1
“Câu chuyện là...”
Các ngón tay trên bàn phím chiếc Macbook cá nhân của tôi dừng lại trong giây lát khi bên tai nghe thấy tiếng động cơ đang đến gần. Đó là vì bầu không khí ở khu vực này khá yên tĩnh, đủ để có bất cứ tiếng động nhỏ nào cũng chẳng cần lắng tai nghe làm gì cho tốn thời gian.
Tôi ngồi ở một chiếc bàn tròn chân cao kê gần cửa sổ, lông mày không khỏi nhíu lại. Chỉ có thể cầu nguyện chiếc xe đó lái qua cho xong luôn đi, để tôi còn tập trung lại mà múa phím tiếp. Nhưng...
Ding dong~
Có vẻ hôm nay tôi không được may mắn cho lắm.
Bàn tay đang duỗi rộng của tôi đổi thành nắm lại, cứ nắm rồi lại duỗi . Ngửa đầu cho đến khi cổ gập lại phía sau rồi nhắm mắt lại với vẻ mặt vô cùng chán nản. Đưa cả hai tay lên vỗ vỗ vào má mình, cảm thấy khó chịu đến mức không biết phải diễn tả thế nào.
“Anh Gene!”
“...”
“Anh Geneeeee! Ở nhà phải không? Mở cửa cho em chút đi.”
Ôi! Mẹ nó!
Một tiếng thở dài vang lên. Tôi giơ tay tháo kính trước khi nhảy khỏi chiếc ghế mà bản thân phải tới tận quán bar xin mua về để ngồi cho đúng tầm nhìn, khớp với chiếc bàn đã nhắc tới trước đó. Lững thững bước ra mở từng ổ khóa một, từ mép của cánh cửa trên xuống đến tay nắm cửa, cho tới mắt xích chống trộm là tầng cuối cùng.
Khi tấm cửa gỗ nặng nề được mở ra, tôi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang đứng giữa lối ra vào của kẻ tới gây loạn từ sáng sớm.
“Thằng Hin...”
“Anh Gene, chào anh ạ.”
“Tới đây làm gì hả? Chẳng phải tao nói là cả tuần này đừng có vác cái bộ mặt ngu si của mày tới mà.”
Kẻ bị mắng nở nụ cười rồi chắp tay: “Xin lỗi nhé anh, nhưng có chuyện quan trọng thật!”
“Gấp đến đâu cũng không gấp bằng bản thảo của tao đâu! Chẳng phải chính mày bảo lần này chỉ cho thời gian 5 tháng hay sao? Tao mới tìm kiếm thông tin ngày hôm qua xong thôi, đang chuẩn bị múa phím thì mày lại tới làm phiền tao nữa!”
“Ối, anh đừng vội tức giận mà, em có chuyện gấp phải bàn với anh thật.”
“...”
“Thật đấy, em thề.”
“Nếu không gấp thật thì tao sẽ lấy dao đâm mày đấy.”
“Ờ, thật mà! Nhưng anh phải nhìn nhận từ góc độ của người bình thường nữa nhé. Đối với em thì nó gấp đó.”
Tôi cảm thấy thôi thúc muốn giơ hai ngón tay lên chọc vào đôi mắt đầy sự bỡn cợt của thằng đàn em trước mặt quá đi mất. Nhưng cuối cùng, vì biết rằng nó đến chắc cũng có việc liên quan đến bản thảo của tôi, nên chỉ có thể xoay người mà trở lại vào trong nhà. Nghe tiếng nó lao theo như một cơn gió cùng lúc với tiếng đóng cửa, vội vã cởi giày như sợ tôi sẽ đổi ý.
Tôi vất mình ngồi xuống ghế sô pha, cái bàn lùn tịt trước mặt vẫn chất cả đống sách, tài liệu chỗ thì viết bằng bút chì, chỗ thì bằng bút bi, bừa bộn hết cả, vài tờ bị vò nát, vài tờ bị xé rách. Rồi còn cả bát đĩa dính vụn bánh mì và cốc dính nước cà phê.
Tay di chuyển tới chiếc cốc thủy tinh.
“Đi pha cà phê cho tao đi.”
“Latte như cũ nhé?”. Nó đặt tất cả cốc với đĩa thủy tinh trên bàn vào bồn rửa ở nhà bếp rồi nói.
Tôi nhìn theo sau một chút trước khi lướt mắt sang cả đống thứ vẫn còn ngổn ngang trước mặt. Tất cả chỗ này là tôi ngồi chúi đầu với nó tới gần hết cả đêm. Khi xong xuôi để được vác xác đi ngủ thì đã hơn ba giờ, đặt báo thức để dậy thì đã là chín giờ sáng. Ăn uống qua loa chút rồi lại mở máy bắt đầu gõ phím làm việc.
Công việc chính của tôi là ‘viết tiểu thuyết.’
Phải, chính là viết tiểu thuyết. Kể từ sau khi tốt nghiệp khoảng 3-4 năm, tôi cũng từng lướt qua các các đơn tự ứng tuyển vào công ty theo ngành mình học rồi. Nhưng làm tới làm lui mới phát hiện bản thân thuộc tuýp người không thích bị bó buộc hay ép vào khuôn khổ để làm này làm kia theo vòng tuần hoàn mỗi ngày lắm. Nên liền cố gắng tìm kiếm công việc khác mà mình cảm thấy phù hợp với bản thân.
Gần đây, mấy công việc dạng freelancer trở nên phổ biến hơn. Làm lúc nào cũng được, ở đâu cũng được, mấy giờ ngủ cũng ok, chỉ cần có deadline. Lúc đó tôi liền thử lén làm thêm với một công ty đồ họa tự do trước xem sao.
Công việc không nhàm chán, nhưng cũng không dính tới mình lắm. Cố làm thử cả 2 công việc, đến cuối cùng không biết bản thân nghĩ gì mà sau khi xem một bộ phim khoa học viễn tưởng để giết thời gian trong khi ăn, liền muốn thử tạo ra một câu chuyện của riêng mình.
Thực ra, tôi vốn là người thích xem phim rồi, xem được tất cả các thể loại, đặc biệt là thể loại phim người ngoài hành tinh hoặc quái vật ăn thịt người từ dạng khổng lồ cho đến cấp B. Không tin nổi, khi mới viết về một câu chuyện giả tưởng bán khoa học up lên web phát tự nhiên lại nổi tiếng, rating tốt mờ mắt đến đáng ngạc nhiên. Trong khi tỷ lệ độc giả phần lớn là thích tiểu thuyết tình yêu hoặc hài hước.
Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra rằng việc lướt ngón tay trên bàn phím để gõ ra những con chữ miêu tả bức tranh trong đầu mình lại thú vị và thư giãn hơn nhiều so với làm việc tự do hay phải chịu đau nhức lưng như một nhân viên văn phòng.
Vì vậy, sang đến năm thứ hai, liền bỏ cả hai công việc mà đặt cược vào sự nghiệp viết tiểu thuyết...
Thật ra, khi tuổi đời đã 25-26 như bây giờ, hồi tưởng lại cái ngày bỏ việc mà không thèm nghĩ trước nghĩ sau như thế cũng thầm chửi mắng bản thân dữ lắm.
Tôi đúng là quá mức điên rồ, nếu viết rồi không hot, không qua nổi, thì chẳng khác gì mình sẽ chết đói hay sao? Nhưng phần não còn lại bên kia cũng tự bào chữa cho bản thân là ‘Trùng hợp là may mắn thật đấy Gene, mọi chuyện không xảy ra như thế, và tiểu thuyết của mày vẫn còn bán được.’
Vì vậy tôi mới bắt đầu viết thể loại tiểu thuyết kinh dị giả tưởng kể từ đó.
Cuộc sống cũng hạnh phúc tốt đẹp hơn, nhưng... mới hạnh phúc được khoảng hai năm, đột nhiên 5 tháng trước, biên tập liên lạc tới nói một câu chuyện dài. Lúc đó thao thao bất tuyệt dông dài nói chuyện trời bể bao lâu không biết nữa, chỉ biết đại khái là muốn nhờ tôi giúp viết 1 bản thảo thể loại khác để mang ra hội chợ sách, hội chợ sắp tới rồi mà vẫn chưa tìm ra bản thảo nào lọt được vào mắt. Rồi gì mà chị tin Gene làm được, Sếp tổng cũng chấp thuận rồi.
Nói ngắn gọn chính là... muốn tôi giúp viết tiểu thuyết thể loại BL.
...
“Anh Gene, cà phê được rồi nè.”
Tiếng đặt cốc xuống vang lên trước mặt khiến tôi bừng tỉnh, đưa tay vươn tới mép cốc, môi không quên nói ‘cảm ơn’.
“Xin lỗi vì tới làm phiền thời gian gõ bản thảo nhé anh.”
“Ừm.”
“Là về chuyện casting từ truyện ‘Anh chồng kỹ sư hung dữ’... "
“...” Cà phê trong tay suýt thì tràn ra ngoài vì không chấp nhận được, nhưng ngón tay đã vội di chuyển xung quanh quai cầm để cố định.
“Thì là bộ BL đầu tiên của anh ấy, ‘Anh chồng kỹ sư hung dữ’.”
“Thằng chó! Tao biết tiểu thuyết của tao tên gì mà! Mày cứ nhắc đi nhắc lại làm gì hả?”
Đối phương phá lên cười, ý đồ rõ ràng là định pha trò để thư giãn, nhưng nghe xong còn thấy bực hơn ấy!
“Xin lỗi, là vậy đó. Nói chung là chuyện casting phim cho tiểu thuyết của anh vòng một xong xuôi cả rồi.”
“...”
Tôi vẫn yên lặng, chẳng đáp lại gì ngoài khuôn mặt cau có thế này.
Hừ, quay lại nói về việc tôi được yêu cầu viết tiếp một cuốn tiểu thuyết thuộc thể loại BL nữa...
Biên tập thuyết phục tôi rằng thời nay những cuốn tiểu thuyết thể loại này trở nên rất phổ biến. Nhà xuất bản mà tôi trực thuộc không phải loại nhàng nhàng tầm thường, nên có rất nhiều thể loại riêng biệt để xuất bản. Từ huyền huyễn, kinh dị, tình yêu lãng mạn, Light Novel, cho tới được dịch từ tiếng Trung hoặc Anh. Vì vậy, thể loại trai yêu trai mà không có thì cũng kỳ.
Nhưng mà... nói thật thì... muốn gì ở một người đàn ông bình thường thậm chí chưa từng đọc tiểu thuyết BL chứ?
Tất nhiên tôi kiên quyết phản đối. Không có cửa! Và sẽ không bao giờ có cửa đâu! Cực kỳ chắc chắn trong câu trả lời luôn!
Nhưng tôi đúng là thiếu kinh nghiệm khi nghĩ rằng mình có quyền lên tiếng khước từ. Vì dù tiểu thuyết của tôi có bán được, nhưng nhà xuất bản cũng đâu phải chỉ có mình tôi. Nếu các bản thảo sau mà bị từ chối thì biết mang gửi đi đâu chứ? Tôi đành phải quay đầu bỏ cuộc, giương cờ trắng đầu hàng mà thôi.
Bản thân tôi cũng có nỗi khổ. Hội sách sắp tới, bọn họ dự định làm project, nhưng không tìm được nhà văn vừa ý. Tổng biên tập lại đặc biệt thích phong cách viết của tôi, gửi cốt truyện cho viết thử theo sách, truyện tranh của cả Thái và Quốc tế cho nghiên cứu.
Rõ là trói tay... không, trói cả chân luôn rồi!
Nói trước, tôi không khinh miệt gì các mối quan hệ giữa nam và nam mà mình được đọc cả. Chỉ xem nó như một câu chuyện tình, một cuốn sách, như là việc được mở ra một chân trời mới, quan điểm mới cho nhà văn thậm chí chưa từng đọc thể loại này mà thôi. Chỉ là nếu bắt tôi viết... thì tôi viết không nổi, thấy bản thân vẫn còn là một tấm chiếu mới quá.
Nhưng mà thế đó, cuối cùng tôi cũng phải gác lại công việc của bản thân mà mở tấm chiếu mới ra viết tiểu thuyết BL theo lệnh bằng được. Viết được 4 chương thì liền đặt tiêu đều bằng tiếng Anh cho ngầu, rồi gửi đi để kiểm tra, nhưng bị phản hồi lại qua mail bắt đổi tên thành ‘Anh chồng kỹ sư hung dữ’.
Cái tên đếch hợp với phong cách của tôi chút nào!
Cuối cùng... không thể tin rằng cuốn tiểu thuyết lại nổi tiếng tiếng đến mức được chuyển thành thành series phim. Phía nhà xuất bản rất vui, thu nhập mà tôi nhận được cũng nhiều hơn, trở thành bút danh có tiếng tăm của làng viết tiểu thuyết BL. Vì vậy, tôi phải tiếp tục viết.
“Đừng dỗi mà anh. Lại phồng má nữa rồi.”
“Có mày phồng má ấy!”. Tôi nghiến răng mắng, đặt tách cà phê với đĩa xuống kêu một tiếng rõ to. “Rồi sao? Vòng casting đầu tiên xong xuôi rồi sao?”
“Thì trong cuộc họp biên tập, họ bảo muốn vòng casting thứ hai anh thử ghé tới xem.”
“Cứ để họ tự quyết đi.” Tôi ngay lập tức đáp.
“Ối, không được đâu.”
“Sao mà không được?”
“Em nói thế này cũng là vì anh nhé, anh có thể ra mặt nhận xét này kia được. Người hiểu rõ tính cách của nhân vật nhất chính là tác giả mà.”
“Nhưng chuyện cast, đưa ai cũng được mà. Mày chọn ngẫu nhiên một độc giả họ còn trả lời được.”
“Khùng quá, sao mà có người hiểu rõ hơn anh được.”
“Mày cũng biết mà Hin.”
Công thì hung dữ, ghen tuông, tàn nhẫn, học cùng Khoa kỹ thuật với Thụ là người tinh tế nhưng dễ thương. Mỗi trang đọc 5 dòng thôi cũng biết.
“Nhưng dù sao cũng kệ, anh nên đi nhé anh Gene.”
“Mày đừng khiến mọi chuyện rối tung lên được không? Không thấy tao đang bận rộn với bản thảo mới hả?”
“Biên tập bảo với em đó anh, là cho gác lại một thời gian rồi.”
Đuôi mắt tôi giật giật: “Sao tuần trước nói phải bắt đầu gấp nhất có thể cơ mà?”
“Những điều thế này có thể đổi ý được mà.”
“Chết tiệt! Lừa đảo!”
“Anh chửi biên tập à?”
“Tao cảm thán thôi.”
“Ngày casting vòng hai là ngày kia, tại tòa WK Entertainment nhé. Phòng với tầng mấy thì để em nhắn LINE báo lại vào tối nay.”
“...”
“À, em mang cả tài liệu hình ảnh, thông tin của Công Thụ đã cast qua vòng đầu tới luôn đó.”. Nói rồi thằng Hin đặt tài liệu lên bàn, chồng lên cả đống giấy tôi vất lộn xộn sẵn trên đó: “Cũng đính kèm cả những người đã từng có tác phẩm trước đây nữa, cực kỳ chi tiết. Rảnh thì anh đọc thử nhé, phòng khi ưng ý người nào thì đến ngày cast bảo họ đặc biệt để mắt tới.”
“Ờ ờ, biết rồi.” Tôi xua tay.
“Vậy cứ theo thế nhé, em không làm phiền thời gian viết bản thảo của anh nữa.”
“Mày nghĩ hôm nay tao còn tâm trạng để viết nữa à?”
“Hehe, vậy nhắn LINE sau nhé, em đi đây.”
Nói rồi thằng Hin lại tạo ra mấy âm thanh khó chịu thêm một lúc trước khi mở cửa rồi đi ra khỏi nhà. Tai tôi nghe thấy tiếng động cơ chầm chậm rời đi. Trong chốc lát, bầu không khí lại lần nữa trở nên yên bình và tĩnh lặng.
Tôi lại thở dài, nhấm nháp tách cà phê rồi đi tới để vào bồn rửa. Mở vòi nước chảy trước khi xả đầy lòng bàn tay rồi nhấc lên dấp vào mặt cho đỡ mệt.
Gần trưa mới dậy, vậy mà sức lực đã biến mất gần một nửa.
Tôi chẳng quan tâm đến đám tài liệu mà thằng Hin mang tới, vẫn chưa có tâm trạng để đọc mấy. Đẩy cảnh cửa nhỏ của ngôi nhà để đi ra ngoài, nhìn thấy cánh đồng bao la vượt tầm mắt, phía tận cùng là một vườn cây ăn trái nhỏ chưa tới mấy tarangwa (hoặc ‘waa’, đơn vị đo diện tích ở Thái, là diện tích một hình vuông, mỗi cạnh đo được đúng 1 waa, tức là 4m vuông). Không khí ở ngoại ô thành phố đúng là ít khói bụi hơn nhiều, hít một hơi thật sâu như cơ thể được nạp thêm 1 lạng năng lượng vậy.
...Nhưng cũng chỉ một lạng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro