
23
Thấy con trai gọi mình là cha, cha Kim đôi mắt nhấp nhoáng, nhiều năm như vậy mới nghe lại được, trong lòng tự nhiên sẽ thoải mái vui mừng.
"Cảm ơn bác trai." Điền Chính Quốc tay trái cầm thẻ ngân hàng, tay phải cầm chìa khóa biệt thự, chưa đến một giờ, bản thân cậu đột nhiên bước lên hàng ngũ trong ngàn vạn phú ông, này quá kiếm lời, cái tôn nghiêm gì gì đó có mùi biệt thự sao? Không có!
Lúc này người phục vụ đến đưa đồ ăn lên, đều không nói đến sự việc kia, hoà thuận vui vẻ ăn cơm.
Kim Thái Hanh giúp Quốc Quốc lột tôm gắp đồ ăn.
Điền Chính Quốc làm trò trước mặt hai người già, cảm thấy nên xoát điểm độ hảo cảm, nếu không biệt thự không thể trắng, vì thế dùng khuỷu tay thọc thọc Kim Thái Hanh, dùng âm thanh nhỏ: "Cũng lột cho bác trai bác gái một chút đi."
Quả nhiên, Kim Thái Hanh thực nghe lời, cũng lột cho cha mẹ, bỏ vào trong chén: "Cha mẹ ăn tôm."
Hai người nhìn tôm trong chén, tuyến tôm đều cạo xuống, đặc biệt là cha Kim, thật sự vui mừng, Điền Chính Quốc kia không có bối cảnh hay gia thế cũng không sao, Kim gia cũng không thiếu chút đồ vật này, chủ yếu là tính cách tốt tầm mắt tốt, còn hiếu thuận.
Mẹ Kim cũng cảm thấy như vậy, đứa nhỏ này thật làm người thích.
"Cha mẹ anh thực vừa lòng với em." Trên đường trở về nhà, Kim Thái Hanh cũng thật vui vẻ, nhìn thái độ cha mẹ, không uổng công hắn dùng trăm phương ngàn kế lót đường giúp Quốc Quốc.
Điền Chính Quốc nhìn thẻ ngân hàng cùng chìa khóa trong tay, đột nhiên quay đầu đã thấy Kim Thái Hanh đã ra xe: "Cha mẹ anh, giống như cũng không hỏi em vấn đề gì, như vậy thật sự tốt sao?"
Thấy cậu còn lo lắng, Kim Thái Hanh cười cười: "Thật ra, thời điểm anh cùng bọn họ nói chuyện, cũng đem sự tình của nhà em nói rõ ràng, sợ đến đây mặt đối mặt mà hỏi em, em sẽ ngượng ngùng."
"Vậy nhà anh đâu?" Nói đến hiện tại, Điền Chính Quốc chỉ biết nhà hắn rất có tiền, nhưng cũng không biết tình huống ra sao.
Kim Thái Hanh cũng không giấu giếm, đem sự tình từ đầu đến cuối đều nói cho cậu, nói xong, xe cũng đến gara, chỉ thấy biểu tình cậu dại ra: "Làm sao vậy?"
"Tập đoàn Kim thị?!" Làm nhân vật như thế này với không được nha, Điền Chính Quốc chớp chớp đôi mắt, nhìn chìa khóa trong tay, khó trách với không tới.
Trong xe đột nhiên trầm mặc, Kim Thái Hanh không hiểu ý của cậu: "Em rất để ý sao?"
"Không có, có chút mệt." Điền Chính Quốc cởi đai an toàn, mở cửa xe đi xuống, lại không có liếc mắt Kim Thái Hanh một cái.
Kim Thái Hanh phát hiện cậu có chút không đúng, lại không biết bởi vì sao, vội vàng đậu xe cho tốt, rồi đuổi theo.
"Cậu để ý cái gì?" Hệ thống có chút kỳ quái, ký chủ phản ứng không đúng.
"Không nha." Lúc sau Điền Chính Quốc đáp một câu, liền không đem chuyện này ra nói tiếp, tiện tay đem chìa khóa cùng thẻ ngân hàng để trên bàn trà, đi vào phòng vệ sinh ở lầu hai.
Từ phòng vệ sinh đi ra, liền thấy Kim Thái Hanh ở cửa: "Làm sao vậy?"
"Quốc Quốc, có phải anh làm sai cái gì không?" Kim Thái Hanh vói qua muốn cầm tay cậu.
Điền Chính Quốc tránh thoát tay hắn, lắc đầu: "không có gì." Nói xong, lướt qua hắn đi đến mép giường ngồi xuống: "Chắc là có chút mệt, muốn nghỉ ngơi."
Thái độ này thực không đúng, Kim Thái Hanh cũng đi qua, đứng trước mặt cậu, nửa quỳ xuống dưới: "Cùng anh nói, rốt cuộc là có chuyện gì vậy."
"Hoa bên ngoài thật đẹp mắt." Điền Chính Quốc cách ban công pha lê, nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài lại trụi lủi, đầu mùa đông phong cảnh bên ngoài hoang vắng, lại nói thêm một câu: "Anh sẽ gặp được càng nhiều bông hoa đẹp hơn."
Kim Thái Hanh nhìn ra, bên ngoài cái hoa gì cũng không có, nhưng thái độ của Quốc Quốc làm cho hắn sợ hãi: "Anh có phải làm sai gì không? Có phải em trách anh gạt em không?"
"Không phải, em chỉ là có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, anh đừng lo lắng." Điền Chính Quốc vươn tay, xoa gương mặt hắn, biểu tình mang ý cười: "Mệt mỏi, liền muốn nghỉ ngơi là bình thường."
Thái độ như vậy làm Kim Thái Hanh thực lo lắng, nhưng lại không biết nên nói gì, sợ hỏi lại chọc cậu không vui: "Vậy anh bồi em ngủ một lát?"
Điền Chính Quốc cũng chưa nói gì, cậu cởi áo khoác nằm xuống giường nhắm mắt lại, Kim Thái Hanh lên giường bồi cậu ngủ, trong lòng càng ngày càng sợ hãi.
Hắn thật sự không cố ý giấu giếm, chỉ là hắn muốn giải quyết mọi chuyện cho tốt rồi mới nói với cậu, không nghĩ tới lại làm cho cậu không vui.
Ngày hôm sau Kim Thái Hanh thức dậy, người đã rời đi, cháo gạo kê trên bàn ăn còn nóng hầm hập, và một tờ giấy: Đồ vật đóng phim cần dùng em giúp anh thu dọn tốt rồi, ở trong túi trên sô pha, nhớ ăn sáng.
Rõ ràng vẫn săn sóc như vậy, nhưng vì sao Kim Thái Hanh cảm thấy trong lòng càng thêm thấp thỏm, hôm nay khởi động máy nghi thức cũng không có việc gì, đi đón cậu thuận tiện hỏi rõ ràng.
"Cậu rốt cuộc có ý gì?" Hệ thống đều nhìn không thấu ý tưởng hiện tại của ký chủ, thái độ dao động lớn như vậy, thực dị thường.
Điền Chính Quốc cũng không trả lời, ngồi ở ghế sau tắc xi, nhìn cảnh vật xe chạy như bay ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Hôm nay nhiều khoá, lúc sau Điền Chính Quốc tan học đã là 7 giờ, lấy ba lô xuống lầu, lại nhìn thấy Lục Lương Lân, có chút kỳ quái: "Lục học trưởng?!"
Cậu cũng không nói địa chỉ trường cho gã, cho nên, lại là người kia cung cấp tin tức duy trì cho gã?
"Học đệ." Hôm nay Lục Lương Lân mặc đồ có chút đàng hoàng, trong tay còn cầm hoa hồng, thoạt nhìn bộ dạng như là đang chờ đợi người yêu, đem hoa trên tay đưa qua: "Có thể mời em ăn một bữa cơm không?"
"Không được." Điền Chính Quốc lắc đầu, sau đó lui một bước, cúi đầu che giấu sự khổ sở: "Lục học trưởng, hoa này em không thể nhận."
Lục Lương Lân cười khổ thu hồi tay, có chút bất đắc dĩ: "Ngày mai anh sẽ phải trở về tiếp tục đi học, anh hy vọng có thể mời em ăn bữa cơm cuối cùng, em có thể tiễn anh ra sân bay không?"
"Việc này?" Điền Chính Quốc do dự.
Lục Lương Lân nhìn thấy cậu do dự, tiếp tục tung ra thêm lý do: "Chỉ là một bữa cơm thôi mà, ngày mai anh phải xuất ngoại rất khó trở về."
Góc tường có đậu một chiếc Tesla màu đen, Kim Thái Hanh đang định phanh lại, lại nhìn thấy Lục Lương Lân cùng Quốc Quốc rời đi, còn thấy được một bó hoa hồng kia.
Tim nháy mắt như bị một đôi tay vô hình nắm chặt, chịu đựng đau lòng lặng lẽ đi theo sau bọn họ, vẫn luôn nhìn hai người đi vào một cửa hàng thịt nướng.
Hít thở không thông, đau đớn từ ngực lan tràn đến toàn thân, Kim Thái Hanh nhịn không được ghé vào tay lái, thở dốc giảm bớt đau đớn: Quốc Quốc, vì sao lại muốn làm như vậy.
"Hôm nay em giống như không được vui vẻ lắm." Lục Lương Lân gắp thịt nướng cho cậu, thử hỏi.
Điền Chính Quốc không có tâm trạng ăn, buông đũa xuống, lại hỏi gã: "Thật ra tình yêu môn không đăng hộ không đối, là tình yêu không thể lâu dài sao?"
"Đúng vậy." Lục Lương Lân quyết đoán theo ý nói, sau đó nhẹ giọng an ủi: "Thật ra em biết, nếu hai người thân phận chênh lệch quá lớn, không chỉ có tam quan mà còn trải qua nhiều ngăn cách, liệt tại thì nồng nhiệt, nhưng thời gian lâu dài thì...."
Đợi đến khi hồi phục, Điền Chính Quốc đứng dậy: "Cảm ơn học trưởng, em đi trước."
Kim Thái Hanh vẫn luôn đợi tại chỗ, lại nhìn thấy cậu đi vào không được bao lâu liền đi ra, muốn đi lên nhưng lại không biết nên làm thế nào cho tốt, chỉ có thể dại ra ở trong xe, nhìn cậu đón tắc xi.
Quốc Quốc của anh, rốt cuộc làm sao vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro