
20
"Vì sao, kế hoạch có biến?" Hệ thống có chút kỳ quái.
Điền Chính Quốc hút điếu thuốc, xoa xoa eo có chút mệt mỏi trả lời: "Tao cảm thấy, bạch liên hoa không sợ chết đều có giá trị, nhưng giá trị tuyệt đối không phải là bị mục tiêu nhiệm vụ tiêu diệt, mà là sống sờ sờ bị thao chết."
Bản thân cậu xem như hiểu rõ, Kim Thái Hanh này xem ra có khả năng hắc hoá, nhưng là hắn cũng không phải bệnh kiều, ngày thường nên như thế nào thì thế đó, nhưng ở trên giường liền lăn lộn cậu.
Nếu để hắn thấy những ảnh chụp đó, phỏng chừng eo của cậu cũng đừng mong còn, đây là đàn ông 32 tuổi đây sao?
"Tốt đi." Hệ thống gật đầu, quả nhiên, bạch liên hoa đều có đàn ông thu.
Nhưng trên thực tế, đã chậm, Kim Thái Hanh ở thời điểm cho người điều tra, cũng đã nhận được văn kiện, bên trong liền có mấy bức ảnh thân mật, nhưng cũng không tính là thân mật, chính là hai người dựa vào nhau thật gần.
Trong nháy mắt nhìn đến, liền nổi trận lôi đình, chỉ hận không thể thiên đao vạn quả Lục Lương Lân kia, hoặc là giống như Tiêu Nhàn, giả làm thành hiện trường chết đuối ngoài ý muốn.
Lúc này một cô gái trung niên ăn mặc đồng phục, trong tay ôm một chồng văn kiện, đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Kim Thái Hanh khi đối với di động, sắc mặt thật không tốt, mở miệng trêu đùa: "Nhìn cái gì vậy?"
"Chị Coco." Kim Thái Hanh đem điện thoại cất đi, từ sô pha đứng lên: "Làm phiền rồi."
"Rời đi, nhiều năm như vậy chị cũng từ trên người cậu vớt lợi ích." Chị Coco nói, đem văn kiện trên tay đưa cho hắn.
Lúc này một tiểu trợ lý bưng hai ly cà phê đứng ở cạnh ngoài cửa, nghe được bên trong nói chuyện, bị cả kinh trừng lớn đôi mắt, chạy nhanh đi trốn.
Đến thời điểm buổi tối tăng ca, tiểu trợ lý liền nhịn không được cùng bạn tốt nhắc tới chuyện này, rót nước trà, hai người vai dựa vai: "Cậu có biết không, Kim Thái Hanh cùng chị Coco nói hắn muốn lui khỏi giới giải trí."
"Không phải chứ? Hắn nổi như vậy, tại sao lại muốn lui khỏi giới giải trí?" Nhân sự bưng cà phê, có chút khó tin.
Thấy cô ấy không tin, tiểu trợ lý lại hỏi: "Cậu có biết tập đoàn Kim thị không?"
"Biết a, còn không phải là điền sản thương cùng thuyền vương lớn nhất quốc nội sao?" Nhân sự cầm ly cà phê lên uống, nhưng chuyện này đối với cô không mà nói không có ý nghĩa, vẫn là tương đối quan tâm đến sự việc của Kim ảnh đế.
Thấy cô không ngầm hiểu, tiểu trợ lý hạ giọng, tiến đến bên tai cô: "Kim Thái Hanh, tập đoàn Kim thị!"
"Không phải chứ?!" Vừa nghe vậy cô liền sợ tới mức ly cà phê trên tay cũng thiếu chút nữa rơi xuống, đôi mắt trừng lớn: "Thiệt hay giả vậy? Ôi trời ơi, vậy vì sao nhà hắn có tiền như vậy, còn muốn đi làm minh tinh? Sớm biết thế, tớ liều mạng cũng muốn đu bám hắn a!"
"Tớ cũng có biết đâu, chuyện này cậu không thể nói bậy, biết không?" Tiểu trợ lý nghĩ cũng có chút bất đắc dĩ: "Tớ nếu sớm biết, liền theo đuổi hắn, hắn lớn lên đẹp trai lại có tiền, không có mấy ai a."
Bên kia thủ tục xong xuôi, Kim Thái Hanh liền trở về, hợp đồng đã lấy, bởi vì có Kim gia tạo áp lực, nên không có gì trở ngại, chỉ cần chụp xong bộ 《 mục kích chứng nhân 》, liền hoàn toàn từ biệt giới nghệ sĩ.
Về đến nhà, phòng khách vẫn đen như mực, đoán chừng là người còn chưa tỉnh, đổi giày xong trầm trồ khen ngợi cơm hộp, rón ra rón rén lên phòng ngủ chính lầu hai.
Đẩy cửa ra, bức màn không biết tại sao lại bị kéo ra một nữa, trăng hoa lộn xộn trên sàn nhà, người trên giường còn đang ngủ.
Thật cẩn thận đi qua, ngồi vào mép giường, Quốc Quốc liền nằm nghiêng ở ngước mặt hắn, sợi tóc mềm nhẹ dính vào trán cậu, thật đáng yêu.
Duỗi tay đẩy sợi tóc trên trán cậu ra, hôn một cái, chỉ nghe cậu ưm một tiếng, lại không có tỉnh, hơi thở dài đến mức không thể nghe thấy.
Thật ra Kim Thái Hanh cũng vẫn luôn lo lắng Quốc Quốc không chịu nổi giới giải trí, lúc sau cùng hắn ở bên nhau, nên hắn liền có tính toán muốn rời đi.
Mấy năm nay đồ vật lưu luyến cũng không nhiều lắm, cái gọi là vinh quang hoặc là fans gì đó, hắn càng để ý vui buồn của Quốc Quốc hơn, cậu quá đơn thuần, không thích hợp cái vòng kia.
Hôm nay xác thật có chút mệt, Điền Chính Quốc ngủ mơ màng cảm giác được bên cạnh có người, tỉnh tỉnh mê mê mở to mắt, nhìn thấy Kim Thái Hanh ngồi ở mép giường đưa lưng về phía ánh trăng.
"Muốn ôm một cái~" dùng âm thanh mềm mại mơ ngủ kêu hắn, vươn tay ý bảo muốn hắn ôm một cái.
Kim Thái Hanh chỗ nào sẽ cự tuyệt, cúi người cách chăn liền đem người ôm lấy, cọ cọ: "Quốc Quốc, có đói bụng không? Anh gọi cơm hộp."
"Được, ngủ cả một ngày có chút mệt." Điền Chính Quốc cọ cọ bờ vai của hắn, nheo đôi mắt lại, nhìn biểu tình này của hắn đoán chừng là không có nhìn thấy những bức ảnh chụp kia.
Mạng chó này có thể bảo toàn rồi, thật là may mắn thay.
Ôm người trong lòng ngực, Kim Thái Hanh có chút lo lắng, thử hỏi: "Quốc Quốc, nếu anh rời khỏi giới giải trí, em có để ý không?"
Tay Điền Chính Quốc sử dụng lực đẩy người đang ôm mình ra, hai người mặt đối mặt, nhìn thẳng vào mắt đối phương, duỗi tay trụ mặt hắn: "Vậy anh sẽ còn là Thái Hanh của em không?"
"Đương nhiên, mặc kệ ra sao anh đều là Thái Hanh của em." Kim Thái Hanh bắt lấy tay trái của cậu, đưa tới bên môi, hôn hôn lên đầu ngón tay cậu.
Nghe thấy câu nói đó, Điền Chính Quốc vui vẻ cười, dùng tay phải xoa xoa tóc hắn: "Mặc kệ anh là ảnh đế hay là cái gì, chỉ cần anh là Thái Hanh của em liền tốt a, muốn làm cái gì liền đi làm, em sẽ vẫn luôn bồi anh."
Đời trước bản thân hắn khẳng định cứu vớt toàn thế giới, nên đời này mới gặp được thần tiên bảo bối dâu tây tinh này.
Lại sợ cậu bị đói, Kim Thái Hanh đem người từ trong chăn kéo ra: "Ngoan, cả ngày hôm nay em cũng chưa ăn cơm, cần ăn một chút gì đó."
Điền Chính Quốc được một tấc lại muốn lấn một thước, cả người treo trên người hắn, hai tay vòng lấy cổ, hai chân kẹp lấy eo hắn: "Giá giá giá! Con ngựa mau chạy~"
Liền dốc hết sức sủng cậu, Kim Thái Hanh hai tay nâng mông thịt của cậu, còn cố ý nhéo nhéo, lúc này mới ôm người cất bước: "Con ngựa chạy thôi~"
"Giá giá giá~~"
Mãi cho đến phòng khách mới đem người đặt trên sô pha, vừa lúc cơm hộp đến, Kim Thái Hanh đi lấy, Điền Chính Quốc mở TV ra, xem mèo và chuột.
Món ăn là cháo khoai lang còn có một chút rau, Điền Chính Quốc có chút đói, ăn hơn phân nửa chén mới mở miệng nói: "Hôm nay anh đi đâu?"
"Đi làm chút việc, thuận tiện nói chút việc về kịch bản mới." Kim Thái Hanh nhắc tới cái này mới nhớ, đem chén trong tay buông ra: "Một tuần sau khai máy, nhưng lại phải đến thành phố H."
Điền Chính Quốc buông muỗng xuống, có chút không vui: "Vậy không phải chúng ta chỉ có ngày thứ bảy mới có thể gặp nhau sao."
Thật ra Kim Thái Hanh là muốn cho cậu từ chức, nhưng thấy cậu cũng không muốn, Quốc Quốc thích công việc này, tùy tiện để cậu từ chức cũng không tốt, nên phải từ từ tới: "Không cần, dù sao phim này ở thành phố nào cũng đều có thể."
Cùng lắm thì để nhà hắn bỏ ra một toà nhà lớn để quay chụp, cũng không phải vấn đề gì lớn.
Nếu một tuần chỉ có thể thấy hai lần, đoán chừng không bao lâu Quốc Quốc liền bị người vác chạy, giống như Lục Lương Lân nào đó, tuyệt đối không thể để gã đến gần Quốc Quốc nửa bước.
"Được, nhưng hai ngày sau em phải cùng hiệu trưởng đến trường học khác để giao lưu học tập, thứ sáu liền trở về." Điền Chính Quốc nói xong quay đầu vừa lúc nhìn thấy, quả nhiên biểu tình cẩu nam nhân dần dần không thích hợp.
A này này? Làm thế nào để có thể sống sót ở trên giường lão nam nhân 32 tuổi, online chờ gấp!.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro