Chapter 10: Mê sảng
"Xin chào, các bạn muốn loại phòng nào?" Một cô gái tuổi teen tóc đỏ buộc đuôi ngựa cùng tuổi với Kurapika chào đón họ bằng một nụ cười hớn hở ngay khi họ bước vào quán trọ. Cô nhìn Kuroro trước và đỏ mặt một chút khi nhìn thấy gương mặt đẹp trai của hắn, làm cho Kurapika cuộn tròn mắt trong sự bực bội. Tuy nhiên, khi cô ấy nhìn họ kĩ hơn, cô ấy có vẻ ngạc nhiên và cô ấy nhìn chằm chằm vào họ trong ba giây dài, trước khi cô lại cười toe toét với họ. Kurapika cảm thấy khó chịu trong dạ dày của mình.
"Một phòng hai giường." Kuroro nói một cách tự nhiên, khuôn mặt bình thản của hắn quét một lượt phòng khách của quán trọ.
"Hai giường?" Cô gái bây giờ nghe có vẻ bối rối. Kurapika cảm thấy như đập vào trán cô vậy. "Ồ, được rồi, các bạn cứ tự nhiên, tôi sẽ sắp xếp phòng cho các bạn."
Cô quay lại và bỏ qua quầy hàng, nơi cha cô bận rộn với cuốn sổ lưu niệm. Bây giờ Kurapika biết tại sao quán trọ được đặt tên là Ngựa vằn, chỉ có một cô con gái. Cô gái ấy liếc cái nhìn hiếu kỳ về phía họ, với nụ cười không bao giờ rời khỏi đôi môi của cô. Cô thì thầm điều gì đó với cha mình, khiến người đàn ông nhìn lên và liếc nhìn họ, mắng cô gái một cách nhẹ nhàng và lôi cô vào công việc của mình. Ông lén nhìn họ một lần nữa, trước khi lắc đầu và quay lại chú ý tới cuốn sổ lưu niệm. Rồi sau đó tay Kurapika đã rất ngứa ngáy để siết cổ người đàn ông kế bên cô. Cô đi theo Kuroro khi hắn đến quầy trong khi cô cố kiểm soát tính khí của mình.
"Chào buổi tối, các bạn định ở lại đây bao lâu?" Ông lão nhìn lên và mỉm cười nồng nhiệt với họ.
"Chào buổi tối, chúng tôi chỉ có thể ở lại một đêm thôi." Hắn trả lời lịch sự khi hắn cười với ông ấy. Ông lão nhìn khuôn mặt của hắn thật kĩ, và rồi ông quay sang Kurapika.
"Cô gái này có ổn không? Cô ấy trông hơi xanh xao." Ông hỏi với sự quan tâm.
"Bạn của tôi chỉ mệt mỏi thôi, chúng tôi vừa xuống khỏi khu rừng kia, ông thấy đấy." Kuroro nói một cách dễ dàng khi anh đặt tay lên đầu cô. Kurapika cứng người lại với cảm xúc của mình, nhưng người chủ quán đã không nhận ra điều đó.
"Ồ, cô gái tội nghiệp. Nếu cô muốn tôi có thể cho con gái tôi đưa bữa tối của các bạn lên phòng của bạn. Điều đó thế nào?" Người đàn ông mời chào tử tế.
"Rất vui lòng. Cảm ơn ông, chúng tôi đánh giá cao điều đó." Kuroro cúi đầu với một cử chỉ cảm ơn, trong khi Kurapika vẫn đứng cứng người mặc dù Kuroro đã lấy tay ra khỏi đầu tóc vàng của cô.
"Phòng đã sẵn sàng! Hãy lên đây, tôi sẽ đưa các bạn đến phòng của mình." Cô gái từ đâu chạy xuống cầu thang và nhìn họ. Kuroro xin lỗi người đàn ông lớn tuổi và đi theo cô gái đầy sức sống lên tầng hai. Khi leo lên cầu thang, Kurapika nhìn Kuroro giận dữ, nhưng cô không để mắt cô đỏ bừng. Kuroro vẫn mang cái mặt nạ dửng dưng, và không phản bội bất cứ gì trong cái vẻ hoan hỉ của mình trong tình huống này.
"Vào đi, vào đi. Cửa sổ hướng về rừng trên ngọn đồi, phòng tắm ở đó, nếu các bạn cần giúp đỡ, các bạn có thể gọi cho tôi, tôi tên là Fino." Cô gái nhảy vào giới thiệu phòng của họ với bài diễn văn của cô. Kurapika quét phòng một cách mệt mỏi. Đột nhiên, cô chỉ muốn ngã xuống giường và không bao giờ đứng lên nữa.
"Có thể di chuyển giường không?" Kuroro hỏi khi nhìn vào những chiếc giường tách biệt. Mắt cô gái trẻ mở to với câu hỏi dường như vô tội của Kuroro và đỏ mặt. Kurapika nhìn chằm chằm vào cô với sự kinh hoàng.
"Ồ, dĩ - dĩ nhiên các bạn có thể." Cô lắp bắp, mặt cô vẫn đỏ gay. "Nhưng các bạn có thể yêu cầu một căn phòng có giường cỡ queen." Fino tiếp tục khi ánh nhìn của cô chuyển sang Kurapika. Kurapika đang che mặt cô bằng tay, cố gắng không để đôi mắt hình dao găm nhìn về cô gái vô tội, người không hề biết về sự phức tạp của mối quan hệ của cô với tên khốn đó.
"Không, điều ấy sẽ làm cho người bạn đồng hành của tôi bất tiện, chúng tôi sẽ lấy phòng này, cám ơn." Kuroro mỉm cười với Fino một cách nồng nhiệt, và cô ấy gần như bị khuất phục bởi sự quyến rũ của hắn. Kurapika may mắn thay không thấy điều đó.
"Tôi, hãy - hãy -tận hưởng kỳ nghỉ của các bạn ở đây!" Fino cúi đầu chào họ và vội vã rời phòng, mặt cô đỏ như cà chua.
Căn phòng rơi vào một sự im lặng nặng nề khi Fino đóng cửa lại với một cái bấm mềm. Sự im lặng sau đó bị phá vỡ bởi tiếng cười ôn hòa của Kuroro.
"Và đó là cách sẽ xảy ra nếu cô chọn nói là 'bạn đồng hành'." Hắn nói khi nhìn vào cô gái Kuruta vẫn còn sầu thảm. Kurapika đáp lại bằng cách nắm chặt lấy cái ve áo khoác của hắn.
"Anh biết điều này sẽ xảy ra!" Cô rít lên một cách độc đoán.
"Cô cũng nên biết chứ, cô đã quên rằng bây giờ cô là con gái ư?" Kuroro mỉm cười chế nhạo với cô.
Mắt Kurapika mở to với câu hỏi của anh, sự tức giận thay thế bằng một sự ngây người. Đúng vậy, trong khoảng thời gian thỏa thuận trước quán trọ trước khi họ bước vào, trong đầu cô nghĩ cô vẫn là cậu bé Kurapika, vì vậy cô nghĩ rằng bạn đồng hành sẽ là tốt nhất. Có một cô gái như bạn đồng hành đi du lịch chắc chắn sẽ có những giả định không mong muốn được suy ra từ chủ quán trọ. Kurapika đóng băng vì sự ngu dốt của chính mình, trong khi Kuroro lại cười khúc khích và lấy tay cô bỏ chúng ra khỏi áo khoác của hắn. Ngay khi đó, có tiếng gõ cửa và không chờ đợi câu trả lời, cánh cửa mở ra.
"Đây là bữa tối- Ô!" Fino vội vã đi vào với một khay thức ăn trong tay nhưng dừng lại khi cô nhìn thấy hai người. Từ quan điểm của mình, dường như Kuroro đang trìu mến giữ lấy bàn tay của cô gái đang mệt cho một vài sự đảm bảo, bởi vì cô gái trông nhợt nhạt hơn trước, mà thực sự là do Fino xông vào trong khi họ đang ở trong một tư thế nhạy cảm. Hơn nữa, cô bé phát hiện ra những chiếc nhẫn bạc giống nhau trên ngón tay của họ, Kuroro ở ngón giữa của tay phải, và Kurapika là ngón tay trỏ bên tay trái. Fino đỏ mặt, và Kurapika thở dài nặng nề trước khi giằng tay khỏi tay Kuroro.
"Cảm ơn cô, cô có thể đặt nó lên bàn ở đó." Kuroro ra hiệu về phía chiếc bàn.
"Ah! V-vâng!" Cô nhanh chóng đặt khay lên bàn và cúi chào xin lỗi. "Tôi rất tiếc đã làm gián đoạn các bạn. Hãy tiếp tục."
Với điều đó, cô chạy ra khỏi phòng và đóng cửa lại to hơn trước. Họ có thể nghe thấy tiếng cô ấy chạy xuống cầu thang một cách hào hứng. Kurapika cảm thấy chóng mặt và ngồi xổm xuống sàn nhà, vùi lấy mặt trong đầu gối với một tiếng thở dài. Kuroro nhìn xuống cô với vẻ nghi ngờ.
"Đi nào, chúng ta hãy ăn bữa tối thôi."
"Tôi mệt, tôi không đói." Kurapika nói với giọng thiều thào.
"Nhưng cô vẫn phải ăn." Kuroro khăng khăng.
"Tôi không muốn ăn." Cô trả lời cứng đầu.
"À, nếu cô không ăn, tôi sẽ ăn, vì vậy hãy dậy nào." Kuroro cúi xuống và đưa tay đến khuỷu tay của cô và khiến cô đứng dậy. Với một tiếng kêu Kurapika đã đứng dậy, ngạc nhiên bởi sức mạnh mà người đàn ông sử dụng để nâng cô. Kuroro cau mày nhìn cô. "Tôi thực sự nghĩ cô nên ăn nhiều hơn. Cô quá nhẹ."
"Đó không phải là mối quan tâm của anh." Cô lại nói, màu đỏ đang lén lút len trên gò má nhợt nhạt của cô. Kuroro thở dài.
"Kurapika, chúng ta đi du lịch với nhau không phải bởi sự lựa chọn của chúng ta, vì vậy tôi không muốn lãng phí thời gian và sức lực của tôi để chăm sóc một cô gái bị ốm. Hiểu không?" Hắn nói nghiêm khắc khi hắn nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh đại dương của cô bằng đôi mắt đen tối của hắn.
"Tôi sẽ không bị ốm". Cô vặn lại, dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Cô không nhận ra đây là lần thứ hai Kuroro gọi cô bằng tên kể từ lần đầu tiên cô nhấn mạnh rằng hắn không nên gọi cô bằng tên bộ lạc của cô.
"Cô sẽ bị ốm nếu cô không ăn." Hắn nói bằng một giọng nhẹ nhàng và kéo cô bằng khuỷu tay đến bên bàn và khiến cô ngồi đối diện hắn. "Bây giờ ăn đi."
Kurapika nhìn Kuroro với vẻ khó chịu nhất của cô, nhìn chằm chằm nhẹ nhàng vào anh. Tại sao người đàn ông này lại lo lắng thái quá như vậy? Cô là kẻ thù của hắn, hắn ta không nên quan tâm đến cô. Tuy nhiên, thật sự là họ sẽ rất bất tiện nếu một trong hai bị bệnh. Cô không có ham muốn chăm sóc hắn nếu hắn ta bị ốm đâu.
Cô nhìn xuống thức ăn của mình; cơm nóng ấm và hương thơm làm cho miệng cô nhỏ dãi. Đột nhiên, cô nghe thấy bụng cô rống lên phản đối. Miễn cưỡng, cô chọn đồ dùng và đẩy một ít thức ăn vào miệng. Cô nhai chậm rãi khi cô thưởng thức hương vị, ý định ban đầu của cô không muốn ăn đã bị lãng quên. Vai của cô hạ xuống một cách thoải mái và cô bắt đầu ăn thức ăn của cô đều đặn, mặc dù chậm rãi. Khi Kuroro hài lòng và chắc chắn rằng cô sẽ ăn phần thức ăn của mình, hắn cũng bắt đầu ăn. Họ ăn trong im lặng, và cả hai đều ăn thức ăn của họ sạch sẽ.
"Cô có muốn tắm bây giờ không?" Kuroro chào mời khi thấy buồn ngủ bắt đầu quấn quanh cô gái mệt mỏi.
Kurapika, quá mệt mỏi để trở nên đáng ghét chỉ để làm hắn tức giận, gật đầu một cách vô nghĩa. Kuroro lấy ra Fun Fun Cloth và đưa cho cô bộ đồ ngủ cùng với gói 'đặc biệt'. Họ đi về phía phòng tắm, và trong khi Kurapika tắm bên trong, hắn ngồi xuống sàn nhà và tựa vào bức tường. Sau một lúc, cô gái xuất hiện từ phòng tắm trong bộ đồ ngủ mới của cô, cầm chặt cái bó của cô. Không có sự trao đổi nào dủ chỉ một từ duy nhất, Kuroro trượt vào phòng tắm trong khi Kurapika ngồi dựa vào tường. Cô cố sấy mái tóc ướt của cô bằng khăn tắm, nhưng ngay sau đó cô ngáp và cơn buồn ngủ đã đến . Ngủ một hoặc hai phút sẽ không có gì hại cả.
----------------
Cho đến nay mọi thứ vẫn tốt. Ít nhất hắn vẫn kiểm soát được tình hình. Mặc dù Kuruta quay lại giới tính ban đầu của cô, nhưng điều đó vẫn không gây ra nhiều rắc rối cho đến thời điểm hiện tại. Kuroro nhìn lên và để cho nước ấm từ vòi hoa sen đổ xuống mặt. Hắn không thể tưởng tượng được cuộc hành trình còn lại của họ sẽ thế nào, với Kuruta bây giờ là một cô gái. Một điều chắc chắn, hắn không thể để tin này đến đôi tai của đồng đội. Họ sẽ rất phiền phức với điều này, và điều đó sẽ chỉ làm cho hắn thêm đau đầu. Đặc biệt là Nobunaga; ôi, anh ta sẽ là một cơn ác mộng.
Khi hắn tắm xong, hắn tự sấy khô và mặc đồ ngủ. Hắn mở khóa cửa và bước ra ngoài, hắn tìm thấy Kurapika đang ngủ trong khi dựa vào tường, cái khăn phủ trên mái tóc ướt của cô. Cái bó của cô đã bị quên lãng đặt ngay bên cạnh cô, hai chân cô trượt trên sàn gỗ. Kuroro cau mày với thái độ bất cẩn của cô và ngồi xổm xuống cạnh cô. Hắn đã có cơ hội nghiên cứu gương mặt của cô gái mà không nhận được cái nhìn gay gắt từ cô.
Da của cô vô cùng mịn màng và hoàn hảo, mặc dù chúng quá nhợt nhạt. Hắn cũng nhận thấy rằng cô có lông mi dài, tạo thành bức màn dày và tối từ mí mắt của cô. Đôi môi cô mỏng và nhợt nhạt, và cô trông kiệt sức. Khi cô ngủ, với sự vắng mặt của những nét cau có và khó chịu, cô thực sự khá đẹp, thậm chí như thiên thần. Kuroro vỗ nhẹ vào vai cô để đánh thức cô, nhưng cô không khuấy động.
"Kurapika." Hắn gọi cô nhẹ nhàng để không làm cô ngạc nhiên. Cô đã không trả lời. "Kurapika." Lần này, hắn gọi cô và gõ nhẹ vào cô. Vẫn không có phản hồi.
Kuroro nhướng mày. Thực sự là không bình thường khi Kuruta ngủ sâu như vậy, trong khi đó một cái chạm nhẹ nhàng nhất từ hắn cũng sẽ làm cô tỉnh giấc. Cô gái thực sự đầy bất ngờ, có một lần cô thực sự cảnh giác và nghi ngờ hắn, không tin tưởng hắn vì mọi thứ hắn làm; lần này cô lại hoàn toàn để mất sự cảnh giác của cô, để lộ ra cô vẫn là một đứa trẻ. Nhẹ nhàng vui vẻ, Kuroro trượt một bàn tay dưới đầu gối và một tay khác trên vai cô. Thật nhẹ nhàng, hắn nâng cô lên khỏi sàn nhà và đi về phía giường, có ý định thả cô ở đó nhưng một tiếng gõ cửa ngăn hắn lại. Không suy nghĩ, hắn gọi người đó vào.
"Xin lỗi, tôi đến đây để ..." Fino, trong lần thứ ba của ngày, đã đóng băng tại chỗ khi cô dừng lại giữa câu nói. Cô nhìn thấy người đàn ông lớn tuổi mang theo cô gái trẻ đang ngủ, cả hai đều mới từ phòng tắm ra, với phong cách đám cưới đi đến giường. Cô đỏ gay mặt và bắt đầu lắp bắp không liên tục.
"Tôi-tôi-khay-" Cô nói vài từ, nhưng lưỡi của cô dường như rất nặng.
"Cô đến đây để lấy lại khay." Kuroro đã kết thúc cho cô. Fino gật đầu. Không lãng phí thời gian của cô như một tên ngốc, cô lấy khay đựng những cái đĩa trống rỗng và chạy ra khỏi phòng, bước chân cô vang lên trong cầu thang.
Kuroro lắc đầu với những phản kháng của cô gái. Cô ấy trông như thể cô ấy đã nhìn thấy một cái gì đó thái quá, nhưng rồi một lần nữa nếu cô ấy biết được bối cảnh của mối quan hệ của họ, thì nó còn hơn cả thái quá. Ít nhất là về phần Kurapika. Hắn quay lại và nhìn cô gái đang ngủ trong vòng tay hắn. Cô ngủ yên bình như thể sự xáo trộn nhỏ của con gái chủ nhà đã gây ra đối với cô ấy như không tồn tại. Kuroro thực sự tự hỏi cô gái sao lại có thể thực sự nhẹ như thế nào. Gần như hắn không có nỗ lực một chút nào để nâng cô lên khỏi sàn.
Hắn đặt cô lên giường, nhưng nhận thấy rằng mái tóc cô vẫn còn ướt. Hắn tặc lười vì sự thiếu thận trọng của cô, nhưng dù sao hắn cũng khiến cô ngồi dậy dựa vào bức tường và bắt đầu sấy tóc bằng khăn của cô giúp cô. Hãy để cô ấy ngủ với mái tóc ướt, và ngày hôm sau cô sẽ bị nhức đầu tồi tệ, hoặc tệ hơn cô ấy sẽ bị cảm lạnh. Thành thật mà nói, hắn không muốn có một cô gái bị ốm ở cùng. Hắn làm nhẹ nhàng nhất để không đánh thức cô gái đang kiệt sức. Ngay cả cô cũng không trả lời khi hắn lắc tóc để làm khô. Hắn tự hỏi cô thực sự mệt mỏi như thế nào chứ, thể chất và tinh thần. Cô phải thực sự mệt mỏi với linh hồn của mình, vì cô thực sự không ý thức được rằng cái gọi là kẻ thù của cô ấy đang xáo trộn tóc cô chỉ để làm khô nó. Kuroro thậm chí còn hít vào thích thú. Hãy tưởng tượng đồng đội của hắn sẽ phản ứng như thế nào nếu họ nhìn thấy Danchou của họ làm cử chỉ văn minh và hạ bệ đó. Nobunaga có lẽ sẽ chết ngạt với mớ bọt trong miệng.
Khi hắn đã làm xong; tóc vẫn còn hơi ẩm nhưng ít nhất là nó không ướt, hắn ném khăn ướt xuống ghế gần đó và đặt cô gái nằm xuống trở lại. Anh lại nhìn cô lần nữa, cảm thấy không thoải mái. Bằng cách nào đó, Kurapika dường như rất mệt mỏi ngày hôm nay, trong khi hắn không cảm thấy sao cả. Hắn biết cô có sức chịu đựng rất tốt, do đó, đúng lúc này cô không nên kiệt sức. Khuôn mặt cô cũng đỏ bừng hơn bình thường.
Gạt sang một bên những suy nghĩ đó, nghĩ rằng hắn đang dịu dàng với cô gái, Kuroro đẩy giường của họ sát lại và ngồi xuống. Không cảm thấy buồn ngủ, hắn lấy cuốn sách của mình ra và bắt đầu đọc khi ngồi gần (vì ràng buộc) với Kuruta đang ngủ.
---------
Kurapika cảm thấy đầu cô quay tròn, cả cơ thể cô đang cháy một cách khó chịu, bụng cô run lên không thoải mái. Cô cố gắng lùi đi những cảm xúc, nhưng chúng không chịu đi. Cô cảm thấy có ai đó đang ngồi gần cô, như thể đang canh chừng cô. Cô mở mắt ra, mặc dù chúng cảm thấy nặng nề, cô đã nhìn thấy hình dạng mờ ảo của một người đàn ông. Hắn ta có một cuốn sách mở ra trong tay và đang đọc nó. Người đàn ông dường như để ý cô thức dậy và nói gì đó. Cô không thể nắm bắt được những gì người ấy nói và cô không trả lời gì cả. Vài giây sau, người đàn ông quay lại nhìn cô. Hắn đặt cuốn sách xuống và cúi xuống về phía cô, đặt lòng bàn tay lên trán cô và nói lại một lần nữa.
Bàn tay lạnh của hắn làm dịu đầu cô, và cô cảm thấy như cô nhớ lại bàn tay đó. To lớn và tử tế, cô nhớ lại chủ nhân của những bàn tay đó. Đã lâu rồi, trái tim cô đau đớn đến nỗi cô không thể kiềm chế được nước mắt của mình.
"A ... aniki ..." (có nghĩa là anh trai lớn ở Nhật) Cô nghẹn ngào. Đột nhiên, khuôn mặt của người đàn ông trở nên rõ ràng, và một lần nữa cô ấy nhìn vào khuôn mặt của anh trai mình. Nụ cười dịu dàng của anh sưởi ấm trái tim cô, bàn tay anh đặt trên trán cô. Tóc của anh ấy, màu vàng giống hệt cô, bố cục khuôn mặt đẹp trai của anh. "Aniki, anh đã ở đây ..." Cô nắm lấy tay anh.
"Kurapika, anh đã chết rồi." Anh thì thầm với cô, nụ cười của anh trở nên buồn bã.
"Nh-nhưng anh ở đây." Cô bắt đầu hoảng loạn. Cô nắm chặt tay anh, nhưng anh lại rút tay khỏi cô.
"Không, Kurapika, anh đã chết cách đây 5 năm." Anh lại nói, cố gỡ tay cô ra khỏi tay anh. Anh bắt đầu kéo ra, và trái tim của Kurapika bùng nổ trong sợ hãi, cùng một nỗi sợ hãi đã đánh bại cô cách đây 5 năm khi cô nhìn thấy ngôi làng của cô bị đốt cháy và người dân của cô ngã xuống, những xác chết không có mắt. Nỗi sợ bị bỏ rơi.
"KHÔNG!" Cô hét lên, run lên và ôm lấy cánh tay anh một cách tuyệt vọng. "Không, đừng đi, đừng để em ở một mình!" Cô bắt đầu khóc không kiểm soát được.
"Kurapika, em không thể làm được việc này." Anh trai cô lại nói, nhưng lần này anh không đẩy cô đi. "Em phải mạnh mẽ."
"Không, đừng bỏ rơi em, em không muốn ở một mình, Aniki!" Cô ấy hét lên và khóc cùng một lúc. Tiếng khóc của cô thật đau lòng, và cô bám lấy cánh tay anh trai như thể đó là sợi dây cuộc sống của cô.
"Không ... đừng bỏ em ... em sẽ mạnh mẽ, em hứa ... Vì vậy, đừng bỏ em ngay lúc này ..." Cô khóc nức nở. Anh trai cô nhìn cô với đôi mắt buồn, nhưng anh vươn ra và vỗ nhẹ vào đầu cô.
"Anh sẽ không bỏ em, Kurapika." Anh thì thầm với cô trấn an.
"Hứa?" Cô hỏi trong tiếng thút thít. Cô nhìn anh trai, nhưng tầm nhìn của cô bị che khuất bởi những giọt nước mắt của cô.
"Hứa." Anh gật đầu và vỗ nhẹ vào đầu Kurapika. "Bây giờ em nằm xuống và nghỉ ngơi đi."
Cảm thấy yên tâm bởi những lời nói dịu dàng và cái chạm nhẹ nhàng, Kurapika gật đầu yếu ớt và mỉm cười với anh. Vẫn không buông tay, Kurapika nằm xuống và trôi dạt vào giấc ngủ.
-------------
Kuroro đang đọc cuốn sách của mình một cách bình yên thì hắn cảm thấy một cử động nhẹ bên cạnh. Thậm chí không cần nhìn, hắn cũng biết cô gái đã tỉnh dậy. Hắn có thể cảm thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm vào hắn.
"Dậy rồi?" Hắn hỏi một cách nhẹ nhàng. Không nhận được phản ứng khốc liệt từ cô, hắn quay lại và nhìn cô một cách mơ hồ. Chỉ sau đó hắn nhận ra khuôn mặt cô đã chuyển sang màu đỏ. Đặt cuốn sách xuống, hắn vươn ra và chạm vào trán cô. Như hắn nghi ngờ, cô đã bị sốt.
"Cô sốt rồi." Hắn nói với giọng điệu như thể 'Tôi- đang- nói- với- cô'. Hắn biết cơn sốt đang đến, vì hắn đã nhận thấy cô yếu đi trong vài ngày qua. Hắn muốn trừng trị cô ngay lập tức, nhưng điều đó sẽ không làm cô tốt hơn. Cô thậm chí không thể hiểu được một nửa những gì hắn sẽ nói, dù sao, đầu cô ấy cũng đang cháy trong cơn sốt như vậy. Sau đó, điều đó đột nhiên xuất hiện.
"A ... Aniki ..." Cô thì thầm. Kuroro đóng băng tại chỗ. Hắn nhìn cô với đôi mắt mở to. Đôi mắt đầy nước của cô gái nhìn đầy hy vọng. "Aniki, anh đã ở đây ..." Cô nắm chặt lấy tay hắn. Kuroro cau mày nhìn cô.
"Kurapika, anh của cô đã chết rồi." Hắn cố nói với cô.
"Nh-nhưng anh ở đây ..." Cô đáp, đôi mắt mở to hơn vì sợ hãi. Kuroro nhướng mày. Bằng cách nào đó, cô ấy hiểu những gì hắn nói nhưng nó đã bị xoắn như thể Kuroro là anh trai của cô.
"Không, Kurapika, anh ta đã chết 5 năm trước." Hắn lập luận với cô lần nữa. Và tôi có lẽ là người đã giết anh ta, hắn nói thêm. Cùng một lúc hắn cảm thấy không thoải mái và khó chịu, Kuroro rút cố rút tay ra khỏi tay cô. Tinh thần khủng bố tràn ngập đôi mắt xanh của cô gái và cô ấy đột nhiên ngồi dậy và ôm lấy cánh tay hắn. Hắn cứng người lại vì sự đụng chạm cô, nhưng cô bắt đầu la hét từ chối và cầu xin hắn không rời xa cô.
"Tôi không phải anh trai của cô, cô đang bị ảo giác vì sốt của mình." Hắn nói với giọng trầm trầm, nhưng cô vẫn cầu xin hắn đừng đi, lời của hắn không lọt vào tâm trí của cô. Cô bám vào hắn như thể đó là cuộc sống của cô và khóc lóc thảm khốc, lao vào một cơn cuồng loạn điên rồ. Hắn để cô bật khóc, hy vọng rằng khi cô đã mệt mỏi, cô sẽ trở lại vào giấc ngủ, để hắn được yên.
"... Em sẽ mạnh mẽ, em hứa ... Vì vậy, đừng bỏ em ngay lúc này..." Cô cầu xin một lần nữa, giọng cô nứt nở trong tiếng kêu của cô. Cô nắm chặt tay Kuroro, sợ rằng hắn sẽ trốn thoát và bay hơi vào không khí.
Đột nhiên, cô trông như một đồ chơi bị hỏng trong mắt Kuroro. Mềm yếu và mong manh, bị ám ảnh bởi con ma của anh trai mình. Đôi vai run rẩy của cô không cho thấy dấu vết của sức mạnh trước đây của cô mà hắn đã âm thầm và bí mật chấp nhận. Cô trông thật nhỏ bé, bám vào hắn một cách tuyệt vọng. Hắn muốn đẩy cô sang một bên, để cô tự giải quyết các vấn đề của chính cô. Bản thân hắn chưa bao giờ có một tuổi thơ hạnh phúc như bất cứ đứa trẻ bình thường nào. Lớn lên trong Ryuusei-gai, dù sao cũng chưa bao giờ được coi là bình thường bởi những người bên ngoài Ryuusei-gai. Hắn nghĩ hắn không thể thông cảm với cô gái này, vì vậy hắn đã quyết định để cô với các hành động của cô vì hắn không thể cung cấp mọi thứ cô muốn được. Nhưng sau khi nghe lời cầu xin của cô, cô hứa cô sẽ mạnh mẽ, đột nhiên Kuroro nhận ra rằng mặc dù cô có thể trông mạnh mẽ, cô có một vết sẹo lớn trong trái tim cô, trong linh hồn cô. Đó là một vết sẹo không thể lành, mãi mãi làm tổn thương cô trừ khi ai đó vá nó lại. Và chính hắn là người đã tàn bạo để lại vết sẹo đó cách đây 5 năm.
Kuroro lắc đầu nhẹ nhàng để làm tan biến những suy nghĩ như vậy. Không phải là hắn nghĩ đến điều đó. Trong mọi trường hợp, cô gái dường như đang bồn chồn và sẽ không bỏ cuộc, trừ phi hắn làm gì đó để cô bình tĩnh lại.
"Tôi sẽ không bỏ cô, Kurapika." Hắn thì thầm, cố gắng làm yên lòng cô càng tốt, mặc dù hắn cảm thấy rằng hắn đã thất bại thảm hại.
"Hứa?" Cô hỏi trong nước mắt.
"Hứa." Hắn gật đầu và vỗ nhẹ vào đầu cô. "Bây giờ cô nằm xuống và nghỉ ngơi đi."
Cô gật đầu yếu ớt và cho hắn một nụ cười trẻ con, khiến hắn ngạc nhiên. Khi cô cuối cùng đã rơi vào giấc ngủ sâu, cô vẫn không buông tay cô ra khỏi hắn. Kuroro nhìn cô thận trọng, nhưng không hề cố gắng để lấy tay hắn khỏi tay cô. Hắn thở dài nặng nề và ngay lập tức suy nghĩ của anh vội vã nhớ đến điện thoại di động của mình.
"Khi có một sự thay đổi bất thường từ đứa trẻ đó, gọi cho ta ngay lập tức. Hiểu không?"
Đó là những gì Ishtar đã nói. Ý cô ấy nói đến là phản ứng khiếm nhã này ư? Kuroro che miệng bằng bàn tay tự do của mình và nghĩ về điều đó. Hãy suy nghĩ về nó, sức chịu đựng của Kurapika giảm xuống sau khi bông tai bị phá hủy và cô ấy đã trở lại với giới tính ban đầu. Khi họ chạy xuống đồi để tiết kiệm thời gian, hắn đã nhận thấy rằng hơi thở của cô đã trở nên trầm trọng hơn. Hắn nghĩ rằng cô đã mất đi lợi thế của mình bởi vì cô đã trở lại là một cô gái, và do đó sức chịu đựng của cô khi cô vẫn còn là một cậu bé đã giảm xuống. Rất có khả năng nguyên nhân của cơn sốt và mê sảng của cô là phản ứng phụ của bông tai bị phá hủy. Nen của cô vẫn giống như khi cô vẫn còn là một cậu bé, nhưng sự thay đổi thể chất mà cơ thể cô trải qua có thể là quá nhiều để có thể chịu đựng, và cuối cùng tinh thần và cơ thể của cô đã mất sạch sau hai ngày.
Hắn nhìn lại cô gái đang ngủ. Không, hắn sẽ không gọi Ishtar ngay bây giờ. Không phải nếu hắn có thể giúp được. Nếu cơn sốt thực sự xảy ra do việc ngụy trang đột ngột, cơn sốt sẽ hạ xuống nhanh chóng khi cơ thể và tinh thần của cô được nghỉ ngơi đầy đủ. Nếu vào buổi trưa ngày mai cơn sốt của cô vẫn không giảm đi, thì hắn có thể dùng thuốc. Nếu vào đêm mai cô vẫn còn nóng, thì sau đó hắn sẽ gọi cho Ishtar.
Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vì phải đối mặt với một cô gái mê sảng và hỗn loạn, Kuroro quyết định đi ngủ. Hắn nằm trên giường và quay lại để đối mặt với cô gái đang ngủ. Nhẹ nhàng chạm vào trán cô, cơn sốt cao vẫn ở đó nhưng bằng cách nào đó Kurapika đã có thể ngủ yên bình. Hắn rút tay lại và chỉ có thể hy vọng rằng cô sẽ sớm trở nên tốt hơn. Hắn không muốn chăm sóc cho một cô gái bị sốt và mê sản. Hắn là một kẻ giết người, một tên trộm, chứ không phải là một y tá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro