Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 Ngày đầu tiên, sau quyết định ly hôn

Sáng hôm sau

Do hôm nay là cuối tuần nên Tuệ Hân không đi làm, còn Gia Huy sau khi rời nhà từ tối hôm qua cũng chưa thấy về, nhưng cũng chẳng có gì lạ, vì trong một năm họ kết hôn anh cũng thường không về nhà, anh sẽ ở lại công ty hoặc khách sạn.

Sau một đêm không ngủ cô có chút mệt mỏi, vừa ăn sáng xong thì cô định ra ngoài dạo cho thoải mái chút, đang chuẩn bị đi thì có người gọi đến, là Hoàng Nam hơn cô 2 tuổi, có thể nói  Tuệ Hân và Hoàng Nam là thanh mai trúc mã, gần nhà nhau nên chơi rất thân với nhau từ nhỏ.

Nhưng từ lúc cô kết hôn hai người họ cũng rất ít liên lạc. Sau khi dự lễ cưới của cô xong thì Hoàng Nam ra nước ngoài làm việc, từ đó giờ chưa gặp lại. Bỗng nhiên sao hôm nay anh ấy lại gọi cho cô, cô nhấn nút nghe. Đầu giây bên kia rất nhanh vang lên giọng nói trầm ấm của đàn ông.

- Tuệ Tuệ, lâu rồi không gặp, có thể hẹn gặp em một lúc không?

Đã lâu rồi không có người gọi cô là Tuệ Tuệ. Cũng chỉ có Hoàng Nam mới gọi cô như thế. Lúc nhỏ có rất thích được người khác gọi tên mình, mỗi lần nghe thấy người khác gọi tên cô đều cười tít mắt. Khi đó thường chơi cùng Hoàng Nam, mỗi khi cô giận dỗi, anh sẽ gọi cô là Tuệ Tuệ, lần đầu nghe anh gọi Tuệ Tuệ cô ngơ ngác mất mấy giây, bởi vì trước giờ mọi người đều gọi cô là Tuệ Hân, sao anh lại gọi cô là Tuệ Tuệ chứ? Cô thích được gọi là Tuệ Hân, còn Tuệ Tuệ là cái gì chứ, cô không biết?

Lúc ấy Hoàng Nam liền dỗ dành nói gọi Tuệ Tuệ chính là khen cô cực kì thông minh, nghe đến thông minh có vẻ là đang khen, thế là cô liền rất thích, sau đó còn thường xuyên bắt Hoàng Nam gọi mình là Tuệ Tuệ. Thời gian trôi qua, cứ như một thói quen, Hoàng Nam đều gọi cô là Tuệ Tuệ.

- Anh về nước rồi sao?

- Đúng vậy. Chúng ta gặp nhau chút đi, vẫn quán cà phê cũ nhé.

- Dạ.

Tuệ Hân rất vui mừng vì Hoàng Nam đã về, bởi cô có rất ít bạn bè, nếu có thì cũng chẳng có ai như anh Nam tốt với cô.

Đối với cô, Hoàng Nam như anh trai, là một người bạn thân, tri kỉ thấu hiểu nhau.

Cô mau chóng sửa soạn rồi lái xe ra điểm hẹn. Gặp được anh cô rất vui, vì trong một năm này cô không có ai để tâm sự chia sẻ những nỗi buồn, người bạn thân với cô nhất là anh Nam nay đã trở về.

Vừa thấy cô, Hoàng Nam đã ôm chầm lấy, cô cũng đáp lại cái ôm, đơn giản chỉ là một cái ôm của người bạn thân lâu rồi không gặp nhau, sau đó hai người cùng uống nước và nói chuyện.

Gần đến trưa, Hoàng Nam liền đưa cô đi ăn, hai người vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, người ta không biết nhìn vào còn tưởng là một cặp tình nhân hạnh phúc. Đã rất lâu rồi cô không cười nhiều như vậy.

Tuy nhiên hai người họ không biết được rằng có một ánh mắt luôn dõi theo họ từ đầu đến giờ.

Sau khi ăn trưa Hoàng Nam nói muốn thăm ba mẹ cô, thế là cả hai cùng đến nhà ba mẹ Tuệ Hân.

Ông Trần Vĩnh Thành làm một giáo viên dạy toán cấp ba, là một người đàn ông dịu dàng, hiền lành, thương vợ thương con, là người ba mà Tuệ Hân hết mực tôn sùng, kính trọng.

Bà Lê Minh Tuyết, mẹ cô cũng là giáo viên dạy văn dạy cùng trường với ba cô. Tính ra hai người chính là mối tình nơi công sở, cụ thể cùng là giáo viên trong môi trường giáo dục. Mà kể ra lúc trẻ ba mẹ cô đều là mỹ nam, mỹ nữ. Bởi thế lúc hai người quen nhau đều được mọi người khen là một cặp trời sinh vừa tài giỏi lại còn xinh đẹp. Tuệ Hân chính là thừa hưởng gen sắc đẹp của hai người lại càng xinh đẹp hơn cả bố mẹ mình.

Nhưng mẹ cô khá nghiêm khắc, giáo dục cô rất có bài bản, quy luật. Bởi thế trong mắt mọi người Tuệ Hân chính là con nhà người ta, rất hoàn hảo, vừa xinh đẹp lại vừa tài năng. Nhưng để được như vậy cô đã chịu không ít áp lực, phải gắng gượng làm cả những việc bản thân không thích. Nhưng Tuệ Hân biết mẹ chỉ muốn tốt cho cô mới làm thế, nên cô không trách bà, mà lại càng thêm biết ơn kính trọng.

- Mẹ con mới tới.

- Bác con mới tới.

Vừa vào nhà bà Tuyết thấy Hoàng Nam thì đã quấn quýt hỏi:

- Hoàng Nam đây mà, mới về hả cháu?

- Dạ cháu mới về tuần trước.

Bà Tuyết lại gọi với vào trong nhà:

- Ông ơi có thằng Nam đến chơi này.

- À vậy à đợi xíu tôi ra liền.

Ông Thành vừa ra tới liền lên tiếng.

- Hai đứa vừa tới đấy à.

- Dạ cháu chào bác.

- Con chào ba con mới tới.

Thế là ba mẹ Tuệ Hân ngồi nói chuyện với Hoàng Nam, còn cô thì vào trong bếp gọt dĩa hoa quả đưa ra. Ba mẹ cô cùng anh ấy nói chuyện vui vẻ, ba mẹ còn định mời anh ấy ở lại ăn cơm nhưng anh ấy có việc bận phải về sớm. Tiễn Hoàng Nam về xong cô cũng ở chơi với ba mẹ mình một lát rồi cũng về nhà. Cuối tuần nào cũng thế, cô sẽ về nhà ba mẹ cô vào ngày này, do dù là ngày cuối tuần thì chồng cô cũng sẽ đi làm có khi cả ngày hôm đó không về luôn cũng là chuyện bình thường, cô đã quá quen rồi.

Về tới nhà, đang định lấy chìa khóa ra mở cửa vào thì cô phát hiện cửa không khóa, không lẽ là chồng cô ở nhà, không đúng Gia Huy sẽ không về giờ này, vậy chỉ có thể là trộm hoặc là lúc đi cô đã quên khóa cửa nhà.

Trong lòng cô lúc này hơi sợ, nhưng vẫn quyết định vào nhà xem sao, cô thủ túi sách ở trước ngực sau đó rón rén vào nhà, bỗng có tiếng động vang lên, lúc này chân Tuệ Hân cứng đờ, có tiếng bước chân tiến gần đến chỗ cô, cô biết mình nên chạy nhưng chân giờ chẳng thể chạy nổi, người đó ngày càng lại gần cô, vì qua sợ nên cô nhắm tịt mắt lại rồi ra sức dùng túi sách đánh vào người đối phương, đối phương giữ được túi sách của cô, cô biết lần này chết chắc rồi, đang định bỏ chạy thì bỗng dưng tay chân mềm nhũn, đầu óc bắt đầu quay cuồng, mắt mờ dần, sau đó ngất lịm đi.

Còn người bị cô cho là trộm đánh lấy đánh để nãy giờ lại chính là Gia Huy chồng của cô.

Ngay từ lúc cô về anh đã biết rồi, nhưng lại thấy cô cứ rón rén đi không biết bị làm sao, anh mới đi theo cô, đang định tới gần hỏi thì bị cô dùng túi sách đánh tới tấp rồi cô ngất xỉu, lúc cô ngất xỉu anh cũng rất hốt hoảng liền bế cô về phòng rồi gọi điện cho bác sĩ gia đình nhà anh đến khám cho cô.

Chỉ là quá hoảng sợ cộng với gần đây cô ấy bị căng thẳng quá mức, ăn uống lại không đầy đủ dẫn đến cơ thể bị suy nhược, nên mới ngất đi. Anh bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ về lời bác sĩ vừa nói, không lẽ chính vì anh nói muốn ly hôn lên cô ấy mới căng thẳng.

Thật ra đối với Gia Huy thì cô rất tốt, là một người vợ lý tưởng mà bất cứ người đàn ông ao ước, Tụe Hân chu đáo, thông minh, xinh đẹp, đối xử với anh và nhà chồng thì hết mực, gia đình của anh rất thích Gia Hân nên về việc ly hôn Gia Huy cũng chưa nói cho gia đình biết, cũng chỉ tiếc là người anh yêu giờ đã quay về rồi, anh muốn cho cô ấy một danh phận, nên mới muốn ly hôn. Nhưng anh đâu biết được quyết định này của anh đã khiến cho anh chẳng thể quay đầu và đánh mất một người quan trọng nhất cuộc đời anh, dù sau này có làm gì cũng chẳng thể bù đắp lại được. Cũng vì sự ích kỉ mà anh đã không tiếc tổn thương cô gái ấy hết lần này đến lần khác.

Sau khi cô tỉnh dậy đã là 7h tối, rời phòng định xuống bếp làm bữa tối thì gặp phải anh đang làm gì đó ở nhà bếp, cô ngạc nhiên, chồng cô xuống bếp còn là đang nấu ăn, bất ngờ thật đấy, cô tiến tới chỗ Gia Huy để xem rốt cuộc anh đang làm gì.

- Anh đang nấu cháo sao?

Gia Huy bị giật mình, thế là đụng phải nồi cháo đang nóng, anh kêu lên một tiếng, thấy thế cô liền lo lắng kéo anh đến vòi nước xả nước lạnh, Gia Huy cũng để yên cho cô làm, bây giờ chỗ bàn tay anh đã bị đỏ sưng lên, cô lo lắng vội vàng lấy thuốc bôi cho anh rồi rồi đẩy anh ra ngoài phòng khách nghỉ.

Cô thì vào bếp tiếp tục nấu cho xong nồi cháo còn đang giở, khi vào cô thấy hình như nồi cháo của anh nấu sắp xong rồi, đun thêm tí nữa là được, cô nếm thử thấy mùi vị khá là ngon, nhưng Tuệ Hân chỉ nghĩ chắc là lúc trước anh cũng hay nấu cho cô ấy nên mới ngon như vậy, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của cô, còn thực tế  thì đây chính là lần đầu anh nấu anh mà là nấu vì cô chứ không phải ai khác.

Cháo đã xong Tuệ Hân múc ra tô rồi gọi anh vào ăn, trong suốt quá trình ăn không ai nói một tiếng nào, sau khi ăn xong thu dọn xong xuôi cô thì về phòng tắm rửa rồi đi ngủ còn Gia Huy thì tiếp tục vào phòng làm việc, ngày nào cũng thế anh ngủ rất muộn, tuy nhiên hai người vẫn ngủ chung phòng, tuy Gia Hân ngủ trước nhưng lần nào anh về phòng cô cũng biết chỉ là cô cứ giả vờ đang ngủ thôi. Nhưng hôm nay lại khác Gia Huy về phòng rất sớm, nhưng giữa hai người vẫn vậy mạnh ai người nấy ngủ, tuy ngủ cùng giường nhưng lại cứ như là hai người không quen biết nhau vậy.

Tuệ Hân không lý do vì sao hôm nay anh lại không làm việc đến khuya, chắc là làm xong công việc rồi, hay anh bị ốm rồi, vì chỉ có khi bị ốm anh mới chịu ngủ sớm, cô rất muốn hỏi anh nhưng cũng không dám hỏi, với những suy nghĩ như vậy quẩn quanh trong đầu rồi cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro