Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Han Wangho tròn mắt nhìn bốn người đứng trước mặt mình. Mặc dù đã thay trang phục hiện đại, phong thái nghiêm nghị và ánh mắt sắc sảo của họ vẫn làm anh cảm thấy bất an. Một người trong nhóm vừa tự giới thiệu là Moon Hyeonjun bước tới, ánh mắt đầy quyết tâm. 

"Thái tử, chúng thần đã tìm thấy ngài. Bệ hạ Lee Sanghyeok đang chờ ngài trở về." 

Han Wangho nhíu mày, cảm giác như vừa nghe một trò đùa kỳ quặc. Em hít một hơi sâu và đáp: 
"Thứ nhất, tôi không phải thái tử. Tôi chỉ là một sinh viên bình thường. Thứ hai, bốn người các anh chắc bị ảnh hưởng phim cổ trang quá nhiều rồi đấy. Làm ơn tránh xa tôi ra!" 

Không đợi họ nói thêm, Han Wangho nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đứng dậy rời đi. Nhưng Ryu Minseok, người tinh ý nhất, nhanh chóng cản lại: 
"Xin hãy chờ! Linh hồn của ngài không thể giấu được chúng tôi. Nếu không tin, hãy để chúng tôi chứng minh." 

Han Wangho quay lại, khoanh tay trước ngực. "Chứng minh? Bằng cách nào? Đánh nhau như phim à?" 

Moon Hyeonjun nhíu mày. "Chúng tôi không cần bạo lực. Chỉ cần ngài cảm nhận trái tim mình." 

Wangho nhìn họ như thể họ vừa nói điều ngớ ngẩn nhất thế giới, rồi quyết định lắc đầu: "Tôi không có thời gian cho trò đùa này. Chúc bốn người may mắn với... dự án cosplay của mình."

Khi Han Wangho bước đi, Moon Hyeonjun ra hiệu cho nhóm. Ryu Minseok thì thầm: "Nếu chúng ta để hắn đi, chúng ta sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ!" 

Lee Minhyung, luôn nhanh trí, bước lên và gọi lớn: "Nếu không muốn nghe, chúng ta cũng không ép. Nhưng chúng ta biết ngài gặp ác mộng mỗi đêm, đúng không? Những cơn ác mộng về chiến tranh và một người đàn ông gọi tên ngài trong nước mắt." 

Wangho khựng lại. Đúng là em có những giấc mơ kỳ lạ, nhưng làm sao họ biết được? Em quay lại, ánh mắt ngờ vực. 

"Được rồi," em thở dài, "tôi sẽ nghe các em nói. Nhưng nếu điều này hóa ra là trò đùa, tôi sẽ báo cảnh sát." 

Cả nhóm thở phào. Nhưng rồi vấn đề lớn hơn lại xuất hiện.

---

Họ dẫn Wangho đến một khu đất trống nơi cánh cổng thời gian đã mở ra. Tuy nhiên, khi cả nhóm đứng chờ, chẳng có gì xảy ra. Ánh sáng ma thuật từ cánh cổng không còn nữa. 

"Chuyện gì thế này?" Choi Wooje sốt sắng, quay qua hỏi Moon Hyeonjun. "Không phải cánh cổng này sẽ mở ra bất cứ khi nào chúng ta cần sao?" 

Moon Hyeonjun mặt tái mét. "Nó... đáng lẽ là như vậy. Có lẽ do thế giới này thiếu linh khí." 

Ryu Minseok thở dài: "Nói cách khác, chúng ta bị kẹt ở đây?" 

Cả nhóm nhìn nhau đầy hoang mang. Moon Hyeonjun trấn an mọi người: “Không sao, chúng ta có thể tìm cách khác để trở về. Trước mắt, chúng ta cần phải thích nghi và bảo vệ Han Wangho.” 

Han Wangho đứng khoanh tay, vẻ bực bội: “Vậy là mấy người không chỉ điên mà còn bị kẹt lại đây? Thật tuyệt vời. Tôi đi trước đây.” 

Em quay người rời đi, nhưng không ngờ bốn người kia lại nhanh chóng bám theo như hình với bóng. Ryu Minseok, người có vẻ hoạt bát nhất, lẩm bẩm: “Làm thế nào để sinh hoạt trong thế giới này mà không có linh lực nhỉ? Có phải tất cả đều sống dựa vào thứ gọi là... ‘tiền’ không?” 

Choi Wooje nhanh nhảu hỏi Wangho: “Chúng tôi cần tìm một chỗ ở. Ngài có thể chỉ đường không? Và, ừm, cái thứ ‘xe buýt’ là gì?” 

Han Wangho bóp trán, cảm giác như đang chăm sóc một nhóm trẻ con. Cuối cùng, em thở dài: “Được rồi, các người không biết gì cả, đúng không? Tôi sẽ giúp mấy người… nhưng chỉ vì không muốn thấy ai đó lạc giữa đường rồi gây rắc rối.” 

Ryu Minseok cười tươi rói: “Ngài thực sự rất nhân từ, thưa thái tử!” 

Han Wangho nghiến răng: “Đừng gọi tôi là thái tử nữa!” 

---
Cả nhóm, sau khi bị Wangho kéo vào một quán cà phê để "hòa nhập xã hội," không biết cách gọi món. 

"Cho tôi một ly nước suối," Moon Hyeonjun nghiêm nghị nói với nhân viên. 

"Nhưng anh muốn loại nào? Có nước khoáng, nước tinh khiết, hay nước kiềm?" Nhân viên đáp.

Moon Hyeonjun liếc mắt về Wangho như cầu cứu. Wangho, không nhịn được cười, cuối cùng phải giải thích: "Chỉ cần chọn nước khoáng thôi." 

Chưa kể, Lee Minhyung đã gọi "sữa bò sống" thay vì latte vì anh nghĩ latte thực sự làm từ sữa tươi nguyên chất. 

---

Sau khi rời khỏi quán cafe họ được Wangho hướng dẫn cách đi tàu điện ngầm, Ryu Minseok suýt ngã khỏi thang cuốn vì không biết giữ thăng bằng. 

"Cái cầu thang biết di chuyển này là gì? Đây có phải phép thuật không?" Cậu thốt lên, bám chặt tay vịn. 

Choi Wooje, trong lúc cố tìm hiểu hệ thống vé, vô tình quẹt thẻ nhân viên của Wangho vào máy, khiến cả nhóm bị bảo vệ gọi lại để kiểm tra. 

Han Wangho phải giải thích một hồi rất lâu bảo vệ mới thả cả nhóm ra và cảnh báo lần sau không được làm vậy nữa, Han Wangho gật đầu lia lịa như một cái máy và cảm ơn rối rít.

Em cũng không quên quay sang lườm bốn con người ngáo ngơ kia đang tỏ ra ngây thơ nhìn đi nơi khác.


Wangho dẫn cả nhóm đến một cửa hàng  
Khi Wangho bật điện thoại lên để gọi đồ ăn, cả bốn người đều giật mình. 

“Cái hộp phát sáng này là gì? Sao lại hiện lên hình ảnh đồ ăn?” Choi Wooje hỏi, mắt mở to kinh ngạc. 

“Đây là điện thoại. Các người chưa từng thấy bao giờ sao?” Wangho đáp, rồi ngay lập tức tự thấy câu hỏi của mình quá thừa. 

Ryu Minseok tò mò ấn thử một nút trên màn hình, khiến ứng dụng chuyển sang chế độ... đặt pizza. “Ồ! Đây là phép thuật của thế giới này sao? Thú vị thật!” 

Nhưng vài phút sau, Lee Minhyung dường như đã bị ám ảnh với điện thoại di động. Hắn cứ liên tục bật tắt đèn pin, cho rằng đó là một "vũ khí ánh sáng." 

Han Wangho bực bội: "Đây không phải vũ khí! Anh có thể ngừng làm người ngoài hành tinh được không?" 

Khi đồ ăn được mang ra, cả nhóm lại bối rối. 

“Cái này là gì?” Moon Hyeonjun nhướng mày khi thấy một hộp cơm hộp với sushi. 

“Đó là thức ăn. Các người chưa ăn bao giờ sao?” Wangho thở dài, rồi nhặt một miếng sushi lên và ăn thử. 

Ryu Minseok tò mò bắt chước nhưng lại cắn luôn cả miếng wasabi. Khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng, nước mắt giàn giụa. “Cái này... là... thuốc độc à?” 

Han Wangho bật cười không ngừng. “Đó là wasabi! Làm sao các người sống nổi ở đây nếu còn không phân biệt được đồ ăn?”
---
Sau một ngày dài, Wangho cảm thấy họ thực sự không giống người thường. Em bắt đầu nghi ngờ về thân phận của mình, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Trước khi cả nhóm về nhà trọ tạm thời, em thở dài: 

"Được rồi, tôi sẽ cho các anh ở lại một thời gian. Nhưng nếu các anh gây rắc rối, tôi sẽ tống cổ hết." 

Ryu Minseok nhếch môi: "Chúng tôi sẽ không gây rắc rối... miễn là ngài giúp chúng tôi trả tiền nhà." 

Han Wangho nhìn bốn người lạ mặt với ánh mắt đầy ngờ vực. Dù câu chuyện họ kể nghe có vẻ kỳ ảo và phi lý, em không thể phủ nhận một điều: từ khi họ xuất hiện, em luôn có cảm giác kỳ lạ, như thể một sợi dây vô hình đang kéo mình về phía họ. 

“Được rồi,” em khoanh tay, giọng hơi cáu kỉnh. “Giả sử tôi tin mấy người, thì tại sao tôi lại là ‘thái tử Bạch Hổ’ nào đó? Tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường, không phải nhân vật huyền thoại như mấy người nói!” 

Moon Hyeonjun, người có vẻ điềm tĩnh nhất nhóm, nhẹ giọng giải thích: “Ngài không cần phải nhớ. Linh hồn ngài là Han Wangho, thái tử Bạch Hổ. Ngài đã chuyển sinh, và ký ức kiếp trước có thể bị phong ấn. Nhưng điều đó không thay đổi sự thật.” 

Ryu Minseok thêm vào, ánh mắt nghiêm túc: “Nếu ngài không tin, hãy để chúng tôi bảo vệ ngài. Có thể ngài không nhận ra, nhưng sự tồn tại của ngài sẽ thu hút những thế lực nguy hiểm. Chúng tôi không thể để ngài một mình.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro