng, cậu đưa tay lên chạm vào bông tai của mình bằng bàn tay phải. Cậu chạm vào nó một cách lơ đãng trong khi vẫn đang nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Đột nhiên, cậu không còn tâm trạng tranh cãi với Kuroro nữa. Toàn bộ mọi thứ dường như thật nực cười. Tại cái quái gì mà hắn ta lại nói về chuyện kết hôn cơ chứ?
"Cậu có một tính khí xấu đấy, Kuruta." Kuroro cười khúc khích.
"Câm mồm và dừng việc gọi tôi là Kuruta, tôi có tên ..." Kurapika bỏ đi. Cậu đang rất xoắn não về việc muốn người đàn ông dừng gọi cậu bằng tên bộ lạc của cậu và để hắn ta gọi cậu bằng tên. Ý nghĩ người đàn ông này gọi cậu bằng tên gần giống như việc cậu thân mật gì lắm cái tên Đầu nhện ấy.
"Được thôi, Kurapika." Dĩ nhiên Kuroro biết tên cậu. Trong thời gian ngắn bị giam giữ bởi Kuruta trước đó, một phụ nữ nhỏ con đi cùng cậu đã gọi cậu như vậy.
Bỏ qua vẻ ngờ vực trên gương mặt và mồm thì há hốc của Kurapika , Kuroro chỉnh lại chiếc áo khoác dày của mình rồi nằm xuống cát và quay lưng lại với cậu bé vẫn còn bị sốc. Một nụ cười tinh nghịch nở trên môi hắn và hắn nhắm mắt lại.
-----------
Hắn bị đánh thức bởi những động tác không ngừng nghỉ của cậu bé bên cạnh. Kuroro tự hỏi liệu cậu bé có ngủ yên được bảy đêm trong một tuần hay không nữa. Hắn nghĩ cậu bé có thể lại gặp cơn ác mộng thường xuyên của mình. Liệu hắn có bao giờ có được giấc ngủ ngon nào mà không bị gián đoạn vào lúc nửa đêm, hắn có thể phải đối mặt với sự khó chịu của cậu bé trong lúc ngủ. Trong cơn buồn ngủ, Kuroro quay lại và nhìn Kurapika một cách khó chịu, nhưng hắn đã hủy bỏ cái nhìn đó khi nhìn thấy tình trạng của cậu bé.
Kurapika đang ngủ đối mặt với lưng hắn chỉ cách hắn 20 cm, không gian xa nhất mà sợi dây ma thuật của họ cho phép, cậu đang cuộn tròn như một quả bóng nhỏ và đang run lên. Cậu đang mặc chiếc áo khoác mà họ đã mua ở các thị trấn nhỏ vài tuần trước, nhưng dường như vẫn không đủ ấm. Đúng vậy, cậu bé rất mỏng manh, vì thế nên chẳng có gì ngạc nhiên khi cơn lạnh tàn nhẫn của đêm sa mạc đang tra tấn cậu. Nhiệt độ đã giảm một cách đáng kể khi hoàng hôn xuống, nhưng Kurapika đã không cảm thấy lạnh vì cuộc bàn cãi và tranh luận trước đó giữa họ. Còn bây giờ thì cậu đang nằm bất động trên mặt đất lạnh để có được một giấc ngủ, cảm giác lạnh lẽo bắt đầu len vào cơ thể cậu. Cậu vô tình run rẩy trong giấc ngủ, và tiếp tục cử động để tìm được một vị trí ổn định và ấm hơn.
Kuroro quan sát cậu bé một lúc, cuối cùng hắn thở dài và ngồi dậy. Hắn lấy Fun Fun Cloth và lấy ra một cái chăn dày. Hắn vô tình kéo cậu bé bằng sợi dây liên kết, đánh thức Kurapika dậy. Kurapika mở to mắt và nhìn chằm chằm vào người đàn ông bằng đôi mắt lảo đảo, ánh mắt cậu như đang hỏi "Anh muốn gì?"
Không nói gì cả, Kuroro đắp chăn lên người họ và nằm xuống đối lưng với cậu. Kurapika nhìn hắn một cách đáng ngờ, nhưng khi người đàn ông kia không nói gì và việc làm của hắn thì đang có lợi cho cậu, Kurapika cũng không nói gì và nhắm mắt lại, trôi dạt trở lại giấc ngủ thoải mái và ấm áp.
-------------
Thật hài hước, Kuroro nghĩ. Hắn đã thực sự nghĩ rằng cậu bé ghét hắn hết lòng, nhưng rồi ngay đây, cậu bé đang nằm bên cạnh hắn, ngủ một cách yên bình. Kuroro nhớ lại cậu bé chỉ ngủ cách hắn 20 cm, nhưng khi hắn thức dậy, thì cậu bé thực sự đang co mình lại rúc vào hắn, cơ thể cậu khao khát sự ấm áp một cách vô thức.
Hắn định dậy và đánh thức cậu dậy, nhưng rồi hắn cảm thấy một cơn sốt nhẹ từ cậu. Theo bản năng, hắn thư giãn cơ thể và chờ đợi. Hắn muốn nhìn thấy phản ứng của cậu bé khi nhìn thấy bản thân cậu ta đang rúc vào người hắn như thế nào; kẻ thù của hắn chắc sẽ tự tử mất. Đúng vậy, rất đáng để được nhìn thấy phản ứng của cậu bé. Đôi mắt của Kurapika chớp mở ra một cách buồn ngủ. Điều đầu tiên cậu thấy là áo khoác da màu đen của Kuroro. Cậu cứng người lại trong 5 giây, trước khi thở hổn hển vì sốc và cố gắng nhảy khỏi Kuroro như thể hắn là một thứ bệnh dịch nào đó.
"Đã dậy rồi à?" Giọng của Kuroro vẫn điềm tĩnh, nhưng bên trong hắn thì cười toe toét.
"Cái gì ... tôi ..." Kurapika lắp bắp, mặt cậu đỏ lên và bối rối bởi vị trí ngủ thoáng đãng mà cậu vừa nhận thấy.
"Có vẻ như cậu không thể chịu đựng được cái đêm tàn nhẫn của sa mạc này. Không quen ư?" Kuroro đứng dậy và vuốt tóc mình một cách lơ đãng. Khi hắn không nhận được phản hồi, hắn chỉ nhún vai và cuộn tấm chăn lại. Nhiệt độ bắt đầu tăng lên nên hắn cởi chiếc áo khoác của mình và cất nó cùng với chăn trong Fun Fun Cloth. Hắn liếc nhẹ Kurapika để cậu đưa cho hắn chiếc áo khoác, vì cậu sẽ không cần nó trong ngày nóng bức trên sa mạc này. Kurapika không nói lời nào và chỉ lẳng lặng đưa áo cho hắn.
Phần còn lại của cuộc hành trình ngang qua sa mạc thật là nhạt nhẽo và đơn điệu, buổi sáng với thức ăn nhẹ, giờ nghỉ trưa thì nghỉ ngơi, và vẫn là thói quen đi ngủ ban đêm khi cắm trại và ngủ dưới cùng một cái chăn. Kurapika không còn phản đối nữa khi họ phải co quắp để gần hơn với sự ấm áp, vì cậu cần nó, thật tệ. Thỉnh thoảng cậu nghĩ sẽ từ chối đắp chăn và mạo hiểm đóng băng cho đến chết khi ngủ, đưa luôn cả Kuroro đi cùng đến với cánh cửa Tử Thần, và hầu hết thì, cậu sẽ gạt bỏ những ý nghĩ đen tối đó. Kuroro dường như đã làm tốt việc của mình, và Kurapika mỉm cười khi biết rằng người đàn ông lớn tuổi hơn thực sự không cần chăn nhưng lại sử dụng nó một cách nhân hậu vì lợi ích của Kurapika. Cậu biết rằng người đàn ông đó đã làm điều đó bởi vì hắn ta không muốn chăm sóc một cậu bé mang bệnh trên đường đến đích.
Khoảng thời gian ban ngày cũng không dễ dàng như vậy. Kurapika đã đổ rất nhiều mồ hôi, và nhiều lần cậu nghĩ rằng cậu sẽ bị đột quỵ vì nóng. Cậu không biết làm sao mà Kuroro có thể sống sót trong khi mặc bộ đồ đen của mình. Hắn nên đã được nướng lên từ lâu rồi. May mắn thay, cậu đã vượt qua những thử thách ban ngày mà không gây sự chú ý cho Kuroro.
"Đó là thành phố." Kuroro cuối cùng cũng thông báo. Họ đứng trên đỉnh cồn cát và từ vị trí của họ, họ có thể trông thấy một phần của cái gọi là Thành phố Rác thải. "Chúng ta nên đến cổng vào trong tối nay."
"Tốt thôi." Kurapika nói với giọng khô khan. Bản thân cậu cũng rất ngạc nhiên khi nghe giọng nói của mình. Cậu đã không uống một giọt nước nào kể từ bữa trưa.
"Đây." Kuroro ném chai nước của mình cho cậu và không nói gì thêm nữa. Kurapika nhìn chằm chằm vào hắn ta một lúc, trước khi nuốt một phần nước ấm. Cậu như được sống lại khi nước chảy xuống cổ họng khô khốc của mình. Khi cậu lau đôi môi ẩm ướt của mình, Kurapika lại nhìn chằm chằm vào lưng của người đàn ông từ phía sau. Thật sự cậu thấy phiền khi người đàn ông này tỏ ra rất tử tế và khoan dung đối với cậu, và Kurapika đã chắc chắn rút ra một điều từ thực tế là người đàn ông này đã không cố gắng để có được một cuộc trò chuyện thoải mái với cậu. Ít nhất thì cậu biết rằng Kuroro và cậu vẫn còn khoảng cách.
Họ tiếp tục cuộc hành trình của họ xuống thành phố mà không trao đổi bất kỳ từ nào. Đúng như lời tiên đoán của Kuroro, họ đến cổng thành phố vào lúc hoàng hôn vừa xuống. Với sức sống mới, Kurapika đi nhanh hơn về phía thành phố. Khi họ đến cổng, một người đàn ông thô kệch đang cúi xuống cạnh bức tường bê tông của cổng. Ông ta dường như đang ngủ, nhưng khi họ cách ông ta khoảng 10 mét, ông ta cử động và nhìn lên. Khuôn mặt bị tàn phá của ông ta cau lại khi ông nhìn Kurapika. Kurapika bỏ qua cái nhìn thù địch, cậu thực sự muốn thoát ra khỏi sa mạc tồi tệ đó. Trong khi đó, Kuroro đi về phía cổng.
"Cậu không phải là công dân của Ryuusei-gai." Ông lão tuyên bố khi ông đứng thẳng lên. Nhìn gần hơn, Kurapika có thể nhìn thấy những cơ bắp cuồn cuộn dọc theo cánh tay và thân mình ông ta. Ông ta là người canh giữ cửa khẩu, điều đó thật quá rõ ràng.
"Thư giãn đi, Jan. cậu bé này đi với tôi." Kuroro tiến về phía trước.
Ông già dời mắt khỏi Kurapika và nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi kia. Đôi mắt nhăn nheo của ông ta lóe lên khi nhận ra hắn.
"Kuroro? cậu bé, hãy nhìn vào cách cậu lớn lên này, cậu bé lúc nhỏ và cậu bây giờ, hể? Chẳng thay đổi gì cả." Đột nhiên, tên lính canh trở nên thân thiện hơn đối với họ. Rồi ông đứng dậy và nhìn Kuroro trong khi gật đầu như thể đang đánh giá một bức tượng. Kuroro không nói gì và chỉ nở một nụ cười nhẹ với ông lão. Rồi ông ta tiến đến cổng và mở nó.
"Đến gặp "Lady" ư?" Ông lão hỏi khi Kuroro và Kurapika đi qua cổng.
"Phải, có thứ tôi cần hỏi cô ấy." Kuroro trả lời lịch sự. Kuroro nói chuyện với ông ta với một sự tôn trọng nhất định, và không cần phải đề cập đến sự quen thuộc của ông già đó, Kurapika biết rằng người lính canh đã biết Kuroro từ khi còn nhỏ. Có thể ông đã nhìn thấy hắn lớn lên.
"Cô ấy sẽ rất vui khi gặp lại cậu. Cậu là niềm tự hào của cô ấy, cậu biết chứ?" Ông ta cười toe toét.
Một lần nữa, Kuroro lại nở nụ cười với ông lão cùng lời "cảm ơn" ấm áp, điều mà hắn sẽ không bao giờ trao cho bất cứ ai khác. Kurapika nhướn đôi lông mày khi cậu nhìn thấy sự thay đổi mạnh mẽ trong thái độ lạnh lùng và không ngần ngại của lãnh đạo Genei Ryodan thành một tình cảm ấm áp và tốt bụng. Hình ảnh này không đúng với hình ảnh của Nhện trong tâm trí của Kurapika.
"Hãy chắc chắn rằng cậu bé kia biết cách cư xử ở đây!" Người bảo vệ già gọi theo hắn trước khi cánh cửa đóng sầm lại phía sau họ.
"Tất nhiên." Kuroro nói với một tiếng cười nhẹ, và Kurapika hoảng sợ khi cảm thấy sự tinh nghịch trong lời nói đó. Cậu nhìn lên và nhìn thấy Kuroro cười với cậu. "Cậu bé chắc chắn sẽ hành xử đúng mực, vì cậu ta đang ở trong hang ổ của kẻ thù."
Kurapika nuốt nước bọt. Có lẽ quyết định đi đến quê hương của Kuroro không phải là quyết định khôn ngoan rồi.
Chỉnh sửa lần cuối: 7/2/2019
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro