Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 14: Phục kích

"Điều gì đã xảy ra với xích của cô?"

Kurapika dừng lại việc mình đang làm và quay lại nhìn Kuroro với đôi mắt hoang mang, yêu cầu hắn nói rõ ràng. Cô đang rửa vết máu trên quần áo của mình; một lần nữa họ lại gặp một số thợ săn tiền thưởng muốn săn cái đầu của Kuroro. Phần lớn sự khó chịu của cô là vì quần áo của Kuroro vẫn sạch sẽ và không bị gì.

"Tại sao cô không sử dụng sợi xích mà cô đã sử dụng ở Yorkshin?" Hắn nói rõ.

"À" Cô lẩm bẩm và tiếp tục cọ xát những vết bẩn trên áo sơ mi của mình. "Tôi không thể, có một điều kiện trong đó, anh đã nên biết về điều đó."

"Nó chỉ có thể sử dụng lên Genei Ryodan và không thể sử dụng lên bất kì ai khác, nếu không cô sẽ chết?"

"Đúng." Cô trả lời cộc lốc. Cô đứng dậy và phủi mấy chiếc lá trên quần của mình, và Kuroro đứng lên.

Kể từ khi sự cố trong quán trọ Ngựa vằn, nơi cô đã bị sốt và mê sảng, Kurapika đã ít hiếu chiến hơn với hắn ta, mặc dù cô vẫn giữ khoảng cách với hắn. Kuroro vẫn là chính hắn, vẫn giữ mình và xa cách, nhưng hắn đã bắt đầu thân thiện với cô hơn và nói chuyện nhiều hơn với cô. Thường thì hắn sẽ hỏi những câu hỏi mang tính tò mò về cô, và đôi khi, không thường xuyên lắm, những câu hỏi đó sẽ khiến cô lóe lên tia cảnh báo với hắn; mặc dù không phải ánh nhìn đỏ thẫm.

"Tại sao cô không thay đổi các điều kiện? Nó trở nên quá phiền hà trong chiến đấu."

Kurapika khịt mũi nhẹ nhàng. Tất nhiên cô biết điều đó. Trông đâu giống như cô không biết gì cả, nhưng đó không phải là điều dễ dàng để làm. Trái tim cô  bị sợi Phán xét bao bọc, và cô không thể gỡ nó ra như thế. Một người nào khác phải tháo nó ra cho cô. Cô nói với Kuroro như thể cô chẳng quan tâm gì đến chuyện đó.

"Hmm ..." Kuroro che miệng bằng tay khi họ đi ngang qua rừng. "Nếu Xích phán quyết bị loại bỏ, sợi xích sẽ biến mất."

"Đúng, nhưng thành thật mà nói, ngay cả khi tôi có thể gỡ bỏ xích phán quyết, tôi cũng không biết nên thực hiện những điều kiện mới gì". Kurapika nói.

Đối với cô, bắt giữ Genei Ryodan đã là mục đích của cả đời của cô. Cô sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để hoàn thành nó, cô không có mục tiêu khác cho xích của mình ngoài việc phục vụ cho nhiệm vụ trả thù của cô. Mắt cô nheo lại với ý nghĩ này, và cô trở nên bối rối một lần nữa. Trên tất cả, mặc dù cô đã tuyên thệ nhận lấy nó để tiêu diệt các con Nhện để trả thù cho người của cô, và giờ đây cô lại đang đi qua một khu rừng với lãnh đạo của Nhện, và ở một khoảng cách rất gần với hắn (đành thế chứ biết làm sao được) . Kurapika nhìn xuống và lơ đãng đùa nghịch với chiếc nhẫn trên ngón trỏ. Trước đây, cô chưa bao giờ quan tâm đến nó, nhưng cô vẫn có cơ hội để nhìn vào chiếc nhẫn và những đặc điểm của chiếc nhẫn đã sớm được cô ghi nhớ trong đầu.

Chiếc nhẫn khá đơn giản. Nó được làm bằng bạc, và ở giữa nó là viên đá ngọc lục thạch rất quý. Ishtar đã cố tình đưa cho cô một cái với viên ngọc lục thạch, bởi vì nó hợp với đôi mắt của cô, cô ấy đã nói vậy. Dọc theo thân của chiếc nhẫn là dấu hiệu mờ nhạt của một số ngôn ngữ cổ; từ ngày đó trở đi, nơi mà những cuốn sách đã không còn và do đó kiến ​​thức cũng đã mãi mãi bị mất đi. Khi Kurapika vuốt nhẹ thân bạc của chiếc nhẫn, cô có thể cảm nhận được sự êm ái và hoàn hảo của chiếc nhẫn, nó được đúc một cách hoàn hảo bởi Đấng Tạo Hóa. Cô cảm thấy một luồng ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc nhẫn, nhưng đó là tất cả. Ishtar nói rằng viên đá sẽ thay đổi màu sắc nếu nó phát hiện ra bất kỳ con người huyền diệu nào gần đó, nhưng cho đến nay nó vẫn không có bất kì dấu hiệu gì.

Kuroro quan sát Kurapika. Cô gái bằng cách nào đó đã trở nên im lặng và đã dừng lại những lời khắc nghiệt của cô. Mỗi lần cô nói chuyện với hắn, như thể cô chỉ đang cố gắng để nói chuyện với hắn thôi. Những ngày này, đặc biệt là sau vụ việc tại quán trọ, cô nói chuyện với hắn với cái mà hắn có thể gọi là giọng bình thường của cô. Kuroro cũng nhận thấy thói quen mới của cô khi ấn trán như để làm sao lãng chính bản thân mình từ những suy nghĩ đen tối. Hắn nhìn chiếc nhẫn của hắn, nó là một chiếc nhẫn giống hệt với Kurapika, ngoại trừ viên đá của hắn là một viên bạch ngọc.

Tuy mình rất muốn từ chối nó, hắn nói đúng. Mình không thể theo kịp điều này. Mình cần phải làm điều gì đó với xích Niệm của mình. Cho đến nay, những thợ săn theo sau mình và hắn chỉ như những miếng khoai tây nhỏ, nhưng nếu những thợ săn mạnh và những người sử dụng Nen đến ... Mình không muốn dựa vào hắn ta. Kurapika suy nghĩ sâu sắc, mình cần phải là người độc lập, vì vậy mình cần có khả năng tự bảo vệ mình. Cô cau mày vì cay đắng. Và có vẻ như chúng ta sẽ sớm kết thúc chuyện này.

"Hãy sẵn sàng." Đột nhiên Kuroro nói với giọng nhẹ nhàng.

Kurapika nao núng khi cô nghe thấy giọng nói của hắn rất gần tai cô, và cô cảm ơn các vị thần rằng cô đã không đỏ mặt (Cô không muốn bị trêu chọc một cách không cần thiết bởi Kuroro, hơn nữa hắn ĐÃ rất thường xuyên làm như vậy, người đàn ông lớn tuổi hơn này dường như có một sở thích là trêu chọc cô thì phải) Bởi vì bản năng của cô và vì là một Hunter cô có thể cảm nhận thấy sự hiện diện của các thợ săn xung quanh mình, chờ đợi để phục kích cô.

"Ba ở phía trước, hai phía sau, hai ở mỗi bên." Cô lẩm bẩm.

"Rất tốt, tôi thấy cô không phải mang danh một Hunter chuyên nghiệp chỉ cho có."

"Đừng chọc tôi." Cô cau mày, nhưng giữ cho cơ thể cô thư giãn, giả vờ như họ không nhận thấy sự có mặt của những thợ săn. "Tôi đã từng bắt anh một lần đấy."

"Cô nói đúng, và thậm chí cô còn làm cho tôi bất lực trong nhiều tuần." Hắn cười khúc khích. Kurapika đảo mắt với vẻ bực bội.

Cô đang sắp sửa để nói một vài câu lăng mạ hắn, thì cô cảm nhận được những động thái ở bên phải của cô. Kurapika xoa cổ tay và ngón tay của cô, nhưng vẫn đi bộ một cách bình tĩnh như thể cô đã không nhận thấy bất cứ điều gì.

"Đầu tiên là từ hai bên." Kuroro nhún vai khi bụi cây kêu xào xạc. Như Kurapika đã dự đoán, hai người đàn ông đã bật lên từ hai bên, vũ khí của họ đã sẵn sàng để đánh vào hai người. Kuroro búng cổ tay của hắn và chẳng mấy chốc những cái ghim đặc biệt của hắn cắm sâu vào trán của bọn chúng, khiến chúng chết ngay lập tức. Kurapika triệu hồi chuỗi Dowsing Chain của cô và ném quả bóng cảm xúc tới khuôn mặt hai tên khác; cướp đi ánh sáng của chúng. Kuroro thở dài.

"Đợt thứ hai từ phía sau." Hắn lẩm bẩm và ném hai cái ghim của mình qua vai mà không hề ngắm qua mục tiêu. Hai cái ghim tìm thấy mục tiêu của chúng chính xác, giết chết hai người khác. Kurapika lúng túng trước màn trình diễn giết người lạnh lùng của Kuroro. Cô nhìn vào thân thể với sự pha trộn của sự thương hại và ghê tởm.

"Tốt nhất là nên tiết kiệm cho người cuối cùng, nhỉ?" Kuroro mỉm cười và chuyển sức nặng vào chân trái.

Đáp lại, ba người đàn ông nhảy xuống từ những cái cây và hạ cánh xuống đất bằng một tiếng bịch nhẹ. Kurapika  ngay lập tức nhận ra rằng họ là những người dùng Nen. Cô thực sự muốn than thở. Cô thật sự không muốn gặp rắc rối. Nhưng những kẻ dùng Nen lại đang đuổi theo cộng với khả năng khủng khiếp của họ chỉ có thể được đánh vẫn là quá Q-U-Á- R-Ắ-C- R-Ố-I.

"Ngươi thực sự mạnh, như những lời đồn." Một trong số chúng, một người đàn ông thô kịch với giọng cộc cằn nói.

"Như mong đợi từ ông chủ của Genei Ryodan, nhỉ?" Người đàn ông đầy râu trông giống như một Viking nói.

"Nhưng ta không mong ngươi đi cùng với một cô gái. Ta nghĩ ngươi là một kẻ đơn độc. Bạn gái ngươi ư?" Tên nhỏ nhất, với khuôn mặt như quỷ, nhạo báng.

"Và ngươi đang ngạc nhiên." Kuroro chỉ đơn thuần đáp lại khi hắn bước ra và đan tay vào những ngón tay mảnh mai của Kurapika. "Bạn gái ta ở đây cũng rất mạnh như bất cứ ai trong số các ngươi." Hắn cười toe toét, nhưng nụ cười của hắn lại hướng về phía Kuruta đang đứng cạnh. ( Me: Má ơi!! 😳😳 anh gan quá đi! Ta thích)

"Tên khốn-" Kurapika nghiến răng, cố nuốt tiếng hét đe dọa đang muốn nổ tung trong cổ họng. Sau khi giải quyết Người dùng Nen . Cô sẽ giải quyết chuyện này với hắn.

Cuộc chiến bắt đầu khi người đàn ông Thô kịch lao vào họ, tên ấy giơ nắm đấm lên để đập hai người. Nắm tay hắn đập trúng mảnh đất trống và nghiền nát nó như bùn. Trong giây tiếp theo, thái dương của tên kia gặp một cú đánh mạnh từ đầu gối và gửi hắn ta bay luôn ra ngoài khu vực. Cả hai lúc này hạ cánh trên mặt đất bị phá hoại một cách dễ dàng.

"Ta thấy ngươi không nói đùa khi nói rằng cô ấy rất mạnh." Tên có gương mặt quỷ cười khúc khích. "Thú vị, thực sự thú vị." Hắn ta cười khúc khích khi nhìn vào Kurapika, làm cho cô nổi hết cả da gà.

Tên VikingMan gầm lớn và tấn công họ, cái rìu khổng lồ của tên ấy đã sẵn sàng trong tay. Cái rìu  hắn xoáy quanh và nhắm vào họ, nhưng với một tay Kuroro đã dừng nó lại, mặc dù mặt đất dưới chân hắn bị va đập khi va chạm. Tên VikingMan cằn nhằn và đưa sức mạnh lên rìu, nhưng nó không nhúc nhích. Kuroro nhướng mày.

"Điều này không là gì so với sức mạnh của Uvo." Hắn nhận xét. Hắn thấy những cử động mờ ở bên phải và thấy một cú đá bay. Gót chân của Kurapika đá trúng hàm của tên VikingMan, khiến tên đó lộn vòng trong không trung, rìu của hắn bị lãng quên trong tay Kuroro.

"Hôm nay cô thật sự đang trong trạng thái tồi tệ." Kuroro nói khi hắn quăng cái rìu qua một bên.

"Và anh nghĩ nguyên nhân của nó là gì hả?" Cô gầm gừ không thương tiếc với hắn, nhưng vẫn giữ sự chú ý của cô vào cái tên mặt quỷ kia.

Tên mặt quỷ cười toe toét với cô, và đột nhiên cô cảm thấy có một chuyển động nhanh trên mặt đất. Trước khi cô có thể phản ứng lại, mặt đất bên dưới chân cô bỗng sụp xuống và cô đã bị hút vào trong đất. Cô thở hổn hển trong sự ngạc nhiên, nhưng nắm tay của Kuroro đã siết chặt lại và cô cảm thấy một cú kéo mạnh lên. Khoảnh khắc kế tiếp, Kuroro quàng tay quanh eo nhỏ của cô và nhảy xuống phía sau để tạo khoảng cách khỏi tên mặt quỷ.

"Ồ, quá tệ, ta gần như đã có được cô ấy." Tên mặt quỷ tặc lưỡi. Một sinh vật lớn trông giống như một con cua kết hợp với bọ cánh cứng thét lên từ phần mặt đất bị nứt ra đó và rồi nó lại rút lui vào trong bóng tối của mặt đất. "Nhưng miễn là cô đang ở trên mặt đất, ta có thể có được cô."

Mặt đất bỗng rung chuyển, và Kuroro nhảy lên một nhánh cây, vẫn còn giữ Kurapika trong tay, giống như mặt đất đang sụp đổ. Sinh vật dưới đất hét lên một cách khó chịu vì nó đã mất mục tiêu một lần nữa. Khi Kuroro hạ cánh trên cành cây, Kurapika nghe thấy tiếng của một vật sắc nhọn đang phá vỡ không khí, lao về phía họ. Cô đã triệu hồi Dowsing Chain của mình và đẩy lùi bất cứ thứ gì phóng tới phía họ. Một cặp rìu giống những chiếc đĩa được tạo ra từ Nen đang trôi nổi trong không khí trong một khoảnh khắc và bay về chủ sở hữu của nó. Tên VikingMan chộp lấy hai cái rìu và liếm đôi môi chảy máu của mình. Trước khi hai người trên cây có thể phản ứng lại, thì cái cây bỗng rung lên dữ dội. Trên thực tế, cái cây đổ xuống khi tên đàn ông thô kịch đấm vào thân cây bên dưới họ và phá vỡ cái cây, tên đó chắc chắn thuộc nhóm Cường hóa.

Kuroro nhảy khỏi cái cây ngã; vẫn mang Kurapika trong tay và đang định hạ cánh xuống đất thì mặt đất vỡ ra và con vật cưng của tên Mặt Qủy đang há mồm chờ để nuốt họ. Kurapika phản ứng lại nhanh chóng bằng cách triệu hồi và quấn Dowsing Chain quanh một nhánh cây khác. Cô kéo hai người họ ra khỏi sinh vật dưới đất; lần này Kuroro đang lơ lửng trên eo cô. Sử dụng đà, hai người quay lại và hạ cánh xuống nhánh cây.

"Bỏ tay ra!" Kurapika rít lên và hất tay Kuroro ngay khi chân họ chạm vào cành cây. Kuroro chỉ nhún vai và tuân thủ theo.

"Ngươi không thể trốn được đâu!" Tên VikingMan gầm lên và ném rìu của hắn về phía họ. Lần này, Kurapika không chỉ làm lệch rìu, mà còn quấn dây xích xung quanh những cái cán và quẳng chúng về phía con sinh vật cua-bọ cánh cứng vẫn còn trên mặt đất mở toang đó. Cả cánh rừng đã sớm bị bao phủ bởi tiếng thét kêu la điếc tai của sinh vật đang chết đó; điều đó kéo dài chỉ trong vài giây.

"Ngươi-sao ngươi dám giết con vật đáng yêu của ta!" Tên Mặt Qủy hét lên trong sự phẫn nộ và đồng thời Tên Thô kịch cắt ngang cái cây họ đang đứng.

Lần này, họ đã hạ cánh xuống mặt đất an toàn, chuẩn bị để được chào đón bởi động tác chém làm hai của tên VikingMan. Cả hai đều tránh tên VikingMan tấn công bằng một bước nhảy của riêng mình, vòng quanh người đàn ông khổng lồ chậm rãi. Từ góc mắt cô, cô đã nhìn thấy một cái gì đó đang xuất hiện và với chuỗi Dowsing Chain, cô đã chặn nó. Cô bắt được một ít cây kim vô cùng sắc bén, có tẩm thuốc độc vào cuối mỗi cây kim. Người đàn ông Mặt Qủy vẫn tiếp tục phóng những cây kim độc về phía họ, và Kurapika phải tiếp tục làm lệch hướng chúng. Trong khi đó, Kuroro đã phải đối mặt với hai người đàn ông một mình. Cả hai người chỉ có thể sử dụng một trong hai bàn tay của họ do không gian bị hạn chế bởi ràng buộc của Hassamunnin, và nó thực sự giới hạn phạm vi tấn công và phòng thủ của họ.

Kuroro phóng chiếc ghim của hắn vào tên VikingMan và chúng đâm sâu vào trán hắn ta, giết chết tên đó ngay lập tức. Đồng thời, tên Thô kịch đã thay đổi mục tiêu của mình và nhắm vào phần đầu không được bảo vệ của Kurapika, vì cô gái vẫn đang phải đối phó với cả dòng suối kim độc của tên Mặt Qủy. Kurapika nhận thấy cuộc tấn công của tên kia và liều một giây để đá vào mặt tên Thô kịch và né đi trước khi nắm đấm của hắn ta nghiền nát đầu cô. Trong giây phút sơ hở này, tên Mặt Qủy đã tận dụng cơ hội và phóng một cây kim khác, và Kurapika không có thời gian để chặn nó. Kuroro nhìn thấy kim đang đến.

Hắn làm chệch hướng hầu hết những cây kim bằng những chiếc ghim của mình, nhưng một số vẫn đang trên đường bay đến phần đầu không được bảo vệ của Kurapika. Nếu chúng đâm vào đầu, cô ấy sẽ chết ngay lập tức, điều đó cũng có nghĩa là hắn cũng chết. Mạo hiểm cánh tay của mình, hắn đã sử dụng nó như lá chắn. Những chiếc kim đâm sâu qua bắp thịt hắn và khuôn mặt hắn trở nên đau đớn nhưng hắn không phát ra âm thanh. Bỏ qua cơn đau, hắn phóng ghim của mình và nó thành công trúng vào mục tiêu- trán của tên Mặt Qủy với độ chính xác hoàn hảo trong một lần phóng. Tên Mặt Qủy chết ngay lập tức.

Một âm thanh vỡ ra được nghe thấy và tên Thô Kịch rơi xuống đất với hàm của hắn bị gãy bởi cú đấm của Kurapika. Kurapika quay người lại khi Kuroro buông tay ra và cô thấy hắn rút cây kim từ cánh tay khập khiễng treo trên vai hắn. Cô biết rằng cô cần phải cảm ơn hắn. Nhưng nghĩ đến việc Kuroro Lucifer bảo vệ cô đến mức phải hy sinh cánh tay của hắn thật sự quá xa vời đối với cô. Cô cảm thấy thật tội lỗi, nhưng nhanh chóng gạt nó sang một bên.

"Tay anh." Cô vẫn điềm tĩnh.

"Kết thúc hắn ta." Kuroro chỉ nói. Kurapika nhướn mày bởi giọng điệu chỉ huy của hắn. Kuroro nhìn và chỉ vào đầu tên Thô kịch đang bất tỉnh. "Giết hắn."

"Không" Cô trả lời nhanh.

"Kết thúc hắn như cô đã làm với Uvo." Hắn lặp lại, lần này giọng hắn lạnh hơn.

"Không, tôi không có ác cảm với hắn ta." Kurapika nói, một lần nữa cứng đầu. Kuroro khịt mũi khinh bỉ vì sự bướng bỉnh của cô; lần đầu tiên hắn làm thế và điều đó làm cô ngạc nhiên. Cô đã quen với thái độ bình thường của Kuroro đối với cô, cô chưa bao giờ thấy hắn quá khắc nghiệt đến thế.

"Vậy cô sẽ đợi cho đến khi hắn ta giết chết một người bạn của cô, chỉ khi đó cô mới giết hắn?" Hắn thách thức cô, sự bức xúc của hắn thể hiện một cách rõ ràng.

Kurapika thở hổn hển. Kuroro nhìn cô với đôi mắt đen sâu thẳm, đôi mắt lạnh lùng không chấp nhận thái độ của cô. Những lời của hắn đã thể hiện rõ cảm xúc của hắn. Làm thế nào nếu người đàn ông thức dậy và tức giận vì sự nhục nhã và quyết định trả thù. Làm thế nào nếu hắn quyết định tra tấn bạn của cô? Không, Gon, Killua và Leorio không phải dễ dàng để đánh bại, nhưng làm thế nào nếu chúng dùng một số thủ đoạn dơ bẩn để chống lại họ? Cô biết rằng Kuroro vừa khôn ngoan vừa thận trọng. Cô chỉ không muốn giết ... Cô sợ phải giết; để tay cô bị vấy bẩn bởi máu của đối thủ của cô. Nhưng cô đã giết rồi. Uvogin và Pakunoda, cô đã giết họ.


Kuroro nhìn chằm chằm vào cô trong một lúc, cho đến cuối cùng hắn thở dài và tự mình giết chết tên Thô kịch đó; bằng cách xuyên qua trán của hắn bằng ghim của mình. Kurapika nhận ra rằng hắn đang sử dụng bàn tay trái không bị tổn thương của hắn. Cô cau mày một chút.

"Tay anh." Cô nói lại.

"Đừng lo lắng, nhưng cây kim được tẩm bởi thuốc độc gây tê liệt, nhưng sẽ ổn sau hai hoặc ba giờ." Hắn nói, với một chút kích thích nhẹ trong giọng nói sâu thẳm.

Họ bắt đầu cuộc hành trình trong im lặng. Trong nửa ngày, họ đi ngang nhau trong sự lúng túng. Trên thực tế, chỉ có Kurapika là người hầu như đang cảm thấy lúng túng. Cô cảm thấy xấu hổ về bản thân; về tính ích kỷ của cô, về sự trẻ con của cô. Cô đã nghĩ lại thời gian trong kỳ thi Hunter, khi họ ở Tháp Lừa Đảo và phải trải qua một cuộc thi đấu để chống lại bọn tội phạm. Cô đã từ chối giết tên giả mạo thành viên Ryodan, bởi vì cô không muốn làm bị thương một kẻ vô hại. Cô nhớ những lời của Leorio; người đã vui lòng chăm sóc hắn ta thay cho cô.

"Tôi đã chăm sóc đống hành lý mà niềm tự hào của cậu đã để lại phía sau."

Điều đó đúng. Bám víu vào niềm kiêu hãnh của Kuruta, cô đã từ chối giết hắn ta không vì lý do gì cả. Killua đã đối chất với cô sau đó.

"Anh sợ giết, phải không?"

Đúng, cô sợ, nhưng cô đã bào chữa cho mình bằng cái tên gọi là 'niềm tin' của cô. Cho dù cô muốn từ chối nó thế nào, thì sự thật vẫn là sự thật. Cô giữ cao niềm tự hào của bộ lạc Kuruta, nhưng vào cuối ngày cô chỉ là một người vô trách nhiệm. Niềm tự hào của cô đã không cho phép cô giết người đàn ông, nhưng cô có thể đã nghĩ đến cái gì khác để kết thúc trận đấu. Cuối cùng, Leorio đã phải làm điều đó cho cô. Cô xấu hổ về bản thân.

Sấm sét vang rền từ khoảng cách xa, và bầu trời trở nên tối hơn. Kuroro nhìn lên và ngửi mùi không khí. Tiếng sấm sét vang lên một lần nữa tràn ngập bầu trời.

"Trời sẽ m-mưa ..." Hắn lẩm bẩm với Kurapika mà không quay lại.

Kurapika cau mày với giọng của hắn. Hắn nói lắp, nhưng Kuroro Lucifer không bao giờ nói lắp. Hắn tự tin như một con gà trống, và sẽ không bao giờ biểu lộ bất cứ điều gì ngụ ý cho bất kỳ sự thiếu tự tin nào của hắn. Cô nhìn chằm chằm vào lưng Kuroro trong giây lát, nhưng lắc đầu nhẹ nhàng. Cô có thể đã tưởng tượng mọi thứ, và Kuroro có thể chưa bao giờ nói lắp. Cô không thực sự tập trung vào lúc này, nên Kurapika đã từ bỏ ý nghĩ đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro