
Chapter 4: Rusalka
"Ngay sau khi chúng ta ra khỏi khu rừng này, sẽ là sa mạc." Kuroro nói với Kurapika một cách không thân thiện. Hắn dường như đang ở trong tình trạng khó xử giữa hai người, phần lớn là do Kurapika khó chịu.
"Còn bao xa nữa?"
"Một ngày đi bộ, nếu chúng ta tiếp tục với tốc độ này."
Họ đồng hành cùng nhau trong chuyến đi trong khoảng một tuần, và sự thù địch của Kurapika chống lại Kuroro đã giảm xuống mức độ thấp nhất, cho phép Kuroro dễ thở hơn một chút. Bằng cách nào đó, sự thù địch của Kuruta đối với hắn rất ngột ngạt, và như thể đang đi bộ với một quả bom hẹn giờ vậy, như Shalnark đã đoán trước. Họ cũng bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, nhưng chủ yếu là về sách, chính trị và lịch sử. Kurapika phải tự trách mình rằng cậu chưa bao giờ trao đổi ý kiến với một ai khác ngoài Kuroro Lucifer. Thông thường, những người mà cậu nói chuyện, hoặc là không biết về chủ đề mà cậu đang nói đến, hoặc họ không có đủ kiến thức để có thể so não với cậu. Tuy nhiên, không phải tất cả các cuộc thảo luận đều diễn ra suôn sẻ. Họ sẽ có những lập luận, tất nhiên, khi họ đã phản đối ý kiến của nhau. Cả hai đều cứng đầu với ý kiến của mình, và họ có thể tiếp tục về các chủ đề tương tự trong nhiều giờ.
Ngay sau khi họ rời thị trấn cuối cùng, họ bước vào rừng. Giữa đường vào rừng, Kurapika tuyên bố rằng nơi này nên được gọi là một "mớ hỗn độn" chứ không phải là một khu rừng. Kuroro chỉ cười khúc khích, và tiếp tục dẫn đường ra khỏi rừng. Họ đi sâu hơn và sâu hơn vào rừng, ánh sáng trở nên ít hơn và mờ hơn khi họ bước vào trong khu rừng. Kurapika bắt đầu tự hỏi liệu họ có bị lạc trong rừng hay không. Cậu nhìn Kuroro một lát, nhưng người đàn ông lớn tuổi hơn dường như rất tự tin khi đi trong rừng. Như thể hắn ta biết cánh rừng này như mặt sau của bàn tay vậy.
"Anh có chắc chúng ta đang đi đúng hướng?" Kurapika cuối cùng cũng đã hỏi một cách mơ hồ.
"Khu rừng không thay đổi nhiều kể từ lần cuối cùng tôi ghé thăm."
"Lần cuối cùng anh ghé thăm là khi nào?"
"Khoảng 10 năm trước đây."
"Tuyệt nhỉ." Kurapika đảo mắt. Họ tiếp tục đi trong im lặng, đột nhiên Kuroro dừng lại và nhìn quanh.
"Cậu nghe thấy không?" Hắn hỏi Kurapika, trong khi cặp mắt đen tối của hắn vẫn đang quét khu rừng.
"Nghe thấy gì?" Kurapika đã cố gắng để lắng nghe kĩ hơn. Nhưng tất cả những gì cậu nghe thấy đều là âm thanh của côn trùng và một số sinh vật sống khác trong rừng khiến tiếng ồn trở nên rời rạc đối với cậu. Đôi khi cậu nghe thấy tiếng gió, nhưng sau lại không còn gì nữa; ít nhất thì không có gì bất thường cả.
"Giọng của ai đó." Kuroro nhìn quanh một cách thận trọng, và hắn bắt đầu bước đi theo một hướng nào đó mà Kurapika không thể xác định là phía bắc, nam, tây hay đông. Cậu đã mất tất cả các giác quan về phương hướng trong "mớ hỗn độn" này. Kuroro nhanh chóng tăng tốc, và Kurapika đã phải vật lộn để theo kịp với người đàn ông giàu kinh nghiệm trong rừng. Sợi dây kết nối giữa họ đã kéo cậu đến gần người đàn ông lớn tuổi hơn. Cậu vẫn tiếp tục giẫm đạp lên những gốc rễ cây cối, trong khi Kuroro thì đang đi bộ rất tốt và điều này khiến Kurapika tức giận.
Cuối cùng họ cũng ra khỏi đó từ một bụi cây dày, trước mặt họ xuất hiện một vùng đất trống với một cái hồ ở giữa. Các cành cây xung quanh hồ nước kéo dài ra để tạo thành một tán mỏng trên mặt nước của hồ. Nước vẫn vỗ nhẹ nhàng vào bờ.
"Tôi không nghe hoặc nhìn thấy bất cứ điều gì khác thường ở đây cả." Kurapika nói khi nhìn quanh.
Đột nhiên, cái gì đó thu hút sự chú ý của hắn từ góc mắt cậu. Cậu quay lại và nhìn thấy ai đó trong nước. Đó là một người phụ nữ, với mái tóc dài màu xanh nhạt. Cô ấy có làn da nhợt nhạt đến mức gần như có màu xanh, và đôi mắt xanh của cô ấy trở nên ảm đạm. Cô ấy vẫy tay chào họ và mỉm cười quyến rũ. Kurapika cau mày; có điều gì đó về cô ấy. Sau một phút quan sát thêm, cậu nhận thấy mái tóc của người phụ nữ đó khô ráo, dù ở dưới nước. Cậu nhận ra rằng người phụ nữ đó không phải là con người.
Ngay lúc đó, cậu cảm thấy một cái kéo mạnh mẽ từ cổ tay trái của mình. Cậu nhìn sang bên trái và ngạc nhiên khi thấy Kuroro đang tiến về phía mặt nước. Lúng túng bởi hành động đột ngột của hắn, Kurapika lướt qua mặt Kuroro và nhận thấy đôi mắt đen tối của hắn không tập trung và cứ dán vào người phụ nữ kia. Người phụ nữ vẫn vẫy tay chào họ, thích thú và phấn khích hiện rõ trong gương mặt thanh tao của cô. Kurapika kinh hoàng, cố gắng kéo Kuroro trở lại nhưng người đàn ông kia mạnh hơn cậu. Hắn không nhúc nhích và tiếp tục đi về phía nước.
"Anh bị cái quái gì thế?" Cậu hét vào mặt hắn với sự tức tối. Cậu giật sợi dây Nen giữa họ để cản hắn lại, nhưng không có hiệu quả. Kuroro vẫn đi về phía hồ nước và khi họ đã đến gần mép hồ, Kurapika bắt đầu hoảng loạn. Cậu có ấn tượng rằng người phụ nữ kia đã mê hoặc Kuroro bằng một cách nào đó, nhưng nó lại không ảnh hưởng đến cậu. Cậu phải tìm cách để ngăn chặn Kuroro khỏi đâm đầu xuống hồ, và kéo cậu đi theo luôn.
"Tỉnh lại đi, tên khốn!" Kurapika hét lên lần nữa, lần này cậu kéo mạnh đến nỗi Kuroro bị kéo lại và ngã xuống đất ngay bên cạnh bờ sông, kéo theo Kurapika ngã xuống. Kurapika nguyền rủa , cổ tay cậu đã bị bong gân vì kéo quá mạnh hắn, và bây giờ tay cậu đau rát vô cùng. Kuroro thay đổi vị trí của mình và quay sang nhìn Kurapika. Hắn ta mang vẻ bối rối và khó xử trên mặt.
"Chuyện gì..."
"Bây giờ lấy lại được giác quan của mình chưa hả?" Kurapika châm ngòi giận dữ. "Anh sắp lặn xuống hồ đấy, đồ đầu đất."
"Làm thế nào mà-"
Trước khi có thể kết thúc câu nói của mình, một đôi cánh tay xuất hiện từ mặt nước và chộp lấy mắt cá chân của Kuroro. Với sức mạnh không thể tin nổi, hai bàn tay kia kéo chân của Kuroro và kéo cả hai vào trong nước. Sự cung cấp oxy của mình bị lấy đi đột ngột và thô bạo, Kurapika theo bản năng bị hoảng loạn. Mắt cậu nhức lên vì nước lạnh, và cậu có thể cảm thấy mình đang chìm xuống đáy hồ. Cậu mù quáng vùng vẫy trong nước, cậu cảm thấy một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt khuỷu tay phải của cậu. Với một cái kéo mạnh, Kurapika cảm thấy mình đang được nâng lên. Khi cậu mở mắt, cậu nhìn thấy khuôn mặt mờ mờ của Kuroro gần cậu. Kuroro đang giữ cậu và cố gắng bơi trở lại mặt đất. Nửa đường, ngay trước khi họ lên đến bờ, Kurapika nhìn thấy một thứ mơ hồ từ góc mắt. Quay đầu lại, cậu nhìn thấy người phụ nữ kia bơi về phía họ với một tốc độ khủng khiếp.
Trước khi Kurapika có thể cảnh báo cho Kuroro (dù sao đi nữa thì cậu cũng sẽ không thể cảnh báo đúng cách trong nước được), người phụ nữ đó đã bơi theo hướng Kuroro và ôm lấy hắn. Kurapika cảm thấy có vảy trên da. Kurapika nhận ra rằng người phụ nữ đó là một nàng tiên cá và cô ta đã quấn cái đuôi màu xanh quanh người cậu và Kuroro. Cô ta ấn ngực trần của mình vào cơ thể của Kuroro, bàn tay cô ta sờ lên gương mặt nhợt nhạt của Kuroro.
Một người đàn ông đẹp trai, ôi chúa ơi. Hãy đến và ở lại đây với ta, đi nào? Cô ta nhỏ nhẹ trìu mến. Giọng nói lạ thường của cô ta vang lên trong nước. Cô ta đã mỉm cười với Kuroro, và Kuroro dường như không có khả năng chiến đấu. Kurapika có thể nhận ra sự yếu đuối của Kuroro, và với nỗi kinh hoàng kinh khủng của mình, Kuroro bắt đầu nhắm mắt lại theo một cách phục tùng. Hắn ta đã rơi vào sự quyến rủ của cô ấy, bằng cách nào đó Kurapika đã biết điều đó.
Với một sự quả quyết mới, Kurapika triệu hồi Dowsing Chain ( xích cảm giác) bằng tay phải tự do của mình và tấn công nàng tiên cá. Quả cầu cảm xúc đánh thẳng và mạnh vào má nàng tiên cá. Kurapika có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của cô ta vì đau đớn vang lên trong nước, làm rối loạn mặt nước yên tĩnh. Lượng sức mạnh cậu đưa vào sợi xích đủ để phá vỡ xương người trong những hoàn cảnh bình thường. Nước đã làm một lực cản để làm giảm bớt ảnh hưởng của cuộc tấn công của cậu, vì vậy mà hàm của nàng tiên cá không bị phá vỡ. Tuy nhiên, theo phản xạ, cô ta bỏ tay ra khỏi nạn nhân của mình và thoát khỏi nguy hiểm. Lấy cơ hội đó, Kurapika giữ lấy Kuroro vô thức trong vòng tay của mình và bơi đến bờ hồ bằng tất cả sức lực. Cậu đã rất nỗ lực vì người đàn ông đó quá nặng đối với cậu.
Chết tiệt, đối với một người đàn ông trông ốm như hắn, hắn chắc chắn phải rất nặng ... Hay do bản thân mình quá yếu? Kurapika tự hỏi trong đầu khi cậu tập trung về phía mặt hồ
Một khi họ lên đến mặt nước, cậu nhanh chóng bơi về phía mép hồ và trèo lên trước khi kéo người đàn ông lớn hơn ra khỏi mặt nước. Cậu kéo Kuroro càng xa mặt nước càng tốt, và cuối cùng nằm dưới bóng cây khổng lồ. Cậu dựa vào thân cây khổng lồ, thở hổn hển và người thì ướt đẫm, trong khi đôi mắt của cậu cố định trên mặt hồ, tìm kiếm nàng tiên cá. Không nhìn thấy dấu hiệu của cô ta, Kurapika nhìn Kuroro, người đang nằm bất tỉnh bên cạnh cậu. Hắn ta trông giống như đang ngủ một cách thanh thản.
Sao ngươi dám...
Một giọng nói vang lên trong không trung, và nó đến tai của Kurapika như gợn nước. Kurapika nhìn lên và thấy người phụ nữ ở mép nước. Cô ta nhìn Kurapika chằm chằm như dao găm, và cậu thì chỉ đang nhìn chằm chằm vào cô ta một cách thận trọng. Bằng cách nào đó, phép thuật của người phụ nữ không thể ảnh hưởng đến cậu. Nàng tiên cá nheo đôi mắt và kiểm tra kỹ cậu. Sau một lát, có điều gì đó ngộ ra và đôi mắt xanh của cô ta mở to, sự thù hận đã bị quên lãng.
Ah, không có gì phải ngạc nhiên cả ... Ngươi là một cô gái ...
"TÔI LÀ CON TRAI!" Kurapika hét lên giận dữ, đột nhiên như tìm thấy năng lượng của mình. Ngay cả nàng tiên cá cũng nhầm cậu như một cô gái; cậu như muốn lột tóc cậu ra khỏi da đầu.
Có thật không? Nàng tiên cá hỏi cậu một cách mơ hồ, nhưng bây giờ có một sự tò mò trong cặp mắt xanh đại dương của cô ta. Hmm ... Ngươi bao nhiêu tuổi?
"Mười bảy". Kurapika trả lời cộc lốc.
Mm-hmm ... Ngươi là một trường hợp hiếm hoi. Nhưng người đàn ông đó ... Người phụ nữ chỉ vào Kuroro đang ngủ với một cái gật đầu. Cậu ta rõ ràng bị ảnh hưởng bởi ta. Ta muốn cậu ấy, ta đã không nhìn thấy một người đàn ông đẹp như vậy trong một thời gian dài.
"Thật không may, tôi không thể đưa anh ta cho cô." Kurapika thở dài. "Anh ta bị ràng buộc với tôi bởi liên kết ngu ngốc này." Kurapika nhấc tay lên, và kết quả là cánh tay phải của Kuroro hơi lơ lửng trong không khí.
Hửm? Thật thú vị. Người phụ nữ mỉm cười tinh quái. Làm thế nào lại có cái kết quả như thế?
Kurapika cau mày. Đột nhiên, nàng tiên cá lại quan tâm đến họ. "Đó là một câu chuyện dài ..."
Ta thích câu chuyện dài. Kể cho ta đi, nhóc. Người cá lượn thân mình ra khỏi mặt nước và đặt cánh tay trên mặt đất, dựa vào bờ như đang chuẩn bị để nghe một câu chuyện hay. Kurapika thở dài, nhưng vẫn kể với cô ta một cách ngắn gọn về cuộc chạm trán của họ với Hassamunnin.
Hassamunnin, phải không? Bây giờ tên thần đèn dở hơi đó đang thất lạc nơi nào rồi? Đôi lông mày xinh đẹp của nàng tiên nhướn lên vì điều này.
"Cô biết cậu ta?" Đột nhiên, Kurapika nhìn thấy một tia hy vọng.
Không, không riêng cá nhân ta. Cậu ta chỉ nổi tiếng về những trò đùa giỡn của mình. Hoặc có thể là không.
"Cô là gì vậy? Làm sao mà cô có thể quyến rủ được ... khối băng của một người đàn ông vô tâm?"
Đó là bản chất của ta. Ta là một tiên cá. Tên ta là Rusalka. Còn ngươi, nhóc?
"Kurapika."
Kurapika, hửm? Cô ấy nói tên cậu như thể ngẫm nghĩ về nó. Ngươi rất hấp dẫn, Kurapika. Ta thích ngươi.
"Uh ... Cảm ơn?" Kurapika cười toe toét với cô.
Còn cậu ta là?
"Kuroro Lucifer." Kurapika nói tên hắn ta như thể đó là một điều cấm kị.
Kuroro Lucifer? Một sự nhận thức lóe lên trong cặp mắt ảm đạm của cô ta. Có nghĩa là các ngươi đang hướng đến thành phố ở phía bên kia sa mạc phải không?
"Làm sao cô biết điều đó?" Kurapika hỏi. Chỉ bằng cách nghe tên của người đàn ông, cô ấy đã có thể suy luận ra điều đó? Chỉ thế cũng đủ biết người đàn ông này nổi tiếng như thế nào?
Nếu ngươi gặp một người phụ nữ có tên là Ishtar ở đó, nói với cô ấy ta gửi lời chào. Hoặc ngươi có thể nói lại với bạn trai của ngươi ở kia.
"Anh ta không phải là bạn trai của tôi!" Kurapika gầm gừ với sự phẫn nộ, nhưng nàng tiên cá chỉ cười khúc khích.
Đúng vậy, cho đến khi chúng ta gặp lại, Kurapika. Với điều đó, nàng tiên cá lặn xuống nước, không quên cười khúc khích trước mặt cậu trước khi chìm hẳn.. Kurapika rên rỉ. Cậu cảm thấy muốn đấm vào cái gì đó, và khuôn mặt của Kuroro dường như là mục tiêu hoàn hảo. Cậu chỉ mới nghĩ như thế, người đàn ông kia đã rên rỉ như thể đang đau đớn. Trên thực tế, những tiếng ồn mà Kurapika làm cũng đã đủ lớn để đánh thức cả người chết.
"Dậy rồi." Kurapika lẩm bẩm khi cậu quan sát tên người đàn ông đang nhìn vào mình.
"Kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra." Hắn yêu cầu. Kurapika đảo mắt, nhưng vẫn nói về Rusalka. Cậu bỏ qua phần mà cô ấy buộc cậu như là một cô gái và gọi Kuroro là bạn trai của cậu. Nếu Kuroro nghe được điều đó, Kurapika sẽ không thấy được hồi kết của sự trêu ghẹo tàn nhẫn của hắn.
"Cô ấy đề cập đến một phụ nữ tên là Ishtar và cô ấy muốn gửi đến người đó một điều."
"Ishtar, huh? Đó là người mà chúng ta sẽ đến gặp." Kuroro xoa bóp trán của mình bằng tay trái, cố gắng xóa khỏi đầu cái cảm giác đau nhói còn sót lại từ âm thanh của Rusalka.
"Tuyệt thật, nếu cô ấy quen với nàng tiên cá, vậy thì cô ấy là gì? Một tiên cá nữa ư?" Kurapika than vãn. Cậu sẽ gặp một người khác nữa.
"Không, chắc chắn không phải là tiên cá." Kuroro chải tóc ướt của mình bằng bàn tay tự do theo phong cách đen tối như trước và lấy đi dải băng ướt che trán của hắn. Ngay lập tức hắn quay lại với vẻ bề ngoài Danchou, và điều đó làm Kurapika muốn đấm vào mặt hắn.
Kurapika cau mày khi lựa chọn từ, với cậu thì như thể nói rằng người phụ nữ Ishtar cũng không phải là con người. Trong khi đó Kurapika vẫn còn có mái tóc bết trên khuôn mặt và nó như thể là một mớ hỗn độn hoàn chỉnh. Kuroro nhìn cậu, và rất thích thú khi thấy Kuruta trông có vẻ trang nhã hơn theo cách đó. Hắn ta nghiêng người lại gần hơn, nhưng Kurapika lúng túng và gầm gừ với hắn
"Gì vậy?" Cậu quát.
"Nào, chúng ta di chuyển thôi, chúng ta cần sớm ra khỏi khu rừng này." Kuroro đứng dậy và kéo Kurapika lên theo sợi dây kết nối. Do chuyển động, cổ tay bị bong gân của Kurapika trở nên đau đớn, và cậu thở hổn hển vì đau. Cậu đã hoàn toàn quên nó. Kuroro dừng lại và cho cậu một cái nhìn kỳ quặc.
"Tay tôi bị bong gân trong suốt lúc kéo anh." Kurapika đưa tay về phía mặt nước. "Cho tôi một phút."
Với điều đó, Kurapika đã triệu hồi Holy Chain của mình và nhanh chóng chữa lành cổ tay bị trầy xước. Kuroro nhìn cậu với một cái nhìn quan tâm và nhướng mày. Đó là một kỹ năng mà hắn chưa bao giờ thấy từ người sử dụng xích. Hắn đã nhìn thấy Xích phán xét của cậu và Xích trói buộc, còn những cái khác thì không.
"Đó là một kỹ năng của cậu."
"Thì sao." Kurapika trả lời mỉa mai và đứng dậy. Cậu vắt nước khỏi quần áo ướt của mình và lắc đầu để giũ hết nước ra khỏi tóc.
"Cậu là thứ gì vậy, một con chó à?" Kuroro bình luận khô khan.
"Câm mồm và để ý đến chuyện của anh đi." Kurapika lạnh lùng trả lời.
Kuroro chỉ nhún vai một cách dễ dãi, cả hai vẫn ướt đẫm từ đầu đến chân, họ lặng lẽ ra khỏi rừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro