Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

"Em có làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh không? Anh có phải hay không sẽ bị công ty hắt hủi?" Điền Chính Quốc nói tới đây lại có chút khẩn trương ôm lấy hắn: "Anh có phải sẽ bồi thường tiền không?"

Kim Thái Hanh có chút dở khóc dở cười, hắn thành danh là bởi vì kỹ thuật diễn chứ không phải vì giá trị nhan sắc, còn phải nói đến những tác phẩm nổi tiếng nhiều năm qua của hắn, cái danh ảnh đế của hắn cũng không phải là giả, phần lớn fans cũng sẽ không bởi vì hắn có người yêu liền sẽ thoát fan.

Khi đang dỗ người thì điện thoại đột nhiên vang lên, Kim Thái Hanh nhìn vào màn hình sắc mặt hắn trong nháy mắt đại biến, ánh mắt bắt đầu lập loè.

Hắn đẩy Điền Chính Quốc ra, đứng lên đi ra ngoài tiếp điện thoại, Kim Thái Hanh sau khi trở lại thần sắc có chút kích động: "Anh có việc, em sớm nghỉ ngơi cho tốt."

Nhìn theo bóng lưng người rời đi, Điền Chính Quốc nhún nhún vai, phảng phất không có gì chuyển biến gì quá lớn, đi đến tủ lạnh cầm hủ kem vừa ăn vừa xem mèo và chuột.

Nghe được hệ thống nói Kim Thái Hanh đi gặp Tô Bạch, cũng không phản ứng gì nhiều.

Ngược lại không chút để ý đốt một điếu thuốc lá, vui vẻ thoải mái mà hít một hơi thật sâu, phòng khách lúc này không có bật đèn, nương theo ánh trăng mới có thể nhìn thấy sương khói mờ mịt.

"Cho nên, cậu tính toán làm thế nào?" Hệ thống nhìn ký chủ không nhanh không chậm , đoán chừng là đã suy nghĩ được biện pháp tốt.

Điền Chính Quốc ngồi xếp bằng trên sô pha, một tay kẹp điếu thuốc bạc hà yên: "Kim Thái Hanh đã bị tôi chăm thành như vậy, Tô Bạch về cũng đã muộn rồi.

Tao đã đến chẳng những không làm hai người nối lại tình xưa, ngược lại sẽ phá hủy hình tượng bạch nguyệt quan trong lòng Kim Thái Hanh, trước phá sau xây lại, không phá thì làm thế nào để tôi đứng lên được chứ? Tao tuyệt đối không thể làm thế thân của người khác."

Thật ra đêm qua Điền Chính Quốc đã nhạy bén phát hiện có người chụp lén, nhưng hắn không ngăn cản, ngược lại còn lưu lại bóng hình, chính là vì muốn dụ Tô Bạch về nước.

Tô Bạch không trở về, làm thế nào để Kim Thái Hanh sáng tỏ lòng mình chứ?

Ở sân bay lúc này, Kim Thái Hanh cũng đến đón Tô Bạch, hắn cho rằng bản thân sẽ thực kích động, sẽ gấp không chờ nổi, cầm lòng không đậu mà đem người ôm vào trong lòng ngực, kể ra đã hắn đã chịu đựng nỗi khổ tương tư tám năm trời.

Nhưng đến khi nhìn thấy thân hình vừa xa lạ vừa quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, hắn lại đột nhiên bình tĩnh, hoả nhiệt cực nóng trong lòng đột nhiên tắt.

"Thái Hanh." Tô Bạch mặt chiếc áo gió màu trắng, khí chất cao quý thanh lãnh, so với thời thiếu niên mảnh khảnh, bây giờ hắn ta lại càng thêm thành thục quý khí.

Kim Thái Hanh cười cười, hắn hướng nhà xe bên trong đi vào, nhường ra một vị trí: "Anh làm trợ lý đưa em đến khách sạn."

Không khí trong xe cực kì xấu hổ, hai người cách biệt bây giờ gặp lại đều cảm giác không thân thiết, có lẽ là tám năm quá lâu, thời gian đem cảm giác quen thuộc của bọn họ đều tiêu biến hết.

"Đây là cái gì?" Tô Bạch nhìn đến ghế điều khiển có đặt một cái bình thuốc nhỏ, mới phát hiện là thuốc dạ dày.

Nhìn đến bình thuốc dạ dày này, kì diệu làm Kim Thái Hanh nhớ đến Điền Chính Quốc: Em để bình thuốc dạ dày của anh trong xe, anh phải nhớ ăn cơm đó.

"Anh có bệnh bao tử, cho nên phải chuẩn bị thuốc dạ dày cho tốt." Kim Thái Hanh sở dĩ bị bệnh bao tử là do tám năm trước, Tô Bạch không nói một tiếng nào với hắn đã đi ra nước ngoài.

Sau ngày hôm đó, tinh thần hắn sa sút rất lâu, hắn vẫn luôn uống rượu cũng đem dạ dày uống đến hỏng, sau này một chút hắn cũng không thể đụng vào.

Tô Bạch cũng không hỏi nhiều, nhàn nhạt nói một câu: "Ừm" Sau đó liền đem thuốc bỏ lại, cũng không còn quan tâm đến, không có chuyện gì để nói.

Đi đường dài cũng không làm cho lửa giận của hắn ta tiêu giảm, hắn ta vẫn luôn cho rằng Kim Thái Hanh phản bội mình, cho nên cũng không biểu hiện quá nhiệt tình.

Một lúc sau đem người đưa đến khách sạn, đã là rạng sáng hơn 1 giờ, Kim Thái Hanh vừa định cởi bỏ đai an toàn.

Tô Bạch liền ngăn lại: "Em muốn đến nhà anh ở"

"A?" Kim Thái Hanh không phản ứng lại, Tô Bạch đưa ra yêu cầu này, hắn theo bản năng có điểm lo lắng, Điền Chính Quốc còn ở nhà.

"Sao thế? Không tiện sao? Em chỉ là rất lâu không gặp anh, nên muốn tưởng niệm một chút." Tô Bạch hơi hơi nhíu mày, xem ra người kia đang ở nhà hắn.

Kim Thái Hanh đột nhiên trầm mặc, hắn cùng Tô Bạch quen biết mười lăm năm, từ lần đầu tiên thấy thiếu niên này hắn liền điên cuồng si mê, ái mộ.

Đối với hắn ta, trước nay nói gì đều nghe nấy, chỉ cần một câu, hắn hận không thể hái ngôi sao trên trời tặng cho cậu ta, hận không thể đem tim đào ra cho hắn ta, chẳng sợ bảy năm không đáp lại hắn cũng đều không oán không hối hận.

Nhưng cuối cùng là vì cái gì mà biến thành như vậy? Kim Thái Hanh chính hắn cũng không rõ.

"Nhà anh có ai sao?" Tô Bạch rốt cuộc vẫn hỏi ra.

Kim Thái Hanh cả người căng thẳng, theo bản năng lắc đầu: "không có, bất quá chúng ta đi ăn một chút gì đó đi. Em hẳn là đói bụng rồi." Nói xong một câu thật dài, hắn liền làm tài xế khởi động xe.

Xe chạy đến một cửa hàng bán sữa đậu nành, Kim Thái Hanh cười hỏi: "Em còn nhớ rõ chỗ này không?"

"Không có ấn tượng gì." Nhìn cửa hàng nhỏ rách nát trước mặt, Tô Bạch lắc đầu.

Đôi mắt Kim Thái Hanh đột nhiên ảm đạm đi, giống như ngọn nến tắt, vô cớ lộ ra một tia thương cảm, đáng tiếc Tô Bạch không phát hiện.

Dây dưa một lúc đến khi về đến nhà, đã qua 5 giờ chiều, Kim Thái Hanh thấp thỏm mở cửa phòng ra, đẩy cửa phát hiện trong nhà không một bóng người, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hắn biết, nên đến vẫn sẽ đến.

"Bày trí cũng thật tinh xảo." Bày trí theo phong cách Châu Âu giản lược, màu sắc chủ đạo là màu xám trắng, còn có một chút màu xanh làm nền, Tô Bạch thực thích.

Kéo hành lý đi vào, Kim Thái Hanh nhớ rõ, Điền Chính Quốc hôm nay hẳn là muốn đi học, cho nên đã sớm đi rồi, cũng không biết vì sao hắn lại thở phào nhẹ nhõm.

"Thái Hanh, em trở về là muốn cùng anh ở bên nhau."

Nào ngờ Tô Bạch đột nhiên nhào qua lại đây, ôm chặt lấy Kim Thái Hanh.

Đúng lúc này cửa bị mở ra, Điền Chính Quốc đẩy cửa ra, một tay xách theo một túi lớn rau dưa, vừa lúc thấy một màn này, bọn họ ôm nhau.

Ba người đồng thời ngẩn ra, tựa hồ đều không có đoán trước được tình huống này, đặt biệt là Kim Thái Hanh, hắn theo bản năng đẩy người trên người ra.

Ánh sáng trong mắt Điền Chính Quốc ảm đạm, chưa đến vài giây liền biết được tình huống thế nào, cậu không khóc cũng không nháo, mà là thật an tĩnh đem đồ vật trong tay để xuống đất.

Phi thường săn sóc mà xoay người đóng cửa lại giùm bọn họ.

Kim Thái Hanh trơ mắt nhìn cậu lẳng lặng rời đi không một tiếng động, tại sao tim hắn đau như vậy, người này không phải là thế thân sao?

Tiểu tam thực ra rất thông minh đấy, Tô Bạch mày dãn ra, nói đến cùng Kim Thái Hanh vẫn là thích mình, nếu không tại sao không đuổi theo chứ.

Cửa vừa đóng lại, Điền Chính Quốc xoay người giơ chân lên liền chạy: "Chạy mau, ông đây muốn đi ăn gà rán, muốn ăn mào huyết vượng mì chua cay, cam! Mấy ngày nay bồi hắn ăn cháo rau xanh thèm chết tao rồi!"

"Cậu không sợ ngã chết sao!" Hệ thống có chút buồn cười.

"Ăn quan trọng hơn!" Điền Chính Quốc đầu cũng không xoay, chạy trốn tặc mau, mấy ngày nay đều ăn rau hại hắn gầy đến bốn năm cân, nhưng Kim Thái Hanh có bệnh bao tử, không ăn được đồ ăn cay kích thích.

Đồ vật được Điền Chính Quốc mua, Kim Thái Hanh cũng không có ném, nhắc đến lại cảm thấy cái túi thật buồn, tâm cũng thật buồn, đem rau dưa trong túi bỏ hết vào trong tủ lạnh.

"Thái Hanh anh nấu cơm à?" Tô Bạch đi tới, nhìn đến bộ dạng phòng bếp giống như được thường xuyên sử dụng, vì thế đưa ra yêu cầu: "Anh làm cho em ăn được không?"

"Anh sẽ không nấu cơm." Kim Thái Hanh đem đồ ăn bỏ hết vào, một lúc cũng không làm cái gì, lúc trước đồ ăn đều là Điền Chính Quốc làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yhwg2g