
4
Vừa nghe hắn nói, Tô Bạch có chút không cao hứng, nhưng cũng không nói gì: "Vậy chúng ta gọi cơm hộp a, em muốn ăn cá hầm cải chua."
"Anh không muốn ăn lắm." Kim Thái Hanh cũng không nói thẳng ra, mấy ngày nay dạ dày hắn được dưỡng không tệ lắm, nhưng muốn hắn ăn cay thật sự không tốt.
Tô Bạch cũng không để ý đến hắn cũng không quá thỉnh cầu, dù sao cũng chỉ cần thứ hắn ta mới nói, hắn nhất định sẽ đồng ý: "Em chính là muốn ăn a!"
Cuối cùng vẫn là gọi cá hầm cải chua, Kim Thái Hanh nhìn một mâm đỏ rực lại không cách nào hạ miệng, cố tình Tô Bạch lại vẫn luôn gắp đồ ăn cho hắn, dặn hắn ăn nhiều một chút.
Một chén này, Kim Thái Hanh thật sự không biết làm thế nào để nuốt xuống, giả vờ ăn vài miếng liền buông đũa: "Hôm nay anh còn có mấy cái thông báo thúc giục, đi trước đây."
Tô Bạch cũng không hỏi gì, tiếp tục ăn cơm của mình, vẫn là dựa theo thái độ lúc trước đối đãi với Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh ăn đồ cay, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng dạ dày lại ẩn ẩn đau như bị lửa đốt, cố gắng chống đỡ gọi trợ lý lái xe đến đón hắn.
Lúc này Điền Chính Quốc xem như là được tự do, tới quán nhỏ phía trước, kêu một chén mỳ chua cay, mua một cái bánh trứng, ăn đến no nê rồi mới đến trường học.
Buổi tối đi ngủ Kim Thái Hanh nằm trên giường, trên trán hắn đều là mồ hôi lạnh, người cao to 1m8 nằm cuộn tròn trên giường, dạ dày hắn đau đến co rút.
Hắn mở miệng thở hổn hển, trời đã bắt đầu tối, ánh đèn cũng dần mơ hồ, hắn hoảng hốt khi đột nhiên nghe được thanh âm ngọt ngào của một người.
"Em để thuốc dạ dày ở trên tủ đầu giường, nếu nữa đêm anh lại đau dạ dày thì lấy uống!"
Đúng là những lời này, Kim Thái Hanh lấy lại tinh thần, duỗi tay kéo ngăn tủ ra, quả nhiên có một lọ thuốc dạ dày còn coa một chai nước lọc.
Kim Thái Hanh chịu đựng cơn đau lâu như vậy, hốc mắt hắn đột nhiên ướŧ áŧ, duỗi tay lấy thuốc cùng nước, cố gắng uống xong mới cảm thấy cơn đau giảm đi không ít.
Hiện tại Điền Chính Quốc không cần phải xen vào chuyện người khác, cao hứng đến ngồi không yên, liền ở dưới lầu trong nhà tìm một chai bia uống sảng khoái.
"Cậu thật sự không để ý đến Kim Thái Hanh? Nếu hắn cùng Tô Bạch nối lại tình xưa thì phải làm sao bây giờ?"
"Nếu thật sự có thể bốc cháy thì lại kì quái, tao chăm sóc hắn tỉ mỉ như vậy, hắn đã sớm quen với sự tồn tại của tao rồi, Tô Bạch lại thanh cao, hơn nữa trước kia vẫn là Kim Thái Hanh trả giá, còn cậu ta lại thoải mái yên tâm mà tiếp nhận.
Với lại bọn họ đều không phải là người của trước kia, lại trãi qua nhiều chuyện cùng nhau.
Tao chính là vị dâu tây, Kim Thái Hanh đã nếm qua dâu tây, tại sao lại còn muốn đi uống nước đắng chứ? Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."
Điền Chính Quốc căn bản không để bụng, ngược lại cảm thấy thời gian càng lâu càng tốt.
Tưởng có thể nhàn nhã lâu hơn vài ngày, kết quả ngày hôm sau Kim Thái Hanh đã không nhịn được mà chủ động gọi điện thoại đến cho cậu, muốn gặp mặt ở quán cà phê.
Điền Chính Quốc tới giờ tan học, đã hơn 7 giờ tối, chỗ này cũng không có người, cậu đi vào trong tiệm nhìn một lượt liền thấy một bóng dáng trong góc, cậu chủ động đi đến.
Rõ ràng chỉ mới có hai ba ngày không gặp, không biết vì sao Kim Thái Hanh lại cảm thấy đã trôi qua rất lâu, lâu đến khó chịu trong lòng: "Ngồi đi."
Ngồi vào phía đối diện, Điền Chính Quốc nhìn thấy hắn uống cà phê đen, theo bản năng khuyên bảo: "Dạ dày anh không tốt, không thể uống cà phê đen, vẫn nên uống ca cao nóng đi."
Nói xong một lúc sau mới cảm thấy không ổn, cậu cúi đầu: "Thực xin lỗi, em không nên xen vào chuyện của người khác."
Một tiếng xin lỗi này giống như một thanh kiếm trực tiếp đâm xuyên tim Kim Thái Hanh, rõ ràng đối phương không làm chuyện gì sai, rõ ràng là chính hắn ích kỷ mà đem người cuốn vào.
"Không, người nên nói xin lỗi là anh."
"Anh không cần nói xin lỗi, kỳ thật trong lòng em hiểu rõ, những vui vẻ kia đều là do em trộm được, sớm hay muộn đều phải trả lại cho Tô tiên sinh." Điền Chính Quốc vươn tay, cầm lấy ly nước trước mặt.
"Không phải....anh...." Kim Thái Hanh há mồm nhưng lại không biết nên nói như thế nào, cảm thấy giống như tất cả đều đã thay đổi.
Rõ ràng hắn vì cậu lớn lên giống Tô Bạch nên mới ở cùng nhau, nhưng vì sao lại biến thành như vậy, hắn thích Tô Bạch từ thời thiếu niên, nhiều năm như vậy đều không thể dứt bỏ, biến thành bạch nguyệt quang trong lòng hắn.
Nhưng hắn thật sự không thích Điền Chính Quốc sao? Thật sự không thích sao?
"Anh yên tâm, em sẽ không nói chuyện này cho anh Tô, nếu không có chuyện gì nữa, em đi trước." Điền Chính Quốc đứng dậy, hơi hơi cong người: "Cảm ơn anh."
Sau đó cúi đầu xoay người rời đi, đầu cũng không dám quay lại, tận tâm tận lực sắm vai một bạch liên hoa tỏ vẻ kiên cường, an tĩnh rời đi.
Kim Thái Hanh nhìn thấy cậu khóc, vì sao lại muốn gặp cậu? Là bởi vì có việc, hay chỉ đơn giản muốn nhìn thấy cậu?
Trên đường trở về, Điền Chính Quốc bưng một chén đậu hũ thối: "Tao còn tưởng mấy ngày nữa hắn mới tìm đến, bây giờ xem ra Tô Bạch thực sự không xong."
"Cậu ăn uống nhiều không tốt đâu." Hệ thống tuy rằng biết ký chủ là cái dạng gì, nhưng vẫn không thể không khuyên bảo.
Điền Chính Quốc thích những đồ vật có khẩu vị nặng: "Mấy ngày nữa hắn sẽ đến tìm tao, mày cho tao ăn cho đủ đi."
Bởi vì nguyên nhân thân thể Kim Thái Hanh, cho nên nửa năm nay công ty đều không cho hắn diễn tiếp, hắn cũng không cần chứng minh kỹ thuật diễn của mình, kịch bản tới ngàn chọn vạn tuyển, mới có thể đưa tới.
Bất quá ngay lúc này, Kim Thái Hanh lại chủ động nhận một gameshow 《Diễn viên tu dưỡng》, ở bên trong đương đạo sư, mấy ngày nay hắn đều ở lại công ty, căn bản không về nhà.
Hắn cũng không biết đến cùng hắn trốn cái gì, chỉ là về nhà liền cảm thấy áp lực, nhưng trong nhà rõ ràng có người thiếu niên hắn thích a.
Chính hắn muốn cái gì đây? Kim Thái Hanh vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.
Nhiều năm mong nhớ rốt cuộc cũng đạt được, Tô Bạch đã trở về, muốn cùng hắn ở bên nhau, hắn còn chuyện gì không cao hứng chứ?
Nhưng không vui chính là không vui, hắn không vui đến nỗi không muốn về nhà, trong nhà hắn chỉ có một mảnh lạnh như băng.
Năm ngày sau, Tô Bạch chịu không nổi trước, gọi điện thoại giục hắn về, nhưng lúc này Kim Thái Hanh lại thoả hiệp, thói quen nhiều năm vẫn là không sửa được.
Về đến nhà, vừa vào cửa đã bắt gặp biểu tình không cao hứng của Tô Bạch, Kim Thái Hanh nhẫn nhịn không vui: "Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
"Mấy ngày nay anh đều rất bận sao?" Tô Bạch hơi ngước đầu lên nhìn người trước mắt, kiêu căng giống như đang thẩm vấn, trước kia đều báo cáo hành tung với hắn ta, chẳng sợ hắn ta có hứng thú muốn biết hay không.
"Có việc, tiếp nhận một công việc lớn." Kim Thái Hanh lướt ngang qua, lập tức đi vào trong phòng khách: "Anh hơi mệt, đi tắm rửa trước."
Tắm rửa xong đi ra ngoài, lại nhìn Tô Bạch ở trong phòng mình, có chút kỳ quái: "Em làm sao vậy?"
Tô Bạch chỉ mặt chiếc áo ngủ, cười đi đến trước mặt hắn, vươn tay ôm cổ hắn: "Em biết mấy năm nay để anh lại một mình rất khổ sở, nhưng bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau như lúc trước vậy a."
Có lẽ là bị tâm tình quấy phá, Kim Thái Hanh tới gần ôm lấy cái eo mảnh khảnh, chậm rãi tiến lại gần, hai người hô hấp đang xen, cũng không biết vì sao, lại cảm thấy có chút không thích hợp.
Không phải mùi hương mang theo hương vị bạc hà yên nhàn nhạt, Kim Thái Hanh bỗng nhiên mở to mắt, thấy rõ người trong lòng ngực mình, đột nhiên tỉnh ngộ đem người đẩy ra: "Tô Bạch, không đúng, như thế này không đúng!"
"Có cái gì không đúng?" Tô Bạch bị đẩy ra, cảm thấy mình giống như bị khuất nhục, mặt đỏ lên vì tức giận.
---
*Bạc hà yên là thuốc lá mà Quốc Quốc hay hút á
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro