IX. Mục tiêu đầu tiên
Sau bao nhiêu năm, tôi đã gặp lại người con gái tôi từng yêu – mối tình đầu của tôi. Nhưng thật đáng trách khi bây giờ tôi không còn cảm xúc đó với cô ấy. Tôi không còn yêu cô ấy, chỉ thấy hối lỗi, dù có, tôi nghĩ mình cũng không đủ tư cách để yêu cô ấy, huống chi là được cô ấy yêu-kẻ đã giết cô ấy.
Tôi nghĩ Liên đã phải trải qua một quãng thời gian thực sự khắc nghiệt, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, đi trong đêm mưa một mình, bị giết chết bởi một người bạn cũ và bị cháy nơi ở của mình! Chuyện gì đã xảy ra? Tôi không nên nghĩ ngợi nhiều nữa, tôi cần đưa cô ấy về một cách an toàn nhất
Trở lại căn phòng nhỏ của mình, tôi mở cửa, sau đó quay lại xe để bồng Liên vào phòng.
Tôi cởi giày và tất của Liên, đặt cô xuống giường, và đắp chăn cho cô ấy. Sau đó Liên không ngừng với với tay và kéo cái chăn lên tới tận miệng của mình.
Một lúc sau, tôi nghe hai hoặc ba tiếng sụt sịt. Cô đã khóc. Tôi nghĩ Liên thật sự bận rộn chỉ với việc khóc và cười. Điều gì đã khiến cô ấy buồn đến vậy? Hay là do khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại của cô ấy? Hay cô nhớ lại vụ hỏa hoạn? Hay cô nhớ lại một quá khứ bị ngược đãi? Vô số khả năng ập đến tâm trí tôi.
Có lẽ thậm chí chính cô không không biết lý do của những giọt nước mắt ấy. Giống như có rất nhiều cảm xúc đang trộn lẫn trong cô, cảm thấy cô đơn khi đáng ra phải vui vẻ, cảm thấy vui vẻ khi đáng ra phải đau buồn.
Tôi nằm xuống sàn và lơ đãng nhìn chằm chằm lên trần nhà, chờ đợi đến buổi sáng. Tôi sẽ nói gì với cô ấy khi cô thức giấc? Tôi nên làm gì? Tôi đã nghĩ rất nhiều.
..
Liên bị đánh thức bởi hương café. Nhìn thấy những lát bánh mì dày nướng mật ong, trứng luộc lòng đào được tách đôi và món salad xanh tươi trên bàn, cô uể oải ngồi xuống, và chầm chậm ăn hết tất cả.
Liên không hề để mắt đến tôi trong khi thưởng thức bữa sáng.
"Giờ cô định làm gì?", tôi hỏi
"Trả thù!" giọng nói của cô cho thấy rõ sự căm thù trong từng chữ.
"Cô có thể giải thích cho tôi rõ ràng hơn được không!?"
Liên chỉ vào vết thương trên lòng bàn tay. "Tôi nghĩ tôi sẽ 'trả vốn' cho vết thương này vào lần tới."
"Cô tính phá mộ của con mèo à?"
"Không đùa đâu. Vết thương này do một tên trong đám hung thủ thiêu nhà tôi gây ra."
"Ngoài hắn ra, có bao nhiêu người mà cô muốn trả thù, cô có thể nói không?"
"Tôi đã thu hẹp phạm vi xuống còn năm. Có nhiều tên phá tôi từ trước tới giờ nhưng chỉ có 5 người là tôi muốn giết nhất"
Tôi tự hỏi sao Liên không trì hoãn cái căn nhà bị cháy lại? Tôi cảm thấy khá bực khi cô ấy trở lên như vậy, tại sao cô ấy lại phải trả thù chỉ vì một căn nhà. Quá khứ của cô ấy, trong 5 năm qua, chẳng lẽ những người đó đã giết ai đó mà cô ấy yêu quý?
Điều đó làm tôi nhận ra. "Có phải tôi cũng là một trong năm mục tiêu trả thù của cô?"
"Hiển nhiên", Liên lạnh lùng trả lời. "Một khi tôi đã trả thù xong bốn người kia, anh cũng sẽ có một 'phần thưởng' tương xứng."
"...Ừm,được đấy " Dẫu vậy. Tôi gãi gãi mặt.
"Nhưng đừng lo. Cho dù tôi làm gì với anh, khi sự trì hoãn của tai nạn- tức là sự trì hoãn cho cái chết của tôi- hết hiệu lực, những thứ mà tôi đã làm sau cái chết của tôi sẽ không bao giờ xảy ra."
"Tôi không biết là liệu mình có hiểu phần đó không," Tôi trả lời, nói lên sự lo lắng của mình. "Nghĩa là sau khi trả thù hết mọi người, hết 10 ngày thì cô sẽ mất và sự trả thù kia không xảy ra? Họ sẽ không chết?"
"Tất nhiên, vì trước khi tôi có thể trả thù ai, anh đã tông tôi và tôi đã chết."
Đó là khi Liên kể cho tôi câu chuyện về lần trì hoãn đầu tiên của cô với con mèo xám.
Tìm thấy xác con mèo mà mình quý mến, lại nhìn thấy nó một lần nữa vào buổi đêm, nhận ra cái xác và vết máu đã biến mất, bị con mèo cào và sốt, đột ngột sau đó vết xước và cơn sốt được chữa khỏi, và có những kí ức mâu thuẫn.
Vì thế, dù cho Liên có làm người khác đau đớn nhiều thế nào từ rày về sau, mọi khổ đau đó sẽ biến mất khi mà hiệu ứng trì hoãn của cô kết thúc.
"Có đáng để trả thù như thế không?" Tôi nói thành lời, những hoài nghi từ tận tâm can. "Chắc chắn những điều cô làm sẽ bị hoàn tác khi nó kết thúc. Và sự 'kết thúc' sẽ đến trong mười... À không, chín ngày nữa."
"Hãy tưởng tượng anh đang mơ và rồi nhận ra mình đang trong một giấc mơ", Liên giải thích. "Anh sẽ nghĩ – 'những thứ mình làm sẽ không tác động đến thực tại, vậy tại sao phải băn khoăn'?", hay anh sẽ nghĩ là – 'những thứ mình làm sẽ không tác động đến thực tại, vậy tại sao tôi lại không làm những gì mình muốn'?"
"Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ có những giấc mơ như thế", Tôi nhún vai. "Tôi chỉ đang nghĩ đến những gì tốt nhất cho cô. Đem lại đau đớn cho những người khiến cô không vui cũng sẽ không mang lại hạnh phúc đã mất của cô. Tôi không có ý chà đạp lên sự giận dữ và oán giận của cô, nhưng thực sự, trả thù chỉ là điều vô nghĩa."
"Nghĩ về những gì tốt nhất cho tôi?", Liên lặp lại, nhấn mạnh từng chữ. "Vậy thì, nếu không trả thù, anh nghĩ điều gì tốt nhất cho tôi?"
"Um, phải có nhiều điều khác để làm trong khoảng thời gian quý báu này chứ. Như là đi gặp bạn bè này và những người đã giúp đỡ cô, hoặc thổ lộ với người mình thích hay có lẽ là người mình từng thích..."
"Không hề có", cô gắt gỏng ngắt lời. "Không có ai tử tế với tôi, không ai giúp đỡ tôi, không có đứa con trai nào tôi thích, không ai cả. Điều mà anh nói là những điều không thể, không gì hơn là sự mỉa mai đối với tôi"
(Cô có chắc là cô không bị cơn giận làm mờ mắt không? Hãy suy nghĩ về nó, tôi chắc chắn cô sẽ nhớ lại ai đó đã đối xử tốt với cô....)
Tôi muốn nói điều gì đó tương tự vậy, nhưng tôi không thể phủ nhận các khả năng Liên nói là đúng 100%, nên tôi nuốt lại những từ đó. Nhưng trong đó, tôi nhận ra là Liên vẫn chưa yêu ai cả.
"Xin lỗi", tôi tạ lỗi. "Tôi đã không suy nghĩ kĩ."
"Đúng vậy đấy, anh nên cẩn thận hơn đi."
"...Vậy, ai là mục tiêu tiếp theo?"
"Một người bạn đại học!"
"Nghe có vẻ thời gian trên thành phố này thực sự tồi tệ đối với cô"
"Anh đi ra trước đi", Liên đáp lời.
Cho đến lúc tôi đặt tay lên tay nắm cửa, tôi đã tin chắc rằng mình đã hoàn toàn khỏi bệnh. Nhưng khi mang giày và chuẩn bị ra ngoài, tôi cảm thấy toàn bộ sức lực rời khỏi cơ thể mình, và tôi đông cứng lại.
Nếu ai đó không biết tình cảnh này đi ngang qua, họ có thể nghĩ rằng tay nắm cửa đang có dòng điện chạy qua.
Tôi chôn chân tại chỗ. Mạch đập nhanh, lồng ngực thắt lại và xuất hiện cơn đau. Đặc biệt, phần bụng dưới, tay và chân của tôi trở nên tê liệt và yếu ớt.
Tôi kiên trì đứng đó một lúc, nhưng mọi thứ không có dấu hiệu trở lại bình thường. Đây là những triệu chứng. Tôi nghĩ cú sốc từ tai nạn xe hơi đã nhanh chóng khỏi, nhưng tôi vẫn chưa chế ngự được nỗi sợ hãi của mình về thế giới bên ngoài.
Liên đã để ý thấy tôi sững lại như hết năng lượng và cô nhăn trán. "Gì đây, trò đùa à?"
Tôi đoán giống như là mình đang làm việc tào lao với cô ấy. Dần dần, cơn buồn nôn dâng trào lên trong tôi giống như dạ dày tôi đang chất đầy đá. Và mồ hôi lạnh chảy xuống da tôi.
"Xin lỗi, cô có thể cho tôi thêm ít thời gian không?"
"Đừng nói với tôi là anh cảm thấy không được khỏe nhé?"
"Không, tôi chỉ không ổn với việc đi ra ngoài. Tôi đã sống một cuộc sống chỉ ra ngoài vào nửa đêm gần sáu tháng."
"Nhưng hai ngày trước chả phải anh đã ra khỏi nhà sao?"
"Đúng vậy. Có lẽ đó là lý do tôi sợ hãi."
"Lần đầu là sau vụ tai nạn, còn bây giờ? Làm thế nào mà tinh thần anh yếu khủng khiếp như thế?", Liên hoài nghi nhận xét.
"Hãy chữa khỏi bệnh của anh nhanh lên, bất kể nó cần gì.Nếu 20 phút sau mà anh vẫn vô vọng như vậy, tôi sẽ đi mà không có anh. Không có gì có thể ngăn cản tôi thực hiện kế hoạch một mình."
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chữa nó."
Tôi ngã sấp mặt xuống giường. Mạch tôi vẫn đập liên hồi, và tình trạng tê liệt vẫn chưa hết.
Trong khi nằm, tôi chú ý tấm chăn trải giường có mùi khác phảng phất, có thể bởi vì Liên đã ngủ ở đây. Tôi cảm thấy như lãnh thổ của mình đã bị xâm phạm.
Muốn ở một mình dù chỉ là ngăn cách bởi một bức tường, tôi trốn trong phòng WC với ánh đèn lờ mờ, ngồi lên bồn cầu và che mặt bằng cả hai tay.
Tôi hít một hơi thật sâu, giữ nó trong vài giây, sau đó thở ra, và lặp lại. Làm điều này một cách chậm rãi sẽ làm tôi thoải mái. Nhưng nó sẽ tốn kha khá thời gian để hồi phục đủ để đi ra ngoài.
Tôi ra khỏi phòng WC và lấy ra một cái kính mở tròng từ ngăn kéo tủ. Việt đã mua nó như một trò đùa và để nó lại với tôi. Những ai đeo nó ngay lập tức trông giống như một tên ngu ngốc.
Tôi lau sạch mặt kính và đeo chúng lên, sau đó đứng trướng gương. Tôi thậm chí nhìn còn thiểu năng hơn tôi tưởng. Tôi cảm thấy vai mình thả lỏng ra.
"Cái kính kinh khủng này là gì vậy?", Liên hỏi. "Nó không hợp với anh tí nào."
"Đó là điều làm tôi thích nó", tôi cười. Với những cái kính râm này, tôi có thể cười một cách tự nhiên. Tôi vẫn còn thấy buồn nôn, nhưng sau cùng tôi chắc nó cũng đỡ hơn rồi.
"Xin lỗi vì sự chậm trễ. Giờ đi thôi."
Tôi đẩy cửa với lực khá mạnh và đi xuống cầu thang. Ngồi vào chiếc xe hơi mãi~mãi ám mùi thuốc lá của mình, tôi vặn chìa khóa xe. Liên đưa tôi một cái bản đồ mà cô đã vẽ một lộ trình và các ghi chú một cách chi tiết bằng bút đỏ.
"Tôi thắc mắc tại sao cô lại có được địa chỉ chi tiết của những người này. Dù sao họ cũng gây hại cho cô mới gần đây."
Liên vẫn nhìn chằm chằm vào bản đồ. "Tôi đã làm nó từ năm 2 đại học."
...
Các con đường bị tắc nghẽn vào buổi sáng. Cả hai hướng đều ngập đầy xe hơi, và những học sinh đi học bằng phương tiện công cộng tuôn ra khỏi nhà ga rồi bon chen nhau từng tí trên vỉa hè. Ai ai cũng mang theo ô với đủ mọi màu sắc để đề phòng nếu trời mưa.
Khi đang đợi đèn đỏ, có một số học sinh băng qua đường trên vạch trắng liếc nhìn chúng tôi, và tôi cảm thấy không thoải mái.
Dưới ánh mắt họ thì chúng tôi trông như thế nào? Tôi hy vọng rằng mình trông giống một sinh viên đang trên đường đến trường đại học và chở cô em gái đến trường trung học. Liên trượt xuống ghế để tránh bị nhìn thấy.
Quay sang phía cửa sổ ghế lái, tôi thấy một shop hoa nhỏ được bao quanh bởi những bông hoa đầy màu sắc, với bốn chiếc đèn lồng được làm bằng bí ngô đặt ở phía trước.
Tấc cả các quả bí ngô đều có những bông hoa nở ở cái lỗ phía trên, nên chúng được dùng như những chậu hoa kiểu.
Tôi nhớ lại, tất cả khoảng thời gian đó. Halloween là vào cuối tháng mười. Chắc chắn đó là một khoảng thời gian vui vẻ đối với phần lớn mọi người.
"Tôi vừa mới nghĩ ra", tôi nói. "Cô có chắc rằng người bạn đó của cô có ở nhà không?"
Liên trông có vẻ bực mình.
"Tôi không nghĩ là cô ta không đi đâu cả. Cô ta cũng chỉ là một người vật vờ ở nhà giống anh mà thôi!"
"Tôi hiểu rồi", tôi gật đầu. "Đích đến của chúng ta còn bao xa?"
"Khoảng ba giờ đồng hồ."
Đây sẽ là một chuyến đi dài. Tất cả mọi kênh radio đều chán ngán, và không có cái đĩa CD nào trong hộp găng tay mà tôi thấy phù hợp với với gu âm nhạc của Liên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro