1 số câu chuyện cảm động
Một câu chuyện cảm động xảy ra trong sự cố nổ tung 1 nhà máy ở Nam Kinh, Trung Quốc vào ngày 28/7/2010. Vụ nổ đã giết chết 13 người và làm bị thương 300 người, gây chấn động dư luận suốt thời gian đó.
Trong suốt vụ tai họa, máy quay phim đã ghi lại cảnh 1 chú khỉ cứu 1 con chó con thoát khỏi vụ nổ. Mọi người đã cứu giúp con chó ấy khi con khỉ thoát ra khỏi nhà máy
Câu chuyện này cho ta thấy ngay cả động vật còn có tình thương , từ bi với chúng sinh, mong rằng loài người chúng ta hãy nuôi dưỡng tình thương yêu nhân loại và đừng đánh mất nó.
Đôi khi tình yêu không phải những lời nói hoa mỹ, ngon ngọt làm say đắm lòng người, không phải những hành động cử chỉ yêu thương, chỉ là những điều hết sức bình dị, cứ âm thầm lặng lẽ, không cần ai biết, không cần ai hay...
Một cô gái yêu tha thiết một chàng trai nhưng bị gia đình phản đối kịch liệt ngay từ đầu. Cha mẹ cô cho rằng hoàn cảnh hai gia đình không phù hợp, nếu lấy nhau, cô sẽ chịu khổ suốt đời.
Vì áp lực từ phía gia đình, hai người thường xuyên cãi vã. Mặc dù rất yêu, nhưng cô gái hay hỏi người yêu “Anh yêu em như thế nào?”
Khi chàng trai không trả lời theo ý mình, cô lại tức giận. Cứ mỗi lần như thế cùng với áp lực của gia đình, cô lại trút giận vào người yêu. Nhưng anh chỉ chịu đựng trong im lặng.
Hai năm sau, chàng trai tốt nghiệp đại học và quyết định đi du học ở nước ngoài. Trước khi đi, anh cầu hôn người mình yêu thương: “Anh không khéo ăn nói. Nhưng chỉ cần em biết rằng anh rất yêu em. Nếu em chịu đến với anh, anh sẽ chăm sóc em suốt đời. Còn về phía gia đình, anh sẽ cố thuyết phục bố mẹ. Em đồng ý làm vợ anh chứ?”
- Cô gái đồng ý, và rồi cha mẹ cô cũng tán thành. Trước khi chàng trai đi học, họ đã đính hôn với nhau.
Cô gái bắt đầu đi làm, và chàng trai thì tiếp tục sự nghiệp học hành của mình ở nước ngoài. Họ gửi cho nhau những lời yêu thương qua thư từ và điện thoại. Mặc dù có khó khăn, nhưng chưa bao giờ họ nghĩ đến chia li.
Một ngày nọ, trên đường đi làm, cô gái bị tai nạn ô tô. Tỉnh dậy, cô nhìn thấy cha mẹ bên cạnh giường mình nằm, xung quanh là màu trắng toát. Cô biết là cô đã bị thương rất nặng. Nhìn mẹ đang khóc, cô muốn an ủi. Nhưng rồi nhận ra rằng mình đã mất đi một thứ vô cùng quý giá - giọng nói.
Bác sĩ nói rằng chấn thương não quá mạnh làm mất khả năng nói của cô.
Sụp nhanh chóng, những ngày ở bệnh viện, cô chỉ biết có khóc mà thôi. Về nhà, tình hình cũng không có gì thay đổi. Mỗi lần nghe tiếng chuông điện thoại, tim cô nhói lên đau đớn. Cô không muốn cho người yêu biết hoàn cảnh của mình, cô không muốn mình là gánh nặng của anh. Cô viết một lá thư nói rằng cô không thể chờ đợi anh ta thêm được nữa và quyết định chia tay.
Kèm theo lá thư, cô gửi trả lại chiếc nhẫn. Chàng trai gửi hàng trăm lá thư, gọi không biết bao cuộc điện thoại, nhưng những gì cô có thể làm chỉ là khóc mà thôi.
Cha mẹ cô quyết định chuyển chỗ ở, hi vọng cô có thể quên mọi thứ và sống vui vẻ hơn.
Ở môi trường mới, cô học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Hàng ngày cô vẫn luôn tự nhủ phải quên người mình yêu. Một ngày, bạn cô tới và nói rằng chàng trai đã quay về. Cô bảo bạn đừng để cho anh biết chuyện gì đã xảy ra đối với cô. Từ đó, không có tin tức gì về anh nữa.
Một năm trôi qua, người bạn của cô lại đến mang theo một cái phong bì. Đó là thiệp cưới của người yêu cũ. Cô choáng váng, đau khổ. Mở phong bì ra, cô thấy tên mình trong đó.
Khi đang định hỏi chuyện người bạn, bỗng thấy anh đứng trước mặt. Anh dùng ngôn ngữ cử chỉ nói chuyện với cô: “Anh đã dành một năm để học ngôn ngữ cử chỉ. Vì anh muốn nói với em một điều, anh chưa bao giờ quên lời ước hẹn của hai ta. Hãy để anh là giọng nói của em. Anh yêu em.”
Anh đeo nhẫn vào tay cô. Cô mỉm cười hạnh phúc.
- Chia tay chỉ là bắt đầu cho một sự bắt đầu mới…
Có người bảo chia tay là khoảnh khắc nặng nề nhất của cuộc đời, nhất là chia tay người mình yêu thương.
Nhưng nếu chia tay là sự giải thoát cho cả hai thì tại sao không chia tay, để bắt đầu cuộc sống mới.
Chia tay không phải là ngừng yêu thương. Cũng như thất bại chỉ là sự trì hoãn thành công, là thành công đến muộn mà thôi.
Có hai người rất yêu thương nhau, nhưng rồi cuộc sống chẳng trọn vẹn như người ta vẫn muốn, mối bất hòa vì cuộc sống kéo họ ra xa nhau, và họ chia tay. Nhưng họ vẫn là những người yêu nhau nhất trên cuộc đời này. Chỉ cần biết còn yêu nhau là đủ.
Có thể không còn đi chung một con đường…
Có thể không còn bên nhau sẻ chia bất cứ lúc nào…
Có thể không còn tựa vai nhau khi buồn…
Có thể không còn siết chặt tay nhau trên đường đời…
Nhưng điều ấy không có nghĩa là, không: Lo lắng cho nhau. Quan tâm nhau. Giúp đỡ nhau. Và yêu nhau
Đừng nghĩ sự chia tay là điều gì buồn bã, chỉ là chút hương vị của cuộc đời, là một chút sắc màu cho cuộc sống này…
Thà chia tay mà trong tim có nhau. Còn hơn ở bên nhau mà lạc lõng,
xa lạ
Thà chia tay mà vui vẻ cùng nhau. Còn hơn ở bên nhau mà dằn vặt
lẫn nhau
Thà chia tay mà gặp nhau bình thản. Còn hơn ở bên nhau mà cứ tránh
mặt nhau
Thà chia tay mà cố gắng sống tốt vì nhau. Còn hơn ở bên nhau mà ngày
càng tệ đi
Chia tay không phải là bi quan. Nhưng không khuyến khích ai đang hạnh phúc mà chia tay
Vì chia tay ắt sẽ phải đau đớn……
Bạn hãy dành một chút thời gian để đứng trước gương và mỉm cười những khi buồn. Mọi chuyện rồi sẽ qua nếu bạn biết cách đón nhận và vượt lên những điều không mong đợi của cuộc sống.
Hãy dành chút thời gian để suy nghĩ và chiêm nghiệm những gì mình đã làm, vì đó là cội nguồn của sức mạnh.
Hãy dành một chút thời gian để tận hưởng cuộc sống này, vì nếu bạn không cảm nhận đầy đủ được ý nghĩa sự hiện diện của bạn trên cõi đời này, bạn sẽ để những cơ hội đến với mình trôi qua một cách vô ích.
Hãy dành một chút thời gian để đọc sách vì đó chính là con đường ngắn nhất đưa bạn đến sự thông thái và trí tuệ.
Hãy dành một chút thời gian để yêu thương mọi người và đón nhận tình yêu mọi người dành cho bạn, vì đó là điều vô giá mà chỉ có con người chúng ta mới cảm nhận được.
Hãy dành một chút thời gian để cùng chia sẻ những khó khăn với mọi người. Một ngày trôi qua thật ngắn ngủi và vô vị khi ta chỉ nghĩ cho bản thân mình mà không quan tâm đến những người xung quanh.
Hãy dành một chút thời gian để làm việc. Không phải công việc nào cũng đem lại sự thăng tiến và thành đạt cho bạn, nhưng nếu không làm gì cả, bạn sẽ không bao giờ có cơ hội biết đến thành công.
...♥...
Ừ ...! Tớ là con nhà nghèo :)
Nếu ai đó hỏi tớ “Nhà cậu giàu hay nghèo”. Ùh thì nhà tớ nhìn xuống thì cũng hơn nhìu người nhưng nhìn lên chẳng đáng bằng ai. Và tớ sẽ không ngần ngại trả lời rằng: “Tớ là con nhà nghèo!”
Nếu bọn con nhà giàu chửi tớ rằng : “Đồ con nhà nghèo!”, tớ sẽ ngẩng cao đầu trả lời rằng: “Ừh, đúng đấy, tớ là con nhà nghèo!” bởi vì không ai có quyền lựa chọn nơi sinh của mình và tớ chẳng việc gì phải tự ti khi tớ là con nhà nghèo!
Con nhà nghèo, tớ vẫn thường đi shopping dù chỉ để ngắm những mẫu thời trang mà tớ thích, hi vọng một ngày nào đó mở shop thời trang của riêng mình. Tớ vẫn thường vào những quán cafe sang trọng trong thành phố dù chỉ gọi “ Chị ơi cho em ly cafe đen” và ngồi từ sáng đến tối dùng wifi free. Tớ vẫn vào Diamond Plaza chỉ là để ngắm quy mô hoành tráng và những đồ hàng hiệu cho mở mang tầm mắt. Nếu có đứa con nhà giàu nào bắt gặp tớ ở đó và cười khẩy thì tớ cũng sẽ cười lại. Tớ chẳng việc gì phải xấu hổ cả, những nơi con nhà giàu vào được thì con nhà nghèo cũng vào được bởi vì đơn giản những nơi đó mở cửa cho tất cả mọi người....
Nếu ai đó chửi tớ rằng: “Nghèo mà hay mơ mộng!”. Ừh, tớ mơ mộng đấy, mơ một ngày tớ trở nên thành đạt, mơ một ngày có thể bù lại những gánh nhọc nhằn trên vai ba mẹ, mơ một ngày làm được những gì mình thích. Nhưng tớ chẳng cần phải hổ thẹn vì cái ước mơ ấy. Bởi ít nhất tớ không giống ai kia, giàu mà chẳng có ước mơ, bởi ít nhất tớ đã tự nỗ lực bản thân để thực hiện ước mơ ấy chứ không phải ngồi chờ một ai đó ban phát cho. Và hãy chờ xem tớ sẽ làm được những gì....
Nếu ai đó bảo tớ “nghèo mà cũng bày đặt bố thí cho người khác!”. Ừh, tớ vẫn cho bà cụ ăn xin bên lề đường mấy tờ bạc cắc, số tiền tớ cho họ bao nhiêu không quang trọng quang trọng là ở đây khi đưa cho bà cụ đã tớ đã kéo thẳng tiền xếp lại ngay ngắn rồi đặc vào lòng bàn tay cho cụ.......và rồi mua giùm em nhỏ bán dạo một tờ báo như thế không có nghĩa là tớ “bố thí” mà tớ giúp họ với lòng thành của mình, là sự sẻ chia nho nhỏtừ số tiền nhịn ăn sáng của tớ. Chỉ có những ai chưa từng đồng cảm với số phận của người khác thì mới gọi đó là “bố thí”. Và tớ chẳng thèm chấp họ
Nếu ai đó nói với bạn bè trước mặt tớ rằng: “ Đừng chơi với nó vì nó là con nhà nghèo!” tớ sẽ chằng sao cả. Tình bạn bắt đầu từ lòng chân thành chứ không phải sự phù phiếm bề ngoài. Đừng đem cái mác con nhà giàu ra để hù doạ người khác, và tớ cũng không cần làm mọi cách để chơi với con nhà giàu. Bởi như thế bạn sẽ chằng tìm lấy được một tình bạn chân thành mà chỉ là sự lợi dụng nhau....
Nếu ai đó nói sau lưng tớ rằng: “ Ba mẹ nó là người nhà quê đấy!”. Tớ sẽ ngoảnh lại cười và ngẩng đầu cao hơn bao giờ hết: “ Ừh, đúng đấy! Ba mẹ tớ là người nhà quê, là những nông dân thực thụ!”. Nhưng ít nhất họ đã đào tạo ra những người trí thức chứ không phải những người trí thức rồi đào tạo ra những ung nhọt của xã hội....
Điều cuối cùng của tớ, tớ là con nhà nghèo, tớ có thể nghèo về vật chất nhưng không việc gì phải hổ thẹn cả. Tớ tự hào dù nghèo nhưng giàu về nhân cách, giàu về ý chí nghị lực và hiều thế nào là sống đẹp. Bạn có thể cười tớ nhưng xin đừng cười về nhân cách của tớ. Hãy chờ xem tớ làm được những gì bằng chính bước đi của mình và hãy nhớ rằng người giàu nhất thế giới này cũng đã từng trải qua những ngày tháng nghèo khó.
VÌ SAO TRAI TỐT KHÔNG HẤP DẪN VỚI CHỊ EM?
Hầu hết cánh chị em đều thừa nhận: Họ ưa tính cách của trai tốt nhưng lại bị chinh phục bởi phong cách của 'trai đểu'.
Có rất nhiều những nam giới tốt bụng, hình thức không đến nỗi, nhưng cuối cùng mãi vẫn không có người yêu. Thậm chí, có anh chàng rất tốt nhưng tán ai cũng đều thất bại. Lý do vì sao trai tốt lại không có sức hấp dẫn với phái đẹp như vậy?
1. Không có kinh nghiệm tán gái
Trai tốt nên đương nhiên là trân trọng tình yêu và vì thế, anh ta thường ít các mối tình. Do đó, kinh nghiệm yêu đương của anh ta cũng ít, và vì thế, không có kinh nghiệm chiều lòng phụ nữ. Chính vì thế, nhiều cô gái không thích những anh chàng hiền lành, không biết tán gái và lấy lòng phụ nữ.
2. Bị mang tiếng 'hâm'
Khá nhiều những nam giới muộn vợ hoặc không yêu ai bị mọi người cho là 'hâm', và vì thế, nhiều cô gái khi tìm hiểu cũng mang ý nghĩ đó. Cô ấy sợ bị bạn bè, người quen nói rằng lấy phải một người không có gì nổi bật, không có ai thèm yêu nên mới sống độc thân lâu như vậy.
3. Không đẹp trai
Một sự thật là những người đàn ông tốt thì không được đẹp trai cho lắm, đơn giản vì anh ấy tự thấy ngoại hình của mình không quá nổi bật nên không 'Sở Khanh' như những gã đẹp trai khác. Và phụ nữ, không hiếm những người thích đàn ông đẹp trai lại bỏ qua những anh chàng không được đẹp lắm như vậy.
4. Không giầu có
Tất nhiên là vẫn có trường hợp ngoại lệ, có những anh chàng tốt bụng và giầu có, nhưng số đó hiếm, phần đông nam giới tốt bụng có thu nhập trung bình. Và cũng chính vì thế, anh ấy tự ý thức được bản thân, không 'đốt tiền' vào các cuộc chinh phục phụ nữ mà dành tiết kiệm để chi tiêu cho gia đình sau này.
5. Nặng tình
Một phần những người đàn ông tốt bụng là khá nặng tình, do vậy, sau khi chia tay người yêu cũ, nếu các gã trai đểu tán tỉnh ngay các cô gái khác cho vui hoặc để quên thì trai tốt không như vậy. Anh ấy trân trọng tình cảm và thường nhớ về kỉ niệm cũ. Với các anh chàng tốt bụng, yêu là lấy và có trách nhiệm nên anh ấy không thích yêu đương chơi bời.
6. Không phong cách
Có một đặc điểm khá lạ là, trai tốt thường có chung một đặc điểm, đó là nhìn hiền lành, hơi 'ngố tàu', có vẻ không từng trải, và vì thế, dù họ có đáng tin thế nào thì một số cô gái cũng không thích. Sự thật là, nhiều cô gái 'con nhà lành' nhưng lại thường bị hấp dẫn bởi sự lạnh lùng, phớt đời, đầy kinh nghiệm từng trải của trai đểu, vì thế, trai tốt về đoạn này là không 'có cửa'.
7. Rụt rè, không mạnh mẽ, không lãng mạn
Những gã trai tốt thường khá nhút nhát khi tỏ tình, đơn giản vì anh ấy ngại không dám thổ lộ. Hơn nữa, anh ta coi tiếng yêu là một thứ gì đó thiêng liêng nên thường đắn đo suy nghĩ khi nói ra lời đó chứ không nói thản nhiên đầy ngọt ngào như trai đểu. Phụ nữ thì đôi khi, họ thích sự mạnh mẽ, lãng mạn, họ thấy những người đàn ông tốt cứ đều đều, giống nhau, và vì thế, không đủ sức hấp dẫn những cô nàng phiêu lưu.
8. Say mê sự nghiệp
Một số người đàn ông tốt muốn có sự nghiệp vững vàng rồi mới kết hôn, hoặc do gia đình khó khăn, anh ấy không có thời gian cho chuyện tình cảm, chính vì vậy chàng không hứng thú với việc tán tỉnh. Dần dần, càng về lâu, già đi, chàng càng ngại, và lại càng cô đơn hơn.
Những tin nhắn vô tri vô giác khiến con người ta đau lòng:
- Uh
- Gì?
- Sao?
- Có gì không?
- Không cần
- Kệ anh/em
- Không
- Nghĩ sao cũng được
- Tùy
- Bye
Ý nghĩa của nụ hôn ^^
Hôn trán: "Anh muốn che chở cho em"
Hôn tay: Bày tỏ sự ngưỡng mộ.
Hôn má: “Anh muốn làm bạn với em”.
Hôn vào cằm: “Em thật đáng yêu”.
Hôn vào cổ: “Anh muốn có em”.
Hôn vào môi: “Anh yêu em”.
Hôn vào tai: “Mình cùng làm gì đấy thật vui nhé”
Một tờ báo tại Pháp sau khi mua lại và đăng tải bức ảnh cảm động về tình yêu sinh tử của một đôi tiểu yến tử đã tiêu thụ hết sạch lượng báo xuất bản trong thời gian ngắn nhất.
Bức ảnh này vô tình được một nhiếp ảnh gia chộp lại trên đường đã tường thuật lại câu chuyện tình li biệt cảm động của đôi chim yến: “cô gái” lúc đó ven theo đường cái, lượn vòng sát mặt đường thì đâm phải một chiếc ô tô đang lao tới. “Cô gái” bị thương, tình hình vô cùng nguy cấp… “Chàng trai” từ đâu bay đến mang thức ăn kiếm được cho “người yêu” như để an ủi “cô ấy”.
Lúc “chàng trai” bay đi kiếm mồi lần nữa trở về thì phát hiện “cô gái” đã chết. “Chàng trai” dường như muốn gọi “cô gái” thức dậy, cố gắng hết sức để gọi “cô gái” dậy. Khi “chàng trai” phát hiện cô gái thật sự đã chết và không thể trở về bên mình, nó đã ngửa mặt lên trời kêu khóc. “Chàng trai” cứ đứng mãi đó bên cạnh “cô gái”, cả thế giới như lắng đọng. “Chàng trai” đau khổ, tuyệt vọng đứng mãi bên xác “người yêu”…
P/s: Một câu chuyện tình giản đơn nhường vậy nhưng đã lấy đi nước mắt của hàng vạn công chúng khi chứng kiến bức ảnh này. Không biết nhiều người có còn cho rằng “động vật không có trí não và tình cảm” hay không
Sẽ có lúc bạn nhận ra rằng... quên cũng là một lẽ sống
Và rời xa... cũng là một cách để yêu thương
KHI NÀO THÌ CÁC NGÓN TAY CÓ THỂ MỌC TRỞ LẠI
Trong khi một người đàn ông đang đánh bóng chiếc xe của ông ta, thì đứa con trai lớn 4 tuổi của ông ta nhặt lên một viên sỏi và vẽ nhiều đường lằn lên phía bên kia cạnh chiếc xe của ông ta.
Trong lúc giận dữ, người đàn ông đó đã nắm lấy bàn tay của đứa con và đánh mạnh nhiều mà không nhận rằng ông ta đang dùng một cái cờ lê vặn vít để đánh
Kết quả là trong bệnh viện, đứa con trai của ông ta đã mất đi hết các ngón tay của mình do quá nhiều chỗ gãy.
Khi đứa con trai nhìn thấy đôi mắt bố mình biểu lộ sự đau đớn, đứa bé bèn hỏi: "Bố ơi ! Khi nào các ngón tay của con mới có thể mọc trở lại ?"
Người bố cảm thấy rất đau đớn và không nói được lời nào; ông ta trở lại chiếc xe của mình và đá nó thật nhiều.
Trong khi đang bị lương tâm dằn vặt và đang ngồi đối diện phía hông của chiếc xe đó, ông ta chợt nhìn thấy những vết xước do chính đứa con trai của ông ta đã vẽ rằng: "Bố ơi ! Con yêu Bố nhiều lắm !"
Và một ngày sau đó, người đàn ông đó đã quyết định tự sát…
P/s: Đừng vì nóng giận nhất thời mà đánh mất đi tình thương và lí trí của mình, để rồi kết cục phải từ giã cuộc sống chỉ vì sai lầm đáng tiếc.
Một phụ nữ trẻ đã hy sinh thân mình để che chở và bảo vệ đứa con nhỏ của cô trong trận động đất kinh hoàng ở Nhật Bản hồi tháng 3. Có một tin nhắn trên màn hình, viết: "Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con".
Câu chuyện xúc động này đang lan truyền khắp thế giới mạng, khiến nhiều người phải thán phục trước tình mẫu tử thiêng liêng và tinh thần dũng cảm của người Nhật.
Sau khi động đất qua đi, lực lượng cứu hộ bắt đầu các hoạt động tìm kiếm cứu nạn. Và khi họ tiếp cận đống đổ nát từ ngôi nhà của một phụ nữ trẻ, họ thấy thi thể của cô qua các vết nứt. Nhưng tư thế của cô có gì đó rất lạ, tựa như một người đang quỳ gối cầu nguyện; cơ thể nghiêng về phía trước, và hai tay cô đang đỡ lấy một vật gì đó. Ngôi nhà sập lên lưng và đầu cô.
Đội trưởng đội cứu hộ đã gặp rất nhiều khó khăn khi anh luồn tay mình qua một khe hẹp trên tường để với tới thi thể nạn nhân. Anh hy vọng rằng, người phụ nữ này có thể vẫn còn sống. Thế nhưng cơ thể lạnh và cứng đờ cho thấy cô đã chết.
Cả đội rời đi và tiếp tục cuộc tìm kiếm ở tòa nhà đổ sập bên cạnh. Không hiểu sao, viên đội trưởng cảm thấy như bị một lực hút kéo trở lại ngôi nhà của người phụ nữ. Một lần nữa, anh quỳ xuống và luồn tay qua khe hẹp để tìm kiếm ở khoảng không nhỏ bên dưới xác chết. Bỗng nhiên, anh hét lên sung sướng: "Một đứa bé! Có một đứa bé!".
Cả đội đã cùng nhau làm việc; họ cẩn thận dỡ bỏ những cái cọc trong đống đổ nát xung quanh người phụ nữ. Có một cậu bé 3 tháng tuổi được bọc trong một chiếc chăn hoa bên dưới thi thể của người mẹ. Rõ ràng, người phụ nữ đã hy sinh để cứu con mình. Khi ngôi nhà sập, cô đã lấy thân mình làm tấm chắn bảo vệ con trai. Cậu bé vẫn đang ngủ một cách yên bình khi đội cứu hộ nhấc em lên.
Bác sĩ đã nhanh chóng kiểm tra sức khỏe của cậu bé. Sau khi mở tấm chăn, ông nhìn thấy một điện thoại di động bên trong. Có một tin nhắn trên màn hình, viết: "Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con".
Chiếc điện thoại di động đã được truyền từ tay người này sang tay người khác. Tất cả những ai đã đọc mẩu tin đều không ngăn nổi dòng nước mắt: "Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con".
Sau chia tay con gái thường cười nhiều hơn!
.
Nhìn xinh hơn lúc đang yêu!
.
tập trang điểm nhìn baby dễ thương!
... .
tăng cân nhìn bụ bẫm hơn!
.
biết đùa trêu lại những người con trai tán tình họ . . . nhưng ko bao giờ nhận lời yêu!
.
tung tăng dạo chơi cùng đám bạn!
.
. . . .dường như con gái ko hề đau khổ khi chia tay tình yêu đó!
.
nhưng sự thật. . . . . . . . . . .
.
con gái cười nhiều vì họ đã khóc quá nhiều, nước mắt chảy ngược vào trái tim họ!
.
những lớp phấn con gái đánh lên khuôn mặt mình để che giấu đi khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng sau nhiều đêm ko ngủ vì nhớ ai!
.
họ bụ bẫm vì họ ko bướng bỉnh ko làm theo những lời dặn "em ăn nhiều đi nhìn em ốm lắm", họ lẳng lặng làm theo những lời dặn dò ấy dù lời nói chỉ là trong quá khứ!
.
họ trêu lại những con trai ấy vì họ cần những người bạn và họ ko muốn bị cô độc hơn nữa trong cuộc sống của mình! Những lúc ấy họ yếu đuối lắm! Và dù cho có mạnh mẽ đến đâu thì con gái vẫn cần một bờ vai để dựa vào!
Một người phụ nữ lo lắng bế con đến gặp bác sĩ phụ khoa và nói: "Bác sĩ, tôi có một vấn đề nghiêm trọng và rất cần sự giúp đỡ của ông! Ông thấy đấy, con tôi còn chưa đến 1 tuổi và tôi lại đang mang thai một lần nữa. Tôi không muốn những đứa trẻ sinh ra quá gần nhau.
"Ồ vậy thì" - bác sĩ hỏi - "cô muốn tôi làm gì?"
Người phụ nữ nói: "Tôi muốn ông giúp tôi ngừng mang thai, tất cả là nhờ ông".
Vị bác sĩ suy nghĩ một lúc, rồi ông nói với người phụ nữ: "Tôi nghĩ rằng tôi có một giải pháp tốt hơn cho vấn đề của cô. Và còn bớt nguy hiểm cho cô...." Cô gái mỉm cười, tin tưởng nghĩ rằng bác sĩ sẽ đáp ứng được yêu cầu của cô.
Nhưng ông lại tiếp tục: "Cô thấy đấy, để cô không phải chăm sóc 2 đứa trẻ cùng một lúc, thì hãy giết chết đứa trẻ cô đang bế trên tay. Bằng cách này, cô có thể nghỉ ngơi một thời gian trước khi đứa còn lại được sinh ra. Nếu chúng ta giết một trong hai đứa bé, thì không quan trọng là đứa nào phải không? Sẽ không có một mối nguy hiểm đe doạ nào cho cô nếu cô chọn đứa bé cô đang bế."
Người phụ nữ kinh hoàng, mặt biến sắc: "Không thể được thưa bác sĩ! Làm vậy thực sự là quá khủng khiếp! Thật dã man khi giết một đứa trẻ..."
"Tôi đồng ý" - bác sĩ trả lời. "Nhưng mà khi đến đây và nhờ tôi thì có vẻ như cô chấp nhận được điều đó mà, vì vậy tôi nghĩ đó là giải pháp tốt nhất."
Cô gái ôm chặt đứa bé trên tay, chào từ biệt bác sỹ ra về, và không mảy may nghĩ đến việc thực hiện điều mà cô vừa định làm cách đó ít phút...
Bác sĩ mỉm cười, nhận ra rằng ông đã giữ vững quan điểm của mình. Ông đã thuyết phục được người mẹ rằng không có sự khác biệt nào trong việc giết chết một đứa trẻ đã được sinh ra và một đứa trẻ vẫn còn trong bụng mẹ. Tội ác là như nhau!
Đâu đó trong ông vang lên câu nói :
"Phá thai" nói rằng tôi phải hy sinh người khác vì lợi ích của bản thân mình.
Nhưng "Tình người" ngăn tôi lại, và nói rằng tôi cần phải hy sinh bản thân mình vì lợi ích của người khác.
Có một người
Lúc bạn thành công đến gần bạn
Có một người
Lúc bạn thất bại rời xa bạn
Có một người
Dù bạn đang thành công hay thất bại
Một bước cũng không bao giờ rời xa bạn
Đó là ba và mẹ của bạn
Khi cả thế giới đều quay lưng với bạn
Ba mẹ lúc nào cũng luôn bên cạnh
Không muốn thấy bạn rơi thêm một giọt nước mắt nào
Khi ba mẹ già đi, đó là lúc họ cần đến bạn
Xin bạn đừng quay lưng với họ, hãy bên cạnh chăm sóc họ
Đừng khiến cho ba mẹ phải vì bạn mà rơi thêm giọt nước mắt nào
Một đôi tình nhân đang dạo chơi trong công viên, vô tình phát hiện một bà lão quần áo xốc xếch đi sau lưng mình.
Cô gái kéo tay bạn trai nói :
“Đi nhanh lên, sau lưng mình có một bà già ăn xin đó !”
Bà lão vẫn theo sát nút hai người.
Cô gái nghĩ : “Trời ạh ! Sao mà dai như đĩa thế !”
Sau cùng cô gái ngừng lại, quay lưng nói với bà lão với một giọng lạnh lùng :
“Không có tiền !”
Bà lão cười : “Bà biết con không có tiền, cái ví của con đang nằm ở chỗ bà đây !”
P/s : 1 bài học trong cuộc sống...
"Nếu mai mốt mẹ chết, không biết mấy đứa ra sao".
Mẹ thường mắng như vậy mỗi lần con hay các anh chị trong nhà ốm, không ăn uống được gì mà chỉ nằm trong phòng. Con biết mẹ chỉ mắng yêu thôi, nhưng lần đầu tiên nghe mẹ nói câu ấy con sợ, sợ lắm mẹ ạ, sợ phải đối diện với cái ngày đó. Mẹ biết không, dạo này mẹ nói câu ấy nhiều hơn, và con thấy lo lắng, lo lắng thật sự. Mỗi trưa mẹ ngủ con hay ngồi gần mẹ, để nghe hơi thở đều đều của mẹ; về đêm con lại thỉnh thoảng giật mình chạy ra chỗ mẹ nằm để biết rằng mẹ chỉ ngủ mà thôi, để thấy chiếc áo phập phồng theo nhịp thở của mẹ và để con biết rằng mẹ vẫn bên cạnh chúng con.
Tối ,con về muộn, hơn 10h- giờ giới nghiêm của nhà mình- mở cửa vào nhà đã thấy mẹ nằm chờ đấy.
- Thưa mẹ, con mới về
- Sao hôm nay về trễ vậy, đi đâu từ sáng giờ, điện thoại sao không liên lạc được. Giọng mẹ có chút gì đó giận dữ
- Hôm nay con có chút việc, điện thoại lại hết pin.
- Việc! Còn đi học mà đã nhiều việc thế sao. Có biết ở nhà mọi người lo lắng ra sao không? Ít ra cũng điện thoại về nhà chứ. Mẹ thật sự không biết nếu mẹ không còn sống nữa thì mấy đứa bây ra sao.
Nghe mẹ nói câu ấy, tự dưng tim con nhói đau, con im lặng và ngỡ ngàng trước câu ấy. Vôi vàng xin lỗi mẹ, con chạy vào phòng, khóc nức nở. Đã mấy lần mẹ nói câu ấy nhỉ? Con không tài nào đếm được nhưng hôm nay khi mẹ nói "Nếu mẹ không còn sống!" bất chợt con đau mẹ à, vì khi đó bỗng nhiên trong đầu con xuất hiện một câu nói khác "nếu con mất trước mẹ!"
Mấy hôm nay con thấy mình khó chịu trong người, con đã lén gia đình đi kiểm tra sức khỏe. Chiều nay, nhận được kết quả ấy trong tay con như chết lặng. Cô bác sĩ bảo con đừng quá lo lắng vì cần phải kiểm tra tổng quát một lần nữa rồi sẽ có hướng điều trị phù hợp. Nhưng mẹ à, con biết căn bệnh đó không thể dễ dàng qua khỏi. Con đã hỏi cô ấy thời gian con còn lại là bao lâu. Cô nói không chắc chắn được, cần qua cuộc kiểm tra sau thì mới có thể khẳng định,cô còn khuyên con không nên lo lắng, tâm lý sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe của mình. Con như mất hết ý chí, muốn ngã quỵ nơi ấy nhưng con im lặng ra về, không một giọt nước mắt mà lòng nghe quặng đau. Con đã lang thang khắp nơi trong chiều hôm ấy, nhìn dòng người qua lại, phố xá lên đèn, nhìn mọi thứ mà thấy sao mình trống trãi quá.
Nhớ có lần con đã nghĩ đến, lỡ mẹ mất đi thì sao? Con sẽ khóc rất nhiều hay nỗi đau quá lớn khiến con không thể khóc? Có nỗi đau nào hơn là nỗi đau chia xa, chia xa người thân của mình vĩnh viễn. Vậy là con là đứa con không ngoan, vì con sẽ làm mẹ đau, đau thêm lần nữa. Mẹ đã khóc 2 lần khi tiễn ông bà đi, mẹ như mất đi một phần cơ thể của mình; vậy mà, vậy mà con lại làm mẹ đau một lần nữa, mẹ ơi!
Nếu con mất trước, chắc mẹ ngỡ ngàng lắm, ngạc nhiên lắm. Làm sao mẹ chịu đựng được đây? Điều đó nghĩa là con là đứa bất hiếu, là đứa em không ngoan, là công dân không có ích. Con chưa làm điều gì cho mẹ, cho gia đình và cho mọi người- những người thương con và những người con thương.
Nếu con mất trước, mẹ phải làm người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, thân hình mẹ gầy gò bên cạnh các anh chị. Người ra đi nằm im đấy, xung quanh chỉ tiếng khóc của mọi người, khuôn mặt không tỏ ra được điều gì, đôi mắt nhắm nghiền khi bỏ xa trần gian này nhưng có ai biết người ra đi cũng đau. Đau từ giây phút biết mình sắp từ bỏ tất cả, đau khi nhìn những gương mặt thân thương mà biết rằng có thể mình không gặp được nữa, đau vì biết rằng mình sẽ làm họ đau theo.
Nếu con ra đi trước, nghĩa là nhà mình sẽ bớt lại một phần cơm, ít đi một đôi đũa và một cái chén. Hằng ngày trong thau đồ mẹ phơi sẽ mất đi 3 bộ, căn nhà sẽ trống trãi hơn. Nhưng con biết mẹ chẳng bỏ hết đồ đạc của con đâu, mẹ sẽ gói ghém nó lại cẩn thận mà thôi. Đừng mẹ nhé! Hãy cho hết đi nếu những thứ ấy làm mẹ nhớ đến con, nếu những vật ấy làm mẹ khóc thì con xin mẹ đừng giữ làm gì. Vì trong thâm tâm con không muốn mẹ khóc.
Nếu con chẳng may...đi trước, nghĩa là con không chở mẹ đi chợ sớm mỗi ngày, là con không thể trưa trưa nhìn mẹ ngủ thật hiền, là con không thể xoa tay chân cho mẹ mỗi khi mẹ lạnh, là mỗi khi mà bệnh con không thể đem cháo đến cho mẹ; nhưng là con vẫn bên cạnh mẹ hàng ngày, hàng giờ chỉ có điều con không nói được, không chạm được vào mái tóc mẹ.
Mẹ hay nói với con rằng cái chết chẳng có gì đáng sợ cả, cuộc sống này mới khó khăn. Chúng ta phải sống thế nào cho tốt vì khi chết đi, con người ta cũng về với cát bụi mà thôi, còn duyên còn nợ thì còn sống, hết duyên hết nợ thì ra đi. Vậy là con đã hết duyên hết nợ với cuộc sống phải không mẹ? Nhưng con còn nợ mẹ, nợ những người thân yêu bao nhiêu điều chưa làm và chưa nói hết.
Andersen đã viết một bài thơ rất hay mẹ ạh. Lần đầu tiên con đọc bài thơ này con đã khóc, hôm nay viết lại những dòng này con đã khóc. Con biết mẹ không muốn con khóc đâu vì quen yếu mềm con người ta sẽ yếu mềm theo. Vậy nên mẹ cũng đừng khóc, mẹ nhé! dù có lỡ con mất trước mẹ.
Có bao giờ...
bạn chờ mong nhìn thấy một nqười
để rồi..
phải giả vờ như không để ý khi nqười ấy xuất hiện?
Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ có hai nhà có em bé. Một nhà nếu không trốn đi vùng khác thì bị phạt tiền, mỗi nó đường đường chính chính oe oe chào đời làm con cưng. Không phải vì nhà nó có quyền có thế mà là vì anh trai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh, dân gian gọi là bệnh đần.
Mẹ nó cầm cây roi trên tay dọa anh nó: “Vĩnh viễn không được lại gần em nghe chưa”. Vì sợ anh làm hại nó nên mẹ cấm anh vào phòng của nó. Đến nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy ăn một mình trong căn phòng nhỏ. Anh hay lén lút ngồi xổm bên ngoài khung cửa sổ nhìn trộm nó, thấy em trai là anh sung sướng cười, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống...
Thật tình lúc nhỏ anh trai cũng được cưng lắm, đến khi những đứa trẻ cùng tuổi tập nói tập đi thì anh nó vẫn ngốc dại, không mở miệng nói được từ nào. Khám bệnh xong mới biết anh nó bị bệnh não bẩm sinh. Ông bà nội trút hết thất vọng và uất ức lên đầu bố mẹ nó, mẹ nó đem hết oan ức đổ lên đầu anh nó, hễ gặp một chuyện nhỏ là anh nó phải chịu một trận mưa roi.
Có lúc mẹ ôm nó phơi nắng trong vườn, anh nó cẩn thận mon men đến gần, thích quá anh đưa tay sờ lên má nó. Mẹ nó như sợ một bệnh dịch gì vội bồng nó đi chỗ khác, mắng nhiếc anh nó: “Không được lại gần em, mày muốn truyền bệnh cho em à?”.
Một lần, mẹ không có nhà. Từ xa, anh ngắm mợ bồng nó trên tay, vẫn là cười ngốc thôi. Mợ xót lòng, vẫy tay gọi: “Đến đây cầm tay em một tí này”. Anh nó vội trốn đi, miệng lắp bắp nói liên tục không rõ: “Không... không cầm... truyền bệnh, truyền bệnh”.
Hôm đó mợ khóc òa, anh nó đưa tay lên lau nước mắt cho mợ, vẫn là cười ngốc thôi.
Nó lớn dần, đang thời tập nói. Mấy lần nó huơ tay lên, bò tới phía anh. Anh nó mừng quá nhảy cẫng lên. Mẹ nó tới kịp, vội vội vàng vàng bồng nó đi chỗ khác.
Nhìn những đứa trẻ khác mút kem que, anh nó liếm môi, cảm thấy nóng và khát lắm. Bọn nhóc nói nếu anh chịu làm chó tụi nó sẽ cho kem. Anh nó làm chó bò trên đất, nhưng bọn nhóc quỵt kem và cười ầm lên. Bằng một động tác nhanh gọn, anh nó nhổm người lên, như điên dại cướp lấy que kem. Bọn nhóc sợ quá khóc rống. Anh nó cầm chiến lợi phẩm chạy về nhà, không biết rằng trên đường que kem tan dần, tan dần. Về đến nhà kem chỉ còn một miếng nhỏ tội nghiệp mà thôi. Nó đang chơi ở vườn sau, nhân lúc mẹ không để ý, anh đem kem đến trước mặt nó và nói: “Ăn... ăn... em ăn đi”.
Mẹ nó thấy anh cầm cái que như đang ra hiệu gì đấy, vội chạy đến xô anh ngã nhoài ra đất, que kem lấm lem đầy đất, anh nó ngẩn người nhìn một lúc lâu rồi ngoác miệng khóc.
Nó biết nói nhưng chưa từng gọi một tiếng anh. Anh nó hi vọng mình có thể như bao người anh khác được em trai là nó gọi một tiếng anh. Vì vậy lúc nó đang đùa nghịch ở sân sau, anh đứng phía ngoài xa ba mét, lấy hết sức hét: “Anh, anh”. Anh muốn nó nghe thấy sẽ học được cách gọi anh. Một lần anh đang cố gắng hét thật to, mẹ mắng nhiếc anh và đuổi đi chỗ khác chơi. Lúc đó nó ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên gọi thật rõ một tiếng: “Anh”.
Anh nó chưa bao giờ vui như thế, hoa chân múa tay, bỗng nhiên chạy đến ôm nó thật chặt, nước mắt nước mũi tèm lem đầy vai áo nó.
Từ nhỏ nó đã bị người ta gọi là “em thằng ngốc”. Lớn lên, nó ghét cách gọi này. Bởi vậy nó luôn mặc cảm và hận ghét anh nó.
Một lần, cũng vì chính cách gọi này mà nó bị người ta đánh. Nó bị lũ bạn đè lên người. Bỗng nhiên lũ bạn bị ai đó nhấc lên - là anh trai nó.
Nó chưa bao giờ thấy anh nó mạnh mẽ như thế, nhấc bổng cả lũ bạn nó lên, quật ngã chúng ra đất. Lũ bạn vừa khóc vừa thét đau. Nó thấy sợ, rắc rối rồi, bố chắc chắn sẽ phạt nó. Phút ấy nó hận mẹ tận xương tủy vì sao lại sinh cho nó một ông anh trai đần độn như thế. Nó dùng hết sức đẩy anh trai ra, hét rằng: “Ai bảo anh quản chuyện người khác, anh là thằng ngốc”. Anh nó ngã ra đất, thẫn thờ nhìn theo bóng nó khuất xa dần.
Hôm đó, bố bắt hai anh em quỳ ra đất rồi dùng roi mây quất tới tấp. Anh bò lên người nó, run rẩy nói: “Đánh... đánh con, đừng đánh em”.
Mấy hôm sau mẹ mang kẹo từ thành phố về, chia cho nó tám viên, anh nó ba viên. Không chỉ là chia kẹo, những lần khác anh nó vẫn chịu vậy. Sáng sớm, anh đứng sau cửa gương đợi nó đi ra, xòe bàn tay có hai viên kẹo. Nó lờ đi, coi như không thấy gì. Anh nó lại chạy đến trước mặt, xòe bàn tay có ba viên kẹo và nói: “Ăn... ăn, em ăn đi”.
Không biết vì sao lần này nó đột nhiên không cần, anh nó chạy theo quấn quýt cả chân, không nói lời nào, nhét cả ba viên kẹo vào mồm nó.
Lúc kẹo trôi qua khỏi họng, nó thấy rõ mắt anh trai đẫm nước mắt.
Cầm giấy trúng tuyển vào đại học, bố mẹ rất mừng, anh trai nó cũng vui lây. Thật ra anh nó không hiểu đại học là gì, nhưng biết rằng em trai đỗ đại học mang vinh hạnh đến cho cả nhà và cũng không ai gọi mình là thằng ngốc nữa.
Trước đêm nó lên thành phố nhập học, anh vẫn không vào phòng nó, chỉ đứng ngoài cửa sổ và đưa cho nó một bọc vải, mở ra thấy vài bộ áo quần mới. Đều là của mợ cho hai anh em nó hoặc là bà cô ở thành phố gửi tặng. Thì ra mấy năm qua anh nó chưa hề mặc áo quần mới. Bởi mẹ không để ý đến nên anh giấu đi. Lúc đó, nó phát hiện áo trên người anh đã cũ mèm, rách vài chỗ, chiếc quần ngắn lên tận mắt cá chân, nom thật tội nghiệp. Mũi nó cay cay, bao nhiêu năm qua ngoài sự ghét bỏ, hận thù nó có cho anh cái gì đâu.
Anh nó vẫn cười ngốc thôi, có điều trong mắt đầy hi vọng, nó không biết đó là hi vọng gì. Mặc dù anh không biết nó đã cao lên rất nhiều, không biết áo quần ấy đã đến lúc lỗi thời không thể chưng diện đi ra phố được nữa nhưng nó vẫn khoác mặc vào, xoay tới xoay lui giả bộ vui mừng ríu rít hỏi anh: “Đẹp không? Có hợp không?”. Anh nó gật đầu, ngoác miệng cười.
Nó viết lên giấy hai chữ “huynh đệ” rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ có nghĩa là có anh rồi mới có em, không có anh thì không có em. Hôm đó, anh nó lại đọc ngược thành “đệ huynh”. Lúc lên đường nó khóc, anh nói rằng trong lòng anh nó là số 1, không có nó thì không có anh.
Nói đến đời sống đại học, nó thấy rất thú vị, nhiều điều mới mẻ, dường như nó quên mất người anh trai nơi quê nhà.
Lần nọ mẹ đi gọi điện thoại cho nó, anh đi theo đến bưu điện. Mẹ nói rất nhiều, cả tiếng đồng hồ rồi bảo với nó: “Nói chuyện với anh con mấy câu này”. Anh tiếp điện thoại, đợi thật lâu không nghe tiếng gì cả, mẹ nói rằng: “Thôi cúp máy đi, anh con khóc rồi, anh con chỉ lên ngực ý nói rằng nhớ con đó”.
Nó vốn muốn nói mẹ đưa điện thoại lại cho anh trai để nói với anh rằng: “Đợi em về sẽ dạy anh học chữ, sẽ mua cho anh những kẹo bánh mà chỉ ở thành phố mới có, đem về cho anh thật nhiều quà”. Nhưng nó không mở nổi miệng và cúp điện thoại. Chỉ vì nó không muốn bạn cùng phòng biết nó có một anh trai bị bệnh não bẩm sinh, một anh trai đần độn.
Hè đến, nó về nhà, trên xe ăn một viên kẹo, bỗng nhiên nhớ lại anh từng nhét kẹo vào miệng nó, kẹo ở trong miệng nhưng lòng nó đắng nghét.
Lần đầu tiên về đến nhà, nó hét thật to: “Anh, anh ơi. Em đã về, xem em mang gì về cho anh này”. Thế nhưng không có tiếng cười ngốc của anh nó nữa, không có bóng ông anh gần 30 tuổi đời còn mặc quần ngắn đến mắt cá chân nữa.
Bố mẹ nước mắt đầm đìa, nói với nó rằng: “Một tháng trước, anh con lao xuống sông cứu một đứa bé, anh không biết bơi. Đứa bé đó được cứu sống nhưng anh con không lên nữa”. Bố mẹ nó úp mặt khóc...
Đoán tính cánh Con Gái qua cách khóc !!!
Khóc mà:
* MẶT MÀY ĐỎ ỬNG: Tính tình Nóng Nảy, Bốc Đồng.
* CHỚP CHỚP MẮT: Duyên đáo để, hay quan tâm Hình Thức.
* CẮN MÔI: Nội Tâm chôn kín, ít biểu lộ Tình Cảm
* RÊN RỈ, KHÓC DAI: Ưa làm nũng, thích được dỗ dành.
* CHƯA KHÔ NƯỚC MẮT ĐÃ CƯỜI: Hồn nhiên, dễ dỗ dành, hay làm hòa ~....
Bố bảo lúc giận có thể cãi nhau nhưng đừng thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Cãi nhau không có nghĩa con dùng những lời lẽ xúc phạm dành cho người mà con sẽ đầu gối tay ấp cả cuộc đời. Cãi nhau có nghĩa là nói hết những gì trong lòng để 2 Vợ Chồng con hiểu lẫn nhau, thông cảm cho nhau, xóa đi hết mỏi hiểu lầm. Bản thân con còn chẳng hiểu được con, thế nên đừng mong người khác phải hiểu con khi con cứ giữ trong lòng.
Bố bảo cãi nhau với phụ nữ thì đừng có nói nhiều. Chỉ cần nói vừa đủ. Độ khuếch tán âm thanh của đàn ông chẳng bao giờ bằng phụ nữ. Một người vợ chân chính sẽ đủ tinh tế để biết khi nào cần nói, lúc nào nên im lặng - ngay cả trong khi nóng giận nhất.
Bố bảo nhìn vào chiếc giường là biết cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng mang chăn gối ra sofa ngủ, cũng đừng quay lưng vào người vợ của con, hãy ôm cô ấy vào bờ vai và khuôn ngực nóng hổi của con. Tất cả sẽ qua đi, chỉ tình yêu còn lại.
Bố bảo dù ở ngoài xã hội, con có là xe ôm, hay ông lớn, ông bé, thì về nhà con vẫn là trụ cột của gia đình. Vợ con có thể là người phụ nữ rất đảm đang, cô ấy có thể đóng đinh, sửa ống nước hay tháo quạt trần, nhưng hãy làm việc đó - trừ khi con quá bận. Nó vừa thể hiện sự công bằng, vừa thể hiện sự chia sẻ vợ chồng.
Bố bảo sau khi kết hôn sẽ hơn một lần con cảm thấy hối hận, thậm chí có mối quan hệ ngoài chồng ngoài vợ. Mỗi lần như vậy con hãy nhớ rằng: Người bồ hiện tại yêu con mười phần, người vợ hiện tại cũng đã từng yêu con mười phần, nhưng (như một số blogradio đã nói) khi bước vào hôn nhân, vai trò của phụ nữ càng trở nên phức tạp hơn, ngoài tình yêu họ còn có cả trách nhiệm. Vì vậy khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể yêu con mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ họ, còn thêm một phần nữa cho con cái. Và như thế, mười phần tình yêu khi bước qua hôn nhân chỉ còn lại bảy phần. Bằng cách này hay cách khác, 3 phần con mất đi từ người vợ sẽ được nhận lại gấp đôi từ gia đình và con cái của con. Và một lí do nữa, người bồ sẽ chỉ đem lại cho con hạnh phúc nhất thời, còn người vợ sẽ đem lại cho con hạnh phúc bền vững. Thật tuyệt vời phải không?
Bố bảo thời kì mang thai là thời kì khó khăn nhất đối với người phụ nữ. Là bởi vì muốn có được thiên thần thì phải qua thời gian khổ cực. Chính vợ con là người đã gánh vác sự khổ cực đó để đem lại niềm vui cho cả nhà. Thế nên đừng thở dài khi thấy vợ con chẳng còn được vẻ đẹp thời thiếu nữ, hay cũng đừng tức giận khi con nằm cạnh vợ mà chẳng thể làm gì. Hãy cùng cô ấy cảm nhận niềm vui của những ông bố bà mẹ, chắc sẽ thú vị lắm.
Bố bảo chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở, giống như bệnh tiền mãn kinh vậy. Thế nên con hãy là sợi dây kết nối họ - hai người phụ nữ yêu con nhất trên đời. Đừng để mẹ cảm thấy bà đã mất con trai, và vợ con cảm thấy chồng mình là người nhu nhược. Như thế mới là đàn ông chân chính.
Bố bảo rằng đừng tưởng người mẹ mới dạy dỗ được con. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, trong thời gian người mẹ mang thai thì người cha mới là người ảnh hưởng lớn nhất đến tình cảm và sự phát triển của trẻ. Con có thể không là người bố tuyệt vời nhất thế giới, nhưng hãy là người bố tuyệt vời nhất trong lòng những đứa con.
Bố bảo "Phụ nữ là để yêu, không phải để hiểu". Nhưng nếu không hiểu, thì con chẳng thế yêu. Hãy hiểu họ bằng chính trái tim mộc mạc của con.
Bố bảo "quá khứ là thứ đã qua, hiện tại mới là cuộc sống". Nếu quá khứ của vợ con có lỗi lầm, đừng chấp nhặt, cũng đừng đay nghiến, vì đồng ý lấy vợ, là con đã chấp nhận tất cả những gì thuộc về cô ấy. Hãy khoan dung và độ lượng. Dù không nói ra nhưng chắc chắn, cô ấy sẽ yêu con đến suốt cuộc đời - một tình yêu bao gồm cả sự biết ơn và tôn trọng.
Và cuối cùng bố bảo, cuộc sống luôn thay đổi, hãy biết trân trọng từng ngày.
Mẹ bảo con gái trước khi lấy chồng.
---
Mẹ bảo, lúc giận đừng có cãi nhau, có thể không nói gì, không giặt quần áo của chồng, nhưng không được cãi nhau với chồng.
Mẹ bảo, cãi nhau với đàn ông thì đừng có chạy ra ngoài mà oang oang khắp nơi, anh ta tiến về phía con một bước thì con hãy bước về phía anh ta hai bước.
Mẹ bảo, ngôi nhà chính là chỗ đóng quân của người phụ nữ, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng có bỏ đi. Bởi vì, đường trở về rất khó khăn.
Mẹ bảo, hai người trong nhà đừng có lúc nào cũng chỉ nghĩ đến sĩ diện, hai người sống với nhau, sĩ diện quan trọng lắm sao? Nếu thế thì ra ngoài sống thế nào được?
Mẹ bảo, bất kể một người đàn ông giàu có, nhiều tiền như thế nào thì anh ta vẫn hi vọng có thể nhìn thấy con sạch sẽ thơm tho ở trong một ngôi nhà sạch sẽ tươm tất và đợi anh ta.
Mẹ bảo, đàn ông tốt rất nhiều, anh ta sẽ không bao giờ đi ôm người phụ nữ khác. Nhưng trong cái xã hội như thế này, có rất nhiều phụ nữ xấu sẽ giang tay ra ôm lấy người đàn ông của con.
Mẹ bảo, phụ nữ nhất định phải ra ngoài làm việc, cho dù là kiếm được nhiều hay ít, làm việc chính là sự thể hiện giá trị cuộc sống của bản thân. Nếu con cứ ở nhà mãi, anh ta sẽ có cơ hội nói trước mặt con rằng: “Tôi đang nuôi cô đấy.”
Mẹ bảo, con đi làm bên ngoài, dù có bận lắm là bận thì vẫn phải làm việc nhà, nếu không thì dùng tiền của mình mà tìm một người giúp việc theo giờ. Việc trong nhà nhất định phải lo liệu tốt, con cái cũng phải nuôi dạy cho tốt.
Mẹ bảo, anh ta vì con mà làm những việc mà con không bao giờ ngờ tới, con có thể cảm động, có thể khen ngợi, nhưng nhất quyết không được châm chọc kiểu “hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi hay sao”, vì nếu như vậy, sau này anh ta sẽ không bao giờ làm bất cứ việc gì vì con nữa.
Mẹ bảo, chẳng có ai là một nửa của ai cả, ý nghĩ của con mà không nói ra thì ai mà biết được? Cần cảm nhận cái gì, ghét việc gì, con phải nói ra thì người ta mới hiểu được.
Mẹ bảo, bố mẹ anh ta cũng là bố mẹ con, cho dù bố mẹ anh ta đối xử với con không được tốt cho lắm, thì con cũng phải đối tốt với họ. Bởi họ là bố mẹ của anh ta.
Mẹ bảo, một khi đã quyết định sống cùng người đó rồi, thì đừng có oán thán cuộc sống khó khổ, nếu như con đã chọn anh ta, thì đừng có oán trách anh ta.
Mẹ bảo, nhiều tiền như thế thì có tác dụng gì, anh ta đâu? Anh ta đang ở đâu?
Mẹ bảo, cả đời này chúng ta có thể tiêu hết bao nhiêu tiền? Đừng mua những đồ xa xỉ mà làm gì, sống hạnh phúc là tốt rồi.
Mẹ bảo, đừng có dọa con cái là “mẹ không cần con”, lúc cáu giận đừng có đuổi con cái ra khỏi nhà, chẳng may không thấy nó thật, con sẽ rất đau khổ.
Mẹ bảo, đừng đánh con cái, lại càng không nên lôi ra ngoài mà đánh.
Mẹ bảo, tình yêu mà cứ đánh đấm đâm giết nhau đúng là mãnh liệt thật, cũng rất lãng mạn. Nhưng không thực tế. Cứ bình thường thôi là được.
Mẹ bảo, cái gì thì cũng đều là duyên phận cả.
Mẹ bảo, cuộc sống luôn thay đổi, phải biết trân trọng từng ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro