Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

Điền Chính Quốc có chút dao động, cúi đầu rối rắm tự hỏi.

Từ lúc Kim Thái Hanh bắt đầu tỉnh lại, cậu cũng đã cự tuyệt cùng đẩy ra, cũng đã chiếm thế thượng phong, không cho hắn cơ hội nói chuyện, nhớ đến những thương tổn trước kia của nguyên chủ, bây giờ xem như đòi lại cho nguyên chủ một cái công đạo, cũng là làm hắn áy náy.

Lúc sau, thật ra cậu biết tàn thuốc làm Kim Thái Hanh bị bỏng, nhưng không lập tức nói, là vì cho cậu một cái bậc thang đi xuống, cũng là thâm tình thông báo cho Kim Thái Hanh một cơ hội.

Chẳng qua hắn tự hạ thấp giá trị của mình để tỏ vẻ đáng thương dành lấy sự đồng tình, chuyện này Điền Chính Quốc cũng không nghĩ tới, cũng chứng minh kế hoạch của cậu thực thành công.

Phân tích xong, Điền Chính Quốc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ảnh ngược của mình xuất hiện trong mắt hắn, cậu nghẹn ngào hỏi một câu: "Vậy Tô Bạch tiên sinh phải làm sao bây giờ?"

"Anh sẽ nói rõ ràng với hắn ta, nếu em cảm thấy nhìn thấy hắn ta liền nhớ đến những ký ức không vui, thì anh sẽ làm hắn ta không xuất hiện trước mặt em nữa, được không?" Kim Thái Hanh cẩn thận hỏi, cậu có thái độ này nhất định là hắn đã có cơ hội.

Nghe thấy câu này, trong lòng Điền Chính Quốc cười nhạo: Quả nhiên Kim Thái Hanh chính là Kim Thái Hanh, khi yêu ngươi thì ngươi chính là bảo bối độc nhất vô nhị trên đời này, khi không yêu thì liền có kết cục như vậy.

Cho nên, Kim Thái Hanh, em sẽ cố gắng làm anh cả đời đều chỉ yêu mình em nha!

"Cũng không cần thiết phải như vậy." Điền Chính Quốc gục đầu xuống, nhu nhược nói: "Có thể tận lực tránh đi là tốt nhất."

Nói nhỏ giọng như vậy là biểu hiện ghen, cũng không làm hắn chán ghét mà là gãi đúng chỗ ngứa, Kim Thái Hanh thật vui vẻ, một tay đem người kéo vào trong lòng ngực: "Quốc Quốc, anh yêu em."

"Ân." Điền Chính Quốc dúi đầu vào ngực hắn, tỏ vẻ mình đã biết.

Chuyện này đã giải quyết xong, liền gặp phải vấn đề khác, chính là Kim Thái Hanh không có quần áo mặc, trên người hắn trống trơn, cũng chỉ mặc duy nhất một cái qυầи ɭóŧ.

"Anh...." Điền Chính Quốc xấu hổ liếc mắt đánh giá hắn, nhìn đến địa phương đặc thù, mặt liền đỏ bừng: "Em không có quần áo vừa người anh a!"

"Vậy anh trần trụi như thế này ra ngoài sao?" Kim Thái Hanh thấy cậu đỏ mặt, liền cố ý trêu đùa, giọng điệu cũng có chút buồn rầu.

"Không được, mới không cho người khác xem!" Điền Chính Quốc có chút gấp gáp, bộ dáng ghen của cậu phá lệ lại thật đáng yêu: "Em đi mua quần áo cho anh, anh chờ một chút."

Mua áo quần về, đưa cho hắn mặc vào, mang tốt mũ khẩu trang kính râm tinh tinh vào, lại thừa dịp không có người, nhanh chân trở về.

Nếu bị những người khát phát hiện, ảnh đế Kim Thái Hanh lại ở chỗ này, còn không bị vây quanh mới lạ, đến luca đó lại lên hot search, vậy thì thật phiền.

Hai người cẩn thận trở về, Kim Thái Hanh đã sớm bảo trợ lý đợi ở dưới lầu, sau khi lên xe mới đem khẩu trang lấy xuống, ôm lấy người bên cạnh thân mật một chút: "Chúng ta về nhà thôi."

"A." Điền Chính Quốc mặt hồng lên liền quay đầu đi, nhìn ra ngoài xem cửa sổ xem phong cảch.

Trở lý ở phía sau nhìn thấy, cũng không nói gì, làm gì cũng đều mặc kệ, không nên quản.

Trở lại nhà Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc nhìn đèn không sáng, đoán chừng Tô Bạch còn ở trong nhà, như vậy cũng tốt, hắn cũng muốn xem tình huống hiện tại như thế nào.

Kim Thái Hanh mang theo người mở cửa đi vào, đèn phòng khách không có sáng, đi qua huyền quan lại thấy Tô Bạch còn ở đó chưa đi, đang ngồi ở trên sô pha.

Vẻ mặt phẩn nộ, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.

Tô Bạch đợi một ngày một đêm, hắn ta còn không tin Kim Thái Hanh sẽ buông bỏ hắn, mà đi tìm Điền Chính Quốc, cậu ta xứng sao? Cậu ta là cái thứ gì, có thể so được với hắn ta sao.

Nhưng sự thật trước mắt, lại hung hăng cho hắn ta một bạt tai, Kim Thái Hanh đã trở lại, còn mang theo Điền Chính Quốc trở về.

Kim Thái Hanh không nghĩ tới Tô Bạch còn ở đây, theo bản năng đem người kéo ra sau lưng mà bảo vệ: "Sao cậu còn chưa đi?"

"Kim Thái Hanh, anh cứ như vậy mà nhục nhã em sao?" Tô Bạch không làm hắn tức giận rời đi, chỉ là sinh khí, chẳng lẽ hắn ta không bằng Điền Chính Quốc?

Cậu ta bất quá cũng chỉ là thế thân của mình, diện mạo, thân phận đều không có chỗ nào hơn hắn ta, dựa vào đâu mà vứt bỏ mình mà chọn cậu ta.

"Tôi không biết nhục nhã cái gì, nhưng là cậu vì cái gì còn ở nhà tôi?" Kim Thái Hanh thực sự rất không vui, còn tưởng đã nói rõ ràng với nhau rồi, kết quả còn ăn vạ không đi

Điền Chính Quốc được bảo vệ sau lưng, lẳng lặng ăn dưa, có chút lo lắng, lỡ như bọn họ đánh nhau, thì cậu nên làm thế nào bây giờ?

Tính, trước tiên hút điếu thuốc bình tĩnh một chút.

Lúc trước luôn miệng nói yêu mình, hiện tại lại ở trước mặt hắn ta quang minh chính đại mang theo người khác xuất hiện ở đây, thế này gọi là yêu?

Tô Bạch cười lạnh: "Anh cho rằng mười lăm năm tình cảm, nói dứt là có thể dứt bỏ?"

Những lời này, thực hiển nhiên là nói cho Điền Chính Quốc nghe, uy hiếp cậu.

Quả nhiên, Điền Chính Quốc phối hợp làm ra biểu tình kinh ngạc, ở phía sau lôi kéo góc áo Kim Thái Hanh: "Thái Hanh."

Kim Thái Hanh quay đầu nhìn cậu, trong ánh mắt đào hoa đều là hoảng sợ, vội vàng an ủi: "Em cùng hắn ta không giống nhau, Quốc Quốc!"

Tính tình Tô Bạch cao ngạo, không tiếp thu được tình huống như vậy, cười lạnh: "Điền Chính Quốc, cậu có chỗ nào hơn tôi, tôi so với cậu thông minh, xinh đẹp, thân phận cao hơn cậu, cậu tính là thứ gì? Các người bây giờ gọi là tình yêu, cũng là vì tôi, bất quá cậu cũng chỉ là thế thân của tôi mà thôi!"

"Câm miệng!" Kim Thái Hanh thật sự sợ hãi, sợ Quốc Quốc lại nhớ tới sự tình lúc trước, rời khỏi hắn.

Đây là lần đầu tiên Kim Thái Hanh rống với Tô Bạch, những năm gần đây cũng là lần đầu tiên lớn tiếng như vậy, hốc mắt Tô Bạch đỏ lên, nhưng lại cảm thấy bản thân không nên mềm yếu, nâng cằm lên cùng hắn giằng co: "Em nói sai sao? Không phải lúc trước anh ở cùng cậu ta là vì cậu ta giống em sao? Kim Thái Hanh, anh để tay lên ngực tự hỏi, tình cảm mười lăm năm của chúng ta, nói đoạn tuyệt liền thật sự có thể đoạn sao?"

"Điền Chính Quốc, cậu ngẫm lại bộ dáng này của cậu xem có xứng không!" Nhìn thấy cậu run rẩy, hốc mắt đỏ lên, Tô Bạch cảm thấy thuận khí hơn không ít, hắn ta không thể chịu đựng được chính mình lại bại bởi một người không bằng mình, không có được Kim Thái Hanh, hắn ta chẳng qua là thắng lợi tượng trưng.

Không, hẳn là không phục.

Điền Chính Quốc há miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì, muốn phản bác, lại không có lập trường, hốc mắt dần dần phiếm hồng, chậm rãi cúi đầu: "Tô tiên sinh nói đúng, em......em không xứng với anh Thái Hanh."

"Quốc Quốc, không phải!" Kim Thái Hanh có chút hoảng hốt, bắt lấy bờ vai của cậu, nỗ lực cho cậu cảm giác an toàn: "Không phải Quốc Quốc, là anh không xứng với em mới đúng, là anh không tốt."

Hiện tại Kim Thái Hanh thực sợ hãi ở trước mặt cậu đề cập vấn đề cũ, hắn sợ hãi khó chịu.

Thấy cảnh tượng này, Tô Bạch trở thành người ngoài cuộc, việc này làm cho hắn ta cảm thấy không vui: "Điền Chính Quốc, cậu nếu là người thông minh, thì nên rời khỏi hắn, dùng nước tiểu soi lại chính mình, cậu không xứng!"

"Cậu câm miệng!" Lúc trước Kim Thái Hanh nhẫn nhịn là cho hắn ta mặt mũi, nhưng nhìn thấy Quốc Quốc bởi vì lời nói của hắn ta, mà đôi mắt dần dần ướt át, liền nhịn không được, quát hắn ta: "Tô Bạch, vấn đề của tôi và cậu, không cần kéo Quốc Quốc vào, em ấy mới là người vô tội nhất."

"Anh quát em? Anh vì tên thế thân này mà quát em?" Tô Bạch lớn đến chừng này còn chưa bị nhục nhã qua như thế, liền khó thở, hướng Điền Chính Quốc ngữ khí càng thêm ác độc: "Tôi nói không đúng sao? Cậu cũng chỉ có thể tồn tại dưới bóng hình của tôi!"

Tưởng như luôn nhắc lại từ thế thân, là có thể làm trong lòng Tô Bạch tiêu biến một chút khuất nhục, hắn ta không tin chính mình so với cậu ta còn kém hơn.

Kém một tên thế thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yhwg2g