
spring fever (2)
"Hay là tối nay chị ở lại nhà em đi"
Freen đứng hình trước lời đề nghị của Becky, cô khá e ngại, cuộc đời cô thậm chí còn chưa từng một lần ngủ lại ở nhà người quen, trong khi Becky trước mặt cô lại là một con người hoàn toàn xa lạ ở một vùng đất mà cô lần đầu đặt chân đến.
"Vậy thì tốt quá, cảm ơn em"
Trời bắt đầu trở lạnh, buổi tối lạnh hơn rất nhiều so với ban ngày vì khu vực này ở vùng núi cao, không còn lựa chọn nào khác, Freen quyết định tin tưởng và đi theo Becky, cô cũng không có gì để mất, tự nhủ rằng bản thân không cần phải lo lắng.
"Em là Becky, 25 tuổi", Becky chủ động giới thiệu bản thân, em cảm thấy bầu không khí giữa hai người vẫn còn rất nhiều sự đề phòng.
"Chị là Freen, 29 tuổi"
Dừng chân truớc một ngôi nhà 2 tầng trong làng, Becky mở cửa, Freen bước theo sau.
Không nói một lời, cả hai cùng lặng lẽ lên tầng trên, đi qua những căn phòng khác để tới được phòng của Becky ở trong cùng.
"Em ở chung chủ, giờ này nhà chủ đi ngủ rồi nên phải rón rén, lên phòng thì nói chuyện bình thường nè", Becky đặt túi đồ ăn trên tay xuống bàn, em mở rèm cửa, ánh đèn đường mờ ảo lọt vào qua ô cửa sổ nhỏ ngay bên cạnh giường, căn phòng giờ đây mang một màu lãng mạn lạ kì.
Freen im lặng nhìn ngắm xung quanh, căn phòng nhỏ chỉ có 1 chiếc giường, 1 bàn làm việc, 1 tủ quần áo, 1 bàn uống nước nhỏ xíu đặt giữa phòng, bên cạnh là phòng tắm cũng bé xíu xiu.
Becky tháo bỏ mũ và khẩu trang, em lập tức ném chúng vào chậu giặt, lúc này Freen mới nhìn rõ được khuôn mặt của em, rất xinh đẹp, nét lai Tây, chiếc mũi cao, đôi môi xinh xắn, khoé môi cong cong nhìn là muốn hôn.
Chỉ trừ việc đôi mắt của em đang giàn giụa nước mắt, Freen có chút hoang mang, vội vàng quan tâm hỏi han em.
"Em sao vậy?"
"Em bị... dị ứng phấn hoa, em sẽ chảy nước mắt và đau họng khi tiếp xúc với hoa quá nhiều"
"Mà chị thấy đó, cái mùa này, không tránh khỏi", Becky nói trong khi lấy khăn để lau mặt.
Freen nhìn ra cửa sổ, mỗi một cơn gió thổi qua sẽ kéo theo hàng loạt sắc hồng của những cánh hoa rơi rụng, ào ào như một cơn bão. Hoa cũ rụng rồi hoa mới lại nở, mùa xuân sẽ kéo dài cho tới khi nào hoa rụng hết thì thôi, nhưng ngày đó có lẽ phải chờ khoảng hơn 1 tháng nữa.
"Bất tiện nhỉ?", Freen nói.
"Em quen rồi, qua mùa này là ổn"
"Chị tắm đi cho thoải mái, em sẽ nấu thêm mì gói", Becky nhanh nhẹn đặt nồi lên bếp, em không lường trước được sự có mặt của Freen ngày hôm nay, vậy nên trên đường về em chỉ mua 1 suất Pad Thai và rất nhiều bia, chắc chắn không đủ cho 2 người ăn, nhưng thừa say cho 2 người uống.
Freen lập tức đi tắm, lần đầu làm khách nhà người lạ, cô dù rất muốn giúp Becky nấu ăn nhưng lại sợ làm vướng chân em, cũng sợ em ngại, dù sao thì cô cũng chỉ là người xa lạ ngủ nhờ nhà em một đêm.
Một bàn chải, một khăn mặt, mọi loại sữa tắm, dầu gội,... cũng đều là loại của nữ.
Freen đoán rằng Becky vẫn đang độc thân, giống cô.
Khi Freen bước ra khỏi phòng tắm, Becky cũng đã chuẩn bị xong bàn đồ ăn, với hai lon bia đã ướp lạnh.
"Chị đi ngắm hoa một mình ạ?", Becky mở lời phá vỡ bầu không khí im lặng, em đoán rằng Freen là một người đi du lịch, mùa này có rất nhiều du khách đến nơi đây để chụp ảnh và ngắm hoa.
"Chị đi đám cưới, kết hợp với du lịch luôn"
"Ban đầu chị tính vào thị trấn, nhưng lạc đường đến đây, không ngờ hoa ở đây cũng rất nhiều và đẹp", Freen kể, cô bắt đầu ăn, Becky cũng vậy, quả nhiên khi ăn uống, bầu không khí cũng trở nên thân thiện và gần gũi hơn.
"Mai là cuối tuần, em được nghỉ, để em đưa chị đi", Becky đề nghị.
"Vậy phiền em quá"
"Không có gì đâu ạ, ngày nghỉ em cũng muốn đi chơi, nhưng bình thường em toàn ngủ hết ngày, phí lắm", Becky cười.
Freen mở hai lon bia, âm thanh đầy thoả mãn vang lên, tiếng bật nắp, tiếng xì ga và những tiếng nổ lách tách li ti của bọt.
Thật sảng khoái.
"Cuối tuần chị thường đi chơi với bạn bè, nhưng càng lúc càng ít đi, họ đều dành thời gian cho người yêu, bạn thân nhất của chị cũng kết hôn luôn rồi, nên có lẽ từ giờ cuối tuần chị cũng sẽ không làm gì ngoài ngủ", Freen kể.
"Pí Freen đẹp vậy chắc phải có bạn trai rồi chứ?", Becky hỏi, đôi mắt em nhìn Freen chăm chú.
Rất xinh đẹp. Em mê, nhưng không thể hiện ra mặt.
"Không, chị không thích con trai"
"Và chị chưa có bạn gái", Freen bổ sung, sau đó tự cảm thấy câu nói này thật thừa thãi, chưa ai hỏi mà đã tự khai hết ra, cô lập tức cười ngượng ngùng.
"Ồ"
Becky mỉm cười, khuôn mặt ửng hồng, lúc này thì em hoàn toàn không thể che giấu được cảm xúc vui vẻ hưng phấn của mình.
Nhưng sao em lại vui tới vậy nhỉ?
"Em cũng... chưa có bạn gái", Becky nói.
Freen lập tức hiểu điều mà Becky đang muốn truyền đạt với cô, cô và em là hai người phụ nữ độc thân, và khi biết người đối diện cũng giống như mình, cả hai lập tức bật chế độ tán tỉnh.
Cô rất có thiện cảm với cô bé dễ thương đang ngồi dối diện mình, với hơi cồn trong người, cộng thêm khao khát được yêu thương suốt nhiều năm ròng rã, và quan trọng là trong không khí mùa xuân lãng mạn, Freen thực sự rất muốn được tìm hiểu nhiều hơn về Becky.
Có những người mà khi nhìn vào bạn sẽ có mong muốn nảy sinh quan hệ yêu đương với họ, chứ không đơn thuần là tình bạn.
Đối với Freen, Becky là một người như vậy.
"Gặp được em thật tốt", Freen nói, uống nốt ngụm bia cuối cùng.
"Nếu không có em, có lẽ giờ này chị vẫn lang thang bên ngoài kia"
Becky cũng uống nốt ngụm bia cuối cùng, 1 lon chẳng đủ để em say, nhưng uống xong tâm trạng đúng là vô cùng thoải mái.
"Chị lên giường ngủ đi, đi cả ngày chắc mệt lắm rồi", Becky nói và dẹp chiếc bàn qua một bên.
"Em làm gì vậy?", Freen thắc mắc.
"Em dọn chỗ, em nằm dưới này"
"Đừng, em lên giường nằm đi, chị nằm dưới này"
Cô và em nhìn nhau chằm chằm, nhưng họ sẽ không lao vào đánh nhau để tranh giành chỗ ngủ dưới đất.
Có cách khác hay hơn mà, nhỉ?
"Vậy... chúng ta cùng lên giường nhé"
***
Đây là giấc ngủ ngon nhất trong cuộc đời Becky.
Dù tư thế của em không hề thoải mái, lưng em đau, cổ em vẹo, và chân em không thể duỗi thẳng.
Nhưng vẫn ngủ rất ngon.
Thơm.
Hương hoa.
Becky có thể cảm nhận hương thơm dịu nhẹ của hoa ở ngay đầu mũi.
Em biết rõ rằng thân thể mình đang ngủ, đôi mắt vẫn nhắm chặt, nhưng não em lại có cảm nhận rất rõ ràng, khứu giác bỗng trở nên nhanh nhạy hơn bao giờ hết.
Chắc chắn là hương thơm của hoa.
Cả đời này Becky chưa từng một lần trực tiếp ngửi hoa, em chưa bao giờ được tặng hoa, cũng chẳng bao giờ có ý định mua, đã vậy em còn bị dị ứng.
Nhưng giờ phút này, em thậm chí còn có thể cảm nhận chút mềm mại ngay trên mũi mình, như thể em đang được trực tiếp chạm vào một bông hoa thật sự.
Becky chớp mắt, em cố gắng để nhìn xem rốt cuộc đoá hoa thơm ngát ấy từ đâu mà ra, hay chỉ là tưởng tượng trong giấc mơ của em.
Tulip.
Becky nhìn thấy hoa tulip, không chỉ 1, mà hẳn 4 bông.
Bốn bông tulip xếp thành hình dấu vô cực trên vòng eo thon gọn của Freen, và đầu mũi của Becky đang trực tiếp chạm vào chúng, chạm lên những bông hoa trên da thịt mềm mại của cô.
Là mơ hay là thực thì cũng thật tuyệt vời.
Becky ngượng ngùng lùi lại, em đã tỉnh, nhưng Freen thì chưa, cô vẫn đang ngủ say bên cạnh em, áo phông kéo cao, để lộ ra vùng bụng mềm mại với hình xăm xinh đẹp trên eo.
Becky không thể hiểu em và cô đã ngủ kiểu gì mà chiếc giường chăn gối lộn xộn, đầu em thì trôi tới tận eo cô, trong khi chiếc gối của em thì cô đang ôm chặt trong tay và ngủ ngon lành.
"Em dậy sớm thế?", Freen mơ màng mở mắt, cô thấy Becky đang ngồi thẫn thờ trên giường, đầu tóc rối bời.
"Mấy giờ chị phải vào thị trấn? Em đưa chị đi", Becky nói, em vẫn chưa hết ngượng ngùng sau tình huống vừa rồi, dù chỉ có một mình em biết.
"Tự nhiên chị không muốn đi nữa..."
Freen ngồi dậy, xếp lại hai chiếc gối ngay ngắn, cô đặt tay lên vai Becky, nhẹ nhàng đẩy em nằm xuống giường.
"Không đi nữa vậy ở lại với em"
Becky không thể từ chối sự cám dỗ này, chăn ấm đệm êm, thân nhiệt ấm áp của người nằm bên cạnh, tất cả đều đưa em vào trạng thái vô cùng thư giãn.
"Em cũng rất muốn đi ngắm hoa, em muốn cùng một ai đó ngồi uống trà sữa dưới gốc cây anh đào, cùng nhau chụp ảnh, rồi cùng nhau đi dạo", Becky mơ màng.
"Nhưng em không thể chịu nổi những cơn dị ứng, hơn nữa, kể cả em không bị dị ứng thì cũng chả có ai đi cùng em"
"Chị ngắm hoa cùng em, qua ô cửa sổ, được không?", Freen thỏ thẻ.
Freen chủ động ngồi dậy, mở rèm cửa, bầu trời buổi sáng sớm trong xanh, mây trắng, mây hồng tạo nên một khung cảnh hài hoà, như trong những bộ phim Hàn Quốc, hay những bộ anime công phu của Nhật Bản.
Freen đưa bàn tay, Becky nắm lấy, cô kéo em ngồi dậy, ngồi gọn trong lòng cô. Becky thoải mái ngả lưng lên người Freen, Freen cũng thoải mái tựa cằm lên vai em.
Tay cô ôm lấy vòng eo thon gọn của em, mềm mại, ấm áp.
"Thật đẹp", đôi mắt của Becky dường như bừng sáng lên trước khung cảnh lãng mạn bên ngoài ô cửa sổ.
"Không đẹp bằng em"
Đó là một phát súng.
Freen đã nổ phát súng đầu tiên, bắn những viên đạn hình trái tim về phía Becky.
Cô độc thân, em độc thân, đều muốn yêu và muốn được yêu.
"Chị muốn được bước vào thế giới của em, em cho phép chị nha?", Freen nói, chậm rãi, để Becky nghe rõ từng câu chữ.
Becky không còn ngắm hoa, em vẫn nằm trong lòng Freen, quay sang im lặng nhìn cô.
"Chị ở Bangkok, em ở Chiang Mai, 700km"
"Em mọt sách, em hướng nội, em rất khô khan, em làm việc với đất cát và sỏi đá mỗi ngày, và mỗi khi đi làm về người em sẽ toàn mùi hoá chất, chị chịu được không?", Becky cười.
Em khá thích Freen, xinh đẹp, trưởng thành, hơn hết là cô mang lại cho em cảm giác đầy bao bọc, dù em mới chính là người đã giúp cô khi cô lạc đường, nhưng giờ đây, khi nằm trong vòng tay cô, em cảm thấy con người này đáng để em tin tưởng và đủ vững chãi để em dựa vào.
Đó là cảm nhận từ giác quan thứ 6 của em, không cần một dẫn chứng nào cả.
Cô cũng thích em, đương nhiên rồi, trong hoàn cảnh bất lực giữa một vùng đất hoàn toàn xa lạ, nhận được sự giúp đỡ từ cô gái xinh đẹp dễ thương, lại cùng nhau ngủ trên một chiếc giường cho đến tận sáng.
Không rung rinh mới là lạ.
"Mình vẫn giữ liên lạc nhé, biết đâu một ngày nào đó khi hoa anh đào nở rộ, chị sẽ chuyển hẳn về đây sống với em", Freen thì thầm.
"Em sẽ không ở đây lâu dài đâu, em nghĩ là em sẽ chuyển đi sớm thôi, về Bangkok sống vẫn hơn, không có hoa anh đào", Becky nói.
"Vậy chị ở Bangkok đợi em"
"Chị nghiêm túc đấy", Freen nhấn mạnh.
"Được, em tin chị"
Cả cô và em đều mong rằng chuyện giữa hai người sẽ không dừng lại ở cơn "cảm xuân" nhất thời.
Mà phải là chuyện lâu dài, là chuyện của bốn mùa trong năm.
***
Mùa xuân thứ 26 của Becky Armstrong
"Em có vẻ thích nó lắm nhỉ?"
Freen một tay nắm chặt ga giường, một tay tóm chặt lên mái tóc của Becky - người đang hăng say ra vào bên trong cô, đồng thời nhiệt tình hôn hít lên vùng eo nhạy cảm của cô, nơi có hình xăm hoa tulip.
"Em phát nghiện với hoa của chị"
"Từ lần đầu mình gặp nhau em đã rất thích rồi, chị là bông hoa duy nhất mà em yêu thương"
Sau buổi tối hôm ấy, Freen đã chuẩn bị tinh thần chờ đợi một thời gian dài để Becky chuyển về Bangkok.
Nhưng cô không thể ngờ rằng khi mùa xuân vừa kết thúc, em đã tìm được công việc mới, và đã khăn gói trở về Bangkok để sinh sống và làm việc.
Và để ở bên cô.
Được ở gần nhau sẽ dễ tìm hiểu nhau hơn, và tìm hiểu tới đâu cô và em đều say đắm tới đó.
Chìm trong lưới tình với người kia.
Khi những cơn "cảm xuân" lại lần nữa nhen nhóm xuất hiện, cô và em đã chữa lành cho nhau.
Bằng cách ở bên nhau, yêu nhau, thuộc về nhau.
Mùa xuân lại đến, nhưng lần này Becky không còn dị ứng, không còn mệt mỏi, không còn cô đơn.
Em yêu mùa xuân, và em yêu cả bốn mùa trong năm.
Vì trong cả bốn mùa, từ giờ cho đến mãi về sau, em đã có riêng cho mình bông hoa đẹp nhất, bông hoa không khiến em phải chảy nước mắt hay đau họng, bông hoa này chỉ mang lại cho em ngọt ngào yêu thương.
Trong cả bốn mùa, từ giờ cho đến mãi về sau.
Em có cô.
***
Hết.
Cá nhân tớ không ưng chap này lắm vì tớ viết trong trạng thái hơi bất ổn :)))))) Mối tình 2 năm 5 tháng kết thúc và thật ngạc nhiên là tớ đã dừng khóc sau 2,5 ngày (tạm thời là zậy hihi), cảm giác như được tái sinh✨
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro